Sơn hà chẩm – Chương 25 (2)

Chương 25 (2)

Vệ Uẩn, đệ trở về rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trời giội mưa to, bài vị anh hùng liệt sĩ đứng giữa mưa gió bùn lầy. Cảnh tượng này không chỉ khiến cho Hoàng đế rung động, mà văn võ bá quan phía sau ông ta nhìn thấy cũng không khỏi thầm cầu khẩn mưa gió mau tạnh.

Rốt cuộc mọi người cũng biết tại sao Trưởng công chúa lại bảo bọn họ tới đây.
zenszens.wordpress.com
Chỉ cần là người có lương tri, đã nhìn thấy cảnh này thì trái tim khó mà sắt đá được nữa. Hắn không biết chính mình làm sai cái gì, cũng không biết nàng vì sao sinh khí, rõ ràng hắn là.
Hoàng đế bước lên phía trước, thái giám tiến lên che dù cho ông ta, gấp gáp nói: “Bệ hạ, cẩn thận bùn dưới chân.”

Hoàng đế không lên tiếng. Ông ta bước tới trước mặt Sở Du, rũ mắt nhìn bài vị Vệ Trung, khàn giọng hỏi: “Cô là phu nhân của vị nào?” Nhưng mà cái này nàng nguyên bản vui mừng gì đó, giờ phút này lại không thể nhường nàng.
“Hồi bẩm Bệ hạ, thiếp thân là thê tử của Thế tử Trấn Quốc Hầu Vệ Quân, là con gái của Tây Nam Đại tướng quân, Sở Du.” Ở dài đến nửa năm thời gian trong, bọn họ lẫn nhau như vậy thân mật, nàng thậm chí cùng Đại.
“À, Sở Du.” Hoàng đế gật đầu một cái, ông ta đã từng nghe nói. Đây là cô nương mà trượng phu phải cấp tốc ra chiến trường ngay trong ngày tân hôn. Ông còn cười nói với Tạ quý phi, không chừng Vệ Quân trở lại sẽ không vào được cửa nhà.

Hoàng đế sực tỉnh, đè nén tâm trạng, hỏi: “Vì sao cô quỳ ở đây cầu kiến trẫm?” Cái loại này làm đầu sỏ gây nên tiểu hồng nhọn quả, bị nàng hảo hảo dấu đi, nàng quyết định kêu.
“Bệ hạ, thiếp thân mang theo toàn gia đến đây, khẩn cầu Bệ hạ thả Vệ Thất lang Vệ thị là Vệ Uẩn khỏi ngục.”

Quc có quc pháp…

“Cũngkhông phi làīvì bn thân.”ɨ

S Du ngngĩđu nhìn Hoàngđế, v mtíbình tĩnh: “SđDu xut thântưng môn, cũng³tng theo chaxut chinh, lyíh quc hãgia làm nhimv ca mình.Binh sĩ Vgia cũng thế,binh sĩ Vĺgia nếu chết,thì cũng nênchết chiến°trưng, ch khôngíphi trong laoúngc.”

Thiếp thâních là mtín lưu nhíbé, không biết}V gia tiĩgì, cũng không³biết tiu thúcti gì, nhưng[thiếp thân biếtÏV gia trungthành cn cn.īNếu B hmun tiu thúcđn mng vìôsai lm, vyơthiếp thân xin)B h hãyïđ cho ViTht lang chếtvì binh khísát pht, thànhtoàn cho tmlòng báo qucca V giata.”

Đây làli nói suông.

Ttc mi ngưi đây đucó th nóiđưc, nhưng nếuúlà xut phátt ming ngưiơkhác, thì cũngch xem nhưli nói lyİlòng. Nhưng trưcbài v cnhà V giaì đây, aiìai cũng biết,ìcho dù liđnói này cóīý gì thìđó cũng chínhlà hành đnghàng trăm nămđqua ca Vũgia.

Sng là giađình h quc,chết bi cucchiến h quc.

Namļnhi V giaĨphi chết vìbinh khí, saoâcó đ đïtiu nhân làmnhc?

Hoàng đế khôngýnói gì, ánhmt ông tarơi lên cáitên V Trung.ĩSau mt hi,ông xoay ngưi,òtr vào trong:cung.

Ca cung tt khép li,úHoàng đế phttay áo, ralnh: “Mang VUn lên đin!”

Tào Din nghethy li nàyİthì trong lòngcăng thng, hnta quá rõchuyn my ngàyīqua V Un trong ngcɪb đánh. Vgia kết thùkết oán rtđnhiu, hin giV gia gpnn, V Unlà mt nơiphát tiết ttànht. Tt cđmi ngưi đucho rng ván by vnĩngưi chôn tiBch Đế CcÍchc chn sfkhiến Đế vươngtc gin, gingnhư v ánèTn Vương nămđó vy. Aicó th ng,V Un còncó cơ hijđưc gp mtơvua?

Tào Din munÎm ming nóiīnhưng li nhìnthy ánh mtíT thái phóquét ti.

Ánh mtông hàm cha{ý cnh cáo,ĺTào Din scítnh.

Không th nói,įhn không thýnói.

Hin gi nhtưđnh Hoàng đếĨmun gp VıUn, chuyn nàyvn không giugiếm đưc. KhiįV Un :trong lao, dùhn ta chưah đng vào,ĩnhưng nếu lúcínày hn taĩngăn tr, eĭrng s khiếnfbn thân maiìtáng theo luôn.”

Tào Din đm hôi lnhíròng ròng, đng}trong đám ngưich V Unòti.

Mt hi lâu,rt cuc bênngoài truyn đếnftiếng bưc chân.jHoàng đế trôngthy thiếu niênêlang khí pháchíhng hc nămnào b ngưiĺta chm chmkhiêng vào bngc kiu.

Qun áoíchàng dính máu,ľtoàn thân trên¸dưi không cóích nào lànhln. Thn scïtiu ty, chcó cp mtkia vn sángngi như lúcban đu.

Hoàng đếêthy V Unnhư vy thìsc mt điíbiến.

Nhưng V Unếvn gng gưngđng dy, cungĺkính qu dưiêđt, dp đu:Tht lang Vth, ra mtơB h!”

Gingchàng trm khàn,fhoàn toàn khôngging vi thiếuniên không biếtítri cao đtrng trong tríònh Hoàng đế.

Vįgia tng đưcân sng ngút]tri, V Unĺcũng vô cùngthân cn viõHoàng đế, cóİth nói làHoàng đế tnmt nhìn chàngtrưng thành. Thy³dáng v hinti ca chàng,íHoàng đế cnrăng hi: “SaoÏdáng v ngươi¸li tr nênïthế nào?”

VếUn không đáp,Hoàng đế ngngđu lên: “Đi²Lý T Khanh,ngươi ra đâyêgii thích chotrm! Rõ ràng:là khe mnhèđi vào, saobây gi liũthành thế nàyâh?!”

“B h,thn không biết.”ìĐi Lý T)Khanh lao ra,équ mp xungđt, liu mngùdp đu: “ThnÏlp tc traxét! Lp tctra xét!”

Hoàngđế không đý đến ĐiếLý T Khanh.°Ông đ mt,bưc tng bưcīxung bc thang,đến trưc mtĬV Un, ônúhòa hi: “VUn, năm naybao nhiêu tui?”

Qua thêm natháng là trònЇmưi lăm tui.”¹

“Mưi lăm… Hoàngđế th dài:“Nếu hôm nayĺHoàng bá bá}mun ban ngươiĮti chết, ngươicó bng lòngkhông?”

V Unícng đ. Chàngļngng đu, mtnhìn thng vàokhuôn mt Hoàngđế, khuôn mtbình tĩnh đáp:Quân mun thnchết, thn không(th không chết,ócó điu Bh có thЇn mt phthân và huynhtrưng, đ thnĬchn cách chếthay không?”

“Ngươimun chết thếnào?”

Thn munĩra biên cương,giết ngưi BcĐch!”

Ging nóiõV Un âmivang mnh m:ĩPh thân tngnói, binh sĩľV gia, cóìchết cũng nên³chết trên chiếnItrưng.”

Li nàytình c trùng,hp vi liýS Du.

Hoàng đế¸nhìn chàng, mtlát sau, ôngùta xoay ngưi,[ct tiếng nói:Nhìn đi, đâyjlà con cháuĨV gia, là:binh sĩ caĐi S ta!”

“Hn ch micó mưi bntui…

Ging Hoàngđế run run:“Mưi bn tuiĩthôi!”

C triuľlng ngt nhưít, không aiếnói chuyn. HoàngĬđế va nóiïra li này,Īmi ngưi đãlp tc hiuĩý.

V gia bTào Din làmnhc, S Du:qu gi, Tthái phó tranhòlun lý l,ıTrưng công chúaİly tình ngưiưlay đng, tngth đu lnɨlưt bày ra,ìkhiến dân chúng,thn t và¹c thiên tdu phi đngÏlòng, ch cóĪđng Thái tvn mt mcmun tranh cãiĩtiếp. Nhưng tìnhthế đã đếnįnưc này, còn{nói gì đưcna?

Vì vy chđành trơ mtnhìn Thiên txoay ngưi, đtìtay lên đuV Un.

“Năm đóĪtrm tng làmb mt chiếcóchén rng, Tiênăđế đã nóiivi Trưng côngĩchúa, s dĩtrm làm bùlà vì hiếuìtâm, ưu khuyếtđim bù tr,không thưng cũngchng sao, nếuóquá truy cus không khikhiến ngưi khácálnh lòng. Trmcm đng vàìcũng ghi nhnhit huyết trungĩthành ca Vígia, ph thânĪngươi phm li,ĩông ta cũngđđã ly mngra bi, ưukhuyết đim bùtr, không cnìtruy cu na.Mà ngươi… Trmếhi vng ngươiès sng thttt, vc dyĺV ph. NgươiĪcòn đây,linh hn litsĩ V giaĩcũng s ,đây.”

“Tiểu Thất.” Giọng nói Hoàng đế trầm khàn: “Nỗi khổ của Hoàng bá bá, ngươi có hiểu được không?”

Chàng đã sống sót trở về. Đời này, chàng sẽ không bao giờ để người nhà phải khổ sở như vậy lần nào nữa.

Vệ Uẩn hiểu ẩn ý phía sau lời nói. Cái Hoàng đế muốn hỏi chính là, ông ta là Thiên tử mà không thể giúp Vệ gia sửa lại án sai, liệu chàng có hiểu cho nỗi khổ tâm này hay không?”

Đúng rồi, kiếp này không giống như vậy.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh đáp: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người của Vệ gia.”

“Vậy tẩu vịn tay ta đứng lên đi.” Vệ Uẩn đưa tay ra, nghiêm túc mở miệng: “Đại tẩu, ta đã về rồi.”

Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh đã bắt đầu từ cái quỳ đó, nhưng thật sự buông bỏ được hắn, phải dùng rất nhiều năm sau.

Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng cũng không bị mài mòn mọi góc cạnh. Nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng có nhà.

Gia huấn Vệ gia, hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối.

Vì nàng đã tốn quá nhiều tâm sức lên người Cố Sở Sinh, cũng giống như kẻ nghiện cờ bạc, càng đặt nhiều, lại càng khó dứt bỏ.

Ánh mắt chàng rơi trên người nàng, thần sắc dịu dàng.

Tay Hoàng đế khẽ run, rốt cuộc nói: “Trở về đi, tìm đại phu khám thật kỹ. Chuyện ở trong thiên lao của ngươi, ta sẽ cho người đi tra rõ.”

Lúc này, Vệ Uẩn đã đến trước cửa cung. Chàng cũng nghe thấy chuyện của Sở Du, nên khi đến gần cửa, chàng gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”

“Tạ ơn Bệ hạ.”

Vệ Uẩn dập đầu cúi chào xong thì được người khác đỡ lên kiệu đi về hướng cửa cung.

Có điều mưa gió quá lớn, nàng quỳ một hồi cũng có chút mơ màng, chỉ nghe tiếng mưa lộp bộp giội xuống, thần trí dần trôi xa.

Lúc này bên ngoài cửa cung chỉ còn lại một mình Sở Du quỳ.

Thiên hạ rộng lớn, nơi nào là nhà của nàng?

“Tạ ơn Bệ hạ.”

Khi gặp mặt Hoàng đế xong, Tưởng Thuần không chịu nổi nữa nên cũng ngã xuống, chỉ còn một mình Sở Du. Nàng vẫn quỳ thẳng người, không nhúc nhích.

Có điều mưa gió quá lớn, nàng quỳ một hồi cũng có chút mơ màng, chỉ nghe tiếng mưa lộp bộp giội xuống, thần trí dần trôi xa.

Nàng có thói quen trả giá và chờ đợi, ngày này qua ngày khác làm hao mòn chính mình, giống như một cây nến luôn thiêu đốt bản thân, đốt đến khi cốt nhục và linh hồn chẳng còn gì. Tất cả chỉ vì Cố Sở Sinh.

Rồi chàng cầm lấy dù người bên cạnh, gắng gượng bước ra ngoài.

Có lúc cảm giác trước mắt là cửa cung thẳng đứng uy nghiêm, có lúc lại cảm giác mình vẫn còn ở trong kiếp trước, vào cái đêm Trường Nguyệt chết, nàng quỳ gối trước cửa Cố Sở Sinh, khóc lóc cầu xin hắn.

Vệ Uẩn dập đầu cúi chào xong thì được người khác đỡ lên kiệu đi về hướng cửa cung.

Đó là lần hối hận cuối cùng trong đời nàng, cũng là khoảnh khắc nàng tuyệt vọng nhất.

Tim Vệ Uẩn như bị quất mạnh, nhưng mặt chàng vẫn bất động thanh sắc. Chàng cầm dù, cố chịu đựng đau đớn trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.Khi gặp mặt Hoàng đế xong, Tưởng Thuần không chịu nổi nữa nên cũng ngã xuống, chỉ còn một mình Sở Du. Nàng vẫn quỳ thẳng người, không nhúc nhích.

Đó là khi nàng từ bỏ tình yêu đối với Cố Sở Sinh.

Gia huấn Vệ gia, hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối.

Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh đã bắt đầu từ cái quỳ đó, nhưng thật sự buông bỏ được hắn, phải dùng rất nhiều năm sau.

Vì nàng đã tốn quá nhiều tâm sức lên người Cố Sở Sinh, cũng giống như kẻ nghiện cờ bạc, càng đặt nhiều, lại càng khó dứt bỏ.

Nàng vì Cố Sở Sinh, bỏ lại người thân, mất đi chính mình. Nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh rồi, nàng còn có thể đi đâu.

Thiên hạ rộng lớn, nơi nào là nhà của nàng?

Nàng có thói quen trả giá và chờ đợi, ngày này qua ngày khác làm hao mòn chính mình, giống như một cây nến luôn thiêu đốt bản thân, đốt đến khi cốt nhục và linh hồn chẳng còn gì. Tất cả chỉ vì Cố Sở Sinh.

Lòng nàng chợt mềm xuống, nhìn ánh mắt thiếu niên kiên cường mà dịu dàng, bất chợt từng đợt uất ức trào dâng. Nàng đỏ mắt, mắt hàm chứa hơi nước.

Quả thật rất đau.

Nói xong, chàng giơ tay lên nói với thái giám che dù bên cạnh: “Đưa dù cho ta, tự ta đi được.”

Sở Du hơi mơ màng.

Ánh mắt thái giám rơi trên chân Vệ Uẩn, lúc chàng đi càng thấy rõ máu bầm và vết thương trên chân.

Về nhà đi.

Lúc này, Vệ Uẩn đã đến trước cửa cung. Chàng cũng nghe thấy chuyện của Sở Du, nên khi đến gần cửa, chàng gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”

Quả thật rất đau.

Nói xong, chàng giơ tay lên nói với thái giám che dù bên cạnh: “Đưa dù cho ta, tự ta đi được.”

“Chân công tử…”

Vệ Uẩn hiểu ẩn ý phía sau lời nói. Cái Hoàng đế muốn hỏi chính là, ông ta là Thiên tử mà không thể giúp Vệ gia sửa lại án sai, liệu chàng có hiểu cho nỗi khổ tâm này hay không?”

Vệ Uẩn lắc đầu: “Về nhà không thể quá nhếch nhác, sẽ khiến người trong nhà lo lắng.”

Ánh mắt thái giám rơi trên chân Vệ Uẩn, lúc chàng đi càng thấy rõ máu bầm và vết thương trên chân.

Vệ Uẩn lắc đầu: “Về nhà không thể quá nhếch nhác, sẽ khiến người trong nhà lo lắng.”

Sở Du hơi mơ màng.

Nói xong, chàng sửa sang lại quần áo, che giấu vết thương trên người, rồi lấy dây cột tóc ra sau đầu.

“Đại tẩu.” Chàng vì nàng che gió che mưa, giọng nói ôn hòa giống như sợ quấy rầy nàng, khẽ gọi: “Chúng ta về nhà đi.”

Sau khi chỉnh trang xong, đến khi trông không còn nhếch nhác, chàng mới mượn một chiếc khăn tay vuông, thấm nước mưa, lau sạch máu và bùn trên mặt.

Rồi chàng cầm lấy dù người bên cạnh, gắng gượng bước ra ngoài.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh đáp: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người của Vệ gia.”

Cửa từ từ mở ra, đập vào mắt chàng là Sở Du mặc một bộ y phục trắng, mang theo bài vị Vệ gia, quỳ trước ở đó.

Tay Hoàng đế khẽ run, rốt cuộc nói: “Trở về đi, tìm đại phu khám thật kỹ. Chuyện ở trong thiên lao của ngươi, ta sẽ cho người đi tra rõ.”

Nàng vì Cố Sở Sinh, bỏ lại người thân, mất đi chính mình. Nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh rồi, nàng còn có thể đi đâu.

Mặt nàng ửng hồng, giống như nhiễm phong hàn. Nàng đang phát sốt rất cao, thần trí hơi mơ hồ, ánh mắt trống rỗng, căn bản không nhận ra sự xuất hiện của chàng.

“Chân công tử…”

Tim Vệ Uẩn như bị quất mạnh, nhưng mặt chàng vẫn bất động thanh sắc. Chàng cầm dù, cố chịu đựng đau đớn trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.

“Tiểu Thất.” Giọng nói Hoàng đế trầm khàn: “Nỗi khổ của Hoàng bá bá, ngươi có hiểu được không?”

Cây dù che ở trên người nàng, ngăn cản mưa rơi như trút. Lúc này Sở Du mới phát hiện có người ở trước mặt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên tay cầm dù, vươn người đứng thẳng. Khuôn mặt chàng còn mang nét ngây thơ, thanh tú tuấn lãng, khóe mắt xếch lên, ẩn chứa vài phần phong lưu trời sinh.

Sau khi chỉnh trang xong, đến khi trông không còn nhếch nhác, chàng mới mượn một chiếc khăn tay vuông, thấm nước mưa, lau sạch máu và bùn trên mặt.

Ánh mắt chàng rơi trên người nàng, thần sắc dịu dàng.

“Đại tẩu.” Chàng vì nàng che gió che mưa, giọng nói ôn hòa giống như sợ quấy rầy nàng, khẽ gọi: “Chúng ta về nhà đi.”

Về nhà đi.

Sở Du chợt tỉnh, quá khứ dường như bị gió quét đi. Nàng bĩnh tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt.

Đó là khi nàng từ bỏ tình yêu đối với Cố Sở Sinh.

Đúng rồi, kiếp này không giống như vậy.

Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng cũng không bị mài mòn mọi góc cạnh. Nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng có nhà.

Lòng nàng chợt mềm xuống, nhìn ánh mắt thiếu niên kiên cường mà dịu dàng, bất chợt từng đợt uất ức trào dâng. Nàng đỏ mắt, mắt hàm chứa hơi nước.

“Đệ trở về rồi…” Nàng tìm đại lý do gì đó, che giấu nội tâm chật vật lúc này: “Ta quỳ ở đây đau quá.”

“Vậy tẩu vịn tay ta đứng lên đi.” Vệ Uẩn đưa tay ra, nghiêm túc mở miệng: “Đại tẩu, ta đã về rồi.”

“Đệ trở về rồi…” Nàng tìm đại lý do gì đó, che giấu nội tâm chật vật lúc này: “Ta quỳ ở đây đau quá.”

Chàng đã sống sót trở về. Đời này, chàng sẽ không bao giờ để người nhà phải khổ sở như vậy lần nào nữa.

4.9 55 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

425 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Rõ ràng với những gì Sở Du bỏ ra , cái nhận lại lại hoàn toàn khác biệt.Nếu như Cố Sở Sinh thì hắn như sói mắt trắng, rõ ràng biết SD vì mình mà đánh đổi bao nhiêu, nhưng vì sĩ diện của bản thân mà hết lần này đến lần khác k coi SD ra gì.Thay vì thế Vệ Uẩn lại đặt ơn trong lòng , thề sẽ báo đáp 🙂 khác biệt giữa nam chính và nam phụ đấy chứ đâu

IrisLam
IrisLam
6 Tháng Cách đây

Hình ảnh Vệ Uẩn che dù cho Sở Du

IMG_8865
425
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!