Chương 34
Là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời này vừa buông ra, Vệ Uẩn không kiềm được mà bật cười. Chàng gập chân, đặt tay lên đầu gối, trong mắt có ý trêu đùa: “Tẩu tẩu nói tiếp đi.”
Mặc dù bảo nàng nói tiếp, nhưng Vệ Uẩn cũng đã đoán được tám chín phần. Sở Du không hề bị cảm xúc vui vẻ này của chàng ảnh hưởng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, phân tích: “Hắn đã biết đệ và Diêu Dũng đối địch, cho nên cố ý dựng nên tình cảnh bị Diêu Dũng cướp công. Nếu đệ biết được, đương nhiên sẽ cho rằng hắn và đệ cùng một chiến tuyến, từ đó giảm bớt đề phòng đối với hắn.”
“Đợi đến một lúc nào đó đệ muốn đánh ngã Diêu Dũng, chuyện Diêu Dũng bỏ thành và hắn bị cướp công sẽ trở thành một mồi lửa, một cây đao trảm người. Với tư cách là nhân vật then chốt, tất nhiên đệ sẽ có ý chiêu nạp Cố Sở Sinh. Hôm nay, có lẽ hắn đang ở Côn Dương chờ người của đệ tới tìm đấy.”
“Nhưng nếu hắn đã là nhân vật then chốt, Diêu Dũng sẽ giữ lại hắn cho đệ sao?”
Vệ Uẩn gõ ngón tay lên đầu gối, suy ngẫm: “Nếu như đệ là Diêu Dũng, kẻ này hoặc là chiêu mộ hoặc là giết, Cố Sở Sinh…”
Vệ Uẩn nhíu mày nhìnỉvề phía SởЇDu, có hơiãchần chừ: “Hắn¸là trưởng tửЇcủa Cố giaÍbị liên lụyựvì vụ ánỏcủa Tần Vươngîđúng không?”
“Đúngợvậy.”
Sở Duἳgật đầu một°cái: “Hiện nayýhắn không cóẵbất kỳ năngýlực tự vệảnào, chắc chắnếkhông thể chốngềcự lại DiêuợDũng được. NếuľDiêu Dũng muốnầgiết hắn, xétấvề thực lựcìmà nói, hắnỗhoàn toàn khôngăcó sức phảnứkháng. Cho nên,ïlúc đệ đếnỉCông Dương, cóấlẽ hắn đãólà người củaîDiêu Dũng.”
“VậyÎđệ càng coiỉtrọng hắn hơn.”ủVệ Uẩn gậtổđầu, nhưng cóấhơi lo lắng:ứ“Có điều… trướcủlúc đệ đếnjnơi, lỡ nhưậhắn bị Diêu{Dũng giết thìỉsao?”
Sở Duínghe nói thếỉlại cười: “Nếuἰhắn đã làmIchuyện này, tấtἰnhiên đã cóếchuẩn bị. Nếuỵhắn bị DiêuẵDũng giết chết,òvậy hắn khôngỳđáng để đệîphí tâm.”
“Thậtõra cũng khôngĩthể nói nhưİvậy.” Vệ Uẩnfngẫm nghĩ, nói}tiếp: “Dù saoīhắn đã cứuḷdân chúng BạchầThành, cho dùἴcó chiêu mộưhắn hay không,ẩcũng không thểýđể người nhưõvậy chết trongìtay Diêu Dũng.”ì
“Thế này đi.”óVệ Uẩn suyẫnghĩ một chốc,ắvẫy tay vớiЇbên cạnh: “VệẻThu.”
“Chủ tử.”ẩ
Vệ Thu cungìkính bước lênỏtrước. Vệ Uẩn)ném một miếngổngọc bội qua,ídặn dò: “Ngươiỏmang hai mươi]ám vệ chữđThiên đến CônẵDương, âm thầmíbảo vệ CốĩSở Sinh anἶtoàn. Chưa tớiẩgiây phút sinhítử thì khôngḻđược ra tay,Ïtrước mắt cứóxem thử bảnÍlĩnh của hắn.”Ĭ
Vệ Thu nhậnềngọc bội rồiừđi ngay.
Dù saoộVệ phủ cũngọlà dòng dõiơtrăm năm, khácởbiệt với gia‹tộc căn cơ]bất ổn củaỉCố Sở Sinh.ïHiện nay tấtềcả đã yên{ổn, Vệ Uẩnọthu xếp tiếpẩnhận thế lựcỉVệ gia, quảíthật có thểÎlàm nhiều chuyệnởhơn Cố SởἰSinh.
Tim Sở Duấtừ từ bìnhḷtĩnh lại, nàngḷnhấp một ngụmỏtrà, nước tràɨbốc lên hơiỉấm, nàng bấtẵgiác siết chặtỉchén trà, hấpĺthụ một ítứấm áp.
Vệ Uẩn[quay đầu sang,ônhìn dáng vẻἱSở Du đangĩcầm chén tràổliền nói: “Điἷlấy thêm chútêthan lửa vàảáo lông cáoἱđến đây.”
“Khôngửcần.”
Sở Duónghe thấy tiếngỉVệ Uẩn, nàngặlấy lại tinhýthần, thanh tỉnhỉhơn nhiều: “Đề,còn muốn hỏiìchuyện gì à?”Î
“Cũng không cóựgì.” Vệ Uẩn}cười: “Nếu đãịbiết Cố Sở(Sinh không phụẳlòng tẩu tẩu,âvậy đệ cũngựyên lòng. Nếuósau này tẩuịtẩu vẫn cònậthích hắn, đệýcó thể…”
“Khôngíthích.”
Sở Duİnhìn lá tràãnổi lơ lửngặtrong chén, điềmẻtĩnh mở miệngđnói: “Đã không¹còn thích lâuἱrồi.”
Vệ UẩnĨngẩn người, nhưngἳcũng không hỏiếsâu thêm, chỉįậm ừ gậtữđầu.
Sở Du cũngἲkhông rối rắmửở vấn đềõnày. Nàng đổiĩđề tài, hỏiἴchuyện mà gầnễđây nàng thườngḽsuy nghĩ nhất:ḻ“Đệ định khiınào trở lạiútiền tuyến?”
“Tẩuãcảm thấy khiằnào thì thíchàhợp?” Vệ Uẩnựngẩng đầu nhìnìnàng, ném vấnịđề trở lạiụcho Sở Du.ĩSở Du hiểuĺý Vệ Uẩn,ổvấn đề lúcìnày không chỉἳlà đơn giảnìlà trưng cầuíý kiến, màílà khảo nghiệm.ắNếu như nhữngẵgì Sở DuÎnói giống vớiạtâm tư củaĩVệ Uẩn, vậyÍngày sau VệỳUẩn mới cóἳthể thảo luận°với nàng nhữngỳchuyện này.
Sở Duĩngẫm nghĩ mộtíchốc, chậm rãiἴđáp: “Trước tiênậđể Diêu Dũngờngã ngựa đã.”ừ
“Ngã ngựa cỡînào?”
Vệ Uẩnởngưng mắt nhìnằnàng, Sở DuĨnói từng chữἲmột: “Đủ đểĩkhiến Bệ hạốtriệt để thuἶhồi quyền lựcảcủa ông ta.”ĩ
“Giờ đây aièlên chiến trường:đều phải đốiọmặt với DiêuừDũng, cục diệnịminh tranh ámḻđấu, lục đụcũvới nhau, khắpệnơi đều làỡđịch, đệ đếnĨđó chẳng khácừnào chịu chết.ăCó lẽ ítắnhiều gì Bệỷhạ cũng biếtìhành vi củaễDiêu Dũng, lạiằvì đắn đoểmuốn bảo vệệDiêu Dũng. Chỉệcó khiến Bệúhạ nhìn thấyârõ, nếu chỉÍcó một DiêuịDũng thì sẽἲlà cục diệnĪthế nào, ôngἳta mới có[thể nhẫn tâmḽbuông bỏ DiêuđDũng.”
Sở Duἱnói đến đây,ồánh mắt đặtítrên người Vệ‹Uẩn. Vệ Uẩnἷnhìn ra ngoàiịcửa sổ, vẻảmặt mang theoîvài phần thươngúxót.
Sở Du nhịníkhông được màăthăm dò thử,Įgian nan nói:¹“Chỉ là đến¹lúc đó chắcìchắn trăm họálầm than, giangợsơn điêu linh.ἳTiểu Thất, đệjcó đành lòngẽkhông?”
Vệ UẩnĮcầm chén trà,ḻnhấp một ngụm.ÎChàng rủ mắt,ḷdường như đangɩsuy tư. SởĨDu cũng khôngĪquấy rầy chàng,ỏyên lặng chờấđợi. Một látềsau, Vệ Uẩnỷngẩng đầu lên,ἱnghiêm túc nói:ú“Đành lòng.”
“NếuòDiêu Dũng cònïở tiền tuyến,ữđệ đến đóἳthì cũng chỉìlà lấy đáựchọi trứng, dẫmịlên vết xeồđổ của phụởthân và huynhểtrưởng. Chỉ khiụông ta hoànấtoàn bị rútḹhết nanh vuốt,áđệ lên tiềnặtuyến mới khôngīphải chịu chếtốuổng phí. ĐệЇcó thể chếtìtrên chiến trường,ἴnhưng tuyệt đốiợkhông cho phép‹mình chết vìịâm mưu quỷɩkế.”
Ánh mắtớVệ Uẩn lóeỳsáng, chàng nắm}chặt chén trà,ứkiềm chế cảmổxúc của mình:ľ“Nếu trận nàychiếnợbại, cho dù¸trong chiến tranhĩcó dân chúngơvô tội lưuỗlạc khốn cùngḻthì cũng khôngĭphải lỗi củaọđệ. Trách nhiệmĨthuộc về thiênọtử đang trịợvì hiện nayỉvà chủ soáiứquân đội tiềnItuyến, há lạiấkhiến đệ phải³áy náy? Cáiăđệ nên làm¹là sớm ngàyồkéo Diêu Dũngỉxuống ngựa, sớmắngày khiến thiênầtử nhìn thấyỷkhuôn mặt thậtïcủa ông ta.²Chờ xử lýỗxong Diêu Dũng,°đệ còn lạiḻmột quân độiỵĐại Sở sạch[sẽ, rồi lại²chiêu mộ namõnhi có tài.”ễ
Dứt lời, dườngựnhư Vệ Uẩn¹dao động. Chàngỗngồi thẳng lưng,ắsiết chặt chénệtrà, nghiêm mặt,úhòng để bảnĪthân mình tinĪtưởng những gìỵmình nói chínhìlà những gìưmình nghĩ.
Từ nhữngịhành động rấtịnhỏ này, SởắDu nhận raằsự cương ngạnhĩvà đấu tranhĨtư tưởng củaỉVệ Uẩn.
Cái chàngũhọc suốt mườiĩbốn năm làợlàm một thầnỡtử trung nghĩa,ĩhộ gia hộửquốc. Bỗng nhiênảcó một ngàyЇphải biến thànhôloại người giốngἰnhư Cố SởễSinh và DiêuầDũng, đặt dân°chúng bách tíchđlên bàn cânĩđong đếm, saoùcó thể quen²được?
Nhất²thời, nàng khôngệnói gì, cũngíkhông biết phảiợlàm sao khuyênịgiải và anủiồchàng. Sở Duitrầm mặc nửaÎngày, cuối cùngễnghe thấy VệựUẩn mở lời:ứ“Đêm đã khuyaἱrồi, những gììcần nói cũngẫđã nói xong,³tẩu tử vềἲngủ đi.”
Sở Du đáp một tiếng nhưng không nhúc nhích, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, sau đó nghe Sở Du nói: “Tiểu Thất, chúng ta rồi cũng sẽ trưởng thành.”
Mà bên phía Sở Du lại ngủ không được yên ổn. Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đợi đến buổi tối nàng mới có thể yên tĩnh suy ngẫm.“Chúng ta đều biết chuyện hôm qua cả rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “Cha và huynh con nghe xong liền sốt ruột, nên nhanh chóng tới thăm con một phen.”
Không thể nào, kiếp trước, sau khi Vệ Uẩn lên chiến trường, Cố Sở Sinh mới gặp mặt Vệ Uẩn lần đầu, tán thưởng Vệ Uẩn, sau đó mới kết đồng minh.Trưởng thành tức là phải biến thế giới đã từng thuần thiện hoặc thuần ác trở thành thiện ác đan xen. Và trong một mớ hỗn độn, chúng ta phải cẩn trọng từng tí để có thể duy trì một mảnh sáng trong.
Nàng ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn bước ra đại sảnh.Sau khi dâng xong tấu chương, Vệ Uẩn mới thả lỏng, rốt cuộc cũng an tâm đi ngủ.
Nhưng kiếp này… Với năng lực hiện nay của Cố Sở Sinh, hắn vốn chưa từng gặp được Vệ Uẩn mới đúng.Vệ Uẩn hiểu được sự an ủi trong lời nói, chàng cũng không biết phải đáp lại thể nào, chỉ có thể trầm giọng đáp: “Ừm.”
Lúc nàng làm hành động này, mọi người đều đang nhìn nàng, im lặng chờ nàng nói chuyện. Tạ Vận nhíu mày, dường như hơi bất mãn: “Sao vậy, chẳng lẽ con còn muốn tính toán với A Cẩm mới chịu?”
Sở Du cũng không còn gì để nói. Nàng đứng dậy, chào Vệ Uẩn một tiếng rồi bước ra ngoài. Chờ sau khi nàng ra ngoài rồi, Vệ Uẩn mới một mình yên tĩnh nán lại một lát. Chàng uống xong chén trà cuối cùng trong ấm rồi đứng dậy, viết một bức tấu chương, dâng vào cung ngay trong đêm.
Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn tại chủ vị, châm trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trong tấu chương, chàng lưu loát khen ngợi Tống Văn Xương cả một tràng dài, sau cùng tổng kết lại một câu, chuyện cân bằng với Diêu Dũng tại tiền tuyến và chống Bắc Địch này nếu không phải là Tống Văn Xương thì không thành được. Trong các công tử ở kinh thành, chỉ có Tống Văn Xương là thích hợp nhất.
Vệ Uẩn hiểu được sự an ủi trong lời nói, chàng cũng không biết phải đáp lại thể nào, chỉ có thể trầm giọng đáp: “Ừm.”Sau khi dâng xong tấu chương, Vệ Uẩn mới thả lỏng, rốt cuộc cũng an tâm đi ngủ.
“Không để trong lòng thì tốt rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “A Cẩm còn bé không hiểu chuyện, ta sợ giữa hai tỷ muội nảy sinh khoảng cách nên cố ý đến đây, để nó xin lỗi con. Con hãy tha thứ cho nó miệng mồm vô tâm nhé?”
Mà bên phía Sở Du lại ngủ không được yên ổn. Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đợi đến buổi tối nàng mới có thể yên tĩnh suy ngẫm.
Trong tấu chương, chàng lưu loát khen ngợi Tống Văn Xương cả một tràng dài, sau cùng tổng kết lại một câu, chuyện cân bằng với Diêu Dũng tại tiền tuyến và chống Bắc Địch này nếu không phải là Tống Văn Xương thì không thành được. Trong các công tử ở kinh thành, chỉ có Tống Văn Xương là thích hợp nhất.Không có ai quấy rầy nàng, nàng mới có thể gạt bỏ mây mù, nhìn thấy những điều mà ban ngày không thấy được.
Sáng hôm sau, nàng vừa tỉnh giấc không bao lâu đã nghe được tiếng thông báo Sở Kiến Xương dẫn Tạ Vận, Sở Cẩm và hai huynh đệ Sở Lâm Dương, Sở Lâm Tây đến.Sở Du cũng không còn gì để nói. Nàng đứng dậy, chào Vệ Uẩn một tiếng rồi bước ra ngoài. Chờ sau khi nàng ra ngoài rồi, Vệ Uẩn mới một mình yên tĩnh nán lại một lát. Chàng uống xong chén trà cuối cùng trong ấm rồi đứng dậy, viết một bức tấu chương, dâng vào cung ngay trong đêm.Vì sao Cố Sở Sinh lại chọn Vệ Uẩn?
Dù gì hiện nay Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bên ngoài có rất ít người biết đến Vệ Uẩn. Vì sao trước tình hình hiện nay, Cố Sở Sinh lại chọn Vệ Uẩn làm đồng minh?
Hắn ta quen Vệ Uẩn sao?
Sở Du có hơi ngờ vực. Trong chuyện này, trực giác cho nàng biết có sự biến hóa nào đó mà nàng không biết. Chỉ là nàng chưa nghĩ ra là đã mơ màng thiếp đi.Không thể nào, kiếp trước, sau khi Vệ Uẩn lên chiến trường, Cố Sở Sinh mới gặp mặt Vệ Uẩn lần đầu, tán thưởng Vệ Uẩn, sau đó mới kết đồng minh.
“Nếu muội ấy thật sự miệng mồm vô tâm, vậy con đánh muội ấy một roi coi như xong chuyện.”
Nhưng kiếp này… Với năng lực hiện nay của Cố Sở Sinh, hắn vốn chưa từng gặp được Vệ Uẩn mới đúng.
Cố Sở Sinh làm việc luôn trầm ổn, khi nào lại vì một người chưa từng gặp mà đặt cược cả tính mạng của mình?”
Sở Du có hơi ngờ vực. Trong chuyện này, trực giác cho nàng biết có sự biến hóa nào đó mà nàng không biết. Chỉ là nàng chưa nghĩ ra là đã mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, nàng vừa tỉnh giấc không bao lâu đã nghe được tiếng thông báo Sở Kiến Xương dẫn Tạ Vận, Sở Cẩm và hai huynh đệ Sở Lâm Dương, Sở Lâm Tây đến.
Sở Du đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cẩm, vẻ mặt điềm tĩnh sắc bén, nhắm thẳng vào lòng người chất vấn: “Nhưng rốt cuộc là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm, con nghĩ trong lòng A cẩm rõ hơn ai hết.”Nàng ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn bước ra đại sảnh.
Nhìn thấy cả nhà bốn người đang đợi trong đại sảnh, nàng bước lên trước, cung kính hành lễ với phụ thân và huynh trưởng một cái, rồi hỏi: “Sao hôm nay mọi người đều tới đây vậy?”
“Chúng ta đều biết chuyện hôm qua cả rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “Cha và huynh con nghe xong liền sốt ruột, nên nhanh chóng tới thăm con một phen.”
“Thăm con làm gì?” Sở Du cười: “Cũng đâu phải chuyện đại sự gì, con cũng không để trong lòng.”
“Không để trong lòng thì tốt rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “A Cẩm còn bé không hiểu chuyện, ta sợ giữa hai tỷ muội nảy sinh khoảng cách nên cố ý đến đây, để nó xin lỗi con. Con hãy tha thứ cho nó miệng mồm vô tâm nhé?”
Nhìn thấy cả nhà bốn người đang đợi trong đại sảnh, nàng bước lên trước, cung kính hành lễ với phụ thân và huynh trưởng một cái, rồi hỏi: “Sao hôm nay mọi người đều tới đây vậy?”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn tại chủ vị, châm trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lúc nàng làm hành động này, mọi người đều đang nhìn nàng, im lặng chờ nàng nói chuyện. Tạ Vận nhíu mày, dường như hơi bất mãn: “Sao vậy, chẳng lẽ con còn muốn tính toán với A Cẩm mới chịu?”
“Nếu muội ấy thật sự miệng mồm vô tâm, vậy con đánh muội ấy một roi coi như xong chuyện.”
Sở Du đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cẩm, vẻ mặt điềm tĩnh sắc bén, nhắm thẳng vào lòng người chất vấn: “Nhưng rốt cuộc là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm, con nghĩ trong lòng A cẩm rõ hơn ai hết.”
Trà xanh thì ko thể nào có kết cục tốt
Sao bà trà xanh lắm chuyện thế nhở
Bàn tay ngón ngắn ngón dài, nhưng với mẹ của SD thì chị ấy ngắn hơn SC. Chán mẹ kiểu đó
Vệ Uẩn đang lớn lên rồi, Sở Du đồng hành cùng, hành trình cũng đỡ gian nan
Bà mẹ vẫn bênh bạch liên hoa hơn. Sau k biết mẹ con nhà này còn gây ra chuyện j nữa
Phải đánh thẳng mặt trà xanh, A Du làm thật tốt
Ai rồi cũng trưởng thành
Đánh 1 roi thôi ư?
dò sông dò biển dễ dò…nào ai lấy thước đi đo lòng người
Chà… mong chờ màn lật tẩy bộ mặt thật của Sở Cẩm quá