Sơn hà Chẩm – Chương 29 (1)

Chương 29 (1)

Đệ nhất định sẽ khiến đám người kia nợ máu trả bằng máu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Thu đẩy Vệ Uẩn ra khỏi đại môn, vừa ra đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa ẩn núp trong con hẻm bên ngoài Vệ phủ. Thấy Vệ Uẩn đi ra, phu xe nhảy từ trên ngựa xuống, chắp tay làm động tác “mời” với Vệ Uẩn.

Tay hắn cầm Tú Xuân Đao(*), mặc hoa y bằng gấm màu đen, thắt lưng treo một miếng ngọc bài, trên đó viết một chữ “Cẩm”. Đây là kiểu phối hợp bố trí tiêu chuẩn của Cẩm y vệ, cận thần của Thiên tử.

(*) Tú Xuân Đao: là bội đao của cơ quan đặc vụ Cẩm y vệ, Ngự lâm quân thời Minh triều

Nhìn thấy trang phục kia, tiếng ho của Vệ Uẩn càng dồn dập hơn. Chàng vội vàng vùng vẫy đứng lên muốn hành lễ với người nọ. Có điều Vệ Uẩn vừa đứng lên đã tuôn ra một tràng ho dồn dập, người kia vội bước lên, ngăn Vệ Uẩn lại: “Thất công tử không cần khách khí, tại hạ là Cẩm y vệ sứ Trần Xuân, đặc biệt phụng lệnh Bệ hạ đến đây mời công tử vào cung luận chuyện.”

Vệ Uẩn nghe hắn nói vậy thì tiếng ho khan nhỏ dần, vất vả lắm mới ngừng ho, chậm rãi nói: “Vệ mỗ không khỏe, xin Trần đại nhân lượng thứ. Nếu đã là mệnh lệnh của Bệ hạ, vậy chúng ta hãy lên đường nhanh đi.”

Dứt lời, Vệ Uẩn được Vệ Thu đỡ ngồi dậy, dìu vào trong xe.

Mt lát sau, Trn Xuân(cũng chui vàongi, xe ngakêu lc ccvang di. VUn ngi điĨdin Trn Xuân,Їkhông nói mtli, thnh thongho khan, trôngdáng v cck suy yếu.

TrnXuân cau mày,õhơi chn ch³hi: “Vết thươngïca Tht côngįt

Gn nhưc triu vănvõ đu biếtchuyn V Un trong thiênĺlao. Hoàng đếìtc gin, mnhìtay x lýtoàn b nhngíngưi đã tngâra tay trênúngưi V Un,chuyn này cònĩcó Trn XuânĬđích thân thiìhành, nên đươngnhiên hn khôngɨl gì đivi vết thươngĩca V Un.

VUn nghe câuìhi ca TrnXuân thì khóìnhc cưi: “Ngoithương tĩnh dưngĨnhiu là đưc,có điu bthương nguyên khí,ftn hi cănícơ.”

Chân màyíTrn Xuân càngnhíu cht, VUn nhìn thoáng}qua hn, thdc nói: “Chng³hay Trn đi,nhân có biếtùln này Bếh tìm taĩlà vì chuyn)gì không?”

Không(biết.”

Trn Xuânĭđáp rt dtkhoát, V Uncũng biết chngth moi đưcĪgì t mingɩTrn Xuân, chàngtiếp tc gib đau yếu,íngm nghĩ vľtin tc gnđây.

Lúc chàng ritin tuyến, mcĭdù quân điV gia bêtiêu dit hếtéti Bch ĐếăCc nhưng BcĐch cũng bĩthương nng. Hômnay Bc cnhch yếu davào Diêu giath thành. Hoàngđế triu chàngôvào cung ngaytrong đêm, đươngīnhiên là vìêtin tuyến cóãbiến.

Cha và huynhchàng đu chếtnơi tin tuyến.Chàng biết bnóh không chđơn thun làb bao vâyľri tiêu dit,ĪDiêu Dũng ttIsm vai tròơch cht trongíchuyn này, cho°nên lúc DiêuDũng còn nmgi toàn bcc din BcÎCnh, chàng tuytÎđi s khôngĺchy ra tintuyến chu chết.

VUn n đnh{tâm trng, giv yếu tta vào xeng. Sau khiéng đưc mtlát, lin nghe°Trn Xuân gi:“Công t, đếnìri.”

V Unm mt, lv mơ màng.Lát sau, chàngĩtnh táo li,ăđưc V Hvà V ThuĬnâng đ xungàxe nga.

Xe ngachy thng đếntrưc ca Ngàthư phòng. Saukhi V Unjxung xe, linnghe thy tiếngɨHoàng Đế truynăra t bênìtrong: “Tiu Tht,:vào thng đâyĩđi.”

V Unýnghe vy lpjtc bt đufho liên hi.

Chàngĺho đến tímrut tím gan,[khiến ngưi nghecm thy đauhết c phi.Sau khi hoxong, chàng đngthng dy, saósang li yphc mi bưcvào Ng thưphòng.

T trong phòngHoàng Đế đãnghe đưc tiếng,ho khan caɩV Un, chÎlúc ông taingng đu lênđã nhìn thymt thiếu niênáo trng bưcvào trong đin,kính cn khuđu.

Nhìn thoáng quaïtrông chàng gyyếu mng manh,ơdù đã khoáclên ngưi chiếc áo lôngcáo và cmĩlò sưi tay,nhưng dưng nhưtrông dáng vɩvn còn rts lnh.

Hô²hp Thun ĐcĐế cng li,ông ta vncòn nh rõđdáng v thiếuniên này đã(tng vui vtiêu sái biết{bao. Khi đó,ídù cho mùaơđông khc nghit,chàng vn cóth mc mtchiếc áo đơnung dung hànhìtu bên ngoài.

Áynáy trào dângjtrong lòng, khiếnếmt Thun ĐcưĐế đưm võthương tiếc. Ôngvi cho VUn ngi xung,ăgp gáp hi:“Sao b dngángươi li thếnày? Còn chnào không khe,đ ta bo,Thái y sangĺđây xem.”

“Cũng)không có gìV Un mmcưi, trn an:í“B h yêntâm, chng qualà thân thhư nhưc màthôi, gn đâyľvn đang điudưng.”

Thun Đc]Đế nghe nóithế thì nhìn)V Un, munnói gì đó,Īnhưng li khôngnói thành li.V Un quanľsát v mtca Thun Đc:Đế, kh hohai tiếng, nghmt lúc riЇlo lng hi:)Đêm khuya Bh triu thnvào cung, chngl tin tuyếnìcó biến?”

.”ìNhc đến tintuyến, sc mtêThun Đc Đếêlnh đi nhiu:“Hôm nay tinítuyến hoàn toànda vào Diêuìtưng quân cmc, nhưng tiqua Bch Thànhùđã b phá.”

“Bch Thành bphá?” V Unɩcó chút kinh}ngc, nhưng cmïthy đáp ánnày cũng nmtrong d liu.T trưc đếnĩnay đu doúV gia canhđgi tuyến đu,trưc gi Diêu[Dũng ch toànơđánh vài trnăn may. SЇdĩ hn tangi đưc vàov trí này,đa phn đunh tương quanca quyn hànhchính tr. Đtnhiên đy mtĩk bt tàiôra tuyến đu,èmt thành trìch cht làòchuyn có thđoán trưc đưc.

Tronglòng V Un,suy tính rõ)ràng, trên mtli biu hins kinh ngc,ílo lng hi:ế“Diêu tưng quânơcó chín vnđi quân íBch Thành, lúcíthn đi liãđiu thêm mưiĩvn quân tïLương Châu qua,]sao Bch Thành]li b phá?Quân ta tnóthương bao nhiêu?”

“Quân ta tổn thương không nhiều.” Sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, lạnh giọng nói: “Diêu Dũng vì bảo toàn thực lực nên trước tiên bỏ thành…”

“Ừ.” Thuần Đức Đế không yên lòng, gật đầu nói: “Ngươi về trước đi.”

Diêu Dũng sẽ không sơ tán dân chúng.

Vệ Uẩn nghe nói thế, sắc mặt chợt đanh lại, đột ngột hỏi: “Vậy ông ta có sơ tán dân chúng hay không?”

Từ trước đến nay, ông ta chẳng phải người như vậy.

“Bệ hạ, Vệ Uẩn tự thỉnh…” Vệ Uẩn vừa thấy Thuần Đức Đế nhìn qua đã vội vàng bước lên trước quỳ xuống. Chàng đang định tỏ lòng trung thành, nhưng vừa nói được một nửa đã bắt đầu ho khan kịch liệt.

Ngoại trừ Vệ gia và Sở gia, những nhà còn lại chẳng khác Diêu Dũng là mấy, tính tới tính lui chỉ có Vệ Uẩn là có thể dùng được.

Trước khi Vệ gia bỏ thành đều sẽ sơ tán dân chúng, nếu không cho dù đánh đến một binh một tốt cuối cùng cũng sẽ không bỏ thành. Dân chúng cả thành tay không tất sắt, Bắc Địch và Đại Sở có huyết hải thâm thù, phần lớn Đại Sở mất thành trì sẽ tạo thành thảm họa đồ sát. Cho nên khi Vệ Uẩn nghe nói Diêu Dũng bỏ thành, câu đầu tiên chàng hỏi chính là vấn đề này.

Nhưng sau khi hỏi xong, Vệ Uẩn cũng đã đoán được đáp án.

Vệ Uẩn cảm thấy ghê tởm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Thuần Đức Đế nhìn chàng ho khan mà lo lắng, vội bảo người truyền Thái y vào. Vệ Uẩn khoát tay, từ từ nhuận khí, nói: “Vậy hôm nay Bệ hạ có dự định gì?”

Hôm nay võ tướng có thể dùng trong triều chỉ có năm sáu nhà. Sở Kiến Xương trấn thủ Tây Nam nhiều năm, hôm nay thế công Bắc Địch quá mạnh, e rằng nước Nam Việt ở Tây Nam cũng muốn rục rịch, vì vậy Sở Kiến Xương không thể điều động, chỉ còn lại Tống gia, Diêu Gia, Vương gia, Tạ gia. Trong đó hai nhà thế gia võ tướng là Vương Tạ đều không hợp chuẩn, đa phần tướng lĩnh trong nhà đều ở nội địa, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Còn Diêu gia thì đang ở ngoài chiến trận, Tống gia nghỉ hưu ở Hoa Kinh quá nhiều năm, căn bản đã mất đi móng vuốt.

Diêu Dũng sẽ không sơ tán dân chúng.

“Khả năng Diêu Dũng quá tầm thường, có khi trên chiến trường còn cần thiếu niên nhuệ khí.” Thuần Đức Đế thở dài một hơi, rõ ràng là bất mãn đối với việc Diêu Dũng bỏ thành lần này. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, vừa mới mở miệng nói: “Ngươi…”Vệ Uẩn nghe nói thế, sắc mặt chợt đanh lại, đột ngột hỏi: “Vậy ông ta có sơ tán dân chúng hay không?”

Từ trước đến nay, ông ta chẳng phải người như vậy.

Song lúc Vệ Uẩn chờ đáp án của Hoàng Đế, thì lại nghe ông ta nói: “Trước khi Diêu Dũng đi đã sơ tán dân chúng rồi, không sao.”

Dứt lời, ông ta lại sực nhớ: “Bảo Thái y đến khám xem.”

Lấy hiểu biết của chàng đối với Diêu Dũng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Từ trước đến nay ông ta rất thích tranh giành công lao, e rằng lần này lại là vị tướng quân nào bị ông ta cướp công rồi.

Vệ Uẩn có phần ngạc nhiên, vì để che đậy cảm xúc của mình, chàng lại bắt đầu ho khù khụ, trong đầu xẹt qua phân tích cực nhanh.

Hiểu rõ dự định của Hoàng Đế, Vệ Uẩn khe khẽ thở dốc, yếu ớt nói: “Bệ hạ đột ngột hỏi, nhất thời thần khó mà đưa ra nhân tuyển thích hợp. Chi bằng cho thần thời gian vài ngày, thần sẽ cẩn thận khảo sát rồi bẩm báo lại Bệ hạ sau?”

Lấy hiểu biết của chàng đối với Diêu Dũng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Từ trước đến nay ông ta rất thích tranh giành công lao, e rằng lần này lại là vị tướng quân nào bị ông ta cướp công rồi.

Vệ Uẩn cảm thấy ghê tởm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Thuần Đức Đế nhìn chàng ho khan mà lo lắng, vội bảo người truyền Thái y vào. Vệ Uẩn khoát tay, từ từ nhuận khí, nói: “Vậy hôm nay Bệ hạ có dự định gì?”

“Cũng được.” Thuần Đức Đế có hơi bất đắc dĩ, người đã thành như vậy, ông ta cũng chẳng thể phái Vệ Uẩn ra tiền tuyến, như thế có khác gì đi chịu chết?

“Khả năng Diêu Dũng quá tầm thường, có khi trên chiến trường còn cần thiếu niên nhuệ khí.” Thuần Đức Đế thở dài một hơi, rõ ràng là bất mãn đối với việc Diêu Dũng bỏ thành lần này. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, vừa mới mở miệng nói: “Ngươi…”

Nhưng sau khi hỏi xong, Vệ Uẩn cũng đã đoán được đáp án.

Vệ Uẩn không lên tiếng, lấy tiếng ho để che giấu dáng vẻ suy tư của mình, trong đầu thầm suy ngẫm nguyên nhân Thuần Đức Đế gấp gáp như vậy.

“Bệ hạ, Vệ Uẩn tự thỉnh…” Vệ Uẩn vừa thấy Thuần Đức Đế nhìn qua đã vội vàng bước lên trước quỳ xuống. Chàng đang định tỏ lòng trung thành, nhưng vừa nói được một nửa đã bắt đầu ho khan kịch liệt.

Vệ Uẩn quỳ sát đất, thở dồn dập nói: “Đợi thần chuyển biến tốt hơn, sẽ lập tức bước lên thỉnh lệnh, xông pha giết địch, không phụ hoàng ân.”

Trước khi Vệ gia bỏ thành đều sẽ sơ tán dân chúng, nếu không cho dù đánh đến một binh một tốt cuối cùng cũng sẽ không bỏ thành. Dân chúng cả thành tay không tất sắt, Bắc Địch và Đại Sở có huyết hải thâm thù, phần lớn Đại Sở mất thành trì sẽ tạo thành thảm họa đồ sát. Cho nên khi Vệ Uẩn nghe nói Diêu Dũng bỏ thành, câu đầu tiên chàng hỏi chính là vấn đề này.

Nhìn thấy dáng vẻ co rúc cả người, phủ phục ho khan của Vệ Uẩn, lời còn thừa lại trong miệng Thuần Đức Đế chẳng thể nói ra nổi. Ông ta tự mình bước lên đỡ Vệ Uẩn dậy, Vệ Uẩn vừa ho khan vừa nói: “Thần tự thỉnh… ra… khụ khụ… ra tiền tuyến… khụ…”

Song lúc Vệ Uẩn chờ đáp án của Hoàng Đế, thì lại nghe ông ta nói: “Trước khi Diêu Dũng đi đã sơ tán dân chúng rồi, không sao.”

“Thôi.” Thuần Đức Đế nhìn thấy bộ dạng của Vệ Uẩn, thở dài một hơi: “Dáng vẻ này của ngươi thế này thì đừng cậy mạnh nữa, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt…” Thuần Đức Đế do dự một chốc, sau đó lại hỏi: “Tiến cử cho ta vài người là được.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, lấy tiếng ho để che giấu dáng vẻ suy tư của mình, trong đầu thầm suy ngẫm nguyên nhân Thuần Đức Đế gấp gáp như vậy.

Ông ta thở dài: “Ngươi trở về đi, nếu có người thích hợp thì lập tức báo trẫm.”

Hôm nay võ tướng có thể dùng trong triều chỉ có năm sáu nhà. Sở Kiến Xương trấn thủ Tây Nam nhiều năm, hôm nay thế công Bắc Địch quá mạnh, e rằng nước Nam Việt ở Tây Nam cũng muốn rục rịch, vì vậy Sở Kiến Xương không thể điều động, chỉ còn lại Tống gia, Diêu Gia, Vương gia, Tạ gia. Trong đó hai nhà thế gia võ tướng là Vương Tạ đều không hợp chuẩn, đa phần tướng lĩnh trong nhà đều ở nội địa, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Còn Diêu gia thì đang ở ngoài chiến trận, Tống gia nghỉ hưu ở Hoa Kinh quá nhiều năm, căn bản đã mất đi móng vuốt.

Hôm nay ra tiền tuyến không phải chỉ có đánh giặc, quan trọng hơn là kiềm hãm và cân bằng thế lực với Diêu Dũng. Diêu Dũng quá nhát gan, không phải trận Bạch Thành không thể đánh, chẳng qua Diêu Dũng không muốn đổ máu. Nhưng có chiến tranh nào mà không đổ máu chứ, nếu như một mực rút lui, vậy trực tiếp cầu hòa cho rồi, đánh đấm làm gì nữa?

Ngoại trừ Vệ gia và Sở gia, những nhà còn lại chẳng khác Diêu Dũng là mấy, tính tới tính lui chỉ có Vệ Uẩn là có thể dùng được.

Hiểu rõ dự định của Hoàng Đế, Vệ Uẩn khe khẽ thở dốc, yếu ớt nói: “Bệ hạ đột ngột hỏi, nhất thời thần khó mà đưa ra nhân tuyển thích hợp. Chi bằng cho thần thời gian vài ngày, thần sẽ cẩn thận khảo sát rồi bẩm báo lại Bệ hạ sau?”

Hôm nay ra tiền tuyến không phải chỉ có đánh giặc, quan trọng hơn là kiềm hãm và cân bằng thế lực với Diêu Dũng. Diêu Dũng quá nhát gan, không phải trận Bạch Thành không thể đánh, chẳng qua Diêu Dũng không muốn đổ máu. Nhưng có chiến tranh nào mà không đổ máu chứ, nếu như một mực rút lui, vậy trực tiếp cầu hòa cho rồi, đánh đấm làm gì nữa?

“Cũng được.” Thuần Đức Đế có hơi bất đắc dĩ, người đã thành như vậy, ông ta cũng chẳng thể phái Vệ Uẩn ra tiền tuyến, như thế có khác gì đi chịu chết?

Ông ta thở dài: “Ngươi trở về đi, nếu có người thích hợp thì lập tức báo trẫm.”

Nhìn thấy dáng vẻ co rúc cả người, phủ phục ho khan của Vệ Uẩn, lời còn thừa lại trong miệng Thuần Đức Đế chẳng thể nói ra nổi. Ông ta tự mình bước lên đỡ Vệ Uẩn dậy, Vệ Uẩn vừa ho khan vừa nói: “Thần tự thỉnh… ra… khụ khụ… ra tiền tuyến… khụ…”

“Tạ ơn Bệ hạ thông cảm.”

Vệ Uẩn quỳ sát đất, thở dồn dập nói: “Đợi thần chuyển biến tốt hơn, sẽ lập tức bước lên thỉnh lệnh, xông pha giết địch, không phụ hoàng ân.”

“Quân ta tổn thương không nhiều.” Sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, lạnh giọng nói: “Diêu Dũng vì bảo toàn thực lực nên trước tiên bỏ thành…”

“Ừ.” Thuần Đức Đế không yên lòng, gật đầu nói: “Ngươi về trước đi.”

“Tạ ơn Bệ hạ thông cảm.”

Dứt lời, ông ta lại sực nhớ: “Bảo Thái y đến khám xem.”

4.9 36 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

337 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
4 Năm Cách đây

Chờ Tiểu Thất ra tay!

Mai Hương
Mai Hương
4 Năm Cách đây

Đời không thiếu mấy kẻ tiểu nhân như điều dũng

Tran Thanh Hang
Tran Thanh Hang
4 Năm Cách đây

Đúng thật là…cha mẹ ko dạy dỗ con phá của. Đảng thái tử chỉ chăm chăm đoạt quyền lực mà kk nghĩ đến mạng ko còn nước ko còn thì quyền lực ở đâu ra đây? Người ta vừa bị hành hạ thừa sống thiếu chết đã muốn bắt đi đánh giặc rồi…thật là …

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

Oscar nợ Vệ Uẩn một chiếc cúp

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Tiểu nhân thì ở đâu cũng có

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Ôi k hiểu sao nhà họ Diêu lại được trọng dụng nhỉ

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Nam chính diễn bệnh như thật

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Quả báo với Sở Cẩm đến rồi

Dungbt
Dungbt
2 Năm Cách đây

Chuyện vô lý ghê. Cả nước hết người rồi sao mà đưa đứa trẻ 14, 15 tuổi chỉ huy đi cầm quân đánh giặc chứ

337
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!