Sơn hà chẩm – Chương 28 (2)

Chương 28 (2)

Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc về đến nhà thì trời đã tối, mọi người giải tán, chỉ còn lại gia quyến Vệ gia trở về Vệ phủ.

Ai nấy đều rất mệt mỏi, Sở Du bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối để cả gia đình đến phòng ăn dùng cơm với nhau.

Bởi vì bỗng nhiên ít đi vài người, căn phòng trở nên vô cùng trống trải. Sở Du giữ lại vị trí những người quá cố, sau đó bắt đầu buổi tiệc, nàng rót rượu cho mọi người.

“Đây là Nữ Nhi Hồng mà phụ thân chôn cho ta, hiện giờ đã tròn mười lăm năm.”

Sở Du đứng dậy rót rượu, cười nói: “Lúc ta ra đời, phụ thân ta chôn rất nhiều, nhưng hôm ta xuất giá đã uống gần hết, chỉ còn lại hai vò ngon nhất. Bây giờ ta lấy ra mời mọi người uống.”

Dứt lời, nàng trở về vị trí của mình, nâng cốc: “Hôm nay, chúng ta uống sảng khoái một đêm. Qua hết đêm nay, những gì đã qua thì cứ để nó trôi qua.”

Ta và cô, mỗi người mỗi ngả.

Dù không nói câu tiếp theo, nhưng mỗi vị Thiếu phu nhân ở đây đều hiểu rất rõ.

Không ai lên tiếng, một lát sau, Diêu Giác bất chợt đứng dậy, hô lớn một tiếng: “Uống, uống xong rồi, ngày mai chính là ngày mai.”

Dứt lời, Diêu Giác nâng cốc lên, ngửa đầu uống, quát một tiếng, khen: “Rượu ngon!”

Sau khi Diêu Giác btĩđu, không khíitr nên vui³v hơn hn.Mi ngưi vaăn ung vaĩđùa gin mĩ, ging nhưjmt bui giayến bình thưngãsau khi trưngjphu xut chinh,¸ngưi này trêuchc ngưi kia,Їngưi kia cưiÍnho ngưi n.

VươngLam mang thainên không thung rưu, ch)có th mmòcưi nhìn mi(ngưi. Diêu Giáctrông rt hàosng, nhưng tulưng li kémnht, chưa đếnímt lúc màìđã bt đuõsay xn cànr, gp aicũng kéo đióphương chơi tròíđ s ungrưu. Trương Hàmìb nàng lôiÍkéo, hai ngưisay túm tmli vi nhau,Iming nói lmnhm.

“T đng thyìđu ngón tay¸T lang nhàchúng ta bcht đt màxem thưng. Chàngiy rt lihi, l đngЇtin nh thếnày mà chàngy có thbn dính nóólên thân câyngoài trăm bưc!”Ī

“T lang… đãĩlà gì TrươngóHàm mơ màng,¸ mt cái:Phu quân tami là liùhi. Ln đu:tiên ta gp{chàng là LHoa Đăng, cók đùa bnta, chàng yìcm mt cáiÍqut giy đánhvi mưi mytên đeo đao,¹binh binh binhTay Trương Hàmmúa trên khôngũmt lúc, lmbm nói: “…Toàn b đuvăng hết xung°h.”

Tưng ThunĪđang ung rưu,ònghe bn h{khen phu quânmình thì cóıchút không vui,vi vàng giaănhp, bt đutm tc khenãphu quân mình:Nh lang chúngta y…

Tuôlưng S Duơvà T Cuòrt khá, chìngi mt bênlng nghe.

mtìs chuyn, tïsâu bên trong,àT Cu cũngcó nét gingĨvi S Du.Ví d nhưchuyn ung rưu,)T Cu vàìS Du đuung tng hpĺmt, ch cnìphát hin hơicó men saylà lp tcdng li, nghĩmt lát mijung tiếp.

Bình tĩnh°tnh táo, tuytĩđi không choÎphép bn thânâcó chút thtàth nào.

Tuy nhiênđêm nay, cácnàng ung rưuìmt cách taoînhã, nhưng licó phn hơiĩmt khng chế.áSc mt TCu đ ng,Ĩquay đu nhìnS Du, cưinói: “Có lúc²ta cm thy(chúng ta cùngômt loi ngưi,nhưng sau nàyta phát hin,}ta và côĺkhông ging nhau.”ĩ

“Cô y àNàng ta giơtay lên, đungón tay nhưđngc ch vàotim S Du:ï“…Trong lòng vncòn tràn đyìnhit huyết, ging}như mt đaɪtr vy.”

SDu cưi kh,ıđáp li: “Chngl cô choIrng cô khôngưphi?”

T Cuįkhông đáp, nàngĩta đt nhiênɨquay đu, nói³vi th núsau lưng: “Lyđàn!”

Trưc đâyưA Nhã thíchnghe ta đàn.Cô đng thychàng y xutthân gia đìnhvõ tưng nhưýV gia màóxem thưng, chàngýy tao nhãlch s hơnãbt k côngút thế gianào.”

T Cudt li, nhìnth n ôméđàn đến, đngìdy nói: “Hin]gi ta li:gy đàn choúchàng mt lnna.”

Dt li,Inàng bưc tiàgia phòng, nhnđàn t tayýth n, ngixung chiếu, sau:đó kh gy[đàn, nh nhàngtu nhc.

Đây làámt bài hátļdân ca, âmòđiu êm dutrong tro, khôngínghe ra xutx t nơinào. Khúc nhcva du dàngli yên ,ging như nhtng git lưuđng theo ánh²trăng.

Khói báo đimCu Châu, tưngìquân mang NgôCâu (*), tanâng Hnh Hoatu, tin quânľti đu cu…

“Xuân tháng banng m, trăm,hoa hu cngthành, hi ngưiĪtr v y,có nghe danhtưng quân…

(*)Ngô Câu: mtloi vũ khíđúc bng đngthau, lưu hànhívào thi XuânThu

S Du lngЇlng nhìn TâCu, lúc tiếngưđàn ca nàngêvang lên, ainy đu ngưngtiếng. Không baoflâu sau, ttôc đu háttheo.

Các nàng yđang tui niêníhoa, S Dunhìn h hátâlàn điu dânca, nht thilòng có chútímun phin. Nàngđxách rưu raĩngoài ca, khôngòng nhìn thyâV Un ngiĩtrên hành langũdài, yên lngngm ánh trăng.

Hơirưu làm nàngĩcm thy khônóng, S Duɪbưc ti ngiìxung bên cnhíV Un, nói:í“Sao Tiu Thtkhông đi ng?”³

V Un mangîthương tích chuïđng sut mtngày, đã sp°không chu niìna, vì vyĩS Du đcho chàng đi{ng trưc.

Nhưng nàngïli không ngrng ngưi nàyli vn luônngi bênơngoài, không híri đi.

Bui chiucó mưa nh,,tri đêm trìnên trong vt,trăng sáng treogia tri, trongɩkhông khí trànĨngp mùi vm ưt sauīcơn mưa, ngayóc bùn đtcũng tr nêntươi mi hơn.

VïUn im lng¹ngm trăng, đáp:Trưc đây đIthưng nghe thyônhng giai điunày.”

S Duôkhông lên tiếng,ìV Un nóiĪtiếp: “Lúc trưcìđ rt thích,mi ln ngheđu cm thy]dưng như mi]s c gngÎca mình đuİcó ý nghĩa.ïĐ không cótrái tim lnlao như các°ca ca, đùch cm thy,ĩs dĩ đ}cm trưng thươngđliu mng satrưng chính làvì nhng ngưithân trong giaúđình. Đ munĩthy các tuíy mi ngàyvui v, cahát, khiêu vũnhư thế, mingày ch cnsuy nghĩ xemson phn nàođp.”

Thế nhưngkhông biết tiìsao hôm nay…V Un cưiùkh: “… khiĩnghe bài hátnày, đ liĺcm thy…

Chàngíngp ngng, ngmnghĩ t ng.S Du nhpmt hp rưu,ĩchm rãi hi:“Cm thy thếľnào?”

“Rt cucíđvn khôngth bo vcác tu y.”ɪ

V Un quayéđu nhìn v³phía S Du:İ“Tu tu, cóĮphi đ rtèvô dng không?”

S Du ngheãnói th thìũnga đu ungcn rưu trongúly, sau đóđng lên, gitĩphăng miếng băngĩtrán trng tinhtrên đu. Máitóc lp tcri tung, sauÎđó nàng lyЇbăng trán buc,hết tóc ra[sau lưng, bưcti giá binhkhí bên cnhđình vin.

S Dubt cht lyđtrưng thương trêngiá binh khí³xung, vut ve.

Khicòn bé, mujthân mun tahc khiêu vũ,Įđánh đàn, viếtch, ca hátóê a my]làn điu dânca Giang Namănhư mui mui.¸Nhưng ta khôngýthích, ta chngêlàm đưc cáiõnào, tr trưngÏthương trong taynày.”

Dt li,ìtrưng thương trongtay S Durung lên. Mttay nàng cmthương chĩa xungđt, mt tayđt sau lưng,(t t ngngĩđu, ánh mtįdng trên ngưiV Un: “Khôngįgì làm quânɪvui, nguyn vìquân hiến vũ.”í

Trong nháy mtítiếng nói vaİdt, trưng thươnghin lên, ctmt đưng cong[tuyt đp giakhông trung.

Bên trongÏlà tiếng camm mi can t, bênngoài là tiếngĭtrưng thương pháĨkhông xé gió.

Ánhătrăng sáng chiếuxung bóng dángtrng thun y,thì ra âmìđiu kia lidu dàng nhưếvy. Ch trongitích tc, dưngnhư V Unîcm giác trưcùmt mình làľmng cnh đpɪđ nht.

Cô nươngItrong gic mơkia kiên cưngľnhư thế, mnhím như thế.êTrưng thương caınàng như rng}r nưc, mang}theo hàn quangkhông thua kémbt k anhĺhùng thiếu niênĪđương thi nào.

Lá phong cũngĩvì đng tácca nàng màĮchm chm rơixung, tr thànhmàu sc méáp duy nhtĩdưi ánh trăng.İV Un mưibn tui lngnhìn S Duchăm chú, khôngh chp mtêmt ln.

Chàng chưabao gi thyɨcnh sc tuytòđp như vy,âkhông phi đpnhư mt cnhsc đơn thun,ĩdưng như nómang theo mtsc mnh thmílng, ging nhưmt đôi bàntay giúp chàngàđng lên khiįchàng chao đoàsuýt ngã. ÁnhImt chàng vnЇnhìn cô nươngįy đăm đăm,không đng đy,:lng lng lngïnghe tiếng hátõtruyn đến t³phía sau.

“Xuân ngmliu bên sông,ýđông ch tuyếtíbc đu. Bnfhu ba chénưrưu, say nmêXuân Phong Lâu.Sa trưng báosinh t, HoaîKinh nht phongãlưu…

Trong đôiímt n t(kia n chaɨn cưi sángngi, trưng thươngmang theo ánh,sáng quét quaômàn đêm.

Đến cuicùng, khi tiếngđàn t tđngng li, nt xoay ngưiĩmt cái trênưkhông, trưng thươngcht rơi xungıđt, nàng quâmt gi trưcmt chàng, ngngđu.

Ánh mt sángftrong dưi ánhtrăng n chan cưi, mangítheo khí pháchihào sng không³thua kém gìnam t.

Sa trưngêbáo sinh t,Hoa Kinh nhtphong lưu.

Li nàyİđâu ch đàli cho namnhi V gia?Chng l côìnương trưc mtchàng không phijlà nht phonglưu sao?

Vệ Uẩn nhìn nàng, nghe nàng mỉm cười mở miệng nói: “Vệ Uẩn, ta không cần đệ bảo vệ, ai trong chúng ta cũng không cần đệ bảo vệ.”

Sở Du nghe nói thế thì hơi sững người, tiếp theo gật đầu: “Giờ đã biết.”

“Đệ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi. Ta ở đây…” Giọng nói nàng càng thêm dịu dàng. “… Vẫn luôn ở đây.”

Nghe Sở Du nói lời này, cự thạch trong lòng Tạ Cửu rơi ầm ầm, vô vàn cảm kích tuôn trào, nhất thời Tạ Cửu có phần luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Một hồi sau, Tạ Cửu mở miệng định nói gì đó, Sở Du liền chớp mắt, cắt ngang lời nàng, cười nói: “Nhưng ta nói trước, chuyện này phải có chút thù lao.”

Tạ Cửu nghe lời này, thở dài một hơi: “Nói tới cũng có chút khiến người ta khinh thường, chỉ là nếu cô ở lại Vệ phủ, xin cô chăm sóc Lăng Hàn…”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn thiếu nữ tay cầm trước thường, quỳ một gối trước mặt, khuôn mặt như ngọc ánh lên nụ cười.

“Thù lao gì?”Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”

“Lần trước tẩu cho đệ một đóa hoa, đổi lại một chút vui vẻ của đệ. Lần này tẩu tặng đệ một vũ khúc, đệ nên đổi lại cái gì cho tẩu đây?”

Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)

Không ngờ Vệ Uẩn hỏi như vậy, Sở Du nhíu mày: “Đệ có thể cho ta cái gì?”

Tạ Cửu rủ mắt, siết chặt y phục: “Tiểu Thất trở về, Vệ phủ đã ổn định, ta đến tìm cô… là muốn nhờ cô xin Tiểu Thất và mẫu thân một phong thư phóng thê.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, trong khoảnh khắc Sở Du hỏi, trong đầu chàng chợt lóe lên câu nói.

Đáp án này hẳn là đã nghĩ từ lâu, Tạ Cửu giải thích: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu một mình cô ấy lấy thư phóng thê sẽ không khỏi lúng túng, nên mới muốn lấy cùng một lượt với chúng ta.”

Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)

“Đệ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi. Ta ở đây…” Giọng nói nàng càng thêm dịu dàng. “… Vẫn luôn ở đây.”

), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.

(

Sau khi Tạ Cửu ngồi vào chỗ của mình, nàng ta nhấp một ngụm trà, chần chừ một lát, rốt cuộc cũng mấp máy môi nói: “Nay Ngũ lang đã hạ táng…”(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiềnChàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”((Được ngắm vũ khúc này, nguyện vì khanh mà chết. (*)Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”愿死效卿前), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.

Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu, trấn an: “Vậy cũng tốt, cô còn trẻ, với tài mạo của cô, có lẽ chuyện tái giá cũng không khó.”

“Đệ rất vui.”

Lời này kẹt lại giữa răng môi, chàng im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới mỉm cười.

Sở Du lại hàn huyên với Tạ Cửu một lát về chuyện đi hay ở, sau đó Tạ Cửu cáo từ trở về, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.

“Cô… quyết ý ở lại Vệ gia sao?” Tạ Cửu hơi do dự: “Bây giờ cô chỉ mới mười lăm tuổi…”

“Đệ rất vui.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhìn thiếu nữ tay cầm trước thường, quỳ một gối trước mặt, khuôn mặt như ngọc ánh lên nụ cười.

Chàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”

Vệ Lăng Hàn là hài tử của Tạ Cửu, đến nay mới ba tuổi. Sở Du liền gật đầu: “Cô yên tâm, ta ở lại vốn cũng là để chăm sóc các tiểu công tử. Tuy rằng cô đi, nhưng hài tử vẫn ở đây, cũng xem như là một nửa gia đình của cô.” Dứt lời, Sở Du nhìn nàng: “Đến lúc đó, cô có thể trở về thăm ta và thăm cả Lăng Hàn nữa.”

Ánh trăng sáng trong, Sở Du nghiêng đầu, nở nụ cười có vài phần giống tiểu hài tử, lẳng lặng nhìn chàng.

“Trừ Tưởng Thuần, những người còn lại đều nhờ ta đến đây xin cô nói lại với Tiểu Thất.”

Đêm đó mọi người náo loạn rất lâu, cuối cùng thì mạnh ai nấy ngủ.

Không ngờ Vệ Uẩn hỏi như vậy, Sở Du nhíu mày: “Đệ có thể cho ta cái gì?”

Dường như hôm nay mọi người đều đã phát tiết hết tất cả tình cảm ra ngoài, yêu thương khổ đau đều tan theo tiếng ca trong đêm. Ai cũng biết, cuộc sống phải hướng về tương lai.

Biết thì biết, nhưng nàng cũng không quá để tâm, tựa như Sở Cẩm làm gì cũng không liên quan gì tới nàng.

Sau một đêm say rượu, Sở Du tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Khi bảo người hầu rửa mặt chải đầu xong, không bao lâu thì Tạ Cửu cho người vào thông báo rồi bước vào.

Dường như hôm nay mọi người đều đã phát tiết hết tất cả tình cảm ra ngoài, yêu thương khổ đau đều tan theo tiếng ca trong đêm. Ai cũng biết, cuộc sống phải hướng về tương lai.

Sở Du đang dùng bữa, thấy Tạ Cửu đến, nàng không khỏi kinh ngạc: “Sao cô đến sớm thế?”

Sở Du đang dùng bữa, thấy Tạ Cửu đến, nàng không khỏi kinh ngạc: “Sao cô đến sớm thế?”

Lúc ra khỏi cửa, thân thể nàng có chút oằn xuống, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều. Sở Du lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, không nói gì nhiều.

“Cũng đã đến lúc rồi.” Tạ Cửu mỉm cười, khuôn mặt mang theo vài phần khổ sở không nỡ, nhưng nàng cũng đã hạ quyết tâm, bước vào nói: “Ta tới nhờ cô giúp đỡ.”

Sở Du gật đầu, hỏi thêm: “Vậy hài tử của Vương Lam tính sao đây?”

“Cô nói đi.” Sở Du nhìn thần sắc của nàng, cũng đoán được đại khái mục đích nàng đến đây. Thật ra thì Sở Du đã đợi câu nói này rất lâu rồi, Tạ Cửu có thể nhịn lâu như vậy đã là ngoài dự đoán của nàng. Thế là Sở Du không từ chối, mời Tạ Cửu ngồi xuống.

“Cô cũng nói bây giờ ta chỉ mới có mười lăm tuổi…” Sở Du mỉm cười, ánh mắt đặt lên cọng trà nổi lơ lửng trong tách: “… Nay ta không có người thương, về nhà cũng chẳng biết làm gì, chi bằng ở lại Vệ phủ. Tình cảnh của ta với cô bất đồng, cha mẹ ta không ép ta, mà bản thân ta cũng không muốn gả…” Ánh mắt Sở Du ôn hòa: “… chứ thật ra không phải ta cao thượng gì đâu, chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi.”

Sau khi Tạ Cửu ngồi vào chỗ của mình, nàng ta nhấp một ngụm trà, chần chừ một lát, rốt cuộc cũng mấp máy môi nói: “Nay Ngũ lang đã hạ táng…”

“Cũng đã đến lúc rồi.” Tạ Cửu mỉm cười, khuôn mặt mang theo vài phần khổ sở không nỡ, nhưng nàng cũng đã hạ quyết tâm, bước vào nói: “Ta tới nhờ cô giúp đỡ.”

Sau một đêm say rượu, Sở Du tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Khi bảo người hầu rửa mặt chải đầu xong, không bao lâu thì Tạ Cửu cho người vào thông báo rồi bước vào.

Tạ Cửu rủ mắt, siết chặt y phục: “Tiểu Thất trở về, Vệ phủ đã ổn định, ta đến tìm cô… là muốn nhờ cô xin Tiểu Thất và mẫu thân một phong thư phóng thê.”

Tạ Cửu thấy nàng không phản ứng, cũng hiểu Sở Cẩm chẳng quan trọng mấy đối với Sở Du, vì vậy nàng xoay người ra về.

Đêm đó mọi người náo loạn rất lâu, cuối cùng thì mạnh ai nấy ngủ.

“Sao cô không tự mình đi?” Sở Du có hơi nghi hoặc, Tạ Cửu cười khổ: “So với Tiểu Thất, ta thà giáp mặt nói những lời này với cô.”

Sở Du biết Tạ Cửu khó xử. Cuộc đời vốn hà khắc với nữ tử, nếu không gả cho người có gia đình quyền thế, e rằng cho dù về nhà mẹ đẻ thì cũng bị khinh thường. Cả đời những người như Tạ Cửu vốn giỏi toan tính, có thể làm đến mức này vì Vệ gia đã là hết sức rồi.

Phong tục tập quán Đại Sở khá cởi mở, thế nhân xem trọng tài mạo nữ tử, tuy rằng tái giá không bằng gả, nhưng cũng sẽ không làm khó. Tạ Cửu không lên tiếng, Sở Du thấy nàng không nói, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Còn gì nữa sao?”Trước khi đi, Tạ Cửu bất chợt nhớ đến gì đó, nàng hỏi: “Nghe nói muội muội cô đang nghị thân với Tống thế tử, cô có biết chuyện này không?”

Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu, trấn an: “Vậy cũng tốt, cô còn trẻ, với tài mạo của cô, có lẽ chuyện tái giá cũng không khó.”

Phong tục tập quán Đại Sở khá cởi mở, thế nhân xem trọng tài mạo nữ tử, tuy rằng tái giá không bằng gả, nhưng cũng sẽ không làm khó. Tạ Cửu không lên tiếng, Sở Du thấy nàng không nói, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Còn gì nữa sao?”

(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiền(愿死效卿前), nghĩa là “Mai sau nguyện được chết vì khanh”.

“Cô… quyết ý ở lại Vệ gia sao?” Tạ Cửu hơi do dự: “Bây giờ cô chỉ mới mười lăm tuổi…”

“Cô cũng nói bây giờ ta chỉ mới có mười lăm tuổi…” Sở Du mỉm cười, ánh mắt đặt lên cọng trà nổi lơ lửng trong tách: “… Nay ta không có người thương, về nhà cũng chẳng biết làm gì, chi bằng ở lại Vệ phủ. Tình cảnh của ta với cô bất đồng, cha mẹ ta không ép ta, mà bản thân ta cũng không muốn gả…” Ánh mắt Sở Du ôn hòa: “… chứ thật ra không phải ta cao thượng gì đâu, chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi.”

Lời này kẹt lại giữa răng môi, chàng im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới mỉm cười.

Tạ Cửu nghe lời này, thở dài một hơi: “Nói tới cũng có chút khiến người ta khinh thường, chỉ là nếu cô ở lại Vệ phủ, xin cô chăm sóc Lăng Hàn…”

Vệ Lăng Hàn là hài tử của Tạ Cửu, đến nay mới ba tuổi. Sở Du liền gật đầu: “Cô yên tâm, ta ở lại vốn cũng là để chăm sóc các tiểu công tử. Tuy rằng cô đi, nhưng hài tử vẫn ở đây, cũng xem như là một nửa gia đình của cô.” Dứt lời, Sở Du nhìn nàng: “Đến lúc đó, cô có thể trở về thăm ta và thăm cả Lăng Hàn nữa.”

(*) Nguyên câu của nó là Nguyện tử hiệu khanh tiền

Nghe Sở Du nói lời này, cự thạch trong lòng Tạ Cửu rơi ầm ầm, vô vàn cảm kích tuôn trào, nhất thời Tạ Cửu có phần luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Du. Một hồi sau, Tạ Cửu mở miệng định nói gì đó, Sở Du liền chớp mắt, cắt ngang lời nàng, cười nói: “Nhưng ta nói trước, chuyện này phải có chút thù lao.”

“Thù lao gì?”

Tạ Cửu nhìn ra Sở Du có ý trêu đùa, Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Tứ Thiếu phu nhân gảy đàn rất hay, rảnh rỗi thì đến đàn cho ta một khúc, xem như thù lao.”

“Trước tiên cô ấy sẽ sinh hài tử, sau khi chăm sóc đến hai tuổi thì lại rời phủ.”

“Được.” Tạ Cửu gật đầu đồng ý: “Nhất định.”

“Sao cô không tự mình đi?” Sở Du có hơi nghi hoặc, Tạ Cửu cười khổ: “So với Tiểu Thất, ta thà giáp mặt nói những lời này với cô.”

Chàng nghiêm túc đáp: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”

Ánh trăng sáng trong, Sở Du nghiêng đầu, nở nụ cười có vài phần giống tiểu hài tử, lẳng lặng nhìn chàng.

Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du nghiêng người tựa lên lưng ghế: “Lần này chỉ có cô đi sao? Trừ cô ra, còn ai muốn lấy thư phóng thê không?”

愿死效卿前

“Trừ Tưởng Thuần, những người còn lại đều nhờ ta đến đây xin cô nói lại với Tiểu Thất.”

Sở Du gật đầu, hỏi thêm: “Vậy hài tử của Vương Lam tính sao đây?”

“Được.” Tạ Cửu gật đầu đồng ý: “Nhất định.”

“Trước tiên cô ấy sẽ sinh hài tử, sau khi chăm sóc đến hai tuổi thì lại rời phủ.”

“Cô nói đi.” Sở Du nhìn thần sắc của nàng, cũng đoán được đại khái mục đích nàng đến đây. Thật ra thì Sở Du đã đợi câu nói này rất lâu rồi, Tạ Cửu có thể nhịn lâu như vậy đã là ngoài dự đoán của nàng. Thế là Sở Du không từ chối, mời Tạ Cửu ngồi xuống.

Đáp án này hẳn là đã nghĩ từ lâu, Tạ Cửu giải thích: “Chẳng qua đến lúc đó, nếu một mình cô ấy lấy thư phóng thê sẽ không khỏi lúng túng, nên mới muốn lấy cùng một lượt với chúng ta.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, trong khoảnh khắc Sở Du hỏi, trong đầu chàng chợt lóe lên câu nói.

Sở Du đáp một tiếng, từ trước đến nay Vương Lam là một người không có chủ kiến, quả thật chuyện đơn độc một mình đến chỗ Vệ Uẩn lấy thư phóng thê không phải là chuyện nàng ấy có thể làm được.

Sở Du lại hàn huyên với Tạ Cửu một lát về chuyện đi hay ở, sau đó Tạ Cửu cáo từ trở về, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.

Trước khi đi, Tạ Cửu bất chợt nhớ đến gì đó, nàng hỏi: “Nghe nói muội muội cô đang nghị thân với Tống thế tử, cô có biết chuyện này không?”

Sở Du nghe nói thế thì hơi sững người, tiếp theo gật đầu: “Giờ đã biết.”

Biết thì biết, nhưng nàng cũng không quá để tâm, tựa như Sở Cẩm làm gì cũng không liên quan gì tới nàng.

Tạ Cửu thấy nàng không phản ứng, cũng hiểu Sở Cẩm chẳng quan trọng mấy đối với Sở Du, vì vậy nàng xoay người ra về.

Sở Du biết Tạ Cửu khó xử. Cuộc đời vốn hà khắc với nữ tử, nếu không gả cho người có gia đình quyền thế, e rằng cho dù về nhà mẹ đẻ thì cũng bị khinh thường. Cả đời những người như Tạ Cửu vốn giỏi toan tính, có thể làm đến mức này vì Vệ gia đã là hết sức rồi.

Lúc ra khỏi cửa, thân thể nàng có chút oằn xuống, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều. Sở Du lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, không nói gì nhiều.

Nếu bàn về tình cảm đối với Vệ gia, chắc chắn cô không thể nhiều hơn những Thiếu phu nhân này. Các nàng ấy thật lòng thật dạ yêu thương trượng phu mình, nhưng đối với Sở Du, tình cảm của nàng đối với Vệ phủ có lẽ đa phần là kính ngưỡng và trách nhiệm. Cho nên, tuy rằng bọn họ rời đi, nhưng phải mất rất nhiều thời gian để từ từ trị liệu vết thương của mình, còn Sở Du lại có thể điều chỉnh lại bản thân chỉ sau một đêm say rượu, nghênh đón chặng đường dài tiếp theo.

4.9 34 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

338 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Pomapu
Pomapu
4 Năm Cách đây

Kính ngưỡng và trách nhiệm

Thuy
Thuy
4 Năm Cách đây

Nguyện vì khanh mà chết

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

Dù sao đi nữa người sống vẫn phải sống tiếp

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Luôn cả thấy tạ cửu lá người thông minh, sau này chắc sẽ hạnh phúc

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Nữ nhân kiên cường!

lee
lee
4 Năm Cách đây

Mặc kệ là tác giả có giải thích thế nào t vẫn tin là từ lúc này nam9 đã rung động vs nữ 9 r ạ :)))

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Nàng đủ anh thư, thừa dịu dàng chắc lúc này Uẩn đệ rơi lưới tình rồi mà ko biết ý

Minh hien
Minh hien
3 Năm Cách đây

Tiệc rượu bi tráng!

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Vẫn biết tác giả nói k nên đặt niềm tin quá lớn vào tuyến tình cảm của hai người sẽ phát triển sớm, nhưng thỉnh thoảng cứ có vài hint thế lày thì k muốn nghĩ cũng khó ??‍♀️

338
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!