Sơn hà chẩm – Chương 32

Chương 32

Đến Vệ gia, gặp được mọi người chính là may mắn lớn nhất đời ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nghe thấy lời này thì ngẩn người, rõ ràng Vệ Uẩn cũng sửng sốt. Dù sao vừa rồi bọn họ mới tranh chấp vì chuyện của Cố Sở Sinh, vậy mà bây giờ lại nghe được chuyện này.

Vệ Uẩn bất giác nhìn thoáng qua Sở Du. Sau khi Sở Du nghe được tin này thì nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Đời trước, Cố Sở Sinh có thể từ con của tội thần mà vọt thẳng lên chức Thừa tướng, đương nhiên hắn ta cũng có bản lĩnh thật sự. Tính ra cả đời Cố Sở Sinh, người hắn ta có lỗi nhất chính là nàng. Đối với dân chúng mà, Cố Sở Sinh là Thanh thiên Đại lão gia tái thế. Đối với Hoàng đế mà nói, Cố Sở Sinh là quốc tỉ, là trụ cột tiều đình. Hộ bộ, Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Công bộ mất Cố Sở Sinh là giống như là trời sập vậy. Đối với thuộc hạ, Cố Sở Sinh là một chủ tử tốt, thưởng phạt phân minh. Đối với đồng minh, Cố Sở Sinh là một quân tử cơ trí, trọng lời hứa, đáng để tin tưởng.

Đối với ai, Cố Sở Sinh cũng đều tốt, chỉ trừ Sở Du.

Có lúc Sở Du cũng nghĩ, vì sao một người hoàn mỹ như vậy lại chỉ hiển hiện tính ác trên người nàng một cách thuần thục như thế.

Nàng suy nghĩ c đicũng không nghĩra, kiếp nàyếnàng không munli nghĩ na.

Rõràng Tng ThếơLan cũng biếtquan h giaC S Sinhvà S Du,nhưng hn giùv không biết,ch tiếp tcļnói: “Côn Dươngõlà c đimĩvn chuyn lươngđtho trng yếu,éC S Sinhèt mình ápògii lương thoếđến Bch Thành,ɩđúng lúc DiêuDũng b thành.îC S SinhĮdn s binhïlính còn sótįli t chcdân chúng tiếnĩhành chng cluân phiên, kéodài thi gianIsơ tán dânchúng, mang ngưitr li CôngýDương.

Vy hôm nayĩCôn Dương thế³nào?”

V Uncau mày, Tng¹Thế Lan nhúnvai: “Ta đâyïcũng không biết,jnhìn thy CóS Sinh vàDiêu Dũng mıĩ như thế,nói không chng,İqua trn này,Côn Dương cũngkhông còn.”

CônîDương là yếuĪđa, nếu nhưĨmt Côn Dương,sau này tiến}hành đánh phncông s trnên vô cùng:khó khăn.

V Unļsiết cht nmЇtay, r mtkhông nói. BaÍngưi đã bưcđến cng, TngíThế Lan ngưcmt nhìn ca,cưi nói: “Tìnhúhình hôm nayđã như thế,ĪB h nóivy là hivng tiu Huĩgia tham chiến,đáng tiếc tiuìHu gia cóbnh qun ngưi,ócó điu hnİlà B hɪcó suy nghĩfvic đ tiuHu gia tiếnc ngưi đi?”ì

V Un khônglên tiếng, S:Du đy chàngđra khi caìđã nhìn thyxe nga đingoài ca. TưngĨThun vén rèm)xe, mm cưihi: “Sao bâyógi mi đến?”Ī

S Du đngsau lưng VUn nhìn vphía Tưng Thun,cưi nói: “Tiu°Tht và Tngơnh công tnói chuyn phiếm.”

Tng Thế Lanêngng đu nhìnv phía TưngɪThun, cưi mÏáp. Tưng Thun,bt ng nhìnthy ngoi namthì có phnngưng ngùng, cígng trn tĩnhíri gt đumt cái, sauđó buông rèm.

Tng¹Thế Lan vàV H cùngvn V Unlên xe. LúcV Un spkhom lưng bưcvào, đt ngth quyết đnh,chàng ngng đulên, nhìn vĭphía Tng ThếįLan, đim tĩnhãnói: “Nếu taũgiúp Nh công{t, hi vngNh công t²ghi khc phnân tình này.”

Đó là đươngìnhiên.” Tng ThếóLan mm cưi,ưánh mt tĩnhîmch, chp tay³nói: “Sut điĺkhó quên.”

V¸Un gt đuImt cái, khomlưng bưc vàotrong.

Tng Thế Lanxoay ngưi qua,Īdui tay vphía S Du,}mm cưi nói:Đi phu nhân,thnh?”

S Duhc theo dángv cao quýca V Un,gt đu mtcái nhm byİt s cmt, nhưng cũngkhông đưa tayɨra, xách váyìđp bc thangábưc lên. Mtchiếc khăn vuôngérơi xung, TngThế Lan khomÎlưng nht ly,nâng tay chuyn)qua. S Ducm khăn vuông,îcht nghe TngíThế Lan cưikh: “Du hoaquế bôi tócca phu nhânĪtht thơm.”

SăDu bt chtîngưc mt, ánh¸mt như đao.

VaIri lúc đang trưc mtđmi ngưi, nànggi v đưathuc cho VīUn ngi, nhưngýtht ra hômnay li khôngchú ý mangĪnhm du hoaĮquế bôi tóc.Tng Thế Lannói ra chuynơnày chuyeenj nàychưa chc làmun nói hn:biết rõ chuyn[V Un giľbnh.

Nhưng hn làmùvy là có¹ý gì?

Là cnhcáo, hay làcó mưu đkhác?

S Du suytư mt hiõlin thy ngưiútrưc mt nhìnhàng cưi mtĩtiếng, phe phyĩqut nói: “Thôi{không da ngàina, chng quaïva ri cmjthy đôi mtīV phu nhânũtht to, daĩmt cái chcáchn rt thúưv.”

Đôi mtItht to nên°da mt cáirt thú v?

SĩDu b cáingưi não cóvn đ nàyĩlàm ngây ngưi,ìnàng mp máymôi, nhưng không,biết phi đáp)thế nào. Ngưi¸trưc mt giơítay áo cúiĮchào, mm cưinói: “Tin Huïgia, Đi phuđnhân, Nh phuınhân, tm bit.”ĩ

Nếu đã tinɨkhách, S Duãcũng không tinìnán li. Nàngnhìn thoáng quaTng Thế Lan,Ĭxoay ngưi bưc¹vào xe nga.

Saukhi vào xenga, S Duưnhìn thy V¹Un gõ đungón tay lênbàn nh bêncnh, nghiêng đunhìn ra ngoàiíca xe, dưngnhư đang suyínghĩ điu gì.ũTưng Thun ngi mt bên,đc s sáchmà nàng chưaùxem xong.

S Duìngi đi dinTưng Thun, mmļcưi nói: “Chămách vy à?,Mui đâu cókim tra ssách, t xemâgp như vy:làm gì.

Ch làĮrnh ri khôngcó gì làmthôi.”

Xe ngaôbt đu chy,Tưng Thun buôngès sách trongtay xung, hơiưlo lng nói:İNghe nói vaİri mui trong đình vinb mui muiImình làm choéăn thit?”

“Hm?”é

S Du cóhơi kinh ngc:Truyn ra nhanhnhư vy à?”â

Sau đó SìDu c cưi:“Ming lưi phn đúng làcòn nhanh hơnăc quân tình.”

“Mui không saoích?” Tưng Thunvô cùng lolng: “T thyfmui mui kia,ca mui cũngchng phi đèncn du…

Khôngsao.” S Duta lên bànũnh bên cnh,nghiêng ngưi, nľn cưi: “Banđu có hơitc gin, lúcsau Tiu ThtĪx gin choìmui, bây gihết ri.”

Vychuyn kia truynếra ngoài… TưngThun cn thnùm ming, SíDu nhìn nàng,ľthn sc trongmt phng lng:ĮThu thiếu thi,ıai cũng tngvài ngưi, chuynnày chng cógì xu h.”Í

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ngước mắt, nhìn Sở Du.

Nhưng nhỏ bé không đáng kể thì xem như không có sao?

Vẻ mặt Sở Du phẳng lặng, mang theo sự điềm tĩnh sau khi đã trải qua sóng gió: “Muội thích người đó, muội sẽ làm mọi thứ tốt nhất có thể vì người đó, sống chết cũng đi. Nhưng nếu tấm chân tình này không được hồi đáp, vậy muội sẽ buông xuống, không quay đầu lại.”

Quá khứ mười hai năm dâng tràn trong lòng nàng. Sở Du nhìn Tưởng Thuần, thật lâu sau mới trầm giọng chậm rãi mở miệng nói: “Thật may đã qua rồi.”

Sở Du rũ mắt, nghe thiếu niên chậm rãi nói: “Đệ chỉ nghĩ thật ra tẩu cũng không khác đệ là bao. Máu chảy cũng biết đau, rơi nước mắt cũng thấy khổ, ai cần phải chống đỡ cho ai? Là đệ không đúng, đáng lý đệ cần phải che chở cho người, chứ không phải là ỷ lại vào người.”

“Nhưng muội không ngại người khác biết.” Sở Du cười khẽ: “Chuyện muội từng làm, muội sẽ nhận, chuyện này cũng chẳng đáng gì.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời.“Đó là ta đã đến Vệ gia, gặp được mọi người.”

Tưởng Thuần không lên tiếng, thở dài một hơi, ngồi sang bên cạnh Sở Du, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Du, hẳn muội đã trải qua rất nhiều đau khổ.”

Năm này qua tháng nọ, những ấm ức ấy lặng lẽ vô thanh ẩn giấu trong lòng.“Nhị tẩu nói đúng, trước đây hẳn tẩu rất khổ sở.”

Sở Du hơi sững sờ, nàng nhìn ánh mắt đau lòng của Tưởng Thuần, bỗng nhiên có vô số ấm ức tuôn trào ra.

“Nhưng muội không ngại người khác biết.” Sở Du cười khẽ: “Chuyện muội từng làm, muội sẽ nhận, chuyện này cũng chẳng đáng gì.”

Quá khứ mười hai năm dâng tràn trong lòng nàng. Sở Du nhìn Tưởng Thuần, thật lâu sau mới trầm giọng chậm rãi mở miệng nói: “Thật may đã qua rồi.”

Chẳng qua hôm nay, trong lòng nàng rấtkhó mà nhớ tới chút ít tình cảm nhỏ nhặt này. Cuộc đời nàng trải qua đau thương quá lớn, những ấm ức theo lời Vệ Uẩn nói dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.

“Tiểu Thất, mặc dù xảy ra nhiều chuyện, nhưng kiếp này có một chuyện ta cảm thấy vô cùng may mắn, không hề có bất cứ hối hận nào.”

Ba người về đến Vệ phủ, mạnh ai nấy trở về phòng riêng. Phòng Sở Du và Vệ Uẩn đều là hướng Đông Nam, hai người đi tới ngả rẽ, Sở Du phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo nàng, nàng có hơi kinh ngạc: “Đệ còn đi theo ta làm gì?”

Nàng yên lặng không nói, nghe giọng nói dịu dàng hòa lẫn ý cười của Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lẳng lặng nhìn Sở Du, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói không nên lời.

“Trước giờ tẩu đều muốn chống đỡ một vùng trời cho người khác, nuốt hết nước mắt và máu, đau cũng không khóc một tiếng. Mọi người đã quen nhìn tẩu kiên cường, cảm thấy tẩu không để ý cái gì, không sợ cái gì, không buồn cũng không đau lòng. Đôi khi, ngay cả đệ cũng cảm thấy như thế. Lúc tẩu ở nhà, có phải phụ mẫu và huynh đệ người cũng cảm thấy thế đúng không?”

Đúng như lời Vệ Uẩn nói, hài tử hay khóc sẽ có kẹo ăn. Trong nhà nàng, ít nhiều gì Sở Cẩm cũng được quan tâm nhiều hơn.

Thật lâu sau, cuối cùng chàng cũng mở miệng: “Tẩu Tẩu, sau này tẩu sẽ không bị người ta khi dễ nữa.”

Phải, rất khổ.

Sở Du không ngờ Vệ Uẩn đi theo lâu như vậy lại vì nói câu này. Vệ Uẩn nhìn nàng, hoàn toàn không còn khí thế “Tiểu hầu gia” như lúc ở ngoài. Chàng gỡ bỏ tất cả khôi giáp cứng rắn, để lộ ra tất cả sự dịu dàng mềm mại.

Bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Vệ Uẩn, chàng nghiêm túc nói: “Hôm nay nhìn thấy tẩu và Sở Cẩm, đệ đã nghĩ, cô ta miệng lưỡi như thế, còn biết khóc nữa. Lúc tẩu ở trong nhà chắc chắn bị bắt nạt rất nhiều.”

Bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Vệ Uẩn, chàng nghiêm túc nói: “Hôm nay nhìn thấy tẩu và Sở Cẩm, đệ đã nghĩ, cô ta miệng lưỡi như thế, còn biết khóc nữa. Lúc tẩu ở trong nhà chắc chắn bị bắt nạt rất nhiều.”

Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.

Sở Du không ngờ Vệ Uẩn đi theo lâu như vậy lại vì nói câu này. Vệ Uẩn nhìn nàng, hoàn toàn không còn khí thế “Tiểu hầu gia” như lúc ở ngoài. Chàng gỡ bỏ tất cả khôi giáp cứng rắn, để lộ ra tất cả sự dịu dàng mềm mại.

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu. Thật lâu sau, nàng mới từ từ ngẩng đầu dậy. Gió mát lượt nhẹ qua mái tóc dài, mắt nàng long lanh ánh nước, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn.

“Trước giờ tẩu đều muốn chống đỡ một vùng trời cho người khác, nuốt hết nước mắt và máu, đau cũng không khóc một tiếng. Mọi người đã quen nhìn tẩu kiên cường, cảm thấy tẩu không để ý cái gì, không sợ cái gì, không buồn cũng không đau lòng. Đôi khi, ngay cả đệ cũng cảm thấy như thế. Lúc tẩu ở nhà, có phải phụ mẫu và huynh đệ người cũng cảm thấy thế đúng không?”

Sở Du không dám nhìn Vệ Uẩn, bất giác nàng cảm thấy nội tâm mình giống như bị người ta lột trần, lộ ra những thứ xấu xí, bị người ta đứng nhìn quan sát dáng vẻ máu tươi đầm đìa.

Vẻ mặt Sở Du phẳng lặng, mang theo sự điềm tĩnh sau khi đã trải qua sóng gió: “Muội thích người đó, muội sẽ làm mọi thứ tốt nhất có thể vì người đó, sống chết cũng đi. Nhưng nếu tấm chân tình này không được hồi đáp, vậy muội sẽ buông xuống, không quay đầu lại.”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhớ lại quá khứ.

Đúng như lời Vệ Uẩn nói, hài tử hay khóc sẽ có kẹo ăn. Trong nhà nàng, ít nhiều gì Sở Cẩm cũng được quan tâm nhiều hơn.

Thật lâu sau, cuối cùng chàng cũng mở miệng: “Tẩu Tẩu, sau này tẩu sẽ không bị người ta khi dễ nữa.”

Chẳng qua hôm nay, trong lòng nàng rấtkhó mà nhớ tới chút ít tình cảm nhỏ nhặt này. Cuộc đời nàng trải qua đau thương quá lớn, những ấm ức theo lời Vệ Uẩn nói dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Ba người về đến Vệ phủ, mạnh ai nấy trở về phòng riêng. Phòng Sở Du và Vệ Uẩn đều là hướng Đông Nam, hai người đi tới ngả rẽ, Sở Du phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo nàng, nàng có hơi kinh ngạc: “Đệ còn đi theo ta làm gì?”

Nhưng nhỏ bé không đáng kể thì xem như không có sao?

Năm này qua tháng nọ, những ấm ức ấy lặng lẽ vô thanh ẩn giấu trong lòng.

Lúc bị người khác chọc thủng thì vô số chua xót cuồn cuộn trào dâng.

Lúc bị người khác chọc thủng thì vô số chua xót cuồn cuộn trào dâng.

Sở Du không lên tiếng, nàng nhớ lại quá khứ.

Sở Du rủ mắt, nghe thiếu niên chậm rãi nói: “Đệ chỉ nghĩ thật ra tẩu cũng không khác đệ là bao. Máu chảy cũng biết đau, rơi nước mắt cũng thấy khổ, ai cần phải chống đỡ cho ai? Là đệ không đúng, đáng lý đệ cần phải che chở cho người, chứ không phải là ỷ lại vào người.”

Tưởng Thuần không lên tiếng, thở dài một hơi, ngồi sang bên cạnh Sở Du, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Du, hẳn muội đã trải qua rất nhiều đau khổ.”

“Nhị tẩu nói đúng, trước đây hẳn tẩu rất khổ sở.”

Phải, rất khổ.

Sở Du không dám nhìn Vệ Uẩn, bất giác nàng cảm thấy nội tâm mình giống như bị người ta lột trần, lộ ra những thứ xấu xí, bị người ta đứng nhìn quan sát dáng vẻ máu tươi đầm đìa.

Nàng yên lặng không nói, nghe giọng nói dịu dàng hòa lẫn ý cười của Vệ Uẩn.

“Thật may, hôm nay tẩu đã ở Vệ gia. Tuy Đại ca không còn ở đây, nhưng đệ vẫn ở đây. Sau này đệ sẽ không để người, Nhị tẩu, mẫu thân hoặc bất cứ người nào phải chịu khổ gì nữa.”

“Sau này đệ sẽ ở đây…” Chàng nâng tay lên, đặt trên lồng ngực mình: “…luôn luôn ở đây.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu. Thật lâu sau, nàng mới từ từ ngẩng đầu dậy. Gió mát lượt nhẹ qua mái tóc dài, mắt nàng long lanh ánh nước, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn.

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn nâng mắt, nhìn Sở Du.

“Tiểu Thất, mặc dù xảy ra nhiều chuyện, nhưng kiếp này có một chuyện ta cảm thấy vô cùng may mắn, không hề có bất cứ hối hận nào.”

“Sau này đệ sẽ ở đây…” Chàng nâng tay lên, đặt trên lồng ngực mình: “…luôn luôn ở đây.”

“Đó là ta đã đến Vệ gia, gặp được mọi người.”

4.9 42 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

312 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hamless
Hamless
4 Năm Cách đây

Ài. A Du đáng thương

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Đệ luôn ở đây…

Dung Nguyen Kim
Dung Nguyen Kim
4 Năm Cách đây

Cứ mường tượng đến cảnh SD bị ngược trong kiếp trước mà thấy uất

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Thích thật đấy

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Đ càng mạnh mẽ kiên cường mình đọc càng thấy đau lòng cho cô ấy.

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

ADu ko phải là đèn cạn dầu đừng lo Thất đệ ơi

Trinh
Trinh
3 Năm Cách đây

Từ những chương đầu tớ đã khóc rất nhiều. Tại sao xã hội lại bất công với Vệ gia. Tại sao A Du phải chịu khổ nhiều như vậy ở kiếp trước. Huhu

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

A Du tỷ đáng thương của ta. Haizz mà phải thắc mắc ko biết Tống Thế Lan có phải là “vệ tinh” của A Du tỷ ko nhỉ

My my
My my
3 Năm Cách đây

Cảm động quá huhu

312
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!