Sơn hà chẩm – Chương 28 (3)

Chương 28 (3)

Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nhắm mắt lại, ổn định tinh thần.

Đến nay, bảy người ra đi của Vệ gia đã được hạ táng, có điều Vệ Uẩn phải đứng lên bắt đầu lại lần nữa, chặng đường sau này sẽ càng gian nan, nàng phải giúp đỡ Vệ Uẩn bước tiếp.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Sở Du phái người báo cho Liễu Tuyết Dương và Vệ Uẩn, rồi đến phòng Liễu Tuyết Dương gặp họ.

Lúc Sở Du tới, Vệ Uẩn đã đến từ lâu. Vẻ mặt Liễu Tuyết Dương không tốt lắm, tang phu tang tử là đả kích quá lớn đối với bà. Thấy Sở Du bước vào, bà mệt mỏi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Sở Du kể lại đầu đuôi nguyện vọng của Tạ Cửu. Liễu Tuyết Dương vừa nghe Tạ Cửu nói vậy, liền bắt đầu rớt nước mắt. Vệ Uẩn lẳng lặng lắng nghe, không nói gì nhiều. Chờ sau khi Sở Du nói xong, Liễu Tuyết Dương rốt cuộc lên tiếng: “Bọn họ… bọn họ…”

Dứt lời, bà cũng không biết nên trách ai, nghẹn cả nửa ngày rồi mới nói: “May mà người Quân Nhi cưới là con.”

“Tuổi của các vị Thiếu phu nhân không còn nhỏ nữa, không giống con. Nếu họ ở lại Vệ gia thêm vài năm, chặng đường sau này sẽ càng khó đi hơn.” Sở Du khuyên nhủ: “Mẫu thân, người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ, nếu như người là họ, mẫu thân sẽ nghĩ thế nào?”

Vừa bị nói thế, Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Một lát sau, bà thở dài thườn thượt: “Làm sao ta lại không biết đạo lý này? Chỉ là nghĩ đến đấy là những đứa trẻ của Vệ phủ, lòng ta lại…”

Nói xong, bà khoát tay:ìThôi thôi, hémun đi thììcho h đi,Íép licũng ch hiâcác nàng màíthôi, chng íchli gì choV ph, céthế đi.”

LiuùTuyết Dương vanói va saiíngưi hu đưabút mc qua,)căn dn VUn viết thưýphóng thê. Chsau khi VUn viết xong,ãlúc này LiuTuyết Dương mijsc nh, quayđu nhìn vļphía S Du:“Bn h đuìmưu tính chobn thân, cònIA Du thìÎsao?”

“Con cònnh S Duĩcưi: “…Cũng chngìcó d đnhļgì, nên trưctiên mun giúp²tiu thúc chnhưng li Vĩph, ch nămv tiu công¹t ln mtchút ri nhcli sau. Thânòth mu thâníkhông khe, dù¹sao thì trongíph cũng phicòn li vàingưi ch.”

“Con…èLiu Tuyết Dươngngp ngng, munãnói gì đóânhưng cui cùngch bo: “Con)yên tâm, Vĩph chúng taIs không đ²con chu thit.”i

S Du gtũđu, nhn thưưphóng thê ttay V Un.ÎSau khi xemĺxét xong xuôiĮtng cái, miĺnói vi LiuTuyết Dương vàV Un: “Vycon đi đưaıcho bn hđây.”

Liu TuyếtDương gt đu,¹thn sc mtmi.

Ch S Duõđi xa, Liu°Tuyết Dương mith dài: “AưDu này đúnglà đa tr{ngc. Bây ginó đã mưiđlăm, nếu Ïli gy dngíHu ph viĮcon, vy ítnht cũng phi[hơn hai mươiìtui. Đến lúcĺđó, sao cóth d dàngtìm đưc mtlang quân?”

V,Un không lêntiếng, đ LiuúTuyết Dương ngixung giưng.

Thân thLiu Tuyết Dươngvn không tt,ïtri qua trnphong ba lnìnày li càngũsuy yếu hơn.Bà ngi trêngiưng, nói viV Un: “Thtkhó cho tmâlòng ca Điĺtu con, conÎphi ghi nhtrong lòng thtĩk. Vn dĩònó có thkhông li,nhưng hôm nayInó li,chính là ơnănghĩa.”

“Con biết.”

V Un gtđđu, trong mtĪkhông h cóchút ý tqua loa: “Ơnùnghĩa ca Điítu, con đughi khc tronglòng.”

“Nó khôngsuy tính chobn thân, nhưngíchúng ta cũng¸nên suy tínhthay nó. Đinày ca nóíquá gp ghnh,va g vào(ca đã khôngcó trưng phu.Їsau này conêphi chiếu cnó tht tt,không đưc ngnghch bt kính.”â

Nhi t hiu.ӓ

“Con giao huôrng hơn nhngòph nhân chúngta. Ngày sau,trng chn HuâPh, con hãyđ ý mtchút đến nhngthanh niên tàiĨtun đến tuiĮthay Đi tuvà Nh tucon. Gia cnhïkhông tt cũngàchng sau, cóîV gia chúngta chiếu c,dù gì hïcũng s khôngìquá t, quanótrng là ngưiđó phi cóãphm cht đoanúchính, biết thuùhiu lòng ngưi.”Î

V Un ngheĺnói thế thìngn ngưi, nhtthi không đáp.ILiu Tuyết Dươngóđi mt hinhưng không nghethy tiếng chàng,lin quay đuìhi: “Tiu Tht?”(

Vâng.” V Unĩnghe tiếng gimi sc tnh,vi vàng nói:“Con s chúíý, nếu saunày có ngưi{thích hp, cons tính toánthay cho cáctu tu.”

LiuTuyết Dương nmtrên giưng, gtìđu, trong mthin lên sưu su: “Đángtiếc cho Quânnhi ca ta…ìNếu nói vếthu hiu lòng{ngưi, ai cóıth so đưcЇvi nam nhiíV ph chúng(ta? A DuÍlà mt côìnương tt nhưĨvy… Còn cóìA Thun na…Haizz.” Dt li,ĩLiu Tuyết Dươngth dài mthơi, li nóiítiếp: “Đáng tiếc…

V Un ngheĮnói thế cũngíkhông đáp li.ơCho đến khihu h LiuĩTuyết Dương ngxong, chàng mibưc ra.

Sau khira khi ca,V Un có³chút ngn ngưi,V H nhnkhông đưc hi:Tht công tđang nghĩ gìthế?”

“Ta đangùnghĩ Ánh mtìV Un lctrôi nơi xa:“Nếu như Đitu và Nhĭtu ri khiV gia, Vgia s trnên thế nào?”{

V H ngheìnói thế thìth dài: “Chúngta hiu ýjcông t, nếuíThiếu phu nhânvà Nh Thiếuphu nhân riũđi, vy trongđph chúng taĮđúng là

Dtli, V Hîli nói: “Thếnhưng dù saoícũng không thèđ hai ngưih mãi¹V ph. Thiếuphu nhân vàNh Thiếu phunhân còn tr,đc bit làIThiếu phu nhân.ľNếu cô yĩkhông th nếm}tri chuyn tìnhcm trên đinày mt ln,(dù thế nàoícũng rt đángátiếc.”

“Huynh nóiby b gìđy.” V Thutrng mt: “Đngĩcó nói v]vn trưc mtTht công t.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, nghe Vệ Hạ nói vậy, trong lòng chàng có chút ngẩn ngơ.

“Ta biết.” Không đợi Sở Du dứt câu, Vệ Uẩn đã thoa xong phấn. Chàng thoa không đều, bất đắc dĩ Sở Du phải bước đến trước mặt chàng, nhấc tay bôi đều lại.

Vệ Uẩn còn trẻ, trong phủ còn chưa phân người hầu riêng phù hợp với chàng . Nay Vệ Quân đã ra đi, Vệ Hạ và Vệ Thu dứt khoát phân lại cho Vệ Uẩn.Chẳng những chàng không thể giữ, mà còn phải suy tính lối thoát cho nàng, tìm một người nam nhân xứng đôi với nàng.

Tưởng Thuần may mắn có hài tử, nhưng Sở Du thì giữ không được, cũng không thể giữ.

Sở Du đi từ phòng ra, đưa một ít phấn cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn xông đến trước gương, bắt đầu thoa phấn lên mặt, vừa thoa vừa đáp: “Bệ hạ triệu đệ vào cung, e rằng không có chuyện tốt.”

Chẳng những chàng không thể giữ, mà còn phải suy tính lối thoát cho nàng, tìm một người nam nhân xứng đôi với nàng.

Vệ Uẩn không lên tiếng, nghe Vệ Hạ nói vậy, trong lòng chàng có chút ngẩn ngơ.Sở Du nhìn hành động này của Vệ Uẩn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, ôm lò sưởi tay, nhập vai ngay tức khắc. Chàng ho khẽ hai tiếng, sau đó nói với Vệ Thu bằng giọng điệu suy yếu: “Đi thôi.”

Mà nếu nay nàng tái giá, dù cho khắp thiên hạ biết nàng chưa từng viên phòng, nhưng với thân phận tái giá, e rằng muốn lấy người nam nhân phẩm tính xứng đôi cũng không dễ dàng nhỉ?

Vừa nghe lời này, Sở Du lập tức khẩn trương, nhíu mày: “Nếu Bệ hạ bảo đệ ra tiền tuyến, đệ chớ nên kích động mà đồng ý…”

“Được rồi.” Vệ Uẩn cảm thấy rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, lãnh đạm nói: “Với tình hình hiện nay, cho dù tẩu tẩu tái giá cũng có phần không ổn thỏa, chờ sau này ta chấn hưng Hầu phủ sẽ chọn một người thật tốt cho tẩu ấy.”

Tưởng Thuần may mắn có hài tử, nhưng Sở Du thì giữ không được, cũng không thể giữ.

Chỉ đành chờ chàng trọng chấn phủ Trấn Quốc Hầu, rồi sau này lại xem xét thử có thể lấy quyền thế để mưu tính con đường gấm vóc cho nàng hay không.

Da Vệ Uẩn vốn trắng, bây giờ lại bôi thế này, nhìn ban đêm lại càng trắng bệch như tờ giấy. Vệ Thu đẩy xe lăn, lấy áo lông cáo đến. Vệ Uẩn gãi đầu để tóc rơi lòa xòa hai bên mang tai, ôm lò sưởi tay, ngồi lên xe lăn. Trong nháy mắt, chàng lập tức hóa thành một công tử ốm yếu, khẽ ho khan hai tiếng, giống như sắp sửa mọc cánh quy tiên thật vậy.Vệ Uẩn nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một lát sau, chàng nói với Vệ Thu: “Lấy xe lăn đến đây, lấy thêm áo lông cáo và lò sưởi tay nữa.”

Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Vệ Uẩn. Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang tranh chấp sau lưng chàng.

Vệ Uẩn còn trẻ, trong phủ còn chưa phân người hầu riêng phù hợp với chàng . Nay Vệ Quân đã ra đi, Vệ Hạ và Vệ Thu dứt khoát phân lại cho Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn nghe Vệ Hạ la hét ầm ĩ phía sau: “Vệ Thu, huynh là đồ gỗ mục, để một cô nương đang tuổi niên hoa thủ tiết cả đời, huynh tàn nhẫn vậy sao?”

“Huynh…”

“Được rồi.” Vệ Uẩn cảm thấy rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, lãnh đạm nói: “Với tình hình hiện nay, cho dù tẩu tẩu tái giá cũng có phần không ổn thỏa, chờ sau này ta chấn hưng Hầu phủ sẽ chọn một người thật tốt cho tẩu ấy.”

“Đến lúc đó, tẩu tẩu thích ai, ta sẽ bảo người đó đến đây đề thân.”

“Nếu hắn ta không tới thì sao?” Vệ Hạ có chút ngạc nhiên, Vệ Uẩn nghe thấy thế thì cười khẩy: “Nếu hắn muốn chết, thì cứ để hắn chọn.”

Bàn tay nàng mang theo độ ấm, lúc chạm lên gương mặt rét lạnh của chàng, Vệ Uẩn toan rụt về sau theo bản năng, nhưng chàng vẫn ép mình đứng yên, nín thở, để nàng bôi đều phấn trên mặt.

Lời này vừa buông ra, Vệ Hạ lập tức tin phục, cảm thấy đây quả là biện pháp rất tốt.

Vệ Uẩn nghe Vệ Hạ la hét ầm ĩ phía sau: “Vệ Thu, huynh là đồ gỗ mục, để một cô nương đang tuổi niên hoa thủ tiết cả đời, huynh tàn nhẫn vậy sao?”

Vệ Hạ còn đang định nói gì, quản gia đã vội vội vàng vàng chạy từ hành lang dài đến, khi tới trước mặt Vệ Uẩn, ông ta hạ thấp giọng, nói: “Công tử, người trong cung đến, bảo rằng Bệ hạ muốn ngài vào cung một chuyến.”

Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Vệ Uẩn. Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang tranh chấp sau lưng chàng.

Vệ Uẩn nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một lát sau, chàng nói với Vệ Thu: “Lấy xe lăn đến đây, lấy thêm áo lông cáo và lò sưởi tay nữa.”

Vệ Thu đáp một tiếng, Vệ Uẩn bước nhanh đến phòng Sở Du, lạnh giọng nói: “Tẩu tẩu, cho đệ mượn một ít phấn.”

“Để làm gì?”

Mà nếu nay nàng tái giá, dù cho khắp thiên hạ biết nàng chưa từng viên phòng, nhưng với thân phận tái giá, e rằng muốn lấy người nam nhân phẩm tính xứng đôi cũng không dễ dàng nhỉ?

Sở Du đi từ phòng ra, đưa một ít phấn cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn xông đến trước gương, bắt đầu thoa phấn lên mặt, vừa thoa vừa đáp: “Bệ hạ triệu đệ vào cung, e rằng không có chuyện tốt.”

Vừa nghe lời này, Sở Du lập tức khẩn trương, nhíu mày: “Nếu Bệ hạ bảo đệ ra tiền tuyến, đệ chớ nên kích động mà đồng ý…”

“Huynh…”

“Ta biết.” Không đợi Sở Du dứt câu, Vệ Uẩn đã thoa xong phấn. Chàng thoa không đều, bất đắc dĩ Sở Du phải bước đến trước mặt chàng, nhấc tay bôi đều lại.

Bàn tay nàng mang theo độ ấm, lúc chạm lên gương mặt rét lạnh của chàng, Vệ Uẩn toan rụt về sau theo bản năng, nhưng chàng vẫn ép mình đứng yên, nín thở, để nàng bôi đều phấn trên mặt.

Da Vệ Uẩn vốn trắng, bây giờ lại bôi thế này, nhìn ban đêm lại càng trắng bệch như tờ giấy. Vệ Thu đẩy xe lăn, lấy áo lông cáo đến. Vệ Uẩn gãi đầu để tóc rơi lòa xòa hai bên mang tai, ôm lò sưởi tay, ngồi lên xe lăn. Trong nháy mắt, chàng lập tức hóa thành một công tử ốm yếu, khẽ ho khan hai tiếng, giống như sắp sửa mọc cánh quy tiên thật vậy.

Chỉ đành chờ chàng trọng chấn phủ Trấn Quốc Hầu, rồi sau này lại xem xét thử có thể lấy quyền thế để mưu tính con đường gấm vóc cho nàng hay không.

Sở Du nhìn hành động này của Vệ Uẩn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, ôm lò sưởi tay, nhập vai ngay tức khắc. Chàng ho khẽ hai tiếng, sau đó nói với Vệ Thu bằng giọng điệu suy yếu: “Đi thôi.”

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

333 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thuy
Thuy
4 Năm Cách đây

Cậu bé này thật là đáo để

Mai Hương
Mai Hương
4 Năm Cách đây

Thông minh khéo léo đó hoàn cảnh mà ra

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

Đã biết diễn kịch rồi cơ đấy

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Bắt đầu tính toán rồi nha

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Bắt đầu quá trình phục hưng nào

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Bị lây A Du rồi, Uẩn đệ bắt đầu chơi dương mưu

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Đã biết tính toán rồi cơ đấy

Yang
Yang
3 Năm Cách đây

Thêm đôi cánh nữa là bay về trời được r

Mai loan
Mai loan
3 Năm Cách đây

Thật sự quá là cuốn ??

333
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!