Chương 31 (1)
Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tống gia gởi thiệp mời như thế khiến Vệ Uẩn cảm thấy lo lắng trong lòng. Chàng cứ cảm giác phong thư phóng thê đó sẽ gây họa, nhưng không thể nói chắc là sẽ gây họa gì, chỉ có thể cứ để đó.
Bọn họ ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Đợi đến hôm sau, Vệ Uẩn dẫn Sở Du và Tưởng Thuần cùng đi đến phủ Hộ Quốc Công. Mặc dù trên thiệp chỉ mời Vệ Uẩn và Sở Du, nhưng vì Sở Du muốn kéo Tưởng Thuần ra ngoài giải sầu nên cũng dẫn cả nàng ấy đến phủ Hộ Quốc Công.
Tống gia đều là công thân khai quốc, võ tướng thế gia giống như Vệ gia. Hộ Quốc Công Tống Triệu có giao hảo với ông nội Vệ Uẩn. Năm đó, hai người từng cùng nhau Nam chinh Bắc thảo(*), có vài phần tình nghĩa.
(*) Thảo: thảo phạt
Chẳng qua đến đời VệỹTrung, con cháuĩTống gia họcèđòi theo nhữngóđặc tính phùīphiếm của HoaôKinh, ở trongítriều tinh thôngịnịnh nọt quyềnợthế, đánh mấtóphong thái trênẹchiến trường trước(đây. Vệ gia,lấy Tống giaêlàm gương, choịnên các huynh}đệ đến támắchín tuổi đềuỉbị đưa raἵbiên cảnh họcḻcưỡi ngựa bắnơtên, từ nhỏẫđi theo ngườiồnhà, học cáchİsát phạt trênìchiến trường.
Dần dà,ĺgiữa hai nhàìchỉ còn chútĨquan hệ trênờngười Hộ QuốcợCông, còn nhữngἱngười khác thìókhông có giaoỗthoa.
Nhưng chỉ dựaývào Hộ QuốcĭCông, Vệ Uẩnỳvẫn phải nểímặt. Do đó,ởchàng bảo quảnfgia chuẩn bịắhậu lễ, thayỏhoa y, rồiɩdẫn Sở DuÎvà Tưởng Thuần}ra ngoài.
Hôm nayἵbọn họ vẫnịcòn đang để[tang, phục sứcἰkhông thể quáĩcầu kỳ. Baḹngười đều mặcáy phục trắng,ưVệ Uẩn làĺtay áo rộngľviền hoa vănẽmây cuộn sẫmẳmàu, đầu độiãngọc quan; SởẩDu và TưởngíThuần đều mặcèváy dài bằngÍgấm màu trắngỉthuần, hoa vănĩvân mây chỉ²vàng, cài trâmùngọc, đeo khuyênịtai trân châu,ìtrông có vẻἴđoan trang nềnīnã, không vìÍđể tang màĩkhiến buổi tiệcìrượu của HộļQuốc Công không(được thoải mái.
Baầngười cùng điỉtới phủ HộãQuốc Công, được²hạ nhân dẫnľvào nội viện.SởòDu và Tưởng³Thuần đi về[hướng của nữịquyến, còn VệἱUẩn được dẫnÍđến chỗ kháchÏnam trong đìnhẽviện.
Địa điểm kháchЇnữ dự tiệcĩđược bố tríỵtại nhà thủyĮtạ.Lúc Sở Duứvà Tưởng Thuầnỉđến nơi, phuẵnhân các nhàõkhác đã tớiĩrất đông.Tưởng Thuầnìhiếm khi thamỷgia những trườngịhợp thế này,ɩkhông khỏi cóÎphần dè dặt.fSở Du vỗđtay Tưởng Thuầnìtrấn an: “Tỷịkhông cần dèảdặt quá, cứĩxem như nóiềchuyện phiếm vớiơnhóm Tạ Cửuìlúc trước là³được rồi.”
TưởngἴThuần gật đầu,ỡnói nhỏ: “Tỷúchỉ sợ mấtɩmặt Vệ phủáthôi.”
“Sợ cáiếgì?” Sở Duàmỉm cười quanἰsát xung quanhĩmột vòng: “Mặtýmũi Vệ phủìta chính làẵkhông làm chuyệnúvô lý, chỉ]cần có lý,ừthì Vệ phủḽta có mặt[mũi.”
Hai ngườiưvừa dứt lời,}Sở Du đãốnghe một tiếngẳreo mừng: “Tỷýtỷ!”
Sở Duìquay đầu, nhìnọthấy Sở Cẩmụđang đứng ởЇlối vào thủyỗtạ, khuôn mặtồhớn hở bướcḹlên nghênh đón,êthân thiết kéoútay nàng: “Tỷjtỷ, tỷ thậtấsự đến rồi,ἱmuội còn sợ)hôm nay tỷ¸không đến.”
Dángỉvẻ thân thiếtļnày của Sở¹Cẩm khiến SởĩDu nổi daừgà toàn thân.Nàngíngẩng đầu nhìn}thoáng qua, trong¹nháy mắt lậpìtức hiểu ngay.ềĐại phu nhânắTống gia đỡįTống lão phuỉnhân bước lên,ấbà ta gậtỳđầu với SởễDu, giọng nóiđvững vàng: “Sởịcô nương.”
Ngheỳtiếng Sở côỵnương, Tưởng Thuầnìvà Sở Duịđều ngẩn người.úTống đại phuÏnhân phát hiệnỉhình như mìnhînói sai, nhíuằmày hỏi: “Cô…”úTrong nhất thời,ḽbà không biếtốphải xưng hôḻvới Sở Duĩthế nào, chỉủđành hỏi: “Côịchưa trở vềồSở phủ sao?”ỉ
Đến lúc này:Sở Du đãéhiểu, Tống phuỉnhân biết chuyệnửVệ Uẩn kýīthư phóng thê.
Nàngínhư cười như)không, liếc nhìnįqua Sở Cẩm,ɪsau đó hỏiıngược lại: “Đạiụphu nhân ngheôai nói taủđã trở vềĩSở phủ?”
Tống‹phu nhân nghẹnứhọng, âm thầmľnhìn lướt quaἲSở Cẩm. SởḹCẩm đứng sauỏlưng Tống phuínhân, rủ mắtἷkhông nói.
Có vẻįnàng ta cũngỏkhông biết phảiỉứng phó vớiătình cảnh nàyỡthế nào, nhưngἷnàng ta đãồquen giả vờīđiềm tĩnh, nênĩdự định cứẽthế phớt lờľcho qua chuyện.
SởỉDu cũng khôngâcố tình gâyỏsự với nàngỉta, nàng chỉịmỉm cười, khôngếnói gì nhiều.[Tống đại phuỉnhân trò chuyệnằcùng nàng vàiịcâu rồi dẫnínhững người khác°rời đi, đểýSở Cẩm ởÎlại nói chuyệnḷvới Sở Du,¹giống như đãếxem Sở Cẩm[là nửa conἶdâu rồi vậy.
SởɪCẩm dẫn SởỵDu đi dạoừsân vườn. Tưởng²Thuần phát hiệnàgiữa hai tỷẫmuội có gìĩđó là lạ‹nên đã sớm[lui xuống. SởỉDu và SởïCẩm đi dọcĮtheo hành langìdài lượn quanhĩbờ hồ. Nàngļta vẫn duyắtrì dáng vẻĺdịu dàng kia,Ītươi cười giớiẫthiệu với SởắDu mỗi mộtốbụi hoa, mỗiỉmột thân câyἳtrong phủ, rõỉràng nàng taľđã đến rấtĩnhiều lần nênḷmới biết rõἲnhư vậy.
Sở Duἱim lặng lắngЇnghe, trong đầuõchẳng nghĩ gìịcả. Từ khi{trọng sinh đếnịgiờ nàng vẫnựluôn giống nhưImột dây cungỷcăng chặt, mấyôngày gần đây³mới từ từἱbuông lỏng.Tống giaỹgiàu có phô²trương, xây dựngệđình viện rấtìtinh xảo, gầnḽnhư sao chépýlại toàn bộọnét đẹp nhoỉnhã của vùng°sông nước GiangộNam. Sở Duẵbước chậm rãiểtrên hành langậdài, nghe tiếngâSở Cẩm chậmẵrãi giới thiệu,ỏhết sức thưàthái. Sở Cẩmἰthấy dáng vẻithong thả củaỉnàng, không khỏiïnhìn thêm vàiậlần, nhẫn nhịnἲhồi lâu, rốtọcục cũng mởèmiệng: “Tỷ tỷĩkhông hỏi muộiợchuyện gì sao?”ỷ
Sở Du nghe thế thì xốc lại tinh thần, nàng biết bây giờ Sở Cẩm mới bắt đầu vào chủ đề chính.
Sở Du ngẫm nghĩ, chậm chạp bịa lý do: “Khi đó, Vệ thế tử lén sai người đưa cho ta một phong thư. Từ trong thư, ta có thể nhận ra phẩm tính Thế tử như ngọc, tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều. Trái lo phải nghĩ, ta cảm thấy bất quá Cố Sở Sinh cũng chỉ có cái mã ngoài…”
Sở Du nghiêng người tựa vào lan can, im lặng nhìn Sở Cẩm, nhớ tới kiếp trước. Lúc những xốc nổi và hồi ức tuyệt vọng trong quá khứ hiện lên, Sở Du chợt phát hiện Sở Cẩm trước mặt đúng là mắt mũi thiển cận, chẳng có chút phong thái nào cả, vì sao kiếp trước mình lại đánh mất bản tâm chứ?
Kỳ thật từ trước đến nay, Sở Cẩm là một người không thể nín nhịn. Sở Du nhớ lại kiếp trước cô muội muội này của nàng, phát hiện nàng ta đúng là một nữ nhân giả tạo.
“À…”
Sở Cẩm vì tham vinh hoa phú quý trước mắt mà không từ thủ đoạn, làm vấy bẩn hình ảnh của một tài nữ. Tham hư vinh, thích khoe khoang, tâm cơ không đủ, nhưng tâm tư lại nhiều.
Khoảnh khắc nhìn Sở Cẩm niên thiếu im lặng đợi câu trả lời của nàng, Sở Du chợt nhận ra kiếp trước đã cách nàng quá xa rồi, chỉ còn là kiếp trước mà thôi.
Sở Du nhìn Sở Cẩm, nói tiếp: “Xem ra muội có lời muốn hỏi ta thì đúng hơn?”
Tại sao kiếp trước mình lại thất bại dưới tay người nữ nhân này chứ?
Sở Cẩm không lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng ta mở miệng hỏi: “Hôm nay Tỷ tỷ có còn nhớ đến Cố đại ca chăng?”
Sở Du nghiêng người tựa vào lan can, im lặng nhìn Sở Cẩm, nhớ tới kiếp trước. Lúc những xốc nổi và hồi ức tuyệt vọng trong quá khứ hiện lên, Sở Du chợt phát hiện Sở Cẩm trước mặt đúng là mắt mũi thiển cận, chẳng có chút phong thái nào cả, vì sao kiếp trước mình lại đánh mất bản tâm chứ?
Khoảnh khắc nhìn Sở Cẩm niên thiếu im lặng đợi câu trả lời của nàng, Sở Du chợt nhận ra kiếp trước đã cách nàng quá xa rồi, chỉ còn là kiếp trước mà thôi.
Thế là nàng khẽ cười, ôn hòa nói: “Muội muốn nói gì với tỷ thì cứ nói. Còn nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi.”
Sở Du nghe thế thì xốc lại tinh thần, nàng biết bây giờ Sở Cẩm mới bắt đầu vào chủ đề chính.Chiếc lá kia xẹt qua nhánh cây, lộ ra một lớp y phục màu xanh đằng sau đám cây. Tiếp theo, Sở Du nhìn thấy có người vén nhánh cây lên, để lộ bàn tiệc rượu sau lưng. Người nọ bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”
Sở Cẩm không ngờ Sở Du sẽ trả lời như vậy. Nàng ta ngẩn người, trong mất chất chứa sự khó hiểu.
Sở Cẩm vì tham vinh hoa phú quý trước mắt mà không từ thủ đoạn, làm vấy bẩn hình ảnh của một tài nữ. Tham hư vinh, thích khoe khoang, tâm cơ không đủ, nhưng tâm tư lại nhiều.
Sở Cẩm nghe nói thế thì sắc mặt cứng đờ. Một lát sau, nàng ta thở dài cảm thán: “Tỷ tỷ thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
Sở Du nhìn Sở Cẩm, nói tiếp: “Xem ra muội có lời muốn hỏi ta thì đúng hơn?”
Nghe thấy tên Cố Sở Sinh, Sở Du hơi ngẩn người. Nàng nhìn Sở Cẩm, tò mò hỏi: “Tại sao muội lại hỏi thế?”
Sở Cẩm không lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng ta mở miệng hỏi: “Hôm nay Tỷ tỷ có còn nhớ đến Cố đại ca chăng?”
Nghe thấy tên Cố Sở Sinh, Sở Du hơi ngẩn người. Nàng nhìn Sở Cẩm, tò mò hỏi: “Tại sao muội lại hỏi thế?”
Lời còn chưa dứt, Sở Du liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên cách đó không xa. Nàng theo bản năng lạnh mắt quét qua, giơ tay ngắt một phiến lá phóng về phía đó, giận dữ quát: “Ai!”
“Hiện nay Cố đại ca ở Côn Dương, không biết tin tức, tỷ tỷ không lo lắng chút nào sao?”
Sở Cẩm không ngờ Sở Du sẽ trả lời như vậy. Nàng ta ngẩn người, trong mất chất chứa sự khó hiểu.
Ánh mắt Sở Cẩm ẩn chứa sự trách cứ, nếu trước đây Sở Cẩm nói như vậy, Sở Du sẽ bắt đầu tự xét lại bản thân. Hoặc giả không cần Sở Cẩm nói, nàng đã sớm lo lắng từ lâu. Nhưng Sở Du hôm nay đã không còn để Cố Sở Sinh trong lòng nữa, nàng mỉm cười hỏi ngược lại: “Ta và Cố Sở Sinh không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vị hôn thê trước đây là muội còn không lo lắng, tại sao ta lại phải lo lắng?”
Sở Cẩm nghe nói thế thì sắc mặt cứng đờ. Một lát sau, nàng ta thở dài cảm thán: “Tỷ tỷ thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Hiện nay Cố đại ca ở Côn Dương, không biết tin tức, tỷ tỷ không lo lắng chút nào sao?”
“Hửm?”
Thế là nàng khẽ cười, ôn hòa nói: “Muội muốn nói gì với tỷ thì cứ nói. Còn nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi.”
Kỳ thật từ trước đến nay, Sở Cẩm là một người không thể nín nhịn. Sở Du nhớ lại kiếp trước cô muội muội này của nàng, phát hiện nàng ta đúng là một nữ nhân giả tạo.
Sở Du ngước mắt, có hơi ngờ vực tại sao Sở Cẩm lại nói như vậy, nàng ta nói tiếp: “Lúc đó, tỷ gả vào Vệ phủ. Rõ ràng trước khi thành hôn hai ngày, tỷ còn bất chấp tất cả đi tìm Cố đại ca, viết thư bảo Cố đại ca dẫn tỷ bỏ trốn. Tại sao tỷ tỷ vừa tỉnh giấc đã thay đổi lớn như vậy?”
Ánh mắt Sở Cẩm ẩn chứa sự trách cứ, nếu trước đây Sở Cẩm nói như vậy, Sở Du sẽ bắt đầu tự xét lại bản thân. Hoặc giả không cần Sở Cẩm nói, nàng đã sớm lo lắng từ lâu. Nhưng Sở Du hôm nay đã không còn để Cố Sở Sinh trong lòng nữa, nàng mỉm cười hỏi ngược lại: “Ta và Cố Sở Sinh không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vị hôn thê trước đây là muội còn không lo lắng, tại sao ta lại phải lo lắng?”
Nghe Sở Cẩm nhắc đến chuyện này, Sở Du không khỏi chột dạ.Quả thật nàng thay đổi quá nhanh, rất dễ khiến người khác sinh nghi. Sở Du suy nghĩ lý do để trả lời, lại nghe Sở Cẩm hỏi: “Tỷ tỷ có thể nói thật với muội, điều gì khiến tỷ thay đổi mong muốn, đột nhiên quyết định gả vào Vệ phủ?”
“À…”
Sở Du ngẫm nghĩ, chậm chạp bịa lý do: “Khi đó, Vệ thế tử lén sai người đưa cho ta một phong thư. Từ trong thư, ta có thể nhận ra phẩm tính Thế tử như ngọc, tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều. Trái lo phải nghĩ, ta cảm thấy bất quá Cố Sở Sinh cũng chỉ có cái mã ngoài…”
Lời còn chưa dứt, Sở Du liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên cách đó không xa. Nàng theo bản năng lạnh mắt quét qua, giơ tay ngắt một phiến lá phóng về phía đó, giận dữ quát: “Ai!”
Tại sao kiếp trước mình lại thất bại dưới tay người nữ nhân này chứ?
Chiếc lá kia xẹt qua nhánh cây, lộ ra một lớp y phục màu xanh đằng sau đám cây. Tiếp theo, Sở Du nhìn thấy có người vén nhánh cây lên, để lộ bàn tiệc rượu sau lưng. Người nọ bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”
Cứ thấy truyện ban đầu có nội dung như Dương Gia tướng. Hoặc tất cả tướng quân hộ quốc các triều đại đều hy sinh như thế. Đau lòng
tình chị em ruột thịt thì sao…chỉ cái gì có lợi cho mình là trên hết
Vệ phúc hắc kakaka
“Lộ ra bàn tiệc rượu sau lưng”… hừ… rõ ràng dẫn Sở Du đến phía bàn tiệc nam. Rồi nói mấy lời đó, rõ ràng muốn gài Sở Du mà. ????