Chương 28 (3)
Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nhắm mắt lại, ổn định tinh thần.
Đến nay, bảy người ra đi của Vệ gia đã được hạ táng, có điều Vệ Uẩn phải đứng lên bắt đầu lại lần nữa, chặng đường sau này sẽ càng gian nan, nàng phải giúp đỡ Vệ Uẩn bước tiếp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Sở Du phái người báo cho Liễu Tuyết Dương và Vệ Uẩn, rồi đến phòng Liễu Tuyết Dương gặp họ.
Lúc Sở Du tới, Vệ Uẩn đã đến từ lâu. Vẻ mặt Liễu Tuyết Dương không tốt lắm, tang phu tang tử là đả kích quá lớn đối với bà. Thấy Sở Du bước vào, bà mệt mỏi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Sở Du kể lại đầu đuôi nguyện vọng của Tạ Cửu. Liễu Tuyết Dương vừa nghe Tạ Cửu nói vậy, liền bắt đầu rớt nước mắt. Vệ Uẩn lẳng lặng lắng nghe, không nói gì nhiều. Chờ sau khi Sở Du nói xong, Liễu Tuyết Dương rốt cuộc lên tiếng: “Bọn họ… bọn họ…”
Dứt lời, bà cũng không biết nên trách ai, nghẹn cả nửa ngày rồi mới nói: “May mà người Quân Nhi cưới là con.”
“Tuổi của các vị Thiếu phu nhân không còn nhỏ nữa, không giống con. Nếu họ ở lại Vệ gia thêm vài năm, chặng đường sau này sẽ càng khó đi hơn.” Sở Du khuyên nhủ: “Mẫu thân, người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ, nếu như người là họ, mẫu thân sẽ nghĩ thế nào?”
Vừa bị nói thế, Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Một lát sau, bà thở dài thườn thượt: “Làm sao ta lại không biết đạo lý này? Chỉ là nghĩ đến đấy là những đứa trẻ của Vệ phủ, lòng ta lại…”
Nói xong, bà khoát tay:ì“Thôi thôi, họémuốn đi thììcho họ đi,Íép ở lạiẽcũng chỉ hạiâcác nàng màíthôi, chẳng íchữlợi gì choờVệ phủ, cứéthế đi.”
LiễuùTuyết Dương vừaỉnói vừa saiíngười hầu đưaỷbút mực qua,)căn dặn VệụUẩn viết thưýphóng thê. Chờừsau khi VệẩUẩn viết xong,ãlúc này LiễuễTuyết Dương mớijsực nhớ, quayữđầu nhìn vềļphía Sở Du:ḹ“Bọn họ đềuìmưu tính choỉbản thân, cònIA Du thìÎsao?”
“Con cònấnhỏ…” Sở Duĩcười: “…Cũng chẳngìcó dự địnhļgì, nên trướcἰtiên muốn giúp²tiểu thúc chấnệhưng lại Vệĩphủ, chờ nămờvị tiểu công¹tử lớn mộtấchút rồi nhắcḽlại sau. Thânòthể mẫu thâníkhông khỏe, dù¹sao thì trongíphủ cũng phảiἲcòn lại vài‹người chứ.”
“Con…”èLiễu Tuyết Dươngộngập ngừng, muốnãnói gì đóânhưng cuối cùngỉchỉ bảo: “Con)yên tâm, Vệĩphủ chúng taIsẽ không để²con chịu thiệt.”i
Sở Du gậtũđầu, nhận thưưphóng thê từỷtay Vệ Uẩn.ÎSau khi xemĺxét xong xuôiĮtừng cái, mớiĺnói với LiễuỉTuyết Dương vàồVệ Uẩn: “Vậyịcon đi đưaıcho bọn họịđây.”
Liễu TuyếtặDương gật đầu,¹thần sắc mệtừmỏi.
Chờ Sở Duõđi xa, Liễu°Tuyết Dương mớiỏthở dài: “AưDu này đúngựlà đứa trẻ{ngốc. Bây giờỏnó đã mườiđlăm, nếu ởÏlại gầy dựngíHầu phủ vớiĮcon, vậy ítừnhất cũng phải[hơn hai mươiìtuổi. Đến lúcĺđó, sao cóỉthể dễ dàngẵtìm được mộtịlang quân?”
Vệ,Uẩn không lênịtiếng, đỡ LiễuúTuyết Dương ngồiḹxuống giường.
Thân thểồLiễu Tuyết Dươngẫvốn không tốt,ïtrải qua trậnựphong ba lầnìnày lại càngũsuy yếu hơn.ḷBà ngồi trênứgiường, nói vớiầVệ Uẩn: “Thậtẩkhó cho tấmâlòng của Đạiĺtẩu con, conÎphải ghi nhớḷtrong lòng thậtĩkỹ. Vốn dĩònó có thểỉkhông ở lại,ậnhưng hôm nayInó ở lại,ẽchính là ơnănghĩa.”
“Con biết.”ớ
Vệ Uẩn gậtđđầu, trong mắtĪkhông hề cóồchút ý tứḹqua loa: “Ơnùnghĩa của Đạiítẩu, con đềuạghi khắc trongịlòng.”
“Nó khôngấsuy tính choụbản thân, nhưngíchúng ta cũng¸nên suy tínhễthay nó. Đờiẻnày của nóíquá gập ghềnh,ửvừa gả vào(cửa đã khôngảcó trượng phu.Їsau này conêphải chiếu cốộnó thật tốt,ịkhông được ngỗịnghịch bất kính.”â
“Nhi tử hiểu.”ì
“Con giao hữuôrộng hơn nhữngòphụ nhân chúngἵta. Ngày sau,trọng chấn HầuâPhủ, con hãyữđể ý mộtấchút đến nhữngỉthanh niên tàiĨtuấn đến tuổiĮthay Đại tẩuồvà Nhị tẩuữcon. Gia cảnhïkhông tốt cũngàchẳng sau, cóîVệ gia chúngẻta chiếu cố,ệdù gì họïcũng sẽ khôngìquá tệ, quanótrọng là ngườiẫđó phải cóãphẩm chất đoanúchính, biết thấuùhiểu lòng người.”Î
Vệ Uẩn ngheĺnói thế thìἴngẩn người, nhấtữthời không đáp.ILiễu Tuyết Dươngóđợi một hồiốnhưng không ngheỹthấy tiếng chàng,ạliền quay đầuìhỏi: “Tiểu Thất?”(
“Vâng.” Vệ Uẩnĩnghe tiếng gọiịmới sực tỉnh,ửvội vàng nói:ἲ“Con sẽ chúíý, nếu sauẻnày có người{thích hợp, conịsẽ tính toánẵthay cho cácἳtẩu tẩu.”
LiễuạTuyết Dương nằmắtrên giường, gậtìđầu, trong mắtỉhiện lên sựḷưu sầu: “Đángấtiếc cho Quân‹nhi của ta…ìNếu nói vềếthấu hiểu lòng{người, ai cóıthể so đượcЇvới nam nhiíVệ phủ chúng(ta? A DuÍlà một côìnương tốt nhưĨvậy… Còn cóìA Thuần nữa…ệHaizz.” Dứt lời,ĩLiễu Tuyết Dươngộthở dài mộtỏhơi, lại nóiítiếp: “Đáng tiếc…”ḹ
Vệ Uẩn ngheĮnói thế cũngíkhông đáp lại.ơCho đến khiễhầu hạ LiễuĩTuyết Dương ngủềxong, chàng mớiữbước ra.
Sau khiἶra khỏi cửa,ỹVệ Uẩn có³chút ngẩn người,ởVệ Hạ nhịnỵkhông được hỏi:ể“Thất công tửẩđang nghĩ gìềthế?”
“Ta đangùnghĩ…” Ánh mắtìVệ Uẩn lạcểtrôi nơi xa:ờ“Nếu như Đạiỷtẩu và Nhịĭtẩu rời khỏiặVệ gia, Vệỉgia sẽ trởựnên thế nào?”{
Vệ Hạ ngheìnói thế thìỉthở dài: “Chúngẳta hiểu ýjcông tử, nếuíThiếu phu nhânứvà Nhị Thiếuảphu nhân rờiũđi, vậy trongđphủ chúng taĮđúng là…”
Dứtềlời, Vệ Hạîlại nói: “Thếỉnhưng dù saoícũng không thểèđể hai ngườiẳhọ ở mãi¹Vệ phủ. Thiếuậphu nhân vàảNhị Thiếu phuẹnhân còn trẻ,ệđặc biệt làIThiếu phu nhân.ľNếu cô ấyĩkhông thể nếm}trải chuyện tìnhỹcảm trên đời‹này một lần,(dù thế nàoícũng rất đángátiếc.”
“Huynh nóiẵbậy bạ gìἷđấy.” Vệ Thuἱtrừng mắt: “Đừngĩcó nói vớ]vẩn trước mặtạThất công tử.”ố
Vệ Uẩn không lên tiếng, nghe Vệ Hạ nói vậy, trong lòng chàng có chút ngẩn ngơ.
“Ta biết.” Không đợi Sở Du dứt câu, Vệ Uẩn đã thoa xong phấn. Chàng thoa không đều, bất đắc dĩ Sở Du phải bước đến trước mặt chàng, nhấc tay bôi đều lại.
Vệ Uẩn còn trẻ, trong phủ còn chưa phân người hầu riêng phù hợp với chàng . Nay Vệ Quân đã ra đi, Vệ Hạ và Vệ Thu dứt khoát phân lại cho Vệ Uẩn.Chẳng những chàng không thể giữ, mà còn phải suy tính lối thoát cho nàng, tìm một người nam nhân xứng đôi với nàng.
Tưởng Thuần may mắn có hài tử, nhưng Sở Du thì giữ không được, cũng không thể giữ.
Sở Du đi từ phòng ra, đưa một ít phấn cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn xông đến trước gương, bắt đầu thoa phấn lên mặt, vừa thoa vừa đáp: “Bệ hạ triệu đệ vào cung, e rằng không có chuyện tốt.”
Chẳng những chàng không thể giữ, mà còn phải suy tính lối thoát cho nàng, tìm một người nam nhân xứng đôi với nàng.
Vệ Uẩn không lên tiếng, nghe Vệ Hạ nói vậy, trong lòng chàng có chút ngẩn ngơ.Sở Du nhìn hành động này của Vệ Uẩn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, ôm lò sưởi tay, nhập vai ngay tức khắc. Chàng ho khẽ hai tiếng, sau đó nói với Vệ Thu bằng giọng điệu suy yếu: “Đi thôi.”
Mà nếu nay nàng tái giá, dù cho khắp thiên hạ biết nàng chưa từng viên phòng, nhưng với thân phận tái giá, e rằng muốn lấy người nam nhân phẩm tính xứng đôi cũng không dễ dàng nhỉ?
Vừa nghe lời này, Sở Du lập tức khẩn trương, nhíu mày: “Nếu Bệ hạ bảo đệ ra tiền tuyến, đệ chớ nên kích động mà đồng ý…”
“Được rồi.” Vệ Uẩn cảm thấy rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, lãnh đạm nói: “Với tình hình hiện nay, cho dù tẩu tẩu tái giá cũng có phần không ổn thỏa, chờ sau này ta chấn hưng Hầu phủ sẽ chọn một người thật tốt cho tẩu ấy.”
Tưởng Thuần may mắn có hài tử, nhưng Sở Du thì giữ không được, cũng không thể giữ.
Chỉ đành chờ chàng trọng chấn phủ Trấn Quốc Hầu, rồi sau này lại xem xét thử có thể lấy quyền thế để mưu tính con đường gấm vóc cho nàng hay không.
Da Vệ Uẩn vốn trắng, bây giờ lại bôi thế này, nhìn ban đêm lại càng trắng bệch như tờ giấy. Vệ Thu đẩy xe lăn, lấy áo lông cáo đến. Vệ Uẩn gãi đầu để tóc rơi lòa xòa hai bên mang tai, ôm lò sưởi tay, ngồi lên xe lăn. Trong nháy mắt, chàng lập tức hóa thành một công tử ốm yếu, khẽ ho khan hai tiếng, giống như sắp sửa mọc cánh quy tiên thật vậy.Vệ Uẩn nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một lát sau, chàng nói với Vệ Thu: “Lấy xe lăn đến đây, lấy thêm áo lông cáo và lò sưởi tay nữa.”
Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Vệ Uẩn. Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang tranh chấp sau lưng chàng.
Vệ Uẩn còn trẻ, trong phủ còn chưa phân người hầu riêng phù hợp với chàng . Nay Vệ Quân đã ra đi, Vệ Hạ và Vệ Thu dứt khoát phân lại cho Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn nghe Vệ Hạ la hét ầm ĩ phía sau: “Vệ Thu, huynh là đồ gỗ mục, để một cô nương đang tuổi niên hoa thủ tiết cả đời, huynh tàn nhẫn vậy sao?”
“Huynh…”
“Được rồi.” Vệ Uẩn cảm thấy rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, lãnh đạm nói: “Với tình hình hiện nay, cho dù tẩu tẩu tái giá cũng có phần không ổn thỏa, chờ sau này ta chấn hưng Hầu phủ sẽ chọn một người thật tốt cho tẩu ấy.”
“Đến lúc đó, tẩu tẩu thích ai, ta sẽ bảo người đó đến đây đề thân.”
“Nếu hắn ta không tới thì sao?” Vệ Hạ có chút ngạc nhiên, Vệ Uẩn nghe thấy thế thì cười khẩy: “Nếu hắn muốn chết, thì cứ để hắn chọn.”
Bàn tay nàng mang theo độ ấm, lúc chạm lên gương mặt rét lạnh của chàng, Vệ Uẩn toan rụt về sau theo bản năng, nhưng chàng vẫn ép mình đứng yên, nín thở, để nàng bôi đều phấn trên mặt.
Lời này vừa buông ra, Vệ Hạ lập tức tin phục, cảm thấy đây quả là biện pháp rất tốt.
Vệ Uẩn nghe Vệ Hạ la hét ầm ĩ phía sau: “Vệ Thu, huynh là đồ gỗ mục, để một cô nương đang tuổi niên hoa thủ tiết cả đời, huynh tàn nhẫn vậy sao?”
Vệ Hạ còn đang định nói gì, quản gia đã vội vội vàng vàng chạy từ hành lang dài đến, khi tới trước mặt Vệ Uẩn, ông ta hạ thấp giọng, nói: “Công tử, người trong cung đến, bảo rằng Bệ hạ muốn ngài vào cung một chuyến.”
Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Vệ Uẩn. Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang tranh chấp sau lưng chàng.
Vệ Uẩn nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một lát sau, chàng nói với Vệ Thu: “Lấy xe lăn đến đây, lấy thêm áo lông cáo và lò sưởi tay nữa.”
Vệ Thu đáp một tiếng, Vệ Uẩn bước nhanh đến phòng Sở Du, lạnh giọng nói: “Tẩu tẩu, cho đệ mượn một ít phấn.”
“Để làm gì?”
Mà nếu nay nàng tái giá, dù cho khắp thiên hạ biết nàng chưa từng viên phòng, nhưng với thân phận tái giá, e rằng muốn lấy người nam nhân phẩm tính xứng đôi cũng không dễ dàng nhỉ?
Sở Du đi từ phòng ra, đưa một ít phấn cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn xông đến trước gương, bắt đầu thoa phấn lên mặt, vừa thoa vừa đáp: “Bệ hạ triệu đệ vào cung, e rằng không có chuyện tốt.”
Vừa nghe lời này, Sở Du lập tức khẩn trương, nhíu mày: “Nếu Bệ hạ bảo đệ ra tiền tuyến, đệ chớ nên kích động mà đồng ý…”
“Huynh…”
“Ta biết.” Không đợi Sở Du dứt câu, Vệ Uẩn đã thoa xong phấn. Chàng thoa không đều, bất đắc dĩ Sở Du phải bước đến trước mặt chàng, nhấc tay bôi đều lại.
Bàn tay nàng mang theo độ ấm, lúc chạm lên gương mặt rét lạnh của chàng, Vệ Uẩn toan rụt về sau theo bản năng, nhưng chàng vẫn ép mình đứng yên, nín thở, để nàng bôi đều phấn trên mặt.
Da Vệ Uẩn vốn trắng, bây giờ lại bôi thế này, nhìn ban đêm lại càng trắng bệch như tờ giấy. Vệ Thu đẩy xe lăn, lấy áo lông cáo đến. Vệ Uẩn gãi đầu để tóc rơi lòa xòa hai bên mang tai, ôm lò sưởi tay, ngồi lên xe lăn. Trong nháy mắt, chàng lập tức hóa thành một công tử ốm yếu, khẽ ho khan hai tiếng, giống như sắp sửa mọc cánh quy tiên thật vậy.
Chỉ đành chờ chàng trọng chấn phủ Trấn Quốc Hầu, rồi sau này lại xem xét thử có thể lấy quyền thế để mưu tính con đường gấm vóc cho nàng hay không.
Sở Du nhìn hành động này của Vệ Uẩn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, ôm lò sưởi tay, nhập vai ngay tức khắc. Chàng ho khẽ hai tiếng, sau đó nói với Vệ Thu bằng giọng điệu suy yếu: “Đi thôi.”
Cậu bé này thật là đáo để
Thông minh khéo léo đó hoàn cảnh mà ra
Đã biết diễn kịch rồi cơ đấy
Bắt đầu tính toán rồi nha
Bắt đầu quá trình phục hưng nào
Bị lây A Du rồi, Uẩn đệ bắt đầu chơi dương mưu
Đã biết tính toán rồi cơ đấy
Thêm đôi cánh nữa là bay về trời được r
Thật sự quá là cuốn ??