Chương 25 (2)
Vệ Uẩn, đệ trở về rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trời giội mưa to, bài vị anh hùng liệt sĩ đứng giữa mưa gió bùn lầy. Cảnh tượng này không chỉ khiến cho Hoàng đế rung động, mà văn võ bá quan phía sau ông ta nhìn thấy cũng không khỏi thầm cầu khẩn mưa gió mau tạnh.
Rốt cuộc mọi người cũng biết tại sao Trưởng công chúa lại bảo bọn họ tới đây.
zenszens.wordpress.com
Chỉ cần là người có lương tri, đã nhìn thấy cảnh này thì trái tim khó mà sắt đá được nữa. Hắn không biết chính mình làm sai cái gì, cũng không biết nàng vì sao sinh khí, rõ ràng hắn là.
Hoàng đế bước lên phía trước, thái giám tiến lên che dù cho ông ta, gấp gáp nói: “Bệ hạ, cẩn thận bùn dưới chân.”
Hoàng đế không lên tiếng. Ông ta bước tới trước mặt Sở Du, rũ mắt nhìn bài vị Vệ Trung, khàn giọng hỏi: “Cô là phu nhân của vị nào?” Nhưng mà cái này nàng nguyên bản vui mừng gì đó, giờ phút này lại không thể nhường nàng.
“Hồi bẩm Bệ hạ, thiếp thân là thê tử của Thế tử Trấn Quốc Hầu Vệ Quân, là con gái của Tây Nam Đại tướng quân, Sở Du.” Ở dài đến nửa năm thời gian trong, bọn họ lẫn nhau như vậy thân mật, nàng thậm chí cùng Đại.
“À, Sở Du.” Hoàng đế gật đầu một cái, ông ta đã từng nghe nói. Đây là cô nương mà trượng phu phải cấp tốc ra chiến trường ngay trong ngày tân hôn. Ông còn cười nói với Tạ quý phi, không chừng Vệ Quân trở lại sẽ không vào được cửa nhà.
Hoàng đế sực tỉnh, đè nén tâm trạng, hỏi: “Vì sao cô quỳ ở đây cầu kiến trẫm?” Cái loại này làm đầu sỏ gây nên tiểu hồng nhọn quả, bị nàng hảo hảo dấu đi, nàng quyết định kêu.
“Bệ hạ, thiếp thân mang theo toàn gia đến đây, khẩn cầu Bệ hạ thả Vệ Thất lang Vệ thị là Vệ Uẩn khỏi ngục.”
“Quốc có quốc pháp…”
“Cũngἶkhông phải làīvì bản thân.”ɨ
Sở Du ngẩngĩđầu nhìn Hoàngốđế, vẻ mặtíbình tĩnh: “SởđDu xuất thânồtướng môn, cũng³từng theo chaữxuất chinh, lấyíhộ quốc hộãgia làm nhiệmỉvụ của mình.ỉBinh sĩ Vệựgia cũng thế,ờbinh sĩ Vệĺgia nếu chết,ớthì cũng nênắchết ở chiến°trường, chứ khôngíphải trong laoúngục.”
“Thiếp thâníchỉ là mộtínữ lưu nhỏíbé, không biết}Vệ gia tộiĩgì, cũng không³biết tiểu thúcẻtội gì, nhưng[thiếp thân biếtÏVệ gia trungỷthành cẩn cẩn.īNếu Bệ hạỗmuốn tiểu thúcḻđền mạng vìôsai lầm, vậyơthiếp thân xin)Bệ hạ hãyïđể cho VệiThất lang chếtỡvì binh khíỉsát phạt, thànhấtoàn cho tấmấlòng báo quốcḽcủa Vệ giaἵta.”
Đây làἶlời nói suông.
Tấtậcả mọi ngườiẳở đây đềuỡcó thể nóiạđược, nhưng nếuúlà xuất phátộtừ miệng ngườiơkhác, thì cũngἶchỉ xem nhưằlời nói lấyİlòng. Nhưng trướcớbài vị cảớnhà Vệ giaìở đây, aiìai cũng biết,ìcho dù lờiđnói này cóīý gì thìừđó cũng chínhậlà hành độngốhàng trăm nămđqua của Vệũgia.
Sống là giaảđình hộ quốc,ằchết bởi cuộcữchiến hộ quốc.
Namļnhi Vệ giaĨphải chết vìớbinh khí, saoâcó để đểïtiểu nhân làmốnhục?
Hoàng đế khôngýnói gì, ánhẵmắt ông taἴrơi lên cáiộtên Vệ Trung.ĩSau một hồi,ỏông xoay người,òtrở vào trong:cung.
Cửa cung từỉtừ khép lại,úHoàng đế phấtệtay áo, raấlệnh: “Mang VệỉUẩn lên điện!”ḹ
Tào Diễn ngheằthấy lời nàyİthì trong lòngịcăng thẳng, hắnấta quá rõỉchuyện mấy ngàyīqua Vệ Uẩnủở trong ngụcɪbị đánh. Vệỉgia kết thùằkết oán rấtđnhiều, hiện giờẵVệ gia gặpἰnạn, Vệ Uẩnἷlà một nơiệphát tiết tốtànhất. Tất cảđmọi người đềuỉcho rằng vụịán bảy vạnĩngười chôn tạiἶBạch Đế CốcÍchắc chắn sẽfkhiến Đế vươngụtức giận, giốngụnhư vụ ánèTần Vương nămἴđó vậy. Aiờcó thể ngờ,‹Vệ Uẩn cònểcó cơ hộijđược gặp mặtơvua?
Tào Diễn muốnÎmở miệng nóiīnhưng lại nhìnỗthấy ánh mắtíTạ thái phóảquét tới.
Ánh mắtẽông hàm chứa{ý cảnh cáo,ĺTào Diễn sựcítỉnh.
Không thể nói,įhắn không thểýnói.
Hiện giờ nhấtưđịnh Hoàng đếĨmuốn gặp VệıUẩn, chuyện nàyọvốn không giấuờgiếm được. KhiįVệ Uẩn ở:trong lao, dùạhắn ta chưaểhề đụng vào,ĩnhưng nếu lúcínày hắn taĩngăn trở, eĭrằng sẽ khiếnfbản thân maiìtáng theo luôn.”ị
Tào Diễn đổắmồ hôi lạnhíròng ròng, đứng}trong đám ngườiỹchờ Vệ Uẩnòtới.
Một hồi lâu,ễrốt cuộc bênểngoài truyền đếnftiếng bước chân.jHoàng đế trôngắthấy thiếu niênêlang khí pháchíhừng hực nămἶnào bị ngườiĺta chầm chậmḻkhiêng vào bằngạcỗ kiệu.
Quần áoíchàng dính máu,ľtoàn thân trên¸dưới không cóíchỗ nào lànhḻlặn. Thần sắcïtiều tụy, chỉỉcó cặp mắtủkia vẫn sángờngời như lúcạban đầu.
Hoàng đếêthấy Vệ Uẩnἰnhư vậy thìỳsắc mặt đạiíbiến.
Nhưng Vệ Uẩnếvẫn gắng gượngắđứng dậy, cungĺkính quỳ dướiêđất, dập đầu:ḷ“Thất lang Vệἱthị, ra mắtơBệ hạ!”
Giọngḻchàng trầm khàn,fhoàn toàn khôngịgiống với thiếuỡniên không biếtítrời cao đấtỵrộng trong tríònhớ Hoàng đế.
Vệįgia từng đượcἲân sủng ngút]trời, Vệ Uẩnĺcũng vô cùngảthân cận vớiõHoàng đế, cóİthể nói làứHoàng đế tậnựmắt nhìn chàngḷtrưởng thành. Thấy³dáng vẻ hiệnịtại của chàng,íHoàng đế cắnừrăng hỏi: “SaoÏdáng vẻ ngươi¸lại trở nênïthế nào?”
VệếUẩn không đáp,ἴHoàng đế ngẩngḹđầu lên: “Đại²Lý Tự Khanh,ầngươi ra đâyêgiải thích choẹtrẫm! Rõ ràng:là khỏe mạnhèđi vào, saoửbây giờ lạiũthành thế nàyâhả?!”
“Bệ hạ,ἵthần không biết.”ìĐại Lý Tự)Khanh lao ra,équỳ mọp xuốngἴđất, liều mạngùdập đầu: “ThầnÏlập tức traỉxét! Lập tứcứtra xét!”
Hoàngốđế không đểấý đến ĐạiếLý Tự Khanh.°Ông đỏ mắt,ậbước từng bướcīxuống bậc thang,ỳđến trước mặtĬVệ Uẩn, ônúhòa hỏi: “VệἵUẩn, năm nayẻbao nhiêu tuổi?”ờ
“Qua thêm nửaỏtháng là trònЇmười lăm tuổi.”¹
“Mười lăm…” Hoàngḷđế thở dài:ἰ“Nếu hôm nayĺHoàng bá bá}muốn ban ngươiĮtội chết, ngươiữcó bằng lòngờkhông?”
Vệ Uẩnícứng đờ. Chàngļngẩng đầu, mắtịnhìn thẳng vàoἲkhuôn mặt Hoàngổđế, khuôn mặtởbình tĩnh đáp:ḷ“Quân muốn thầnọchết, thần không(thể không chết,ócó điều Bệủhạ có thểЇnể mặt phụộthân và huynhẩtrưởng, để thầnĬchọn cách chếtịhay không?”
“Ngươiἳmuốn chết thếồnào?”
“Thần muốnĩra biên cương,ịgiết người BắcệĐịch!”
Giọng nóiõVệ Uẩn âmivang mạnh mẽ:ĩ“Phụ thân từngờnói, binh sĩľVệ gia, cóìchết cũng nên³chết trên chiếnItrường.”
Lời nàyằtình cờ trùng,hợp với lờiýSở Du.
Hoàng đế¸nhìn chàng, một‹lát sau, ôngùta xoay người,[cất tiếng nói:ỷ“Nhìn đi, đâyjlà con cháuĨVệ gia, là:binh sĩ củaỉĐại Sở ta!”ố
“Hắn chỉ mớiểcó mười bốnọtuổi…”
Giọng Hoàngịđế run run:ả“Mười bốn tuổiĩthôi!”
Cả triềuľlặng ngắt nhưítờ, không aiếnói chuyện. HoàngĬđế vừa nóiïra lời này,Īmọi người đãἷlập tức hiểuĩý.
Vệ gia bịỵTào Diễn làmờnhục, Sở Du:quỳ gối, Tạốthái phó tranhòluận lý lẽ,ıTrưởng công chúaİlấy tình ngườiưlay động, từngậthứ đều lầnɨlượt bày ra,ìkhiến dân chúng,ἳthần tử và¹cả thiên tử‹dều phải độngÏlòng, chỉ cóĪđảng Thái tửữvẫn một mựcồmuốn tranh cãiĩtiếp. Nhưng tìnhứthế đã đếnįnước này, còn{nói gì đượcḹnữa?
Vì vậy chỉẳđành trơ mắtẹnhìn Thiên tửịxoay người, đặtìtay lên đầuủVệ Uẩn.
“Năm đóĪtrẫm từng làmẹbể một chiếcóchén rồng, Tiênăđế đã nóiivới Trưởng côngĩchúa, sở dĩịtrầm làm bểùlà vì hiếuìtâm, ưu khuyếtềđiểm bù trừ,ἰkhông thưởng cũngậchẳng sao, nếuóquá truy cứuỉsẽ không khỏiữkhiến người khácálạnh lòng. Trẫmằcảm động vàìcũng ghi nhớữnhiệt huyết trungĩthành của Vệígia, phụ thânĪngươi phạm lỗi,ĩông ta cũngđđã lấy mạngẳra bồi, ưuửkhuyết điểm bùἱtrừ, không cầnìtruy cứu nữa.ạMà ngươi… Trẫmếhi vọng ngươièsẽ sống thậtẫtốt, vực dậyĺVệ phủ. NgươiĪcòn ở đây,ỳlinh hồn liệtịsĩ Vệ giaĩcũng sẽ ở,đây.”
“Tiểu Thất.” Giọng nói Hoàng đế trầm khàn: “Nỗi khổ của Hoàng bá bá, ngươi có hiểu được không?”
Chàng đã sống sót trở về. Đời này, chàng sẽ không bao giờ để người nhà phải khổ sở như vậy lần nào nữa.Vệ Uẩn hiểu ẩn ý phía sau lời nói. Cái Hoàng đế muốn hỏi chính là, ông ta là Thiên tử mà không thể giúp Vệ gia sửa lại án sai, liệu chàng có hiểu cho nỗi khổ tâm này hay không?”
Đúng rồi, kiếp này không giống như vậy.Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh đáp: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người của Vệ gia.”
“Vậy tẩu vịn tay ta đứng lên đi.” Vệ Uẩn đưa tay ra, nghiêm túc mở miệng: “Đại tẩu, ta đã về rồi.”
Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh đã bắt đầu từ cái quỳ đó, nhưng thật sự buông bỏ được hắn, phải dùng rất nhiều năm sau.
Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng cũng không bị mài mòn mọi góc cạnh. Nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng có nhà.Gia huấn Vệ gia, hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối.
Vì nàng đã tốn quá nhiều tâm sức lên người Cố Sở Sinh, cũng giống như kẻ nghiện cờ bạc, càng đặt nhiều, lại càng khó dứt bỏ.
Ánh mắt chàng rơi trên người nàng, thần sắc dịu dàng.Tay Hoàng đế khẽ run, rốt cuộc nói: “Trở về đi, tìm đại phu khám thật kỹ. Chuyện ở trong thiên lao của ngươi, ta sẽ cho người đi tra rõ.”
Lúc này, Vệ Uẩn đã đến trước cửa cung. Chàng cũng nghe thấy chuyện của Sở Du, nên khi đến gần cửa, chàng gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”“Tạ ơn Bệ hạ.”
Vệ Uẩn dập đầu cúi chào xong thì được người khác đỡ lên kiệu đi về hướng cửa cung.
Có điều mưa gió quá lớn, nàng quỳ một hồi cũng có chút mơ màng, chỉ nghe tiếng mưa lộp bộp giội xuống, thần trí dần trôi xa.
Lúc này bên ngoài cửa cung chỉ còn lại một mình Sở Du quỳ.
Thiên hạ rộng lớn, nơi nào là nhà của nàng?
Khi gặp mặt Hoàng đế xong, Tưởng Thuần không chịu nổi nữa nên cũng ngã xuống, chỉ còn một mình Sở Du. Nàng vẫn quỳ thẳng người, không nhúc nhích.
Có điều mưa gió quá lớn, nàng quỳ một hồi cũng có chút mơ màng, chỉ nghe tiếng mưa lộp bộp giội xuống, thần trí dần trôi xa.
Nàng có thói quen trả giá và chờ đợi, ngày này qua ngày khác làm hao mòn chính mình, giống như một cây nến luôn thiêu đốt bản thân, đốt đến khi cốt nhục và linh hồn chẳng còn gì. Tất cả chỉ vì Cố Sở Sinh.
Rồi chàng cầm lấy dù người bên cạnh, gắng gượng bước ra ngoài.Có lúc cảm giác trước mắt là cửa cung thẳng đứng uy nghiêm, có lúc lại cảm giác mình vẫn còn ở trong kiếp trước, vào cái đêm Trường Nguyệt chết, nàng quỳ gối trước cửa Cố Sở Sinh, khóc lóc cầu xin hắn.
Vệ Uẩn dập đầu cúi chào xong thì được người khác đỡ lên kiệu đi về hướng cửa cung.
Đó là lần hối hận cuối cùng trong đời nàng, cũng là khoảnh khắc nàng tuyệt vọng nhất.
Tim Vệ Uẩn như bị quất mạnh, nhưng mặt chàng vẫn bất động thanh sắc. Chàng cầm dù, cố chịu đựng đau đớn trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.Khi gặp mặt Hoàng đế xong, Tưởng Thuần không chịu nổi nữa nên cũng ngã xuống, chỉ còn một mình Sở Du. Nàng vẫn quỳ thẳng người, không nhúc nhích.Đó là khi nàng từ bỏ tình yêu đối với Cố Sở Sinh.
Gia huấn Vệ gia, hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối.Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh đã bắt đầu từ cái quỳ đó, nhưng thật sự buông bỏ được hắn, phải dùng rất nhiều năm sau.
Vì nàng đã tốn quá nhiều tâm sức lên người Cố Sở Sinh, cũng giống như kẻ nghiện cờ bạc, càng đặt nhiều, lại càng khó dứt bỏ.
Nàng vì Cố Sở Sinh, bỏ lại người thân, mất đi chính mình. Nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh rồi, nàng còn có thể đi đâu.
Thiên hạ rộng lớn, nơi nào là nhà của nàng?
Nàng có thói quen trả giá và chờ đợi, ngày này qua ngày khác làm hao mòn chính mình, giống như một cây nến luôn thiêu đốt bản thân, đốt đến khi cốt nhục và linh hồn chẳng còn gì. Tất cả chỉ vì Cố Sở Sinh.
Lòng nàng chợt mềm xuống, nhìn ánh mắt thiếu niên kiên cường mà dịu dàng, bất chợt từng đợt uất ức trào dâng. Nàng đỏ mắt, mắt hàm chứa hơi nước.Quả thật rất đau.
Nói xong, chàng giơ tay lên nói với thái giám che dù bên cạnh: “Đưa dù cho ta, tự ta đi được.”
Sở Du hơi mơ màng.
Ánh mắt thái giám rơi trên chân Vệ Uẩn, lúc chàng đi càng thấy rõ máu bầm và vết thương trên chân.Về nhà đi.
Lúc này, Vệ Uẩn đã đến trước cửa cung. Chàng cũng nghe thấy chuyện của Sở Du, nên khi đến gần cửa, chàng gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”
Quả thật rất đau.Nói xong, chàng giơ tay lên nói với thái giám che dù bên cạnh: “Đưa dù cho ta, tự ta đi được.”
“Chân công tử…”
Vệ Uẩn hiểu ẩn ý phía sau lời nói. Cái Hoàng đế muốn hỏi chính là, ông ta là Thiên tử mà không thể giúp Vệ gia sửa lại án sai, liệu chàng có hiểu cho nỗi khổ tâm này hay không?”
Vệ Uẩn lắc đầu: “Về nhà không thể quá nhếch nhác, sẽ khiến người trong nhà lo lắng.”
Ánh mắt thái giám rơi trên chân Vệ Uẩn, lúc chàng đi càng thấy rõ máu bầm và vết thương trên chân.
Vệ Uẩn lắc đầu: “Về nhà không thể quá nhếch nhác, sẽ khiến người trong nhà lo lắng.”
Sở Du hơi mơ màng.Nói xong, chàng sửa sang lại quần áo, che giấu vết thương trên người, rồi lấy dây cột tóc ra sau đầu.
“Đại tẩu.” Chàng vì nàng che gió che mưa, giọng nói ôn hòa giống như sợ quấy rầy nàng, khẽ gọi: “Chúng ta về nhà đi.”Sau khi chỉnh trang xong, đến khi trông không còn nhếch nhác, chàng mới mượn một chiếc khăn tay vuông, thấm nước mưa, lau sạch máu và bùn trên mặt.
Rồi chàng cầm lấy dù người bên cạnh, gắng gượng bước ra ngoài.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh đáp: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người của Vệ gia.”
Cửa từ từ mở ra, đập vào mắt chàng là Sở Du mặc một bộ y phục trắng, mang theo bài vị Vệ gia, quỳ trước ở đó.
Tay Hoàng đế khẽ run, rốt cuộc nói: “Trở về đi, tìm đại phu khám thật kỹ. Chuyện ở trong thiên lao của ngươi, ta sẽ cho người đi tra rõ.”Nàng vì Cố Sở Sinh, bỏ lại người thân, mất đi chính mình. Nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh rồi, nàng còn có thể đi đâu.
Mặt nàng ửng hồng, giống như nhiễm phong hàn. Nàng đang phát sốt rất cao, thần trí hơi mơ hồ, ánh mắt trống rỗng, căn bản không nhận ra sự xuất hiện của chàng.
“Chân công tử…”
Tim Vệ Uẩn như bị quất mạnh, nhưng mặt chàng vẫn bất động thanh sắc. Chàng cầm dù, cố chịu đựng đau đớn trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.
“Tiểu Thất.” Giọng nói Hoàng đế trầm khàn: “Nỗi khổ của Hoàng bá bá, ngươi có hiểu được không?”Cây dù che ở trên người nàng, ngăn cản mưa rơi như trút. Lúc này Sở Du mới phát hiện có người ở trước mặt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên tay cầm dù, vươn người đứng thẳng. Khuôn mặt chàng còn mang nét ngây thơ, thanh tú tuấn lãng, khóe mắt xếch lên, ẩn chứa vài phần phong lưu trời sinh.
Sau khi chỉnh trang xong, đến khi trông không còn nhếch nhác, chàng mới mượn một chiếc khăn tay vuông, thấm nước mưa, lau sạch máu và bùn trên mặt.
Ánh mắt chàng rơi trên người nàng, thần sắc dịu dàng.
“Đại tẩu.” Chàng vì nàng che gió che mưa, giọng nói ôn hòa giống như sợ quấy rầy nàng, khẽ gọi: “Chúng ta về nhà đi.”
Về nhà đi.
Sở Du chợt tỉnh, quá khứ dường như bị gió quét đi. Nàng bĩnh tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt.
Đó là khi nàng từ bỏ tình yêu đối với Cố Sở Sinh.
Đúng rồi, kiếp này không giống như vậy.
Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng cũng không bị mài mòn mọi góc cạnh. Nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng có nhà.
Lòng nàng chợt mềm xuống, nhìn ánh mắt thiếu niên kiên cường mà dịu dàng, bất chợt từng đợt uất ức trào dâng. Nàng đỏ mắt, mắt hàm chứa hơi nước.
“Đệ trở về rồi…” Nàng tìm đại lý do gì đó, che giấu nội tâm chật vật lúc này: “Ta quỳ ở đây đau quá.”
“Vậy tẩu vịn tay ta đứng lên đi.” Vệ Uẩn đưa tay ra, nghiêm túc mở miệng: “Đại tẩu, ta đã về rồi.”
“Đệ trở về rồi…” Nàng tìm đại lý do gì đó, che giấu nội tâm chật vật lúc này: “Ta quỳ ở đây đau quá.”Chàng đã sống sót trở về. Đời này, chàng sẽ không bao giờ để người nhà phải khổ sở như vậy lần nào nữa.
Rõ ràng với những gì Sở Du bỏ ra , cái nhận lại lại hoàn toàn khác biệt.Nếu như Cố Sở Sinh thì hắn như sói mắt trắng, rõ ràng biết SD vì mình mà đánh đổi bao nhiêu, nhưng vì sĩ diện của bản thân mà hết lần này đến lần khác k coi SD ra gì.Thay vì thế Vệ Uẩn lại đặt ơn trong lòng , thề sẽ báo đáp 🙂 khác biệt giữa nam chính và nam phụ đấy chứ đâu
Hình ảnh Vệ Uẩn che dù cho Sở Du