Sơn hà chẩm – Chương 23 (2)

Chương 23 (2)

Thư phóng thê này không tới lượt Vệ Uẩn đệ ký!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du im lặng lắng nghe, mắt đặt trên người Sở Cẩm. Sở Cẩm hơi khẩn trương, không nói một lời, chỉ có Tạ Vận bên cạnh là nói chuyện: “Hôm nay hôn sự A Cẩm và Tống gia đã định…”

“Tống gia?” Sau đó theo này nam nhân phía sau lại bò ra đến một cái thân hình bé bỏng hài tử, tóc tương đối.
Sở Du nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Vận: “Đại công tử phủ Hộ Quốc Công – Tống Văn Xương?”
zenszens.wordpress.com
“Sao con biết?” Một cái tóc đen nam nhân bỗng nhiên theo cây cối mặt sau nhảy ra, hắn phàn một đoạn đoạn.
Tạ Vận kinh ngạc: “Phụ thân đã nói với con chuyện này sao?”

“Đoán.” Sở Du nhíu mày: “Không phải nghị thân cùng Cố Sở Sinh à, sao đổi thành Tống Văn Xương?” Sau đó theo này nam nhân phía sau lại bò ra đến một cái thân hình bé bỏng hài tử, tóc tương đối.
“Cái tên Cố Sở Sinh!”
zenszens.wordpress.com
Tạ Vận nhắc tới Cố Sở Sinh đã lập tức nổi giận: “Chúng ta bằng lòng kết thân với hắn là đã xem trọng hắn rồi, thế mà hắn dám từ chối hôn sự này!”

“Mẫu thân…” Sở Cẩm lúng túng can ngăn: “Đừng nói nữa.” Mà giống hiện ở tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên phát sinh, đại khái đó là của nàng người.
“Sao lại từ chối?”

Sở Du không yên lòng, vuốt ve thư phóng thê trong tay áo, uống một hớp trà. Tạ Vận mở miệng muốn nói nhưng suy nghĩ một lát rồi khoát tay: “Thôi thôi, từ chối thì từ chối, dù sao Tống thế tử cũng tốt hơn hắn ta nhiều. Từ trước đến nay A Cẩm luôn tốt số, không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó.”

S Du cưi kh, gtđu: “Đúng làtt s.”

Hpývi hai đi,chy không thoátímnh th tiết.

XưaĬnay, Tng thếút vn luônĭchung tình viS Cm. Kiếpãtrưc, hn tacũng theo đuimun kết hônòvi nàng ta,,vn tính toánsau khi S:Cm th tiếtĨthì g choTng Văn Xương.ÏAi ng Vĩgia xy raïchuyn, Tng gialin b đyra tin tuyến.Tng Văn Xươngmun lp côngtrng, kết quíkhông có Vìgia, tin tuyếnjhoàn toàn tanïrã. Tng giaòva ra, chưađến na tháng°thì tin tuyếnđã tan tác.Bc Đch chĩaòmũi kiếm vHoa Kinh, lúcnày triu đìnhàkhông có ngưiúdùng, nh vyĩV Un micó cơ hixung phong.

S Dukhông nói nhiu,mc dù cũngếhiếu k tisao C SũSinh t hôn,:nhưng chuyn này,đã không cònjliên quan viïnàng na.

T trưcđến nay nàng)là ngưi nhưvy, nếu đã(yêu thì stoàn tâm toànõý.

Nếu đã buôngáthì s buôngõb sch s.

Btquá cũng tngùbên nhau nhiuânăm, nên khiɩnghe thy cái]tên C SSinh, lòng nàngIcht thoáng rungđng, nhưng chùvn vn nhưvy mà thôi.

Nóiïxong S DuÏlin bo: “Muthân, con cònôcó chuyn khác,ìngưi v trưcđi.”

“Con khôngĩv cùng taisao?” T Vnhơi khn trương,S Du cưi:î“Con đã cmthư phóng thênày thì cóIth ra đibt c lúcìnào. Chng quanếu đi ngayhôm nay sÏnh hưng khôngītt đến danhftiếng, b đáìxung giếng cũngìkhông phi chuynĩhay ho gì.ùĐi mt thiĨgian na, con¹s đi. MuÎthân hãy vɪtrưc đã.”

TõVn do dìmt lát, nhưngnh đến liĩT thái phókhen ngi S}Du, nên vnâgt đu.

S DutinT Vn raìngoài. T Vnđi trưc, SDu và SĩCm bưc songsong phía³sau. S Cmth dài, vmt chân thànhnói: “T tèkhông chu v,có phi làvì lo lngjchuyn tái giáhay không?”

SľDu giương mtếnhìn S Cm,S Cm cưikh: “T tch lo, cho¹dù ngưi khácĩkhông cn t,nhưng phươngxa vn cònļHuyn lnh thtíphm Côn DươngC S Sinh)ch t. Tuyírng kém xacao môn đi(h như Tnggia và Vgia, nhưng dángv C SìSinh đoan chính,²cũng coi nhưĩlà mt trang¸tun kit, sókhông làm xumt t t.ìT chu khIvài năm riîs đến lúcqua cơn bĩícc đến hiĩthái lai, đúngkhông?”

S Cmİnhn mnh chĮ“Huyn lnh Thtphm thì SDu đã hiuý ca nàngĩta.

Nàng cưi duīdàng: “A CmĪvn còn ganhĩt chuyn tađưc g vào)cao môn à?”

“C nhà Vgia đã chếtìhết ri, cònìnói gì mà}cao môn?!”

SóCm đi scmt, S Dugiơ tay véntóc lên, cưinh: “Cho dù[V gia chcòn li mtmình V Un,ľthì Tng giaIcũng không có³cách nào soÎsánh đưc.”

Nóixong, ba ngưiİbưc ti trưcĨca. S Duýnhc tay lên,³nói vi SīCm: “Bc cahơi cao, muiácn thn kongã.”

Rt cuc[S Cm cũngľnhn hết ni,cưi gn: “Tĺc ch màãxem.”

S Dugt đu: “,īta ch.” Nóiĩxong, nàng cmtay S Cm,thân thiết nói:ɨ“Mau g choTng thế tđi, nếu khôngàqua thôn nàys không cóĺnhà tr khácđâu, tiếc lmđy.”

Không cn¹t nói!” SCm nghiến răngnt ngang. Lúcnày T Vnđã lên xeònga, bà quayđu li thìthy S Cmývà S Ducòn đang nóióchuyn, không khijhi: “Tình cmĩt mui haiíđa tt thtđy, con không(mau buông tay:đi?”

Li nàyİkhiến c haiíbun nôn phátõói, nhưng vnc bày raıdáng v hoít mui. SDu không gưngép bn thânna, vi vàng°buông ra. Nàngĩgiơ tay lênnói: “Mui mui,xin mi.”

Dáng³v như boıngưi khác “điĩmau không tinnày làm SíCm tc munĬn phi. Nàngĩta ht tay°áo ri điĩv hưng xeănga. T Vnnhíu mày lary: “Sao conếli làm thếìvi t t?”ô

Lúc này SCm mi ýthc đưc mìnhītht th, mming nhưng khôngígii thích đưcgì.

S Du thyxe nga S,gia đã đixa, lúc nàyfmi lnh mtìcho ngưi chunb xe nga,đi thng tithiên lao.

S gia trong quânĮđi rt cóđa v. TĭVn có thgp V Unlà do nmt mũi caS Kiến Xương.Ta như SDu có thăgp V Un,útr do đútĮlót, còn mtphn là nhS Kiến Xương.

LúcíS Du vàothiên lao thìV Un đangnm ngh, vìícó S Du,thu xếp trêndưi nên chàngkhông chu khquá nhiu, nhưngvết thương trênngưi vn chưalành như cũ.ÍChàng nghe cótiếng ngưi đivào nên mèchoàng mt, lúcĪthy S Duthì sng s,ɩcung quýt lôifkéo qun áoche đi vếtũthương trên ngưi.íNhưng chàng vagiơ tay lênľthì đã ngheS Du lnhļlùng nói: “Khiéche, che khôngóhết đâu!”

Tay Vệ Uẩn cứng đờ, nhưng chàng vẫn sửa sang quần áo lại để trông bản thân không quá chật vật. Chàng ngồi thẳng lên, cười hỏi: “Sao đại tẩu lại tới đây?”

Sở Du lấy phong thư phóng thê ra, trong mắt ẩn chứa lửa giận: “Cái này, ai bảo đệ ký thì đệ ký, ai bảo đệ viết thì đệ viết sao?!”Giọng nói chàng không khỏi dịu dàng hơn: “Tẩu đừng nóng, nếu đệ làm sai chỗ nào thì tẩu cứ nói với đệ là được.”Vệ Uẩn có hơi không đè nén được tâm trạng, khó khăn lên tiếng: “Đệ biết tẩu là một cô nương tốt, trông thì có vẻ rất lợi hại, rất thành thục, nhưng xét cho cùng tẩu cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đệ là nam nhân Vệ gia cho nên đi không được, chạy cũng không thoát. Đệ phải gánh vác chuyện này, nhưng tẩu không cần. Tẩu còn đang độ thanh xuân, thậm chí chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, tẩu không cần phải lãng phí tuổi xuân ở lại Vệ gia. Hôm nay tẩu trở về, nếu Vệ gia xảy ra chuyện, người cũng có thể sống sót. Nếu Vệ gia không có chuyện gì, đệ sẽ luôn khắc ghi phần ân tình này, vĩnh viên chăm sóc cho tẩu. Tuy rằng đệ thay mặt đại ca viết thư phóng thê, nhưng người vĩnh viễn là tẩu tử của đệ.”

“Đệ nói rõ ràng cho ta biết, đây là cái gì?”

“Ngoại trừ ta, đệ hay bất kỳ ai khác cũng không được!”

Nhất thời Sở Du vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy bất đắc dĩ. Nàng nhìn Vệ Uẩn, đón lấy ánh mắt trong suốt kiên định của đối phương. Từ nàng phát hiện, sở dĩ giờ phút này nàng còn đứng đây, đại khái nguyên nhân có thể là vì ánh mắt ấy.

Sở Du lấy phong thư phóng thê ra, trong mắt ẩn chứa lửa giận: “Cái này, ai bảo đệ ký thì đệ ký, ai bảo đệ viết thì đệ viết sao?!”

Vệ Uẩn nhìn lá thư sững sờ.

“Đó cũng không phải ta xin!”

Hôm nay chàng đã suy nghĩ rất rõ ràng, và cũng đã sắp xếp hết kế hoạch cả đời này cho nàng.

Hai tay chàng đặt lên đầu gối, siết chặt quần áo, khó nhọc đáp: “Là mẫu thân tẩu đến xin…”

Hai tay chàng đặt lên đầu gối, siết chặt quần áo, khó nhọc đáp: “Là mẫu thân tẩu đến xin…”

“Đó cũng không phải ta xin!”

Sở Du mím chặt môi. Vệ Uẩn thấy dáng vẻ thiếu nữ ẩn nhẫn lửa giận thì không khỏi buồn cười. Chàng cảm giác cuối cùng cũng thấy được vài phần trẻ con trên người nàng.

Sở Du tức giận đến ngực phập phồng. Nàng nắm thư phóng thê, chỉ vào Vệ Uẩn, cả giận quát: “Đệ có biết nếu hôm nay ta không giữ lại lá thư này, ta và Vệ gia sẽ không còn quan hệ gì không?!”

Vệ Uẩn nói lời này vô cùng nghiêm túc. Sở Du nhìn vào mắt chàng, ngẩn ngơ.

Vệ Uẩn nghe thế thì trong lòng run rẩy. Chàng siết chặt quả đấm, gian nan xoay đầu, khàn giọng nói: “Hôm nay không còn quan hệ gì với Vệ gia… cũng là chuyện tốt.”

Tay Vệ Uẩn cứng đờ, nhưng chàng vẫn sửa sang quần áo lại để trông bản thân không quá chật vật. Chàng ngồi thẳng lên, cười hỏi: “Sao đại tẩu lại tới đây?”Vệ Uẩn nói vậy thì sao Sở Du có thể giận tiếp được nữa? Nhưng nàng thật sự rất giận việc Vệ Uẩn không thèm bàn bạc đã tùy tiện ký thư phóng thê. Nàng đành nghiêm mặt đáp: “Ta nhận thư phóng thê này của đệ, sau này nếu ta muốn đi thì ta sẽ lấy ra. Còn trước đó, nếu ta không nói, không ai có thể đuổi ta đi.”

“Vệ Uẩn!”. Sở Du lên giọng: “Ta ở bên ngoài ngày đêm tất tả ngược xuôi, mắt đệ có mù hay không?! Nếu muốn rời khỏi Vệ phủ thì ta đã đi từ sớm, còn chờ đến bây giờ hay sao?!”

“Đệ nói rõ ràng cho ta biết, đây là cái gì?”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du tiến lên từng bước, giọng nói vừa gấp vừa giận: “Đệ tùy tiện ký cái này, có từng nghĩ đến ý muốn của ta chưa? Nếu ta không muốn đi, người nhà lấy vật này ra ép ta thì sao? Nếu họ ép ta gả cho người khác thì sao? Đệ ký vật này mà hoàn toàn không nghĩ tới ta hả?!”

“Chính vì nghĩ cho tẩu nên đệ mới ký.”

Nói xong, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng tỉnh táo lại. Chàng xoay đầu, mắt đặt lên người Sở Du, nghiêm túc nói tiếp: “Ngày sau, nếu đệ không chết, tất sẽ khiến cho Vệ phủ đông sơn tái khởi. Suốt cả đời đệ sẽ kính người như trưởng tẩu, nếu tẩu lập gia đình lần nữa, Vệ phủ ta sẽ trở thành núi dựa cho mẫu tộc tẩu, là chỗ dựa cho tẩu. Còn nếu người không có nơi để đi, đệ sẽ cung kính nghênh đón tẩu trở về, vĩnh viễn là Thiếu phu nhân Vệ phủ, và cũng là Đại phu nhân Vệ phủ.”

Vệ Uẩn có hơi không đè nén được tâm trạng, khó khăn lên tiếng: “Đệ biết tẩu là một cô nương tốt, trông thì có vẻ rất lợi hại, rất thành thục, nhưng xét cho cùng tẩu cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đệ là nam nhân Vệ gia cho nên đi không được, chạy cũng không thoát. Đệ phải gánh vác chuyện này, nhưng tẩu không cần. Tẩu còn đang độ thanh xuân, thậm chí chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, tẩu không cần phải lãng phí tuổi xuân ở lại Vệ gia. Hôm nay tẩu trở về, nếu Vệ gia xảy ra chuyện, người cũng có thể sống sót. Nếu Vệ gia không có chuyện gì, đệ sẽ luôn khắc ghi phần ân tình này, vĩnh viên chăm sóc cho tẩu. Tuy rằng đệ thay mặt đại ca viết thư phóng thê, nhưng người vĩnh viễn là tẩu tử của đệ.”

Cho dù Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, thì đó cũng là minh chứng sắc son chỉ thuộc về Vệ gia, tiếp nối ý chí của Vệ gia.

“Vệ Uẩn!”. Sở Du lên giọng: “Ta ở bên ngoài ngày đêm tất tả ngược xuôi, mắt đệ có mù hay không?! Nếu muốn rời khỏi Vệ phủ thì ta đã đi từ sớm, còn chờ đến bây giờ hay sao?!”

Nói xong, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng tỉnh táo lại. Chàng xoay đầu, mắt đặt lên người Sở Du, nghiêm túc nói tiếp: “Ngày sau, nếu đệ không chết, tất sẽ khiến cho Vệ phủ đông sơn tái khởi. Suốt cả đời đệ sẽ kính người như trưởng tẩu, nếu tẩu lập gia đình lần nữa, Vệ phủ ta sẽ trở thành núi dựa cho mẫu tộc tẩu, là chỗ dựa cho tẩu. Còn nếu người không có nơi để đi, đệ sẽ cung kính nghênh đón tẩu trở về, vĩnh viễn là Thiếu phu nhân Vệ phủ, và cũng là Đại phu nhân Vệ phủ.”

Ánh mắt này nàng đã từ thấy qua ánh mắt của Vệ Quân. Lúc ấy, nàng mặc giá ý cưỡi ngựa truy đuổi theo quân đội Vệ gia.

Vệ Uẩn nói lời này vô cùng nghiêm túc. Sở Du nhìn vào mắt chàng, ngẩn ngơ.

Cả thiên hạ đều biết, Trấn Bắc Vương Vệ Uẩn ân oán phân minh, có thù tất báo.

Tuy hôm nay mặt mũi còn non nớt, nhưng Sở Du đã từng thấy qua thần sắc kia, chàng không hề nói đùa.

Cả thiên hạ đều biết, Trấn Bắc Vương Vệ Uẩn ân oán phân minh, có thù tất báo.

Hôm nay chàng đã suy nghĩ rất rõ ràng, và cũng đã sắp xếp hết kế hoạch cả đời này cho nàng.

Tuy hôm nay mặt mũi còn non nớt, nhưng Sở Du đã từng thấy qua thần sắc kia, chàng không hề nói đùa.

Nhất thời Sở Du vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy bất đắc dĩ. Nàng nhìn Vệ Uẩn, đón lấy ánh mắt trong suốt kiên định của đối phương. Từ nàng phát hiện, sở dĩ giờ phút này nàng còn đứng đây, đại khái nguyên nhân có thể là vì ánh mắt ấy.

Vệ Uẩn nhìn lá thư sững sờ.

Ánh mắt này nàng đã từ thấy qua ánh mắt của Vệ Quân. Lúc ấy, nàng mặc giá ý cưỡi ngựa truy đuổi theo quân đội Vệ gia.

Cho dù Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, thì đó cũng là minh chứng sắc son chỉ thuộc về Vệ gia, tiếp nối ý chí của Vệ gia.

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du tiến lên từng bước, giọng nói vừa gấp vừa giận: “Đệ tùy tiện ký cái này, có từng nghĩ đến ý muốn của ta chưa? Nếu ta không muốn đi, người nhà lấy vật này ra ép ta thì sao? Nếu họ ép ta gả cho người khác thì sao? Đệ ký vật này mà hoàn toàn không nghĩ tới ta hả?!”

Sở Du mím chặt môi. Vệ Uẩn thấy dáng vẻ thiếu nữ ẩn nhẫn lửa giận thì không khỏi buồn cười. Chàng cảm giác cuối cùng cũng thấy được vài phần trẻ con trên người nàng.

Giọng nói chàng không khỏi dịu dàng hơn: “Tẩu đừng nóng, nếu đệ làm sai chỗ nào thì tẩu cứ nói với đệ là được.”

“Đệ chỉ muốn tốt cho người.”

Giọng nói chàng mang lẫn tiếng thở dài: “Nhưng đệ không biết phải làm gì, hoặc có thể làm gì. Đệ không biết nên làm sao nữa, tẩu dạy đệ đi?”

Vệ Uẩn nói vậy thì sao Sở Du có thể giận tiếp được nữa? Nhưng nàng thật sự rất giận việc Vệ Uẩn không thèm bàn bạc đã tùy tiện ký thư phóng thê. Nàng đành nghiêm mặt đáp: “Ta nhận thư phóng thê này của đệ, sau này nếu ta muốn đi thì ta sẽ lấy ra. Còn trước đó, nếu ta không nói, không ai có thể đuổi ta đi.”

“Ta gả cho ca ca đệ, gả vào Vệ gia là quyết định của ta. Ta không hối hận, thậm chí còn cảm thấy có vài phần may mắn. Vì ta gả đến đây nên khí khái gia môn không đến nỗi bị người ta đạp xuống bùn.” Sở Du nghiêm túc nhìn chàng. Trong lòng Vệ Uẩn hơi rung động, nghe nàng nói năng khí phách: “Lúc ta tới là do ta tự chọn, khi ta đi cũng phải do ta tự đi. Vệ Uẩn, đệ nghe cho rõ đây, cả đời này, nếu ta không mở miệng thì không đến lượt đệ ký thư phóng thê.”

Sở Du tức giận đến ngực phập phồng. Nàng nắm thư phóng thê, chỉ vào Vệ Uẩn, cả giận quát: “Đệ có biết nếu hôm nay ta không giữ lại lá thư này, ta và Vệ gia sẽ không còn quan hệ gì không?!”

“Ngoại trừ ta, đệ hay bất kỳ ai khác cũng không được!”

P/s (Zens Zens): Các bạn nhớ nhé, thời điểm này Sở Du đã nhận được thư phóng thê rồi, không còn là con dâu Vệ gia nữa, chẳng qua không công khai ra ngoài thôi.

4.8 41 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

390 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Nga
Nguyễn Nga
3 Năm Cách đây

Ghét sở cẩm ghê gớm. Động tí vào là lại giả tạo

Rose
Rose
3 Năm Cách đây

“ Đệ không biết nên làm sao nữa , Tẩu dạy đệ đi “ nghe mát cả dạ. Vệ Uẩn sau này sủng Sở Du làm đây.

Haha
Haha
3 Năm Cách đây

” lời này khiến cả 2 buồn nôn phát ói” đọc đến đoạn này thấy buồn cười quá

Emily
Emily
3 Năm Cách đây

Mỗi lần Cố Sở Sinh xuất hiện lại thấy tức. Kiếp trước tra quá thể đáng luôn.

Bunbull
Bunbull
3 Năm Cách đây

Mụ nội con sở cẩm thảo mai level max, vệ gia sở du đã như vậy rồi má vân ko quên xí xọn.

Ha my
Ha my
3 Năm Cách đây

Không là con dâu nữa thì sao hở nàng…. vẫn chưa biết có liên quan gì k.. .hi

Huyền
Huyền
3 Năm Cách đây

tác giả tính hết rồi :)))từ h hai anh chị coi như là không còn quan hệ gì. cảm ơn bạn đã edit.

Lâm quynh
Lâm quynh
3 Năm Cách đây

Nói hay lắm

Roe
Roe
3 Năm Cách đây

thôi mị không muốn nói gì về Sở Cẩm cô nương nữa 🙂

Thao
Thao
3 Năm Cách đây

Ý trời, ý trời. Trong lúc vô tình Vệ Uẩn đã làm việc đúng đắn nhất rồi này!!

390
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!