Sơn hà chẩm – Chương 30 (1)

Chương 30 (1)

Tẩu tử vẫn rất giận, vẫn luôn rất tức giận

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không lên tiếng, nàng im lặng đứng cạnh Vệ Uẩn.

Nhận ra độ ấm bên cạnh, chàng từ từ bình tĩnh lại.

Vệ Uẩn cảm thấy dường như trong lòng mình có một con cự thú, nó gào thét cắn xé, rục rịch ngốc đầu dậy. Nhưng độ ấm bên cạnh lại thời thời khắc khắc nhắc nhở chàng, kéo chàng ra khỏi bóng tối.

Vệ Uẩn bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài, nói với Sở Du: “Tẩu tẩu đi ngủ đi, đêm đã khuya rồi.”

Sở Du đáp một tiếng rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa, nàng dừng chân, quay đầu lại nhìn. Thiếu niên ngồi trên xe lăn, ngửa đầu ngắm trăng, trường y trắng thuần tỏa sáng dưới ánh trăng, trông như trích tiên lạc phàm(*), không hề phù hợp với thế gian này.

(*) Trích tiên lạc phàm: tiên mắc đọa rơi xuống phàm trần

Từ trước đến nay, Sở Du đều biết Vệ Uẩn trưởng thành sẽ rất đẹp. Năm đó dù cho chàng được người khác mắng là kẻ nham hiểm, nhưng nữ tử ái mộ chàng cũng xếp hàng dài từ Hoa Kinh đến ngoài Côn Dương. Tuy nhiên Sở Du chưa bao giờ nghĩ ngay từ thuở thiếu niên, chàng đã đẹp như vậy.

S Du v đến phòng,ban đêm trntrc khó ng,nàng nghĩ tiïV ph điîtrưc.

Đi trưc, nàngđào hôn điɪtìm C SãSinh là lúcV gia đanghưng thnh. Saukhi nghe thyV gia gpìchuyn, nàng cũngkhông biết rõĪđã xy raóchuyn gì. Khiɩđó Đi Sbt n, chCôn Dương nàngđang làócon đưng vnchuyn lương thobt buc phièđi qua, cũnglà phòng tuyếnth hai nghênhchiến Bc Đch°ngay sau khiİBch thành bphá. Do đó,Įnàng chưa kplàm chút gìđó cho Vgia là đãĩphi chy thngti chiến trưng.

Mttháng sau, VUn đưc pháira chiến trn,Īxây dng liIquân đi Vĩgia, đánh viéBc Đch hainăm tròn.

Trong hainăm này, CĩS Sinh hoànɩtoàn khng chếđưc tin tàilương tho vàõquân b đngìsau chiến trưng,ïto s ngh mnh mînht cho VâUn. Mà VúUn thì thngtiến mt đưngĩđến hang Bc Đch, san)bng triu đìnhĨBc Đch, báomi huyết thùíca chàng.

Sau trn[chiến này, VUn và CêS Sinh cùngnhau hi kinh,bt đu thiđi văn C¸võ V cabn h. Cũngăkhi đó, SDu mi có³th dt ra,tr v xemV gia. Nhưngįkhi đó nàngđã chng thgiúp đưc gìôcho V gia.Dưi s dndt ca VUn, V gia°đã khôi phcãt lâu. Nếuɪnàng li nóiîcái gì thìging như đangnnh hót vy.

Chưaĩtng tr giúpĺlúc V giaɨgp nn chính}là mt núttht trong lòngS Du. Chngĭqua đi trưcľnàng chìm đmtrong tình yêu,ìdn dn bàoũmòn bn thân,cui cùng triqua năm dài[tháng rng, nútítht này cũngìt t trôifvào quên lãng.

Nhưng}kiếp này nghĩli, S DuÎcm thy cóchút tiếc nui,}năm đó V}Un đã khcc biết bao.

Nếunàng không tiếpľxúc thì btíquá ch cóįlòng kính ngưnganh hùng. Tiếpīxúc và quenbiết V Unìri, li biếtİđây là mtngưi tht sngs s, nàng{khó tránh khicó chút đaulòng.

S Du btĩgiác nghĩ ngiơđến khuya riámi ng. Sángìhôm sau, TưngThun đã đếnt sm, choĬngưi vào thôngbm vi SDu. Khi SDu ra mtxong bưc ra,ìnhìn thy TưngThun đi bêntrong, nàng tươicưi bưc ti:“Sao hôm nay{t đến sm[vy?”

“Năm vđtiu công tếđã v, sángìsm bn hdy tp võ,t cũng dygiúp bn trɨhc tiết buiăsáng ri miti đây.”

TưngThun đng lên,íbưc ti đóníS Du. SDu mi nàngcùng ăn đim}tâm, va gpïđ ăn choòTưng Thun, vanói: “T đếnìvì chuyn canăm v tiuĩcông t?”

Phi,:là thế này…òTưng Thun nhpmt ngm sadê, ly khănĩchm môi, giithích: “Hôm nayèmu thân bntr đu đãÍri đi, chòcòn hai chúngĩta chăm sóc.ýT nghĩ, ngàyèthưng mui phi°trông coi ngưiđti lui trong{ph và giaoĪdch tin bcếnày n đãĩđ phin ri,chi bng giaonăm v tiucông t chot đi. Dùīsao t cũngɨlà mu thânļca Lăng Xuân,thưng ngày chămsóc nó, nhânútin chăm thêmvài đa cũngÏchng sao.”

Vyĩcũng tt.” SDu gt đu,sau đó chtnh đến bâyľgi Liu TuyếtDương đã vInhà, nên hili: “T cóĺnói chuyn nàyvi mu thânĪchưa?”

Đã nóiĮri.”

T trưcúđến nay, Tưng:Thun vn thôngìminh. Năm đóílàm vic dưitrưng Lương thĮnhưng nàng yívn có thlàm vic đâuêra đy. Hômnay đi mt¸vi Liu TuyếtDương vn đãth ơ vimi th, nàngɨy li càngchu toàn hơn.ó

“Mu thân nóithân th bàkhông khe, lúc³bà đi đãÏgiao con duđchưng gia chomui, sau này¹mi chuyn trongõnhà c giaoĩcho mui x,lý, bo títi hi muiơlà đưc.”

LúcĬLiu Tuyết Dươngđtr v cũngĩtng nói li¹này vi SɩDu. Hôm nayĩbà nói liòln na viTưng Thun, erng đã quyếtìri. S Ducũng không tìchi, hôm nayýtrong nhà córt nhiu sõv ln nh,:thân th LiuTuyết Dương vn²không khe, thtıs không thíchhp đ làm.īNàng gt đuđnói: “Vy cũngđưc, sau nàyɩnăm v tiuícông t giaoôcho t, trnhưng chuyn đis như nhphc, còn liùt t quyếtđnh là đưcĮri.”

“T đến[đây là đbàn vi muichuyn này… Trong¹mt Tưng Thun{cht cha sulo: “V giaíđi đi đuĺly võ hclàm gc, myòth như thiɪthư cũng chÏhc sơ qua,không bt buc,ľbiết ch làđã tt ri.,Nhưng hôm nay…ýT không munđ Lăng Xuânìtheo gót Nhĭlang.”

Tưng Thunɪva nhc đếnIV Thúc, trongĩmt li hàmıcha hơi nưc,nàng vi vàngɨly khăn chm¸mt, cưi nói:,Đ mui chêcưi ri.”

SĩDu không lênítiếng, v nhưĩkhông thy stht th ca(Tưng Thun, chđáp: “Mui sbàn li viTiu Tht chuynɩnày, có điuéhài t đucó thiên tính,không nên épbuc phi làmIcái gì. Khóaįhc sau nàys là sánghc võ, chiuđc sách, chílũ tr quajmưi tui rili xem tưcht thế nào.Nó thích đcĮsách thì tcũng ngăn khôngĨni, mun làmtưng quân thìt cũng cnĩkhông đưc. Sauɨnày, cho dùchúng có munlàm th mcếđi na thìđcũng là chuynbình thưng.

“Cũng phải.” Tưởng Thuần thở dài một hơi: “Đều là số mệnh.”

Sở Du nhịn không được cảm thán, Tưởng Thuần biết lời nàng nói là có ý gì, bảo: “Đều là duyên phận cả, bọn họ còn trẻ, dù sao vẫn phải tái giá. Muội cũng biết tính tình Trương Hàm và Vương Lam rồi đấy, lỗ tai mềm, trong nhà nói gì nghe nấy. Vương Lam thì tạm thời chưa tính toán, còn gia đình Trương Hàm đã tìm cho nàng một lối thoát cả rồi. Có một vị tiểu quan, từ khi Trương Hàm chưa lấy chồng là đã mến mộ nàng ấy, hôm nay dốc hết gia tài làm sính lễ, gia đình Trương hàm cũng vì muốn tốt cho nàng ấy.”“Dù sao con người cũng thường nuông chiều bản thân, nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ nàng ta sẽ cảm thấy chăm sóc hài tử sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng thời niên thiếu, nàng ta và Diêu Giác từng nói muốn làm người đứng trên người khác, sao có thể mai một bản thân như vậy? Hôm nay, Vệ gia đã ổn định, các nàng cũng không còn có lý do gì để ở lại. Nếu chờ thêm vài năm, các nàng sinh con xong, e rằng tuổi cũng đã lớn.”

Hai người tán gẫu hàn huyên chuyện lũ trẻ, Sở Du đứng dậy đi cùng Tưởng Thuần đến hậu viện xem các tiểu công tử.

“Cũng phải.” Tưởng Thuần thở dài một hơi: “Đều là số mệnh.”

Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất là Vệ Lăng Xuân – hài tử của Tưởng Thuần, chưa được sáu tuổi. Thằng bé đang giơ kiếm gỗ đứng trong đình viện, múa máy tay chân.

Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.

Ba đứa con của Trương hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác sinh cùng một năm, không chênh lệch mấy, gồm Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn. Ba đứa bé chỉ mới bốn tuổi, chạy theo phía sau Vệ Lăng Xuân, dáng vẻ vô tư hoàn toàn không biết chuyện gì, cãi nhau chí chóe.

Đám hài tử nhìn thấy người đến, vội vàng chạy sang, vui vẻ reo lên: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới!”

Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.

Gả cho vương hầu tương tướng(*), năm đó họ gả và Vệ gia, cũng là vì thấy dù là con vợ kế nhưng cũng có quân công trên người, người ngoài không dám khinh thường, quyền thế trung thiên.

Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở chỗ tối trên hành lang dài, nhìn ánh mặt trời dịu dàng ngày thu chiếu rọi lên hình ảnh này, Sở Du không khỏi thầm than: “Bọn trẻ có biết chuyện cha mẹ mình không?”

Dù cho bị tình cảm làm cảm động, nhưng lý trí vẫn còn đó. Sau tiệc rượu đêm ấy, tất cả tình cảm cũng đã đến lúc phủ bụi vào tim.

“Biết thì biết…” Tưởng Thuần thở dài: “… Nhưng trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện ra, những đứa trẻ khác không hiểu rõ lắm. Chúng cứ ngỡ qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ trở về chơi đùa với mình.”

Ba đứa con của Trương hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác sinh cùng một năm, không chênh lệch mấy, gồm Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn. Ba đứa bé chỉ mới bốn tuổi, chạy theo phía sau Vệ Lăng Xuân, dáng vẻ vô tư hoàn toàn không biết chuyện gì, cãi nhau chí chóe.

“Vậy Lăng Xuân…” Sở Du mấp máy môi, trong mắt Tưởng Thuần ánh lên niềm vui: “Nó ôm tỷ khóc suốt một đêm. Khi tỷ nói sẽ không bỏ lại nó, nó ôm tỷ, bảo tỷ đừng sợ. Sau này nó lớn lên còn mạnh hơn phụ thân nó, sẽ bảo vệ tỷ.”

Có người cả đời truy cầu danh tiếng, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời suy tính quyền thế, có người cả đời chạy theo vinh hoa.Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã lộ vẻ mặt nghi hoặc. Vệ Uẩn đứng đó, lần này chàng không mang theo bánh đường đỏ, trên mặt lũ trẻ tỏ ra thất vọng. Dường như Vệ Uẩn đang nói gì đó, chàng xoa xoa đầu Vệ lăng Mặc đang ôm bắp đùi mình.Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để Vệ Lăng Xuân tấn công, vừa chỉ dạy cái gì đó, càng ngày Vệ Lăng Xuân cầm kiếm càng vững vàng, đánh càng mạnh hơn.

Sở Du nghe vậy, nàng nhìn về phía đứa trẻ trong đình viện rõ ràng đã thấm mệt, nhưng vẫn huơ từng chiêu kiếm theo lời sư phụ dạy, trong lòng không khỏi xúc động.

“Biết thì biết…” Tưởng Thuần thở dài: “… Nhưng trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện ra, những đứa trẻ khác không hiểu rõ lắm. Chúng cứ ngỡ qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ trở về chơi đùa với mình.”

“Thế mà nỡ lòng nào.”

Hai người tán gẫu hàn huyên chuyện lũ trẻ, Sở Du đứng dậy đi cùng Tưởng Thuần đến hậu viện xem các tiểu công tử.

Sở Du nhịn không được cảm thán, Tưởng Thuần biết lời nàng nói là có ý gì, bảo: “Đều là duyên phận cả, bọn họ còn trẻ, dù sao vẫn phải tái giá. Muội cũng biết tính tình Trương Hàm và Vương Lam rồi đấy, lỗ tai mềm, trong nhà nói gì nghe nấy. Vương Lam thì tạm thời chưa tính toán, còn gia đình Trương Hàm đã tìm cho nàng một lối thoát cả rồi. Có một vị tiểu quan, từ khi Trương Hàm chưa lấy chồng là đã mến mộ nàng ấy, hôm nay dốc hết gia tài làm sính lễ, gia đình Trương hàm cũng vì muốn tốt cho nàng ấy.”

Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu và Diêu Giác… lúc chưa lấy chồng, họ đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai người bọn họ quen suy tính cho bản thân, Tạ Cửu từng nói với tỷ, vốn nàng ta định rời đi sớm một chút, bây giờ đã kéo dài đến hôm nay, chỉ sợ càng kéo càng không muốn đi nữa.”

“Dù sao con người cũng thường nuông chiều bản thân, nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ nàng ta sẽ cảm thấy chăm sóc hài tử sống qua ngày cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng thời niên thiếu, nàng ta và Diêu Giác từng nói muốn làm người đứng trên người khác, sao có thể mai một bản thân như vậy? Hôm nay, Vệ gia đã ổn định, các nàng cũng không còn có lý do gì để ở lại. Nếu chờ thêm vài năm, các nàng sinh con xong, e rằng tuổi cũng đã lớn.”

“Vậy Lăng Xuân…” Sở Du mấp máy môi, trong mắt Tưởng Thuần ánh lên niềm vui: “Nó ôm tỷ khóc suốt một đêm. Khi tỷ nói sẽ không bỏ lại nó, nó ôm tỷ, bảo tỷ đừng sợ. Sau này nó lớn lên còn mạnh hơn phụ thân nó, sẽ bảo vệ tỷ.”

Gả cho vương hầu tương tướng(*), năm đó họ gả và Vệ gia, cũng là vì thấy dù là con vợ kế nhưng cũng có quân công trên người, người ngoài không dám khinh thường, quyền thế trung thiên.

Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu và Diêu Giác… lúc chưa lấy chồng, họ đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai người bọn họ quen suy tính cho bản thân, Tạ Cửu từng nói với tỷ, vốn nàng ta định rời đi sớm một chút, bây giờ đã kéo dài đến hôm nay, chỉ sợ càng kéo càng không muốn đi nữa.”

Sở Du nghe vậy, nàng nhìn về phía đứa trẻ trong đình viện rõ ràng đã thấm mệt, nhưng vẫn huơ từng chiêu kiếm theo lời sư phụ dạy, trong lòng không khỏi xúc động.Vệ Lăng Xuân không chịu thua, lại cầm kiếm xông tới nữa.Hài tử nhỏ nhất chính là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh ra, hôm nay chưa tới hai tuổi. Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn nhóm nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông bước đi. Đứa bé cố sức muốn bò về phía Vương Lam, Vương Lam nhìn nó, phát ra tiếng cười khanh khách.(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu

Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất là Vệ Lăng Xuân – hài tử của Tưởng Thuần, chưa được sáu tuổi. Thằng bé đang giơ kiếm gỗ đứng trong đình viện, múa máy tay chân.

Dù cho bị tình cảm làm cảm động, nhưng lý trí vẫn còn đó. Sau tiệc rượu đêm ấy, tất cả tình cảm cũng đã đến lúc phủ bụi vào tim.

Sở Du gật đầu, nhìn hài tử trong đình viện, không hỏi thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, nàng bỗng thấy một bóng dáng trắng thuần xông vào tầm mắt.

Tưởng Thuần “Á” một tiếng, trái tim co thắt lại, sau đó nhìn thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm xông về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhấc tay lên huơ một cái đã đánh bật Vệ Lăng Xuân ra.

Có người cả đời truy cầu danh tiếng, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời suy tính quyền thế, có người cả đời chạy theo vinh hoa.

Người sống trên đời, mỗi người một sở cầu.

“Trước đây Tiểu Thất rất thích chơi cùng bọn chúng, mỗi lần đến đều mang theo một ít bánh đường đỏ.” Tưởng Thuần đứng bên cạnh cười khẽ: “Bọn trẻ rất thích… Ấy?”

Sở Du gật đầu, nhìn hài tử trong đình viện, không hỏi thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, nàng bỗng thấy một bóng dáng trắng thuần xông vào tầm mắt.

(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu

Đám hài tử nhìn thấy người đến, vội vàng chạy sang, vui vẻ reo lên: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới!”

“Trước đây Tiểu Thất rất thích chơi cùng bọn chúng, mỗi lần đến đều mang theo một ít bánh đường đỏ.” Tưởng Thuần đứng bên cạnh cười khẽ: “Bọn trẻ rất thích… Ấy?”

Người sống trên đời, mỗi người một sở cầu.

Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã lộ vẻ mặt nghi hoặc. Vệ Uẩn đứng đó, lần này chàng không mang theo bánh đường đỏ, trên mặt lũ trẻ tỏ ra thất vọng. Dường như Vệ Uẩn đang nói gì đó, chàng xoa xoa đầu Vệ lăng Mặc đang ôm bắp đùi mình.

Vệ Lăng Xuân xách theo kiếm gỗ, nói gì đó với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhướng mày rồi gật đầu, bảo lũ trẻ tản ra. Tiếp đó, chàng nâng kiếm gỗ bên cạnh, đứng ở giữa, tùy tiện bày tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất nhưng gần như là một tư thế phòng thủ hoàn mỹ.(*) Vương hầu tương tướng: chỉ các chức quan giai cấp cao quý gồm tể tướng, tướng quân, vương, hầu

Vệ Lăng Xuân xách theo kiếm gỗ, nói gì đó với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhướng mày rồi gật đầu, bảo lũ trẻ tản ra. Tiếp đó, chàng nâng kiếm gỗ bên cạnh, đứng ở giữa, tùy tiện bày tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất nhưng gần như là một tư thế phòng thủ hoàn mỹ.

Tưởng Thuần “Á” một tiếng, trái tim co thắt lại, sau đó nhìn thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm xông về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn nhấc tay lên huơ một cái đã đánh bật Vệ Lăng Xuân ra.

“Thế mà nỡ lòng nào.”

Vệ Lăng Xuân không chịu thua, lại cầm kiếm xông tới nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để Vệ Lăng Xuân tấn công, vừa chỉ dạy cái gì đó, càng ngày Vệ Lăng Xuân cầm kiếm càng vững vàng, đánh càng mạnh hơn.

Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở chỗ tối trên hành lang dài, nhìn ánh mặt trời dịu dàng ngày thu chiếu rọi lên hình ảnh này, Sở Du không khỏi thầm than: “Bọn trẻ có biết chuyện cha mẹ mình không?”

Tưởng Thuần biết Vệ Uẩn đang chỉ dạy Vệ Lăng Xuân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của thằng bé thì nàng lại đau lòng không chịu được. Nàng dứt khoát cáo lui với Sở Du, vội vã bỏ đi, mắt không thấy thì lòng không phiền.

***

P/s (Zens Zens): Mình mới phát hiện cách tác giả xây dựng triều đại trong bộ truyện từ kiến trúc, lễ chế, trang phục,… dường như đều tham khảo từ triều Hán của Trung Quốc. Để dễ tưởng tượng các bạn có thể xem thử bộ phim Lang Gia Bảng của Hồ Ca đóng. Dưới đây là một đoạn mình cóp nhặt, nói về trang phục trong phim Lang Gia Bảng:

Mặc dù Lang Gia bảng là một bộ phim cổ trang, không nói rõ bối cảnh lịch sử, nhưng đoàn phim về mặt trang phục, lễ nghi đều nghiêm túc nghiên cứu tỉ mỉ, tham khảo lịch sử, nhờ đến sự tư vấn chuyên gia, để thực hiện.

Trang phục nam nữ đều có sự nhất quán về thứ bậc địa vị. Phim dựa theo lễ chế Hán triều mà làm. Nhìn mũ đội đầu và dây thao (tua rua) của nam có thể nhận biết được địa vị, đẳng cấp, thân phận của họ. Trang phục trong cung cũng không làm giống như nhiều bộ phim cổ trang khác màu sắc hoa hoè, trong Lang Gia bảng, người có địa vị càng cao thì màu càng đậm, lên tới Hoàng đế sẽ thành màu đen. Điểm này là căn cứ đặc điểm trang phục Tây Hán mà làm. Mũ đội đầu của hoàng đế và Hoàng tử cũng là mũ thời Hán. Ngọc bội đeo trên người cũng có nghiên cứu, tùy theo thân phận sẽ mang ngọc bội chất liệu màu sắc khác nhau. Một điểm đáng chú ý là ngọc bội sẽ đeo ở phía trước, chứ không đeo bên hông người.

(Nguồn: kites.vn)

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

330 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mèo
Mèo
3 Năm Cách đây

Mẹ sao nỡ lòng nào bỏ con được nhỉ!? Cám ơn chủ nhà nghen.

Sweet mandy
Sweet mandy
3 Năm Cách đây

Tội mấy đứa nhỏ, mất cha mà mẫu thân cũng bỏ đi 😣

duyen20
duyen20
3 Năm Cách đây

Những đứa trẻ mồ côi …

Uyên
Uyên
3 Năm Cách đây

Tội mấy bọn nhỏ haizzz

Huỳnh Tố Lệ
Huỳnh Tố Lệ
3 Năm Cách đây

Thương mấy bé quá. Mất cha lại thiếu tình mẹ, dù được nuôi dưỡng tốt thế nào thì tình cảm cũng bị khiếm khuyết.

Ytnqng
Ytnqng
3 Năm Cách đây

Có lẽ sau Vệ Uẩn thì Vệ Lăng Xuân sẽ là một hạt giống tốt

Cuchuong
Cuchuong
3 Năm Cách đây

Ai cũng có lựa chọn riêng. Tác giả viết rất hay về phụ nữ thời xưa

Hoa Kì Thần
Hoa Kì Thần
3 Năm Cách đây

Những đứa trẻ ít ra còn có nơi gọi là nhà.. có ng thương yêu. Tưởng Thuần và SD cũng xem như là mẹ nuôi tụi nhỏ rồi

Lyly
Lyly
3 Năm Cách đây

Zen am hiểu thật đó, edit lại mượt nữa

Vy Phan
Vy Phan
3 Năm Cách đây

Một lần nữa cảm ơn Zen Zen đã edit bộ truyện hay thế này. 🙂

330
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!