Chương 29 (1)
Đệ nhất định sẽ khiến đám người kia nợ máu trả bằng máu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Thu đẩy Vệ Uẩn ra khỏi đại môn, vừa ra đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa ẩn núp trong con hẻm bên ngoài Vệ phủ. Thấy Vệ Uẩn đi ra, phu xe nhảy từ trên ngựa xuống, chắp tay làm động tác “mời” với Vệ Uẩn.
Tay hắn cầm Tú Xuân Đao(*), mặc hoa y bằng gấm màu đen, thắt lưng treo một miếng ngọc bài, trên đó viết một chữ “Cẩm”. Đây là kiểu phối hợp bố trí tiêu chuẩn của Cẩm y vệ, cận thần của Thiên tử.
(*) Tú Xuân Đao: là bội đao của cơ quan đặc vụ Cẩm y vệ, Ngự lâm quân thời Minh triều
Nhìn thấy trang phục kia, tiếng ho của Vệ Uẩn càng dồn dập hơn. Chàng vội vàng vùng vẫy đứng lên muốn hành lễ với người nọ. Có điều Vệ Uẩn vừa đứng lên đã tuôn ra một tràng ho dồn dập, người kia vội bước lên, ngăn Vệ Uẩn lại: “Thất công tử không cần khách khí, tại hạ là Cẩm y vệ sứ Trần Xuân, đặc biệt phụng lệnh Bệ hạ đến đây mời công tử vào cung luận chuyện.”
Vệ Uẩn nghe hắn nói vậy thì tiếng ho khan nhỏ dần, vất vả lắm mới ngừng ho, chậm rãi nói: “Vệ mỗ không khỏe, xin Trần đại nhân lượng thứ. Nếu đã là mệnh lệnh của Bệ hạ, vậy chúng ta hãy lên đường nhanh đi.”
Dứt lời, Vệ Uẩn được Vệ Thu đỡ ngồi dậy, dìu vào trong xe.
Một lát sau, Trần Xuân(cũng chui vàoịngồi, xe ngựaẳkêu lộc cộcỵvang dội. VệịUẩn ngồi đốiĨdiện Trần Xuân,Їkhông nói mộtẵlời, thỉnh thoảngậho khan, trôngứdáng vẻ cựcẻkỳ suy yếu.
TrầnỉXuân cau mày,õhơi chần chừ³hỏi: “Vết thươngïcủa Thất côngįtử…”
Gần nhưỡcả triều vănốvõ đều biếtổchuyện Vệ Uẩnἵở trong thiênĺlao. Hoàng đếìtức giận, mạnhìtay xử lýừtoàn bộ nhữngíngười đã từngâra tay trênúngười Vệ Uẩn,ịchuyện này cònĩcó Trần XuânĬđích thân thiìhành, nên đươngḽnhiên hắn khôngɨlạ gì đốiửvới vết thươngĩcủa Vệ Uẩn.
VệỉUẩn nghe câuìhỏi của TrầnḷXuân thì khóìnhọc cười: “Ngoạiẻthương tĩnh dưỡngĨnhiều là được,‹có điều bịḹthương nguyên khí,ftổn hại cănícơ.”
Chân màyíTrần Xuân càngἱnhíu chặt, VệḽUẩn nhìn thoáng}qua hắn, thởẫdốc nói: “Chẳng³hay Trần đại,nhân có biếtùlần này Bệếhạ tìm taĩlà vì chuyện)gì không?”
“Không(biết.”
Trần Xuânĭđáp rất dứtỏkhoát, Vệ Uẩnỉcũng biết chẳngịthể moi đượcĪgì từ miệngɩTrần Xuân, chàngỉtiếp tục giảấbộ đau yếu,íngẫm nghĩ vềľtin tức gầnỉđây.
Lúc chàng rờiểtiền tuyến, mặcĭdù quân độiḷVệ gia bịêtiêu diệt hếtétại Bạch ĐếăCốc nhưng BắcạĐịch cũng bịĩthương nặng. Hôm‹nay Bắc cảnhờchủ yếu dựaỳvào Diêu giaởthủ thành. Hoàngốđế triệu chàngôvào cung ngayḹtrong đêm, đươngīnhiên là vìêtiền tuyến cóãbiến.
Cha và huynhảchàng đều chếtỉnơi tiền tuyến.ọChàng biết bọnóhọ không chỉỉđơn thuần làặbị bao vâyľrồi tiêu diệt,ĪDiêu Dũng tấtIsắm vai tròơchủ chốt trongíchuyện này, cho°nên lúc DiêuặDũng còn nắmềgiữ toàn bộẹcục diện BắcÎCảnh, chàng tuyệtÎđối sẽ khôngĺchạy ra tiềnἷtuyến chịu chết.
VệḽUẩn ổn định{tâm trạng, giảỉvờ yếu ớtἱtựa vào xeằngủ. Sau khiéngủ được mộtốlát, liền nghe°Trần Xuân gọi:ổ“Công tử, đếnìrồi.”
Vệ Uẩnắmở mắt, lộẩvẻ mơ màng.ịLát sau, chàngĩtỉnh táo lại,ăđược Vệ Hạỳvà Vệ ThuĬnâng đỡ xuốngàxe ngựa.
Xe ngựaựchạy thẳng đếnỉtrước cửa Ngựàthư phòng. Sauịkhi Vệ Uẩnjxuống xe, liềnắnghe thấy tiếngɨHoàng Đế truyềnăra từ bênìtrong: “Tiểu Thất,:vào thẳng đâyĩđi.”
Vệ Uẩnýnghe vậy lậpjtức bắt đầufho liên hồi.
Chàngĺho đến tímẹruột tím gan,[khiến người ngheẻcảm thấy đauảhết cả phổi.ỡSau khi hoỷxong, chàng đứngạthẳng dậy, sửaósang lại yỉphục mới bướcấvào Ngự thưịphòng.
Từ trong phòng‹Hoàng Đế đãỹnghe được tiếng,ho khan củaɩVệ Uẩn, chờÎlúc ông taingẩng đầu lênảđã nhìn thấyạmột thiếu niênỳáo trắng bướcốvào trong điện,ờkính cẩn khấuỹđầu.
Nhìn thoáng quaïtrông chàng gầyợyếu mỏng manh,ơdù đã khoácớlên người chiếcọ áo lôngờcáo và cầmĩlò sưởi tay,ủnhưng dường nhưặtrông dáng vẻɩvẫn còn rấtểsợ lạnh.
Hô²hấp Thuần ĐứcởĐế cứng lại,ịông ta vẫnẻcòn nhớ rõđdáng vẻ thiếuẩniên này đã(từng vui vẻỉtiêu sái biết{bao. Khi đó,ídù cho mùaơđông khắc nghiệt,ềchàng vẫn cóẹthể mặc mộtạchiếc áo đơnẫung dung hànhìtẩu bên ngoài.
Áyậnáy trào dângjtrong lòng, khiếnếmặt Thuần ĐứcưĐế đượm vẻõthương tiếc. Ôngậvội cho VệḽUẩn ngồi xuống,ăgấp gáp hỏi:ổ“Sao bộ dạngángươi lại thếỉnày? Còn chỗ‹nào không khỏe,ỷđể ta bảo,Thái y sangĺđây xem.”
“Cũng)không có gì…”ổVệ Uẩn mỉmỷcười, trấn an:í“Bệ hạ yênỉtâm, chẳng quaỉlà thân thểịhư nhược màἱthôi, gần đâyľvẫn đang điềuḷdưỡng.”
Thuần Đức]Đế nghe nóiừthế thì nhìn)Vệ Uẩn, muốnằnói gì đó,Īnhưng lại khôngỵnói thành lời.ỷVệ Uẩn quanľsát vẻ mặtửcủa Thuần Đức:Đế, khẽ hoờhai tiếng, nghỉễmột lúc rồiЇlo lắng hỏi:)“Đêm khuya Bệỉhạ triệu thầnḽvào cung, chẳngẫlẽ tiền tuyếnìcó biến?”
“Ừ.”ìNhắc đến tiềnởtuyến, sắc mặtêThuần Đức Đếêlạnh đi nhiều:ị“Hôm nay tiềnítuyến hoàn toànḹdựa vào Diêuìtướng quân cầmấcự, nhưng tốiἵqua Bạch Thànhùđã bị phá.”‹
“Bạch Thành bịẹphá?” Vệ Uẩnɩcó chút kinh}ngạc, nhưng cảmïthấy đáp ánỉnày cũng nằmἶtrong dự liệu.ỉTừ trước đếnĩnay đều doúVệ gia canhđgiữ tuyến đầu,ẩtrước giờ Diêu[Dũng chỉ toànơđánh vài trậnỡăn may. SởЇdĩ hắn taủngồi được vàoẻvị trí này,ἷđa phần đềuịnhờ tương quanỉcủa quyền hànhỉchính trị. Độtờnhiên đẩy mộtĩkẻ bất tàiôra tuyến đầu,èmất thành trìừchủ chốt làòchuyện có thểἷđoán trước được.
Trongịlòng Vệ Uẩn,suy tính rõ)ràng, trên mặtừlại biểu hiệnứsự kinh ngạc,ílo lắng hỏi:ế“Diêu tướng quânơcó chín vạnỉđại quân ởíBạch Thành, lúcíthần đi lạiãđiều thêm mườiĩvạn quân từïLương Châu qua,]sao Bạch Thành]lại bị phá?ỉQuân ta tổnóthương bao nhiêu?”ặ
“Quân ta tổn thương không nhiều.” Sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, lạnh giọng nói: “Diêu Dũng vì bảo toàn thực lực nên trước tiên bỏ thành…”
“Ừ.” Thuần Đức Đế không yên lòng, gật đầu nói: “Ngươi về trước đi.”
Diêu Dũng sẽ không sơ tán dân chúng.
Vệ Uẩn nghe nói thế, sắc mặt chợt đanh lại, đột ngột hỏi: “Vậy ông ta có sơ tán dân chúng hay không?”
Từ trước đến nay, ông ta chẳng phải người như vậy.
“Bệ hạ, Vệ Uẩn tự thỉnh…” Vệ Uẩn vừa thấy Thuần Đức Đế nhìn qua đã vội vàng bước lên trước quỳ xuống. Chàng đang định tỏ lòng trung thành, nhưng vừa nói được một nửa đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
Ngoại trừ Vệ gia và Sở gia, những nhà còn lại chẳng khác Diêu Dũng là mấy, tính tới tính lui chỉ có Vệ Uẩn là có thể dùng được.
Trước khi Vệ gia bỏ thành đều sẽ sơ tán dân chúng, nếu không cho dù đánh đến một binh một tốt cuối cùng cũng sẽ không bỏ thành. Dân chúng cả thành tay không tất sắt, Bắc Địch và Đại Sở có huyết hải thâm thù, phần lớn Đại Sở mất thành trì sẽ tạo thành thảm họa đồ sát. Cho nên khi Vệ Uẩn nghe nói Diêu Dũng bỏ thành, câu đầu tiên chàng hỏi chính là vấn đề này.
Nhưng sau khi hỏi xong, Vệ Uẩn cũng đã đoán được đáp án.
Vệ Uẩn cảm thấy ghê tởm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Thuần Đức Đế nhìn chàng ho khan mà lo lắng, vội bảo người truyền Thái y vào. Vệ Uẩn khoát tay, từ từ nhuận khí, nói: “Vậy hôm nay Bệ hạ có dự định gì?”
Hôm nay võ tướng có thể dùng trong triều chỉ có năm sáu nhà. Sở Kiến Xương trấn thủ Tây Nam nhiều năm, hôm nay thế công Bắc Địch quá mạnh, e rằng nước Nam Việt ở Tây Nam cũng muốn rục rịch, vì vậy Sở Kiến Xương không thể điều động, chỉ còn lại Tống gia, Diêu Gia, Vương gia, Tạ gia. Trong đó hai nhà thế gia võ tướng là Vương Tạ đều không hợp chuẩn, đa phần tướng lĩnh trong nhà đều ở nội địa, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Còn Diêu gia thì đang ở ngoài chiến trận, Tống gia nghỉ hưu ở Hoa Kinh quá nhiều năm, căn bản đã mất đi móng vuốt.
Diêu Dũng sẽ không sơ tán dân chúng.
“Khả năng Diêu Dũng quá tầm thường, có khi trên chiến trường còn cần thiếu niên nhuệ khí.” Thuần Đức Đế thở dài một hơi, rõ ràng là bất mãn đối với việc Diêu Dũng bỏ thành lần này. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, vừa mới mở miệng nói: “Ngươi…”Vệ Uẩn nghe nói thế, sắc mặt chợt đanh lại, đột ngột hỏi: “Vậy ông ta có sơ tán dân chúng hay không?”
Từ trước đến nay, ông ta chẳng phải người như vậy.
Song lúc Vệ Uẩn chờ đáp án của Hoàng Đế, thì lại nghe ông ta nói: “Trước khi Diêu Dũng đi đã sơ tán dân chúng rồi, không sao.”
Dứt lời, ông ta lại sực nhớ: “Bảo Thái y đến khám xem.”
Lấy hiểu biết của chàng đối với Diêu Dũng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Từ trước đến nay ông ta rất thích tranh giành công lao, e rằng lần này lại là vị tướng quân nào bị ông ta cướp công rồi.
Vệ Uẩn có phần ngạc nhiên, vì để che đậy cảm xúc của mình, chàng lại bắt đầu ho khù khụ, trong đầu xẹt qua phân tích cực nhanh.
Hiểu rõ dự định của Hoàng Đế, Vệ Uẩn khe khẽ thở dốc, yếu ớt nói: “Bệ hạ đột ngột hỏi, nhất thời thần khó mà đưa ra nhân tuyển thích hợp. Chi bằng cho thần thời gian vài ngày, thần sẽ cẩn thận khảo sát rồi bẩm báo lại Bệ hạ sau?”
Lấy hiểu biết của chàng đối với Diêu Dũng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Từ trước đến nay ông ta rất thích tranh giành công lao, e rằng lần này lại là vị tướng quân nào bị ông ta cướp công rồi.
Vệ Uẩn cảm thấy ghê tởm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Thuần Đức Đế nhìn chàng ho khan mà lo lắng, vội bảo người truyền Thái y vào. Vệ Uẩn khoát tay, từ từ nhuận khí, nói: “Vậy hôm nay Bệ hạ có dự định gì?”
“Cũng được.” Thuần Đức Đế có hơi bất đắc dĩ, người đã thành như vậy, ông ta cũng chẳng thể phái Vệ Uẩn ra tiền tuyến, như thế có khác gì đi chịu chết?
“Khả năng Diêu Dũng quá tầm thường, có khi trên chiến trường còn cần thiếu niên nhuệ khí.” Thuần Đức Đế thở dài một hơi, rõ ràng là bất mãn đối với việc Diêu Dũng bỏ thành lần này. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, vừa mới mở miệng nói: “Ngươi…”
Nhưng sau khi hỏi xong, Vệ Uẩn cũng đã đoán được đáp án.
Vệ Uẩn không lên tiếng, lấy tiếng ho để che giấu dáng vẻ suy tư của mình, trong đầu thầm suy ngẫm nguyên nhân Thuần Đức Đế gấp gáp như vậy.
“Bệ hạ, Vệ Uẩn tự thỉnh…” Vệ Uẩn vừa thấy Thuần Đức Đế nhìn qua đã vội vàng bước lên trước quỳ xuống. Chàng đang định tỏ lòng trung thành, nhưng vừa nói được một nửa đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
Vệ Uẩn quỳ sát đất, thở dồn dập nói: “Đợi thần chuyển biến tốt hơn, sẽ lập tức bước lên thỉnh lệnh, xông pha giết địch, không phụ hoàng ân.”
Trước khi Vệ gia bỏ thành đều sẽ sơ tán dân chúng, nếu không cho dù đánh đến một binh một tốt cuối cùng cũng sẽ không bỏ thành. Dân chúng cả thành tay không tất sắt, Bắc Địch và Đại Sở có huyết hải thâm thù, phần lớn Đại Sở mất thành trì sẽ tạo thành thảm họa đồ sát. Cho nên khi Vệ Uẩn nghe nói Diêu Dũng bỏ thành, câu đầu tiên chàng hỏi chính là vấn đề này.
Nhìn thấy dáng vẻ co rúc cả người, phủ phục ho khan của Vệ Uẩn, lời còn thừa lại trong miệng Thuần Đức Đế chẳng thể nói ra nổi. Ông ta tự mình bước lên đỡ Vệ Uẩn dậy, Vệ Uẩn vừa ho khan vừa nói: “Thần tự thỉnh… ra… khụ khụ… ra tiền tuyến… khụ…”
Song lúc Vệ Uẩn chờ đáp án của Hoàng Đế, thì lại nghe ông ta nói: “Trước khi Diêu Dũng đi đã sơ tán dân chúng rồi, không sao.”
“Thôi.” Thuần Đức Đế nhìn thấy bộ dạng của Vệ Uẩn, thở dài một hơi: “Dáng vẻ này của ngươi thế này thì đừng cậy mạnh nữa, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt…” Thuần Đức Đế do dự một chốc, sau đó lại hỏi: “Tiến cử cho ta vài người là được.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, lấy tiếng ho để che giấu dáng vẻ suy tư của mình, trong đầu thầm suy ngẫm nguyên nhân Thuần Đức Đế gấp gáp như vậy.
Ông ta thở dài: “Ngươi trở về đi, nếu có người thích hợp thì lập tức báo trẫm.”
Hôm nay võ tướng có thể dùng trong triều chỉ có năm sáu nhà. Sở Kiến Xương trấn thủ Tây Nam nhiều năm, hôm nay thế công Bắc Địch quá mạnh, e rằng nước Nam Việt ở Tây Nam cũng muốn rục rịch, vì vậy Sở Kiến Xương không thể điều động, chỉ còn lại Tống gia, Diêu Gia, Vương gia, Tạ gia. Trong đó hai nhà thế gia võ tướng là Vương Tạ đều không hợp chuẩn, đa phần tướng lĩnh trong nhà đều ở nội địa, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Còn Diêu gia thì đang ở ngoài chiến trận, Tống gia nghỉ hưu ở Hoa Kinh quá nhiều năm, căn bản đã mất đi móng vuốt.
Hôm nay ra tiền tuyến không phải chỉ có đánh giặc, quan trọng hơn là kiềm hãm và cân bằng thế lực với Diêu Dũng. Diêu Dũng quá nhát gan, không phải trận Bạch Thành không thể đánh, chẳng qua Diêu Dũng không muốn đổ máu. Nhưng có chiến tranh nào mà không đổ máu chứ, nếu như một mực rút lui, vậy trực tiếp cầu hòa cho rồi, đánh đấm làm gì nữa?
Ngoại trừ Vệ gia và Sở gia, những nhà còn lại chẳng khác Diêu Dũng là mấy, tính tới tính lui chỉ có Vệ Uẩn là có thể dùng được.
Hiểu rõ dự định của Hoàng Đế, Vệ Uẩn khe khẽ thở dốc, yếu ớt nói: “Bệ hạ đột ngột hỏi, nhất thời thần khó mà đưa ra nhân tuyển thích hợp. Chi bằng cho thần thời gian vài ngày, thần sẽ cẩn thận khảo sát rồi bẩm báo lại Bệ hạ sau?”
Hôm nay ra tiền tuyến không phải chỉ có đánh giặc, quan trọng hơn là kiềm hãm và cân bằng thế lực với Diêu Dũng. Diêu Dũng quá nhát gan, không phải trận Bạch Thành không thể đánh, chẳng qua Diêu Dũng không muốn đổ máu. Nhưng có chiến tranh nào mà không đổ máu chứ, nếu như một mực rút lui, vậy trực tiếp cầu hòa cho rồi, đánh đấm làm gì nữa?
“Cũng được.” Thuần Đức Đế có hơi bất đắc dĩ, người đã thành như vậy, ông ta cũng chẳng thể phái Vệ Uẩn ra tiền tuyến, như thế có khác gì đi chịu chết?
Ông ta thở dài: “Ngươi trở về đi, nếu có người thích hợp thì lập tức báo trẫm.”
Nhìn thấy dáng vẻ co rúc cả người, phủ phục ho khan của Vệ Uẩn, lời còn thừa lại trong miệng Thuần Đức Đế chẳng thể nói ra nổi. Ông ta tự mình bước lên đỡ Vệ Uẩn dậy, Vệ Uẩn vừa ho khan vừa nói: “Thần tự thỉnh… ra… khụ khụ… ra tiền tuyến… khụ…”
“Tạ ơn Bệ hạ thông cảm.”
Vệ Uẩn quỳ sát đất, thở dồn dập nói: “Đợi thần chuyển biến tốt hơn, sẽ lập tức bước lên thỉnh lệnh, xông pha giết địch, không phụ hoàng ân.”
“Quân ta tổn thương không nhiều.” Sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, lạnh giọng nói: “Diêu Dũng vì bảo toàn thực lực nên trước tiên bỏ thành…”
“Ừ.” Thuần Đức Đế không yên lòng, gật đầu nói: “Ngươi về trước đi.”
“Tạ ơn Bệ hạ thông cảm.”
Dứt lời, ông ta lại sực nhớ: “Bảo Thái y đến khám xem.”
Chờ Tiểu Thất ra tay!
Đời không thiếu mấy kẻ tiểu nhân như điều dũng
Đúng thật là…cha mẹ ko dạy dỗ con phá của. Đảng thái tử chỉ chăm chăm đoạt quyền lực mà kk nghĩ đến mạng ko còn nước ko còn thì quyền lực ở đâu ra đây? Người ta vừa bị hành hạ thừa sống thiếu chết đã muốn bắt đi đánh giặc rồi…thật là …
Oscar nợ Vệ Uẩn một chiếc cúp
Tiểu nhân thì ở đâu cũng có
Ôi k hiểu sao nhà họ Diêu lại được trọng dụng nhỉ
Nam chính diễn bệnh như thật
Quả báo với Sở Cẩm đến rồi
Chuyện vô lý ghê. Cả nước hết người rồi sao mà đưa đứa trẻ 14, 15 tuổi chỉ huy đi cầm quân đánh giặc chứ