Chương 28 (1)
Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đôi khi có những lời dù biết rõ là dối gạt nhưng lại nhịn không được mà muốn nói.
Con người có thể ngụy trang cảm xúc đau buồn thành vui vẻ, nhưng rất khó khống chế cảm xúc đau buồn thành vui vẻ.
Thích chính là thích, vui chính là vui.
Song khi Sở Du đưa hoa cho chàng, chàng lại cảm thấy chàng sẽ cố hết sức để thực hiện chuyện nàng yêu cầu.
Nhìn thấy Vệ Uẩn cầm hoa, trong lòng Sở Du cảm thấy mềm mại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đệ yên tâm.” Nàng nói: “Ta và các tẩu tẩu của đệ sẽ đi cùng đệ đưa tiễn phụ thân và các vị huynh trưởng hạ táng.”
Vệ Uẩn rũ mắt, gật đầu một cái.
Sau khi quyết định xong ngày hạ táng, hôm sau Liễu Tuyết Dương về đến nhà. Lão phu nhân đi đứng bất tiện, lại thêm không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên không đi theo Liễu Tuyết Dương trở về.
Liễu Tuyết Dương về nhàỷđã là buổiửtối. Vệ phủflại khóc thanờđầy trời. SởảDu chìm trongảâm thanh nỉìnon ấy, trằnũtrọc khó ngủ.
Khócđhồi lâu, rốtîcuộc âm thanhíkia cũng dừngộlại, Sở Duíthở phào mộtộhơi, lúc nàyımới nhắm mắtİlại.
Chờ hôm sauừtỉnh lại, SởụDu đến trướcổlinh đường thìàthấy Vệ UẩnĮđã ở đóđtừ lâu.
Liễu TuyếtúDương khóc suốtĮmột đêm, tinhľthần không đượcïminh mẫn. VệḻUẩn ở bênỵcạnh bà, nhẹ{nhàng khuyên giảiἰan ủi. Trương(Hàm và VươngÎLam đỏ mắt,,đứng canh hai{bên, nhìn cóđvẻ như đãíkhóc hồi lâu.òTrước đây, haiìngười họ thườngìở bên cạnhầLiễu Tuyết Dương,ỳnhất mực ngheỡlời bà. Hiện]giờ mẹ chồngátrở về khócõsuốt một đêm,Ínên đương nhiênïhai nàng cũng:đi theo.
Sở Duẻnhìn thấy dángľvẻ của họủthì không khỏiửđau đầu. Nàngớbước lên trước,îđỡ lấy LiễuíTuyết Dương, gọiầđại phu đến,ịvội vàng nói:ĩ“Mẫu thân, ngườiἶvẫn khỏe chứ?”ἶ
“A Du…” LiễuịTuyết Dương đượcÍSở Du dìu,ỉbà lau nướcìmắt đứng dậy:ị“Bọn họ đi}hết cả rồi,ἳchỉ còn lạiãcô nhi quảòphụ chúng ta.ISau này chúngắta phải làmἴsao đây?”
“Dùữthế nào thìỉcuộc sống vẫnïphải tiếp tục.”ĮSở Du đỡἰbà ngồi sangắmột bên, bảoúngười vắt khăn)ướt đến, lauómặt cho bà,ỉlên tiếng trấnļan: “Bên dưới,ịchúng ta cònịcó năm vị‹tiểu công tử{chưa trưởng thành,ãcòn cần dựaḷvào mẫu thânùchăm sóc. Conįđường tương laijcòn dài, mẫuăthân hãy bảoấtrọng thân thể,īđừng để TiểuĩThất lo lắngīthêm.”
Vệ Uẩnỉnghe Sở DuĮnói thì ngướcìmắt nhìn nàng,ỳthở phào mộtỉhơi.
Chàng đã ngồiọđây nghe LiễuíTuyết Dương khócớcả một đêm.(Ban đầu LiễuḽTuyết Dương, TrươngĩHàm và VươngĺLam cùng khóc,ẹkhóc đến tê³tái, khắp sânîđều nghe. Chàngịvội vã đếnìđây trấn anìnên mới đỡĬhơn một chút.°Hiện giờ Sở²Du cũng vộiľvã đến đây,ïVệ Uẩn vôắthức thở phào,²lồng ngực thảĩlỏng hơn.
Chàngểcũng không phátýhiện sự hìnhḹthành của việcíỷ lại này,ởthậm chí cònúchẳng cảm thấyỳcó gì khôngĩhợp lý.
Cả nhómìnữ quyến chỉnhĪtrang lại mộtụchút, quản giađtìm Vệ Uẩnồbáo cáo hànhḷtrình hôm nay,ẽVệ Uẩn gật‹đầu cho ngườiỉđi làm. Khi(đến canh giờéthầy bói đãɩtính toán, SởầDu liền bảoЇngười dẫn mọiingười đến quỳậtrước đại môn.
Vệ¹phủ không hềÍthông báo nhữngịngười khác rằngîVệ phủ đưaЇtang, nhưng ngayặkhi Sở Duủbước ra cổngừlớn, nàng vẫnểnhìn thấy cóẫrất nhiều ngườiẻđứng ở đây.
Cáchêcánh cổng Vệīphủ gần nhấtịlà những quanÏviên bình thườngĩhay lui tới,‹xa hơn nữaľlà những dânẫchúng nghe tinịmà đến. Từìtrước đến nay,Ibốn đời Vệỏgia không chỉĬchinh chiến saýtrường, mà cònắtrọng nghĩa khinhạtài (*), từngẩcứu giúp vôísố người ởíkinh thành.
(*) Trọngḷnghĩa khinh tài:Înhững người trọng[nghĩa khí, lấyἲtiền tài raõgiúp đỡ ngườiḽkhác.
Sở Du ngẩngịđầu nhìn lướt¹qua, hàng ngườiìđứng đầu baoăgồm Tạ tháiìphó, Trưởng côngạchúa, Sở KiếnìXương,…
Trong đám đôngắcó một ngườiἶđàn ông trungủniên mặc yụphục trắng, tayĨcầm quạt xếp,ủlẳng lặng nhìnẻđội ngũ độifngũ đưa tang.
SởởDu nhìn thoáng°qua đã nhậnḽra người này.
Đóìchính là ThuầnfĐức Đế.
Nhưng màngĺkhông nhìn nhiều,ícứ tỏ vẻắnhư không nhậnỳra quân vươngỉở đây, chỉjđan hai tayịlại với nhau,Iđặt trước người,ủhơi cúi mình]về phía đóỷvái chào, sau¹đó lại quayỉđầu nhìn vềĩmột hướng dânõchúng vái chào°một cái nữa.
CácịThiếu phu nhânỹdắt các tiểuécông tử lụcđtục đi raìkhỏi cửa, bọnóhọ chia nhauỷđứng bên ngườiĩSở Du vàâLiễu Tuyết Dương.ẻNgười hầu lấyùđệm bồ đoànẩđặt dưới gốiêgia quyến Vệõgia. Sở Duểvà Liễu TuyếtἴDương dẫn từngõvị Thiếu phuónhân đứng mộtâbên, sau đóỉnghe được mộtìtiếng nói vangậlên: “Quỳ—”
Ngheīthấy tiếng này,Įnhóm người Vệégia kính cẩnứquỳ xuống, màờquan viên đứngơhai bên đạiļmôn Vệ phủïcũng đều cúiẽđầu. Không biếtjai là ngườiỳtiên phong, dânÏchúng phía sauừquan viên lũɩlượt quỳ xuống.ệTrong khảnh khắc,ḷcả một đámíđông nghìn nghịtễđều quỳ gối,trên con phốẹdài.
“Mở cửa nghênhửquan——”
Lại mộtḷtiếng nói vangửlên, đại mônẽVệ phủ phát}ra âm thanhợkẽo kẹt vangḹdội. Cửa từïtừ hé mở,Įlộ ra cảnhftượng bên trong.
VệầUẩn đứng trướcịquan tài, mặcũđồ tang, đầuİtóc được buộcầcao bằng dảiĩbăng trán. Phíaḻsau chàng làờbảy chiếc quanĮtài, xếp thànhãbốn hàng. Mộtĩmình chàng đứng°trước quan tài,Īdáng người thẳngἳtắp, rõ ràngἷchỉ là thânĩthể thiếu niên,Ĭnhưng lại giốngínhư có khảĩnăng đội trờiỉđạp đất.
“Tế văn[tụng chư công,Īnhất chỉ cốổsinh bình——” ĩ(*)
(*) Lời vănòtế, mình đoánjnghĩa ở đâyĪlà “Văn tếưtụng cho cácỗvị chư công,ĩtrên giấy ghiứlại cuộc đờiÍđã qua”
Ngườijchủ trì lạiĩcất tiếng lầnЇnữa, Vệ Uẩnìmở cuộn giấyẫtrong tay ra,èrủ mắt, caoígiọng đọc bàiúvăn tế màĩchàng đã viết,mấy ngày qua.
Giọngjnói của chàngìrất vững vàng,³đan xen giữaỉâm sắc thiếuἱniên và thanhíniên, nhưng sựḽtrầm ổn vàạđiềm tĩnh trongũđó lại khiếnıngười khác khôngįcách nào chỉỉxem chàng làỉmột thiếu niênéđược.
Tài văn chươngĨcủa chàng khôngἷtốt. Vệ Uẩn¸chỉ chậm rãiĭthuật lại cuộcịđời của bảyĬngười đã khuất.
Phụ(thân chàng, đạiìca chàng, vàịcác vị huynhĩtrưởng.
Bảy người này,îsống là giaíđình hộ quốc,ịchết bởi cuộcfchiến hộ quốc.
Choệdù nhóm ngườiửVệ Trung bịỡchụp mũ ôỉdanh, nhưng trongặmắt người tỏ,ἲvẫn có thểộthấy được nhữngìcon người nàyõthanh khiết nhườngĩnào.
Chàng thuật lạiÎcuộc đời khiệcòn sống vàằnhững cuộc chiếnủmà họ đã:trải qua mộtỳcách bình đạmìthong dong, xung[quanh dần dầnĩvang lên tiếcísụt sùi rấmɨrức. Sau đó,}chàng lại kểủmột vài sinhỉhoạt hằng ngày,ĩtiếng khóc càngЇlan rộng hơn.ỉ
“Ngày 27 tháng bảy, đại hôn huynh trưởng, nhưng lại nghe tiếng biên cảnh cấp báo. Toàn gia ta lao ra biên cảnh, chiến đấu anh dũng suốt bảy ngày liền, đẩy lùi quân địch. Ngay đêm đó bày rượu mở tiệc, ta và các huynh trưởng ngà say, đứng trên thành lâu ngắm sao đêm.”
Sau đó, Sở Du đứng dậy, đỡ Liễu Tuyết Dương đã khóc đến rũ rượi và dẫn cả các vị Thiếu phu nhân, tiểu công tử đi theo phía sau quan tài.
Ai đi không nổi thì dựa vào chàng nghỉ ngơi; ai không biết đi đâu, thì ngẩng đầu nhìn phương hướng của chàng.
Cuối cùng, đến lượt Vệ Quân hạ táng.
“Ta tuổi nhỏ, chưa hiểu thế sự, liền hỏi huynh trưởng, bình sinh có nguyện vọng gì.”
Vệ Uẩn phân phó người nhập quan, chàng và Sở Du là người duy nhất còn có thể tự kiềm chế ở đây. Bọn họ bình tĩnh đưa tiễn người đã khuất rời đi, chờ tất cả xong xuôi, mới dẫn mọi người đang khóc lóc rũ rượi xuống núi.
“Huynh trưởng đáp, nguyện thiên hạ thái bình, muôn nơi sáng trong.”
Đây là rường cột của Vệ gia, cũng là trụ cột của Vệ gia.
Lần thứ hai gặp lại, hắn đã kết thúc một đời.
“Chúng huynh đồng loạt tán thành. Ta hỏi, nếu như thái bình, chúng huynh muốn đi đâu?”
Sở Du đứng bên cạnh Vệ Uẩn, nhìn quan tài Vệ Quân mở ra.
“Huynh trưởng cười đáp, xuân ngắm liễu bên sông, đông chờ tuyết bạc đầu. Bạn hữu ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu. Bất quá phàm phu tử, mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.”
(*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ KhôngSở Du lấy lại tinh thần, gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt, một lát lu sau mới tỉnh táo lại. Nàng chậm rãi đáp: “Ừ.”
“Huynh trưởng cười đáp, xuân ngắm liễu bên sông, đông chờ tuyết bạc đầu. Bạn hữu ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu. Bất quá phàm phu tử, mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.”
Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy.
Mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.
Bọn họ ra khỏi Hoa Kinh, trèo qua núi cao, đến mộ địa Vệ gia.Lúc quan tài rời khỏi mặt đất, phát ra âm thanh cọt kẹt. Vệ Uẩn xách theo đèn Trường Minh trong tay, dẫn quan tài ra khỏi đại môn Vệ gia.
Lời này vừa phát ra, rốt cuộc các vị Thiếu phu nhân đã không còn cách nào chịu đựng nổi nữa. Trong phút chốc, những bi thương đè nén kiềm chế bỗng chốc tuôn trào, hòa cùng tiếng khóc của dân chúng xung quanh, cả con phố dài đều bị tiếng khóc vùi lấp.
“Ta tuổi nhỏ, chưa hiểu thế sự, liền hỏi huynh trưởng, bình sinh có nguyện vọng gì.”
Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy.
Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu.
Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu.
Vệ Quân nằm trong quan tài gỗ, tựa như đang ngủ, trên môi còn mang theo nụ cười mỏng manh.
Mọi người đều đang kêu khóc ầm ĩ, nhưng chàng chỉ đứng đó, cứ như Định Hải Thần Châm (*) giữa dòng nước lũ. Dù cho sóng lớn ngập trời, dù cho cuồng phong bạo vũ, chàng đều đứng sừng sững nơi đây.
Đằng sau bọn họ là họ hàng và nô bộc của Vệ gia, đội ngủ dài dằng dặc, gần như chiếm hết cả con đường.
Sở Du run run nhắm chặt mắt, với tâm trạng hiện giờ, nàng cảm giác có gì đó đã thấm ướt khóe mi.
Lần nhìn mặt cuối cùng cũng chính là lúc tàn nhẫn nhất. Nhưng cả quá trình, Vệ Uẩn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh vững vàng.
Lúc Vệ Uẩn đọc xong văn tế, giọng chàng cũng khàn đi. Nhưng chàng không khóc, chàng bỏ văn tế vào chậu than, sau khi tờ giấy cháy hết, chàng nhấc tay lên, bật tiếng hô to: “Nâng quan——”
Thanh âm kia vang dội, giống như tướng quân trên sa trường dõng dạc hô: “Đánh!”
Sở Du lặng lẽ nhìn ngắm người trượng phụ chỉ mới gặp một lần.
Lúc quan tài rời khỏi mặt đất, phát ra âm thanh cọt kẹt. Vệ Uẩn xách theo đèn Trường Minh trong tay, dẫn quan tài ra khỏi đại môn Vệ gia.
(*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không
Sau đó, Sở Du đứng dậy, đỡ Liễu Tuyết Dương đã khóc đến rũ rượi và dẫn cả các vị Thiếu phu nhân, tiểu công tử đi theo phía sau quan tài.
Những âm thanh gào thét, nức nở ngoài kia đều là những vết thương lộ ra ngoài ánh sáng. Nhìn thoáng qua thì trông chúng có vẻ dữ dội và hỗn loạn, nhưng lại là vết thương khôi phục nhanh nhất và đơn giản nhất. Đáng sợ hơn chính là những vết thương liếm láp trong góc tối, chúng bị người khác giấu đi, lặng lẽ thối rữa trong đêm, mưng mủ, sưng tấy hết lần này đến lần khác, không biết khi nào mới là điểm dừng.
Đằng sau bọn họ là họ hàng và nô bộc của Vệ gia, đội ngủ dài dằng dặc, gần như chiếm hết cả con đường.
Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy.
Nơi bọn họ đi qua đều vang lên tiếng than khóc, kêu la, ầm ĩ, loáng thoáng có người đang gọi “Vệ tướng quân”.
Vệ tướng quân, là gọi ai, ai cũng không biết. Bởi vì người nào nằm trong quan tài kia cũng đều là Vệ tướng quân.
Đến dưới chân núi, tiếng khóc mới nhỏ dần. Chờ về tới cửa nhà, tiếng khóc kia mới hoàn toàn ngưng bặt.
Tiền giấy trắng xoa bay lả tả đầy trời quan viên tự động đi theo phía sau đội ngũ thật dài ấy, còn dân chúng thì nối đuôi ngay sau đó.
Lời này vừa phát ra, rốt cuộc các vị Thiếu phu nhân đã không còn cách nào chịu đựng nổi nữa. Trong phút chốc, những bi thương đè nén kiềm chế bỗng chốc tuôn trào, hòa cùng tiếng khóc của dân chúng xung quanh, cả con phố dài đều bị tiếng khóc vùi lấp.
“Huynh trưởng đáp, nguyện thiên hạ thái bình, muôn nơi sáng trong.”
Bọn họ ra khỏi Hoa Kinh, trèo qua núi cao, đến mộ địa Vệ gia.
Vết thương trên chân Vệ Uẩn chưa lành, động tác leo núi khiến cho chân chàng đau nhiều hơn. Nhưng sắc mặt chàng vẫn không đổi, tựa như một người khỏe mạnh bình thường, dẫn mọi người tới phạm vi mộ địa đã đào sẵn, dựa theo quy củ mà cho thân nhân nhìn mặt người đã khuất lần cuối, sau đó mai táng vào hoàng thổ.
Lần nhìn mặt cuối cùng cũng chính là lúc tàn nhẫn nhất. Nhưng cả quá trình, Vệ Uẩn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh vững vàng.
Hắn là người quen ôn hòa, bất cứ lúc nào cũng mỉm cười theo bản năng. Thế nên cho dù lúc hắn không cười, nàng vẫn cảm thấy thấp thoáng nụ cười trong đó.
Mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.
Mọi người đều đang kêu khóc ầm ĩ, nhưng chàng chỉ đứng đó, cứ như Định Hải Thần Châm(*) giữa dòng nước lũ. Dù cho sóng lớn ngập trời, dù cho cuồng phong bạo vũ, chàng đều đứng sừng sững nơi đây.
Thanh âm kia vang dội, giống như tướng quân trên sa trường dõng dạc hô: “Đánh!”
(*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không
Ai đi không nổi thì dựa vào chàng nghỉ ngơi; ai không biết đi đâu, thì ngẩng đầu nhìn phương hướng của chàng.
Đây là rường cột của Vệ gia, cũng là trụ cột của Vệ gia.
Mưa phùn rơi không ngừng, xung quanh người đến người đi, Vệ Uẩn vẫn đứng chết lặng tại chỗ, nhìn người thân mình chìm vào hoàng thổ.
Cuối cùng, đến lượt Vệ Quân hạ táng.
Sở Du đứng bên cạnh Vệ Uẩn, nhìn quan tài Vệ Quân mở ra.
Lúc Vệ Uẩn đọc xong văn tế, giọng chàng cũng khàn đi. Nhưng chàng không khóc, chàng bỏ văn tế vào chậu than, sau khi tờ giấy cháy hết, chàng nhấc tay lên, bật tiếng hô to: “Nâng quan——”
Thi thể đã được xử lý đặc biệt, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì trừ sắc mặt xanh trắng, cũng chẳng khác gì lúc còn sống.
Vệ Quân nằm trong quan tài gỗ, tựa như đang ngủ, trên môi còn mang theo nụ cười mỏng manh.
Sở Du nhìn ngắm thật lâu, nàng muốn ghi nhớ Vệ Quân. Người thanh niên này có dáng vẻ thanh tú bình thường, không có điểm nào kinh diễm, Sở Du sợ quãng thời gian dài đằng đẵng sau này, nàng sẽ quên mất chàng ta.
Vệ tướng quân, là gọi ai, ai cũng không biết. Bởi vì người nào nằm trong quan tài kia cũng đều là Vệ tướng quân.
Hắn là người quen ôn hòa, bất cứ lúc nào cũng mỉm cười theo bản năng. Thế nên cho dù lúc hắn không cười, nàng vẫn cảm thấy thấp thoáng nụ cười trong đó.
Sở Du lặng lẽ nhìn ngắm người trượng phụ chỉ mới gặp một lần.
Lần đầu tiên gặp Vệ Quân, nàng hứa với hắn một đời
Vết thương trên chân Vệ Uẩn chưa lành, động tác leo núi khiến cho chân chàng đau nhiều hơn. Nhưng sắc mặt chàng vẫn không đổi, tựa như một người khỏe mạnh bình thường, dẫn mọi người tới phạm vi mộ địa đã đào sẵn, dựa theo quy củ mà cho thân nhân nhìn mặt người đã khuất lần cuối, sau đó mai táng vào hoàng thổ.
Lần thứ hai gặp lại, hắn đã kết thúc một đời.
Lần đầu tiên gặp Vệ Quân, nàng hứa với hắn một đời
Sở Du nhìn ngắm thật lâu, nàng muốn ghi nhớ Vệ Quân. Người thanh niên này có dáng vẻ thanh tú bình thường, không có điểm nào kinh diễm, Sở Du sợ quãng thời gian dài đằng đẵng sau này, nàng sẽ quên mất chàng ta.
Tiền giấy trắng xoa bay lả tả đầy trời quan viên tự động đi theo phía sau đội ngũ thật dài ấy, còn dân chúng thì nối đuôi ngay sau đó.
Chín tuổi, Vệ Quân đính ước với nàng. Vì cuộc đính ước này mà hắn vẫn luôn đợi nàng cập kê, chờ nàng lớn lên. Những công tử Vệ gia khác đều đã có người thân yêu ghi khắc, Vệ Quân không nên không có.
“Chúng huynh đồng loạt tán thành. Ta hỏi, nếu như thái bình, chúng huynh muốn đi đâu?”
Có lẽ tình cảm của nàng đối với Vệ Quân không phải là yêu, nhưng cũng không thiếu trách nhiệm của người làm thê tử. Thế là ánh mắt nàng đặt trên mặt chàng ta thật lâu không rời. Một hồi sau, rốt cuộc Vệ Uẩn không thể nhìn tiếp được nữa, chàng khàn giọng mở miệng nói: “Tẩu tẩu, nên nhập quan rồi.”
Sở Du lấy lại tinh thần, gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt, một lát lu sau mới tỉnh táo lại. Nàng chậm rãi đáp: “Ừ.”
Vệ Uẩn phân phó người nhập quan, chàng và Sở Du là người duy nhất còn có thể tự kiềm chế ở đây. Bọn họ bình tĩnh đưa tiễn người đã khuất rời đi, chờ tất cả xong xuôi, mới dẫn mọi người đang khóc lóc rũ rượi xuống núi.
Đến dưới chân núi, tiếng khóc mới nhỏ dần. Chờ về tới cửa nhà, tiếng khóc kia mới hoàn toàn ngưng bặt.
Không ai sẽ rơi nước mắt cả đời, cuối cùng gì toàn bộ vết thương đều sẽ khép miệng.
Những âm thanh gào thét, nức nở ngoài kia đều là những vết thương lộ ra ngoài ánh sáng. Nhìn thoáng qua thì trông chúng có vẻ dữ dội và hỗn loạn, nhưng lại là vết thương khôi phục nhanh nhất và đơn giản nhất. Đáng sợ hơn chính là những vết thương liếm láp trong góc tối, chúng bị người khác giấu đi, lặng lẽ thối rữa trong đêm, mưng mủ, sưng tấy hết lần này đến lần khác, không biết khi nào mới là điểm dừng.
Thương tiếc Vệ Quân
Thương cho cả Vệ Gia ?
Lần đầu gặp mặt, ta hứa cùng chàng cả đời
Lần hai gặp mặt, chàng đã kết thúc một đời.
Cứ ngỡ rằng đó là lần gặp đáng nhớ
Nào ngờ đâu chính là lần gặp cuối cùng.
Thương cho Vệ Quân. Đọc mà khóc sưng mắt