Sơn hà chẩm – Chương 23 (1)

Chương 23 (1)

Thư phóng thê này không tới lượt Vệ Uẩn đệ ký!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trưởng công chúa thấy thế thì liếc mắt quan sát Sở Du.

Dĩ nhiên Trưởng công chúa biết nguyên nhân Sở Du đến đây. Bà cho phép Sở Du đến, đương nhiên cũng đã có tính toán trong lòng. Sở Du và Trưởng công chúa dạo quanh sân viện. Bà chậm rãi nói: “Vệ Thiếu phu nhân nghĩ thoáng là tốt, dù sao cuộc đời vẫn còn dài. Cô ở Vệ phủ náo loạn một trận, xem như cũng mang tiếng tốt, sau này không cần sầu lo. Chỉ với phẩm tính và dung mạo của Vệ Thiếu phu nhân, con đường tương lai ắt sẽ không quá gian nan.”

Bà nhắc tới phẩm tính và dung mạo của một nữ tử, đương nhiên là muốn ám chỉ đến chuyện lấy chồng sinh con. Sở Du hiểu, Trưởng công chúa nói lời này không chỉ đơn giản là muốn trấn an nàng, thực chất còn mỉa mai nàng, ngầm bảo nàng đã lo chuyện Vệ gia đủ rồi, tốt nhất nên biết chừng mực. Hắn thẳng đứng dậy rời đi, cô gái mới đến hỏi bên cạnh nam nhân,“Hắn là ai vậy?”
Từ thái độ của Tạ thái phó, nàng có thể thấy Bệ hạ vẫn đang do dự. Đối với Trưởng công chúa, chuyện quạt gió thổi lửa bên tai Bệ hạ không phải là khó. Sở dĩ Trưởng công chúa do dự là vì chuyện này dính dáng đến Thái tử.

Hôm nay con gái bà đã nghị thân cùng Thái tử, bà không thể đối nghịch với hắn ta. Chẳng qua do lễ vật Sở Du dâng lên quá lớn, thật sự khiến người khác phải động lòng. Bà không nỡ vứt bỏ nên dù chết cũng phải gặp. Dù sao bọn họ cũng chỉ là gặp mặt một lần, bà sẽ xem thử yêu cầu của Sở Du là gì, chỉ cần không đối nghịch với con rể tương lai thì sao cũng được. Cô gái siết chặt tay lý hoa lại hỏi:“Hắn dựa vào cái gì trừ ta xin?”
Ví dụ như —— tìm một hôn phu tốt. Ngày mai càng Định Lăng lâm tan tầm thời điểm, bí đao giao cho hắn một phong xin thư.

Bà đã khuyên nh SõDu, nàng chcưi cưi, nói:Thiếp thân cóA Quân làđ ri, khôngõcn phi suy²nghĩ nhiu. Hinnay V phđã có tiuthúc V Un°và năm đatr. Tiu thúccũng đã mưibn tui, thiếpthân không mun]yên lòng cũng²không đưc.”

SÎDu th dàiómt tiếng: “Thiếpthân cũng không:mun nói quanhĩco vi Trưngīcông chúa, ý[ca ta chcýTrưng công chúacũng hiu. Nếungài đng ý,Ĩnhng gì ADu đã ha¸s lp tcđưa ngay đếnìph công chúa.Nếu ngưi khôngđng ý cũngưkhông sao, cól s mnhĩV gia đãưthế ri.

Trưng côngíchúa l rav mt khóx, bà đangĪđnh m ming¸thì S Duđã giơ taylên ct li:IĐin h khôngīcn quyết đnhĬngay, ngài hãyísuy nghĩ thtk ri trli sau.” Dtĩli, S Duínhìn bà chămchú, nghiêm túcínói: “Đin hăhãy suy nghĩЇrõ ràng thuĩđáo ri hn¹triu kiến thiếp{thân.”

Trưng côngếchúa b vêtrnh trng caôS Du làmãcho ngn ngưi.ïS Du thaįdp này lptc cáo lui,ītr v nhà.

ChuynĨcn làm đãùxong hơn phânľna, dĩ nhiêntâm nàng trngthư th khôngít. Nhưng đúngÏlúc đnh chongưi chun bĬđ ti thiênlao thăm VUn thì linghe bên ngoàiItruyn đến tiếng:bm báo, muĩthân nàng vàS Cm đếnįthăm.

S Du nhíuìmày, da theoìtrí nh ca²nàng v muthân, lúc nàybà tìm tichc chn làkhông có gìhay ho.

Nhưng ngưiĩcũng đã ti,v tình vɪlý nàng khôngth ngăn muùthân mình ngoàiìca đưc, chãcó th chođngưi mi vào.

TVn mang theoɪS Cm vivã đi vào.S Du đngìlên nghênh đón,mm cưi nmtay T Vníhi: “Sao muthân li tiđây?”

T VnĪngn ngưi. Trongtrí nh cabà, t trưcíti gi điônhi n luônđluôn ngưi hp[tp, khi vuiíthì cưi sangĪsng như namhài, khi khôngvui thì nigin mng chi,dù có đnglên vung roicũng không phiıchuyn gì l.ïVy mà hômýnay S Duĩli ging nhưĩcác v phunhân khác, rõràng trong lòngưkhông vui nhưngvn có thįđng lên mmăcưi, nm taybà, ung dungĩhi mt câuÏ—— sao muthân li tiđây?

Phát hin sthay đi cacon gái, TVn đ mt.:Bà nm tayiS Du, mun°nói gì đó,,nhưng li khôngİnói ra đưcjli nào. MtÎhi lâu sau,Îbà khàn gingnói mt câu:Kh cho conri…

S Dukhông lên tiếng.

Nàngvn không có{kiên nhn tiếpđón T Vn,(nhưng ngay sauèkhi nghe đưc,li này caábà, nàng chtý thc đưcư ——

T Vnbây gi khôngphi là TɪVn đi trưc.

Cónhng chuyn cònchưa xy ra,T Vn cònɩchưa v SìCm mà tnĨthương nàng. Bâygi bà vnílà mu thânca S Du.

Cól trong niftâm, T Vnthích S Cmũhơn nàng. Nhưngĩso vi ngưiũthưng, bà vnêyêu thương nàngĮhơn. Thm chí³nếu không phivì S Cm,(có l bàýcũng bng lòng¹vì nàng vưtla băng sông.

Nếuvì mt chuyn)chưa phát sinh,mà trng phtmt ngưi, thìýkhông khi quáïtàn nhn đivi T Vnbây gi.

Sở Du nhìn Tạ Vận, lát sau nàng rủ mắt, lắc đầu.

“Số con ta thật không tốt mà…” Tạ Vận khóc thành tiếng, đau lòng nói: “Ta vốn đã muốn tới thăm con từ lâu, nhưng phụ thân con ngăn lại, bảo ta đừng có tới đây thêm phiền. Con nói xem, ông ta nói vậy mà cũng được hả? Làm gì có chuyện mẫu thân tới thăm con cái lại thêm phiền? Ta chỉ tới thăm con một chút, sao lại phiền được?”Sở Du không muốn tranh cãi với bà. Nàng biết rõ tính cách Tạ Vận, tranh cãi với bà chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, trừ lãng phí thời gian ra thì chẳng có tác dụng gì.“Chuyện này là nhờ A Cẩm nhắc nhở.” Tạ Vận vừa nhắc tới Sở Cẩm, nụ cười trên mặt nàng ta đã lập tức cương cứng. Sở Du như cười như không nhìn sang, Tạ Vận vui vẻ nói: “Ta lo cho con nhưng không biết phải làm sao, muốn gọi con về nhưng lại lo làm vậy quá bạc tình, cũng may nhờ A Cẩm nhắc nhở. Hôm nay, gia đình của các Thiếu phu nhân Vệ gia đều ở phía sau tính toán hết rồi, mẫu thân cô nương Diêu gia đã bắt đầu xem xét các nhà khác. Nhà chúng ta coi như cũng phúc hậu lắm rồi.”

“Không khổ, vốn là việc con nên làm.”

Tạ Vận nói ra lời này thì rõ ràng ngữ điệu nhẹ nhàng và ngắn gọn hơn nhiều. Sở Du không nói gì, nàng nhận thư phóng thê từ tay Tạ Vận, rủ mắt nhìn chữ viết trên trang đầu.

“Số con ta thật không tốt mà…” Tạ Vận khóc thành tiếng, đau lòng nói: “Ta vốn đã muốn tới thăm con từ lâu, nhưng phụ thân con ngăn lại, bảo ta đừng có tới đây thêm phiền. Con nói xem, ông ta nói vậy mà cũng được hả? Làm gì có chuyện mẫu thân tới thăm con cái lại thêm phiền? Ta chỉ tới thăm con một chút, sao lại phiền được?”

Sở Du nhìn Tạ Vận, lát sau nàng rủ mắt, lắc đầu.

Sở Cẩm yên lặng ngồi một bên, bình tĩnh uống trà, không khó để nhìn ra sắc mặt vui mừng. Chẳng qua từ trước đến nay nàng ta giỏi che giấu, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

Sở Du không lên tiếng, nàng đã bảo hạ nhân lui xuống từ lâu, chỉ để lại Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt trong phòng. Các nàng vốn hiểu và đã quen với tính tình của Tạ Vận, cho nên chỉ lặng lẽ bưng trà rót nước, nghe Tạ Vận tụng kinh với Sở Du.

“Không khổ, vốn là việc con nên làm.”

Sở Cẩm yên lặng ngồi một bên, bình tĩnh uống trà, không khó để nhìn ra sắc mặt vui mừng. Chẳng qua từ trước đến nay nàng ta giỏi che giấu, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

Tạ Vận nói xong thì lấy một phong thư từ trong tay áo ra, dâng lên giống như hiến vật quý: “Đây là do mẫu thân thương con. Cô nương Tạ gia, Diêu gia còn chưa được như vậy đâu. Bọn họ vẫn còn phải đợi Vệ Uẩn ra ngoài đấy. Hôm nay, ta đã lấy được thư này, bất cứ lúc nào con cũng có thể rời khỏi Vệ phủ, chi bằng đi luôn hôm nay nhé?”

Tạ Vận oán thán một lát thì Sở Du cũng hiểu tại sao Sở Kiến Xương ngăn bà lại. Nàng ngồi nghe mà đã nhức đầu rồi, đang định chuyển đề tài thì chợt Tạ Vận mở miệng nói tiếp: “Ta đã nói với phụ thân con, bảo ông ấy nghĩ cách đến thiên lao xin cho con một phong thư phóng thê, nhưng ông ấy không chịu. Ta tốn một số tiền lớn mới vào đó xin thay con được đấy. Mẫu thân cứ nghĩ cậu ta sẽ không vui, ai ngờ vừa mới nói ra thì cậu ta đã lập tức lấy giấy bút ký ngay. Con xem đi…”

Chữ này đã trầm ổn rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ chữ viết tương lai của Vệ Uẩn. Sở Du nắm thư phóng thê, nghe Tạ Vận nói: “Cả hoa kinh đều biết, con gả tới đây còn chưa viên phòng thì trượng phu đã chết. Hiện giờ, con còn náo loạn trước cửa Vệ phủ môt trận, ta vốn tính trách con, nhưng ai ngờ nghe người ta bảo Tạ thái phó khen con “Trung trinh nhân nghĩa”, rất nhiều phu nhân đã âm thầm hỏi thăm con rồi đấy. Hôm nay, dù cho con rời khỏi Vệ gia thì sau này cũng không cần lo chuyện tái giá. Hôn sự của muội muội con đã giải quyết xong, bây giờ con mau chóng rời khỏi đây, ta sẽ tìm nơi chốn thật tốt cho con, yên tâm đi.”

Tạ Vận nói xong thì lấy một phong thư từ trong tay áo ra, dâng lên giống như hiến vật quý: “Đây là do mẫu thân thương con. Cô nương Tạ gia, Diêu gia còn chưa được như vậy đâu. Bọn họ vẫn còn phải đợi Vệ Uẩn ra ngoài đấy. Hôm nay, ta đã lấy được thư này, bất cứ lúc nào con cũng có thể rời khỏi Vệ phủ, chi bằng đi luôn hôm nay nhé?”

Tạ Vận nói ra lời này thì rõ ràng ngữ điệu nhẹ nhàng và ngắn gọn hơn nhiều. Sở Du không nói gì, nàng nhận thư phóng thê từ tay Tạ Vận, rủ mắt nhìn chữ viết trên trang đầu.

Sở Du nghe thấy lời này thì ngước mắt lên liếc nhìn Tạ Vận.

Chữ này đã trầm ổn rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ chữ viết tương lai của Vệ Uẩn. Sở Du nắm thư phóng thê, nghe Tạ Vận nói: “Cả hoa kinh đều biết, con gả tới đây còn chưa viên phòng thì trượng phu đã chết. Hiện giờ, con còn náo loạn trước cửa Vệ phủ môt trận, ta vốn tính trách con, nhưng ai ngờ nghe người ta bảo Tạ thái phó khen con “Trung trinh nhân nghĩa”, rất nhiều phu nhân đã âm thầm hỏi thăm con rồi đấy. Hôm nay, dù cho con rời khỏi Vệ gia thì sau này cũng không cần lo chuyện tái giá. Hôn sự của muội muội con đã giải quyết xong, bây giờ con mau chóng rời khỏi đây, ta sẽ tìm nơi chốn thật tốt cho con, yên tâm đi.”

Sở Du nghe thấy lời này thì ngước mắt lên liếc nhìn Tạ Vận.

Ánh mắt kia lạnh lẽo sắc bén như kiếm, dù Tạ Vận có trì độn tới đâu cũng phát giác ra được. Bà bất chợt ngừng nói, hơi do dự hỏi: “Sao thế?”

Sở Du không muốn tranh cãi với bà. Nàng biết rõ tính cách Tạ Vận, tranh cãi với bà chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, trừ lãng phí thời gian ra thì chẳng có tác dụng gì.

Nàng cất thư rồi cười nói: “Sao mẫu thân lại đột nhiên có suy nghĩ lấy thư phóng thê này?”

“Chuyện này là nhờ A Cẩm nhắc nhở.” Tạ Vận vừa nhắc tới Sở Cẩm, nụ cười trên mặt nàng ta đã lập tức cương cứng. Sở Du như cười như không nhìn sang, Tạ Vận vui vẻ nói: “Ta lo cho con nhưng không biết phải làm sao, muốn gọi con về nhưng lại lo làm vậy quá bạc tình, cũng may nhờ A Cẩm nhắc nhở. Hôm nay, gia đình của các Thiếu phu nhân Vệ gia đều ở phía sau tính toán hết rồi, mẫu thân cô nương Diêu gia đã bắt đầu xem xét các nhà khác. Nhà chúng ta coi như cũng phúc hậu lắm rồi.”

5 28 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

364 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

??‍♀️ Có bà mẹ thế này cũng đau đầu thật ấy

364
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!