Sơn hà chẩm – Chương 31 (2)

Chương 31 (2)

Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du ngẩn người, lúc này nàng mới phát hiện Vệ Uẩn và một số thanh niên đang bày yến tiệc đằng sau chỗ bụi cây um tùm. Bọn họ đều là thanh thiếu niên quần áo là lượt, số lượng không nhiều, từ cách ăn mặc cho thấy có lẽ đều là con cháu gia tộc hiển hách. Chắc hẳn bọn họ quen biết nhau, nên tìm chỗ riêng tư trong Tống phủ để ôn chuyện.

Bố trí đình viện của Tống phủ rất tuyệt diệu, tầm nhìn trong không gian vừa khéo được ngăn cách bằng núi đá lùm cây. Ai không quen thuộc đình viện sẽ không thể biết bên trong còn có huyền cơ như vậy.

Ánh mắt Sở Du dừng trên người Sở Cẩm, nàng ta dẫn nàng đi dạo hồ thẳng một đường đến đây, đương nhiên đã sớm biết nhóm người Vệ Uẩn thiết yến chỗ này. Nàng ta tán gẫu chuyện trước đây với nàng cũng là vì muốn phanh phui chuyện nàng từng cố gắng bỏ trốn theo Cố Sở Sinh trước mặt thiên hạ, dụ nàng thừa nhận.

Tht ra S Du khôngĮkiêng k chuynnày.Chuyn nàng tngĩlàm, nàng sıkhông ph nhn,ngưi nàng tngyêu, cũng sìkhông xóa nhòa.Nếunhư đã làm,nàng cũng đãÍchun b tinhthn tha nhn,âs không giugiu giếm giếm.Nhưngs rp tâmâtoan tính nàyíca S Cmìvn khiến nàngvô cùng tcgin.

May mà vari nàng nóimình ái mĩV Quân nên¸mi g vàoV gia.Nếu vari nàng nói¹sai cái gì,]V Un đngĮđây nghe thy¹thì s nghĩÏsao?

Rt nghiu suyưnghĩ lưt quađu S Du,ísau khi SáCm nhìn thyV Un, nàngãta vi vànghành l vinhng ngưi kia:Ĩ“Tiu n khôngếbiết chư vùcông t ĩđây, tht lĩri. Tiu nđvà t tɩs ri khièđây…

“Cn gì¸phi vy?” Mt]ging nói truynìti t sauĮđám ngưi, SãDu ngưc mtnhìn qua, làmt công táo lam. Trông{hn ta cóv ln hơnêV Un babn tui, cũng²xem như kháïtun tú, nhưngkhí cht suyìđi trên ngưiáli khiến choÏngưi khác khôngthích ni. Ngưin bưc tɩtrong đám ngưira, nhc tayɨvén nhành cây,,nhìn S Du,nói năng lmãng: “Nào nàonào, S côÎnương, bên này.”

“Huynh là ai?”

S Du nhíu,mày, ngưi námm cưi: “TiĩH Tng Văn(Xương.”

Tng VăníXương chính làTng thế t,Ĭngưi đã đínhhôn vi SCm.

S Du nhìnv mt giuơct ca TngVăn Xương, lptc hiu ngayhôm nay Tngph c ými nàng tiílà vì TngVăn Xương munx gin choùS Cm.

S Duìnhíu mày, nàngnghĩ hôm nayĨkhông nên gâyЇthêm chuyn choV ph, nênìd đnh nhncơn tc này.)S Du mming đáp: “Thiếpthân là nquyến V ph,không tin đngđây nói nhiu,xin cáo luiĨtrưc.”

“Sao Scô nương liÎcâu n nhưvy?”

Tng VănĩXương cưi nói:V Un đãđưa thư phóngthê cho cô,bây gi cũnglà dp đêS cô nươngítuyn chn hônphu ln na.ĩS cô nươngìchính là nt khí pháchįcó th vìngưi trong lòngmà dũng cmtiến lên. Hômnay…

“Ngươi thysao?”

Tng VănĬXương còn chưajdt li đãìnghe thy mtêging nói thiếuniên lnh băngct ngang. MiĬngưi nhìn vphía âm thanhphát ra, thyèV Un đangưngi trên xelăn, lng lngınhìn Tng VănɩXương.

V mt chàngIvô cùng lnhĨlo.

Tht ra ngoiótr lúc đidin vi ngưiļnhà, v mtV Un vníluôn lnh lùng.íNhưng gi phútľnày, s lnhôlùng đó likhác hn ngàythưng, ging nhưsói đói nhìnchm chm vàoĺcon mi, làăs sc lnhht như snsàng b nhàoálên bt clúc nào.

Đtũnhiên Tng VănXương hơi chtɩd, hn nhìnxe lăn caếV Un, scómt bng tt]lên vài phn,õcưi nói: “Cáigì mà thyvi không thy?Chng l Tiu²Tht cu cònđnh bao cheìcho nàng ta?Đêm trưc khithành thân vihuynh trưng cu,ánàng ta còn…

“Cái ta nóiĨlà thư phóngthê.”

V Unđy xe lănđi v phía¹S Du, mtthiếu niên mcıy phc xanhĬbên cnh nhìnúthy lin bưc(vi lên trưcïđy V UnÍvòng qua nhánhcây, chy lênÎcon đưng látđá ngc, tibên cnh SĪDu.

Vệ Uẩn vừa dứt lời, Tống Văn Xương rốt cuộc cũng sực tỉnh, theo bản năng nhìn về phía Sở Cẩm. Tin tức này là do Sở Cẩm tiết lộ lúc nghị thân cùng Tống phủ. Khi đó, Vệ phủ còn chưa được thả ra, Tống đại phu nhân để ý đến quan hệ giữa Sở Du và Vệ gia, nên Sở Cẩm mới đích thân lấy thư phóng thê đến cho Tống đại phu nhân xem.

“Nếu không đáng để nói với người ngoài, vậy tại sao cô và Tống thế tử lại làm nhục Đại tẩu ta trước mặt nhiều người như vậy?!” Vệ Uẩn bất chợt cao giọng: “Hôm nay tẩu ấy là Đại phu nhân Vệ phủ ta, các người làm như vậy là cho rằng Vệ phủ ta dễ bắt nạt lắm sao?! Hoặc là cô đừng nhắc tới, nếu hôm nay cô đã nhắc tới, thì cô phải nói rõ ràng cho ta. Nếu thật sự Đại tẩu có lỗi với cô, Vệ gia ta chắc chắn sẽ đền bù. Nhưng nếu hôm nay cô không nói cho rõ, ta sẽ đơn giản xem như cô làm nhục danh dự Đại tẩu. Vệ Uẩn ta có ân báo ân, có oán báo oán, chuyện này đừng hòng bỏ qua!”

Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”

Sự do dự của Tống Văn Xương lọt vào mắt Vệ Uẩn và Sở Du. Vệ Uẩn chắn trước mặt nàng, vuốt nhẫn ban chỉ trong tay (*), nhìn chằm chằm Tống Văn Xương, chậm rãi nói: “Ta chưa từng viết phong thư phóng thê đó. Sở Du hiện giờ là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, là người chưởng quản Vệ phủ, há lại để cho loại người như ngươi bịa đặt khen chê?!”

Nàng ta úp úp mở mở, khiến người khác nghĩ gần nghĩ xa. Đám người vỡ lẽ hóa ra chuyện Tống Văn Xương thất lễ là có nguyên nhân sâu xa.

(*) Mối duyên Tấn Tần (

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.

“Bây giờ tiền tiến nguy cấp, là thời điểm quốc gia sinh tử tồn vong, Tống Văn Xương ngươi thân là Thế tử Hộ Quốc Công, không nghĩ cách làm sao báo đáp quốc gia, mà trong đầu chỉ toàn chuyện của phụ nhân. Chẳng lẽ do mùi son phấn Tống phủ quá nặng, nên ngay cả bản chất nam nhi cũng mất hết rồi sao?!”

 

Nàng ta cho Tống Văn Xương bậc thang, Tống Văn Xương cũng thản nhiên bước xuống. Hắn nghiêm giọng đáp: “Đành vậy, hôm nay nàng và ta đã đính hôn, nàng ta cũng đã lấy chồng, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, ta cũng sẽ không truy cứu.”

Vệ Uẩn cao giọng, khuôn mặt hiện lên lửa giận. Tống Văn Xương ậm ừ một chốc, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đuối lý, không muốn dây dưa với đề tài này nữa, bèn mở miệng nói: “Vậy ta không nói chuyện thư phóng thê nữa, nhưng chuyện cô ta bỏ trốn theo Cố Sở Sinh là sự thật, đúng chứ?”

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”Sự do dự của Tống Văn Xương lọt vào mắt Vệ Uẩn và Sở Du. Vệ Uẩn chắn trước mặt nàng, vuốt nhẫn ban chỉ trong tay (*), nhìn chằm chằm Tống Văn Xương, chậm rãi nói: “Ta chưa từng viết phong thư phóng thê đó. Sở Du hiện giờ là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, là người chưởng quản Vệ phủ, há lại để cho loại người như ngươi bịa đặt khen chê?!”

Sắc mặt Tống Văn Xương cứng đờ, nghe Vệ Uẩn nói tiếp: “Vệ gia ta đều đã biết hết chuyện của Đại tẩu trước khi thành thân. Vì vậy, gia huynh cố tình viết một phong thư, ta làm hồng nhạn đưa tin mới có thể sửa lại được mối duyên Tấn Tần(*). Chuyện đó Vệ gia ta cũng chưa từng xen vào, khi nào lại đến lượt các người chỉ trỏ?!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Tống Văn Xương mang theo vài phần đánh giá. Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Tẩu tử ta bỏ trốn hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

(*) Mối duyên Tấn Tần (秦晋之好): Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo, nhưng ngày nay thường dùng để chỉ hôn nhân nam nữ

Sắc mặt Tống Văn Xương cứng đờ, nghe Vệ Uẩn nói tiếp: “Vệ gia ta đều đã biết hết chuyện của Đại tẩu trước khi thành thân. Vì vậy, gia huynh cố tình viết một phong thư, ta làm hồng nhạn đưa tin mới có thể sửa lại được mối duyên Tấn Tần(*). Chuyện đó Vệ gia ta cũng chưa từng xen vào, khi nào lại đến lượt các người chỉ trỏ?!”

“Ngươi không truy cứu cái gì?”

Vệ Uẩn cao giọng, khuôn mặt hiện lên lửa giận. Tống Văn Xương ậm ừ một chốc, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đuối lý, không muốn dây dưa với đề tài này nữa, bèn mở miệng nói: “Vậy ta không nói chuyện thư phóng thê nữa, nhưng chuyện cô ta bỏ trốn theo Cố Sở Sinh là sự thật, đúng chứ?” (*) Mối duyên Tấn Tần (Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.秦晋之好Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”ể chỉ hôn nhân nam nữDứt lời Tống Văn Xương khoát tay áo: “Các người về đi…”): Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo, nhưng ngày nay thường dùng “Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”“Tiểu nữ Sở Cẩm.”đ(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.ể chỉ hôn nhân nam nữ

 

“Bây giờ tiền tiến nguy cấp, là thời điểm quốc gia sinh tử tồn vong, Tống Văn Xương ngươi thân là Thế tử Hộ Quốc Công, không nghĩ cách làm sao báo đáp quốc gia, mà trong đầu chỉ toàn chuyện của phụ nhân. Chẳng lẽ do mùi son phấn Tống phủ quá nặng, nên ngay cả bản chất nam nhi cũng mất hết rồi sao?!”

ể chỉ hôn nhân nam nữ

Lời này vừa buông ra, vẻ mặt mọi người đều ngưng đọng.Tống Văn Xương cũng phát giác bản thân thất thố, nhưng vẫn không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì đó, Sở Cẩm bên cạnh trầm giọng lên tiếng: “Thế tử đừng nói nữa.”

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn qua, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ mặt uất ức. “A Cẩm biết Thế tử là vì A Cẩm… A Cẩm ghi khắc sự thương yêu của Thế tử trong lòng, có điều chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ… bỏ đi thôi.”

Nàng ta úp úp mở mở, khiến người khác nghĩ gần nghĩ xa. Đám người vỡ lẽ hóa ra chuyện Tống Văn Xương thất lễ là có nguyên nhân sâu xa.

(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.

Nàng ta cho Tống Văn Xương bậc thang, Tống Văn Xương cũng thản nhiên bước xuống. Hắn nghiêm giọng đáp: “Đành vậy, hôm nay nàng và ta đã đính hôn, nàng ta cũng đã lấy chồng, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, ta cũng sẽ không truy cứu.”

Dứt lời Tống Văn Xương khoát tay áo: “Các người về đi…”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Tống Văn Xương mang theo vài phần đánh giá. Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Tẩu tử ta bỏ trốn hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi không truy cứu cái gì?”

“Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”

Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.

Chàng lạnh mắt nhìn về phía Sở Cẩm: “Cô là muội muội của tẩu tẩu ta?”

“Tiểu nữ Sở Cẩm.”

Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương lấy được bậc thang, nhưng chàng lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.(*) Nhẫn ban chỉ: là một loại công cụ hỗ trợ bắn cung, đeo vào ngón cái, bên dưới có một cái rãnh dùng để giữ dây cung khi kéo tên, có tác dụng phòng ngừa dây cung đàn hồi khi bắn tên làm xước da, sau này dần trở thành món trang sức của các nhà quyền quý.

“Cô nói cho rõ ràng.” Vệ Uẩn đối diện nàng ta, nghiêm mặt: “Giữa tẩu tử ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao Tống thế tử lại ra mặt vì cô?”

“Tiểu nữ Sở Cẩm.”

“Chỉ là chuyện nhà mà thôi.” Sở Cẩm thở dài: “Chuyện riêng giữa tỷ muội với nhau, không đáng để nói với người ngoài.”

“Nếu không đáng để nói với người ngoài, vậy tại sao cô và Tống thế tử lại làm nhục Đại tẩu ta trước mặt nhiều người như vậy?!” Vệ Uẩn bất chợt cao giọng: “Hôm nay tẩu ấy là Đại phu nhân Vệ phủ ta, các người làm như vậy là cho rằng Vệ phủ ta dễ bắt nạt lắm sao?! Hoặc là cô đừng nhắc tới, nếu hôm nay cô đã nhắc tới, thì cô phải nói rõ ràng cho ta. Nếu thật sự Đại tẩu có lỗi với cô, Vệ gia ta chắc chắn sẽ đền bù. Nhưng nếu hôm nay cô không nói cho rõ, ta sẽ đơn giản xem như cô làm nhục danh dự Đại tẩu. Vệ Uẩn ta có ân báo ân, có oán báo oán, chuyện này đừng hòng bỏ qua!”

 

4.9 32 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

362 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thục Như
Thục Như
3 Năm Cách đây

Hai đứa hợp chung 1 chỗ đúng là vật hợp theo loài, VU đề cử Tống gia là cái chắc rồi

Tran Nguyen
Tran Nguyen
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn cũng không ngán ai đâu nhé. Đúng là bao chê khuyết điểm, bênh vực người nhà

Mai Lee
Mai Lee
3 Năm Cách đây

Đã bảo ghét SC lắm mà, gặp phải a 7 thích bênh vực ng nhà thì thôi xđịnh nhé

Kly nguyễn
Kly nguyễn
3 Năm Cách đây

Sau này kết cục của Tống Văn Xương cũng không tốt đẹp gì, ai bảo cùng Sở Cẩm đặt bẫy sở Du

Trang hoàng
Trang hoàng
3 Năm Cách đây

Trà xanh Sở Cẩm, đùa sao hội con trai lại thích đc mấy đứa nói chuyện lấp lửng, ấp úng như vậy đc nhỉ

Lily
Lily
3 Năm Cách đây

Tưởng thế nào, ra là cá mè 1 lứa mà thôi, đến lúc TVX chết thì SC khác gì chó nhà có tang, còn tg làm nên cơm cháo gì, ai dè cũng là phường giá áo túi cơm

Nhung
Nhung
3 Năm Cách đây

Lúc Vệ gia còn hưng thịnh thì nịnh hót giờ người ta gặp khó khăn thì hợp nhau ức hiếp, những người này sẽ không có kết cục tốt

Lê Tâm
Lê Tâm
3 Năm Cách đây

Sao Sở Du lại im lặng để cho một mình Vệ Uẩn lên sàn vậy, phải bật lại cho con trà xanh và cái tên hôn phu của nó biết tay chứ.

Eli
Eli
3 Năm Cách đây

Cái loại mặt dày cối hòa quện cùng sự khôn lỏi này tạo ra một sở cẩm tính tình hãm không ngửi nổi🤕bốc mùi quá

Yến Anh
Yến Anh
3 Năm Cách đây

Đọc đến đây mình tưởng SC sez đấu mồm lưỡi đến hết đời, n tác giả xây dựng cốt tfuyeejn tốt lắm. Con nhà trung tướng sao có thể kém đc

362
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!