Chương 35 (1)
Không ai biết năm đó rốt cuộc Phượng Lăng Thành đã xảy ra chuyện gì
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Vận lập tức thay đổi. Bà bất mãn hỏi: “Sao con có thể nghĩ muội muội mình như thế? Chuyện này, ta cũng biết. Lúc con bé nói chuyện với con, nó đâu biết đằng sau là nhóm người Tống thế tử. Nếu muốn trách thì phải trách Vệ Uẩn, rõ ràng cậu ta nghe các con nói chuyện mà cũng không nhắc tiếng nào, e là ghi hận chuyện ta xin thư phóng thêgiúp con , cố tình chờ làm nhục con!”
Sở Du không đáp, nàng ngồi ở vị trí chủ vị, rót trà cho Sở Kiến Xương, Sở Lâm Dương và Sở Lâm Tây.
Sở Kiến Xương hơi bực mình, nhưng cố gắng kiềm chế tính tình lại. Dựa theo hiểu biết của Sở Du, hẳn là trên đường đến đây, ông đã ầm ĩ với Tạ Vận một phen, bây giờ không muốn tranh chấp nữa.
Thấy Sở Du không đáp,ἷTạ Vận nhíuẫmày: “Con imĩlặng là cóàý gì, nếuưkhông hài lòngứthì con cứỳnói. Người mộtồnhà mà giấuĩgiấu diếm diếmitrong lòng nhưɪvậy làm gì?ìChuyện này làộdo A Cẩmἳvô ý làmỵsai, ta đãĩdắt nó đếnấđây xin lỗiịrồi, cũng chẳngàphải chuyện đạiòsự gì, xinễlỗi xong thììthôi, con cũng]đừng so đoệtính toán. Ngượcẫlại, ta muốnịhỏi con chuyệnõthư phóng thê,ừVệ Uẩn đãĩviết thư phóngộthê, hôm nayỉVệ gia cũng:đã tổ chứcĩtang sự xong¸xuôi, con địnhựkhi nào đi?ỗDù sao cũngıđâu thể túcïtrực bên linhẳcữu Vệ Quânòba năm thậtĭchứ? Ba nămưsau, con đãîmười tám rồi,fnếu muốn tìmḽmối hôn sự,:e là khôngįdễ.”
Sở Duứnhẫn nại nghe)Tạ Vận nói.ẹĐợi bà nóiỉxong, nàng lạiįnhìn về phíaầSở Kiến Xương,īđiềm tĩnh hỏi:ỹ“Ý phụ thânἵthế nào?”
“Mọiỵchuyện theo ýÎcon” . SởÎKiến Xương ngẫmơnghĩ, cân nhắc(rồi nói: “Vệ‹gia là giaĮđình trung nghĩa,ἵta cảm thấyḽcon đi hayỷở đều được.êMười tám tuổi,cũng không lớnỹlắm, đừng ngheắmẫu thân conựnói linh tinh.ìĐến lúc đó,ỳnếu con khôngîlấy được chồng,ïta sẽ bắt(một tên trongũquân doanh choIcon. Lâm Dương,ìkhông phải thủậhạ của conịcó người tênểlà Vương HòaἴChi sao? NếuếA Du nhàĺchúng ta khôngįthành thân, conЇbắt tên đóỷlại, không choỷnó thành thân!”í
Sở Lâm Dươngỷnghe vậy khôngâkhỏi bật cười.
“Phụìthân lại nóiἳlời trẻ conụrồi.” Tính tìnhỡSở Lâm Dươngằtrước nay đềuằôn hòa trầmἴổn, hoàn toànợtrái ngược vớiḹbản tính mạnhờbạo của namỉnhi Sở gia,ầtựa như hắnưxuất thân làḷcông tử thếùgia trăm năm,ấvừa hòa nhã[vừa trầm tĩnh.
SởđLâm Dương nhìnỷSở Du, mắtỷnhuốm vẻ thươngớtiếc: “Mẫu thânênói cũng cóḷlý. A Du,Înếu muội túcịtrực bên linhỷcữu Vệ Quânìba năm, sau[này tái giá,ểmột mặt tuổiỏđã lớn, mặtÏkhác người ngoàiínhìn vào sẽộnghĩ muội cóêtình nghĩa sâuĩnặng đối vớiãVệ gia. Nhỡứsau này AậDu muốn tìmằngười yêu, eễrằng sẽ trởởthành khúc mắcìtrong lòng đốiḻphương. Hôm nayĨVệ gia đãỏổn định, xétívề nhân nghĩa,ẩA Du khôngìhề phụ bạc.úNếu tiếp tụcļở lại, AἱDu cần suyỵxét kỹ càng,ixem có đángảgiá hay không.”ỉ
Từ trước đếnỗnay, Sở LâmàDương luôn rấtóquan tâm nàng.
Thuởénhỏ, Sở LâmưDương đã theoờSở Kiến Xương¹Nam chinh Bắcữthảo tại chiếnItrường. Lúc SởἷDu còn bé,ỵnàng thường theoìchân người caĩca này. Caἲca rộng lượngɪôn hòa, luônľbao dung nàngỷvô điều kiện,fvì vậy mớiḷtạo thành tínhệcách vô phápỗvô thiên củaệnàng sau này.
SởẫDu nhìn vàoàánh mắt SởặLâm Dương, mímḽmôi, nghiêm túc²đáp: “Đáng giá.”ầ
Sở Lâm Dươngἲkhông hề kinhỏngạc, hắn hiểuịrõ tính tìnhềcô muội muộiậnày hơn aiĩhết. Sở LâmḷDương gật đầu:ἳ“Nếu muội đã¸nghĩ kỹ rồi,ἱvậy cũng chẳng³sao. Sau mườiịtám tuổi, caἳca sẽ thayỉmuội tìm ngườiẻmuội thích màĨgả. Nếu khôngỡtìm được ngườiİthích hợp, vậyĩmuội cứ ởợlại Sở phủ,ètăng một khẩuỡphần ăn cũngăchẳng phải chuyệnĩgì to tátİ.”
“Đúng vậy.”ừSở Lâm Tâyờở bên cạnhỹbước tới gần,ỉvui vẻ tươiIcười, kéo tayậáo Sở Du:ỗ“Đại muội muộiɩtrở lại, cóỉngười hoạt độngỉgân cốt với)ta rồi. ThanhɩLong Anh Thươngótrong nhà sắpỉrỉ sét đếnĩnơi rồi đấy!”ỹ
“Phụ tử cácẽngười nói bậyồbạ gì vậy!”ἳ
Tạ Vận đẩyįSở Lâm Tâyỳsang một bên,đnhìn Sở Du,ïnghiêm nghị nói:ì“A Du, bọnìhọ đều làịhán tử thôẩlỗ, không thểịhiểu được nỗifkhổ của nữềtử. Một mìnhỉcon… một mìnhẵcon…”
“Một mìnhãcũng chẳng sao.”ì
Sở Du nhànỉnhạt mở miệng,ıkhông muốn tiếpἰtục dây dưaЇđề tài nàyİvới Tạ Vậnĩnữa. Nàng dờiẫmắt qua SởầCẩm: “Chỉ cầnợmuội muội ítốgây phiền phứcĩcho ta làâtốt rồi.”
“Làìlỗi của muội.”òSở Cẩm thấyįSở Du nhìnậqua, nàng taẫđỏ mắt: “Muộiổkhông hiểu tâmỉtư của tỷÏtỷ, đi nóiĩchuyện thư phóngởthê với Tốngɩgia, cũng khôngἵngờ Tống thếἱtử lại mờiètỷ tỷ đến…õMuội thật sựằkhông cố ýàbêu rếu chuyệnùtỷ bỏ trốn.ĺLúc đó, muộiíchỉ thuận miệngéhỏi, không ngờểphía sau lùmểcây lại cóĮnhiều người nhưĭvậy…”
Sở Cẩmỉvừa nói vừaặrơi nước mắt,ľkhóc như hoaḽlê ướt mưa.ĪTạ Vận hếtĩsức đau lòng,ívội an ủi:¹“Đừng khóc, đừng}khóc, tỷ tỷïcon sẽ hiểuỉmà.”
Sở KiếníXương và SởẳLâm Tây luốngòcuống tay chân.âNước mắt nữ}tử luôn luônḽlà điểm yếuõcủa hai đạiơnam nhân này.
Duyỏchỉ có SởɪLâm Dương làíngồi ngay ngắníbên cạnh SởỉDu, vẻ mặt,trầm tĩnh. Hắnềnhấp ngụm trà,ầim lặng khôngửnói.
Sở Du nhìnịcảnh tượng khócílóc ỉ ôiἶnày thì trầmĨmặc một hồi,ốchờ Sở Cẩm(ngừng khóc, nàngĭmới mở miệngênói: “Muội cóờbiết tại saoểtrước giờ tỷậchưa từng nóiìnhững chuyện muộiùlàm trước mặtòngười khác không?”â
Sở Cẩm nghe²vậy, mù mờựngẩng đầu, trôngẻcó chút bấtÏđắc dĩ. “Bởiĺvì muội làỏmuội muội tỷ.ÎTa nghĩ tâmItư người Sở³gia thuần lương,ftính tình ngayảthẳng, vì vậyạhẳn là do]tỷ hiểu lầmâhành động củaímuội, thế nênêtỷ cho muộiÎhai cơ hội.”ế
“Lần đầu tiên,îmuội dụ tỷ²đòi gả cho(Cố Sở Sinhậvà bỏ trốnícùng hắn, nhưngũlại đẩy hếtĩtrách nhiệm choịtỷ. Tỷ khôngằmuốn nói raụlà vì tỷĩkhông muốn khiếnõngười trong nhàềcùng một lúcẵthất vọng với}cả hai nữɩnhi, một ngườiổbại hoại giaĪphong ngu ngốcἷbỏ trốn theoécon của tộiơthần, một ngườiĩthì tâm cơưkhó lường, khôngïniệm tình thân,ùđẩy tỷ tỷįmình nhảy vàoấhố lửa.”
“Muộiĩkhông có…” SởICẩm hoảng hốtớla lên, vộiἳvã lắc đầu:ở“Muội không có!”ữ
“Người bảo khôngimuốn đi theoéCố Sở Sinhửchịu khổ, hếtộlời cầu xinótỷ, không phảiĺmuội sao? Ngườiɨbảo Cố SởễSinh có ýđmến mộ tỷ,ĩgiúp hắn vàùtỷ truyền tin,ểkhông phải muộiỉsao? Người đềộxuất chủ ýĩthay tỷ gảÎvào Vệ phủ,ἲlừa gạt phụỉmẫu, không phảiĭmuội sao?!”
“Đạiẹtỷ!” Sở Cẩmảcao giọng quát:ỉ“Tại sao tỷļlại hãm hạiẫmuội?”
“Tỷ cốỗtình hắt nướcĩbẩn cho muộiìhay là sựỳthật, trong lòngἶta và muộiỡđều biết.” Vẻīmặt Sở DuĪtĩnh lặng, nóiitừng câu từngjchữ một cáchĩđiềm nhiên. NàngÎngước mắt nhìnỷSở Cẩm, ánhợmắt như chimõưng: “Lần đóìlà do tỷítự chọn, xemínhư tỷ bỏỳqua. Lần nàyĬlà muội mờiìta tới, chắcἶmuội đã từngỹđến Tống phủἷnhiều lần rồiÏphải không? Từngḹngọn cây cọngìcỏ trong đìnhḽviện mà muộiặcòn biết, vậyễtại sao lạiịkhông biết chỗɩđó ẩn giấu°Càn Khôn?”
“Muộiĩkhông biết.” SởľCẩm một mực:khẳng định: “Làmĺsao muội biếtÏở đó cóựngười chứ? Tỷ‹tỷ đừng suyơbụng ta raịbụng người.”
“Phải, muội muội lúc nào cũng vô tội.” Sở Du khẽ cười: “Cho nên kẻ bỏ trốn là tỷ, thanh danh bị hủy cũng là tỷ, sai đều do tỷ. Muội muội chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu vô tâm vô ý thì bao nhiêu chuyện đều một mình ta lãnh hết.”
Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?!
Nghe thế, Sở Du hơi sững người. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, Cố Sở Sinh thối hôn với Sở Cẩm là vì nàng sao?
Sở Du nghe Sở Lâm Dương nói thì hơi nghi hoặc: “Ca ca có chuyện gì sao?”
Sở Cẩm cắn môi, rưng rưng nước mắt, khẽ run rẩy: “Rõ ràng tỷ tỷ hận muội, nên tỷ tỷ mới cướp vị hôn phu của muội sao? Đến nay, Cố Sở Sinh vẫn cứ nhớ tỷ không quên, thậm chí còn vì vậy mà thối hôn với muội. Chuyện này là lỗi của muội sao?”
Nghe thế, Sở Du không khỏi buồn cười, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng: “Ca ca nói vậy là có ý gì?”
Nghe thế, Sở Du hơi sững người. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, Cố Sở Sinh thối hôn với Sở Cẩm là vì nàng sao?
(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng
Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?!
Sở Cẩm không nói gì, rưng rưng cúi đầu im lặng.
Sở Lâm Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Sở Du: “A Du cảm thấy thế nào?”
Sở Lâm Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Gia hòa vạn sự hưng(*), mọi chuyện cứ như vậy đi.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Du lọt vào mắt những người khác. Đúng lúc này, Sở Lâm Dương lại khẽ cười: “A Du chúng ta còn chưa biết mình có sức hấp dẫn đến thế thì phải?”
Sở Cẩm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương nhìn về phía nàng ta, ánh mắt hắn ôn hòa trong trẻo, cứ như nhìn thấu mọi thế sự. Hắn im lặng nhìn Sở Cẩm, chậm rãi mở miệng: “Tiểu muội có chắc muốn truy cứu đến cùng hay không?”
Lời vừa vang lên, bầu không khí giương cung bạt kiếm trở nên dịu xuống. Sở Lâm Dương nhìn hai tỷ muội, nở nụ cười trong trẻo: “Hai tỷ muội các muội, ai cũng bảo mình có lý, huynh cũng không biết phải phân xử thế nào. Nhưng cho dù sự thật ra sao, mọi chuyện đều đã qua, tất cả là người một nhà, thôi thì đừng truy cứu nữa nhé?”
Dứt lời, Sở Du gọi Vãn Nguyệt đến, sau khi căn dặn bữa ăn xong, nàng nghe Sở Lâm Dương hỏi: “Không biết hôm nay Vệ tiểu Hầu gia có ở trong phủ không?”
“Huynh biết muội khinh thường tranh chấp với con bé. Hôm nay muội không làm tới cùng là vì muốn cho muội ấy cơ hội thứ ba, cũng là cho mẫu thân và Sở phủ cơ hội.”
“Là Đại ca không muốn truy cứu nữa, hay là cố ý bao che tỷ tỷ nên không muốn truy cứu?”
Sở Cẩm cúi đầu, nhỏ tiếng đáp: “Vâng.”
“Là Đại ca không muốn truy cứu nữa, hay là cố ý bao che tỷ tỷ nên không muốn truy cứu?”
Sở Cẩm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương nhìn về phía nàng ta, ánh mắt hắn ôn hòa trong trẻo, cứ như nhìn thấu mọi thế sự. Hắn im lặng nhìn Sở Cẩm, chậm rãi mở miệng: “Tiểu muội có chắc muốn truy cứu đến cùng hay không?”
“Những gì muốn nói, muội đã nói hết rồi. Mọi người tin hay không là chuyện của mọi người. Muội không nói chuyện này với bên ngoài là vì cố kỵ danh dự Sở gia, không muốn so đo miệng lưỡi với muội ấy. Nhưng mà Sở Cẩm, nếu muội lại làm bậy lần nữa, thì đừng trách tỷ.”
Sở Du nghe Sở Lâm Tây nói thì không khỏi bật cười. Nàng gật đầu, nhấc tay lên: “Thôi được rồi, muội sẽ sai người chuẩn bị thức ăn.”
Sở Cẩm đón lấy ánh mắt của Sở Lâm Dương, giọng nói hắn rất ôn hòa, không hề có nửa phần uy hiếp, nhưng Sở Cẩm nhìn vào lại cảm thấy run rẩy.
Sở Lâm Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Gia hòa vạn sự hưng(*), mọi chuyện cứ như vậy đi.”
(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng
“Hay là…” Sở Lâm Tây ngập ngừng nửa ngày trời, mới nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, bộ dạng này của mọi người làm đệ áp lực quá.”Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng
Sở Cẩm cúi đầu, nhỏ tiếng đáp: “Vâng.”
Sở Lâm Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Sở Du: “A Du cảm thấy thế nào?”
“Những gì muốn nói, muội đã nói hết rồi. Mọi người tin hay không là chuyện của mọi người. Muội không nói chuyện này với bên ngoài là vì cố kỵ danh dự Sở gia, không muốn so đo miệng lưỡi với muội ấy. Nhưng mà Sở Cẩm, nếu muội lại làm bậy lần nữa, thì đừng trách tỷ.”
Sở Du nghe nói thế thì vẻ mặt dần hòa nhã lại. Sở Lâm Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi nói tiếp: “Huynh biết trong lòng muội ấm ức, nhưng với tính tình của muội, nếu ra tay thì hoặc là tạo áp lực, đoạn tuyệt với gia đình, hoặc là âm thầm trừ khử A Cẩm, hoặc là lập kế hoạch phá hủy cuộc đời muội ấy… Cho dù thế nào cũng đều là giết gà dùng dao mổ trâu, vốn không cần muội ra tay.”
Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”
Sở Cẩm không nói gì, rưng rưng cúi đầu im lặng.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Du lọt vào mắt những người khác. Đúng lúc này, Sở Lâm Dương lại khẽ cười: “A Du chúng ta còn chưa biết mình có sức hấp dẫn đến thế thì phải?”
Sở Lâm Tây nhận ra tình hình không ổn, hắn ngồi quỳ bên cạnh, không dám lên tiếng, lẳng lẳng nhìn Sở Du, rồi lại nhìn Sở Cẩm. Sở Lâm Dương nhìn Sở Lâm Tây, nhẹ nhàng hỏi: “Lâm Tây, đệ muốn nói gì à?”
“Hay là…” Sở Lâm Tây ngập ngừng nửa ngày trời, mới nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, bộ dạng này của mọi người làm đệ áp lực quá.”
Tay Sở Du khẽ run.
Sở Du nghe Sở Lâm Tây nói thì không khỏi bật cười. Nàng gật đầu, nhấc tay lên: “Thôi được rồi, muội sẽ sai người chuẩn bị thức ăn.”
Dứt lời, Sở Du gọi Vãn Nguyệt đến, sau khi căn dặn bữa ăn xong, nàng nghe Sở Lâm Dương hỏi: “Không biết hôm nay Vệ tiểu Hầu gia có ở trong phủ không?”
“Tất nhiên là có.”
Sở Lâm Dương gật đầu, nói: “Phiền muội dẫn đường.”
Sở Du nghe Sở Lâm Dương nói thì hơi nghi hoặc: “Ca ca có chuyện gì sao?”
Sở Cẩm đón lấy ánh mắt của Sở Lâm Dương, giọng nói hắn rất ôn hòa, không hề có nửa phần uy hiếp, nhưng Sở Cẩm nhìn vào lại cảm thấy run rẩy.
Sở Lâm Dương gật đầu, nói: “Phiền muội dẫn đường.”
“Ca ca đừng đề cao muội quá.”
Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”
“Phải, muội muội lúc nào cũng vô tội.” Sở Du khẽ cười: “Cho nên kẻ bỏ trốn là tỷ, thanh danh bị hủy cũng là tỷ, sai đều do tỷ. Muội muội chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu vô tâm vô ý thì bao nhiêu chuyện đều một mình ta lãnh hết.”
Nghe thế, Sở Du không khỏi buồn cười, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng: “Ca ca nói vậy là có ý gì?”
“Huynh biết muội khinh thường tranh chấp với con bé. Hôm nay muội không làm tới cùng là vì muốn cho muội ấy cơ hội thứ ba, cũng là cho mẫu thân và Sở phủ cơ hội.”
Sở Du nghe nói thế thì vẻ mặt dần hòa nhã lại. Sở Lâm Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi nói tiếp: “Huynh biết trong lòng muội ấm ức, nhưng với tính tình của muội, nếu ra tay thì hoặc là tạo áp lực, đoạn tuyệt với gia đình, hoặc là âm thầm trừ khử A Cẩm, hoặc là lập kế hoạch phá hủy cuộc đời muội ấy… Cho dù thế nào cũng đều là giết gà dùng dao mổ trâu, vốn không cần muội ra tay.”
Sở Cẩm cắn môi, rưng rưng nước mắt, khẽ run rẩy: “Rõ ràng tỷ tỷ hận muội, nên tỷ tỷ mới cướp vị hôn phu của muội sao? Đến nay, Cố Sở Sinh vẫn cứ nhớ tỷ không quên, thậm chí còn vì vậy mà thối hôn với muội. Chuyện này là lỗi của muội sao?”
“Ca ca đừng đề cao muội quá.”
Sở Du rủ mắt, dáng vẻ kính cẩn. Sở Lâm Dương khẽ bật cười: “Năm đó ở biên cảnh, muội đích thân huấn luyện một đội quân hộ vệ. Mười hai tuổi, muội dẫn cả đội về Hoa Kinh, sau này huynh không còn nhìn thấy một ai nữa. Muội tưởng huynh không biết sao?”
Tay Sở Du khẽ run.
Uầy, đoạn cuối quả là ngầu, 12t c đã giỏi như thế, nghĩ xa phòng thân như vậy. Dơid trc đúng là chỉ vì 1 chữ “yêu” mà khổ
Còn nhỏ mưu lược thế là giỏi quá.
phục tác giả quá… chuyên gia tâm lý hàng đầu
ĐỌc truyện cứ có cảm nhận nữ chính là nữ tử văn nhược mà kiên cường, nhưng chắc về sau bản lĩnh con nhà tướng mới ngày càng bộc lộ ra :3 có nữ chính phò trợ thì bằng hai Cố Sở Du rồi còn gì