Sơn hà chẩm – Chương 24 (2)

Chương 24 (2)

Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không nói, nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu nhận tội, sau này bọn họ muốn lật lại vụ án sẽ rất khó khăn. Nếu như Trưởng công chúa quả thật có thành ý hiến kế, vậy đây chính là một nước cờ hiểm. Nhưng nếu Trưởng công chúa muốn hại Vệ gia…
zenszens.wordpress.com
Sở Du nghiêm túc xem xét toàn bộ lập trường của Trưởng công chúa trong việc này. Thấy nàng do dự, Trưởng công chúa cũng hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì, bà ta nâng quạt tròn lên, nhẹ nhàng điểm lên trán nàng một cái, cười khẽ: “Hoặc là, cô nhận đi.” Nhưng mà tay nàng bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, thấy trước mặt hoàng hoa tùng.
Sở Du ngẩng đầu, nhìn chăm chú Trưởng công chúa.

Lần này nàng đã hiểu ý của bà. Sở Du nhận và Vệ Uẩn nhận là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. “Vì sao tổng làm không sạch sẽ ni…” Nàng dùng lá cây thổi mạnh chính mình lòng bàn tay bùn.
Sở Du ở Hoa Kinh, cũng giống như hầu hết những người tại Hoa Kinh và Hoàng đế, vốn không biết tình hình ở chiến trường. Nàng nhận, thật ra cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tương lai chỉ cần phán một câu nhẹ nhàng “Ta chẳng biết gì cả” là phản cung được ngay.

Nhưng Vệ Uẩn không giống vậy. Bây giờ chàng là nam nhân duy nhất của Vệ gia, cũng là người duy nhất sống sót trên chiến trường của Vệ gia. Mỗi lời chàng nói đều có đủ trọng lượng.

Cui cùng S Du cũngÏsáng t ýīt ca Trưngcông chúa. Hômnay Hoàng đếjkhông th trcİtiếp th VàUn bi vìíông ta cnìV gia nhnti trng này.ăÔng ta khôngth đ chongưi trong thiênh nhìn rabn thân đangcht d, ôngơta đã quyếtĪtâm mun giThái t. NhưngɨHoàng đế cũngkhông mun phihi sinh VUn, hi sinhdanh d ngưiòchết thì không(sao, nhưng nếuqu tht phióly mng VUn, lòng dôHoàng đế vníchưa ngoan đciti vy. Btílun thế nàoV gia cũnglà chết thaycho Đi S,thay Hoàng tcchn đao. Vơtình v lý,Hoàng đế khôngith đ VUn chết.

V giaìlà trung thnlương tưng, btơlun là vìtài hoa Vgia hay dot tiên làtrung thn, Hoàngéđế đu khôngcó cách nàoàb mc VUn chết đưc.

Hơnína, V Unìcòn nh tui.ĺNếu đ chàngsng, đến khiĩchàng nm gihết thế lcɪphương Bc caV gia, Hoàngđế còn cóĭth thao túngmt chút. NếuĩV Un chết,đến khi Vgia đưc giioan, chc chncác thế lccòn sót lica V gia phương Bcs liu chếtphn công. Đâykhông phi làkết qu Hoàngđế mun thy.

Chonên S Du¹mun cu VêUn thì phicho Hoàng đếfmt bc thang,mt lý doĩđ ông tacó th vưtqua pháp lý²mà tha choV Un.

Thiếp thânđã hiu.”

SÍDu gt đu,th dài, chmtay áo li,đu chm đt,úcung kính nói:ĮThiếp thân lptc tr v,ìmang theo bàiĪv V giaĩđến ca cung,cu xin Bh triu kiến.”°

Trưc đó nàngĬlo lng nếuákhông thương lưngóvi Hoàng đế³trưc thì liucó ging nhưđang ép bcông ta không,ùnhưng xem rahôm nay, cáiıHoàng đế cnÎchính là épbc như vy.

SDu ngng đuìnhìn hưng Trưngcông chúa, chânthành nói: “Đến]lúc đó, mongîrng Đin hs giúp đphn nào.”

“Côơyên tâm.” MtTrưng công chúamang theo hàný: “Ta sêgiúp cô cntr Thái t.ếCó điu côphi nh thtk chuyn Tháiòt làm hômnay!”

“Công chúaưyên tâm.”

SíDu vi nói:ìV ph taìtuyt đi síkhông quên chuyn³Thái t đãólàm.”

Trưng côngchúa gt đu,Íkhông nhiu li:na. Bà tanheo mt li,ta như mt]mi. S Duthy bà khôngmun nói naĨthì lp tcâcáo lui.

Lúc trv V ph,nàng gi TưngThun ti. Nàngy đang viếtđthư hi âmîcho Liu TuyếtDương, hôm nayïLiu Tuyết DươngÏđã an ní ti LanïLăng, cho nênmi mun hithăm tình hìnhĩnhư thế nào.òTưng Thun vaÎviết hi âmxong thì ngheS Du tìmmình, nàng yìvi vàng chyɨti. Nhìn thyS Du đangthay y phc,:nàng y linÍhi: “Mui đnhìđi đâu?

“T phânphó tt c:già tr lnbé trong phátp trung đếnt đưng, mangitheo linh vĩđến qu trưcýca cung viimui.”

Tưng Thun(ngn ngưi, hơiúnghi hoc hi:Đ làm gì?”i

“Mui và Trưngcông chúa đãbàn bc.” SâDu h ging:“Hôm nay B²h không munɪgiết chết TiuTht, chng quaìông ta khôngxung đài đưcthôi. Chúng taphi cp mtàbc thang ıcho B h.”ì

Tưng Thun ngheīvy thì lptc phn ng¸li, lnh gingĩgt đu nói:“Ta đi ngay.”

Dt li nàngy lp tcĩxoay ngưi, viĩvã vào huɩvin, báo choútrên dưi trongõph thay mtîb đ tang,sch s ritp trung ngoàisân.

S Du vàoti trong vinÍthì nhìn thyîTrình Tuyết, TCu, Diêu Giác,°Trương Hàm, VươngLam đu íđây.

S Du khôngơng bn hcũng ti, khôngýkhi ngc nhiên.Nàng cưi: “Khôngng đon đưngnày li cócác v theocùng.”

Đon đưngkhó nht cũngìđã tri quađvi cô ri.”îV mt TĩCu bình thn:Đi thêm mtİđon đưng cuiâcùng thì cóílàm sao?”

“Coinhư chúng taăxui xo.” DiêuíGiác cưi lnh:“Gp qu thìđã làm sao?”ã

“Cũng đã ,đến bây gi.”]Trương Hàm thdài lên tiếng:ìThôi thì lâu thêm mtèlúc, có chnào cn chúngta giúp đ,ĩThiếu phu nhânïc vic phânÍphó.”

Thiếu phuónhân… Vương Lamhong ht lênìtiếng, đang munĩnói gì đó,S Du linngt li: “Tiu}Lc, cô đngđi, bng côănhư vy ri,ìcũng nên suynghĩ cho đatr.”

“Ta phiЇđi.” Vương Lamđn n cưikh: “Khi chàngơcòn sng, cácv ca cavà tu tu đâu thìchàng cũng mang,ta ti đó.ôHôm nay, nếuùchàng biết mtmình ta nhà, e rngs tc gin.Đến lúc đójta ch đngíbên cnh, sļkhông cn trgì đâu.”

SìDu mp máymôi, Tưng Thunli lên tiếng:“Nếu nàng y°không đi, chÎs càng khóàyên lòng hơn.”

S Du suyínghĩ mt lát,ïcui cùng gtếđu nói: “Qungia hãy chămsóc Lc Thiếuđphu nhân thtItt.”

Sau khinói xong, SDu lin cùngômi ngưi nói:Ch lát na,ɩsau khi dângíhương khn nguyn,chúng ta s¸mang linh vđến trưc caĭcung, cu xinĩB h thTiu Tht ra.Nếu Tiu Thtcòn trongílao, ta chĨe s khôngìri khi đưcĪna. Chúng tava là trưngbi ca đy, phi thayngưi nhà cheâch cho TiuâTht. Mi ngưi…Nàng nhc tay:Đi thôi.”

Sauľkhi nói xong,³nàng dn mingưi đến tđưng ra taydâng hương xongthì qu giì đó. Nàngqu hàng thnht, còn li¹năm v Thiếuphu nhân qu{ hàng thhai. Sau khiídâng hương dpđu xong, SÎDu tiến lên,nâng linh vca V Trung,íqun gia thìnâng linh v¸V Quân đng:sau lưng nàng,nhng ngưi phíađsau thì mnhai ny ômÎlinh v phuquân ca mình.Ch phía sauxong hết, linìda theo tht thân phnmà mang theoìlinh v đi.

Bnĩđi V giaĩcó mt trămìba mươi haiIlinh v. SèDu mang theoìlinh v bưcÎra đi môn:V ph, nhng(ngưi khác cũngxếp thành haihàng dc theofsau. Áo trngnhư tuyết, chícó linh bàilà đen nhánh,óvô cùng niíbt.

Bn h xếphàng trùng trùngđip đip tiếnıv phía caɨcung. Đi tiĮđâu, mi ngưiđu ghé mttrông theo đếnđy.

Lúc đến cacung thì ch°thy mt màuľtrng xóa, thv canh caɩcó hơi hongĩhn. S DuÎtiến ti trưc,ìth v chtrút đao ra,Їhi: “Ngưi tilà ai?”

“Thế tử phi Sở Du của phủ Trấn Quốc Hầu mang theo chư vị sinh tử bốn đời Vệ phủ, cầu kiến Bệ hạ!”

Sau khi Trưởng quan nói xong liền lập tức xoay người bước vào nội cung. Người Vệ gia cứ quỳ trên đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm Vệ Vinh, từ trong màn xe nhìn ra bên ngoài vô cùng lo lắng.

“Không.”

Bọn thị vệ nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau. Trưởng quan tiến lên, cung kỉnh hỏi: “Thiếu phu nhân có thánh chỉ tiến cung không?”

“Tào đại nhân nói vậy không khỏi quá ép người quá đáng!” Mặt Trần ngự sử đỏ rần: “Cho dù dân thường phạm pháp cũng có phương pháp lưu dưỡng. Hôm nay Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất còn lại của Vệ gia, chớ nói tới việc Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù có nhận thì cũng phải chăm sóc mẫu thân tới cuối đời rồi mới trở lại chịu phạt. Đây là luân lý ở đời, lời Tào đại nhân nói thật vô cùng tàn bạo!”

Sở Du vừa quỳ, đoàn người phía sau lập tức quỳ theo. Lớp lớp trùng điệp, y phục trắng xóa, linh vị đen nhánh, vô cùng chỉnh tề, khi quỳ xuống giống như sóng triều dập dờn, khiến lòng người chấn động run rẩy.

Sở Du cũng nghe nói chuyện này. Nàng biết, trong triều càng làm lớn thì Bệ hạ càng “hài lòng”.

“Không.”

Trưởng quan nói là vào cung bẩm báo Thiên tử, nhưng vào rồi lại không thấy trở ra. Sở Du cũng không để ý, hôm nay bày ra cục diện lớn như vậy chính là muốn cho Thiên tử bậc thang cao một chút. Dĩ nhiên thanh thế cũng phải càng lớn càng tốt.

“Thế tử phi Sở Du của phủ Trấn Quốc Hầu mang theo chư vị sinh tử bốn đời Vệ phủ, cầu kiến Bệ hạ!”Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, lòng sáng tỏ ý của ông.

“Vậy…” Trưởng quan hơi chần chờ: “Sao Thiếu phu nhân không để cho người thông bẩm rồi sau đó trở về chờ Bệ hạ triệu kiến?”

Tin tức Sở Du quỳ ở cửa cung đã lan truyền khắp Hoa Kinh. Ai cũng đều có tính toán trong lòng, cùng chờ đợi tin tức ở trong cung, không nói lời nào.

Dứt lời, ông lắc đầu, chắp tay bước vào cung.

Sở Du không nôn nóng, bình tĩnh quỳ ở đó.

“Nếu Bệ hạ chịu gặp, thiếp thân cần gì phải làm thế?”

Nàng nhắm mắt lại, không nhiều lời.

Sở Du giương mắt nhìn về phía vị hán tử thật thà phúc hậu đối diện, khẽ mỉm cười: “Thiếp thân biết chuyện này đã khiến đại nhân khó xử, ta cũng không muốn làm khó đại nhân. Chẳng qua phiền đại nhân thông bẩm Bệ hạ một tiếng…”  Dứt lời, Sở Du liền cầm linh vị, quỳ phịch hai gối xuống: “Nếu không gặp được Bệ hạ, dù cả nhà Vệ gia quỳ hóa đá ở chỗ này cũng sẽ không trở về.”

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, các đại thân lục tục vào triều. Sở Du vẫn chắn ở cửa cung, Thừa tướng Thư Lỗi vừa vào đã nhìn thấy cảnh này. Ông lập tức hạ màn xe xuống, nói với người hầu: “Đổi cửa khác, không đi cửa đó nữa.”

Sở Du vừa quỳ, đoàn người phía sau lập tức quỳ theo. Lớp lớp trùng điệp, y phục trắng xóa, linh vị đen nhánh, vô cùng chỉnh tề, khi quỳ xuống giống như sóng triều dập dờn, khiến lòng người chấn động run rẩy.

Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy… hạ quan sẽ đi bẩm báo với Bệ hạ.”

“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, thân là trưởng tẩu của đệ ấy, sao thiếp thân có thể ngồi yên trong nhà?”

Sau khi Trưởng quan nói xong liền lập tức xoay người bước vào nội cung. Người Vệ gia cứ quỳ trên đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm Vệ Vinh, từ trong màn xe nhìn ra bên ngoài vô cùng lo lắng.

Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy… hạ quan sẽ đi bẩm báo với Bệ hạ.”

Mưa như thác đổ, Sở Du cảm giác giọt mưa giống như ngàn vàng rơi trúng nàng.

Hôm nay trời trong xanh, cũng xem như thời tiết tốt. Hơn một trăm người Vệ phủ quỳ ở đây, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mặt trời ngày thu chiếu xuống cơ thể, ánh nắng phản chiếu bỏng rát đôi mắt.

“Vệ Thiếu phu nhân…”Tạ thái phó cất tiếng thở dài: “Người cần gì phải như vậy?”

Trưởng quan nói là vào cung bẩm báo Thiên tử, nhưng vào rồi lại không thấy trở ra. Sở Du cũng không để ý, hôm nay bày ra cục diện lớn như vậy chính là muốn cho Thiên tử bậc thang cao một chút. Dĩ nhiên thanh thế cũng phải càng lớn càng tốt.

Sở Du giương mắt nhìn về phía Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy. Tạ thái phó mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông lời: “Chân thành khiến sắt đá cũng phải mòn.”

Tin tức Sở Du quỳ ở cửa cung đã lan truyền khắp Hoa Kinh. Ai cũng đều có tính toán trong lòng, cùng chờ đợi tin tức ở trong cung, không nói lời nào.

Hết một ngày nắng đẹp, lại tới một ngày mưa dầm dề, những người thể lực không tốt liên tục ngã xuống. Người được đưa trở về, nhưng linh vị vẫn ở lại làm bạn với mọi người.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, các đại thân lục tục vào triều. Sở Du vẫn chắn ở cửa cung, Thừa tướng Thư Lỗi vừa vào đã nhìn thấy cảnh này. Ông lập tức hạ màn xe xuống, nói với người hầu: “Đổi cửa khác, không đi cửa đó nữa.”

“Anh hùng liệt sĩ ở đây, sao có thể giành lối?”

Người hầu nghi hoặc, quay đầu nhìn Thư Lỗi: “Sao vậy đại nhân?”

“Anh hùng liệt sĩ ở đây, sao có thể giành lối?”

Thư Lỗi trừng mắt với người hầu: “Ta đi cửa phụ được rồi.”

Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều tự động đi vòng. Khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại đứng trước mặt Sở Du.

“Nếu Bệ hạ chịu gặp, thiếp thân cần gì phải làm thế?”

Quỳ quá ít sẽ không xứng với câu chân thành khiến sắt đá cũng mòn.

“Vệ Thiếu phu nhân…”

Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, cho đến cuối buổi, một vị đại thần Ngự sử đài trẻ tuổi họ Trần không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ, hôm nay già cả lớn bé Vệ gia đều đã quỳ ở bên ngoài. Vệ gia bốn đời tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm tội tày trời thì cũng không thể đối xử với gia đình trung nghĩa như vậy được!”

Tạ thái phó cất tiếng thở dài: “Người cần gì phải như vậy?”

“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, thân là trưởng tẩu của đệ ấy, sao thiếp thân có thể ngồi yên trong nhà?”

Sở Du giương mắt nhìn về phía Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy. Tạ thái phó mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông lời: “Chân thành khiến sắt đá cũng phải mòn.”

Dứt lời, ông lắc đầu, chắp tay bước vào cung.

Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, lòng sáng tỏ ý của ông.

Tào Hùng nghe thế thì liền đứng dậy, cả giận: “Trần đại nhân nói vậy sai rồi. Bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo lão phủ, tội Vệ Trung phạm phải hôm nay, cho dù diệt tộc cũng chưa hết tội!”

Quỳ quá ít sẽ không xứng với câu chân thành khiến sắt đá cũng mòn.

“Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!”

Nàng nhắm mắt lại, không nhiều lời.

Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, cho đến cuối buổi, một vị đại thần Ngự sử đài trẻ tuổi họ Trần không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ, hôm nay già cả lớn bé Vệ gia đều đã quỳ ở bên ngoài. Vệ gia bốn đời tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm tội tày trời thì cũng không thể đối xử với gia đình trung nghĩa như vậy được!”

Tào Hùng nghe thế thì liền đứng dậy, cả giận: “Trần đại nhân nói vậy sai rồi. Bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo lão phủ, tội Vệ Trung phạm phải hôm nay, cho dù diệt tộc cũng chưa hết tội!”

Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều tự động đi vòng. Khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại đứng trước mặt Sở Du.

“Tào đại nhân nói vậy không khỏi quá ép người quá đáng!” Mặt Trần ngự sử đỏ rần: “Cho dù dân thường phạm pháp cũng có phương pháp lưu dưỡng. Hôm nay Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất còn lại của Vệ gia, chớ nói tới việc Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù có nhận thì cũng phải chăm sóc mẫu thân tới cuối đời rồi mới trở lại chịu phạt. Đây là luân lý ở đời, lời Tào đại nhân nói thật vô cùng tàn bạo!”

Nàng gian nan mở mắt nhìn về phía Trưởng công chúa. Bà mỉm cười nói: “Đừng lo, Vệ Uẩn sẽ mau chóng trở lại.”

Tào Hùng nghe thế thì nổi giận, bắt đầu rùm beng trên triều với Trần ngự sử. Nhưng hai người cũng không tính là nhân vật thực quyền trên triều, sau khi ồn ào buổi sáng qua đi rồi cũng thôi.

Sở Du cũng nghe nói chuyện này. Nàng biết, trong triều càng làm lớn thì Bệ hạ càng “hài lòng”.

Sở Du không nôn nóng, bình tĩnh quỳ ở đó.

Hết một ngày nắng đẹp, lại tới một ngày mưa dầm dề, những người thể lực không tốt liên tục ngã xuống. Người được đưa trở về, nhưng linh vị vẫn ở lại làm bạn với mọi người.

Đợi đến sáng ngày thứ ba, mặt trời gay gắt, người ngã xuống ngày càng nhiều. Mà trong triều, người tranh chấp thay Vệ gia cũng ngày càng nhiều.

Đợi đến ngày thứ tư, mưa như trút nước, người ngồi quỳ chỉ còn một nữa. Hôm ấy, Trưởng công chúa cũng tới. Bà bước từ xe phượng hoa lệ xuống, khẽ liếc nhìn Sở Du rồi nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

Mưa như thác đổ, Sở Du cảm giác giọt mưa giống như ngàn vàng rơi trúng nàng.

Nàng gian nan mở mắt nhìn về phía Trưởng công chúa. Bà mỉm cười nói: “Đừng lo, Vệ Uẩn sẽ mau chóng trở lại.”

Dứt lời, tay bà giơ lên sửa sang lại y phục, vén tóc ra sau tai.

“Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!”

4.9 44 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

396 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Thích Công chúa rồi nha

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Hay cho câu” Bổn cung đã ra tay chưa từng thua trận nào”

Banhbaobaoboi
Banhbaobaoboi
3 Năm Cách đây

Trưởng công chúa ngầu quá!

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Chị đại là đây chứ đâu ??

396
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!