Chương 33
Người Cố Sở Sinh muốn kết thân là ai —— Đệ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời này khiến Vệ Uẩn bật cười, chàng hắng giọng, nói tiếp: “Thôi, đệ không nói mấy lời nhàn thoại này với tẩu tẩu nữa. Đệ có chuyện muốn thỉnh giáo tẩu đây.”
“Hửm?”
“Tẩu và Cố Sở Sinh có quen thuộc lắm không?”
Sở Du nghe hỏi thế thì không đáp, nàng nhìn thoáng qua sắc trời, rồi nói: “Trời rét sương lạnh, chi bằng dời bước vào thư phòng trò chuyện.”
Vệ Uẩn gật đầu, hai người cùng đi về hướng thư phòng. Sở Du nhìn sang, chậm rãi hỏi: “Tại sao đệ lại hỏi thế?”
“Đệ muốn kết đồng minhỉvới hắn.”
VệìUẩn suy ngẫm:Í“Nhưng trước đó,ĩđệ muốn biếtịrõ quan hệằgiữa tẩu vàìhắn ta làịgì. Nếu hắn¸từng phụ lòngưtẩu, vậy đệớsẽ đổi ngườiíkết giao.”
Sở¹Du không lênĩtiếng, nàng ngẫm)nghĩ ý trongảlời nói củaổVệ Uẩn.
Hôm nayỳCố Sở Sinhỷđã sơ tánụdân chúng, bộcĩlộ tài hoa,ìtất nhiên lậpồđược công lớn.ḽVệ Uẩn chúếý đến tàiĪnăng của Cố{Sở Sinh cũngìchẳng có gìưlạ.
Vả lại ——úCố Sở Sinhıvốn cũng làđmột người rấtĩtài giỏi.
Sở Duờrủ mắt, đắn°đo hỏi: “Vìἲsao đệ cóἳý này?”
“DiêuềDũng phải chịuútrách nhiệm choóchuyện bỏ thành.”ò
Sở Du gậtἳđầu, tỏ vẻĩđã hiểu. Haiĩngười vào trongêthư phòng, ngồiũquỳ trước bàn.õVãn Nguyệt dângảtrà và điểmỉtâm lên, VệĬUẩn giơ tayɨrót thêm tràỉcho Sở Du.
Dướièánh đèn, đôi}mắt thiếu niênfphẳng lặng ấm,áp, mang theoIsự bình tĩnhôcao quý mà)bình thường khôngɪcó. Nước tràựlấp lánh dướiờánh đèn, ánhỉmắt Sở Duịbất giác rơiÏxuống nước trà,ἵnghe tiếng nóiàcủa Vệ Uẩn:ĭ“Thế nhưng trênẫchiến báo, DiêuľDũng lại cheừgiấu chuyện này,ḹviết rằng chínhưmình sau khiọsơ tán dânýchúng thì bỏýthành chạy, gạt[bỏ công laoểcủa Cố SởɨSinh. Nếu CốİSở Sinh biếtÏchuyện này, cóýlẽ tâm sẽịsinh oán hận?”į
Nghe thấy vấnɨđề này, SởỳDu lập tứcìhiểu Vệ Uẩnìđang có ýḻdò hỏi nàng.
Mặcậdù Sở Duļkhẳng định mìnhjvà Cố SởăSinh không thânἰquen, nhưng VệЇUẩn đã biết)rõ nàng chắcếchắn rất queníthuộc Cố SởạSinh.
Thật ra cũngįkhông có gìẫkhó hiểu, mộtấnữ tử bằngốlòng bỏ trốnÏtheo người, saoễlại không thânấquen chứ?
Tuy nhiênỵxét trên thựcἰtế, nếu SởựDu thật sựḷđang mười lămờtuổi, nàng quảồthật không thểĩtrả lời đượcóvấn đề này,úcũng may SởỉDu bây giờẻđã làm Cốằphu nhân suốtĺmười hai năm.ịVì vậy, nàngắđiềm tĩnh đáp:ı“Chưa nói tớiἲoán hận, từốtrước đến nayļhắn ta choọrằng lòng ngườiἰvốn ác, cóĩlẽ chuyện nàyfđã sớm nằmợtrong suy đoánἲcủa hắn.”
“Hửm?”ấ
Vệ Uẩn cóịhơi nghi hoặc:ơ“Hắn biết rõἰcông lao sẽềbị cướp đoạt,ɩnhưng vẫn liều¹mình sơ tánïdân chúng, chẳngİlẽ thật sựḷlà nghĩa sĩḽnhư thế?”
Nghĩa sĩ cái rắm!
Nội tâm Sở Du dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Hắn chưa từng phụ lòng ta, chỉ là ta mến mộ hắn, nhưng hắn không đáp lại, cũng không thể nói hắn sai cái gì.”Thôi, đã qua một đời rồi.
Sở Du che giấu câu tức giận mắng chửi này giữa răng môi. Vì để bản thân trấn định lại một chút, nàng trầm mặc không nói, chờ sau khi bình tĩnh lại, Sở Du chậm rãi đáp: “Từ trước đến nay, hắn là kẻ hám lợi. Khoan hẳn nhắc đến nghĩa sĩ trung cốt, chớ nên nghĩ hắn quá cao thượng. Trước giờ hắn là kẻ rất có dã tâm, dám đánh cược lớn. Với tài trí của hắn, sở dĩ liều mạng cứu dân chúng Bạch Thành, có lẽ là… đang chờ người của Hoa Kinh.”
“Đệ.”
Đời trước cũng như thế. Văn Cố võ Vệ, hai người này trở thành phòng tuyến kiên cố nhất của Đại Sở.
“Xin tẩu tẩu giải thích.” Vệ Uẩn hứng thú. Sở Du nhìn thấy vài phần hào hứng trong mắt Vệ Uẩn, từ vẻ mặt này, Sở Du gần như nhận ra được nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn Vệ Uẩn sẽ gặp mặt và kết đồng minh với Cố Sở Sinh.
Trong lòng nàng có rất nhiều lời độc ác, nàng muốn nói Cố Sở Sinh có bao nhiêu xấu xa và bất hảo. Kiếp này, nàng không muốn người bên cạnh mình và mình có bất cứ liên hệ nào với Cố Sở Sinh.”
Trong lòng Vệ Uẩn đã có đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa. Sở Du đặt mình là Cố Sở Sinh, hồi tưởng lại suy nghĩ và cách làm việc của Cố Sở Sinh. Nàng ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, chậm rãi nói ra một chữ ——
Đời trước cũng như thế. Văn Cố võ Vệ, hai người này trở thành phòng tuyến kiên cố nhất của Đại Sở.
Sở Du che giấu câu tức giận mắng chửi này giữa răng môi. Vì để bản thân trấn định lại một chút, nàng trầm mặc không nói, chờ sau khi bình tĩnh lại, Sở Du chậm rãi đáp: “Từ trước đến nay, hắn là kẻ hám lợi. Khoan hẳn nhắc đến nghĩa sĩ trung cốt, chớ nên nghĩ hắn quá cao thượng. Trước giờ hắn là kẻ rất có dã tâm, dám đánh cược lớn. Với tài trí của hắn, sở dĩ liều mạng cứu dân chúng Bạch Thành, có lẽ là… đang chờ người của Hoa Kinh.”
Vậy nàng phải giúp Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn kết đồng minh, trơ mắt nhìn Cố Sở Sinh bước về phía con đường tương lai rộng mở sao?
Trong lòng nàng có rất nhiều lời độc ác, nàng muốn nói Cố Sở Sinh có bao nhiêu xấu xa và bất hảo. Kiếp này, nàng không muốn người bên cạnh mình và mình có bất cứ liên hệ nào với Cố Sở Sinh.”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Vệ Uẩn, nàng lại không kiềm được mà trầm mặc. Cuộc sống thuở thiếu thời của Vệ Uẩn có quan hệ mật thiết với Cố Sở Sinh. Năm đó Đại Sở bị Diêu Dũng dày vò tới nỗi chỉ còn thoi thóp, nếu không nhờ Cố Sở Sinh đứng sau bình ổn, nàng không thể bảo đảm Vệ Uẩn có thể phát huy hết khả năng như vậy không.
Nghĩa sĩ cái rắm!
Trên đời này có một Cố Sở Sinh thứ hai không?
Sở Du nghe nói thế liền biết chỉ cần nàng nói một câu “Phải”, Vệ Uẩn sẽ lập tức thay đổi thái độ đối với Cố Sở Sinh. Thiện ý như vậy khiến nàng không có cách nào chỉ nghĩ cho những tổn thương của riêng mình. Nàng thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Không có.”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Vệ Uẩn, nàng lại không kiềm được mà trầm mặc. Cuộc sống thuở thiếu thời của Vệ Uẩn có quan hệ mật thiết với Cố Sở Sinh. Năm đó Đại Sở bị Diêu Dũng dày vò tới nỗi chỉ còn thoi thóp, nếu không nhờ Cố Sở Sinh đứng sau bình ổn, nàng không thể bảo đảm Vệ Uẩn có thể phát huy hết khả năng như vậy không.
Sở Du không chắc.
Vậy nàng phải giúp Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn kết đồng minh, trơ mắt nhìn Cố Sở Sinh bước về phía con đường tương lai rộng mở sao?
Trên đời này có một Cố Sở Sinh thứ hai không?
Nàng vốn tưởng rằng sống lại một kiếp, yêu hận đối với Cố Sở Sinh đều buông bỏ, nhưng nếu bảo nàng tự tay trải đường cho Cố Sở Sinh thì lại có vài phần không cam lòng.
“Xin tẩu tẩu giải thích.” Vệ Uẩn hứng thú. Sở Du nhìn thấy vài phần hào hứng trong mắt Vệ Uẩn, từ vẻ mặt này, Sở Du gần như nhận ra được nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn Vệ Uẩn sẽ gặp mặt và kết đồng minh với Cố Sở Sinh.
Sở Du cũng không biết.
“Từ trước đến nay, sở trường của Cố Sở Sinh mưu tính. Diêu Dũng không báo công lao của hắn lên, đương nhiên hắn cũng biết. Mà hắn cũng biết đệ hồi kinh, vụ án Vệ gia và Diêu Dũng có quan hệ mật thiết. Hắn làm thế, mục đích lớn nhất không phải là muốn giành công lao, hoặc là bảo vệ dân chúng. Mà thực chất hắn dùng điều này làm một cái vỏ để hắn có thể kết giao với người nào đó, để người đó chủ động đi tìm hắn.”
Nàng vốn tưởng rằng sống lại một kiếp, yêu hận đối với Cố Sở Sinh đều buông bỏ, nhưng nếu bảo nàng tự tay trải đường cho Cố Sở Sinh thì lại có vài phần không cam lòng.
“Người nào đó là ai?”
Nàng trầm mặc không nói lời nào, Vệ Uẩn đành phải hỏi lại lần nữa: “Tẩu tẩu?”
Sở Du nhìn chàng, trong mắt đã nổi sống cuộn trào. Trực giác Vệ Uẩn cho thấy cảm xúc Sở Du có hơi bất ổn, không khỏi nói: “Giữa tẩu tẩu và hắn có ân oán chưa dứt?”
Trong mắt Vệ Uẩn xen lẫn âu lo, bên dưới sự âu lo là trần ngập phẫn nộ. Thấy Sở Du lẳng lặng nhìn chàng, Vệ Uẩn nhíu mày: “Chuyện lúc trước là hắn phụ lòng tẩu?”
Sở Du nghe nói thế liền biết chỉ cần nàng nói một câu “Phải”, Vệ Uẩn sẽ lập tức thay đổi thái độ đối với Cố Sở Sinh. Thiện ý như vậy khiến nàng không có cách nào chỉ nghĩ cho những tổn thương của riêng mình. Nàng thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Không có.”
Kiếp này, Cố Sở Sinh chẳng làm gì cả, hắn không có tổn thương nàng, hắn vẫn là thiếu niên kiêu ngạo thanh sạch trong lòng nàng thuở niên thiếu.
Thôi, đã qua một đời rồi.
Kiếp này, Cố Sở Sinh chẳng làm gì cả, hắn không có tổn thương nàng, hắn vẫn là thiếu niên kiêu ngạo thanh sạch trong lòng nàng thuở niên thiếu.
Nội tâm Sở Du dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Hắn chưa từng phụ lòng ta, chỉ là ta mến mộ hắn, nhưng hắn không đáp lại, cũng không thể nói hắn sai cái gì.”
Sở Du nhìn chàng, trong mắt đã nổi sống cuộn trào. Trực giác Vệ Uẩn cho thấy cảm xúc Sở Du có hơi bất ổn, không khỏi nói: “Giữa tẩu tẩu và hắn có ân oán chưa dứt?”
“Từ trước đến nay, sở trường của Cố Sở Sinh mưu tính. Diêu Dũng không báo công lao của hắn lên, đương nhiên hắn cũng biết. Mà hắn cũng biết đệ hồi kinh, vụ án Vệ gia và Diêu Dũng có quan hệ mật thiết. Hắn làm thế, mục đích lớn nhất không phải là muốn giành công lao, hoặc là bảo vệ dân chúng. Mà thực chất hắn dùng điều này làm một cái vỏ để hắn có thể kết giao với người nào đó, để người đó chủ động đi tìm hắn.”
Sở Du cũng không biết.
Trong mắt Vệ Uẩn xen lẫn âu lo, bên dưới sự âu lo là trần ngập phẫn nộ. Thấy Sở Du lẳng lặng nhìn chàng, Vệ Uẩn nhíu mày: “Chuyện lúc trước là hắn phụ lòng tẩu?”
“Người nào đó là ai?”
Trong lòng Vệ Uẩn đã có đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa. Sở Du đặt mình là Cố Sở Sinh, hồi tưởng lại suy nghĩ và cách làm việc của Cố Sở Sinh. Nàng ngước mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, chậm rãi nói ra một chữ ——
“Đệ.”
***
P/s (Tác giả):
(Mình xin phép được lược bỏ một đoạn mà mình cho rằng không quan trọng)
Thêm nữa, đối với những nhân vật không hợp lý, mọi người không nên rối rắm qúa. Bởi vì mỗi một thế giới có rất nhiều nhân vật, mỗi nhân vật đều sẽ có thế giới và bối cảnh tương ứng chi phối hành vi của người đó. Đối với những nhân vật quan trọng, tôi sẽ tiến hành khắc họa nhiều lớp, thế giới quan sẽ hiện ra qua từng chương một, các bạn đừng vội kết luận là thiện ác tốt xấu.
Cuối cùng, một quyển tiểu thuyết khó tránh khỏi sai sót. Cái này có liên quan đến bút lực đang trưởng thành của tác giả, mà bút lực lại phụ thuộc vào sự tích lũy, rất khó tăng lên trong thời gian ngắn, chỉ có thể tăng theo từng quyển viết ra. Cho nên nếu có chỗ thiếu sót, mọi người đừng quá soi mói, xin rộng lòng bỏ qua.
Boy tâm cơ. Tra Nam Cố còn dám dụ tiểu thất
Đoc lại lần 2. Thực ra k cần cmt nữa. Nhưng mà phải cmt để zen biết mình cảm ơn zen đã dịch truyện hay đến vậy. Gửi ngàn tim cảm xúc vẫn như ngày đầu đọc.
Cảm ơn bạn <3
Mặc dù rất nhiều nhân vật nhưng mỗi nhân vật đều có vai trò riêng của mình, để làm nên 1 bộ truyện hay
Cảm ơn b editor nữa❤️
Cả 2ac đều tâm cơ và cảnh giác như nhau, anh miệng lưỡi còn độc hơn!
Trong truyện này ai cũng có vai trò riêng thật phục tác giả, không có nv thừa
Anh cố đang tìn cách chiếm lại chị sở đây
Tha hồ cho Sở Sinh tiếc A Du học máu
Tác giả rất khách khí
Zen thì rất tài hoa
thử tưởng tượng mình là Sở Du trọng sinh lại và ân oán tình thù này…ôi