Sơn hà chẩm – Chương 27

Chương 27

Đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng —— Đệ vẫn phải bước về phía trước

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tay nàng rất mềm mại. Bởi vị sốt cao chưa khỏi nên dù nàng chỉ đặt nhẹ nhàng lên đỉnh đầu chàng nhưng lại mang theo nhiệt độ nóng giãy. Tựa như con người nàng vậy, ấm áp đến chấn động lòng người.

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, cảm nhận được độ ấm và sự chân thành trong lời nói của nàng.

Lồng ngực chàng như có gì đó xao động, khiến chàng nhịn không được mà bật ra lời hứa hẹn.

“Tẩu tẩu yên tâm, bất luận sau này tẩu tẩu đi đâu, thậm chí là gả cho ai, vĩnh viễn Tiểu Thất đều là đệ đệ của người, sẽ che chở cho người giống như đại ca vậy.”

“Hôm nay tẩu tẩu là Thiếu phu nhân của Vệ phủ, sau này sẽ là Đại phu nhân của Vệ phủ. Dù cho người xuất giá, Vệ phủ vĩnh viễn có chỗ cho người.”

Sở Du nghe nói thể thì không khỏi bật cười, cảm thấy lời nói này của Vệ Uẩn thật giống trẻ con.

“Ta làm Đại phu nhân Vệ phủ, vậy vợ đệ tính sao đây?”

Hiện giờ Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, chờ sau khi hạ táng Vệ Trung xong, chàng sẽ là người thừa kế vị trí Trấn Quốc Hầu. Còn thê tử của Vệ Uẩn đương nhiên sẽ trở thành Đại phu nhân Vệ phủ.

Câu nói của Sở Du khiến Vệ Uẩn ngẩn người, dường như chàng còn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Nhìn thy dáng v ngâyõngưi ca VUn, S Dubt cưi hah. Nàng cmgiác cui cùngİcũng thy đưcàdáng v trcon trên ngưiơchàng.

S Du khho khan, lênùtiếng: “Đ cЇt t suyİnghĩ vn đnày, suy nghĩtht k vào.”ɪ

Vâng.” V Unnghiêm túc gtáđu: “Đ ssuy nghĩ tht}k.”

S Dunghe nói thếơthì càng cưikhoái chí hơn.ÏV Un mĩmt, chng hiuS Du đangıcưi cái gì.S Du cưiđã đi rimi t tnh tiếng li,ánh mt dngtrên ngưi V¹Un, có hơiìbt đc dĩ[nói: “Đ y…Đúng là đatr ngc.”

VđUn vn khôngɩhiu gì, SDu cũng khôngãtrêu V Unna. Nhìn thy³tri đã sáng,Īnàng nhn lyîthuc trên tayįTrưng Nguyt, nóivi chàng: “Đđi ng đi,ıtri sp sángĩri, không thfc thc nhưvy mãi.”

VĨUn mp máyĩmôi hơi chn¸ch. S Duİnhc mày: “Cònĩvic gì sao?”:

Đ… Tu tu…ăChàng thp gingm ming hi:ĮĐ có thng gian ngoàikhông?”

“Hm?”

SDu hơi kinhngc, sau đónàng nghe thyV Un nóiįbng ging líínhí gn nhưkhông th ngherõ đưc: “đây, đ cmĩthy an tâm.”Ĭ

Chàng không nóiĨnhiu, nhưng SIDu vn hiu.

Vàoígi phút này,Îđi vi VUn, có lánàng chính là[cng tránh gió.Nàng đã tngthy dáng vnhếch nhác nhtca chàng, chonên V Uncó th đây bc lbun vui caãbn thân, khôngh kiêng dè.

Tangéhuynh tang ph,li b bđtù oan, mtmình chàng chngđ cao môn.Nếu đt chuynĪnày trên ngưimt thiếu niênĩmưi bn tui,ècó l đãsuy sp tlâu ri. Nhưngchàng vn có:th duy trìdáng v ungïdung, thm chíơthi đim mucht khi nghe:Hoàng Đế hi,İchàng vn cóth gi vngătnh táo, ngytrang dáng vtrung thành.”

Btc lúc nàoũchàng cũng ătrong trng tháiĭcăng thng ttɩđ, ch cókhi bênS Du, chàngmi cm giácđan lòng.

S Du,hiu rõ đâylà phn ngca mt ngưiísau khi chuđ kích quáơln. Đi mtvi mt VɪUn thế này,nàng ch cóth gt đu:Đ ng gianngoài đi.”

Trongìmt V Un}mang theo sêvui mng, nhưngli cn thnđè nén xung,Їb ngoài duytrì dáng v}trm n. SïDu không vchtrn chàng, nàngkhoát tay đĩngưi hu đưachàng ra ngoài,Ĭcòn mình thìĩnm li trênìgiưng, đp chăn,áng li ln)na.

Trưc khi ng,nàng còn lìm nghe thyêtiếng V UnЇgi nàng gian ngoài: “TuTu?”

Nàng đápbng ging mũi,ĩli nghe điïphương hi: “TuTu, ngưi cũngígp ác mngĩsao?”

m.”

Vyèlúc tu mơéthy ác mngóthì cũng đngs.” Chàng mto mt: “Có(đ đây,mi ngưi thưngínói trên ngưiýtưng quân cóIhuyết khí, yêuưma qu quái{khó mà tiếpcn. Tu tu,cho dù trongImơ thy cáigì, cũng cóiđ bo vÍngưi.”

Li VUn nói rtđt ngt, nhưngS Du lihiu, li nàykhông phi nóicho nàng nghe,mà là chàngnói cho chínhmình nghe.

Ngưi sɩgp ác mngkhông phi SùDu, mà làV Un.

Trong lòngS Du cmthy co thtđau đn. Nếuïnhư V Uníchy nưc mt,íkhóc nc n:mt cách quangminh chính đi,ıcó l nàngđã không đaulòng như vy.Nhưng chàng li]bĩnh tĩnh ungdung mà nóinhư thế, khóìtránh khiến ngưikhác thương tiếc.

SDu không lêntiếng. Mt látsau, nàng mivng vàng đáp:ĪĐng s, ta đây.”

Nghe¸thy li này,ãthn kinh căngɪthng ca V°Un bng nhiênth lng.

Dưng nhưĩchàng vn luônch đi nhngìli này, đãch rt lâuĬri.

Khi V Unĩm mt lnna đã làЇgi Thân (*),ơdưng như lâulm ri chàngkhông đưc ngngon như vy.Chàng không nmmơ, chng mơáthy gì c,ch là ngmt gic thtìbình yên, ging]như chưa h)phát sinh chuyn)gì, vn làfthiếu niên vôítâm vô tưnhư trưc.

(*) GiThân: t 15-17h.

SĭDu đã dyĩt lâu, nàngngi trò chuynÎvi Tưng Thun:trong sân.

Tưng Thunđang báo cáođvi S Duýv nhng chuynphát sinh trongV ph sau]khi S Duđ bnh, hingi V Un,đã tr li,fcũng đã đến}lúc phi htáng.

Tht ra đángïlý nhóm ngưiЇV Trung phiđưc h tángĩt lâu, nhưngda theo tpquán ca ĐiS, khi hhuyt ngưi trongínhà, nht đnhĩphi có mtĩnam đinh trc)h cm ĐènĩTrưng Minh choõh, mi cóýth h táng.íTr phi trongnhà không cóâtrai tráng thìơmi có ngoil.

V Un vnõcòn trên nhânthế, nên chodù thế nàoìcũng phi điĩV Un tr(v. Hin giıchàng đã v,vì vy TưngĨThun mi timthy bói chnĺmt ngày hĩtáng, chính làmùng năm tháng,mưi.

Thi gian đóɨchính là ngàykia, có điuS Du đãĺchun b chuynh táng t[lâu, cho nêncũng không quávi vã. Cònv phn LiuЇTuyết Dương, ngayt lúc VUn ra tù,ébà đã dnũtheo năm vtiu công thi kinh, chcbây gi đãïsp đến ri.

S²Du và TưngÎThun cùng kimtra đi chiếuĩngày gi. Saukhi V Untnh, ra mtĨchi đu xong,nghe S Duĩvà Tưng Thun:đang ngh strong sân vin,chàng lp tcbo ngưi huĩđy xe lăn,đến đó.

Lúc chàng(vào trong sânìvin, S Duôđang nói đếnĭvài chuyn lý²thú vi TưngôThun, gia đôiõmày tràn ngp:ý cưi.

V UnĪngi đó,lng lng ngmnhìn hai ngưi.

Sở Du nằm nghiêng trên sàn, tóc đen buông xõa, cài trâm hoa, áo trường sam tay rộng trắng thuần, thoải mái phóng khoáng trải dài trên đất. Còn Tưởng Thuần thì ngồi đối diện nàng, tóc búi cao, tư thái nhã nhặn, lịch sự đoan trang.

Sở Du nằm nghiêng trên sàn, tóc đen buông xõa, cài trâm hoa, áo trường sam tay rộng trắng thuần, thoải mái phóng khoáng trải dài trên đất. Còn Tưởng Thuần thì ngồi đối diện nàng, tóc búi cao, tư thái nhã nhặn, lịch sự đoan trang.Sự ngời sáng đó âm thầm trồi lên lặng yên không một tiếng động, nhưng lại không thể kháng cự lại.

Vệ Uẩn ngẩn người. Một lát sau chàng mới rủ mắt, vươn tay cầm lấy đóa hoa trắng đang nở rất đẹp trên tay nàng.

Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất đẹp, chiếu rọi lên thân thể hai người, khiến khung cảnh trở nên vô cùng bình lặng. Vệ Uẩn lẳng lặng ngắm nhìn, dù cho chỉ là dừng chân ngắm nhìn từ xa, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp lan tràn.

“Sao?” Vệ Uẩn nghi hoặc, Sở Du ngước mắt nhìn lá phong đỏ rực nơi đình viện, ẩn chứa ý cười: “Nếu như vậy, ta có thể nói nhiều lời để an ủi đệ, có lẽ sẽ giúp đệ vui vẻ hơn một chút.”

Chàng không dám bước lên quấy rầy, ngược lại là do Sở Du phát hiện ra chàng trước. Nàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn thì mỉm cười nói: “Tiểu Thất đến rồi à.”

“Đệ không có nơi nào có thể nghỉ ngơi ——”

“Đệ ăn gì chưa?” Tưởng Thuần nhìn Vệ Uẩn, mỉm cười hỏi han. Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ vừa ăn một ít điểm tâm rồi.”

Nụ cười kia giống như cả thế giới quanh chàng bừng sáng lên.

Chàng đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, gật đầu: “Đại tẩu.”

Sở Du hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn trầm mặc một lúc lâu. Khi Sở Du gần như cho rằng Vệ Uẩn sẽ không đáp lại, đang định đổi đề tài khác, đột nhiên nghe chàng mở miệng ——

Sự ngời sáng đó âm thầm trồi lên lặng yên không một tiếng động, nhưng lại không thể kháng cự lại.

Chàng đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, gật đầu: “Đại tẩu.”

“Trong mơ không có ta, là thế nào?”

Nói xong, chàng lại nhìn về phía Tưởng Thuần: “Nhị tẩu.”

Sở Du cười, lại nói: “Đệ có thích hoa này hay không?”

Người khác gọi chàng là kẻ nham hiểm, không phải vì chàng đã giết rất nhiều người, mà là bởi vì mỗi khi chàng xuất hiện, liền lập tức khiến cho người khác có cảm giác chàng đưa địa ngục đến nhân gian.

“Đệ ăn gì chưa?” Tưởng Thuần nhìn Vệ Uẩn, mỉm cười hỏi han. Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ vừa ăn một ít điểm tâm rồi.”

Tưởng Thuần gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Ta và Đại tẩu đệ đang bàn chuyện lên núi hạ táng, dự định vào ngày mùng năm tháng mười. Đệ thấy thế nào?”

Tưởng Thuần gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Ta và Đại tẩu đệ đang bàn chuyện lên núi hạ táng, dự định vào ngày mùng năm tháng mười. Đệ thấy thế nào?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu.

Ba người trao đổi hết quy trình một lượt xong, Tưởng Thuần lập tức đi đặt mua đồ đạc còn thiếu. Sở Du và Vệ Uẩn dõi mắt theo bóng dáng đi ra khỏi đình viện của nàng ấy, sau đó Sở Du lại dời mắt về lại trên người Vệ Uẩn.

“Vừa rồi đệ nghĩ gì mà chần chừ một lúc rồi mới trả lời. Chẳng lẽ mùng năm tháng mười có vấn đề gì sao?”

Nhận ra điểm này, trong lòng Sở Du co thắt, bỗng có vài phần thương tiếc khó mà giải thích được. Ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, một lát sau lại giơ tay lên, gỡ đóa hoa trắng cài trên mái tóc.

“Không có vấn đề gì.” Vệ Uẩn cười cười, thần sắc có chút ngẩn ngơ: “Chỉ là đệ vốn nghĩ mình sẽ đau buồn lắm.”

“Đệ chỉ có thể bước về phía trước, đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng ——”

Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất đẹp, chiếu rọi lên thân thể hai người, khiến khung cảnh trở nên vô cùng bình lặng. Vệ Uẩn lẳng lặng ngắm nhìn, dù cho chỉ là dừng chân ngắm nhìn từ xa, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp lan tràn.

Nàng đặt hoa trước mặt Vệ Uẩn. chàng sững sờ, không hiểu nàng đang làm gì.

“Lúc trước, mỗi lần bọn họ đề cập đến chuyện hạ táng phụ huynh, trong lòng đệ đều rất đau khổ, không muốn nghe một chữ nào. Đệ cứ cảm thấy sau khi hạ táng rồi, người thân sẽ thật sự vĩnh viễn rời xa.”

Chàng không dám bước lên quấy rầy, ngược lại là do Sở Du phát hiện ra chàng trước. Nàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn thì mỉm cười nói: “Tiểu Thất đến rồi à.”

Chàng thích mặc y phục hai màu trắng đen, khi chàng xuất hiện, thế giới dường như đều tràn ngập luồng tử khí và rét lạnh.

Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Vệ Uẩn nhìn Sở Du: “Nhưng hôm nay, khi các tẩu đề cập đến chuyện này, đệ lại cảm thấy không còn khó chấp nhận như vậy nữa.”

Vệ Uẩn không hiểu ý Sở Du muốn hỏi gì, thành thật đáp: “Thích.”

“Dù buồn nhưng…” Vệ Uẩn thở dài một hơi: “…Cuối cùng gì rồi cũng phải buông tay.”

“Sau đó đệ bị tống giam vào ngục, rất lâu… Chờ đến khi đệ ra tù thì Nhị tẩu đã không còn, mẫu thân cũng mất, chỉ có những tẩu tẩu khác quỳ xuống vây quanh đệ, khóc lóc cầu xin đệ viết cho họ một phong thư phóng thê. Trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng khóc vang lên không ngừng. Nơi ánh mắt nhìn đến, nếu không phải đen thì là trắng, khiến lòng người rét run.”

“Được.”

Cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận, có những người đã thật sự ra đi.

Sở Du im lặng nhìn chàng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của bản thân quá yếu ớt, nàng chỉ có thể mỉm cười: “Những lúc bất chợt thế này, ta rất hâm mộ những kẻ miệng lưỡi trơn tru.”

Nói xong, chàng lại nhìn về phía Tưởng Thuần: “Nhị tẩu.”

“Sao?” Vệ Uẩn nghi hoặc, Sở Du ngước mắt nhìn lá phong đỏ rực nơi đình viện, ẩn chứa ý cười: “Nếu như vậy, ta có thể nói nhiều lời để an ủi đệ, có lẽ sẽ giúp đệ vui vẻ hơn một chút.”

Sở Du im lặng nhìn chàng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của bản thân quá yếu ớt, nàng chỉ có thể mỉm cười: “Những lúc bất chợt thế này, ta rất hâm mộ những kẻ miệng lưỡi trơn tru.”

Vệ Uẩn nghe nói thế thì lại cười.

“Thật ra có tẩu ở đây là đệ đã rất thỏa mãn rồi.”

Nhưng nghe lời nói của Vệ Uẩn, Sở Du lại hoảng hốt nhận ra. Vệ Uẩn của đời trước sao lại gọi là đưa địa ngục đến nhân gian?

Chàng rủ mắt, che khuất thần sắc trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Đôi lúc đệ sẽ năm mơ, mơ thấy một thế giới không có tẩu, chỉ có một mình đệ.”

“Trong mơ không có ta, là thế nào?”

“Vừa rồi đệ nghĩ gì mà chần chừ một lúc rồi mới trả lời. Chẳng lẽ mùng năm tháng mười có vấn đề gì sao?”

Sở Du hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn trầm mặc một lúc lâu. Khi Sở Du gần như cho rằng Vệ Uẩn sẽ không đáp lại, đang định đổi đề tài khác, đột nhiên nghe chàng mở miệng ——

“Đệ mơ thấy đệ một mình đưa phụ huynh trở về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc than đầy sân. Những tiếng khóc đó khiến đệ vô cùng tuyệt vọng, bọn họ cứ liên tục kêu rên. Ở trong mơ, đệ không dám nói một lời nào, cũng không dám khóc, không dám có bất cứ hành động nào. Đệ cứ cầm linh vị phụ thân, đeo trường thương của mình, đứng im bất động.”

“Sau đó đệ bị tống giam vào ngục, rất lâu… Chờ đến khi đệ ra tù thì Nhị tẩu đã không còn, mẫu thân cũng mất, chỉ có những tẩu tẩu khác quỳ xuống vây quanh đệ, khóc lóc cầu xin đệ viết cho họ một phong thư phóng thê. Trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng khóc vang lên không ngừng. Nơi ánh mắt nhìn đến, nếu không phải đen thì là trắng, khiến lòng người rét run.”

“Đệ không có nơi nào có thể nghỉ ngơi ——”

Vệ Uẩn ngẩn người, giống như bản thân đã thật sự trải qua cuộc đời như vậy.

Chàng không còn đường để đi, không có chỗ ngừng chân, thân gánh vác nợ máu chồng chất cùng với kỳ vọng của cả gia tộc bước về phía trước, không dừng lại dù chỉ nửa khắc.

Nụ cười kia giống như cả thế giới quanh chàng bừng sáng lên.

“Đệ chỉ có thể bước về phía trước, đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng ——”

“Đệ vẫn phải bước về phía trước.”

“Thật ra có tẩu ở đây là đệ đã rất thỏa mãn rồi.”

Sở Du nghe thấy lời chàng, trước mắt hiện ra hình dáng Vệ Uẩn đời trước.

Chàng thích mặc y phục hai màu trắng đen, khi chàng xuất hiện, thế giới dường như đều tràn ngập luồng tử khí và rét lạnh.

Sở Du nghe thấy lời chàng, trước mắt hiện ra hình dáng Vệ Uẩn đời trước.

Cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận, có những người đã thật sự ra đi.

Người khác gọi chàng là kẻ nham hiểm, không phải vì chàng đã giết rất nhiều người, mà là bởi vì mỗi khi chàng xuất hiện, liền lập tức khiến cho người khác có cảm giác chàng đưa địa ngục đến nhân gian.

Nhưng nghe lời nói của Vệ Uẩn, Sở Du lại hoảng hốt nhận ra. Vệ Uẩn của đời trước sao lại gọi là đưa địa ngục đến nhân gian?

Chàng rủ mắt, che khuất thần sắc trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Đôi lúc đệ sẽ năm mơ, mơ thấy một thế giới không có tẩu, chỉ có một mình đệ.”

“Không có vấn đề gì.” Vệ Uẩn cười cười, thần sắc có chút ngẩn ngơ: “Chỉ là đệ vốn nghĩ mình sẽ đau buồn lắm.”

Rõ ràng là chàng vẫn luôn sống trong địa ngục. Chàng không thoát ra được, nên mới kéo mọi người xuống theo.

“Dù buồn nhưng…” Vệ Uẩn thở dài một hơi: “…Cuối cùng gì rồi cũng phải buông tay.”

Rõ ràng là chàng vẫn luôn sống trong địa ngục. Chàng không thoát ra được, nên mới kéo mọi người xuống theo.

Nhận ra điểm này, trong lòng Sở Du co thắt, bỗng có vài phần thương tiếc khó mà giải thích được. Ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, một lát sau lại giơ tay lên, gỡ đóa hoa trắng cài trên mái tóc.

Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Vệ Uẩn nhìn Sở Du: “Nhưng hôm nay, khi các tẩu đề cập đến chuyện này, đệ lại cảm thấy không còn khó chấp nhận như vậy nữa.”

Nàng đặt hoa trước mặt Vệ Uẩn. chàng sững sờ, không hiểu nàng đang làm gì.

Ba người trao đổi hết quy trình một lượt xong, Tưởng Thuần lập tức đi đặt mua đồ đạc còn thiếu. Sở Du và Vệ Uẩn dõi mắt theo bóng dáng đi ra khỏi đình viện của nàng ấy, sau đó Sở Du lại dời mắt về lại trên người Vệ Uẩn.

Sở Du cười, lại nói: “Đệ có thích hoa này hay không?”

Vệ Uẩn không hiểu ý Sở Du muốn hỏi gì, thành thật đáp: “Thích.”

“Vậy ta tặng đệ đóa hoa này.” Sở Du nói như trêu đùa: “Sau này đệ đừng buồn nữa, được không?”

Vệ Uẩn ngẩn người, giống như bản thân đã thật sự trải qua cuộc đời như vậy.

Vệ Uẩn ngẩn người. Một lát sau chàng mới rủ mắt, vươn tay cầm lấy đóa hoa trắng đang nở rất đẹp trên tay nàng.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu.

“Được.”

5 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

362 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Cảm động quá

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Sở Du tặng hoa là ntn nhỉ

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Ko biết nói j chỉ 2 từ: thương

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Kiếp trc nam9 đã trải qua quá nhìu đau thương rồi

Uyen
Uyen
3 Năm Cách đây

Sống mà như đã chết chỉ đến thế này thôi

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Lắm lúc nữ chính có mấy hành động cứ như kiểu hoa hoa công tử í :)))

Phuong
Phuong
3 Năm Cách đây

Bạn dịch hay quá

362
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!