Chương 30 (2)
Tẩu tử vẫn rất giận, vẫn luôn rất tức giận
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghiêng người dựa vào cột nhà trên hành lang, nhìn Vệ Uẩn đánh ngã Vệ Lăng Xuân hết lần này đến lần khác. Cứ như thế trong lúc vô tình, trên mặt Vệ Uẩn hiện lên nụ cười vui vẻ.
Đã rất lâu rồi chàng không cười như vậy. Sau khi trở về từ tiền tuyến, chàng chưa từng cười, mỗi lần cười là xen lẫn rất nhiều trạng thái, có ấm áp, có cay đắng, mang theo một chút đột ngột trưởng thành khó hiểu.
Bấy giờ dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, Vệ Uẩn nhìn Vệ Lăng Xuân bò dậy hết lần này đến lần khác, còn bản thân chàng lại giống như hài tử, dần dần lộ ra dáng vẻ tươi cười. Nụ cười kia trong sáng thuần khiết, ẩn chứa luồng hơi thở thiếu niên.
Không biết đã thử bao nhiêu lần, rốt cuộc Vệ Lăng Xuân cũng nằm gục trên đất, không gượng dậy nổi. Vệ Uẩn cầm kiếm, tựa lên cây, giọng nói hàm chứa ý cười: “Lăng Xuân, cháu tệ quá. Nào, đứng lên! Không phải nói hôm nay nhất định phải đánh với ta sao, qua đây đi.”
Tiếng nói của chàng không nhỏ, Sở Du đứng bên cạnh còn nghe thấy được. Không biết tại sao, bỗng nhiên Sở Du cảm thấy hơi ngứa tay.
Thế là nàng bước raỉtừ chỗ tối,Ĭbật cười: “ĐểĬta đánh thay]Lăng Xuân cho.”ẫ
Vừa nghe thấyḽlời này, VệẵUẩn ngạc nhiênãquay đầu nhìn³Sở Du bướcĪra từ góc]tối. Nàng cởiİáo khoác rộngấgiao lại choỉVãn Nguyệt, đồngỉthời lấy dâyĩbuộc tóc cộtửcao tóc lên,ộrồi lại lấyĪkiếm từ giáốbinh khí bướcıqua, đứng trướcἱmặt Vệ Uẩn.
VệỹUẩn nhìn côɪnương yếu ớt³gầy tong teoịtrước mặt, mấtĨnửa ngày mớiýphản ứng lại,ḷgian nan nói:ï“Cái này, tẩuồtử, hay làÍđệ nhận thuaànhé…”
Lời cònẽchưa dứt đãẫnghe một tiếngЇ“Thỉnh chỉ giáo”êvang lên, sauĨđó kiếm phóng°tới như bạchỳxà, mãnh liệt¸đâm về phíaọVệ Uẩn. VệɩUẩn hết hồnứliên tục lùiâvề sau, cănĩbản không dámĬđánh trả.
Nhưng kiếm,Sở Du quáởmạnh mẽ sắcİbén, kiếm phongỉcuốn lá rụngỹbay tán loạn.ĨHài tử bênẳcạnh vỗ tayẽtrầm trồ khenἲngợi, Vệ Uẩnjbị Sở Duờđuổi chạy khắp,sân. Khinh côngõcủa Sở Duèkhông bằng Vệ¸Uẩn, nghe thấyýVệ Uẩn vừaĺchạy vừa xinịtha: “Tẩu tử,ịđệ sai rồi.ưSau này đệặsẽ không ănľhiếp bọn LăngľXuân nữa, tẩuἱđừng đánh…”
SởồDu vừa bựcóvừa buồn cười,ỹđuổi theo mộtılát rồi cuối°cùng cũng kiệtậsức. Nàng đứngÎmột bên vừaòchống kiếm vừaịthở hồng hộc.ợVệ Uẩn bưngỉtrà cảnh giácẫtới gần nàng,ýdè dặt nói:ἶ“Tẩu tử, uốngïnước không?”
SởíDu ngước mắtĩnhìn chàng, tứcĪgiận đoạt lấy²tách nước từồtrong tay chàng,ẹtu ừng ực.ãNàng nhướng màyửnhìn chàng: “Đệávẫn không đánhìtrả, có phảiồxem thường taệhay không?”
“Làmẽgì có.” Vẻủmặt Vệ Uẩnêkhổ não: “Đệữđây sợ tẩu(lắm, đệ raòtay với aiícũng không dámÏra tay vớiỹbà cô ngàiḷđâu, đúng không?”ô
Sở Du ngheệthấy lời nàyộthì nhịn khôngậđược mà cườiĩ“phì” . Thấy{Sở Du cười,ịVệ Uẩn mớiĨthở phào nhẹãnhỏm, vội mangạkhăn đến lấyịlòng: “Tẩu tử,Ïnào, lau mồịhôi đi, đánhımệt không?”
SởἶDu ném kiếmằtrở lại giáổbinh khí, lấyẫkhăn ướt từ:trong tay chàng,ἴvừa lau mồúhôi vừa bướcêvào trong. VệÏUẩn ngoan ngoãnăđi theo phíaẩsau. Sở DuĪliếc nhìn chàng,Ïnàng vừa toátờmồ hôi, trênỉmi còn thấmềđẫm hơi nước,ýnhìn thoáng quaīđôi mắt kiaĬnhư ẩn chứaìlàn thu thủy,ầkhiến xương ngườiỉxem nhũn điùmột nửa.
Chẳng quaìlúc đó VệìUẩn còn chưaũbiết cái gìígọi là thuêthủy trêu người.IChỉ có điềuélúc Sở Du²nhìn qua, chàngịcảm thấy nhườcó gì đóựchạy rần rầnḹtừ đầu ngónốtay rồi tíchĩtụ lại trongílòng, làm chàngἷkhông kiềm đượcḽmà ngẩn người.
VệãUẩn vội vàng)cúi đầu, khôngỏdám nhìn nhiều.âSở Du lauễmặt mình bằngĩđộng tác giốngạnhư lau cái]bàn, nàng chậmἰrãi nói: “TiểuἴThất, vận độngỉmột hồi cóἱthấy vui vẻữchút nào không?”°
“Ừm.” Vệ Uẩnḻthành thật đáp:ì“Nhìn đám hàiἳtử Lăng Xuân,ỉtự nhiên đệ)cảm thấy tinhểthần phấn chấnổmạnh mẽ hơn.”ἷ
Sở Du cườiạkhẽ, nhìn vềéphía bầu trờiôxa xăm cùngɪáng mây đang)hòa lẫn vàoénhau, đột nhiênậdâng lên niềmằhi vọng vôỡhạn: “Rồi mọi(chuyện sẽ tốtĬhơn.”
Vệ Uẩn nhìn theo Sở Du, nhẹ nhàng đáp: “Phải.”
Tẩu tử vẫn rất giận.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng ăn, nửa đường bỗng thấy quản gia đang cầm một tấm thiệp bước đến. Nhìn thấy Sở Du, quản gia mỉm cười khom lưng: “Thiếu phu nhân, Hầu gia, đây là thiệp do Tống phủ đưa đến. Ngày kia là thọ thần(*) của Hộ Quốc Công, Tống gia đặc biệt mời Hầu gia và Thiếu phu nhân tham dự.”
“Người đến nói…” Dường như quản gia biết thế nào bọn họ cũng hỏi vấn đề này nên đã sớm dò hỏi người của Tống gia. Ông ta vội đáp: “Hiện nay Tống thế tử và Sở nhị tiểu thư đã đính hôn, bảo rằng Thiếu phu nhân là người của Sở gia, cho nên cố ý mời riêng một tấm thiệp.”
Vệ Uẩn: “…”“Trả lại cho đệ?” Sở Du nhướng mày: “Đồ vào trong tay ta mà còn muốn đòi lại?” Sở Du phẩy mạnh tay áo, xoay người bỏ đi: “Nghĩ hay thật!”(*) Thọ thần: sinh nhật
【Vở kịch nhỏ】“Trả lại cho đệ?” Sở Du nhướng mày: “Đồ vào trong tay ta mà còn muốn đòi lại?” Sở Du phẩy mạnh tay áo, xoay người bỏ đi: “Nghĩ hay thật!”
Vở kịch nhỏ
Sở Du nghe nói thế thì nghi hoặc.
Sở Du: “Vệ Uẩn.”
Hôm nay mặc dù Vệ Uẩn đã được thả ra, nhưng Vệ gia chỉ còn lại một Vệ Uẩn không có thực quyền. Tống gia mời bọn họ là có ý gì?
Không, nàng vẫn luôn rất tức giận.“Đệ sai rồi.”
Quan trọng nhất là tại sao còn cố ý mời đích danh nàng đi?
Quan trọng nhất là tại sao còn cố ý mời đích danh nàng đi?
Không chỉ có Sở Du, Vệ Uẩn cũng cảm thấy kỳ quái. Chàng cầm bái thiếp, phát hiện bái thiếp chia ra thành hai phần, một phần cho chàng, một phần khác là cho Sở Du. Thế là chàng cau mày hỏi lại quản gia: “Ông có biết vì sao bọn họ cố ý mời Thiếu phu nhân đi không?”
Hôm nay mặc dù Vệ Uẩn đã được thả ra, nhưng Vệ gia chỉ còn lại một Vệ Uẩn không có thực quyền. Tống gia mời bọn họ là có ý gì?Sở Du: “Quỳ xuống.”
“Người đến nói…” Dường như quản gia biết thế nào bọn họ cũng hỏi vấn đề này nên đã sớm dò hỏi người của Tống gia. Ông ta vội đáp: “Hiện nay Tống thế tử và Sở nhị tiểu thư đã đính hôn, bảo rằng Thiếu phu nhân là người của Sở gia, cho nên cố ý mời riêng một tấm thiệp.”
Vệ Uẩn nghe nói thế thì nhíu mày Sở Du cũng cảm thấy có chút kỳ quái: “Nhưng mà bọn họ cũng lạ lùng thật, rõ ràng Thiếu phu nhân là Thiếu phu nhân Vệ gia ta, sao lại là người của Sở gia chứ?”
Vệ Uẩn: “Tẩu tử, có gì căn dặn?”
Vệ Uẩn: “Hoàng Đế? Chưa từng sợ.”
Sở Du không trả lời câu hỏi của quản gia, gật đầu nói: “Chúng ta biết rồi, ông đi đi.”
(*) Thọ thần: sinh nhật
Quản gia đáp một tiếng rồi lui xuống, chỉ để lại Sở Du và Vệ Uẩn trên hành lang dài. Sở Du thong thả nhét bái thiếp vào tay áo, Vệ Uẩn chột dạ cúi gằm mặt, nhìn Sở Du sửa sang lại ống tay. Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, như cười như không, hỏi: “Ký thư phóng thê vui không?”
“Đệ sai rồi.”
***
Vệ Uẩn chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống nhận tội, vội nói: “Là lỗi của đệ, tẩu tẩu lấy thư phóng thê ra đây, đệ sẽ đốt nó rồi lập tức tới Sở gia nói rõ chuyện này với bá phụ bá mẫu…”
【
(n năm sau)
“Trả lại cho đệ?” Sở Du nhướng mày: “Đồ vào trong tay ta mà còn muốn đòi lại?” Sở Du phẩy mạnh tay áo, xoay người bỏ đi: “Nghĩ hay thật!”
Quần chúng: “Đệch, người này không phải Hoàng Đế à?!
Vệ Uẩn: “…”
Quản gia đáp một tiếng rồi lui xuống, chỉ để lại Sở Du và Vệ Uẩn trên hành lang dài. Sở Du thong thả nhét bái thiếp vào tay áo, Vệ Uẩn chột dạ cúi gằm mặt, nhìn Sở Du sửa sang lại ống tay. Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, như cười như không, hỏi: “Ký thư phóng thê vui không?”
Tẩu tử vẫn rất giận.
Không, nàng vẫn luôn rất tức giận.
***
】
Vệ Uẩn: “…”
Sở Du: “Vệ Uẩn.”【】(*) Thọ thần: sinh nhậtVở kịch nhỏ“Người đến nói…” Dường như quản gia biết thế nào bọn họ cũng hỏi vấn đề này nên đã sớm dò hỏi người của Tống gia. Ông ta vội đáp: “Hiện nay Tống thế tử và Sở nhị tiểu thư đã đính hôn, bảo rằng Thiếu phu nhân là người của Sở gia, cho nên cố ý mời riêng một tấm thiệp.”Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng ăn, nửa đường bỗng thấy quản gia đang cầm một tấm thiệp bước đến. Nhìn thấy Sở Du, quản gia mỉm cười khom lưng: “Thiếu phu nhân, Hầu gia, đây là thiệp do Tống phủ đưa đến. Ngày kia là thọ thần(*) của Hộ Quốc Công, Tống gia đặc biệt mời Hầu gia và Thiếu phu nhân tham dự.”】
Vệ Uẩn: “Được, tẩu tử, lần này người muốn đệ quỳ ván giặt đồ hay là sầu riêng?”
Sở Du không trả lời câu hỏi của quản gia, gật đầu nói: “Chúng ta biết rồi, ông đi đi.”
(n năm sau)
Vệ Uẩn: “Chẳng phải ta đã nói dưới một người à?”
Vệ Uẩn: “Vệ Uẩn ta là Trấn Bắc Vương giết người không chớp mắt, dưới một người trên vạn người. Thiên hạ này không có người nào, không có việc gì làm ta sợ!”
Không chỉ có Sở Du, Vệ Uẩn cũng cảm thấy kỳ quái. Chàng cầm bái thiếp, phát hiện bái thiếp chia ra thành hai phần, một phần cho chàng, một phần khác là cho Sở Du. Thế là chàng cau mày hỏi lại quản gia: “Ông có biết vì sao bọn họ cố ý mời Thiếu phu nhân đi không?”
Sở Du: “Vệ Uẩn.”
Vệ Uẩn: “Tẩu tử, có gì căn dặn?”
Sở Du: “Quỳ xuống.”
Quần chúng: “Không phải bảo không có người nào chuyện nào làm ngươi sợ sao?”
Vệ Uẩn: “Được, tẩu tử, lần này người muốn đệ quỳ ván giặt đồ hay là sầu riêng?”
Quần chúng: “Không phải bảo không có người nào chuyện nào làm ngươi sợ sao?”
Vệ Uẩn: “Chẳng phải ta đã nói dưới một người à?”
Quần chúng: “Đệch, người này không phải Hoàng Đế à?!
Vệ Uẩn: “Hoàng Đế? Chưa từng sợ.”
vở kịch nhỏ dễ thương quá
ôi !!!! tuổi trẻ của tôi đâu rồi…
Coi cái vở kịch nhỏ mà cười xỉu luôn. Ổng hài quá trời quá đất
Chưa gì đã bộc lộ bản chất sợ vợ :)))))
Dưới 1 mình chị Du thui ???