Chương 24 (2)
Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không nói, nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu nhận tội, sau này bọn họ muốn lật lại vụ án sẽ rất khó khăn. Nếu như Trưởng công chúa quả thật có thành ý hiến kế, vậy đây chính là một nước cờ hiểm. Nhưng nếu Trưởng công chúa muốn hại Vệ gia…
zenszens.wordpress.com
Sở Du nghiêm túc xem xét toàn bộ lập trường của Trưởng công chúa trong việc này. Thấy nàng do dự, Trưởng công chúa cũng hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì, bà ta nâng quạt tròn lên, nhẹ nhàng điểm lên trán nàng một cái, cười khẽ: “Hoặc là, cô nhận đi.” Nhưng mà tay nàng bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, thấy trước mặt hoàng hoa tùng.
Sở Du ngẩng đầu, nhìn chăm chú Trưởng công chúa.
Lần này nàng đã hiểu ý của bà. Sở Du nhận và Vệ Uẩn nhận là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. “Vì sao tổng làm không sạch sẽ ni…” Nàng dùng lá cây thổi mạnh chính mình lòng bàn tay bùn.
Sở Du ở Hoa Kinh, cũng giống như hầu hết những người tại Hoa Kinh và Hoàng đế, vốn không biết tình hình ở chiến trường. Nàng nhận, thật ra cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tương lai chỉ cần phán một câu nhẹ nhàng “Ta chẳng biết gì cả” là phản cung được ngay.
Nhưng Vệ Uẩn không giống vậy. Bây giờ chàng là nam nhân duy nhất của Vệ gia, cũng là người duy nhất sống sót trên chiến trường của Vệ gia. Mỗi lời chàng nói đều có đủ trọng lượng.
Cuối cùng Sở Du cũngÏsáng tỏ ýītứ của Trưởngḹcông chúa. Hômỡnay Hoàng đếjkhông thể trựcİtiếp thả VệàUẩn bởi vìíông ta cầnìVệ gia nhậnẩtội trạng này.ăÔng ta khôngἴthể để choởngười trong thiênḷhạ nhìn raỏbản thân đangẳchột dạ, ôngơta đã quyếtĪtâm muốn giữỉThái tử. NhưngɨHoàng đế cũngềkhông muốn phảiữhi sinh VệỉUẩn, hi sinhḻdanh dự ngườiòchết thì không(sao, nhưng nếuỗquả thật phảiólấy mạng VệởUẩn, lòng dạôHoàng đế vẫníchưa ngoan độcitới vậy. Bấtíluận thế nàoạVệ gia cũngớlà chết thayἱcho Đại Sở,ỉthay Hoàng tộcẩchắn đao. Vềơtình về lý,ấHoàng đế khôngithể để VệịUẩn chết.
Vệ giaìlà trung thầnẻlương tướng, bấtơluận là vìằtài hoa Vệỡgia hay doỉtổ tiên làệtrung thần, Hoàngéđế đều khôngỳcó cách nàoàbỏ mặc VệốUẩn chết được.
Hơnínữa, Vệ Uẩnìcòn nhỏ tuổi.ĺNếu để chàngỗsống, đến khiĩchàng nắm giữἲhết thế lựcɪphương Bắc củaửVệ gia, Hoàngἱđế còn cóĭthể thao túngốmột chút. NếuĩVệ Uẩn chết,ỉđến khi Vệặgia được giảiἳoan, chắc chắnỉcác thế lựcờcòn sót lạiỷcủa Vệ giaừở phương Bắcἷsẽ liều chếtỉphản công. Đâyứkhông phải làữkết quả Hoàngẻđế muốn thấy.
Choạnên Sở Du¹muốn cứu VệêUẩn thì phảiịcho Hoàng đếfmột bậc thang,ẽmột lý doĩđể ông taễcó thể vượtồqua pháp lý²mà tha choốVệ Uẩn.
“Thiếp thân‹đã hiểu.”
SởÍDu gật đầu,ỵthở dài, chụmἶtay áo lại,ểđầu chạm đất,úcung kính nói:Į“Thiếp thân lậpỗtức trở về,ìmang theo bàiĪvị Vệ giaĩđến cửa cung,ửcầu xin Bệḷhạ triệu kiến.”°
Trước đó nàngĬlo lắng nếuákhông thương lượngóvới Hoàng đế³trước thì liệuộcó giống nhưổđang ép bứcịông ta không,ùnhưng xem raổhôm nay, cáiıHoàng đế cầnÎchính là épờbức như vậy.
SởợDu ngẩng đầuìnhìn hướng Trưởngứcông chúa, chân‹thành nói: “Đến]lúc đó, mongîrằng Điện hạỉsẽ giúp đỡỗphần nào.”
“Côơyên tâm.” Mắt‹Trưởng công chúaảmang theo hànịý: “Ta sẽêgiúp cô cảnầtrở Thái tử.ếCó điều côỉphải nhớ thậtễkỹ chuyện Tháiòtử làm hômộnay!”
“Công chúaưyên tâm.”
SởíDu vội nói:ì“Vệ phủ taìtuyệt đối sẽíkhông quên chuyện³Thái tử đãólàm.”
Trưởng côngờchúa gật đầu,Íkhông nhiều lời:nữa. Bà taằnheo mắt lại,ẩtựa như mệt]mỏi. Sở Duἴthấy bà khôngỉmuốn nói nữaĨthì lập tứcâcáo lui.
Lúc trởẹvề Vệ phủ,ẵnàng gọi TưởngẽThuần tới. Nàngụấy đang viếtđthư hồi âmîcho Liễu TuyếtựDương, hôm nayïLiễu Tuyết DươngÏđã an ổníở tại LanïLăng, cho nênữmới muốn hỏiữthăm tình hìnhĩnhư thế nào.òTưởng Thuần vừaÎviết hồi âmἴxong thì ngheỡSở Du tìmằmình, nàng ấyìvội vàng chạyɨtới. Nhìn thấyἳSở Du đangởthay y phục,:nàng ấy liềnÍhỏi: “Muội địnhìđi đâu?
“Tỷ phânớphó tất cả:già trẻ lớnἶbé trong phủátập trung đếnἰtừ đường, mangitheo linh vịĩđến quỳ trướcýcửa cung vớiimuội.”
Tưởng Thuần(ngẩn người, hơiúnghi hoặc hỏi:ờ“Để làm gì?”i
“Muội và Trưởngỡcông chúa đãỗbàn bạc.” SởâDu hạ giọng:ỳ“Hôm nay Bệ²hạ không muốnɪgiết chết TiểuẽThất, chẳng quaìông ta khôngẫxuống đài đượcấthôi. Chúng taἶphải cấp mộtàbậc thang ıcho Bệ hạ.”ì
Tưởng Thuần ngheīvậy thì lậpỉtức phản ứng¸lại, lạnh giọngĩgật đầu nói:ọ“Ta đi ngay.”ừ
Dứt lời nàngḽấy lập tứcĩxoay người, vộiĩvã vào hậuɩviện, báo choútrên dưới trongõphủ thay mộtîbộ đồ tang,sạch sẽ rồiốtập trung ngoàiỵsân.
Sở Du vàoịtới trong việnÍthì nhìn thấyîTrình Tuyết, TạệCửu, Diêu Giác,°Trương Hàm, VươngợLam đều ởíđây.
Sở Du khôngơngờ bọn họỵcũng tới, khôngýkhỏi ngạc nhiên.ữNàng cười: “Khôngẩngờ đoạn đườngớnày lại cóễcác vị theoờcùng.”
“Đoạn đườngạkhó nhất cũngìđã trải quađvới cô rồi.”îVẻ mặt TạĩCửu bình thản:ữ“Đi thêm mộtİđoạn đường cuốiâcùng thì cóílàm sao?”
“Coiἴnhư chúng taăxui xẻo.” DiêuíGiác cười lạnh:ự“Gặp quỷ thìịđã làm sao?”ã
“Cũng đã ở,đến bây giờ.”]Trương Hàm thởẳdài lên tiếng:ì“Thôi thì ởạlâu thêm mộtèlúc, có chỗộnào cần chúngịta giúp đỡ,ĩThiếu phu nhânïcứ việc phânÍphó.”
“Thiếu phuónhân…” Vương Lamứhoảng hốt lênìtiếng, đang muốnĩnói gì đó,ịSở Du liềnồngắt lời: “Tiểu}Lục, cô đừngỡđi, bụng côănhư vậy rồi,ìcũng nên suyốnghĩ cho đứaẽtrẻ.”
“Ta phảiЇđi.” Vương Lamđnở nụ cườiọkhổ: “Khi chàngơcòn sống, cácồvị ca caảvà tẩu tẩuỉở đâu thìỉchàng cũng mang,ta tới đó.ôHôm nay, nếuùchàng biết mộtẩmình ta ởỵnhà, e rằngḻsẽ tức giận.ụĐến lúc đójta chỉ đứngíbên cạnh, sẽļkhông cản trởḻgì đâu.”
SởìDu mấp máyẵmôi, Tưởng Thuầnậlại lên tiếng:ḷ“Nếu nàng ấy°không đi, chỉÎsợ càng khóàyên lòng hơn.”ẩ
Sở Du suyínghĩ một lát,ïcuối cùng gậtếđầu nói: “Quảnịgia hãy chămủsóc Lục Thiếuđphu nhân thậtItốt.”
Sau khiḷnói xong, SởẫDu liền cùngômọi người nói:ọ“Chờ lát nữa,ɩsau khi dângíhương khấn nguyện,ỡchúng ta sẽ¸mang linh vịỷđến trước cửaĭcung, cầu xinĩBệ hạ thảἳTiểu Thất ra.ầNếu Tiểu Thấtẩcòn ở trongílao, ta chỉĨe sẽ khôngìrời khỏi đượcĪnữa. Chúng taủvừa là trưởngốbối của đệộấy, phải thayồngười nhà cheâchở cho TiểuâThất. Mọi người…”ἰNàng nhấc tay:ạ“Đi thôi.”
Sauľkhi nói xong,³nàng dẫn mọiẩngười đến từểđường rửa tayỡdâng hương xongớthì quỳ gốiìở đó. Nàngụquỳ hàng thứềnhất, còn lại¹năm vị Thiếuἱphu nhân quỳ{ở hàng thứḷhai. Sau khiídâng hương dậpốđầu xong, SởÎDu tiến lên,ḻnâng linh vịịcủa Vệ Trung,íquản gia thìấnâng linh vị¸Vệ Quân đứng:sau lưng nàng,ịnhững người phíađsau thì mạnhộai nấy ômÎlinh vị phuḹquân của mình.ịChờ phía sauẽxong hết, liềnìdựa theo thứữtự thân phậnỹmà mang theoìlinh vị đi.
Bốnĩđời Vệ giaĩcó một trămìba mươi haiIlinh vị. SởèDu mang theoìlinh vị bướcÎra đại môn:Vệ phủ, những(người khác cũngẽxếp thành haiửhàng dọc theofsau. Áo trắngỏnhư tuyết, chỉícó linh bàiẫlà đen nhánh,óvô cùng nổiíbật.
Bọn họ xếpịhàng trùng trùngứđiệp điệp tiếnıvề phía cửaɨcung. Đi tớiĮđâu, mọi ngườiặđều ghé mắtἵtrông theo đếnụđấy.
Lúc đến cửaềcung thì chỉ°thấy một màuľtrắng xóa, thịἲvệ canh cửaɩcó hơi hoảngĩhồn. Sở DuÎtiến tới trước,ìthị vệ chợtỵrút đao ra,Їhỏi: “Người tớiḷlà ai?”
“Thế tử phi Sở Du của phủ Trấn Quốc Hầu mang theo chư vị sinh tử bốn đời Vệ phủ, cầu kiến Bệ hạ!”
Sau khi Trưởng quan nói xong liền lập tức xoay người bước vào nội cung. Người Vệ gia cứ quỳ trên đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm Vệ Vinh, từ trong màn xe nhìn ra bên ngoài vô cùng lo lắng.
“Không.”
Bọn thị vệ nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau. Trưởng quan tiến lên, cung kỉnh hỏi: “Thiếu phu nhân có thánh chỉ tiến cung không?”
“Tào đại nhân nói vậy không khỏi quá ép người quá đáng!” Mặt Trần ngự sử đỏ rần: “Cho dù dân thường phạm pháp cũng có phương pháp lưu dưỡng. Hôm nay Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất còn lại của Vệ gia, chớ nói tới việc Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù có nhận thì cũng phải chăm sóc mẫu thân tới cuối đời rồi mới trở lại chịu phạt. Đây là luân lý ở đời, lời Tào đại nhân nói thật vô cùng tàn bạo!”
Sở Du vừa quỳ, đoàn người phía sau lập tức quỳ theo. Lớp lớp trùng điệp, y phục trắng xóa, linh vị đen nhánh, vô cùng chỉnh tề, khi quỳ xuống giống như sóng triều dập dờn, khiến lòng người chấn động run rẩy.
Sở Du cũng nghe nói chuyện này. Nàng biết, trong triều càng làm lớn thì Bệ hạ càng “hài lòng”.
“Không.”
Trưởng quan nói là vào cung bẩm báo Thiên tử, nhưng vào rồi lại không thấy trở ra. Sở Du cũng không để ý, hôm nay bày ra cục diện lớn như vậy chính là muốn cho Thiên tử bậc thang cao một chút. Dĩ nhiên thanh thế cũng phải càng lớn càng tốt.
“Thế tử phi Sở Du của phủ Trấn Quốc Hầu mang theo chư vị sinh tử bốn đời Vệ phủ, cầu kiến Bệ hạ!”Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, lòng sáng tỏ ý của ông.
“Vậy…” Trưởng quan hơi chần chờ: “Sao Thiếu phu nhân không để cho người thông bẩm rồi sau đó trở về chờ Bệ hạ triệu kiến?”
Tin tức Sở Du quỳ ở cửa cung đã lan truyền khắp Hoa Kinh. Ai cũng đều có tính toán trong lòng, cùng chờ đợi tin tức ở trong cung, không nói lời nào.
Dứt lời, ông lắc đầu, chắp tay bước vào cung.
Sở Du không nôn nóng, bình tĩnh quỳ ở đó.
“Nếu Bệ hạ chịu gặp, thiếp thân cần gì phải làm thế?”
Nàng nhắm mắt lại, không nhiều lời.
Sở Du giương mắt nhìn về phía vị hán tử thật thà phúc hậu đối diện, khẽ mỉm cười: “Thiếp thân biết chuyện này đã khiến đại nhân khó xử, ta cũng không muốn làm khó đại nhân. Chẳng qua phiền đại nhân thông bẩm Bệ hạ một tiếng…” Dứt lời, Sở Du liền cầm linh vị, quỳ phịch hai gối xuống: “Nếu không gặp được Bệ hạ, dù cả nhà Vệ gia quỳ hóa đá ở chỗ này cũng sẽ không trở về.”
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, các đại thân lục tục vào triều. Sở Du vẫn chắn ở cửa cung, Thừa tướng Thư Lỗi vừa vào đã nhìn thấy cảnh này. Ông lập tức hạ màn xe xuống, nói với người hầu: “Đổi cửa khác, không đi cửa đó nữa.”
Sở Du vừa quỳ, đoàn người phía sau lập tức quỳ theo. Lớp lớp trùng điệp, y phục trắng xóa, linh vị đen nhánh, vô cùng chỉnh tề, khi quỳ xuống giống như sóng triều dập dờn, khiến lòng người chấn động run rẩy.
Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy… hạ quan sẽ đi bẩm báo với Bệ hạ.”
“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, thân là trưởng tẩu của đệ ấy, sao thiếp thân có thể ngồi yên trong nhà?”
Sau khi Trưởng quan nói xong liền lập tức xoay người bước vào nội cung. Người Vệ gia cứ quỳ trên đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm Vệ Vinh, từ trong màn xe nhìn ra bên ngoài vô cùng lo lắng.
Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy… hạ quan sẽ đi bẩm báo với Bệ hạ.”
Mưa như thác đổ, Sở Du cảm giác giọt mưa giống như ngàn vàng rơi trúng nàng.
Hôm nay trời trong xanh, cũng xem như thời tiết tốt. Hơn một trăm người Vệ phủ quỳ ở đây, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mặt trời ngày thu chiếu xuống cơ thể, ánh nắng phản chiếu bỏng rát đôi mắt.
“Vệ Thiếu phu nhân…”Tạ thái phó cất tiếng thở dài: “Người cần gì phải như vậy?”
Trưởng quan nói là vào cung bẩm báo Thiên tử, nhưng vào rồi lại không thấy trở ra. Sở Du cũng không để ý, hôm nay bày ra cục diện lớn như vậy chính là muốn cho Thiên tử bậc thang cao một chút. Dĩ nhiên thanh thế cũng phải càng lớn càng tốt.
Sở Du giương mắt nhìn về phía Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy. Tạ thái phó mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông lời: “Chân thành khiến sắt đá cũng phải mòn.”
Tin tức Sở Du quỳ ở cửa cung đã lan truyền khắp Hoa Kinh. Ai cũng đều có tính toán trong lòng, cùng chờ đợi tin tức ở trong cung, không nói lời nào.
Hết một ngày nắng đẹp, lại tới một ngày mưa dầm dề, những người thể lực không tốt liên tục ngã xuống. Người được đưa trở về, nhưng linh vị vẫn ở lại làm bạn với mọi người.
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, các đại thân lục tục vào triều. Sở Du vẫn chắn ở cửa cung, Thừa tướng Thư Lỗi vừa vào đã nhìn thấy cảnh này. Ông lập tức hạ màn xe xuống, nói với người hầu: “Đổi cửa khác, không đi cửa đó nữa.”
“Anh hùng liệt sĩ ở đây, sao có thể giành lối?”
Người hầu nghi hoặc, quay đầu nhìn Thư Lỗi: “Sao vậy đại nhân?”
“Anh hùng liệt sĩ ở đây, sao có thể giành lối?”
Thư Lỗi trừng mắt với người hầu: “Ta đi cửa phụ được rồi.”
Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều tự động đi vòng. Khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại đứng trước mặt Sở Du.
“Nếu Bệ hạ chịu gặp, thiếp thân cần gì phải làm thế?”
Quỳ quá ít sẽ không xứng với câu chân thành khiến sắt đá cũng mòn.
“Vệ Thiếu phu nhân…”
Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, cho đến cuối buổi, một vị đại thần Ngự sử đài trẻ tuổi họ Trần không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ, hôm nay già cả lớn bé Vệ gia đều đã quỳ ở bên ngoài. Vệ gia bốn đời tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm tội tày trời thì cũng không thể đối xử với gia đình trung nghĩa như vậy được!”
Tạ thái phó cất tiếng thở dài: “Người cần gì phải như vậy?”
“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, thân là trưởng tẩu của đệ ấy, sao thiếp thân có thể ngồi yên trong nhà?”
Sở Du giương mắt nhìn về phía Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy. Tạ thái phó mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông lời: “Chân thành khiến sắt đá cũng phải mòn.”
Dứt lời, ông lắc đầu, chắp tay bước vào cung.
Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, lòng sáng tỏ ý của ông.
Tào Hùng nghe thế thì liền đứng dậy, cả giận: “Trần đại nhân nói vậy sai rồi. Bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo lão phủ, tội Vệ Trung phạm phải hôm nay, cho dù diệt tộc cũng chưa hết tội!”
Quỳ quá ít sẽ không xứng với câu chân thành khiến sắt đá cũng mòn.
“Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!”
Nàng nhắm mắt lại, không nhiều lời.
Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, cho đến cuối buổi, một vị đại thần Ngự sử đài trẻ tuổi họ Trần không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ, hôm nay già cả lớn bé Vệ gia đều đã quỳ ở bên ngoài. Vệ gia bốn đời tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm tội tày trời thì cũng không thể đối xử với gia đình trung nghĩa như vậy được!”
Tào Hùng nghe thế thì liền đứng dậy, cả giận: “Trần đại nhân nói vậy sai rồi. Bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo lão phủ, tội Vệ Trung phạm phải hôm nay, cho dù diệt tộc cũng chưa hết tội!”
Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều tự động đi vòng. Khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại đứng trước mặt Sở Du.
“Tào đại nhân nói vậy không khỏi quá ép người quá đáng!” Mặt Trần ngự sử đỏ rần: “Cho dù dân thường phạm pháp cũng có phương pháp lưu dưỡng. Hôm nay Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất còn lại của Vệ gia, chớ nói tới việc Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù có nhận thì cũng phải chăm sóc mẫu thân tới cuối đời rồi mới trở lại chịu phạt. Đây là luân lý ở đời, lời Tào đại nhân nói thật vô cùng tàn bạo!”
Nàng gian nan mở mắt nhìn về phía Trưởng công chúa. Bà mỉm cười nói: “Đừng lo, Vệ Uẩn sẽ mau chóng trở lại.”
Tào Hùng nghe thế thì nổi giận, bắt đầu rùm beng trên triều với Trần ngự sử. Nhưng hai người cũng không tính là nhân vật thực quyền trên triều, sau khi ồn ào buổi sáng qua đi rồi cũng thôi.
Sở Du cũng nghe nói chuyện này. Nàng biết, trong triều càng làm lớn thì Bệ hạ càng “hài lòng”.
Sở Du không nôn nóng, bình tĩnh quỳ ở đó.
Hết một ngày nắng đẹp, lại tới một ngày mưa dầm dề, những người thể lực không tốt liên tục ngã xuống. Người được đưa trở về, nhưng linh vị vẫn ở lại làm bạn với mọi người.
Đợi đến sáng ngày thứ ba, mặt trời gay gắt, người ngã xuống ngày càng nhiều. Mà trong triều, người tranh chấp thay Vệ gia cũng ngày càng nhiều.
Đợi đến ngày thứ tư, mưa như trút nước, người ngồi quỳ chỉ còn một nữa. Hôm ấy, Trưởng công chúa cũng tới. Bà bước từ xe phượng hoa lệ xuống, khẽ liếc nhìn Sở Du rồi nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Mưa như thác đổ, Sở Du cảm giác giọt mưa giống như ngàn vàng rơi trúng nàng.
Nàng gian nan mở mắt nhìn về phía Trưởng công chúa. Bà mỉm cười nói: “Đừng lo, Vệ Uẩn sẽ mau chóng trở lại.”
Dứt lời, tay bà giơ lên sửa sang lại y phục, vén tóc ra sau tai.
“Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!”
Thích Công chúa rồi nha
Hay cho câu” Bổn cung đã ra tay chưa từng thua trận nào”
Trưởng công chúa ngầu quá!
Chị đại là đây chứ đâu ??