Sơn hà chẩm – Chương 26 (1)

Chương 26 (1)

Đệ hi vọng tẩu ở lại

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Mình nghĩ mọi người cần phải đọc lời nhắn của tác giả trước khi đọc những chương tiếp theo để tránh nghĩ sai ý tác giả, uổng phí một tác phẩm hay. Nếu ai không muốn bị tác giả ảnh hưởng đến cảm nhận về truyện thì có thể bỏ qua nhé.

P/s (Tác giả):

Tiếp theo, tôi sẽ không bắt ép nam nữ chính biến chuyển tình cảm của mình, hi vọng người đọc có thể quên đi văn án, đừng áp đặt chuyện nam nữ chính chắc chắn sẽ yêu nhau. Nếu không, lúc tình cảm còn chưa chín mùi, mọi người sẽ cảm thấy rất khó chịu đối với tình yêu này.

Ban đầu tình cảm nam nữ chính là giúp đỡ lẫn nhau, sau đó mới biến đổi. Nếu chưa trải qua nhiều việc mà trực tiếp chuyển sang tình yêu thì khoảng cách rất xa này sẽ khiến tình yêu hiện lên một cách… phải nói thể nào nhỉ, cảm giác có hơi đáng khinh. Cho nên khi nam nữ chính còn chưa trưởng thành, họ sẽ cùng trải qua những chuyện khác trước. Mọi người cứ theo dõi tình cảm phát triển một cách tự nhiên trong truyện.

Bây giờ bọn họ chỉ là bạn bè, là người thân. Nữ chính xem nam chính là anh hùng hậu bối, chỉ có thương tiếc và ý thức trách nhiệm, sự kính trọng đối với anh hùng. Mà nam chính chỉ xem nữ chính là trưởng bối, hơn nữa còn có sự ỷ lại, nhưng đây không phải là tình yêu.

Giống như là người thân đỡ đần tình cảm lẫn nhau vậy. Bây giờ các bạn đừng nghĩ giữa bọn họ có tình yêu, nếu không sẽ thấy rất khó chịu đấy.

Khi các nhân vật phát triển đến một mức độ nào đó, tự nhiên mọi người sẽ cảm thấy đây mới là lúc hai người yêu nhau, thế này mới thật sự là tình yêu. Xin đừng để văn án ảnh hưởng!

***

Sở Du không chạm vào Vệ Uẩn. Cho dù giờ phút này Vệ Uẩn đứng nghiêm chỉnh trước mặt nàng, nhưng nàng biết chắc chắn dưới lớp quần áo của người này đã thương tích chồng chất. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bên cạnh nhận thấy điều này nên bước lên nâng Sở Du dậy.

Một cơn đau thấu xương truyền từ đầu gối Sở Du, khiến nàng phải hít một hơi lạnh. Vệ Uẩn vội vàng bước lên trước, sốt ruột hỏi: “Đại tẩu?”

“Không sao.” Bây giờ Sở Du đã tỉnh táo hơn nhiều, trông không còn yếu ớt vì ốm đau nữa. Mặt nàng trấn định, cười nói: “Về thôi, đệ cũng bị thương mà.”

Dứt lời, nàng sai Vệ Hạ và Vệ Đông nâng Vệ Uẩn dậy. Vệ Uẩn hơi ngượng ngùng, đang định nói gì đó thì đã nghe Sở Du nói: “Chân bị thương thì đừng cố chịu đựng, lỡ tàn phế, còn mất công người nhà chăm sóc hơn.”

Vệ Uẩn cứng đờ. Chàng biết cho dù tự thấy mình đã ngụy trang rất khá, nhưng tâm nàng vẫn sáng như gương, chuyện gì cũng biết hết.

Sở Du cầm bài vị Vệ Trung và Vệ Quân lên. Vệ Uẩn ôm bài vị của các vị huynh trưởng ở hai bên, rồi bảo người bên cạnh dìu hai người lên xe. Sở Du và Vệ Uẩn mỗi người ngồi một bên. Nhóm người Tưởng Thuần đã về từ lâu, mặt khác nhóm người ngã xuống trước tiên là Trương Hàm và Tạ Cửu đã đưa người quay lại, mang từng bài vị lên xe ngựa, theo Sở Du về Vệ phủ.

Xe ngựa kẽo kẹt âm vang, bên ngoài tiếng mưa xối xả. Vệ Uẩn bảo hạ nhân băng bó vết thương. Chàng nhìn Sở Du đắp thảm trên người ngồi ở đối diện, thần sắc bình tĩnh uống trà gừng.

Chàng lặng lẽ quan sát nàng, dường như chỉ mới vài ngày mà người nàng đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt trũng sâu thâm quầng, gương mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi. Sở Du thấy chàng quan sát mình thì ngẩng đầu lên hỏi: “Đệ nhìn gì đấy?”

“Tẩu tẩu gầy.”

Vệ Uẩn khẽ cười, đôi mắt hàm chứa chút thương tiếc: “Mấy ngày nay đã khiến tẩu tẩu vất vả rồi.”

Sở Du uống canh gừng, trên đầu đắp khắp lạnh, khoát tay áo: “Đệ còn ở trong tù, ta thân là trưởng bối, không có lý nào lại đứng nhìn không lo. Bây giờ đệ đã trở về…”

Giọng điệu Sở Du chậm rãi: “Xem như ta không khiến ca ca đệ thất vọng.”

Dứt lời, nàng dừng mắt trên người Vệ Uẩn.

Dường như nửa tháng không gặp, thiếu niên này đã mau chóng trưởng thành. Chàng cao hơn rất nhiều so với lúc rời khỏi Hoa Kinh, khuôn mặt cũng chững chạc hơn, nhất là thần sắc trong ánh mắt. Trên người chàng thiếu niên đã không còn dáng vẻ trẻ con nữa, dường như trưởng thành trong một đêm, trở nên ung dung trầm ổn.

Lúc chàng nhìn nàng và người thân, có sự dịu dàng chưa từng có đối với người ngoài. Sự dịu dàng trong ánh mắt đó khiến Sở Du hơi ngẩn ngơ, giống như thấy được bóng dáng Vệ Quân ở trên người chàng.

Không phải là nàng chưa từng mong đợi gì đối với Vệ Quân, thậm chí nàng còn từng giả dụ nếu Vệ Quân không chết, kiếp này nàng sẽ dựa vào người thanh niên ấy cả đời.

Nhớ đến người thanh niên chất phác đó, không hiểu sao trong lòng Sở Du lại gợn lên vài phần thương tiếc. Vệ Uẩn thấy nàng nhìn mình, nghi hoặc hỏi: “Tẩu tẩu?”

Sở Du bị Vệ Uẩn gọi thì sực tỉnh, cười: “Hôm nay ta mới phát hiện, đệ và ca ca đệ có mấy phần tương tự, nhất là ánh mắt.”

Sở Du nhìn ánh mắt Vệ Uẩn, nâng mi mắt: “Ta nhớ hình như mắt chàng ấy cũng là mắt phượng (*), đúng không?”

(*) Mắt phượng (凤眼): Đôi mắt có chiều ngang dài, phần đuôi mắt kéo dài về phần thái dương, đuôi mắt hơi xếch lên trên một chút.  Đồng tử của đôi mắt rất sáng, có màu đen trong và chiếm phần nhiều hơn tròng trắng, có sự phân chia rõ nét với nhau. Phần mí mắt rõ nét 2 mí hài hòa, cân xứng. Tầm nhìn chuẩn, không bị che khuất bởi mi mắt.

 

“Vâng.” Nhắc đến huynh trưởng, Vệ Uẩn lại vô thức siết chặt quần áo, tựa như rất đau khổ, gian nan đáp: “Mắt đại ca đệ… là mắt phượng, nhưng tròn hơn đệ một chút, trông rất ôn hòa, không có ai từng gặp qua huynh ấy mà không thích…”

Vệ Uẩn nói xong, giọng nhỏ dần. Bên ngoài nổi sấm, Sở Du nhìn màn xe phấp phới, nghe tiếng sấm bên ngoài. Một hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Vệ Uẩn, nàng mới chậm rãi quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía chàng.

Vệ Uẩn không nói thêm gì. Chàng đỏ vành mắt, còng lưng, hai tay vò chặt quần áo, cơ thể run rẩy. Tóc chàng rũ xuống, che khuất đi gương mặt, khiến Sở Du không nhìn rõ được biểu cảm của chàng.

Suốt cả chặng đường, từ khi bắt đầu đưa phụ thân và các huynh trưởng nhập quan, chàng chưa từng khóc. Chàng cho rằng mình đã ổn định cảm xúc, nhưng nhưng khi tất cả mọi chuyện bắt đầu lắng xuống, chàng ngồi trước mặt người con gái này nhớ đến người thân, lập tức toàn bộ đau đớn đều bộc phát ra ngoài.

Nỗi đau tang phụ tang huynh bỗng nhiên tuôn trào, khiến chàng đau đến tê tái tim gan. Trước năm mười bốn tuổi, chàng chưa bao giờ cảm thấy có nỗi khổ nào trên đời có thể đánh vào mình, chàng cảm thấy mình chính là nam nhi Vệ gia đội trời đạp đất, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, trên đời này làm gì có chuyện nào đáng sợ nữa?

Nhưng cho đến giờ phút này, chàng mới biết rốt cuộc mình vẫn chỉ là một thiếu niên. Thế giới này có quá nhiều đau khổ, tùy tiện một cái cũng đủ đánh chàng tả tơi.

Sở Du nhìn dáng vẻ của Vệ Uẩn, nàng khoát tay, bảo Vãn Nguyệt và Vệ Hạ đang hầu hạ bên cạnh lui xuống.

Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người bọn họ. Sở Du phóng mắt nhìn bên ngoài xe ngựa. Tiếng mưa rơi lộp độp, tay nàng phủ trên chăn, bỗng nhiên nàng mở miệng cất tiếng hát một làn điệu dân ca biên tái (*).

(*) Biên tái: Chốt hiểm yếu ở vùng biên cương; cửa ải ở biên giới

Đó là bài hát dân ca Bắc Cảnh. Sau khi quân đội chinh chiến trở về thành, nữ tử Bắc Cảnh sẽ đứng trên đường, nâng ly rượu, xếp hai hàng, hát bài hát này.

Vệ Uẩn từng nghe bài này rất nhiều lần. Khi ấy chàng cưỡi ngựa, đi theo sau lưng phụ thân và huynh trưởng. Chàng sẽ vui vẻ khom lưng lấy ly rượu mừng thắng lợi trong tay cô nương đứng gần nhất.

Tiếng ca này tựa như cọng rơm cuối cùng, làm chàng chẳng thể kìm nén nổi nữa, bật khóc nức nở.

Tiếng ca của nàng và tiếng mưa che giấu đi tiếng khóc của chàng, bất giác tạo nên một cảm giác an toàn cho chàng.

Sẽ không ai thấy được sự chật vật của chàng vào lúc này, và sẽ không có ai biết trụ cột Vệ gia hiện nay lại cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, để rồi khóc lớn như một đứa trẻ.

Tiếng mưa càng lớn, giọng hát của nàng vẫn êm dịu yên bình, thanh âm kia mang theo luồng hào khí, nhưng lại cũng ẩn chứa sự dịu dàng đặc hữu của nữ nhân.

Sở Du hát mãi đến khi tiếng khóc của chàng nhỏ dần và ngưng lại thì nàng mới từ từ dừng hát. Sau đó nàng xoay đầu, nhìn về phía chàng lần nữa. Lúc chàng chật vật ngẩng mặt lên, ánh mắt kia vẫn bình tĩnh dịu dàng y như lúc ban đầu.

Lúc này xe ngựa đã dừng, Vệ Hạ đứng bên ngoài, cung kính lên tiếng: “Công tử, Thiếu phu nhân, đến phủ rồi.”

Sở Du quét mắt về phía mọi người, cuối cùng gật đầu.

Vệ Quân nho nhã, Vệ Thúc trầm ổn, Vệ Tần phong lưu, Vệ Phong bất kham, Vệ Nhã ôn hòa, Vệ Vinh hào sảng… Rõ ràng mỗi người đều mang tính cách khác nhau, nhưng dưới ánh nến, khi đặt tất cả những điều đó lên người người thiếu niên tên Vệ Uẩn này, bọn họ lại cảm thấy dung hợp lạ lùng. Dường như bọn họ đều nhất trí cho rằng, chỉ cần nhìn tấm lưng kia, bọn họ đều có thể thấy được bóng dáng mình muốn.

Tóc chàng rối bời, mặt đầy nước mắt, ánh mắt cũng đã bình tĩnh lại. Sở Du khẽ mỉm cười, đưa khăn trắng thêu hoa mai đang cầm trong tay qua.

Sở Du hát mãi đến khi tiếng khóc của chàng nhỏ dần và ngưng lại thì nàng mới từ từ dừng hát. Sau đó nàng xoay đầu, nhìn về phía chàng lần nữa. Lúc chàng chật vật ngẩng mặt lên, ánh mắt kia vẫn bình tĩnh dịu dàng y như lúc ban đầu.Mọi người đồng loạt im lặng. Vệ Uẩn đẩy Vệ Hạ và Vệ Đông ra, tự mình bước về phía linh đường.

“Khóc xong rồi,” Giọng nàng mang theo một sức mạnh nào đó khiến nội tâm người nghe cũng mạnh mẽ hơn. Nàng chậm rãi nói tiếp: “Thì cứ để mọi chuyện trôi qua đi.”

Sở Du khẽ ho khan, Vệ Uẩn bước lên đỡ nàng.Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nơi linh đường cách đó không xa.

Trôi qua đi.

“Không sao.” Nàng yếu ớt lên tiếng: “Thất công tử đã về, Vệ phủ không sao rồi.”

Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, tất cả đau thương đều có thể chấm dứt.

Các vị Thiếu phu nhân quay mặt đi không đành lòng nhìn nữa, chỉ có ánh mắt Sở Du vẫn đặt trên người chàng. Nàng nhìn Vệ Uẩn đứng một lúc, rồi từ từ quỳ xuống, cầm ba nén hương bên cạnh, cung kính dập đầu, sau đó cắm vào lư hương.Mắt chàng bình lặng nhìn quanh sân viện. Quản gia bên cạnh đưa người tới, sốt ruột hỏi: “Thất công tử về phòng để Đại phu khám trước đã…”

Các vị Thiếu phu nhân đều nhìn vào bóng dáng Vệ Uẩn. Chàng mặc áo tù, dùng băng trán cột lỏng lẻo mái tóc xõa sau lưng. Rõ ràng vẫn là dáng dấp thiếu niên, nhưng các vị Thiếu phu nhân đều không hẹn mà cùng mơ hồ thấy được bóng dáng của trượng phu mình thuở thiếu thời từ trên người thiếu niên này.

Trên chiến trường, chàng chưa bao giờ gục ngã, và bây giờ cũng thế.

Vệ Uẩn nhận khăn trong tay của Sở Du, tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ.

Lúc này xe ngựa đã dừng, Vệ Hạ đứng bên ngoài, cung kính lên tiếng: “Công tử, Thiếu phu nhân, đến phủ rồi.”

Tạ Cửu tiến lên, đỡ nàng từ trong tay Vệ Uẩn, bước vào trong.

Nghe nói thế, Vương Lam bật khóc trước tiên, Trương Hàm đỡ nàng, nhẹ nhàng khuyên lơn.

Sở Du khẽ ho khan, Vệ Uẩn bước lên đỡ nàng.

Tất cả mọi chuyện đều đã được dẹp yên. Trong nháy mắt, Sở Du cảm thấy bản thân mình như sụp đổ, tất cả sức lực của nàng đều dồn hết lên người Vệ Uẩn và Vãn Nguyệt, Vệ Hạ thì che dù, đỡ nàng bước xuống.

Tóc chàng rối bời, mặt đầy nước mắt, ánh mắt cũng đã bình tĩnh lại. Sở Du khẽ mỉm cười, đưa khăn trắng thêu hoa mai đang cầm trong tay qua.

Tất cả mọi chuyện đều đã được dẹp yên. Trong nháy mắt, Sở Du cảm thấy bản thân mình như sụp đổ, tất cả sức lực của nàng đều dồn hết lên người Vệ Uẩn và Vãn Nguyệt, Vệ Hạ thì che dù, đỡ nàng bước xuống.

Lúc bước xuống dưới, Sở Du lập tức nhìn thấy mọi người trong Vệ phủ đang đứng yên lặng tại cửa. Ánh mắt bọn họ đều tập trung hết lên người Sở Du, tựa như đang đợi chờ một câu trả lời.

Sở Du quét mắt về phía mọi người, cuối cùng gật đầu.

Lúc bước xuống dưới, Sở Du lập tức nhìn thấy mọi người trong Vệ phủ đang đứng yên lặng tại cửa. Ánh mắt bọn họ đều tập trung hết lên người Sở Du, tựa như đang đợi chờ một câu trả lời.

“Không sao.” Nàng yếu ớt lên tiếng: “Thất công tử đã về, Vệ phủ không sao rồi.”

Trên chiến trường, chàng chưa bao giờ gục ngã, và bây giờ cũng thế.

Nghe nói thế, Vương Lam bật khóc trước tiên, Trương Hàm đỡ nàng, nhẹ nhàng khuyên lơn.

Nhất thời Vệ phủ trở nên huyên náo, có người vui sướng, cũng có người khóc thầm. Vệ Uẩn được Vệ Hạ và Vệ Đông dìu vào trong sân, nhìn thấy hoa trắng khắp viện, chàng có cảm giác như mình đã không về nhà mấy đời rồi.

Tạ Cửu tiến lên, đỡ nàng từ trong tay Vệ Uẩn, bước vào trong.

Không có níu kéo, cũng không có đau buồn, không có rơi lệ, càng không có khóc than. Thế nhưng không có bất kỳ ai dám chỉ trích chàng một câu bất hiếu.

Nhất thời Vệ phủ trở nên huyên náo, có người vui sướng, cũng có người khóc thầm. Vệ Uẩn được Vệ Hạ và Vệ Đông dìu vào trong sân, nhìn thấy hoa trắng khắp viện, chàng có cảm giác như mình đã không về nhà mấy đời rồi.

Vệ Uẩn nhận khăn trong tay của Sở Du, tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ.

Mắt chàng bình lặng nhìn quanh sân viện. Quản gia bên cạnh đưa người tới, sốt ruột hỏi: “Thất công tử về phòng để Đại phu khám trước đã…”

Tiếp theo chàng đứng lên, thần sắc bình tĩnh bước ra khỏi linh đường.

Tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, tất cả đau thương đều có thể chấm dứt.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn nơi linh đường cách đó không xa.

Mọi người đồng loạt im lặng. Vệ Uẩn đẩy Vệ Hạ và Vệ Đông ra, tự mình bước về phía linh đường.

“Khóc xong rồi,” Giọng nàng mang theo một sức mạnh nào đó khiến nội tâm người nghe cũng mạnh mẽ hơn. Nàng chậm rãi nói tiếp: “Thì cứ để mọi chuyện trôi qua đi.”

Mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn, xương đùi đau đớn âm ỷ. Nhưng chàng vẫn tiến về phía đó, bảy chiếc quan tài đặt trong linh đường, bảy chiếc bài vị đặt trên bàn thờ, ánh nến lập lòe chiếu rọi hàng danh tự trên bài vị. Vệ Uẩn lẳng lặng đứng trước quan tài, dáng vẻ cô độc, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại duy nhất một người.

Người nọ giống như phương hoàn tắm lửa, sau khi trải qua tuyệt vọng, tái sinh quay về thế gian hóa thành hi vọng.

Tưởng Thuần và Diêu Giác được người khác đỡ đi qua. Khi nhìn thấy Vệ Uẩn đứng trong linh đường, các nàng đứng lại, không dám lên tiếng.

Các vị Thiếu phu nhân đều nhìn vào bóng dáng Vệ Uẩn. Chàng mặc áo tù, dùng băng trán cột lỏng lẻo mái tóc xõa sau lưng. Rõ ràng vẫn là dáng dấp thiếu niên, nhưng các vị Thiếu phu nhân đều không hẹn mà cùng mơ hồ thấy được bóng dáng của trượng phu mình thuở thiếu thời từ trên người thiếu niên này.

Thế tử Vệ Quân, Nhị lang Vệ Thúc, Tam lang Vệ Tần, Tứ lang Vệ Phong, Ngũ lang Vệ Nhã, Lục lang Vệ Vinh.

Thế tử Vệ Quân, Nhị lang Vệ Thúc, Tam lang Vệ Tần, Tứ lang Vệ Phong, Ngũ lang Vệ Nhã, Lục lang Vệ Vinh.

Vệ Quân nho nhã, Vệ Thúc trầm ổn, Vệ Tần phong lưu, Vệ Phong bất kham, Vệ Nhã ôn hòa, Vệ Vinh hào sảng… Rõ ràng mỗi người đều mang tính cách khác nhau, nhưng dưới ánh nến, khi đặt tất cả những điều đó lên người người thiếu niên tên Vệ Uẩn này, bọn họ lại cảm thấy dung hợp lạ lùng. Dường như bọn họ đều nhất trí cho rằng, chỉ cần nhìn tấm lưng kia, bọn họ đều có thể thấy được bóng dáng mình muốn.

Trôi qua đi.

Các vị Thiếu phu nhân quay mặt đi không đành lòng nhìn nữa, chỉ có ánh mắt Sở Du vẫn đặt trên người chàng. Nàng nhìn Vệ Uẩn đứng một lúc, rồi từ từ quỳ xuống, cầm ba nén hương bên cạnh, cung kính dập đầu, sau đó cắm vào lư hương.

Tiếp theo chàng đứng lên, thần sắc bình tĩnh bước ra khỏi linh đường.

Không có níu kéo, cũng không có đau buồn, không có rơi lệ, càng không có khóc than. Thế nhưng không có bất kỳ ai dám chỉ trích chàng một câu bất hiếu.

Người nọ giống như phương hoàn tắm lửa, sau khi trải qua tuyệt vọng, tái sinh quay về thế gian hóa thành hi vọng.

4.8 45 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

355 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
lee
lee
3 Năm Cách đây

Thương quá ? vệ uẩn bị ép trưởng thành trong 1 đêm. Tranh quyền đoạt lợi mà phải hi sinh hàng vạn sinh mạng

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

H thì Uẩn ca sẽ thấy nàng chống trời

Thư
Thư
3 Năm Cách đây

Thắc mắc xưng hô giữa Tưởng Thuần (TT)và Sở Du (SD).
TT là vợ của nhị lang nên xưng hô với SD là đại tẩu chứ nhỉ?
Hay là do tuổi SD nhỏ hơn TT?
Nhưng mà giả thiết này không hợp lý lắm. Dù đại tẩu có nhỏ hơn 5 tuổi đi nữa thì vẫn là đại tẩu, nên xưng hô theo tuổi tác khi không có người khác. có người khác thì theo thứ bậc mới đúng lý hợp tình

355
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!