Chương 27
Đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng —— Đệ vẫn phải bước về phía trước
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tay nàng rất mềm mại. Bởi vị sốt cao chưa khỏi nên dù nàng chỉ đặt nhẹ nhàng lên đỉnh đầu chàng nhưng lại mang theo nhiệt độ nóng giãy. Tựa như con người nàng vậy, ấm áp đến chấn động lòng người.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, cảm nhận được độ ấm và sự chân thành trong lời nói của nàng.
Lồng ngực chàng như có gì đó xao động, khiến chàng nhịn không được mà bật ra lời hứa hẹn.
“Tẩu tẩu yên tâm, bất luận sau này tẩu tẩu đi đâu, thậm chí là gả cho ai, vĩnh viễn Tiểu Thất đều là đệ đệ của người, sẽ che chở cho người giống như đại ca vậy.”
“Hôm nay tẩu tẩu là Thiếu phu nhân của Vệ phủ, sau này sẽ là Đại phu nhân của Vệ phủ. Dù cho người xuất giá, Vệ phủ vĩnh viễn có chỗ cho người.”
Sở Du nghe nói thể thì không khỏi bật cười, cảm thấy lời nói này của Vệ Uẩn thật giống trẻ con.
“Ta làm Đại phu nhân Vệ phủ, vậy vợ đệ tính sao đây?”
Hiện giờ Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, chờ sau khi hạ táng Vệ Trung xong, chàng sẽ là người thừa kế vị trí Trấn Quốc Hầu. Còn thê tử của Vệ Uẩn đương nhiên sẽ trở thành Đại phu nhân Vệ phủ.
Câu nói của Sở Du khiến Vệ Uẩn ngẩn người, dường như chàng còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn thấy dáng vẻ ngâyõngười của VệἲUẩn, Sở Duộbật cười haẩhả. Nàng cảmụgiác cuối cùngİcũng thấy đượcàdáng vẻ trẻỉcon trên ngườiơchàng.
Sở Du khẽợho khan, lênùtiếng: “Đệ cứЇtừ từ suyİnghĩ vấn đềἶnày, suy nghĩẵthật kỹ vào.”ɪ
“Vâng.” Vệ Uẩnậnghiêm túc gậtáđầu: “Đệ sẽữsuy nghĩ thật}kỹ.”
Sở Du‹nghe nói thếơthì càng cườiậkhoái chí hơn.ÏVệ Uẩn mờĩmịt, chẳng hiểuịSở Du đangıcười cái gì.ỗSở Du cườiụđã đời rồiửmới từ từắnhỏ tiếng lại,ỗánh mắt dừngềtrên người Vệ¹Uẩn, có hơiìbất đắc dĩ[nói: “Đệ ấy…ảĐúng là đứaịtrẻ ngốc.”
VệđUẩn vẫn khôngɩhiểu gì, SởựDu cũng khôngãtrêu Vệ Uẩnửnữa. Nhìn thấy³trời đã sáng,Īnàng nhận lấyîthuốc trên tayįTrường Nguyệt, nóiỵvới chàng: “Đệầđi ngủ đi,ıtrời sắp sángĩrồi, không thểfcứ thức nhưịvậy mãi.”
VệĨUẩn mấp máyĩmôi hơi chần¸chừ. Sở Duİnhấc mày: “Cònĩviệc gì sao?”:
“Đệ… Tẩu tẩu…”ăChàng thấp giọngẳmở miệng hỏi:Į“Đệ có thể‹ngủ gian ngoàiẳkhông?”
“Hửm?”
SởầDu hơi kinhểngạc, sau đóḽnàng nghe thấyềVệ Uẩn nóiįbằng giọng líínhí gần nhưẽkhông thể ngheịrõ được: “Ởỡđây, đệ cảmĩthấy an tâm.”Ĭ
Chàng không nóiĨnhiều, nhưng SởIDu vẫn hiểu.
Vàoígiờ phút này,Îđối với VệứUẩn, có lẽánàng chính là[cảng tránh gió.ổNàng đã từngốthấy dáng vẻ‹nhếch nhác nhấtỵcủa chàng, choỉnên Vệ Uẩnểcó thể ởἲđây bộc lộḹbuồn vui củaãbản thân, khôngἴhề kiêng dè.
Tangéhuynh tang phụ,ḹlại bị bỏđtù oan, mộtἱmình chàng chốngἰđỡ cao môn.ộNếu đặt chuyệnĪnày trên ngườiảmột thiếu niênĩmười bốn tuổi,ècó lẽ đãḹsuy sụp từỉlâu rồi. Nhưngἶchàng vẫn có:thể duy trìựdáng vẻ ungïdung, thậm chíơthời điểm mấuẻchốt khi nghe:Hoàng Đế hỏi,İchàng vẫn cóẹthể giữ vữngătỉnh táo, ngụyỉtrang dáng vẻỏtrung thành.”
Bấtẩcứ lúc nàoũchàng cũng ởătrong trạng tháiĭcăng thẳng tộtɩđộ, chỉ cóỉkhi ở bênỉSở Du, chàngẹmới cảm giácđan lòng.
Sở Du,hiểu rõ đâyềlà phản ứngờcủa một ngườiísau khi chịuặđả kích quáơlớn. Đối mặtừvới một VệɪUẩn thế này,ẵnàng chỉ cóữthể gật đầu:ộ“Đệ ngủ gianẵngoài đi.”
Trongìmắt Vệ Uẩn}mang theo sựêvui mừng, nhưngịlại cẩn thậnḹđè nén xuống,Їbề ngoài duyờtrì dáng vẻ}trầm ổn. SởïDu không vạchảtrần chàng, nàngἷkhoát tay đểĩngười hầu đưaẳchàng ra ngoài,Ĭcòn mình thìĩnằm lại trênìgiường, đắp chăn,ángủ lại lần)nữa.
Trước khi ngủ,ềnàng còn lờìmờ nghe thấyêtiếng Vệ UẩnЇgọi nàng ởịgian ngoài: “TẩuẻTẩu?”
Nàng đápḷbằng giọng mũi,ĩlại nghe đốiïphương hỏi: “TẩuẳTẩu, người cũngígặp ác mộngĩsao?”
“Ừm.”
“Vậyèlúc tẩu mơéthấy ác mộngóthì cũng đừngịsợ.” Chàng mởἴto mắt: “Có(đệ ở đây,ỳmọi người thườngínói trên ngườiýtướng quân cóIhuyết khí, yêuưma quỷ quái{khó mà tiếpửcận. Tẩu tẩu,ỉcho dù trongImơ thấy cáiọgì, cũng cóiđệ bảo vệÍngười.”
Lời VệảUẩn nói rấtửđột ngột, nhưng‹Sở Du lạiởhiểu, lời nàyỹkhông phải nóiầcho nàng nghe,ἶmà là chàngặnói cho chínhἰmình nghe.
Người sợɩgặp ác mộngạkhông phải SởùDu, mà làỉVệ Uẩn.
Trong lòngịSở Du cảmụthấy co thắtờđau đớn. Nếuïnhư Vệ Uẩníchảy nước mắt,íkhóc nức nở:một cách quangềminh chính đại,ıcó lẽ nàngỳđã không đauấlòng như vậy.ảNhưng chàng lại]bĩnh tĩnh ungờdung mà nóiựnhư thế, khóìtránh khiến ngườiịkhác thương tiếc.
SởừDu không lênẳtiếng. Một látἲsau, nàng mớiỉvững vàng đáp:Ī“Đừng sợ, taịở đây.”
Nghe¸thấy lời này,ãthần kinh căngɪthẳng của Vệ°Uẩn bỗng nhiênểthả lỏng.
Dường nhưĩchàng vẫn luônủchờ đợi nhữngìlời này, đãẽchờ rất lâuĬrồi.
Khi Vệ Uẩnĩmở mắt lầnắnữa đã làЇgiờ Thân (*),ơdường như lâuẳlắm rồi chàngễkhông được ngủẹngon như vậy.ỉChàng không nằmỵmơ, chẳng mơáthấy gì cả,ịchỉ là ngủỉmột giấc thậtìbình yên, giống]như chưa hề)phát sinh chuyện)gì, vẫn làfthiếu niên vôítâm vô tưỉnhư trước.
(*) GiờỉThân: từ 15-17h.
SởĭDu đã dậyĩtừ lâu, nàngỳngồi trò chuyệnÎvới Tưởng Thuần:trong sân.
Tưởng Thuầnờđang báo cáođvới Sở Duývề những chuyệnẩphát sinh trongỳVệ phủ sau]khi Sở Duẻđổ bệnh, hiệnồgiờ Vệ Uẩn,đã trở lại,fcũng đã đến}lúc phải hạộtáng.
Thật ra đángïlý nhóm ngườiЇVệ Trung phảiắđược hạ tángĩtừ lâu, nhưngệdựa theo tậpệquán của ĐạiẵSở, khi hạỉhuyệt người trongínhà, nhất địnhĩphải có mộtĩnam đinh trực)hệ cầm ĐènĩTrường Minh choõhọ, mới cóýthể hạ táng.íTrừ phi trongệnhà không cóâtrai tráng thìơmới có ngoạiḹlệ.
Vệ Uẩn vẫnõcòn trên nhânốthế, nên choắdù thế nàoìcũng phải đợiĩVệ Uẩn trở(về. Hiện giờıchàng đã về,ịvì vậy TưởngĨThuần mới timợthầy bói chọnĺmột ngày hạĩtáng, chính làḻmùng năm tháng,mười.
Thời gian đóɨchính là ngàyểkia, có điềuặSở Du đãĺchuẩn bị chuyệnẵhạ táng từ[lâu, cho nênỉcũng không quáỷvội vã. Cònừvề phần LiễuЇTuyết Dương, ngayḷtừ lúc VệẵUẩn ra tù,ébà đã dẫnũtheo năm vịừtiểu công tửỹhồi kinh, chắcỗbây giờ đãïsắp đến rồi.
Sở²Du và TưởngÎThuần cùng kiểmἰtra đối chiếuĩngày giờ. Sauἱkhi Vệ Uẩnậtỉnh, rửa mặtĨchải đầu xong,ễnghe Sở Duĩvà Tưởng Thuần:đang nghị sựἵtrong sân viện,ỷchàng lập tứcἲbảo người hầuĩđẩy xe lăn,ἵđến đó.
Lúc chàng(vào trong sânìviện, Sở Duôđang nói đếnĭvài chuyện lý²thú với TưởngôThuần, giữa đôiõmày tràn ngập:ý cười.
Vệ UẩnĪngồi ở đó,ỗlẳng lặng ngắmỳnhìn hai người.
Sở Du nằm nghiêng trên sàn, tóc đen buông xõa, cài trâm hoa, áo trường sam tay rộng trắng thuần, thoải mái phóng khoáng trải dài trên đất. Còn Tưởng Thuần thì ngồi đối diện nàng, tóc búi cao, tư thái nhã nhặn, lịch sự đoan trang.
Sở Du nằm nghiêng trên sàn, tóc đen buông xõa, cài trâm hoa, áo trường sam tay rộng trắng thuần, thoải mái phóng khoáng trải dài trên đất. Còn Tưởng Thuần thì ngồi đối diện nàng, tóc búi cao, tư thái nhã nhặn, lịch sự đoan trang.Sự ngời sáng đó âm thầm trồi lên lặng yên không một tiếng động, nhưng lại không thể kháng cự lại.
Vệ Uẩn ngẩn người. Một lát sau chàng mới rủ mắt, vươn tay cầm lấy đóa hoa trắng đang nở rất đẹp trên tay nàng.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất đẹp, chiếu rọi lên thân thể hai người, khiến khung cảnh trở nên vô cùng bình lặng. Vệ Uẩn lẳng lặng ngắm nhìn, dù cho chỉ là dừng chân ngắm nhìn từ xa, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp lan tràn.
“Sao?” Vệ Uẩn nghi hoặc, Sở Du ngước mắt nhìn lá phong đỏ rực nơi đình viện, ẩn chứa ý cười: “Nếu như vậy, ta có thể nói nhiều lời để an ủi đệ, có lẽ sẽ giúp đệ vui vẻ hơn một chút.”
Chàng không dám bước lên quấy rầy, ngược lại là do Sở Du phát hiện ra chàng trước. Nàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn thì mỉm cười nói: “Tiểu Thất đến rồi à.”
“Đệ không có nơi nào có thể nghỉ ngơi ——”
“Đệ ăn gì chưa?” Tưởng Thuần nhìn Vệ Uẩn, mỉm cười hỏi han. Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ vừa ăn một ít điểm tâm rồi.”
Nụ cười kia giống như cả thế giới quanh chàng bừng sáng lên.
Chàng đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, gật đầu: “Đại tẩu.”
Sở Du hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn trầm mặc một lúc lâu. Khi Sở Du gần như cho rằng Vệ Uẩn sẽ không đáp lại, đang định đổi đề tài khác, đột nhiên nghe chàng mở miệng ——
Sự ngời sáng đó âm thầm trồi lên lặng yên không một tiếng động, nhưng lại không thể kháng cự lại.
Chàng đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, gật đầu: “Đại tẩu.”
“Trong mơ không có ta, là thế nào?”
Nói xong, chàng lại nhìn về phía Tưởng Thuần: “Nhị tẩu.”
Sở Du cười, lại nói: “Đệ có thích hoa này hay không?”
Người khác gọi chàng là kẻ nham hiểm, không phải vì chàng đã giết rất nhiều người, mà là bởi vì mỗi khi chàng xuất hiện, liền lập tức khiến cho người khác có cảm giác chàng đưa địa ngục đến nhân gian.
“Đệ ăn gì chưa?” Tưởng Thuần nhìn Vệ Uẩn, mỉm cười hỏi han. Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ vừa ăn một ít điểm tâm rồi.”
Tưởng Thuần gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Ta và Đại tẩu đệ đang bàn chuyện lên núi hạ táng, dự định vào ngày mùng năm tháng mười. Đệ thấy thế nào?”
Tưởng Thuần gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Ta và Đại tẩu đệ đang bàn chuyện lên núi hạ táng, dự định vào ngày mùng năm tháng mười. Đệ thấy thế nào?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Ba người trao đổi hết quy trình một lượt xong, Tưởng Thuần lập tức đi đặt mua đồ đạc còn thiếu. Sở Du và Vệ Uẩn dõi mắt theo bóng dáng đi ra khỏi đình viện của nàng ấy, sau đó Sở Du lại dời mắt về lại trên người Vệ Uẩn.
“Vừa rồi đệ nghĩ gì mà chần chừ một lúc rồi mới trả lời. Chẳng lẽ mùng năm tháng mười có vấn đề gì sao?”
Nhận ra điểm này, trong lòng Sở Du co thắt, bỗng có vài phần thương tiếc khó mà giải thích được. Ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, một lát sau lại giơ tay lên, gỡ đóa hoa trắng cài trên mái tóc.
“Không có vấn đề gì.” Vệ Uẩn cười cười, thần sắc có chút ngẩn ngơ: “Chỉ là đệ vốn nghĩ mình sẽ đau buồn lắm.”
“Đệ chỉ có thể bước về phía trước, đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng ——”
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất đẹp, chiếu rọi lên thân thể hai người, khiến khung cảnh trở nên vô cùng bình lặng. Vệ Uẩn lẳng lặng ngắm nhìn, dù cho chỉ là dừng chân ngắm nhìn từ xa, trong lòng cũng có cảm giác ấm áp lan tràn.
Nàng đặt hoa trước mặt Vệ Uẩn. chàng sững sờ, không hiểu nàng đang làm gì.
“Lúc trước, mỗi lần bọn họ đề cập đến chuyện hạ táng phụ huynh, trong lòng đệ đều rất đau khổ, không muốn nghe một chữ nào. Đệ cứ cảm thấy sau khi hạ táng rồi, người thân sẽ thật sự vĩnh viễn rời xa.”
Chàng không dám bước lên quấy rầy, ngược lại là do Sở Du phát hiện ra chàng trước. Nàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn thì mỉm cười nói: “Tiểu Thất đến rồi à.”
Chàng thích mặc y phục hai màu trắng đen, khi chàng xuất hiện, thế giới dường như đều tràn ngập luồng tử khí và rét lạnh.
Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Vệ Uẩn nhìn Sở Du: “Nhưng hôm nay, khi các tẩu đề cập đến chuyện này, đệ lại cảm thấy không còn khó chấp nhận như vậy nữa.”
Vệ Uẩn không hiểu ý Sở Du muốn hỏi gì, thành thật đáp: “Thích.”
“Dù buồn nhưng…” Vệ Uẩn thở dài một hơi: “…Cuối cùng gì rồi cũng phải buông tay.”
“Sau đó đệ bị tống giam vào ngục, rất lâu… Chờ đến khi đệ ra tù thì Nhị tẩu đã không còn, mẫu thân cũng mất, chỉ có những tẩu tẩu khác quỳ xuống vây quanh đệ, khóc lóc cầu xin đệ viết cho họ một phong thư phóng thê. Trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng khóc vang lên không ngừng. Nơi ánh mắt nhìn đến, nếu không phải đen thì là trắng, khiến lòng người rét run.”
“Được.”
Cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận, có những người đã thật sự ra đi.
Sở Du im lặng nhìn chàng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của bản thân quá yếu ớt, nàng chỉ có thể mỉm cười: “Những lúc bất chợt thế này, ta rất hâm mộ những kẻ miệng lưỡi trơn tru.”
Nói xong, chàng lại nhìn về phía Tưởng Thuần: “Nhị tẩu.”
“Sao?” Vệ Uẩn nghi hoặc, Sở Du ngước mắt nhìn lá phong đỏ rực nơi đình viện, ẩn chứa ý cười: “Nếu như vậy, ta có thể nói nhiều lời để an ủi đệ, có lẽ sẽ giúp đệ vui vẻ hơn một chút.”
Sở Du im lặng nhìn chàng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của bản thân quá yếu ớt, nàng chỉ có thể mỉm cười: “Những lúc bất chợt thế này, ta rất hâm mộ những kẻ miệng lưỡi trơn tru.”
Vệ Uẩn nghe nói thế thì lại cười.
“Thật ra có tẩu ở đây là đệ đã rất thỏa mãn rồi.”
Nhưng nghe lời nói của Vệ Uẩn, Sở Du lại hoảng hốt nhận ra. Vệ Uẩn của đời trước sao lại gọi là đưa địa ngục đến nhân gian?
Chàng rủ mắt, che khuất thần sắc trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Đôi lúc đệ sẽ năm mơ, mơ thấy một thế giới không có tẩu, chỉ có một mình đệ.”
“Trong mơ không có ta, là thế nào?”
“Vừa rồi đệ nghĩ gì mà chần chừ một lúc rồi mới trả lời. Chẳng lẽ mùng năm tháng mười có vấn đề gì sao?”
Sở Du hơi ngạc nhiên, Vệ Uẩn trầm mặc một lúc lâu. Khi Sở Du gần như cho rằng Vệ Uẩn sẽ không đáp lại, đang định đổi đề tài khác, đột nhiên nghe chàng mở miệng ——
“Đệ mơ thấy đệ một mình đưa phụ huynh trở về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc than đầy sân. Những tiếng khóc đó khiến đệ vô cùng tuyệt vọng, bọn họ cứ liên tục kêu rên. Ở trong mơ, đệ không dám nói một lời nào, cũng không dám khóc, không dám có bất cứ hành động nào. Đệ cứ cầm linh vị phụ thân, đeo trường thương của mình, đứng im bất động.”
“Sau đó đệ bị tống giam vào ngục, rất lâu… Chờ đến khi đệ ra tù thì Nhị tẩu đã không còn, mẫu thân cũng mất, chỉ có những tẩu tẩu khác quỳ xuống vây quanh đệ, khóc lóc cầu xin đệ viết cho họ một phong thư phóng thê. Trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng khóc vang lên không ngừng. Nơi ánh mắt nhìn đến, nếu không phải đen thì là trắng, khiến lòng người rét run.”
“Đệ không có nơi nào có thể nghỉ ngơi ——”
Vệ Uẩn ngẩn người, giống như bản thân đã thật sự trải qua cuộc đời như vậy.
Chàng không còn đường để đi, không có chỗ ngừng chân, thân gánh vác nợ máu chồng chất cùng với kỳ vọng của cả gia tộc bước về phía trước, không dừng lại dù chỉ nửa khắc.
Nụ cười kia giống như cả thế giới quanh chàng bừng sáng lên.
“Đệ chỉ có thể bước về phía trước, đường càng khổ, càng khó, càng dài, lại càng tuyệt vọng ——”
“Đệ vẫn phải bước về phía trước.”
“Thật ra có tẩu ở đây là đệ đã rất thỏa mãn rồi.”
Sở Du nghe thấy lời chàng, trước mắt hiện ra hình dáng Vệ Uẩn đời trước.
Chàng thích mặc y phục hai màu trắng đen, khi chàng xuất hiện, thế giới dường như đều tràn ngập luồng tử khí và rét lạnh.
Sở Du nghe thấy lời chàng, trước mắt hiện ra hình dáng Vệ Uẩn đời trước.
Cuối cùng rồi cũng phải chấp nhận, có những người đã thật sự ra đi.
Người khác gọi chàng là kẻ nham hiểm, không phải vì chàng đã giết rất nhiều người, mà là bởi vì mỗi khi chàng xuất hiện, liền lập tức khiến cho người khác có cảm giác chàng đưa địa ngục đến nhân gian.
Nhưng nghe lời nói của Vệ Uẩn, Sở Du lại hoảng hốt nhận ra. Vệ Uẩn của đời trước sao lại gọi là đưa địa ngục đến nhân gian?
Chàng rủ mắt, che khuất thần sắc trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Đôi lúc đệ sẽ năm mơ, mơ thấy một thế giới không có tẩu, chỉ có một mình đệ.”
“Không có vấn đề gì.” Vệ Uẩn cười cười, thần sắc có chút ngẩn ngơ: “Chỉ là đệ vốn nghĩ mình sẽ đau buồn lắm.”
Rõ ràng là chàng vẫn luôn sống trong địa ngục. Chàng không thoát ra được, nên mới kéo mọi người xuống theo.
“Dù buồn nhưng…” Vệ Uẩn thở dài một hơi: “…Cuối cùng gì rồi cũng phải buông tay.”
Rõ ràng là chàng vẫn luôn sống trong địa ngục. Chàng không thoát ra được, nên mới kéo mọi người xuống theo.
Nhận ra điểm này, trong lòng Sở Du co thắt, bỗng có vài phần thương tiếc khó mà giải thích được. Ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, một lát sau lại giơ tay lên, gỡ đóa hoa trắng cài trên mái tóc.
Sở Du gật đầu, không nói gì nhiều. Vệ Uẩn nhìn Sở Du: “Nhưng hôm nay, khi các tẩu đề cập đến chuyện này, đệ lại cảm thấy không còn khó chấp nhận như vậy nữa.”
Nàng đặt hoa trước mặt Vệ Uẩn. chàng sững sờ, không hiểu nàng đang làm gì.
Ba người trao đổi hết quy trình một lượt xong, Tưởng Thuần lập tức đi đặt mua đồ đạc còn thiếu. Sở Du và Vệ Uẩn dõi mắt theo bóng dáng đi ra khỏi đình viện của nàng ấy, sau đó Sở Du lại dời mắt về lại trên người Vệ Uẩn.
Sở Du cười, lại nói: “Đệ có thích hoa này hay không?”
Vệ Uẩn không hiểu ý Sở Du muốn hỏi gì, thành thật đáp: “Thích.”
“Vậy ta tặng đệ đóa hoa này.” Sở Du nói như trêu đùa: “Sau này đệ đừng buồn nữa, được không?”
Vệ Uẩn ngẩn người, giống như bản thân đã thật sự trải qua cuộc đời như vậy.
Vệ Uẩn ngẩn người. Một lát sau chàng mới rủ mắt, vươn tay cầm lấy đóa hoa trắng đang nở rất đẹp trên tay nàng.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng trầm mặc một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu.
“Được.”
Cảm động quá
Sở Du tặng hoa là ntn nhỉ
Ko biết nói j chỉ 2 từ: thương
Kiếp trc nam9 đã trải qua quá nhìu đau thương rồi
Sống mà như đã chết chỉ đến thế này thôi
Lắm lúc nữ chính có mấy hành động cứ như kiểu hoa hoa công tử í :)))
Bạn dịch hay quá