Chương 30 (1)
Tẩu tử vẫn rất giận, vẫn luôn rất tức giận
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không lên tiếng, nàng im lặng đứng cạnh Vệ Uẩn.
Nhận ra độ ấm bên cạnh, chàng từ từ bình tĩnh lại.
Vệ Uẩn cảm thấy dường như trong lòng mình có một con cự thú, nó gào thét cắn xé, rục rịch ngốc đầu dậy. Nhưng độ ấm bên cạnh lại thời thời khắc khắc nhắc nhở chàng, kéo chàng ra khỏi bóng tối.
Vệ Uẩn bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài, nói với Sở Du: “Tẩu tẩu đi ngủ đi, đêm đã khuya rồi.”
Sở Du đáp một tiếng rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa, nàng dừng chân, quay đầu lại nhìn. Thiếu niên ngồi trên xe lăn, ngửa đầu ngắm trăng, trường y trắng thuần tỏa sáng dưới ánh trăng, trông như trích tiên lạc phàm(*), không hề phù hợp với thế gian này.
(*) Trích tiên lạc phàm: tiên mắc đọa rơi xuống phàm trần
Từ trước đến nay, Sở Du đều biết Vệ Uẩn trưởng thành sẽ rất đẹp. Năm đó dù cho chàng được người khác mắng là kẻ nham hiểm, nhưng nữ tử ái mộ chàng cũng xếp hàng dài từ Hoa Kinh đến ngoài Côn Dương. Tuy nhiên Sở Du chưa bao giờ nghĩ ngay từ thuở thiếu niên, chàng đã đẹp như vậy.
Sở Du về đến phòng,ỗban đêm trằnằtrọc khó ngủ,ẹnàng nghĩ tớiïVệ phủ đờiîtrước.
Đời trước, nàngềđào hôn điɪtìm Cố SởãSinh là lúcởVệ gia đangἰhưng thịnh. Sauịkhi nghe thấyổVệ gia gặpìchuyện, nàng cũngỡkhông biết rõĪđã xảy raóchuyện gì. Khiɩđó Đại Sởỉbất ổn, chỗỏCôn Dương nàngỉđang ở làócon đường vậnịchuyển lương thảoẵbắt buộc phảièđi qua, cũngặlà phòng tuyếnứthứ hai nghênhḷchiến Bắc Địch°ngay sau khiİBạch thành bịỉphá. Do đó,Įnàng chưa kịpửlàm chút gìẻđó cho Vệứgia là đãĩphải chạy thẳngẽtới chiến trường.
Mộtỏtháng sau, VệằUẩn được pháiảra chiến trận,Īxây dựng lạiIquân đội Vệĩgia, đánh vớiéBắc Địch haiốnăm tròn.
Trong haiữnăm này, CốĩSở Sinh hoànɩtoàn khống chếẫđược tiền tàiặlương thảo vàõquân bị đằngìsau chiến trường,ïtạo sự ủngứhộ mạnh mẽînhất cho VệâUẩn. Mà VệúUẩn thì thẳngửtiến một đườngĩđến hang ổạBắc Địch, san)bằng triều đìnhĨBắc Địch, báoựmối huyết thùícủa chàng.
Sau trận[chiến này, VệấUẩn và CốêSở Sinh cùngừnhau hồi kinh,ỹbắt đầu thờiἱđại văn Cố¸võ Vệ củaἶbọn họ. Cũngăkhi đó, SởửDu mới có³thể dứt ra,ẹtrở về xemỉVệ gia. Nhưngįkhi đó nàngềđã chẳng thểởgiúp được gìôcho Vệ gia.ỷDưới sự dẫnồdắt của VệịUẩn, Vệ gia°đã khôi phụcãtừ lâu. Nếuɪnàng lại nóiîcái gì thìỉgiống như đangữnịnh hót vậy.
Chưaĩtừng trợ giúpĺlúc Vệ giaɨgặp nạn chính}là một nútỡthắt trong lòngỹSở Du. Chẳngĭqua đời trướcľnàng chìm đắmạtrong tình yêu,ìdần dần bàoũmòn bản thân,ỉcuối cùng trảiỉqua năm dài[tháng rộng, nútíthắt này cũngìtừ từ trôifvào quên lãng.
Nhưng}kiếp này nghĩẹlại, Sở DuÎcảm thấy cóỉchút tiếc nuối,}năm đó Vệ}Uẩn đã khổầcực biết bao.
Nếuữnàng không tiếpľxúc thì bấtíquá chỉ cóįlòng kính ngưỡngḻanh hùng. Tiếpīxúc và quenἳbiết Vệ Uẩnìrồi, lại biếtİđây là mộtἷngười thật sốngḷsờ sờ, nàng{khó tránh khỏiἵcó chút đauỵlòng.
Sở Du bấtĩgiác nghĩ ngợiơđến khuya rồiámới ngủ. Sángìhôm sau, Tưởng‹Thuần đã đếnửtừ sớm, choĬngười vào thôngịbẩm với SởấDu. Khi SởỷDu rửa mặtἲxong bước ra,ìnhìn thấy TưởngẩThuần đợi bênốtrong, nàng tươiỏcười bước tới:ἴ“Sao hôm nay{tỷ đến sớm[vậy?”
“Năm vịđtiểu công tửếđã về, sángìsớm bọn họỹdậy tập võ,ἵtỷ cũng dậyểgiúp bọn trẻɨhọc tiết buổiăsáng rồi mớiỗtới đây.”
TưởngỏThuần đứng lên,íbước tới đóníSở Du. SởịDu mời nàngựcùng ăn điểm}tâm, vừa gắpïđồ ăn choòTưởng Thuần, vừaặnói: “Tỷ đếnìvì chuyện củaặnăm vị tiểuĩcông tử?”
“Phải,:là thế này…”òTưởng Thuần nhấpἴmột ngụm sữaἳdê, lấy khănĩchấm môi, giảiịthích: “Hôm nayèmẫu thân bọnẫtrẻ đều đãÍrời đi, chỉòcòn hai chúngĩta chăm sóc.ýTỷ nghĩ, ngàyèthường muội phải°trông coi ngườiđtới lui trong{phủ và giaoĪdịch tiền bạcếnày nọ đãĩđủ phiền rồi,ỷchi bằng giaoỡnăm vị tiểuợcông tử choḻtỷ đi. Dùīsao tỷ cũngɨlà mẫu thânļcủa Lăng Xuân,ịthường ngày chămἴsóc nó, nhânútiện chăm thêmἶvài đứa cũngÏchẳng sao.”
“Vậyĩcũng tốt.” SởồDu gật đầu,‹sau đó chợtệnhớ đến bâyľgiờ Liễu TuyếtằDương đã vềInhà, nên hỏiỉlại: “Tỷ cóĺnói chuyện nàyỏvới mẫu thânĪchưa?”
“Đã nóiĮrồi.”
Từ trướcúđến nay, Tưởng:Thuần vốn thôngìminh. Năm đóílàm việc dướiắtrướng Lương thịĮnhưng nàng ấyívẫn có thểặlàm việc đâuêra đấy. Hômḻnay đối mặt¸với Liễu TuyếtểDương vốn đãỵthờ ơ vớiủmọi thứ, nàngɨấy lại càngịchu toàn hơn.ó
“Mẫu thân nóiἵthân thể bàỉkhông khỏe, lúc³bà đi đãÏgiao con dấuđchưởng gia choỹmuội, sau này¹mọi chuyện trongõnhà cứ giaoĩcho muội xử,lý, bảo tỷítới hỏi muộiơlà được.”
LúcĬLiễu Tuyết Dươngđtrở về cũngĩtừng nói lời¹này với SởɩDu. Hôm nayĩbà nói lạiòlần nữa vớiỉTưởng Thuần, eỉrằng đã quyếtìrồi. Sở Duỹcũng không từìchối, hôm nayýtrong nhà cóửrất nhiều sựõvụ lớn nhỏ,:thân thể LiễuỗTuyết Dương vốn²không khỏe, thậtısự không thíchịhợp để làm.īNàng gật đầuđnói: “Vậy cũngềđược, sau nàyɩnăm vị tiểuícông tử giaoôcho tỷ, trừịnhưng chuyện đạiἵsự như nhậpịhọc, còn lạiùtỷ tự quyếtỷđịnh là đượcĮrồi.”
“Tỷ đến[đây là đểỉbàn với muộiẻchuyện này…” Trong¹mắt Tưởng Thuần{chất chứa sầuằlo: “Vệ giaíđời đời đềuĺlấy võ họcἷlàm gốc, mấyòthứ như thiɪthư cũng chỉÏhọc sơ qua,ụkhông bắt buộc,ľbiết chữ làứđã tốt rồi.,Nhưng hôm nay…ýTỷ không muốnḻđể Lăng Xuânìtheo gót Nhịĭlang.”
Tưởng Thuầnɪvừa nhắc đếnIVệ Thúc, trongĩmắt lại hàmıchứa hơi nước,ḷnàng vội vàngɨlấy khăn chấm¸mắt, cười nói:,“Để muội chêầcười rồi.”
SởĩDu không lênítiếng, vờ nhưĩkhông thấy sựấthất thố của(Tưởng Thuần, chỉệđáp: “Muội sẽụbàn lại vớiễTiểu Thất chuyệnɩnày, có điềuéhài tử đềuẻcó thiên tính,ổkhông nên épọbuộc phải làmIcái gì. Khóaįhọc sau nàyỉsẽ là sángừhọc võ, chiềuẻđọc sách, chờílũ trẻ quajmười tuổi rồiờlại xem tưắchất thế nào.ễNó thích đọcĮsách thì tỷἷcũng ngăn khôngĨnổi, muốn làmệtướng quân thìἶtỷ cũng cảnĩkhông được. Sauɨnày, cho dùậchúng có muốnịlàm thợ mộcếđi nữa thìđcũng là chuyệnịbình thường.
“Cũng phải.” Tưởng Thuần thở dài một hơi: “Đều là số mệnh.”
Sở Du nhịn không được cảm thán, Tưởng Thuần biết lời nàng nói là có ý gì, bảo: “Đều là duyên phận cả, bọn họ còn trẻ, dù sao vẫn phải tái giá. Muội cũng biết tính tình Trương Hàm và Vương Lam rồi đấy, lỗ tai mềm, trong nhà nói gì nghe nấy. Vương Lam thì tạm thời chưa tính toán, còn gia đình Trương Hàm đã tìm cho nàng một lối thoát cả rồi. Có một vị tiểu quan, từ khi Trương Hàm chưa lấy chồng là đã mến mộ nàng ấy, hôm nay dốc hết gia tài làm sính lễ, gia đình Trương hàm cũng vì muốn tốt cho nàng ấy.”“Dù sao con người cũng thường nuông chiều bản thân, nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ nàng ta sẽ cảm thấy chăm sóc hài tử sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng thời niên thiếu, nàng ta và Diêu Giác từng nói muốn làm người đứng trên người khác, sao có thể mai một bản thân như vậy? Hôm nay, Vệ gia đã ổn định, các nàng cũng không còn có lý do gì để ở lại. Nếu chờ thêm vài năm, các nàng sinh con xong, e rằng tuổi cũng đã lớn.”
Hai người tán gẫu hàn huyên chuyện lũ trẻ, Sở Du đứng dậy đi cùng Tưởng Thuần đến hậu viện xem các tiểu công tử.
“Cũng phải.” Tưởng Thuần thở dài một hơi: “Đều là số mệnh.”
Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất là Vệ Lăng Xuân – hài tử của Tưởng Thuần, chưa được sáu tuổi. Thằng bé đang giơ kiếm gỗ đứng trong đình viện, múa máy tay chân.
Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.
Ba đứa con của Trương hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác sinh cùng một năm, không chênh lệch mấy, gồm Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn. Ba đứa bé chỉ mới bốn tuổi, chạy theo phía sau Vệ Lăng Xuân, dáng vẻ vô tư hoàn toàn không biết chuyện gì, cãi nhau chí chóe.
Đám hài tử nhìn thấy người đến, vội vàng chạy sang, vui vẻ reo lên: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới!”
Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.
Gả cho vương hầu tương tướng(*), năm đó họ gả và Vệ gia, cũng là vì thấy dù là con vợ kế nhưng cũng có quân công trên người, người ngoài không dám khinh thường, quyền thế trung thiên.
Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở chỗ tối trên hành lang dài, nhìn ánh mặt trời dịu dàng ngày thu chiếu rọi lên hình ảnh này, Sở Du không khỏi thầm than: “Bọn trẻ có biết chuyện cha mẹ mình không?”
Dù cho bị tình cảm làm cảm động, nhưng lý trí vẫn còn đó. Sau tiệc rượu đêm ấy, tất cả tình cảm cũng đã đến lúc phủ bụi vào tim.
“Biết thì biết…” Tưởng Thuần thở dài: “… Nhưng trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện ra, những đứa trẻ khác không hiểu rõ lắm. Chúng cứ ngỡ qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ trở về chơi đùa với mình.”
Ba đứa con của Trương hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác sinh cùng một năm, không chênh lệch mấy, gồm Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn. Ba đứa bé chỉ mới bốn tuổi, chạy theo phía sau Vệ Lăng Xuân, dáng vẻ vô tư hoàn toàn không biết chuyện gì, cãi nhau chí chóe.
“Vậy Lăng Xuân…” Sở Du mấp máy môi, trong mắt Tưởng Thuần ánh lên niềm vui: “Nó ôm tỷ khóc suốt một đêm. Khi tỷ nói sẽ không bỏ lại nó, nó ôm tỷ, bảo tỷ đừng sợ. Sau này nó lớn lên còn mạnh hơn phụ thân nó, sẽ bảo vệ tỷ.”
Có người cả đời truy cầu danh tiếng, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời suy tính quyền thế, có người cả đời chạy theo vinh hoa.Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã lộ vẻ mặt nghi hoặc. Vệ Uẩn đứng đó, lần này chàng không mang theo bánh đường đỏ, trên mặt lũ trẻ tỏ ra thất vọng. Dường như Vệ Uẩn đang nói gì đó, chàng xoa xoa đầu Vệ lăng Mặc đang ôm bắp đùi mình.Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để Vệ Lăng Xuân tấn công, vừa chỉ dạy cái gì đó, càng ngày Vệ Lăng Xuân cầm kiếm càng vững vàng, đánh càng mạnh hơn.
Sở Du nghe vậy, nàng nhìn về phía đứa trẻ trong đình viện rõ ràng đã thấm mệt, nhưng vẫn huơ từng chiêu kiếm theo lời sư phụ dạy, trong lòng không khỏi xúc động.
“Biết thì biết…” Tưởng Thuần thở dài: “… Nhưng trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện ra, những đứa trẻ khác không hiểu rõ lắm. Chúng cứ ngỡ qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ trở về chơi đùa với mình.”
“Thế mà nỡ lòng nào.”
Hai người tán gẫu hàn huyên chuyện lũ trẻ, Sở Du đứng dậy đi cùng Tưởng Thuần đến hậu viện xem các tiểu công tử.
Sở Du nhịn không được cảm thán, Tưởng Thuần biết lời nàng nói là có ý gì, bảo: “Đều là duyên phận cả, bọn họ còn trẻ, dù sao vẫn phải tái giá. Muội cũng biết tính tình Trương Hàm và Vương Lam rồi đấy, lỗ tai mềm, trong nhà nói gì nghe nấy. Vương Lam thì tạm thời chưa tính toán, còn gia đình Trương Hàm đã tìm cho nàng một lối thoát cả rồi. Có một vị tiểu quan, từ khi Trương Hàm chưa lấy chồng là đã mến mộ nàng ấy, hôm nay dốc hết gia tài làm sính lễ, gia đình Trương hàm cũng vì muốn tốt cho nàng ấy.”
Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu và Diêu Giác… lúc chưa lấy chồng, họ đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai người bọn họ quen suy tính cho bản thân, Tạ Cửu từng nói với tỷ, vốn nàng ta định rời đi sớm một chút, bây giờ đã kéo dài đến hôm nay, chỉ sợ càng kéo càng không muốn đi nữa.”
“Dù sao con người cũng thường nuông chiều bản thân, nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ nàng ta sẽ cảm thấy chăm sóc hài tử sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng thời niên thiếu, nàng ta và Diêu Giác từng nói muốn làm người đứng trên người khác, sao có thể mai một bản thân như vậy? Hôm nay, Vệ gia đã ổn định, các nàng cũng không còn có lý do gì để ở lại. Nếu chờ thêm vài năm, các nàng sinh con xong, e rằng tuổi cũng đã lớn.”
“Vậy Lăng Xuân…” Sở Du mấp máy môi, trong mắt Tưởng Thuần ánh lên niềm vui: “Nó ôm tỷ khóc suốt một đêm. Khi tỷ nói sẽ không bỏ lại nó, nó ôm tỷ, bảo tỷ đừng sợ. Sau này nó lớn lên còn mạnh hơn phụ thân nó, sẽ bảo vệ tỷ.”
Gả cho vương hầu tương tướng(*), năm đó họ gả và Vệ gia, cũng là vì thấy dù là con vợ kế nhưng cũng có quân công trên người, người ngoài không dám khinh thường, quyền thế trung thiên.
Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu và Diêu Giác… lúc chưa lấy chồng, họ đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai người bọn họ quen suy tính cho bản thân, Tạ Cửu từng nói với tỷ, vốn nàng ta định rời đi sớm một chút, bây giờ đã kéo dài đến hôm nay, chỉ sợ càng kéo càng không muốn đi nữa.”
Sở Du nghe vậy, nàng nhìn về phía đứa trẻ trong đình viện rõ ràng đã thấm mệt, nhưng vẫn huơ từng chiêu kiếm theo lời sư phụ dạy, trong lòng không khỏi xúc động.Vệ Lăng Xuân không chịu thua, lại cầm kiếm xông tới nữa.Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu
Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất là Vệ Lăng Xuân – hài tử của Tưởng Thuần, chưa được sáu tuổi. Thằng bé đang giơ kiếm gỗ đứng trong đình viện, múa máy tay chân.
Dù cho bị tình cảm làm cảm động, nhưng lý trí vẫn còn đó. Sau tiệc rượu đêm ấy, tất cả tình cảm cũng đã đến lúc phủ bụi vào tim.
Sở Du gật đầu, nhìn hài tử trong đình viện, không hỏi thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, nàng bỗng thấy một bóng dáng trắng thuần xông vào tầm mắt.
Tưởng Thuần “Á” một tiếng, trái tim co thắt lại, sau đó nhìn thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm xông về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhấc tay lên huơ một cái đã đánh bật Vệ Lăng Xuân ra.
Có người cả đời truy cầu danh tiếng, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời suy tính quyền thế, có người cả đời chạy theo vinh hoa.
Người sống trên đời, mỗi người một sở cầu.
“Trước đây Tiểu Thất rất thích chơi cùng bọn chúng, mỗi lần đến đều mang theo một ít bánh đường đỏ.” Tưởng Thuần đứng bên cạnh cười khẽ: “Bọn trẻ rất thích… Ấy?”
Sở Du gật đầu, nhìn hài tử trong đình viện, không hỏi thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, nàng bỗng thấy một bóng dáng trắng thuần xông vào tầm mắt.
(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu
Đám hài tử nhìn thấy người đến, vội vàng chạy sang, vui vẻ reo lên: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới!”
“Trước đây Tiểu Thất rất thích chơi cùng bọn chúng, mỗi lần đến đều mang theo một ít bánh đường đỏ.” Tưởng Thuần đứng bên cạnh cười khẽ: “Bọn trẻ rất thích… Ấy?”
Người sống trên đời, mỗi người một sở cầu.
Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã lộ vẻ mặt nghi hoặc. Vệ Uẩn đứng đó, lần này chàng không mang theo bánh đường đỏ, trên mặt lũ trẻ tỏ ra thất vọng. Dường như Vệ Uẩn đang nói gì đó, chàng xoa xoa đầu Vệ lăng Mặc đang ôm bắp đùi mình.
Vệ Lăng Xuân xách theo kiếm gỗ, nói gì đó với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhướng mày rồi gật đầu, bảo lũ trẻ tản ra. Tiếp đó, chàng nâng kiếm gỗ bên cạnh, đứng ở giữa, tùy tiện bày tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất nhưng gần như là một tư thế phòng thủ hoàn mỹ.(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu
Vệ Lăng Xuân xách theo kiếm gỗ, nói gì đó với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhướng mày rồi gật đầu, bảo lũ trẻ tản ra. Tiếp đó, chàng nâng kiếm gỗ bên cạnh, đứng ở giữa, tùy tiện bày tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất nhưng gần như là một tư thế phòng thủ hoàn mỹ.
Tưởng Thuần “Á” một tiếng, trái tim co thắt lại, sau đó nhìn thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm xông về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhấc tay lên huơ một cái đã đánh bật Vệ Lăng Xuân ra.
“Thế mà nỡ lòng nào.”
Vệ Lăng Xuân không chịu thua, lại cầm kiếm xông tới nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để Vệ Lăng Xuân tấn công, vừa chỉ dạy cái gì đó, càng ngày Vệ Lăng Xuân cầm kiếm càng vững vàng, đánh càng mạnh hơn.
Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở chỗ tối trên hành lang dài, nhìn ánh mặt trời dịu dàng ngày thu chiếu rọi lên hình ảnh này, Sở Du không khỏi thầm than: “Bọn trẻ có biết chuyện cha mẹ mình không?”
Tưởng Thuần biết Vệ Uẩn đang chỉ dạy Vệ Lăng Xuân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của thằng bé thì nàng lại đau lòng không chịu được. Nàng dứt khoát cáo lui với Sở Du, vội vã bỏ đi, mắt không thấy thì lòng không phiền.
***
P/s (Zens Zens): Mình mới phát hiện cách tác giả xây dựng triều đại trong bộ truyện từ kiến trúc, lễ chế, trang phục,… dường như đều tham khảo từ triều Hán của Trung Quốc. Để dễ tưởng tượng các bạn có thể xem thử bộ phim Lang Gia Bảng của Hồ Ca đóng. Dưới đây là một đoạn mình cóp nhặt, nói về trang phục trong phim Lang Gia Bảng:
Mặc dù Lang Gia bảng là một bộ phim cổ trang, không nói rõ bối cảnh lịch sử, nhưng đoàn phim về mặt trang phục, lễ nghi đều nghiêm túc nghiên cứu tỉ mỉ, tham khảo lịch sử, nhờ đến sự tư vấn chuyên gia, để thực hiện.
Trang phục nam nữ đều có sự nhất quán về thứ bậc địa vị. Phim dựa theo lễ chế Hán triều mà làm. Nhìn mũ đội đầu và dây thao (tua rua) của nam có thể nhận biết được địa vị, đẳng cấp, thân phận của họ. Trang phục trong cung cũng không làm giống như nhiều bộ phim cổ trang khác màu sắc hoa hoè, trong Lang Gia bảng, người có địa vị càng cao thì màu càng đậm, lên tới Hoàng đế sẽ thành màu đen. Điểm này là căn cứ đặc điểm trang phục Tây Hán mà làm. Mũ đội đầu của hoàng đế và Hoàng tử cũng là mũ thời Hán. Ngọc bội đeo trên người cũng có nghiên cứu, tùy theo thân phận sẽ mang ngọc bội chất liệu màu sắc khác nhau. Một điểm đáng chú ý là ngọc bội sẽ đeo ở phía trước, chứ không đeo bên hông người.
(Nguồn: kites.vn)
Haizz thương 5 đứa trẻ
Ui cha, chờ tình cảm của 2 ac thăng tiến!
MÌnh có nên vẽ gia phả cho Vệ gia không nhỉ
Càng đọc càng thấy hay ? Biết trễ rồi nhưng vẫn căng mắt ra để đọc
Trẻ con mà cha chết trận, mẹ đi lấy chồng khác, sống thiếu tình thương thấy tội mấy đứa nhỏ
Thực ra đọc truyện này mình cũng nghĩ đến Lang gia bảng Phong khởi trường lâm, nghĩ đến Bình Tinh, Lâm Hề, đại ca Bình Chương và cả đại tẩu nữa ?
Tưởng Thuần tội quá
không ai nhắc đến Trình Tuyết nhỉ có 7 ng chồng mà nhắc đến có mỗi 6 người vợ
Nói không phải ấy chứ thật sự hầu hết con người đều sống phải nghĩ cho mình trước. Haizz, mỗi người một lựa chọn mà.