Chương 32
Đến Vệ gia, gặp được mọi người chính là may mắn lớn nhất đời ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghe thấy lời này thì ngẩn người, rõ ràng Vệ Uẩn cũng sửng sốt. Dù sao vừa rồi bọn họ mới tranh chấp vì chuyện của Cố Sở Sinh, vậy mà bây giờ lại nghe được chuyện này.
Vệ Uẩn bất giác nhìn thoáng qua Sở Du. Sau khi Sở Du nghe được tin này thì nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Đời trước, Cố Sở Sinh có thể từ con của tội thần mà vọt thẳng lên chức Thừa tướng, đương nhiên hắn ta cũng có bản lĩnh thật sự. Tính ra cả đời Cố Sở Sinh, người hắn ta có lỗi nhất chính là nàng. Đối với dân chúng mà, Cố Sở Sinh là Thanh thiên Đại lão gia tái thế. Đối với Hoàng đế mà nói, Cố Sở Sinh là quốc tỉ, là trụ cột tiều đình. Hộ bộ, Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Công bộ mất Cố Sở Sinh là giống như là trời sập vậy. Đối với thuộc hạ, Cố Sở Sinh là một chủ tử tốt, thưởng phạt phân minh. Đối với đồng minh, Cố Sở Sinh là một quân tử cơ trí, trọng lời hứa, đáng để tin tưởng.
Đối với ai, Cố Sở Sinh cũng đều tốt, chỉ trừ Sở Du.
Có lúc Sở Du cũng nghĩ, vì sao một người hoàn mỹ như vậy lại chỉ hiển hiện tính ác trên người nàng một cách thuần thục như thế.
Nàng suy nghĩ cả đờiẵcũng không nghĩịra, kiếp nàyếnàng không muốnứlại nghĩ nữa.
Rõỉràng Tống ThếơLan cũng biếtắquan hệ giữaảCố Sở Sinhẫvà Sở Du,ọnhưng hắn giảùvờ không biết,ỉchỉ tiếp tụcļnói: “Côn Dươngõlà cứ điểmĩvận chuyển lươngđthảo trọng yếu,éCố Sở Sinhètự mình ápògiải lương thảoếđến Bạch Thành,ɩđúng lúc DiêuἵDũng bỏ thành.îCố Sở SinhĮdẫn số binhïlính còn sótįlại tổ chứcỵdân chúng tiếnĩhành chống cựặluân phiên, kéoểdài thời gianIsơ tán dânỳchúng, mang ngườiộtrở lại CôngýDương.
“Vậy hôm nayĩCôn Dương thế³nào?”
Vệ Uẩnẩcau mày, Tống¹Thế Lan nhúnỉvai: “Ta đâyïcũng không biết,jnhìn thấy CốóSở Sinh vàấDiêu Dũng ầmıĩ như thế,ệnói không chừng,İqua trận này,ẵCôn Dương cũngọkhông còn.”
CônîDương là yếuĪđịa, nếu nhưĨmất Côn Dương,ἰsau này tiến}hành đánh phảnịcông sẽ trởửnên vô cùng:khó khăn.
Vệ Uẩnļsiết chặt nắmЇtay, rủ mắtịkhông nói. BaÍngười đã bướcịđến cổng, TốngíThế Lan ngướcẵmắt nhìn cửa,ỡcười nói: “Tìnhúhình hôm nayỷđã như thế,ĪBệ hạ nóiớvậy là hiỉvọng tiểu Hầuĩgia tham chiến,ἲđáng tiếc tiểuìHầu gia cóἴbệnh quấn người,ócó điều hẳnİlà Bệ hạɪcó suy nghĩfviệc để tiểuỡHầu gia tiếnỏcử người đi?”ì
Vệ Uẩn khôngẹlên tiếng, Sở:Du đẩy chàngđra khỏi cửaìđã nhìn thấyựxe ngựa đợiịngoài cửa. TưởngĨThuần vén rèm)xe, mỉm cườiẳhỏi: “Sao bâyógiờ mới đến?”Ī
Sở Du đứngỳsau lưng VệạUẩn nhìn vềỉphía Tưởng Thuần,ỡcười nói: “Tiểu°Thất và Tốngơnhị công tửịnói chuyện phiếm.”ỳ
Tống Thế Lanêngẩng đầu nhìnḷvề phía TưởngɪThuần, cười ấmÏáp. Tưởng Thuần,bất ngờ nhìnḻthấy ngoại namứthì có phầnỉngượng ngùng, cốígắng trấn tĩnhírồi gật đầuởmột cái, sauữđó buông rèm.
Tống¹Thế Lan vàỏVệ Hạ cùngầvịn Vệ Uẩnồlên xe. LúcửVệ Uẩn sắpịkhom lưng bướcỗvào, đột ngộtỏhạ quyết định,ỏchàng ngẩng đầuốlên, nhìn vềĭphía Tống ThếįLan, điềm tĩnhãnói: “Nếu taũgiúp Nhị công{tử, hi vọngịNhị công tử²ghi khắc phầnụân tình này.”ị
“Đó là đươngìnhiên.” Tống ThếóLan mỉm cười,ưánh mắt tĩnhîmịch, chắp tay³nói: “Suốt đờiĺkhó quên.”
Vệ¸Uẩn gật đầuImột cái, khomỡlưng bước vàoἱtrong.
Tống Thế Lanἳxoay người qua,Īduỗi tay vềệphía Sở Du,}mỉm cười nói:ἳ“Đại phu nhân,ẵthỉnh?”
Sở Duợhọc theo dángἰvẻ cao quýửcủa Vệ Uẩn,ảgật đầu mộtửcái nhằm bảyİtỏ sự cảmḻtạ, nhưng cũngụkhông đưa tayɨra, xách váyìđạp bậc thangábước lên. Mộtỉchiếc khăn vuôngérơi xuống, TốngḷThế Lan khomÎlưng nhặt lấy,ổnâng tay chuyển)qua. Sở Duỉcầm khăn vuông,îchợt nghe TốngíThế Lan cườiụkhẽ: “Dầu hoaịquế bôi tócἲcủa phu nhânĪthật thơm.”
SởăDu bất chợtîngước mắt, ánh¸mắt như đao.
VừaIrồi lúc đangỉở trước mặtđmọi người, nàngệgiả vờ đưaọthuốc cho VệīUẩn ngửi, nhưngýthật ra hômἲnay lại khôngẽchú ý mangĪnhầm dầu hoaĮquế bôi tóc.ἶTống Thế Lanặnói ra chuyệnơnày chuyeenj nàyửchưa chắc làấmuốn nói hắn:biết rõ chuyện[Vệ Uẩn giảľbệnh.
Nhưng hắn làmùvậy là có¹ý gì?
Là cảnhạcáo, hay làỹcó mưu đồ‹khác?
Sở Du suyỉtư một hồiõliền thấy ngườiútrước mặt nhẹìnhàng cười mộtĩtiếng, phe phẩyĩquạt nói: “Thôi{không dọa ngàiỏnữa, chẳng quaïvừa rồi cảmjthấy đôi mắtīVệ phu nhânũthật to, dọaĩmột cái chắcáchắn rất thúưvị.”
Đôi mắtIthật to nên°dọa một cáiἴrất thú vị?
SởĩDu bị cáiḷngười não cóḷvấn đề nàyĩlàm ngây người,ìnàng mấp máyẻmôi, nhưng không,biết phải đáp)thế nào. Người¸trước mặt giơítay áo cúiĮchào, mỉm cườiắnói: “Tiễn Hầuïgia, Đại phuđnhân, Nhị phuınhân, tạm biệt.”ĩ
Nếu đã tiễnɨkhách, Sở Duãcũng không tiệnìnán lại. Nàngịnhìn thoáng quaỉTống Thế Lan,Ĭxoay người bước¹vào xe ngựa.
Sauổkhi vào xeụngựa, Sở Duưnhìn thấy Vệ¹Uẩn gõ đầuḹngón tay lênổbàn nhỏ bênịcạnh, nghiêng đầuậnhìn ra ngoàiícửa xe, dườngổnhư đang suyínghĩ điều gì.ũTưởng Thuần ngồiầở một bên,ọđọc sổ sáchệmà nàng chưaùxem xong.
Sở Duìngồi đối diệnẵTưởng Thuần, mỉmļcười nói: “Chămáchỉ vậy à?,Muội đâu cóἰkiểm tra sổụsách, tỷ xemâgấp như vậy:làm gì.
“Chỉ làĮrảnh rỗi khôngỷcó gì làmọthôi.”
Xe ngựaôbắt đầu chạy,ἳTưởng Thuần buôngèsổ sách trongựtay xuống, hơiưlo lắng nói:İ“Nghe nói vừaİrồi muội ởỏtrong đình việnẩbị muội muộiImình làm choéăn thiệt?”
“Hửm?”é
Sở Du cóἰhơi kinh ngạc:ỵ“Truyền ra nhanhụnhư vậy à?”â
Sau đó SởìDu cả cười:ỵ“Miệng lưỡi phụủnữ đúng làḽcòn nhanh hơnăcả quân tình.”ổ
“Muội không saoíchứ?” Tưởng Thuầnừvô cùng loḻlắng: “Tỷ thấyfmuội muội kia,của muội cũngḹchẳng phải đènἱcạn dầu…”
“Khôngỉsao.” Sở Duἰtựa lên bànũnhỏ bên cạnh,ỳnghiêng người, nỏľnụ cười: “Banịđầu có hơiạtức giận, lúcịsau Tiểu ThấtĪxả giận choìmuội, bây giờỉhết rồi.”
“Vậyỉchuyện kia truyềnếra ngoài…” TưởngẵThuần cẩn thậnùmở miệng, SởíDu nhìn nàng,ľthần sắc trongổmắt phẳng lặng:Į“Thuở thiếu thời,ıai cũng từngồvài người, chuyệnẹnày chẳng cóỉgì xấu hổ.”Í
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn Sở Du.
Nhưng nhỏ bé không đáng kể thì xem như không có sao?
Vẻ mặt Sở Du phẳng lặng, mang theo sự điềm tĩnh sau khi đã trải qua sóng gió: “Muội thích người đó, muội sẽ làm mọi thứ tốt nhất có thể vì người đó, sống chết cũng đi. Nhưng nếu tấm chân tình này không được hồi đáp, vậy muội sẽ buông xuống, không quay đầu lại.”
Quá khứ mười hai năm dâng tràn trong lòng nàng. Sở Du nhìn Tưởng Thuần, thật lâu sau mới trầm giọng chậm rãi mở miệng nói: “Thật may đã qua rồi.”
Sở Du rũ mắt, nghe thiếu niên chậm rãi nói: “Đệ chỉ nghĩ thật ra tẩu cũng không khác đệ là bao. Máu chảy cũng biết đau, rơi nước mắt cũng thấy khổ, ai cần phải chống đỡ cho ai? Là đệ không đúng, đáng lý đệ cần phải che chở cho người, chứ không phải là ỷ lại vào người.”
“Nhưng muội không ngại người khác biết.” Sở Du cười khẽ: “Chuyện muội từng làm, muội sẽ nhận, chuyện này cũng chẳng đáng gì.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời.“Đó là ta đã đến Vệ gia, gặp được mọi người.”
Tưởng Thuần không lên tiếng, thở dài một hơi, ngồi sang bên cạnh Sở Du, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Du, hẳn muội đã trải qua rất nhiều đau khổ.”
Năm này qua tháng nọ, những ấm ức ấy lặng lẽ vô thanh ẩn giấu trong lòng.“Nhị tẩu nói đúng, trước đây hẳn tẩu rất khổ sở.”
Sở Du hơi sững sờ, nàng nhìn ánh mắt đau lòng của Tưởng Thuần, bỗng nhiên có vô số ấm ức tuôn trào ra.
“Nhưng muội không ngại người khác biết.” Sở Du cười khẽ: “Chuyện muội từng làm, muội sẽ nhận, chuyện này cũng chẳng đáng gì.”
Quá khứ mười hai năm dâng tràn trong lòng nàng. Sở Du nhìn Tưởng Thuần, thật lâu sau mới trầm giọng chậm rãi mở miệng nói: “Thật may đã qua rồi.”
Chẳng qua hôm nay, trong lòng nàng rấtkhó mà nhớ tới chút ít tình cảm nhỏ nhặt này. Cuộc đời nàng trải qua đau thương quá lớn, những ấm ức theo lời Vệ Uẩn nói dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.
“Tiểu Thất, mặc dù xảy ra nhiều chuyện, nhưng kiếp này có một chuyện ta cảm thấy vô cùng may mắn, không hề có bất cứ hối hận nào.”
Ba người về đến Vệ phủ, mạnh ai nấy trở về phòng riêng. Phòng Sở Du và Vệ Uẩn đều là hướng Đông Nam, hai người đi tới ngả rẽ, Sở Du phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo nàng, nàng có hơi kinh ngạc: “Đệ còn đi theo ta làm gì?”
Nàng yên lặng không nói, nghe giọng nói dịu dàng hòa lẫn ý cười của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời.
“Trước giờ tẩu đều muốn chống đỡ một vùng trời cho người khác, nuốt hết nước mắt và máu, đau cũng không khóc một tiếng. Mọi người đã quen nhìn tẩu kiên cường, cảm thấy tẩu không để ý cái gì, không sợ cái gì, không buồn cũng không đau lòng. Đôi khi, ngay cả đệ cũng cảm thấy như thế. Lúc tẩu ở nhà, có phải phụ mẫu và huynh đệ người cũng cảm thấy thế đúng không?”
Đúng như lời Vệ Uẩn nói, hài tử hay khóc sẽ có kẹo ăn. Trong nhà nàng, ít nhiều gì Sở Cẩm cũng được quan tâm nhiều hơn.
Thật lâu sau, cuối cùng chàng cũng mở miệng: “Tẩu Tẩu, sau này tẩu sẽ không bị người ta khi dễ nữa.”
Phải, rất khổ.
Sở Du không ngờ Vệ Uẩn đi theo lâu như vậy lại vì nói câu này. Vệ Uẩn nhìn nàng, hoàn toàn không còn khí thế “Tiểu hầu gia” như lúc ở ngoài. Chàng gỡ bỏ tất cả khôi giáp cứng rắn, để lộ ra tất cả sự dịu dàng mềm mại.
Bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Vệ Uẩn, chàng nghiêm túc nói: “Hôm nay nhìn thấy tẩu và Sở Cẩm, đệ đã nghĩ, cô ta miệng lưỡi như thế, còn biết khóc nữa. Lúc tẩu ở trong nhà chắc chắn bị bắt nạt rất nhiều.”
Bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Vệ Uẩn, chàng nghiêm túc nói: “Hôm nay nhìn thấy tẩu và Sở Cẩm, đệ đã nghĩ, cô ta miệng lưỡi như thế, còn biết khóc nữa. Lúc tẩu ở trong nhà chắc chắn bị bắt nạt rất nhiều.”
Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.
Sở Du không ngờ Vệ Uẩn đi theo lâu như vậy lại vì nói câu này. Vệ Uẩn nhìn nàng, hoàn toàn không còn khí thế “Tiểu hầu gia” như lúc ở ngoài. Chàng gỡ bỏ tất cả khôi giáp cứng rắn, để lộ ra tất cả sự dịu dàng mềm mại.
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu. Thật lâu sau, nàng mới từ từ ngẩng đầu dậy. Gió mát lượt nhẹ qua mái tóc dài, mắt nàng long lanh ánh nước, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn.
“Trước giờ tẩu đều muốn chống đỡ một vùng trời cho người khác, nuốt hết nước mắt và máu, đau cũng không khóc một tiếng. Mọi người đã quen nhìn tẩu kiên cường, cảm thấy tẩu không để ý cái gì, không sợ cái gì, không buồn cũng không đau lòng. Đôi khi, ngay cả đệ cũng cảm thấy như thế. Lúc tẩu ở nhà, có phải phụ mẫu và huynh đệ người cũng cảm thấy thế đúng không?”
Sở Du không dám nhìn Vệ Uẩn, bất giác nàng cảm thấy nội tâm mình giống như bị người ta lột trần, lộ ra những thứ xấu xí, bị người ta đứng nhìn quan sát dáng vẻ máu tươi đầm đìa.
Vẻ mặt Sở Du phẳng lặng, mang theo sự điềm tĩnh sau khi đã trải qua sóng gió: “Muội thích người đó, muội sẽ làm mọi thứ tốt nhất có thể vì người đó, sống chết cũng đi. Nhưng nếu tấm chân tình này không được hồi đáp, vậy muội sẽ buông xuống, không quay đầu lại.”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhớ lại quá khứ.
Đúng như lời Vệ Uẩn nói, hài tử hay khóc sẽ có kẹo ăn. Trong nhà nàng, ít nhiều gì Sở Cẩm cũng được quan tâm nhiều hơn.
Thật lâu sau, cuối cùng chàng cũng mở miệng: “Tẩu Tẩu, sau này tẩu sẽ không bị người ta khi dễ nữa.”
Chẳng qua hôm nay, trong lòng nàng rấtkhó mà nhớ tới chút ít tình cảm nhỏ nhặt này. Cuộc đời nàng trải qua đau thương quá lớn, những ấm ức theo lời Vệ Uẩn nói dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Ba người về đến Vệ phủ, mạnh ai nấy trở về phòng riêng. Phòng Sở Du và Vệ Uẩn đều là hướng Đông Nam, hai người đi tới ngả rẽ, Sở Du phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo nàng, nàng có hơi kinh ngạc: “Đệ còn đi theo ta làm gì?”
Nhưng nhỏ bé không đáng kể thì xem như không có sao?
Năm này qua tháng nọ, những ấm ức ấy lặng lẽ vô thanh ẩn giấu trong lòng.
Lúc bị người khác chọc thủng thì vô số chua xót cuồn cuộn trào dâng.
Lúc bị người khác chọc thủng thì vô số chua xót cuồn cuộn trào dâng.
Sở Du không lên tiếng, nàng nhớ lại quá khứ.
Sở Du rủ mắt, nghe thiếu niên chậm rãi nói: “Đệ chỉ nghĩ thật ra tẩu cũng không khác đệ là bao. Máu chảy cũng biết đau, rơi nước mắt cũng thấy khổ, ai cần phải chống đỡ cho ai? Là đệ không đúng, đáng lý đệ cần phải che chở cho người, chứ không phải là ỷ lại vào người.”
Tưởng Thuần không lên tiếng, thở dài một hơi, ngồi sang bên cạnh Sở Du, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Du, hẳn muội đã trải qua rất nhiều đau khổ.”
“Nhị tẩu nói đúng, trước đây hẳn tẩu rất khổ sở.”
Phải, rất khổ.
Sở Du không dám nhìn Vệ Uẩn, bất giác nàng cảm thấy nội tâm mình giống như bị người ta lột trần, lộ ra những thứ xấu xí, bị người ta đứng nhìn quan sát dáng vẻ máu tươi đầm đìa.
Nàng yên lặng không nói, nghe giọng nói dịu dàng hòa lẫn ý cười của Vệ Uẩn.
“Thật may, hôm nay tẩu đã ở Vệ gia. Tuy Đại ca không còn ở đây, nhưng đệ vẫn ở đây. Sau này đệ sẽ không để người, Nhị tẩu, mẫu thân hoặc bất cứ người nào phải chịu khổ gì nữa.”
“Sau này đệ sẽ ở đây…” Chàng nâng tay lên, đặt trên lồng ngực mình: “…luôn luôn ở đây.”
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu. Thật lâu sau, nàng mới từ từ ngẩng đầu dậy. Gió mát lượt nhẹ qua mái tóc dài, mắt nàng long lanh ánh nước, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn.
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn nâng mắt, nhìn Sở Du.
“Tiểu Thất, mặc dù xảy ra nhiều chuyện, nhưng kiếp này có một chuyện ta cảm thấy vô cùng may mắn, không hề có bất cứ hối hận nào.”
“Sau này đệ sẽ ở đây…” Chàng nâng tay lên, đặt trên lồng ngực mình: “…luôn luôn ở đây.”
“Đó là ta đã đến Vệ gia, gặp được mọi người.”
Ài. A Du đáng thương
Đệ luôn ở đây…
Cứ mường tượng đến cảnh SD bị ngược trong kiếp trước mà thấy uất
Thích thật đấy
Đ càng mạnh mẽ kiên cường mình đọc càng thấy đau lòng cho cô ấy.
ADu ko phải là đèn cạn dầu đừng lo Thất đệ ơi
Từ những chương đầu tớ đã khóc rất nhiều. Tại sao xã hội lại bất công với Vệ gia. Tại sao A Du phải chịu khổ nhiều như vậy ở kiếp trước. Huhu
A Du tỷ đáng thương của ta. Haizz mà phải thắc mắc ko biết Tống Thế Lan có phải là “vệ tinh” của A Du tỷ ko nhỉ
Cảm động quá huhu