Chương 29 (2)
Đệ nhất định sẽ khiến đám người kia nợ máu trả bằng máu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn gật đầu một cái, để Vệ Hạ và Vệ Thu dìu ra ngoài. Sau khi ra khỏi cửa, chàng liền nhìn thấy Thái y đang thấp thỏm đứng đó. Vệ Uẩn cười âm trầm với Thái y một tiếng, nói: “Vệ mỗ trì hoãn trong cung mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi sớm. Thái y có thể theo ta về Vệ phủ chẩn trị hay không?”
“Xin nghe theo Hầu gia phân phó.”
Sau khi Vệ Trung và Vệ Quân chết, Vệ Uẩn lập tức trở thành người thừa kế hợp pháp nhất. Thánh chỉ thừa kế tước vị đã sớm ban xuống vào ngày Vệ Uẩn trở về Vệ gia, rất nhiều người chưa kịp sửa miệng cách xưng hô, nhưng Thái y lại là người cực kỳ tuân thủ quy củ.
Vệ Uẩn gật đầu một cái, dẫn theo Thái y lên xe ngựa. Chàng nằm nghiêng trên xe, để Thái y chẩn mạch.
Thái y khám một hồi, nói một tràng bệnh cũ, cuối cùng cau mày: “Nhưng… cũng đâu đến mức này.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng nhấp một ngụm trà, hỡ hững nói: “Thái y, ngài khám lại xem.”
Chàng không ho khan nữa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Rõ ràng Vệ mỗ thân thể hư nhược nhiều bệnh, gió rét cũng không chịu nổi, sao lại không bệnh được?”
Thái y không lên tiếng, ông nhìn vào mắt Vệ Uẩn. Trong mắt đối phương mang theo huyết ý khiến người khác khiếp sợ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười như có như không: “Thái y, chứng thân thể hư nhược chú trọng ở điều dưỡng. Bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bệnh đến như tuyết lở, điều dưỡng thích đáng là xong, tùy thời khỏe lại. Ngài nói có đúng không?”
Đến bây giờ Thái yịđã hiểu rõἳý của Vệ[Uẩn, ông khôngìdám hó héïcâu nào, cảệngười run rẩy.
VệêUẩn chống cằmđnhìn ông: “Tháiíy cũng sẽốcó lúc chẩnĩsai. Ta cảmẹthấy thân thểîta hư nhược,Ĩông cảm thấyíthân thể taậhư nhược, nhưngļmột trăm tênỹlang băm bảo¹ta thân thể³không phải hưἶnhược, vậy taỹsẽ đánh cho)hắn nói phải[thì thôi. Nhưngếrõ ràng thân:thể ta hưĨnhược, Thái yồlại nói taồkhông phải, vậyἱlà không đúngɪrồi.”
Thái yừtoát mồ hôi²lạnh, Vệ Hạɪở bên cạnhịđẩy ra mộtềcái hộp, VệâUẩn hất cằm:ı“Thái y, lễĪmọn nho nhỏ,īkhông đủ kínhĮý.”
Thái y}không đám nhúcỉnhích, Vệ Uẩnĩduỗi tay cầmìlấy, mở hộpờra: “Bản hầuĩđích thân mởêcho ngài nhé.”)
Sau khi mởọra, bên trongfđặt hai hàng{đĩnh vàng xếpìchỉnh tề.
Vệ Uẩnạôn hòa nói:}“Thái y, dướiưgối ngài cònổcó hai traiặhai gái đúngἳkhông?”
Thái yÏnghe nói thếÍthì rít sâuằmột hơi, ngướcệmắt nhìn chàng.ứTrong mắt chàngiẩn chứa sựīkhông hài lòng,ĭmột hồi sauiThái y lắcờđầu nói: “HầuIgia hãy thuựlễ vật nàyĺlại đi, ngàiíđúng là mắcẩchứng thân thể[hư nhược, taãsẽ thành thậtɨbáo với bênỉtrên. Phiền ngàiẩdừng xe lại,ồthả lão hủIxuống.”
Vệ Uẩnỉgật đầu vớiĩbên cạnh, xe¹ngựa dừng lại.ứThái y đeoỉrương thuốc, cúiởđầu đi xuống,İnhưng bước đếnļmột nửa, ôngẩđột ngột mởãmiệng đáp trả,ɩcó phần hơiἱphẫn nộ: “Lãoõhủ chưa baoọgiờ nghĩ Vệɨgia sẽ lạiịsinh ra mộtủkẻ tâm cơÍkhó dò, thamısống sợ chếtănhư ngài! Hầuỉgia đã làmÎVệ gia hổìthẹn rồi!”
VệỉUẩn nghe nóiĩthế, sắc mặtẫbiến hóa lớn.¸Thái y xoayἶngười định đi,ìVệ Uẩn độtḹngột gọi giậtĺlại.
“Lão bá.” Tháiĩy dừng bước,úcơ thể cứngùđờ. Nghe giọng{nói lạnh băngẳcủa Vệ Uẩn,ìông ta mớiÎcảm thấy lúcỗnãy mình quáἷxúc động. Nhưng]cốt khí khiếnἵông không thể²nói được lờiớxin lỗi, Vệ°Uẩn nhìn bóngỉlưng ông, mộtİhồi sau mớiụcười khẽ: “Thôi,Ïông đi đi.”ἱ
“Chỉ là lãoɩbá, ta muốn,ông hiểu rõ,ạnếu ta làἵVệ Tiểu Thất,Ïvậy đương nhiên:ta sẽ bấtỡchấp tất cảĮvì dân vìừnước, đầu rơiịmáu chảy, nhưngụta là Vệ³Uẩn.”
Ánh mắtịVệ Uẩn rétợlạnh: “Ta làĩTrấn Quốc Hầu,êVệ Uẩn.”
Lúcêchàng nói nhữngļlời này hoànắtoàn không giốngứmột hài tửỳmười mấy tuổi.ïMỗi một chữịđều cực kỳ)rõ ràng, giốngĩnhư là đangĩtuyên bố điềuôgì.
Thái y khôngĨlên tiếng, ôngíđưa lưng vềỉphía chàng. Một(lát sau, giọng}Thái y nóiícứng đờ: “Hiữvọng Hầu giaḻghi nhớ cho{dù ngài là²Hầu gia hayỉlà Thất côngởtử Vệ giaéthì vẫn làἷTrấn Quốc Hầu.ĩNgài xuất thân]từ môn hạ[Vệ gia…” Ôngợnghiêng đầu nhìn{chàng, nghiêm túcịnói: “… Đâyįlà khí pháchảnhiệt huyết hiếmḷhoi của ĐạiổSở, hi vọngẹngài sẽ khôngìlàm nhục nó.”ı
Lần này VệừUẩn không đáp,Îchàng nhìn sựĩsáng trong trongἵđôi mắt ông]cụ, nhất thờiìkhông có lờiỵnào để nói.
Chàngícảm thấy cóĩthứ gì đóĩtuôn ra từ²lồng ngực, cuồnócuộn không dứt.ỷVệ Uẩn siếtíchặt bệ cửa‹sổ, không nóiìmột lời.
Chờ vềửđến nhà, vừa¸vào cửa, SởùDu đã bướcềlên đón, gấpạgáp hỏi: “Bệ:hạ nói thế‹nào?”
Vệ Uẩnïthuật lại chuyệnïtrong cung mộtĺcách đơn giản,ἴSở Du thảĩlỏng, sau đóủhỏi: “Sao đệêlại không muốnīra tiền tuyến?”ἴ
Trong trí nhớ của nàng, năm đó Vệ Uẩn lưng đeo sinh tử trạng, tự thỉnh lệnh ra tiền tuyến, ngăn cản tình thế rối ren sau khi giang sơn sụp đổ, đặt nền móng cho địa vị của mình. Nhưng còn lần này Vệ Uẩn lại giả bệnh không đi là có ý gì?
Vệ Uẩn nghe nói thế thì mím môi thành một đường thẳng. Sau một hồi đấu tranh, chàng từ từ ngẩng đầu: “Đệ không quan tâm.”Sở Du nhìn vào mắt chàng, mấp máy môi, hỏi sang chuyện khác: “Vậy đệ định tiến cử ai đi?”
“Vẫn còn đang nghĩ.” Vệ Uẩn cau mày: “Dù sao vẫn nên tìm một người thích hợp.”
“Cái chết của phụ thân và huynh trưởng có liên quan mật thiết tới Diêu Dũng.” Vệ Uẩn không hề che giấu suy nghĩ trong lòng, giao áo lông cáo cho Vệ Thu, ngồi một bên, tự rót trà cho mình, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Hôm nay mọi thứ ở tiền tuyến đều do ông ta nắm giữ. Nếu đệ đi, e rằng chỉ là lặn lội ngàn dặm đến chịu chết mà thôi.”
Nàng suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy đệ cứ từ từ mà nghĩ, có gì thì gọi ta.”
Lúc Vệ Uẩn nói những lời này, trong mắt ẩn chứa sự sắc bén như đao.
“Trong hay không trong là quan hệ mức độ, chứ không phải là quan hệ có hay không có. Tiểu Thất, thật ra sở dĩ phụ thân và các huynh của đệ gặp nạn là vì bọn họ không đủ cảnh giác và nhạy bén với triều đình. Nếu bọn họ có một nửa sự suy tính của đệ hôm nay, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.”
Trong trí nhớ của nàng, năm đó Vệ Uẩn lưng đeo sinh tử trạng, tự thỉnh lệnh ra tiền tuyến, ngăn cản tình thế rối ren sau khi giang sơn sụp đổ, đặt nền móng cho địa vị của mình. Nhưng còn lần này Vệ Uẩn lại giả bệnh không đi là có ý gì?
Sở Du nhìn vào mắt chàng, mấp máy môi, hỏi sang chuyện khác: “Vậy đệ định tiến cử ai đi?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ——”
“Vẫn còn đang nghĩ.” Vệ Uẩn cau mày: “Dù sao vẫn nên tìm một người thích hợp.”
Sở Du do dự một hồi rồi đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, Vệ Uẩn đột nhiên gọi nàng lại.
Sở Du nghe chàng nói, toan muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Sở Du có hơi mờ mịt, không hiểu người trước mặt đang nói về điều gì.
Đời trước Vệ Uẩn hô mưa gọi gió, chứng tỏ bản thân Vệ Uẩn là người rất có năng lực. Vì vậy nếu không phải đại sự đã biết trước thì Sở Du sẽ không can thiệp vào lựa chọn của chàng.
Vệ Uẩn nhìn nàng chằm chằm, mắt nhuộm ánh sáng, nhen đốm lửa.
Cái chết của người Vệ gia đã khiến nàng hiểu rõ, cái mà nàng tự cho rằng “biết” chưa chắc là tin chính xác, so với không biết gì hết càng đáng sợ hơn nhiều.
Đời trước Vệ Uẩn hô mưa gọi gió, chứng tỏ bản thân Vệ Uẩn là người rất có năng lực. Vì vậy nếu không phải đại sự đã biết trước thì Sở Du sẽ không can thiệp vào lựa chọn của chàng.
Nàng suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy đệ cứ từ từ mà nghĩ, có gì thì gọi ta.”
“Vũ nhục gia môn Vệ gia cũng được, vấy bẩn gia phong cũng được, đệ đều không quan tâm. Đệ chỉ hận tại sao đệ không tỉnh ngộ sớm hơn. Nếu như đệ tỉnh ngộ sớm một chút, có lẽ phụ thân và huynh trưởng sẽ không phải chết. Cho nên, đệ không quan tâm mình trở nên thế nào, đệ chỉ quan tâm có thể bảo vệ cho mọi người hay không, có thể đứng ở nơi cao hay không.”
“Tẩu tử.” Chàng mờ mịt mở miệng: “Nếu như ta cũng giống như một chính khách, trở nên không từ thủ đoạn nào thì phải làm sao đây?”
Vệ Uẩn đáp bằng giọng mũi một tiếng, ngồi tại chỗ, cầm tách trà phát ngốc.
Sở Du do dự một hồi rồi đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, Vệ Uẩn đột nhiên gọi nàng lại.
Vệ Uẩn siết chặt nắm đấm, ánh mắt sáng ngời. Chàng ngồi trên xe lăn, cắn răng khẽ run, giọng nói trầm khàn: “Đệ nhất định sẽ khiến cho đám người đó —— nợ máu trả bằng máu!”
“Tẩu tử.” Chàng mờ mịt mở miệng: “Nếu như ta cũng giống như một chính khách, trở nên không từ thủ đoạn nào thì phải làm sao đây?”
Sở Du nghe thấy câu hỏi này, nàng quay đầu nhìn chàng. Dường như thiếu niên có chút ủ rũ, nàng suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Nước trong quá ắt không có cá.”
Lúc Vệ Uẩn nói những lời này, trong mắt ẩn chứa sự sắc bén như đao.
Vệ Uẩn ngẩng đầu lên nhìn nàng, muốn nói gì đó, dường như Sở Du biết chàng định nói gì, vội nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng đệ cũng phải chắc chắn đó là nước.”
“Cái chết của phụ thân và huynh trưởng có liên quan mật thiết tới Diêu Dũng.” Vệ Uẩn không hề che giấu suy nghĩ trong lòng, giao áo lông cáo cho Vệ Thu, ngồi một bên, tự rót trà cho mình, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Hôm nay mọi thứ ở tiền tuyến đều do ông ta nắm giữ. Nếu đệ đi, e rằng chỉ là lặn lội ngàn dặm đến chịu chết mà thôi.”
“Trong hay không trong là quan hệ mức độ, chứ không phải là quan hệ có hay không có. Tiểu Thất, thật ra sở dĩ phụ thân và các huynh của đệ gặp nạn là vì bọn họ không đủ cảnh giác và nhạy bén với triều đình. Nếu bọn họ có một nửa sự suy tính của đệ hôm nay, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.”
Vệ Uẩn nghe nói thế thì mím môi thành một đường thẳng. Sau một hồi đấu tranh, chàng từ từ ngẩng đầu: “Đệ không quan tâm.”
Sở Du nghe chàng nói, toan muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Sở Du có hơi mờ mịt, không hiểu người trước mặt đang nói về điều gì.
Vệ Uẩn nhìn nàng chằm chằm, mắt nhuộm ánh sáng, nhen đốm lửa.
Vệ Uẩn đáp bằng giọng mũi một tiếng, ngồi tại chỗ, cầm tách trà phát ngốc.
“Vũ nhục gia môn Vệ gia cũng được, vấy bẩn gia phong cũng được, đệ đều không quan tâm. Đệ chỉ hận tại sao đệ không tỉnh ngộ sớm hơn. Nếu như đệ tỉnh ngộ sớm một chút, có lẽ phụ thân và huynh trưởng sẽ không phải chết. Cho nên, đệ không quan tâm mình trở nên thế nào, đệ chỉ quan tâm có thể bảo vệ cho mọi người hay không, có thể đứng ở nơi cao hay không.”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ——”
Sở Du nghe thấy câu hỏi này, nàng quay đầu nhìn chàng. Dường như thiếu niên có chút ủ rũ, nàng suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Nước trong quá ắt không có cá.”
Vệ Uẩn siết chặt nắm đấm, ánh mắt sáng ngời. Chàng ngồi trên xe lăn, cắn răng khẽ run, giọng nói trầm khàn: “Đệ nhất định sẽ khiến cho đám người đó —— nợ máu trả bằng máu!”
người thông minh mới sống lâu được
Chờ ngày phượng hoàng niết bàn
Rồi rồi, quyền thần ra đời từ máu và nc mắt
Chờ ngày Uẩn Uẩn phục thù
Công tử rạng rỡ như ánh mặt trời của t thay đổi r