Chương 28 (2)
Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc về đến nhà thì trời đã tối, mọi người giải tán, chỉ còn lại gia quyến Vệ gia trở về Vệ phủ.
Ai nấy đều rất mệt mỏi, Sở Du bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối để cả gia đình đến phòng ăn dùng cơm với nhau.
Bởi vì bỗng nhiên ít đi vài người, căn phòng trở nên vô cùng trống trải. Sở Du giữ lại vị trí những người quá cố, sau đó bắt đầu buổi tiệc, nàng rót rượu cho mọi người.
“Đây là Nữ Nhi Hồng mà phụ thân chôn cho ta, hiện giờ đã tròn mười lăm năm.”
Sở Du đứng dậy rót rượu, cười nói: “Lúc ta ra đời, phụ thân ta chôn rất nhiều, nhưng hôm ta xuất giá đã uống gần hết, chỉ còn lại hai vò ngon nhất. Bây giờ ta lấy ra mời mọi người uống.”
Dứt lời, nàng trở về vị trí của mình, nâng cốc: “Hôm nay, chúng ta uống sảng khoái một đêm. Qua hết đêm nay, những gì đã qua thì cứ để nó trôi qua.”
Ta và cô, mỗi người mỗi ngả.
Dù không nói câu tiếp theo, nhưng mỗi vị Thiếu phu nhân ở đây đều hiểu rất rõ.
Không ai lên tiếng, một lát sau, Diêu Giác bất chợt đứng dậy, hô lớn một tiếng: “Uống, uống xong rồi, ngày mai chính là ngày mai.”
Dứt lời, Diêu Giác nâng cốc lên, ngửa đầu uống, quát một tiếng, khen: “Rượu ngon!”
Sau khi Diêu Giác bắtĩđầu, không khíitrở nên vui³vẻ hơn hẳn.ứMọi người vừaừăn uống vừaĩđùa giỡn ầmịĩ, giống nhưjmột buổi giaẳyến bình thườngãsau khi trượngjphu xuất chinh,¸người này trêuẳchọc người kia,Їngười kia cườiÍnhạo người nọ.
VươngỵLam mang thaiạnên không thểễuống rượu, chỉ)có thể mỉmòcười nhìn mọi(người. Diêu Giácặtrông rất hàoỳsảng, nhưng tửuỷlượng lại kémốnhất, chưa đếnímột lúc màìđã bắt đầuõsay xỉn cànẹrỡ, gặp aiỡcũng kéo đốióphương chơi tròíđố số uốngệrượu. Trương Hàmìbị nàng lôiÍkéo, hai ngườiỉsay túm tụmḹlại với nhau,Imiệng nói lảmụnhảm.
“Tỷ đừng thấyìđầu ngón tay¸Tứ lang nhàẽchúng ta bịịchặt đứt màỹxem thường. Chàngiấy rất lợiồhại, lỗ đồngЇtiền nhỏ thếẵnày mà chàngẹấy có thểữbắn dính nóólên thân câyỵngoài trăm bước!”Ī
“Tứ lang… đãĩlà gì…” TrươngóHàm mơ màng,¸ợ một cái:ậ“Phu quân taἱmới là lợiùhại. Lần đầu:tiên ta gặp{chàng là LễứHoa Đăng, cóỉkẻ đùa bỡnἴta, chàng ấyìcầm một cáiÍquạt giấy đánhửvới mười mấyẩtên đeo đao,¹binh binh binh…”ịTay Trương Hàmḻmúa trên khôngũmột lúc, lầmἲbầm nói: “…ẹToàn bộ đềuἷvăng hết xuống°hồ.”
Tưởng ThuầnĪđang uống rượu,ònghe bọn họ{khen phu quânẵmình thì cóıchút không vui,ộvội vàng giaănhập, bắt đầuỉtấm tắc khenãphu quân mình:ầ“Nhị lang chúngẽta ấy…”
Tửuôlượng Sở Duơvà Tạ Cửuòrất khá, chỉìngồi một bênắlắng nghe.
Ở mộtìsố chuyện, từïsâu bên trong,àTạ Cửu cũngềcó nét giốngĨvới Sở Du.ậVí dụ nhưịchuyện uống rượu,)Tạ Cửu vàìSở Du đềuốuống từng hớpĺmột, chỉ cầnìphát hiện hơiừcó men sayẫlà lập tứcἴdừng lại, nghỉĩmột lát mớijuống tiếp.
Bình tĩnh°tỉnh táo, tuyệtĩđối không choÎphép bản thânâcó chút thấtàthố nào.
Tuy nhiênụđêm nay, cácỉnàng uống rượuìmột cách taoînhã, nhưng lạiịcó phần hơiĩmất khống chế.áSắc mặt TạộCửu đỏ ửng,Ĩquay đầu nhìnổSở Du, cườiấnói: “Có lúc²ta cảm thấy(chúng ta cùngômột loại người,ứnhưng sau nàyẽta phát hiện,}ta và côĺkhông giống nhau.”ĩ
“Cô ấy à…”ấNàng ta giơậtay lên, đầuứngón tay nhưđngọc chỉ vàoặtim Sở Du:ï“…Trong lòng vẫnừcòn tràn đầyìnhiệt huyết, giống}như một đứaɪtrẻ vậy.”
SởỉDu cười khẽ,ıđáp lại: “Chẳngẫlẽ cô choIrằng cô khôngưphải?”
Tạ Cửuįkhông đáp, nàngĩta đột nhiênɨquay đầu, nói³với thị nữúsau lưng: “Lấyỡđàn!”
“Trước đâyưA Nhã thíchẵnghe ta đàn.ỉCô đừng thấyỵchàng ấy xuấtắthân gia đìnhồvõ tướng nhưýVệ gia màóxem thường, chàngýấy tao nhãἰlịch sự hơnãbất kỳ côngútử thế giaẽnào.”
Tạ Cửuἱdứt lời, nhìnẻthị nữ ôméđàn đến, đứngìdậy nói: “Hiện]giờ ta lại:gảy đàn choúchàng một lầnỉnữa.”
Dứt lời,Inàng bước tớiàgiữa phòng, nhậnỗđàn từ tayýthị nữ, ngồiἵxuống chiếu, sau:đó khẽ gảy[đàn, nhẹ nhàngỳtấu nhạc.
Đây làámột bài hátļdân ca, âmòđiệu êm dịuỉtrong trẻo, khôngínghe ra xuấtủxứ từ nơiựnào. Khúc nhạcἰvừa dịu dàngịlại yên ả,ệgiống như nhỏịtừng giọt lưuựđộng theo ánh²trăng.
“Khói báo điểmἰCửu Châu, tướngìquân mang NgôịCâu (*), taờnâng Hạnh Hoaỳtửu, tiễn quânľtới đầu cầu…”ỉ
“Xuân tháng baịnắng ấm, trăm,hoa hầu cổngảthành, hỏi ngườiĪtrở về ấy,ỳcó nghe danhỵtướng quân…”
(*)ḻNgô Câu: mộtồloại vũ khíỷđúc bằng đồngḽthau, lưu hànhívào thời XuânỡThu
Sở Du lẳngЇlặng nhìn TạâCửu, lúc tiếngưđàn của nàngêvang lên, aiạnấy đều ngưngỉtiếng. Không baoflâu sau, tấtôcả đều hátủtheo.
Các nàng ấyἰđang tuổi niêníhoa, Sở Duủnhìn họ hátâlàn điệu dânừca, nhất thờiẹlòng có chútímuộn phiền. Nàngđxách rượu raĩngoài cửa, khôngòngờ nhìn thấyâVệ Uẩn ngồiĩtrên hành langũdài, yên lặngụngắm ánh trăng.
Hơiửrượu làm nàngĩcảm thấy khôụnóng, Sở Duɪbước tới ngồiìxuống bên cạnhíVệ Uẩn, nói:í“Sao Tiểu Thấtẫkhông đi ngủ?”³
Vệ Uẩn mangîthương tích chịuïđựng suốt mộtợngày, đã sắp°không chịu nổiìnữa, vì vậyĩSở Du đểậcho chàng đi{ngủ trước.
Nhưng nàngïlại không ngờằrằng người nàyἴlại vẫn luônẳngồi ở bênơngoài, không hềírời đi.
Buổi chiềuịcó mưa nhỏ,,trời đêm trởìnên trong vắt,ẳtrăng sáng treoịgiữa trời, trongɩkhông khí trànĨngập mùi vịἵẩm ướt sauīcơn mưa, ngayócả bùn đấtềcũng trở nênἳtươi mới hơn.
VệïUẩn im lặng¹ngắm trăng, đáp:ố“Trước đây đệIthường nghe thấyônhững giai điệuἵnày.”
Sở Duôkhông lên tiếng,ìVệ Uẩn nóiĪtiếp: “Lúc trướcìđệ rất thích,ịmỗi lần ngheẹđều cảm thấy]dường như mọi]sự cố gắngÎcủa mình đềuİcó ý nghĩa.ïĐệ không cóựtrái tim lớnồlao như các°ca ca, đệùchỉ cảm thấy,ĩsở dĩ đệ}cầm trường thươngđliều mạng saủtrường chính làụvì những ngườiỉthân trong giaúđình. Đệ muốnĩthấy các tẩuíấy mỗi ngàyốvui vẻ, caỉhát, khiêu vũἴnhư thế, mỗiềngày chỉ cầnịsuy nghĩ xemựson phấn nàoởđẹp.”
“Thế nhưngợkhông biết tạiìsao hôm nay…”ộVệ Uẩn cườiùkhổ: “… khiĩnghe bài hátἴnày, đệ lạiĺcảm thấy…”
Chàngíngập ngừng, ngẫmủnghĩ từ ngữ.ồSở Du nhấpụmột hớp rượu,ĩchậm rãi hỏi:ẻ“Cảm thấy thếľnào?”
“Rốt cuộcíđệ… vẫn khôngảthể bảo vệἱcác tẩu ấy.”ɪ
Vệ Uẩn quayéđầu nhìn về³phía Sở Du:İ“Tẩu tẩu, cóĮphải đệ rấtèvô dụng không?”ổ
Sở Du ngheãnói thể thìũngửa đầu uốngồcạn rượu trongúly, sau đóậđứng lên, giậtĩphăng miếng băngĩtrán trắng tinhắtrên đầu. Máiḽtóc lập tứcồrối tung, sauÎđó nàng lấyЇbăng trán buộc,hết tóc ra[sau lưng, bướcẹtới giá binhḹkhí bên cạnhḻđình viện.
Sở Duἳbất chợt lấyđtrường thương trênỳgiá binh khí³xuống, vuốt ve.
“Khiịcòn bé, mẫujthân muốn taổhọc khiêu vũ,Įđánh đàn, viếtἳchữ, ca hátóê a mấy]làn điệu dânỗca Giang Namănhư muội muội.¸Nhưng ta khôngýthích, ta chẳngêlàm được cáiõnào, trừ trườngÏthương trong tayịnày.”
Dứt lời,ìtrường thương trongứtay Sở Duậrung lên. Mộtịtay nàng cầmọthương chĩa xuốngỵđất, một tayἶđặt sau lưng,(từ từ ngẩngĩđầu, ánh mắtįdừng trên ngườiẩVệ Uẩn: “Khôngįgì làm quânɪvui, nguyện vìỉquân hiến vũ.”í
Trong nháy mắtítiếng nói vừaİdứt, trường thươngễhiện lên, cắtỡmột đường cong[tuyệt đẹp giữaậkhông trung.
Bên trongÏlà tiếng caửmềm mại củaọnữ tử, bênẽngoài là tiếngĭtrường thương pháĨkhông xé gió.
Ánhătrăng sáng chiếuỉxuống bóng dángừtrắng thuần ấy,ẫthì ra âmìđiệu kia lạiềdịu dàng nhưếvậy. Chỉ trongitích tắc, dườngḻnhư Vệ Uẩnîcảm giác trướcùmắt mình làľmộng cảnh đẹpɪđẽ nhất.
Cô nươngItrong giấc mơạkia kiên cườngľnhư thế, mạnhímẽ như thế.êTrường thương củaınàng như rồng}rẽ nước, mang}theo hàn quangἰkhông thua kémộbất kỳ anhĺhùng thiếu niênĪđương thời nào.ỉ
Lá phong cũngĩvì động tácảcủa nàng màĮchầm chậm rơiẵxuống, trở thànhứmàu sắc ấméáp duy nhấtĩdưới ánh trăng.İVệ Uẩn mườiḹbốn tuổi lặngừnhìn Sở Duộchăm chú, khôngờhề chớp mắtêmột lần.
Chàng chưaỉbao giờ thấyɨcảnh sắc tuyệtòđẹp như vậy,âkhông phải đẹpἶnhư một cảnhỗsắc đơn thuần,ĩdường như nóẳmang theo mộtằsức mạnh thầmílặng, giống nhưỷmột đôi bànỏtay giúp chàngàđứng lên khiįchàng chao đảoàsuýt ngã. ÁnhImắt chàng vẫnЇnhìn cô nươngįấy đăm đăm,ờkhông động đậy,:lẳng lặng lắngïnghe tiếng hátõtruyền đến từ³phía sau.
“Xuân ngắmểliễu bên sông,ýđông chờ tuyếtíbạc đầu. Bạnfhữu ba chénưrượu, say nằmêXuân Phong Lâu.ἶSa trường báoḹsinh tử, HoaîKinh nhất phongãlưu…”
Trong đôiímắt nữ tử(kia ẩn chứaɨnụ cười sángồngời, trường thươngụmang theo ánh,sáng quét quaômàn đêm.
Đến cuốiẽcùng, khi tiếngọđàn từ từđngừng lại, nữỵtử xoay ngườiĩmột cái trênưkhông, trường thươngểchợt rơi xuốngıđất, nàng quỳâmột gối trướcấmặt chàng, ngẩngảđầu.
Ánh mắt sángftrong dưới ánhểtrăng ẩn chứaịnụ cười, mangítheo khí pháchihào sảng không³thua kém gìữnam tử.
Sa trườngêbáo sinh tử,ứHoa Kinh nhấtễphong lưu.
Lời nàyİđâu chỉ đểàlại cho namớnhi Vệ gia?ἰChẳng lẽ côìnương trước mặtẵchàng không phảijlà nhất phongặlưu sao?
Vệ Uẩn nhìn nàng, nghe nàng mỉm cười mở miệng nói: “Vệ Uẩn, ta không cần đệ bảo vệ, ai trong chúng ta cũng không cần đệ bảo vệ.”
Sở Du nghe nói thế thì hơi sững người, tiếp theo gật đầu: “Giờ đã biết.”
“Đệ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi. Ta ở đây…” Giọng nói nàng càng thêm dịu dàng. “… Vẫn luôn ở đây.”
Nghe Sở Du nói lời này, cự thạch trong lòng Tạ Cửu rơi ầm ầm, vô vàn cảm kích tuôn trào, nhất thời Tạ Cửu có phần luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Một hồi sau, Tạ Cửu mở miệng định nói gì đó, Sở Du liền chớp mắt, cắt ngang lời nàng, cười nói: “Nhưng ta nói trước, chuyện này phải có chút thù lao.”
Tạ Cửu nghe lời này, thở dài một hơi: “Nói tới cũng có chút khiến người ta khinh thường, chỉ là nếu cô ở lại Vệ phủ, xin cô chăm sóc Lăng Hàn…”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn thiếu nữ tay cầm trước thường, quỳ một gối trước mặt, khuôn mặt như ngọc ánh lên nụ cười.
“Thù lao gì?”Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”
“Lần trước tẩu cho đệ một đóa hoa, đổi lại một chút vui vẻ của đệ. Lần này tẩu tặng đệ một vũ khúc, đệ nên đổi lại cái gì cho tẩu đây?”
Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)
Không ngờ Vệ Uẩn hỏi như vậy, Sở Du nhíu mày: “Đệ có thể cho ta cái gì?”
Tạ Cửu rủ mắt, siết chặt y phục: “Tiểu Thất trở về, Vệ phủ đã ổn định, ta đến tìm cô… là muốn nhờ cô xin Tiểu Thất và mẫu thân một phong thư phóng thê.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, trong khoảnh khắc Sở Du hỏi, trong đầu chàng chợt lóe lên câu nói.
Đáp án này hẳn là đã nghĩ từ lâu, Tạ Cửu giải thích: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu một mình cô ấy lấy thư phóng thê sẽ không khỏi lúng túng, nên mới muốn lấy cùng một lượt với chúng ta.”
Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)
“Đệ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi. Ta ở đây…” Giọng nói nàng càng thêm dịu dàng. “… Vẫn luôn ở đây.”
), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.
(
Sau khi Tạ Cửu ngồi vào chỗ của mình, nàng ta nhấp một ngụm trà, chần chừ một lát, rốt cuộc cũng mấp máy môi nói: “Nay Ngũ lang đã hạ táng…”(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiềnChàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”((Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”愿死效卿前), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.
Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu, trấn an: “Vậy cũng tốt, cô còn trẻ, với tài mạo của cô, có lẽ chuyện tái giá cũng không khó.”
“Đệ rất vui.”
Lời này kẹt lại giữa răng môi, chàng im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới mỉm cười.
Sở Du lại hàn huyên với Tạ Cửu một lát về chuyện đi hay ở, sau đó Tạ Cửu cáo từ trở về, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
“Cô… quyết ý ở lại Vệ gia sao?” Tạ Cửu hơi do dự: “Bây giờ cô chỉ mới mười lăm tuổi…”
“Đệ rất vui.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn thiếu nữ tay cầm trước thường, quỳ một gối trước mặt, khuôn mặt như ngọc ánh lên nụ cười.
Chàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”
Vệ Lăng Hàn là hài tử của Tạ Cửu, đến nay mới ba tuổi. Sở Du liền gật đầu: “Cô yên tâm, ta ở lại vốn cũng là để chăm sóc các tiểu công tử. Tuy rằng cô đi, nhưng hài tử vẫn ở đây, cũng xem như là một nửa gia đình của cô.” Dứt lời, Sở Du nhìn nàng: “Đến lúc đó, cô có thể trở về thăm ta và thăm cả Lăng Hàn nữa.”
Ánh trăng sáng trong, Sở Du nghiêng đầu, nở nụ cười có vài phần giống tiểu hài tử, lẳng lặng nhìn chàng.
“Trừ Tưởng Thuần, những người còn lại đều nhờ ta đến đây xin cô nói lại với Tiểu Thất.”
Đêm đó mọi người náo loạn rất lâu, cuối cùng thì mạnh ai nấy ngủ.
Không ngờ Vệ Uẩn hỏi như vậy, Sở Du nhíu mày: “Đệ có thể cho ta cái gì?”
Dường như hôm nay mọi người đều đã phát tiết hết tất cả tình cảm ra ngoài, yêu thương khổ đau đều tan theo tiếng ca trong đêm. Ai cũng biết, cuộc sống phải hướng về tương lai.
Biết thì biết, nhưng nàng cũng không quá để tâm, tựa như Sở Cẩm làm gì cũng không liên quan gì tới nàng.
Sau một đêm say rượu, Sở Du tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Khi bảo người hầu rửa mặt chải đầu xong, không bao lâu thì Tạ Cửu cho người vào thông báo rồi bước vào.
Dường như hôm nay mọi người đều đã phát tiết hết tất cả tình cảm ra ngoài, yêu thương khổ đau đều tan theo tiếng ca trong đêm. Ai cũng biết, cuộc sống phải hướng về tương lai.
Sở Du đang dùng bữa, thấy Tạ Cửu đến, nàng không khỏi kinh ngạc: “Sao cô đến sớm thế?”
Sở Du đang dùng bữa, thấy Tạ Cửu đến, nàng không khỏi kinh ngạc: “Sao cô đến sớm thế?”
Lúc ra khỏi cửa, thân thể nàng có chút oằn xuống, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều. Sở Du lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, không nói gì nhiều.
“Cũng đã đến lúc rồi.” Tạ Cửu mỉm cười, khuôn mặt mang theo vài phần khổ sở không nỡ, nhưng nàng cũng đã hạ quyết tâm, bước vào nói: “Ta tới nhờ cô giúp đỡ.”
Sở Du gật đầu, hỏi thêm: “Vậy hài tử của Vương Lam tính sao đây?”
“Cô nói đi.” Sở Du nhìn thần sắc của nàng, cũng đoán được đại khái mục đích nàng đến đây. Thật ra thì Sở Du đã đợi câu nói này rất lâu rồi, Tạ Cửu có thể nhịn lâu như vậy đã là ngoài dự đoán của nàng. Thế là Sở Du không từ chối, mời Tạ Cửu ngồi xuống.
“Cô cũng nói bây giờ ta chỉ mới có mười lăm tuổi…” Sở Du mỉm cười, ánh mắt đặt lên cọng trà nổi lơ lửng trong tách: “… Nay ta không có người thương, về nhà cũng chẳng biết làm gì, chi bằng ở lại Vệ phủ. Tình cảnh của ta với cô bất đồng, cha mẹ ta không ép ta, mà bản thân ta cũng không muốn gả…” Ánh mắt Sở Du ôn hòa: “… chứ thật ra không phải ta cao thượng gì đâu, chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi.”
Sau khi Tạ Cửu ngồi vào chỗ của mình, nàng ta nhấp một ngụm trà, chần chừ một lát, rốt cuộc cũng mấp máy môi nói: “Nay Ngũ lang đã hạ táng…”
“Cũng đã đến lúc rồi.” Tạ Cửu mỉm cười, khuôn mặt mang theo vài phần khổ sở không nỡ, nhưng nàng cũng đã hạ quyết tâm, bước vào nói: “Ta tới nhờ cô giúp đỡ.”
Sau một đêm say rượu, Sở Du tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Khi bảo người hầu rửa mặt chải đầu xong, không bao lâu thì Tạ Cửu cho người vào thông báo rồi bước vào.
Tạ Cửu rủ mắt, siết chặt y phục: “Tiểu Thất trở về, Vệ phủ đã ổn định, ta đến tìm cô… là muốn nhờ cô xin Tiểu Thất và mẫu thân một phong thư phóng thê.”
Tạ Cửu thấy nàng không phản ứng, cũng hiểu Sở Cẩm chẳng quan trọng mấy đối với Sở Du, vì vậy nàng xoay người ra về.
Đêm đó mọi người náo loạn rất lâu, cuối cùng thì mạnh ai nấy ngủ.
“Sao cô không tự mình đi?” Sở Du có hơi nghi hoặc, Tạ Cửu cười khổ: “So với Tiểu Thất, ta thà giáp mặt nói những lời này với cô.”
Sở Du biết Tạ Cửu khó xử. Cuộc đời vốn hà khắc với nữ tử, nếu không gả cho người có gia đình quyền thế, e rằng cho dù về nhà mẹ đẻ thì cũng bị khinh thường. Cả đời những người như Tạ Cửu vốn giỏi toan tính, có thể làm đến mức này vì Vệ gia đã là hết sức rồi.
Phong tục tập quán Đại Sở khá cởi mở, thế nhân xem trọng tài mạo nữ tử, tuy rằng tái giá không bằng gả, nhưng cũng sẽ không làm khó. Tạ Cửu không lên tiếng, Sở Du thấy nàng không nói, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Còn gì nữa sao?”Trước khi đi, Tạ Cửu bất chợt nhớ đến gì đó, nàng hỏi: “Nghe nói muội muội cô đang nghị thân với Tống thế tử, cô có biết chuyện này không?”
Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu, trấn an: “Vậy cũng tốt, cô còn trẻ, với tài mạo của cô, có lẽ chuyện tái giá cũng không khó.”
Phong tục tập quán Đại Sở khá cởi mở, thế nhân xem trọng tài mạo nữ tử, tuy rằng tái giá không bằng gả, nhưng cũng sẽ không làm khó. Tạ Cửu không lên tiếng, Sở Du thấy nàng không nói, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Còn gì nữa sao?”
(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiền(愿死效卿前), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.
“Cô… quyết ý ở lại Vệ gia sao?” Tạ Cửu hơi do dự: “Bây giờ cô chỉ mới mười lăm tuổi…”
“Cô cũng nói bây giờ ta chỉ mới có mười lăm tuổi…” Sở Du mỉm cười, ánh mắt đặt lên cọng trà nổi lơ lửng trong tách: “… Nay ta không có người thương, về nhà cũng chẳng biết làm gì, chi bằng ở lại Vệ phủ. Tình cảnh của ta với cô bất đồng, cha mẹ ta không ép ta, mà bản thân ta cũng không muốn gả…” Ánh mắt Sở Du ôn hòa: “… chứ thật ra không phải ta cao thượng gì đâu, chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi.”
Lời này kẹt lại giữa răng môi, chàng im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới mỉm cười.
Tạ Cửu nghe lời này, thở dài một hơi: “Nói tới cũng có chút khiến người ta khinh thường, chỉ là nếu cô ở lại Vệ phủ, xin cô chăm sóc Lăng Hàn…”
Vệ Lăng Hàn là hài tử của Tạ Cửu, đến nay mới ba tuổi. Sở Du liền gật đầu: “Cô yên tâm, ta ở lại vốn cũng là để chăm sóc các tiểu công tử. Tuy rằng cô đi, nhưng hài tử vẫn ở đây, cũng xem như là một nửa gia đình của cô.” Dứt lời, Sở Du nhìn nàng: “Đến lúc đó, cô có thể trở về thăm ta và thăm cả Lăng Hàn nữa.”
(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiền
Nghe Sở Du nói lời này, cự thạch trong lòng Tạ Cửu rơi ầm ầm, vô vàn cảm kích tuôn trào, nhất thời Tạ Cửu có phần luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Một hồi sau, Tạ Cửu mở miệng định nói gì đó, Sở Du liền chớp mắt, cắt ngang lời nàng, cười nói: “Nhưng ta nói trước, chuyện này phải có chút thù lao.”
“Thù lao gì?”
Tạ Cửu nhìn ra Sở Du có ý trêu đùa, Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Tứ Thiếu phu nhân gảy đàn rất hay, rảnh rỗi thì đến đàn cho ta một khúc, xem như thù lao.”
“Trước tiên cô ấy sẽ sinh hài tử, sau khi chăm sóc đến hai tuổi thì lại rời phủ.”
“Được.” Tạ Cửu gật đầu đồng ý: “Nhất định.”
“Sao cô không tự mình đi?” Sở Du có hơi nghi hoặc, Tạ Cửu cười khổ: “So với Tiểu Thất, ta thà giáp mặt nói những lời này với cô.”
Chàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”
Ánh trăng sáng trong, Sở Du nghiêng đầu, nở nụ cười có vài phần giống tiểu hài tử, lẳng lặng nhìn chàng.
Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”
愿死效卿前
“Trừ Tưởng Thuần, những người còn lại đều nhờ ta đến đây xin cô nói lại với Tiểu Thất.”
Sở Du gật đầu, hỏi thêm: “Vậy hài tử của Vương Lam tính sao đây?”
“Được.” Tạ Cửu gật đầu đồng ý: “Nhất định.”
“Trước tiên cô ấy sẽ sinh hài tử, sau khi chăm sóc đến hai tuổi thì lại rời phủ.”
“Cô nói đi.” Sở Du nhìn thần sắc của nàng, cũng đoán được đại khái mục đích nàng đến đây. Thật ra thì Sở Du đã đợi câu nói này rất lâu rồi, Tạ Cửu có thể nhịn lâu như vậy đã là ngoài dự đoán của nàng. Thế là Sở Du không từ chối, mời Tạ Cửu ngồi xuống.
Đáp án này hẳn là đã nghĩ từ lâu, Tạ Cửu giải thích: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu một mình cô ấy lấy thư phóng thê sẽ không khỏi lúng túng, nên mới muốn lấy cùng một lượt với chúng ta.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, trong khoảnh khắc Sở Du hỏi, trong đầu chàng chợt lóe lên câu nói.
Sở Du đáp một tiếng, từ trước đến nay Vương Lam là một người không có chủ kiến, quả thật chuyện đơn độc một mình đến chỗ Vệ Uẩn lấy thư phóng thê không phải là chuyện nàng ấy có thể làm được.
Sở Du lại hàn huyên với Tạ Cửu một lát về chuyện đi hay ở, sau đó Tạ Cửu cáo từ trở về, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
Trước khi đi, Tạ Cửu bất chợt nhớ đến gì đó, nàng hỏi: “Nghe nói muội muội cô đang nghị thân với Tống thế tử, cô có biết chuyện này không?”
Sở Du nghe nói thế thì hơi sững người, tiếp theo gật đầu: “Giờ đã biết.”
Biết thì biết, nhưng nàng cũng không quá để tâm, tựa như Sở Cẩm làm gì cũng không liên quan gì tới nàng.
Tạ Cửu thấy nàng không phản ứng, cũng hiểu Sở Cẩm chẳng quan trọng mấy đối với Sở Du, vì vậy nàng xoay người ra về.
Sở Du biết Tạ Cửu khó xử. Cuộc đời vốn hà khắc với nữ tử, nếu không gả cho người có gia đình quyền thế, e rằng cho dù về nhà mẹ đẻ thì cũng bị khinh thường. Cả đời những người như Tạ Cửu vốn giỏi toan tính, có thể làm đến mức này vì Vệ gia đã là hết sức rồi.
Lúc ra khỏi cửa, thân thể nàng có chút oằn xuống, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều. Sở Du lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, không nói gì nhiều.
Nếu bàn về tình cảm đối với Vệ gia, chắc chắn cô không thể nhiều hơn những Thiếu phu nhân này. Các nàng ấy thật lòng thật dạ yêu thương trượng phu mình, nhưng đối với Sở Du, tình cảm của nàng đối với Vệ phủ có lẽ đa phần là kính ngưỡng và trách nhiệm. Cho nên, tuy rằng bọn họ rời đi, nhưng phải mất rất nhiều thời gian để từ từ trị liệu vết thương của mình, còn Sở Du lại có thể điều chỉnh lại bản thân chỉ sau một đêm say rượu, nghênh đón chặng đường dài tiếp theo.
Kính ngưỡng và trách nhiệm
Nguyện vì khanh mà chết
Dù sao đi nữa người sống vẫn phải sống tiếp
Luôn cả thấy tạ cửu lá người thông minh, sau này chắc sẽ hạnh phúc
Nữ nhân kiên cường!
Mặc kệ là tác giả có giải thích thế nào t vẫn tin là từ lúc này nam9 đã rung động vs nữ 9 r ạ :)))
Nàng đủ anh thư, thừa dịu dàng chắc lúc này Uẩn đệ rơi lưới tình rồi mà ko biết ý
Tiệc rượu bi tráng!
Vẫn biết tác giả nói k nên đặt niềm tin quá lớn vào tuyến tình cảm của hai người sẽ phát triển sớm, nhưng thỉnh thoảng cứ có vài hint thế lày thì k muốn nghĩ cũng khó ??♀️