Sơn hà chẩm – Chương 31 (1)

Chương 31 (1)

Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tống gia gởi thiệp mời như thế khiến Vệ Uẩn cảm thấy lo lắng trong lòng. Chàng cứ cảm giác phong thư phóng thê đó sẽ gây họa, nhưng không thể nói chắc là sẽ gây họa gì, chỉ có thể cứ để đó.

Bọn họ ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Đợi đến hôm sau, Vệ Uẩn dẫn Sở Du và Tưởng Thuần cùng đi đến phủ Hộ Quốc Công. Mặc dù trên thiệp chỉ mời Vệ Uẩn và Sở Du, nhưng vì Sở Du muốn kéo Tưởng Thuần ra ngoài giải sầu nên cũng dẫn cả nàng ấy đến phủ Hộ Quốc Công.

Tống gia đều là công thân khai quốc, võ tướng thế gia giống như Vệ gia. Hộ Quốc Công Tống Triệu có giao hảo với ông nội Vệ Uẩn. Năm đó, hai người từng cùng nhau Nam chinh Bắc thảo(*), có vài phần tình nghĩa.

(*) Thảo: thảo phạt

Chng qua đến đi VTrung, con cháuĩTng gia hcèđòi theo nhngóđc tính phùīphiếm ca HoaôKinh, trongítriu tinh thôngnnh nt quynthế, đánh mtóphong thái trênchiến trưng trưc(đây. V gia,ly Tng giaêlàm gương, chonên các huynh}đ đến támchín tui đub đưa rabiên cnh hccưi nga bnơtên, t nhđi theo ngưinhà, hc cáchİsát pht trênìchiến trưng.

Dn dà,ĺgia hai nhàìch còn chútĨquan h trênngưi H QucCông, còn nhngngưi khác thìókhông có giaothoa.

Nhưng ch daývào H QucĭCông, V Unvn phi nímt. Do đó,chàng bo qunfgia chun bhu l, thayhoa y, riɩdn S DuÎvà Tưng Thun}ra ngoài.

Hôm naybn h vncòn đang đ[tang, phc sckhông th quáĩcu k. Bangưi đu mcáy phc trng,ưV Un làĺtay áo rngľvin hoa vănmây cun smmàu, đu điãngc quan; SDu và TưngíThun đu mcèváy dài bngÍgm màu trngthun, hoa vănĩvân mây ch²vàng, cài trâmùngc, đeo khuyêntai trân châu,ìtrông có vđoan trang nnīnã, không vìÍđ tang màĩkhiến bui ticìrưu ca HļQuc Công không(đưc thoi mái.

Bangưi cùng điti ph HãQuc Công, đưc²h nhân dnľvào ni vin.SòDu và Tưng³Thun đi v[hưng ca nquyến, còn VUn đưc dnÍđến ch kháchÏnam trong đìnhvin.

Đa đim kháchЇn d ticĩđưc b tríti nhà thyĮt.Lúc S Duvà Tưng Thunđến nơi, phunhân các nhàõkhác đã tiĩrt đông.Tưng Thunìhiếm khi thamgia nhng trưnghp thế này,ɩkhông khi cóÎphn dè dt.fS Du vđtay Tưng Thunìtrn an: “Tkhông cn dèdt quá, cĩxem như nóichuyn phiếm viơnhóm T Cuìlúc trưc là³đưc ri.”

TưngThun gt đu,nói nh: “Túch s mtɩmt V pháthôi.”

“S cáiếgì?” S Duàmm cưi quansát xung quanhĩmt vòng: “Mtýmũi V phìta chính làkhông làm chuynúvô lý, ch]cn có lý,thì V phta có mt[mũi.”

Hai ngưiưva dt li,}S Du đãnghe mt tiếngreo mng: “Týt!”

S Duìquay đu, nhìnthy S Cmđang đng Їli vào thyt, khuôn mthn h bưclên nghênh đón,êthân thiết kéoútay nàng: “Tjt, t thts đến ri,mui còn s)hôm nay t¸không đến.”

Dángv thân thiếtļnày ca S¹Cm khiến SĩDu ni dagà toàn thân.Nàngíngng đu nhìn}thoáng qua, trong¹nháy mt lpìtc hiu ngay.Đi phu nhânTng gia đįTng lão phunhân bưc lên,bà ta gtđu vi SDu, ging nóiđvng vàng: “Scô nương.”

Nghetiếng S cônương, Tưng Thunìvà S Duđu ngn ngưi.úTng đi phuÏnhân phát hinhình như mìnhînói sai, nhíumày hi: “CôúTrong nht thi,bà không biếtphi xưng hôvi S Duĩthế nào, chđành hi: “Côchưa tr vS ph sao?”

Đến lúc này:S Du đãéhiu, Tng phunhân biết chuynV Un kýīthư phóng thê.

Nàngínhư cưi như)không, liếc nhìnįqua S Cm,ɪsau đó hiıngưc li: “Điphu nhân ngheôai nói tađã tr vĩS ph?”

Tngphu nhân nghnhng, âm thmľnhìn lưt quaS Cm. SCm đng saulưng Tng phuínhân, r mtkhông nói.

Có vįnàng ta cũngkhông biết phing phó viătình cnh nàythế nào, nhưngnàng ta đãquen gi vīđim tĩnh, nênĩd đnh cthế pht lľcho qua chuyn.

SDu cũng khôngâc tình gâys vi nàngta, nàng chmm cưi, khôngếnói gì nhiu.[Tng đi phunhân trò chuyncùng nàng vàicâu ri dnínhng ngưi khác°ri đi, đýS Cm Îli nói chuynvi S Du,¹ging như đãếxem S Cm[là na condâu ri vy.

SɪCm dn SDu đi dosân vưn. Tưng²Thun phát hinàgia hai tmui có gìĩđó là lnên đã sm[lui xung. SDu và SïCm đi dcĮtheo hành langìdài lưn quanhĩb h. Nàngļta vn duytrì dáng vĺdu dàng kia,Ītươi cưi giithiu vi SDu mi mtbi hoa, mimt thân câytrong ph, rõràng nàng taľđã đến rtĩnhiu ln nênmi biết rõnhư vy.

S Duim lng lngЇnghe, trong đuõchng nghĩ gìc. T khi{trng sinh đếngi nàng vnluôn ging nhưImt dây cungcăng cht, myôngày gn đây³mi t tbuông lng.Tng giagiàu có phô²trương, xây dngđình vin rtìtinh xo, gnnhư sao chépýli toàn bnét đp nhonhã ca vùng°sông nưc GiangNam. S Dubưc chm rãitrên hành langdài, nghe tiếngâS Cm chmrãi gii thiu,hết sc thưàthái. S Cmthy dáng vithong th canàng, không khiïnhìn thêm vàiln, nhn nhnhi lâu, rtcc cũng mèming: “T tĩkhông hi muichuyn gì sao?”

Sở Du nghe thế thì xốc lại tinh thần, nàng biết bây giờ Sở Cẩm mới bắt đầu vào chủ đề chính.

Sở Du ngẫm nghĩ, chậm chạp bịa lý do: “Khi đó, Vệ thế tử lén sai người đưa cho ta một phong thư. Từ trong thư, ta có thể nhận ra phẩm tính Thế tử như ngọc, tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều. Trái lo phải nghĩ, ta cảm thấy bất quá Cố Sở Sinh cũng chỉ có cái mã ngoài…”

Sở Du nghiêng người tựa vào lan can, im lặng nhìn Sở Cẩm, nhớ tới kiếp trước. Lúc những xốc nổi và hồi ức tuyệt vọng trong quá khứ hiện lên, Sở Du chợt phát hiện Sở Cẩm trước mặt đúng là mắt mũi thiển cận, chẳng có chút phong thái nào cả, vì sao kiếp trước mình lại đánh mất bản tâm chứ?

Kỳ thật từ trước đến nay, Sở Cẩm là một người không thể nín nhịn. Sở Du nhớ lại kiếp trước cô muội muội này của nàng, phát hiện nàng ta đúng là một nữ nhân giả tạo.

“À…”

Sở Cẩm vì tham vinh hoa phú quý trước mắt mà không từ thủ đoạn, làm vấy bẩn hình ảnh của một tài nữ. Tham hư vinh, thích khoe khoang, tâm cơ không đủ, nhưng tâm tư lại nhiều.

Khoảnh khắc nhìn Sở Cẩm niên thiếu im lặng đợi câu trả lời của nàng, Sở Du chợt nhận ra kiếp trước đã cách nàng quá xa rồi, chỉ còn là kiếp trước mà thôi.

Sở Du nhìn Sở Cẩm, nói tiếp: “Xem ra muội có lời muốn hỏi ta thì đúng hơn?”

Tại sao kiếp trước mình lại thất bại dưới tay người nữ nhân này chứ?

Sở Cẩm không lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng ta mở miệng hỏi: “Hôm nay Tỷ tỷ có còn nhớ đến Cố đại ca chăng?”

Sở Du nghiêng người tựa vào lan can, im lặng nhìn Sở Cẩm, nhớ tới kiếp trước. Lúc những xốc nổi và hồi ức tuyệt vọng trong quá khứ hiện lên, Sở Du chợt phát hiện Sở Cẩm trước mặt đúng là mắt mũi thiển cận, chẳng có chút phong thái nào cả, vì sao kiếp trước mình lại đánh mất bản tâm chứ?

Khoảnh khắc nhìn Sở Cẩm niên thiếu im lặng đợi câu trả lời của nàng, Sở Du chợt nhận ra kiếp trước đã cách nàng quá xa rồi, chỉ còn là kiếp trước mà thôi.

Thế là nàng khẽ cười, ôn hòa nói: “Muội muốn nói gì với tỷ thì cứ nói. Còn nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi.”

Sở Du nghe thế thì xốc lại tinh thần, nàng biết bây giờ Sở Cẩm mới bắt đầu vào chủ đề chính.Chiếc lá kia xẹt qua nhánh cây, lộ ra một lớp y phục màu xanh đằng sau đám cây. Tiếp theo, Sở Du nhìn thấy có người vén nhánh cây lên, để lộ bàn tiệc rượu sau lưng. Người nọ bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”

Sở Cẩm không ngờ Sở Du sẽ trả lời như vậy. Nàng ta ngẩn người, trong mất chất chứa sự khó hiểu.

Sở Cẩm vì tham vinh hoa phú quý trước mắt mà không từ thủ đoạn, làm vấy bẩn hình ảnh của một tài nữ. Tham hư vinh, thích khoe khoang, tâm cơ không đủ, nhưng tâm tư lại nhiều.

Sở Cẩm nghe nói thế thì sắc mặt cứng đờ. Một lát sau, nàng ta thở dài cảm thán: “Tỷ tỷ thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Sở Du nhìn Sở Cẩm, nói tiếp: “Xem ra muội có lời muốn hỏi ta thì đúng hơn?”

Nghe thấy tên Cố Sở Sinh, Sở Du hơi ngẩn người. Nàng nhìn Sở Cẩm, tò mò hỏi: “Tại sao muội lại hỏi thế?”

Sở Cẩm không lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng ta mở miệng hỏi: “Hôm nay Tỷ tỷ có còn nhớ đến Cố đại ca chăng?”

Nghe thấy tên Cố Sở Sinh, Sở Du hơi ngẩn người. Nàng nhìn Sở Cẩm, tò mò hỏi: “Tại sao muội lại hỏi thế?”

Lời còn chưa dứt, Sở Du liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên cách đó không xa. Nàng theo bản năng lạnh mắt quét qua, giơ tay ngắt một phiến lá phóng về phía đó, giận dữ quát: “Ai!”

“Hiện nay Cố đại ca ở Côn Dương, không biết tin tức, tỷ tỷ không lo lắng chút nào sao?”

Sở Cẩm không ngờ Sở Du sẽ trả lời như vậy. Nàng ta ngẩn người, trong mất chất chứa sự khó hiểu.

Ánh mắt Sở Cẩm ẩn chứa sự trách cứ, nếu trước đây Sở Cẩm nói như vậy, Sở Du sẽ bắt đầu tự xét lại bản thân. Hoặc giả không cần Sở Cẩm nói, nàng đã sớm lo lắng từ lâu. Nhưng Sở Du hôm nay đã không còn để Cố Sở Sinh trong lòng nữa, nàng mỉm cười hỏi ngược lại: “Ta và Cố Sở Sinh không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vị hôn thê trước đây là muội còn không lo lắng, tại sao ta lại phải lo lắng?”

Sở Cẩm nghe nói thế thì sắc mặt cứng đờ. Một lát sau, nàng ta thở dài cảm thán: “Tỷ tỷ thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

“Hiện nay Cố đại ca ở Côn Dương, không biết tin tức, tỷ tỷ không lo lắng chút nào sao?”

“Hửm?”

Thế là nàng khẽ cười, ôn hòa nói: “Muội muốn nói gì với tỷ thì cứ nói. Còn nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi.”

Kỳ thật từ trước đến nay, Sở Cẩm là một người không thể nín nhịn. Sở Du nhớ lại kiếp trước cô muội muội này của nàng, phát hiện nàng ta đúng là một nữ nhân giả tạo.

Sở Du ngước mắt, có hơi ngờ vực tại sao Sở Cẩm lại nói như vậy, nàng ta nói tiếp: “Lúc đó, tỷ gả vào Vệ phủ. Rõ ràng trước khi thành hôn hai ngày, tỷ còn bất chấp tất cả đi tìm Cố đại ca, viết thư bảo Cố đại ca dẫn tỷ bỏ trốn. Tại sao tỷ tỷ vừa tỉnh giấc đã thay đổi lớn như vậy?”

Ánh mắt Sở Cẩm ẩn chứa sự trách cứ, nếu trước đây Sở Cẩm nói như vậy, Sở Du sẽ bắt đầu tự xét lại bản thân. Hoặc giả không cần Sở Cẩm nói, nàng đã sớm lo lắng từ lâu. Nhưng Sở Du hôm nay đã không còn để Cố Sở Sinh trong lòng nữa, nàng mỉm cười hỏi ngược lại: “Ta và Cố Sở Sinh không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vị hôn thê trước đây là muội còn không lo lắng, tại sao ta lại phải lo lắng?”

Nghe Sở Cẩm nhắc đến chuyện này, Sở Du không khỏi chột dạ.Quả thật nàng thay đổi quá nhanh, rất dễ khiến người khác sinh nghi. Sở Du suy nghĩ lý do để trả lời, lại nghe Sở Cẩm hỏi: “Tỷ tỷ có thể nói thật với muội, điều gì khiến tỷ thay đổi mong muốn, đột nhiên quyết định gả vào Vệ phủ?”

“À…”

Sở Du ngẫm nghĩ, chậm chạp bịa lý do: “Khi đó, Vệ thế tử lén sai người đưa cho ta một phong thư. Từ trong thư, ta có thể nhận ra phẩm tính Thế tử như ngọc, tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều. Trái lo phải nghĩ, ta cảm thấy bất quá Cố Sở Sinh cũng chỉ có cái mã ngoài…”

Lời còn chưa dứt, Sở Du liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên cách đó không xa. Nàng theo bản năng lạnh mắt quét qua, giơ tay ngắt một phiến lá phóng về phía đó, giận dữ quát: “Ai!”

Tại sao kiếp trước mình lại thất bại dưới tay người nữ nhân này chứ?

Chiếc lá kia xẹt qua nhánh cây, lộ ra một lớp y phục màu xanh đằng sau đám cây. Tiếp theo, Sở Du nhìn thấy có người vén nhánh cây lên, để lộ bàn tiệc rượu sau lưng. Người nọ bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”

4.9 35 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

316 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Jeyy
Jeyy
3 Năm Cách đây

Trời ơi dễ thương xỉuu hihi :))))

Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
3 Năm Cách đây

Anh lại nghe lén😂, chán ghê

Thuy
Thuy
3 Năm Cách đây

Chị bịa chuyện còn bị phát hiện tại trận xấu hổ không chị iu😆😆😆

trang trang
trang trang
3 Năm Cách đây

lại bày trò ly gián à. Chán Mỹ nữ trà xanh

Bọ rùa
Bọ rùa
3 Năm Cách đây

Mỗi lần sở cẩm xuất hiện là ghét ak

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Đang bịa thì bị bắt tại trận😂

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Cm Sở cẩm nhiều chuyện!

lee
lee
3 Năm Cách đây

Được lần nói dối lại bị bắt quả tang :)))

Meobeo0475
Meobeo0475
2 Năm Cách đây

Tò tò theo đuôi, Vệ thất ko thấy xấu hổ sao

Thanh Thanh
Thanh Thanh
2 Năm Cách đây

Ta nghĩ là cái thư phóng thê đó sau này sẽ là yếu điểm của Uẩn ca khi dám ăn hiếp A Du tỷ

316
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!