Sơn hà chẩm – Chương 21

Chương 21:

Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du thì ngẩn người.

Thiếu nữ ấy đi càng lúc càng xa, tính đi tính lại cũng chỉ mới lớn hơn chàng một tuổi, nhưng khí thế lại hoàn toàn khác biệt.

Hoặc giả giống như chàng muốn mình mau chóng trưởng thành để bảo vệ Vệ phủ, nàng cũng có cảm giác mình là trưởng tẩu nên phải bảo vệ chàng?
zenszens.wordpress.com
Vệ Uẩn nhìn bóng lưng Sở Du. “Bị chết thực thảm” Này hình dung thật sự nửa phần không sảm thủy, nhưng nếu chính là.
Bản thân Sở Du không phát hiện, nhưng Vệ Uẩn lại thấy rất rõ, vết máu in hằn sau lưng Sở Du.
zenszens.wordpress.com
Nàng bị thương, nhưng vẫn nở nụ cười, ngay cả giọng điệu cũng không hề run rẩy đau đớn. Dương Trần nhanh chóng tra xét một vòng, cách ly dịch loại này này nọ có thể cách ly mùi.
Giống như ban ngày, rõ ràng lúc nhìn thấy quan tài của trượng phu, trong mắt nàng đong đầy nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười đứng dậy đỡ chàng, đưa cho chàng một chén rượu mừng thắng lợi.
zenszens.wordpress.com
Chuyện gì nàng cũng chôn giấu trong lòng, bề ngoài tỏ ra nhẹ nhàng như gió, hững hờ như mây, lấy dáng vẻ điềm tĩnh nhất đối mặt với chàng, dùng hành động thể hiện cho chàng thấy: Không sao, tất cả đều khỏe mạnh.

Tại sao lại không nói thật với chàng? Gạo vốn đang trong lòng đau chính mình 7 hào bị người đoạt , sau đó ngẩng đầu nhà mình.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu đầy ắp hình ảnh vết máu trên lưng nàng. Miệng hô tẩu tử trên thực tế chính là bắt nó cho rằng zombie về sau cũng là đồ chơi gạo lúc.
Bị đánh đến tụ huyết, xương đùi đau nhức, nhưng nội tâm lại có cảm giác đau đớn dữ dội hơn cả vết thương bên ngoài.

Bởi vì nhỏ yếu nên phải chịu bó tay, không thể làm gì.
zenszens.wordpress.com
Chàng chưa bao giờ có cảm giác khát vọng quyền lực đến vậy.
zenszens.wordpress.com

Trên đưng đưa ph thânêvà huynh trưngtr v, chàngch nghĩ làmsao tra rõchân tưng, làmsao gii trĭoan khiên, làmsao tr thànhtr ct giajtc, chèo chngV gia.

Ngay khingưi n tăy mìm cưiơnói ra câu“Tu tu bov đ,chàng mi cmnhn đưc thctế mình nhbé vô lcjbiết bao. Thmũchí chàng cònĬkhông bng mtén lưu yếut, tuy rngĮlà tu tIchàng, nhưng li,ch là tiuícô nương lnÍhơn chàng mttui.

Chàng phi sngsót.

V Un mđchoàng mt.

Chàng mthm t nh,ýchàng nht đnhphi sng, phiđng lên. Chàngmun tr thànhèngưi che gió{che mưa choĮngưi khác. Chcn còn sngmt ngày, tuytđi chàng khôngìcho phép Vígia phi triqua ni thngkh như ngàyhôm nay!

S Dubưc ra tįtrong thiên lao,,trong lòng suy°ngm v đuèmi mà VíUn k.

Thái tégiám quân, DiêuDũng là cucu(*) ca Tháit, tt nhiênông ta tiàBch Thành làdo s chth ca Tháiɨt, sau đóīâm thm mưuíđ kế hochũbí mt viV Trung.

(*) Cữu cữu: cậu, anh của mẹ

Nhưng biăvì nguyên nhânũnào đó khiếnũkế hoch thtùbi, Diêu Dũngđ hết tráchnhim lên ngưiV gia. MàHoàng đếchchn cũng biếtđiu này.

S Dungi lên xe³nga, ngón taygõ lên đùisuy tư.

Trong chuynĩnày, rt cucıHoàng đế chĮbiết, hay cóâtham d vào?

Thtìbi ln nàylà do HoàngĬđế, cho nênĩV gia phiđy np nithay ông ta;Ïhay chuyn ln³này là doThái t, Hoàngđế mun chegiu cho hnɨta; hoc làHoàng đế vnīcó ý dittr V gia?

Không,không th nào.

Trongchp mt, SDu loi bũngay đáp ánĩth ba.

T tháiưphó đng vïphía V gia.Lúc phát hinêni tình, ôngưvn đng ragiúp đ V[gia. Vic nàyđ đ chngminh, Hoàng đếÏkhông h munđui tn giếtítuyt V gia,ĺthm chí cònsinh lòng áy:náy. Nếu Hoàngđế vn munīdit tr Vgia, chc chnV Un khôngɩth tr vìđưc.

Và Hoàng đếìchc chn skhông bao giêb sót btík mm mngnào ca Vgia.

Ch cn khôngphi Hoàng đếjcó ý dittr, vy thìV gia s:an toàn.

S Dusuy tư trĩli ph TrnįQuc Hu, TưngúThun vn còníđang đi nàng.°S Du nhìnthy Tưng Thunjthì cưi hi:“Sao t cònchưa ng?”

“Muicòn chưa trli, sao tdám ng.”

TưngľThun tiến lênĩđ nàng ngiļxung: “Hôm naythế nào?”

“Cóòchút manh mi.”ĩ

S Du ngng:đu nhìn TưngThun: “Nhng ngưitrong ph saoìri?”

Trương Hàmvà Vương Lamíkhóc thm thiết,t đã khuyên¸tr v ri.°Diêu Giác ĩtrong phòng mngTào Din mtúhi ri cũngng mt. TCu tronglinh đưng, không)biết đã vphòng chưa.”

Trongíli nói TưngЇThun có chútùmt mi, nàngy nói tiếp:í“Hôm nay ngưiútrong gia tch cũng cóìti, không biết}đã nói gì.”

S Du gtđu, nói viİTưng Thun: “Tcc kh ri.”

“T không sao.”²Tưng Thun gưngcưi: “Đu làmy chuyn lông³gà v ti,ch có mui…ï

Tưng Thun thÎdài: “A Du,ɨnếu không cómui đây,{ta s bnthân mình đã°

Nàng ấy không nói tiếp, nhưng Sở Du biết Tưởng Thuần muốn nói gì. Đời trước nàng không ở đây, nàng cũng hiểu được tại sao đời trước Tưởng Thuần lại đưa ra sự lựa chọn đó. Sở Du cầm tay nàng, khàn giọng nói: “Muội ở đây.”

Tạ Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, cổ họng run run, nghẹn ngào một hồi mới khản giọng nói tiếp: “Ta sợ ta sẽ thích chàng. Cuộc đời nữ nhân vốn đã khó khăn, thân là thứ nữ lại càng khó khăn gấp bội. Cuộc đời ta đã định sẵn như vậy, thích hay không thích sẽ khiến con đường ngày càng gian nan hơn.”

“Không nói nữa.” Tưởng Thuần nuốt nước mắt vào trong. “Về ngủ trước đi.”

Tưởng Thuần rất được việc. Sở Du ra ngoài nửa ngày mà linh đường Vệ phủ đã dựng xong hết, Vệ Phong cũng đã an trí vào quan tài mới.Nàng ta lặng lẽ nhìn quan tài, thanh âm bình ổn: “Hôm nay mẫu thân đến bảo ta xin Tiểu Thất một phong thư phóng thê. Hiện giờ, Thánh tâm chưa định, ta đợi ở Vệ gia, sợ rằng sẽ chôn cùng nơi này. Vạn nhất bảy vạn người đó là lỗi của Vệ gia, tội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như cả nhà bị sao trảm(*) thì ta phải làm sao?”

“Tỷ đi trước đi.” Sở Du cười: “Cả ngày nay tỷ cũng mệt rồi, ngủ nửa đêm trước, muội tới linh đường canh chừng thất tinh đăng, đến quá nửa đêm thì tỷ đến thay muội cũng được.”

“Không nói nữa.” Tưởng Thuần nuốt nước mắt vào trong. “Về ngủ trước đi.”“Cô xem.” Nàng ta đứng dậy, bước tới bên quan tài Vệ Nhã, đặt bàn tay lên trên, cúi đầu nhìn người nọ tựa như đang ngủ, còn nàng ta thì đang ngắm nhìn dung nhan đang say giấc kia. Tạ Cửu mỉm cười, nước mắt chợt rơi: “Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao.”

Tưởng Thuần do dự một lát nhưng vẫn gật đầu, đi cùng Sở Du một đoạn đường rồi trở về ngủ.

) : tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội

“Lần sau gặp Tiểu Thất…” Giọng nói Sở Du bình thản: “Ta sẽ xin giúp cô.”

Tưởng Thuần rất được việc. Sở Du ra ngoài nửa ngày mà linh đường Vệ phủ đã dựng xong hết, Vệ Phong cũng đã an trí vào quan tài mới.

“Tỷ đi trước đi.” Sở Du cười: “Cả ngày nay tỷ cũng mệt rồi, ngủ nửa đêm trước, muội tới linh đường canh chừng thất tinh đăng, đến quá nửa đêm thì tỷ đến thay muội cũng được.”

Sở Du thay y phục rồi trở lại linh đường, vừa mới vào đã thấy một bóng người ngồi đấy. Nàng ta mặc áo trắng, quỳ trên đất trước linh đường thờ phụng, trông chừng thất tinh đăng.

Tưởng Thuần do dự một lát nhưng vẫn gật đầu, đi cùng Sở Du một đoạn đường rồi trở về ngủ.

Thất tinh đăng có bảy ngọn đèn dầu. Dựa theo văn hóa của Đại Sở, con người sau khi chết cần phải có thất tinh đăng chiếu sáng đường đến hoàng tuyền. Người nhà cần trông chừng bảy ngọn đèn này, bảy ngày đầu không thể tắt, nếu không người ấy sẽ không thể tìm được đường xuống hoàng tuyền, trở thành cô hồn dã quỷ.

Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”

Huống chi, nàng biết rõ năm đó Vệ gia không bị sao trảm. Năm đó không có, bây giờ có nàng giúp đỡ, sao lại thành có được?“Cô không sợ sao?”. Tạ Cửu quay đầu nhìn nàng. Sở Du không lên tiếng.

Hôm nay người nhà Vệ gia mới trở về, nên thất tinh đăng cũng mới vừa được thắp.

Nhưng sống lại một đời, nàng cảm thấy chuyện sinh tử cũng chẳng đáng sợ mấy. Khi đã từng đi qua rồi, ngoảnh đầu lại, chúng ta sẽ cảm thấy can đảm hơn.Nàng ấy không nói tiếp, nhưng Sở Du biết Tưởng Thuần muốn nói gì. Đời trước nàng không ở đây, nàng cũng hiểu được tại sao đời trước Tưởng Thuần lại đưa ra sự lựa chọn đó. Sở Du cầm tay nàng, khàn giọng nói: “Muội ở đây.”

Sở Du đi vào, quỳ gối bên cạnh nữ tử kia, nhỏ giọng chào: “Cô cũng ở đây à.”

“Tình hình thế nào?”

“Ừ.”

Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”

(*) Sao trảm (

“Gặp rồi.”

“Tình hình thế nào?”

抄斩

Sở Du không lên tiếng, Tạ Cửu cũng không hỏi nữa. Tạ Cửu biết Sở Du không an tâm về nàng ta nên cũng không ép hỏi.

Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”

Nàng ta lặng lẽ nhìn quan tài, thanh âm bình ổn: “Hôm nay mẫu thân đến bảo ta xin Tiểu Thất một phong thư phóng thê. Hiện giờ, Thánh tâm chưa định, ta đợi ở Vệ gia, sợ rằng sẽ chôn cùng nơi này. Vạn nhất bảy vạn người đó là lỗi của Vệ gia, tội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như cả nhà bị sao trảm(*) thì ta phải làm sao?”

Thất tinh đăng có bảy ngọn đèn dầu. Dựa theo văn hóa của Đại Sở, con người sau khi chết cần phải có thất tinh đăng chiếu sáng đường đến hoàng tuyền. Người nhà cần trông chừng bảy ngọn đèn này, bảy ngày đầu không thể tắt, nếu không người ấy sẽ không thể tìm được đường xuống hoàng tuyền, trở thành cô hồn dã quỷ.

“Tình hình thế nào?”Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”(*) Sao trảm (Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”抄斩) : tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội

“Gặp rồi.”Sở Du không lên tiếng, Tạ Cửu cũng không hỏi nữa. Tạ Cửu biết Sở Du không an tâm về nàng ta nên cũng không ép hỏi.

“Lần sau gặp Tiểu Thất…” Giọng nói Sở Du bình thản: “Ta sẽ xin giúp cô.”

Sở Du đi vào, quỳ gối bên cạnh nữ tử kia, nhỏ giọng chào: “Cô cũng ở đây à.”

“Cô không sợ sao?”. Tạ Cửu quay đầu nhìn nàng. Sở Du không lên tiếng.

Sở Du thay y phục rồi trở lại linh đường, vừa mới vào đã thấy một bóng người ngồi đấy. Nàng ta mặc áo trắng, quỳ trên đất trước linh đường thờ phụng, trông chừng thất tinh đăng.

Nếu như là trước đây, nàng cũng giống như Tạ Cửu, đương nhiên… sẽ sợ.

Nhưng sống lại một đời, nàng cảm thấy chuyện sinh tử cũng chẳng đáng sợ mấy. Khi đã từng đi qua rồi, ngoảnh đầu lại, chúng ta sẽ cảm thấy can đảm hơn.

Hôm nay người nhà Vệ gia mới trở về, nên thất tinh đăng cũng mới vừa được thắp.

Huống chi, nàng biết rõ năm đó Vệ gia không bị sao trảm. Năm đó không có, bây giờ có nàng giúp đỡ, sao lại thành có được?

“Ừ.”

Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”

“Ta không muốn gặp chàng.” Tạ Cửu than nhẹ: “Ta sợ nhìn thấy chàng ta sẽ không muốn bỏ đi nữa, mà lại muốn đi theo chàng. Khi A Nhã còn sống, chàng cứ hay hỏi ta có thích chàng không, vì chàng không cảm giác được ta thích chàng. Thật ra thì…”

Tạ Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, cổ họng run run, nghẹn ngào một hồi mới khản giọng nói tiếp: “Ta sợ ta sẽ thích chàng. Cuộc đời nữ nhân vốn đã khó khăn, thân là thứ nữ lại càng khó khăn gấp bội. Cuộc đời ta đã định sẵn như vậy, thích hay không thích sẽ khiến con đường ngày càng gian nan hơn.”

“Cô xem.” Nàng ta đứng dậy, bước tới bên quan tài Vệ Nhã, đặt bàn tay lên trên, cúi đầu nhìn người nọ tựa như đang ngủ, còn nàng ta thì đang ngắm nhìn dung nhan đang say giấc kia. Tạ Cửu mỉm cười, nước mắt chợt rơi: “Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao.”

5 44 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

380 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hoa Niên
Hoa Niên
3 Năm Cách đây

Comment than buồn với đau lòng nhiều quá rồi quên mất phải nói chủ nhà edit mượt lắm, không lấn cấn hay ngắt quãng chỗ nào, truyện cổ đại mình thấy khó edit lắm nhưng bạn edit hay như này là quá giỏi rồi

Hua Hien
Hua Hien
3 Năm Cách đây

Thật ra bảy nàng dâu Vệ gia đều có tình cảm với phu quân của mình, nhưng xã hội này xưa khắc nghiệt như vậy, bối cảnh, dòng họ nên họ dù muốn thì cũng ko thể sống thật với lòng mình dc. Do đó, dù sau này họ có lựa chọn con đường riêng như thế nào thì cũng ko thể trách họ dc.

Thu Hà
Thu Hà
3 Năm Cách đây

Thấy thương Tạ Cửu, đọc thấy thương câu” giá như ta không thích chàng”. “Ta muốn gặp chàng”, gặp rồi nhưng lại cách trở âm dương

Phan Thị Tú Oanh
Phan Thị Tú Oanh
3 Năm Cách đây

Những nam nhân Vệ hia tốt bụng nên nàng dâu nào cũng có tình cảm với phu quân của mình, chỉ là giờ sinh tử cách biệt, mỗi gia tộc mỗi toan tính. Truyện đang khúc đau thương nhưng vẫn nhẹ nhàng như dòng nước chảy, làm người ta thấy bình thản. Đọc truyện này đúng là không thể trách nữ nhân nào được.

BeoyHeo
BeoyHeo
3 Năm Cách đây

Tạ Cửu cũng đáng thương, thân là con thứ, có lẽ đã chứng kiến bao cảnh đấu đá ở Tạ Gia, nên không muốn/không tin/không dám yêu ai, trc khi kết hôn đã nghĩ đằng nào cũng sẽ ly hôn… Qua những đoạn tả về nam nhân Vệ gia thì đều thấy là những nam nhân tuyệt vời. Chưa kể nề nếp nghiêm khắc như ko có thông phòng… Giá như ko xảy ra sự cố kia thì tất cả các nàng đều hạnh phúc biết bao…

Bách Hợp
Bách Hợp
3 Năm Cách đây

thật ra nam nhận Vệ gia tốt thật đấy, các thiếu phu nhân cũng vì thời thế, nếu họ ở lại cuộc đời họ sẽ ra sao? đáng buồn chứ ko đáng trách

An Thư
An Thư
3 Năm Cách đây

Nhân vật chính phụ đều có đất diễn, đều có cảm xúc, không hề bị mờ nhạt. Chủ nhà edit mượt quá đi, lại chịu khó chú thích kỹ càng nhiều thứ. Đọc mà lòng mỹ mãn với câu từ. Cảm ơn bạn nhiều nha.

Chi Chi
Chi Chi
3 Năm Cách đây

Sở Du vẫn là Sở Du của kiếp trước, một cô gái luôn kiên định với những gì mình đã làm. Mình là con gái còn đổ Sở Du rầm rầm nữa là

Nhi Lê
Nhi Lê
3 Năm Cách đây

Con người không phải sắt đá, nên tình cảm có đấy nhưng lý trí lúc nào cũng mách bảo không được lún sâu nên phần tình cảm đó bị chôn vùi và SD là người khơi dậy cái mầm tình cảm đó. Cái xã hội mà mỗi người đều phải hy sinh vì gia tộc mà không thể sống vì mình.

Aloha!!
Aloha!!
3 Năm Cách đây

Tạ cửu cũng thật đáng thương. Lý trí như thế nhưng cuối cùng vẫn ko tránh đc chữ tình. Cuộc đời thứ nữ vất vả. Mong nàng cuối cùng cũng sẽ tìm đc bến đỗ

380
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!