Chương 32
Editor: Zens Zens
Ngôn Cảnh Châu bước chân dài về phía cô, dịu dàng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Trình Tuyết thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt cười: “Vừa rồi ở trên xe, em nhìn thấy bóng dáng rất giống anh nên định đến xem thử, không ngờ là anh thật.”
Tần Vân San cũng quay đầu nhìn sang Trình Tuyết, vừa thấy cô, sắc mặt cô ta nhất thời có chút phức tạp, nhưng lại lập tức nở nụ cười, bước lên phía trước, bắt chuyện với Trình Tuyết: “Em chính là Trình Tuyết à? Chị là bạn học Lạc Lạc, tên là Tần Vân San.”
Lạc Lạc? Trình Tuyết vừa nghe xưng hô này đã bất giác nhíu mày. Cô ta gọi thân mật quá đấy, có điều trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười khách khí: “Xin chào.”
Lúc này Hứa Thiệu đã lái xe đến, đỗ ở bên cạnh. Ngôn Cảnh Châu liền nói: “Tôi và Trình Tuyết về trước, cô cũng mau về nhà đi.”
Trên mặt Tần Vân San có chút lúng túng, nhưng không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu đáp: “Ừm.”
Ngôn Cảnh Châu cũng không để ý gì nhiều, anh bước tới mở cửa xe cho Trình Tuyết. Sau khi giúp cô ngồi lên xe, anh mới ngồi vào, chiếc xe lập tức quay đầu rời đi.
Trình Tuyết và anh ngồi hai bên, sau khi lên xe, hai bên đều không nói gì. Một lát sau Ngôn Cảnh Châu mới hỏi: “Vừa rồi em đi đâu đấy?”
Trình Tuyết vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, giọng hờ hững: “Em đến bệnh viện xem Viên Khuynh Dương chết hay chưa.”
Lông mày Ngôn Cảnh Châu cau lại: “Cậu ta chết hay chưa thì liên quan gì tới em, em đi gặp cậu ta làm gì?”
Trình Tuyết muốn nói cô sợ Viên Khuynh Dương chết sẽ liên luỵ đến anh, có điều lúc này cô không muốn nói.
Ngôn Cảnh Châu nhận ra cô đang tức giận, anh suy nghĩ một lát liền hiểu rõ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Anh vội đưa tay nắm lấy tay cô, cảm giác trên tay lạnh buốt, anh nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trời nóng mà tay em lại lạnh như thế?”
Trình Tuyết lạnh lùng rút tay ra, thờ ơ đáp: “Chắc do vừa nãy đứng trên cầu gió lạnh.”
Ngôn Cảnh Châu bị cô lạnh nhạt cũng không hề tức giận, ra hiệu bằng mắt với Hứa Thiệu đang lái xe phía trước. Hứa Thiệu hiểu ý, nhanh chóng chỉnh điều hoà trên xe chỉnh cao lên một chút.
Sau đó hai người không nói thêm lời nào nữa, trầm mặc cho đến khi về nhà. Khi Trình Tuyết trở về liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, vốc nước lạnh lên mặt, trong lòng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể xử lý được mọi chuyện.
Trình Tuyết cầm khăn lông lau mặt, nhìn thấy Ngôn Cảnh Châu đang đứng ở cửa qua tấm gương, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Trình Tuyết vắt khô khăn, đặt lại chỗ cũ, hít một hơi thật sâu rồi mới quay đầu nhìn anh, cố gắng để giọng điệu bình thường một chút: “Sáng sớm nay anh nói muốn đi ra ngoài gặp một người quan trọng, người đó chính là chị Tần kia sao?
Anh bước về phía cô, đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh thốt lên hai chữ: “Không phải.”
“Đó là ai?”
“Tạm thời anh không thể nói cho em biết.”
“Trình Tuyết hít sâu một hơi, lại hỏi tiếp: “Nếu như em và anh không quen nhau, vậy cuối cùng anh sẽ lựa chọn chị Tần sao?”
Mặc dù việc anh và Tần Vân San ở bên nhau đã là chuyện của đời trước, nhưng Trình Tuyết vừa nghĩ tới việc anh đối xử với cô ta không bình thường thì lại không thể nào không để ý được. Cô ích kỷ thế đấy, bá đạo thế đấy, cô chỉ hy vọng anh chỉ đối xử đặc biệt với duy nhất mình cô.
Ngôn Cảnh Châu không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Trình Tuyết đợi rất lâu không thấy anh đáp, cô cảm thấy lạnh lòng. Chuyện anh giữ vững trầm mặc, thật ra cũng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Trình Tuyết rất đau khổ, cô cho rằng cô chính là người đặc biệt trong lòng Ngôn Cảnh Châu. Anh cái trang thành Tiểu Sửu tiên sinh quan tâm cô, anh luôn ở sau lưng giúp đỡ cô, còn lấy tên cô đặt tên cho công ty anh, cô không giống với bất kỳ ai, cô là duy nhất. Nhưng hiện giờ Trình Tuyết phát hiện, có lẽ cô cũng không phải là duy nhất, có lẽ ở nơi cô không nhìn thấy, anh cũng đối xử với Tần Vân San đặc biệt như vậy.
Trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc phức tạp trong lòng đồng loạt tuôn trào. Trình Tuyết ngĩ nếu cô tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ lại cãi vã với anh, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh của mình. Cô muốn yên tĩnh trước đã, chờ khi nào tỉnh táo lại nói chuyện với anh sau.
Trình Tuyết đang định vòng qua anh mà rời đi, không ngờ đột nhiên bị anh duỗi tay ôm lấy eo cô, ôm cô xoay một cái. Giây phút sau, cô đã bị anh áp lên tường phòng tắm. Một tay anh ôm ngang hông kiềm chế cô, khuỷu tay kia lại dán gần bên tai cô, giam cầm Trình Tuyết ở giữa anh và vách tường.
Cách nhau gần như vậy, toàn bộ hơi thở ấm áp của anh phả hết lên mặt cô, mà cô chỉ cần ngẩng cao đầu là đã có thể nhìn thấy chiếc cằm căng chặt của anh, cúi đầu là có thể nhìn thấy cơ bắp vòm ngực nổi rõ, gần như dán lên người cô.
Trình Tuyết hít một hơi khí lạnh, duỗi tay đẩy anh: “Anh làm gì vậy? Anh buông em ra!”
Mặc kệ cô cố sức thế nào, người trước mặt vẫn không nhúc nhích như cũ, hỏi cô bằng giọng nói áp bức trầm lãnh: “Lời em nói vừa rồi là sao? Tại sao em lại cho rằng như vậy?”
Trình Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô cũng nổi nóng, cho dù là ai nhìn thấy bạn trai mình đứng hóng bên bờ sông mát với một cô gái thì trong lòng cũng chẳng thể vui vẻ nổi.
“Vậy anh cho em biết, tại sao anh lại ở bờ sông với Tần Vân San? Hai người đã nói gì với nhau?”
Vẻ mặt anh bình thản: “Anh không biết tại sao cô ta lại biết anh trở về. Cô ta chỉ tìm anh ôn lại chuyện xưa, không còn gì khác.”
Trình Tuyết cười khẩy một tiếng, nói: “Cô ta tìm anh ôn chuyện thì anh đi ngay à? Sao anh lại nghe lời như thế? Không phải anh biết rõ cô ta có ý với anh sao? Vậy mà còn chạy đến bờ sông.” Nói đến đây, giọng cô lập tức nhuốm vài phân lửa giận: “Em vẫn còn nhớ, lúc ấy ở trường học, anh cũng nhiệt tình đối với cô ta như vậy, còn với em thì chẳng nói một tiếng, còn kiên nhẫn giảng bài cho cô ta, hiện giờ lại còn nghe lời như thế. Cô ta bảo anh ra ngoài thì anh liền ra ngay!”
Anh nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú, vẻ mặt này khiến toàn thân anh đều tràn ngập sát khí. Ánh mắt như đao khiến người khác run rẩy trong lòng, nhưng giờ phút này cô đang nổi nóng, làm gì quan tâm nhiều như vậy, cứ nhìn thẳng vào anh không hề sợ hãi.
Ngôn Cảnh Châu đột nhiên cúi đầu, hơi nóng trong miệng phả hết lên mặt cô: “Anh đối xử với em còn chưa đủ nhiệt tình sao?”
Trình Tuyết nghiêng đầu tránh đi, cô không ngờ anh lại đột nhiên ngồi xổm xuống, nhấc bổng cô lên vài. Trình Tuyết sợ hãi, đợi khi phản ứng lại liền lập tức vừa đấm vừa đá trên người anh, cả giận quát: “Anh làm cái gì vậy Ngôn Cảnh Châu, mau thả em xuống!”
Anh vốn chẳng thèm để ý chút trò trẻ con này của Trình Tuyết, khiêng cô đi thẳng vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Trình Tuyết toan đứng lên, không ngờ thân hình cao lớn của anh đột nhiên cúi xuống , Trình Tuyết nhíu mày hét lên một tiếng, vội đẩy bả vai anh. Ngôn Cảnh Châu lại nắm hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, giam cầm cơ thể cô chặt chẽ.
Lần này Trình Tuyết thực sự bị Ngôn Cảnh Châu dọa sợ, mặt cô hoảng hốt nhìn anh, giọng nói đã ẩn chứa run rẩy: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Ngôn Cảnh Châu cúi người, dán môi lên tai cô, đè thấp giọng nói ẩn chứa sự gợi cảm nồng đậm: “Chê anh không đủ nhiệt tình phải không, có điều nếu anh nhiệt tình thật, em chịu nổi sao?”
Giọng anh rất khẽ, tựa như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai cô. Trình Tuyết ngứa ngáy, vội nghiêng đầu tránh, nhưng vừa mới nghiêng đầu, bờ môi anh đã tìm đến. Cô còn chưa kịp mở miệng, đôi môi ẩm ướt ấm áp của anh đã lấp kín toàn bộ lời cô định nói.
Trình Tuyết cảm thấy trong đầu nổ một cái ầm, cả người cứng đờ, đôi môi mềm mại bao trùm lên môi cô, chiếc lưỡi trơn trượt thăm dò trong miệng, chuẩn xác bắt lấy đầu lưỡi cô, dây dưa, cọ xát, quấn quít lấy nhau, mang theo từng đợt run rẩy khiến người khác vừa tê dại.
Trình Tuyết cảm thấy giống như bị điện giật, toàn thân và năm đầu ngón tay đều không cử động được. Anh hôn lại vội lại mạnh, hệt như kẻ cướp ngang ngược vô lý, muốn cướp đoạt sạch sẽ mùi hương mỗi một chỗ trên người cô.
Trình Tuyết từ bắt đầu kinh ngạc đến sợ run, càng về sau càng thất thủ, mà nụ hôn của anh cũng từ ngang ngược ban đầu dần biến thành tinh tế triền miên.
Cô giãy giụa không được, tránh né không xong, đến cuối cùng đành phải nhắm mắt lại, để mặc cảm giác như điện giật lan tràn khắp cơ thể, hưởng thụ sự đê mê mà anh mang lại cho cô, đôi lúc lại đáp lại sự đê mê ấy của anh..
Cũng không biết hai người đã hôn bao lâu thì anh mới buông cô ra, Trình Tuyết bắt đầu thấy hít thở khó nhọc, mà anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, hô hấp nặng nề phả lên mặt cô không ngừng.
Ánh mắt đen như mực kia mang theo nóng bỏng, lại ẩn chứa hơi nước, giống như che giấu một cái gì đó ẩn núp trong màn sương, khiến người ta nhìn không thấu, nhưng cũng làm cho Trình Tuyết vô thức cảm thấy sợ hãi.
Cô đã bị anh hôn đến mất tự chủ, chỉ có thể đỏ mắt nhìn anh trân trối, mà anh cũng nhìn dáng vẻ của cô, nhắm mắt lại, dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh làm em sợ rồi.” Anh thực sự không thể khống chế nổi.
Trình Tuyết không trả lời, ánh mắt nhìn anh ngây dại. Ngôn Cảnh Châu thở dài, đặt một nụ hôn xuống khóe miệng cô, sáp đến bên tai, nhẹ giọng nói: “Trước đây Tần Vân San vì anh mà bị chó cắn, trên bắp chân cô ta vẫn còn lưu lại vết sẹo. Dù mùa hè nhưng cô ta cũng chỉ có thể mặc quần dài. Anh vẫn còn vì chuyện này mà áy náy trong lòng, nên đương nhiên sẽ đối xử với cô ấy không giống với người khác, nhưng trừ chuyện đó ra thì không còn gì khác.”
Anh điều chỉnh hô hấp, lại nói tiếp: “Trái tim anh lớn, nhưng cả đời chỉ đủ yêu một người. Nếu không thể ở bên em, vậy cả đời anh sẽ không ở bên ai khác. Em có hiểu không?”
Giọng nói dịu dàng lộ ra sự trầm khàn, nhưng từng lời nói lại cực kỳ mạnh mẽ. Đây là lời phát ra từ tận đáy lòng, là lời nói chân thật nhất trong trái tim.
Lời thổ lộ tâm tình này như đâm vào trong tim Trình Tuyết, thật lâu sau mà cô vẫn chưa phản ứng kịp. Đợi đến lúc sực tỉnh lại, cô liền nhăn mày nói: “Vậy lúc nãy sao anh không nói với em?”
Ánh mắt anh hơi lẩn tránh, vùi mặt vào cổ cô, khẽ đáp: “Em tức giận trông rất đẹp, muốn nhìn thêm một chút.”
“Anh…” Trình Tuyết trừng mắt với anh.
Ngôn Cảnh Châu ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt cùng dáng vẻ giận dữ của cô, ánh mắt không khỏi ẩn chứa ý cười: “Chính là dáng vẻ này, trông rất đẹp.”
“…”
Trình Tuyết không muốn anh được như ý, lập tức nhe răng cười một tiếng: “Em không có tức giận.”
Không ngờ sự vui vẻ trong mắt anh lộ lại càng nhiều hơn: “Dáng vẻ cười rộ lên cũng rất đẹp.”
“…” Trình Tuyết cảm thấy người này thật đúng là xấu xa, nói lời tình tứ cũng độc đáo nữa.
Nhưng có vẻ hai người duy trì tư thế này có hơi xấu hổ, Trình Tuyết liền đẩy anh ra, nói: “Này… Anh đứng lên trước đi.”
Ngôn Cảnh Châu vùi mặt lên cổ cô, không hề có ý gì là tỏ vẻ muốn đứng lên. Anh cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này, căn bản không thể khống chế nổi chính mình.
Thật ra lúc vừa mới quen cô, ngay cả đến gần mà anh cũng không dám. Khi đó, bản thân anh vừa xấu xí vừa nhỏ bé, luôn cảm giác dù anh cố gắng thế nào cũng không thể xứng với cô. Anh chỉ muốn nhìn thấy cuộc sống cô trôi tốt đẹp thì anh đã rất thoả mãn rồi. Không ngờ sau này cô lại chủ động đến gần anh, anh từ chối không được, chạy trốn cũng không xong, cứ thế mà ở bên cạnh cô. Nhưng khi ở bên cạnh Trình Tuyết rồi, anh không hề có một chút yêu cầu xa vời nào khác. Dù sao anh cũng sẽ che chở cô, dù cho có ở bên nhau hay không, anh vẫn sẽ che chở cô. Anh chỉ cần được như thế, được nhìn thấy cô tốt lắm rồi.
Nhưng mà sau thời gian dài xa cách gặp lại, anh đột nhiên phát hiện trong lòng mình nảy sinh ra suy nghĩ khác đối với cô, ý nghĩ này làm anh sợ hãi.
Tối hôm qua, khi hai người ngủ chung một giường, suốt cả đêm anh đều không ngủ, cứ mở đèn bàn yên lặng ngắm cô say giấc. Khi anh vén chăn lên, nhìn thấy bả vai hé lộ của Trình Tuyết, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của mình đối với cô là gì. Đặc biệt là khi anh nhận ra cô gái nhỏ mà mình luôn che chở đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
Đó là một kiểu ham muốn chiếm hữu, ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông đối với người phụ nữ.
Anh cảm thấy mình thật vô sỉ, không ngờ lại sinh ra ý nghĩ dâm dục đối với cô. Nếu để cô biết, cô nhất định sẽ hận anh.
Nhưng anh phát hiện, cho dù anh có cố kiềm chế thế nào, ý nghĩ này vẫn tìm được cơ hội mà vỡ toang ra, giống như hiện tại vậy.
Anh nằm trên người cô, lồng ngực áp lên bộ ngực mềm mại của cô, không biết xấu hổ mà cảm thụ sự khác nhau giữa cơ thể của anh và cô.
Ngôn Cảnh Châu không đứng dậy được, không thể tách ra khỏi sự mềm mại mê hoặc này.
Cằm anh cọ vào đầu vai cô, nhịn không được mà phun ra một câu: “Em đúng là chẳng thể chạm vào một chút nào được!”
Trình Tuyết nghe lời anh nói thì hơi ngây ngốc: “Là sao?”
Ngôn Cảnh Châu nắm chặt ga trải giường bên cạnh cô, cố kiềm chế, trầm mặc một hồi mới khàn giọng nói: “Trình Tuyết, anh là đàn ông.”
“…” Trình Tuyết nuốt nước miếng: “Em biết mà.”
Anh không nói nữa, cũng không nhúc nhích, duy trì tư thế khom người xuống cơ thể cô. Trình Tuyết vừa thẹn vừa lúng túng, nhắc lại: “Hay là anh đứng lên trước đi?”
Làm sao anh cam lòng đứng lên chứ?
Sức lực nắm ga giường tiếp tục tăng lên, anh điều chỉnh hô hấp để mình tỉnh táo, giày vò bản thân một hồi lâu, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được mà nói với cô một câu: “Anh không muốn.”
Vừa dứt lời, Ngôn Cảnh Châu đã không nhịn được mà khinh bỉ bản thân, thì ra anh cũng có lúc vô lại như vậy.
Ngược lại, Trình Tuyết rất kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Cô cảm giác dường như hô hấp của anh thay đổi, trở nên nặng nề hơn. Một bàn tay chậm rãi di chuyển qua bên hông Trình Tuyết, tiến vào trong quần áo cô. Trình Tuyết sợ hết hồn, vội vã kéo tay anh, khuôn mặt ngượng ngập đỏ bừng: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
Trình Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, nhưng chỉ thấy anh cau mày, thoạt nhìn sắc mặt hơi vặn vẹo, như đang khổ sở kìm nén, dù bị bàn tay cô nắm nhưng vẫn không dám nhúc nhích một cái. anh nhìn cô đăm đăm, dường như muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng lại chẳng nói một câu nào, trực tiếp cúi xuống hôn cô. Nụ hôn dịu dàng tỉ tê, đầu lưỡi trong miệng cô dịu dàng quét qua mỗi một nơi bên trong.
Trình Tuyết dần bị anh hôn đến choáng váng, bàn tay cầm lấy tay anh cũng dần dần thả lỏng lại, và anh cứ thế luồn lên trên, rất nhanh đã đến được mục tiêu, xoa nắn vài lượt không nặng không nhẹ.
Ngôn Cảnh Châu từ từ buông môi Trình Tuyết ra, lại cắn mấy cái trên cằm cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cúi đầu nói: “Anh muốn hôn chỗ khác.”
Vừa nói xong, chính anh cũng giật nảy mình. Anh không ngờ mình còn có thể mặt dày đến thế, hơn nữa còn mặt dày một cách hết sức tự nhiên. Nhưng anh cũng không hề thu lời nói lại, chỉ lẳng lặng chờ. Nếu Trình Tuyết không muốn, anh sẽ không chạm vào, còn nếu cô đồng ý…
Anh không dám nghĩ tiếp nữa…
Mặc dù Trình Tuyết không có kinh nghiệm về mặt kia, nhưng không phải là chẳng biết gì, cho nên khi vừa nghe anh nói thế, khuôn mặt cô đã thoắt cái ửng hồng.
Ngôn Cảnh Châu chờ một lát nhưng cũng không thấy cô đáp lại, anh nhịn không được mà nóng lòng hỏi tiếp: “Được không?” Ẩn chứa sự dè dặt dò chừng.
Trình Tuyết đỏ mặt mím môi, đần độn hỏi một câu: “Anh… muốn hôn ở đâu?”
Anh không khống chế được mà bật thốt lên: “Ở đâu cũng muốn.”
“…”
Trình Tuyết thật không biết nên trả lời anh thế nào.
Ngôn Cảnh Châu cảm giác anh sắp điên rồi, cảm giác này đúng là muốn chết mà!
Mặc dù cô không trả lời, nhưng cũng không phản khán, mà anh cũng đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa. Trên người cô mặc một chiếc áo cổ chui ngắn tay, anh cuộn áo cô từ dưới lên, Trình Tuyết không hề phản khán, ngoan ngoãn để mặc anh cởi.
Ngôn Cảnh Châu thấy thế thở phào một hơi. Nếu cô không đồng ý, anh sẽ lập tức dừng tay, sẽ thật sự sẽ dừng tay, nhưng bây giờ cô không hề giãy giụa, cho nên chắc hẳn là bằng lòng.
Sau khi cởi áo ra, nửa người trên của cô chỉ còn lại một chiếc áo lót. Trong lúc nhất thời, anh không động đậy, sóng ngầm bắt đầu khởi động trong đôi mắt nhìn chăm chú trên người cô, áo lót màu trắng bao lấy làn da nõn nà. Đây là lần đầu tiên anh nhìn phụ nữ như thế, là người phụ nữ của anh, là cô gái nhỏ mà anh vẫn luôn che chở đã lớn lên rồi.
Chuyện đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, làm anh giật mình, hóa ra anh lại cầm thú với một cô bé.
Ngôn Cảnh Châu liên tục nhắc nhở bản thân không được có giấc mơ cầm thú như vậy với cô, tuyệt đối không thể. Nhưng giờ đây, anh phát hiện anh đã biến thành tên cầm thú trong giấc mơ ấy, anh không có cách nào khống chế rồi.
Trình Tuyết bị Ngôn Cảnh Châu nhìn đến xấu hổ, cắn răng trách: “Anh… anh đừng nhìn như vậy…”
Yết hầu anh động đậy, kiềm chế bàn tay run lên nhè nhẹ bởi vì căng thẳng đặt sau lưng cô, cởi bỏ móc áo lót. Đây là lần đầu tiên anh cởi áo lót phụ nữ, cũng mất một chút thời gian, nhưng may mà vẫn cởi được. Động tác anh run rẩy, lần đầu tiên tránh né sự ám sát của Ngôn Cảnh Hiên ở An Hoài cũng không hề căng thẳng như vậy.
Quần áo đều đã bị anh cởi hết, lúc này cô đang nằm dưới thân anh. Ngôn Cảnh Châu chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều đồn đến nơi nào đó, trong đầu trống rỗng, đôi mắt dán chặt vào cơ thể cô.
Đúng là chết mất thôi!
Cả quá trình Trình Tuyết đều không nhúc nhích, mà sau khi anh cởi bỏ áo lót của cô, Trình Tuyết đã nhắm chặt mắt lại, xấu hổ không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy ánh mắt hừng hực như lửa kia của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cơ thể cô.
Loại cảm giác này thật không dễ chịu, mỗi một giây đều giống như lăng trì vậy. Trình Tuyết muốn mở miệng bảo anh muốn hôn thì hôn nhanh đi, không ngờ điện thoại của cô lại vô cùng không đúng lúc reo vang.
Trình Tuyết mở mắt, không hề bất ngờ mà đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt anh hơi hằn đỏ, không hề che giấu ham muốn chiếm hữu, tựa như một dã thú đang trong trạng thái đói khát tột độ. Lúc này Trình Tuyết giật thót, vội vã dời mắt, nhắc nhở anh: “Em… điện thoại của em.”
“Mặc kệ nó.” Giọng nói đã hoàn toàn biến điệu, bên trong còn lộ ra ý tứ không cho cự tuyệt.
Dứt lời, anh lập tức cúi xuống, một nụ hôn rơi lên sườn mặt cô, sau đó nóng bỏng hôn xuống.
Anh đã cố gắng hết sức nhưng không khống chế nổi nữa, lúc này rồi làm sao có thể thắng chân lại được!
Trình Tuyết chẳng dám nói một câu nào. Mỗi lần bị nụ hôn của anh chạm vào, cơ thể cô đều không tự chủ mà run lên một cái, chỉ là tiếng chuông điện thoại dường như cố ý đối địch với cô, reo hết một lần rồi lại rất tích cực reo lần thứ hai.
Tiếng chuông này đúng là kẻ phá bĩnh, đáy lòng Ngôn Cảnh Châu thầm rủa một tiếng, sắc mặt đen lại đi xuống khỏi người cô, rồi kéo chăn đắp cho Trình Tuyết.
Anh bước đến phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi xách của cô ra. Giờ phút này, ngay cả ý định giết người mà anh cũng có rồi.
Điện thoại gọi đến hiện lên một dãy số lạ, nhưng anh là người tâm tư nhạy bén, số điện thoại này cứ gọi liên tục, giống như không cho người nhận máy bỏ qua. Ngôn Cảnh Châu suy nghĩ một chút là đã đoán được chủ nhân cuộc gọi. Anh nghĩ cũng có thể là tên đó đã nói chuyện anh ở đây cho Tần Vân San biết, hiện giờ gọi điện thoại tới là muốn thăm dò sao?
Nhưng anh ta đã là lưới rách, còn không có tư cách bắt được con cá lớn này đâu.
Ngôn Cảnh Châu bấm luôn nút nghe, quả nhiên đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Trình Tuyết, là tôi!” Nói xong lại gấp rút thêm một câu: “Em đừng tắt máy, hãy nghe tôi nói hết đã…”
Ngôn Cảnh Châu vừa nghe điện thoại vừa đi vào, Trình Tuyết thấy thế liền hỏi: “Ai gọi điện vậy?”
Đối phương rất nhanh ý thức được chỗ bất hợp lý, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: “Là ai đó?”
Ngôn Cảnh Châu cười khẩy một tiếng, không để ý anh ta mà trực tiếp bật loa ngoài, lại đặt điện thoại trên tủ đầu giường, chỉ nghe người bên trong lại chất vấn tiếp: “Mày là Ngôn Cảnh Châu? Mau gọi Trình Tuyết nghe điện thoại!”
Trình Tuyết vừa nghe giọng nói này liền nhíu mày: “Viên Khuynh Dương?”
“Trình Tuyết, Trình Tuyết, em đang nghe sao?”
Lúc này Ngôn Cảnh Châu vén chăn bò vào, duy trì tư thế đè lên người cô, cho dù bị cắt đứt giữa chừng, nhưng cái cảm giác điên cuồng muốn đè cô xuống vẫn không hề suy giảm.
Một tay anh nhẹ nhàng xoa lên vòng eo cô, khẽ vuốt ve, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Trình Tuyết bị anh hôn, nhưng lại không có thời gian cảm nhận loại cảm giác mềm những đến tận xương tuỷ đó. Ngôn Cảnh Châu đang mở loa ngoài, mà người nghe là Viên Khuynh Dương.
Cô đẩy bả vai anh: “Anh cúp điện thoại trước đi, anh ta sẽ nghe thấy mất.”
Anh ngậm lấy vành tai cô cắn, thanh âm mơ hồ không rõ nói: “Chính là muốn cậu ta nghe thấy đấy.” Để cậu ta biết được những mánh khoé vụng về của cậu ta hoàn toàn vô dụng, bất luận kẻ nào cũng không thể phá vỡ được chấp niệm của anh đối với cô! Cho dù là kẻ nào cũng không thể cướp cô khỏi anh.
Trình Tuyết hết cách, mà Ngôn Cảnh Châu cũng nói gì nữa. Anh hôn lướt qua cằm của cô, rồi tiến thẳng xuống dưới. Trình Tuyết hít hơi lạnh, không kiềm được mà khẽ rên rỉ: “Trời… trời ạ… anh đừng… đừng hôn chỗ đó… nhột lắm, á…”
P/s (Zens): Chào mọi người, mình quay lại truyện Vỏ xe rồi đây, tạm thời bây giờ mình không có thời gian Edit nên chỉ đành lôi các chương đã Edit ra để Beta, sẵn tiện ráng lấp cái hố sâu hun hút này luôn. Hi vọng mọi người vẫn ủng hộ truyện nhé! À, chương này mình có sửa lại xưng hô, các chương trước đó mình sẽ sửa lại khi hoàn truyện sau.
Mình ủng hộ bạn hết mình ^^ mình đợi hố này lâu lắm luôn rồiiii
Cảm ơn bạn. Hí hí
Cố lên add ơii, vẫn ngồi hóng truyện nhà mình suốt.
Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng ^^
Chương này đúng là hot thiệt mà, hai người cũng gần gũi hơn rồi ???
cố lên nha ad ơi, truyện mượt lắm luôn, mình lỡ rớt vô cái hố siu to khổng lồ này rùiii
Thanks ad