Chương 31 (2)
Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du ngẩn người, lúc này nàng mới phát hiện Vệ Uẩn và một số thanh niên đang bày yến tiệc đằng sau chỗ bụi cây um tùm. Bọn họ đều là thanh thiếu niên quần áo là lượt, số lượng không nhiều, từ cách ăn mặc cho thấy có lẽ đều là con cháu gia tộc hiển hách. Chắc hẳn bọn họ quen biết nhau, nên tìm chỗ riêng tư trong Tống phủ để ôn chuyện.
Bố trí đình viện của Tống phủ rất tuyệt diệu, tầm nhìn trong không gian vừa khéo được ngăn cách bằng núi đá lùm cây. Ai không quen thuộc đình viện sẽ không thể biết bên trong còn có huyền cơ như vậy.
Ánh mắt Sở Du dừng trên người Sở Cẩm, nàng ta dẫn nàng đi dạo hồ thẳng một đường đến đây, đương nhiên đã sớm biết nhóm người Vệ Uẩn thiết yến chỗ này. Nàng ta tán gẫu chuyện trước đây với nàng cũng là vì muốn phanh phui chuyện nàng từng cố gắng bỏ trốn theo Cố Sở Sinh trước mặt thiên hạ, dụ nàng thừa nhận.
Thật ra Sở Du khôngĮkiêng kỵ chuyệnểnày.Chuyện nàng từngĩlàm, nàng sẽıkhông phủ nhận,ểngười nàng từngỵyêu, cũng sẽìkhông xóa nhòa.Nếuễnhư đã làm,ớnàng cũng đãÍchuẩn bị tinhἷthần thừa nhận,âsẽ không giấuḷgiấu giếm giếm.Nhưngạsự rắp tâmâtoan tính nàyícủa Sở Cẩmìvẫn khiến nàngịvô cùng tứcắgiận.
May mà vừaἰrồi nàng nóiἴmình ái mộĩVệ Quân nên¸mới gả vàoḹVệ gia.Nếu vừaἲrồi nàng nói¹sai cái gì,]Vệ Uẩn đứngĮđây nghe thấy¹thì sẽ nghĩÏsao?
Rất nghiều suyưnghĩ lướt quaẵđầu Sở Du,ísau khi SởáCẩm nhìn thấyịVệ Uẩn, nàngãta vội vàngḽhành lễ vớiọnhững người kia:Ĩ“Tiểu nữ khôngếbiết chư vịùcông tử ởĩđây, thất lễĩrồi. Tiểu nữđvà tỷ tỷɩsẽ rời khỏièđây…”
“Cần gì¸phải vậy?” Một]giọng nói truyềnìtới từ sauĮđám người, SởãDu ngước mắtằnhìn qua, làắmột công tửịáo lam. Trông{hắn ta cóỡvẻ lớn hơnêVệ Uẩn baịbốn tuổi, cũng²xem như kháïtuấn tú, nhưngấkhí chất suyìđồi trên ngườiálại khiến choÏngười khác khôngồthích nổi. Ngườiậnọ bước từɩtrong đám ngườiỷra, nhấc tayɨvén nhành cây,,nhìn Sở Du,ủnói năng lỗẽmãng: “Nào nàoḻnào, Sở côÎnương, bên này.”ậ
“Huynh là ai?”ự
Sở Du nhíu,mày, người nọámỉm cười: “TạiĩHạ Tống Văn(Xương.”
Tống VăníXương chính làḹTống thế tử,Ĭngười đã đínhầhôn với SởẹCẩm.
Sở Du nhìnợvẻ mặt giễuơcợt của TốngỉVăn Xương, lậpḹtức hiểu ngayứhôm nay Tốngἵphủ cố ýừmời nàng tớiílà vì TốngợVăn Xương muốnḹxả giận choùSở Cẩm.
Sở Duìnhíu mày, nàngịnghĩ hôm nayĨkhông nên gâyЇthêm chuyện choụVệ phủ, nênìdự định nhịnủcơn tức này.)Sở Du mởủmiệng đáp: “Thiếpịthân là nữịquyến Vệ phủ,ỵkhông tiện đứngỉđây nói nhiều,ảxin cáo luiĨtrước.”
“Sao Sởựcô nương lạiÎcâu nệ nhưịvậy?”
Tống VănĩXương cười nói:ἲ“Vệ Uẩn đãἵđưa thư phóngỹthê cho cô,ịbây giờ cũngḹlà dịp đểêSở cô nươngítuyển chọn hônủphu lần nữa.ĩSở cô nươngìchính là nữẻtử khí pháchįcó thể vìẩngười trong lòngạmà dũng cảmỉtiến lên. Hômịnay…”
“Ngươi thấyờsao?”
Tống VănĬXương còn chưajdứt lời đãìnghe thấy mộtêgiọng nói thiếuἶniên lạnh băngἷcắt ngang. MọiĬngười nhìn vềọphía âm thanh‹phát ra, thấyèVệ Uẩn đangưngồi trên xeẳlăn, lẳng lặngınhìn Tống VănɩXương.
Vẻ mặt chàngIvô cùng lạnhĨlẽo.
Thật ra ngoạiótrừ lúc đốiớdiện với ngườiļnhà, vẻ mặtỹVệ Uẩn vẫníluôn lạnh lùng.íNhưng giờ phútľnày, sự lạnhôlùng đó lạiổkhác hẳn ngàyệthường, giống nhưἱsói đói nhìnẽchằm chằm vàoĺcon mồi, làăsự sắc lạnhạhệt như sẵnḷsàng bổ nhàoálên bất cứộlúc nào.
Độtũnhiên Tống VănỏXương hơi chộtɩdạ, hắn nhìnệxe lăn củaếVệ Uẩn, sắcómặt bỗng tốt]lên vài phần,õcười nói: “Cáiẵgì mà thấyễvới không thấy?ἱChẳng lẽ Tiểu²Thất cậu cònọđịnh bao cheìcho nàng ta?ỉĐêm trước khiễthành thân vớiỹhuynh trưởng cậu,ánàng ta còn…”ỹ
“Cái ta nóiĨlà thư phóngỡthê.”
Vệ Uẩnậđẩy xe lănỳđi về phía¹Sở Du, mộtảthiếu niên mặcıy phục xanhĬbên cạnh nhìnúthấy liền bước(vội lên trướcïđẩy Vệ UẩnÍvòng qua nhánhợcây, chạy lênÎcon đường látḹđá ngọc, tớiậbên cạnh SởĪDu.
Vệ Uẩn vừa dứt lời, Tống Văn Xương rốt cuộc cũng sực tỉnh, theo bản năng nhìn về phía Sở Cẩm. Tin tức này là do Sở Cẩm tiết lộ lúc nghị thân cùng Tống phủ. Khi đó, Vệ phủ còn chưa được thả ra, Tống đại phu nhân để ý đến quan hệ giữa Sở Du và Vệ gia, nên Sở Cẩm mới đích thân lấy thư phóng thê đến cho Tống đại phu nhân xem.
“Nếu không đáng để nói với người ngoài, vậy tại sao cô và Tống thế tử lại làm nhục Đại tẩu ta trước mặt nhiều người như vậy?!” Vệ Uẩn bất chợt cao giọng: “Hôm nay tẩu ấy là Đại phu nhân Vệ phủ ta, các người làm như vậy là cho rằng Vệ phủ ta dễ bắt nạt lắm sao?! Hoặc là cô đừng nhắc tới, nếu hôm nay cô đã nhắc tới, thì cô phải nói rõ ràng cho ta. Nếu thật sự Đại tẩu có lỗi với cô, Vệ gia ta chắc chắn sẽ đền bù. Nhưng nếu hôm nay cô không nói cho rõ, ta sẽ đơn giản xem như cô làm nhục danh dự Đại tẩu. Vệ Uẩn ta có ân báo ân, có oán báo oán, chuyện này đừng hòng bỏ qua!”
Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”
Sự do dự của Tống Văn Xương lọt vào mắt Vệ Uẩn và Sở Du. Vệ Uẩn chắn trước mặt nàng, vuốt nhẫn ban chỉ trong tay (*), nhìn chằm chằm Tống Văn Xương, chậm rãi nói: “Ta chưa từng viết phong thư phóng thê đó. Sở Du hiện giờ là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, là người chưởng quản Vệ phủ, há lại để cho loại người như ngươi bịa đặt khen chê?!”
Nàng ta úp úp mở mở, khiến người khác nghĩ gần nghĩ xa. Đám người vỡ lẽ hóa ra chuyện Tống Văn Xương thất lễ là có nguyên nhân sâu xa.
(*) Mối duyên Tấn Tần (
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.
“Bây giờ tiền tiến nguy cấp, là thời điểm quốc gia sinh tử tồn vong, Tống Văn Xương ngươi thân là Thế tử Hộ Quốc Công, không nghĩ cách làm sao báo đáp quốc gia, mà trong đầu chỉ toàn chuyện của phụ nhân. Chẳng lẽ do mùi son phấn Tống phủ quá nặng, nên ngay cả bản chất nam nhi cũng mất hết rồi sao?!”
Nàng ta cho Tống Văn Xương bậc thang, Tống Văn Xương cũng thản nhiên bước xuống. Hắn nghiêm giọng đáp: “Đành vậy, hôm nay nàng và ta đã đính hôn, nàng ta cũng đã lấy chồng, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, ta cũng sẽ không truy cứu.”
Vệ Uẩn cao giọng, khuôn mặt hiện lên lửa giận. Tống Văn Xương ậm ừ một chốc, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đuối lý, không muốn dây dưa với đề tài này nữa, bèn mở miệng nói: “Vậy ta không nói chuyện thư phóng thê nữa, nhưng chuyện cô ta bỏ trốn theo Cố Sở Sinh là sự thật, đúng chứ?”
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”Sự do dự của Tống Văn Xương lọt vào mắt Vệ Uẩn và Sở Du. Vệ Uẩn chắn trước mặt nàng, vuốt nhẫn ban chỉ trong tay (*), nhìn chằm chằm Tống Văn Xương, chậm rãi nói: “Ta chưa từng viết phong thư phóng thê đó. Sở Du hiện giờ là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, là người chưởng quản Vệ phủ, há lại để cho loại người như ngươi bịa đặt khen chê?!”
Sắc mặt Tống Văn Xương cứng đờ, nghe Vệ Uẩn nói tiếp: “Vệ gia ta đều đã biết hết chuyện của Đại tẩu trước khi thành thân. Vì vậy, gia huynh cố tình viết một phong thư, ta làm hồng nhạn đưa tin mới có thể sửa lại được mối duyên Tấn Tần(*). Chuyện đó Vệ gia ta cũng chưa từng xen vào, khi nào lại đến lượt các người chỉ trỏ?!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Tống Văn Xương mang theo vài phần đánh giá. Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Tẩu tử ta bỏ trốn hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
(*) Mối duyên Tấn Tần (秦晋之好): Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo, nhưng ngày nay thường dùng để chỉ hôn nhân nam nữ
Sắc mặt Tống Văn Xương cứng đờ, nghe Vệ Uẩn nói tiếp: “Vệ gia ta đều đã biết hết chuyện của Đại tẩu trước khi thành thân. Vì vậy, gia huynh cố tình viết một phong thư, ta làm hồng nhạn đưa tin mới có thể sửa lại được mối duyên Tấn Tần(*). Chuyện đó Vệ gia ta cũng chưa từng xen vào, khi nào lại đến lượt các người chỉ trỏ?!”
“Ngươi không truy cứu cái gì?”
Vệ Uẩn cao giọng, khuôn mặt hiện lên lửa giận. Tống Văn Xương ậm ừ một chốc, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đuối lý, không muốn dây dưa với đề tài này nữa, bèn mở miệng nói: “Vậy ta không nói chuyện thư phóng thê nữa, nhưng chuyện cô ta bỏ trốn theo Cố Sở Sinh là sự thật, đúng chứ?” (*) Mối duyên Tấn Tần (Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.秦晋之好Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”ể chỉ hôn nhân nam nữDứt lời Tống Văn Xương khoát tay áo: “Các người về đi…”): Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo, nhưng ngày nay thường dùng “Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”“Tiểu nữ Sở Cẩm.”đ(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.ể chỉ hôn nhân nam nữ
“Bây giờ tiền tiến nguy cấp, là thời điểm quốc gia sinh tử tồn vong, Tống Văn Xương ngươi thân là Thế tử Hộ Quốc Công, không nghĩ cách làm sao báo đáp quốc gia, mà trong đầu chỉ toàn chuyện của phụ nhân. Chẳng lẽ do mùi son phấn Tống phủ quá nặng, nên ngay cả bản chất nam nhi cũng mất hết rồi sao?!”
ể chỉ hôn nhân nam nữ
Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”
Nàng ta úp úp mở mở, khiến người khác nghĩ gần nghĩ xa. Đám người vỡ lẽ hóa ra chuyện Tống Văn Xương thất lễ là có nguyên nhân sâu xa.
(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.
Nàng ta cho Tống Văn Xương bậc thang, Tống Văn Xương cũng thản nhiên bước xuống. Hắn nghiêm giọng đáp: “Đành vậy, hôm nay nàng và ta đã đính hôn, nàng ta cũng đã lấy chồng, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, ta cũng sẽ không truy cứu.”
Dứt lời Tống Văn Xương khoát tay áo: “Các người về đi…”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Tống Văn Xương mang theo vài phần đánh giá. Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Tẩu tử ta bỏ trốn hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi không truy cứu cái gì?”
“Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”
Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.
Chàng lạnh mắt nhìn về phía Sở Cẩm: “Cô là muội muội của tẩu tẩu ta?”
“Tiểu nữ Sở Cẩm.”
Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.
“Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”
“Tiểu nữ Sở Cẩm.”
“Chỉ là chuyện nhà mà thôi.” Sở Cẩm thở dài: “Chuyện riêng giữa tỷ muội với nhau, không đáng để nói với người ngoài.”
“Nếu không đáng để nói với người ngoài, vậy tại sao cô và Tống thế tử lại làm nhục Đại tẩu ta trước mặt nhiều người như vậy?!” Vệ Uẩn bất chợt cao giọng: “Hôm nay tẩu ấy là Đại phu nhân Vệ phủ ta, các người làm như vậy là cho rằng Vệ phủ ta dễ bắt nạt lắm sao?! Hoặc là cô đừng nhắc tới, nếu hôm nay cô đã nhắc tới, thì cô phải nói rõ ràng cho ta. Nếu thật sự Đại tẩu có lỗi với cô, Vệ gia ta chắc chắn sẽ đền bù. Nhưng nếu hôm nay cô không nói cho rõ, ta sẽ đơn giản xem như cô làm nhục danh dự Đại tẩu. Vệ Uẩn ta có ân báo ân, có oán báo oán, chuyện này đừng hòng bỏ qua!”
Vả mặt Sở Cẩm cho nó chớt tươi đi