Sơn hà chẩm – Chương 35 (1)

Chương 35 (1)

Không ai biết năm đó rốt cuộc Phượng Lăng Thành đã xảy ra chuyện gì

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Vận lập tức thay đổi. Bà bất mãn hỏi: “Sao con có thể nghĩ muội muội mình như thế? Chuyện này, ta cũng biết. Lúc con bé nói chuyện với con, nó đâu biết đằng sau là nhóm người Tống thế tử. Nếu muốn trách thì phải trách Vệ Uẩn, rõ ràng cậu ta nghe các con nói chuyện mà cũng không nhắc tiếng nào, e là ghi hận chuyện ta xin thư phóng thêgiúp con , cố tình chờ làm nhục con!”

Sở Du không đáp, nàng ngồi ở vị trí chủ vị, rót trà cho Sở Kiến Xương, Sở Lâm Dương và Sở Lâm Tây.

Sở Kiến Xương hơi bực mình, nhưng cố gắng kiềm chế tính tình lại. Dựa theo hiểu biết của Sở Du, hẳn là trên đường đến đây, ông đã ầm ĩ với Tạ Vận một phen, bây giờ không muốn tranh chấp nữa.

Thy S Du không đáp,T Vn nhíumày: “Con imĩlng là cóàý gì, nếuưkhông hài lòngthì con cnói. Ngưi mtnhà mà giuĩgiu diếm diếmitrong lòng nhưɪvy làm gì?ìChuyn này làdo A Cmvô ý làmsai, ta đãĩdt nó đếnđây xin liri, cũng chngàphi chuyn điòs gì, xinli xong thììthôi, con cũng]đng so đotính toán. Ngưcli, ta munhi con chuynõthư phóng thê,V Un đãĩviết thư phóngthê, hôm nayV gia cũng:đã t chcĩtang s xong¸xuôi, con đnhkhi nào đi?Dù sao cũngıđâu th túcïtrc bên linhcu V Quânòba năm thtĭch? Ba nămưsau, con đãîmưi tám ri,fnếu mun tìmmi hôn s,:e là khôngįd.”

S Dunhn ni nghe)T Vn nói.Đi bà nóixong, nàng liįnhìn v phíaS Kiến Xương,īđim tĩnh hi:Ý ph thânthế nào?”

“Michuyn theo ýÎcon. SÎKiến Xương ngmơnghĩ, cân nhc(ri nói: “Vgia là giaĮđình trung nghĩa,ta cm thycon đi hay đu đưc.êMưi tám tui,cũng không lnlm, đng nghemu thân connói linh tinh.ìĐến lúc đó,nếu con khôngîly đưc chng,ïta s bt(mt tên trongũquân doanh choIcon. Lâm Dương,ìkhông phi thh ca concó ngưi tênlà Vương HòaChi sao? NếuếA Du nhàĺchúng ta khôngįthành thân, conЇbt tên đóli, không chonó thành thân!”í

S Lâm Dươngnghe vy khôngâkhi bt cưi.

Phìthân li nóili tr conri.” Tính tìnhS Lâm Dươngtrưc nay đuôn hòa trmn, hoàn toàntrái ngưc vibn tính mnhbo ca namnhi S gia,ta như hnưxut thân làcông t thếùgia trăm năm,va hòa nhã[va trm tĩnh.

SđLâm Dương nhìnS Du, mtnhum v thươngtiếc: “Mu thânênói cũng cólý. A Du,Înếu mui túctrc bên linhcu V Quânìba năm, sau[này tái giá,mt mt tuiđã ln, mtÏkhác ngưi ngoàiínhìn vào snghĩ mui cóêtình nghĩa sâuĩnng đi viãV gia. Nhsau này ADu mun tìmngưi yêu, erng s trthành khúc mcìtrong lòng điphương. Hôm nayĨV gia đãn đnh, xétív nhân nghĩa,A Du khôngìh ph bc.úNếu tiếp tcļ li, ADu cn suyxét k càng,ixem có đánggiá hay không.”

T trưc đếnnay, S LâmàDương luôn rtóquan tâm nàng.

Thuénh, S LâmưDương đã theoS Kiến Xương¹Nam chinh Bctho ti chiếnItrưng. Lúc SDu còn bé,nàng thưng theoìchân ngưi caĩca này. Caca rng lưngɪôn hòa, luônľbao dung nàngvô điu kin,fvì vy mito thành tínhcách vô phápvô thiên canàng sau này.

SDu nhìn vàoàánh mt SLâm Dương, mímmôi, nghiêm túc²đáp: “Đáng giá.”

S Lâm Dươngkhông h kinhngc, hn hiurõ tính tìnhcô mui muinày hơn aiĩhết. S LâmDương gt đu:“Nếu mui đã¸nghĩ k ri,vy cũng chng³sao. Sau mưitám tui, caca s thaymui tìm ngưimui thích màĨg. Nếu khôngtìm đưc ngưiİthích hp, vyĩmui c li S ph,ètăng mt khuphn ăn cũngăchng phi chuynĩgì to tátİ.”

Đúng vy.”S Lâm Tây bên cnhbưc ti gn,vui v tươiIcưi, kéo tayáo S Du:Đi mui muiɩtr li, cóngưi hot đnggân ct vi)ta ri. ThanhɩLong Anh Thươngótrong nhà spr sét đếnĩnơi ri đy!”

Ph t cácngưi nói byb gì vy!”

T Vn đyįS Lâm Tâysang mt bên,đnhìn S Du,ïnghiêm ngh nói:ì“A Du, bnìh đu làhán t thôl, không thhiu đưc nifkh ca nt. Mt mìnhcon… mt mìnhcon…

“Mt mìnhãcũng chng sao.”ì

S Du nhànnht m ming,ıkhông mun tiếptc dây dưaЇđ tài nàyİvi T Vnĩna. Nàng dimt qua SCm: “Ch cnmui mui ítgây phin phcĩcho ta làâtt ri.”

Làìli ca mui.”òS Cm thyįS Du nhìnqua, nàng tađ mt: “Muikhông hiu tâmtư ca tÏt, đi nóiĩchuyn thư phóngthê vi Tngɩgia, cũng khôngng Tng thết li mièt t đến…õMui tht skhông c ýàbêu rếu chuynùt b trn.ĺLúc đó, muiích thun mingéhi, không ngphía sau lùmcây li cóĮnhiu ngưi nhưĭvy…

S Cmva nói varơi nưc mt,ľkhóc như hoalê ưt mưa.ĪT Vn hếtĩsc đau lòng,ívi an i:¹Đng khóc, đng}khóc, t tïcon s hiumà.”

S KiếníXương và SLâm Tây lungòcung tay chân.âNưc mt n}t luôn luônlà đim yếuõca hai điơnam nhân này.

Duych có SɪLâm Dương làíngi ngay ngníbên cnh SDu, v mt,trm tĩnh. Hnnhp ngm trà,im lng khôngnói.

S Du nhìncnh tưng khócílóc ôinày thì trmĨmc mt hi,ch S Cm(ngng khóc, nàngĭmi m mingênói: “Mui cóbiết ti saotrưc gi tchưa tng nóiìnhng chuyn muiùlàm trưc mtòngưi khác không?”â

S Cm nghe²vy, mù mngng đu, trôngcó chút btÏđc dĩ. “Biĺvì mui làmui mui t.ÎTa nghĩ tâmItư ngưi S³gia thun lương,ftính tình ngaythng, vì vyhn là do]t hiu lmâhành đng caímui, thế nênêt cho muiÎhai cơ hi.”ế

Ln đu tiên,îmui d t²đòi g cho(C S Sinhvà b trnícùng hn, nhưngũli đy hếtĩtrách nhim chot. T khôngmun nói ralà vì tĩkhông mun khiếnõngưi trong nhàcùng mt lúctht vng vi}c hai nɩnhi, mt ngưibi hoi giaĪphong ngu ngcb trn theoécon ca tiơthn, mt ngưiĩthì tâm cơưkhó lưng, khôngïnim tình thân,ùđy t tįmình nhy vàoh la.”

“Muiĩkhông có SICm hong htla lên, vivã lc đu:“Mui không có!”

“Ngưi bo khôngimun đi theoéC S Sinhchu kh, hếtli cu xinót, không phiĺmui sao? Ngưiɨbo C SSinh có ýđmến m t,ĩgiúp hn vàùt truyn tin,không phi muisao? Ngưi đxut ch ýĩthay t gÎvào V ph,la gt phmu, không phiĭmui sao?!”

Đit!” S Cmcao ging quát:“Ti sao tļli hãm himui?”

“T ctình ht nưcĩbn cho muiìhay là stht, trong lòngta và muiđu biết.” Vīmt S DuĪtĩnh lng, nóiitng câu tngjch mt cáchĩđim nhiên. NàngÎngưc mt nhìnS Cm, ánhmt như chimõưng: “Ln đóìlà do tít chn, xemínhư t bqua. Ln nàyĬlà mui miìta ti, chcmui đã tngđến Tng phnhiu ln riÏphi không? Tngngn cây cngìc trong đìnhvin mà muicòn biết, vyti sao likhông biết chɩđó n giu°Càn Khôn?”

“Muiĩkhông biết.” SľCm mt mc:khng đnh: “Làmĺsao mui biếtÏ đó cóngưi ch? Tt đng suyơbng ta rabng ngưi.”

“Phải, muội muội lúc nào cũng vô tội.” Sở Du khẽ cười: “Cho nên kẻ bỏ trốn là tỷ, thanh danh bị hủy cũng là tỷ, sai đều do tỷ. Muội muội chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu vô tâm vô ý thì bao nhiêu chuyện đều một mình ta lãnh hết.”

Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?!

Nghe thế, Sở Du hơi sững người. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, Cố Sở Sinh thối hôn với Sở Cẩm là vì nàng sao?

Sở Du nghe Sở Lâm Dương nói thì hơi nghi hoặc: “Ca ca có chuyện gì sao?”

Sở Cẩm cắn môi, rưng rưng nước mắt, khẽ run rẩy: “Rõ ràng tỷ tỷ hận muội, nên tỷ tỷ mới cướp vị hôn phu của muội sao? Đến nay, Cố Sở Sinh vẫn cứ nhớ tỷ không quên, thậm chí còn vì vậy mà thối hôn với muội. Chuyện này là lỗi của muội sao?”

Nghe thế, Sở Du không khỏi buồn cười, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng: “Ca ca nói vậy là có ý gì?”

Nghe thế, Sở Du hơi sững người. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, Cố Sở Sinh thối hôn với Sở Cẩm là vì nàng sao?

(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng

Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?!

Sở Cẩm không nói gì, rưng rưng cúi đầu im lặng.

Sở Lâm Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Sở Du: “A Du cảm thấy thế nào?”

Sở Lâm Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Gia hòa vạn sự hưng(*), mọi chuyện cứ như vậy đi.”

Vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Du lọt vào mắt những người khác. Đúng lúc này, Sở Lâm Dương lại khẽ cười: “A Du chúng ta còn chưa biết mình có sức hấp dẫn đến thế thì phải?”

Sở Cẩm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương nhìn về phía nàng ta, ánh mắt hắn ôn hòa trong trẻo, cứ như nhìn thấu mọi thế sự. Hắn im lặng nhìn Sở Cẩm, chậm rãi mở miệng: “Tiểu muội có chắc muốn truy cứu đến cùng hay không?”

Lời vừa vang lên, bầu không khí giương cung bạt kiếm trở nên dịu xuống. Sở Lâm Dương nhìn hai tỷ muội, nở nụ cười trong trẻo: “Hai tỷ muội các muội, ai cũng bảo mình có lý, huynh cũng không biết phải phân xử thế nào. Nhưng cho dù sự thật ra sao, mọi chuyện đều đã qua, tất cả là người một nhà, thôi thì đừng truy cứu nữa nhé?”

Dứt lời, Sở Du gọi Vãn Nguyệt đến, sau khi căn dặn bữa ăn xong, nàng nghe Sở Lâm Dương hỏi: “Không biết hôm nay Vệ tiểu Hầu gia có ở trong phủ không?”

“Huynh biết muội khinh thường tranh chấp với con bé. Hôm nay muội không làm tới cùng là vì muốn cho muội ấy cơ hội thứ ba, cũng là cho mẫu thân và Sở phủ cơ hội.”

“Là Đại ca không muốn truy cứu nữa, hay là cố ý bao che tỷ tỷ nên không muốn truy cứu?”

Sở Cẩm cúi đầu, nhỏ tiếng đáp: “Vâng.”

“Là Đại ca không muốn truy cứu nữa, hay là cố ý bao che tỷ tỷ nên không muốn truy cứu?”

Sở Cẩm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương nhìn về phía nàng ta, ánh mắt hắn ôn hòa trong trẻo, cứ như nhìn thấu mọi thế sự. Hắn im lặng nhìn Sở Cẩm, chậm rãi mở miệng: “Tiểu muội có chắc muốn truy cứu đến cùng hay không?”

“Những gì muốn nói, muội đã nói hết rồi. Mọi người tin hay không là chuyện của mọi người. Muội không nói chuyện này với bên ngoài là vì cố kỵ danh dự Sở gia, không muốn so đo miệng lưỡi với muội ấy. Nhưng mà Sở Cẩm, nếu muội lại làm bậy lần nữa, thì đừng trách tỷ.”

Sở Du nghe Sở Lâm Tây nói thì không khỏi bật cười. Nàng gật đầu, nhấc tay lên: “Thôi được rồi, muội sẽ sai người chuẩn bị thức ăn.”

Sở Cẩm đón lấy ánh mắt của Sở Lâm Dương, giọng nói hắn rất ôn hòa, không hề có nửa phần uy hiếp, nhưng Sở Cẩm nhìn vào lại cảm thấy run rẩy.

Sở Lâm Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Gia hòa vạn sự hưng(*), mọi chuyện cứ như vậy đi.”

(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng

“Hay là…” Sở Lâm Tây ngập ngừng nửa ngày trời, mới nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, bộ dạng này của mọi người làm đệ áp lực quá.”Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”(*) Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình hòa thuận mới có thể thịnh vượng

Sở Cẩm cúi đầu, nhỏ tiếng đáp: “Vâng.”

Sở Lâm Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Sở Du: “A Du cảm thấy thế nào?”

“Những gì muốn nói, muội đã nói hết rồi. Mọi người tin hay không là chuyện của mọi người. Muội không nói chuyện này với bên ngoài là vì cố kỵ danh dự Sở gia, không muốn so đo miệng lưỡi với muội ấy. Nhưng mà Sở Cẩm, nếu muội lại làm bậy lần nữa, thì đừng trách tỷ.”

Sở Du nghe nói thế thì vẻ mặt dần hòa nhã lại. Sở Lâm Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi nói tiếp: “Huynh biết trong lòng muội ấm ức, nhưng với tính tình của muội, nếu ra tay thì hoặc là tạo áp lực, đoạn tuyệt với gia đình, hoặc là âm thầm trừ khử A Cẩm, hoặc là lập kế hoạch phá hủy cuộc đời muội ấy… Cho dù thế nào cũng đều là giết gà dùng dao mổ trâu, vốn không cần muội ra tay.”

Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”

Sở Cẩm không nói gì, rưng rưng cúi đầu im lặng.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Du lọt vào mắt những người khác. Đúng lúc này, Sở Lâm Dương lại khẽ cười: “A Du chúng ta còn chưa biết mình có sức hấp dẫn đến thế thì phải?”

Sở Lâm Tây nhận ra tình hình không ổn, hắn ngồi quỳ bên cạnh, không dám lên tiếng, lẳng lẳng nhìn Sở Du, rồi lại nhìn Sở Cẩm. Sở Lâm Dương nhìn Sở Lâm Tây, nhẹ nhàng hỏi: “Lâm Tây, đệ muốn nói gì à?”

“Hay là…” Sở Lâm Tây ngập ngừng nửa ngày trời, mới nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, bộ dạng này của mọi người làm đệ áp lực quá.”

Tay Sở Du khẽ run.

Sở Du nghe Sở Lâm Tây nói thì không khỏi bật cười. Nàng gật đầu, nhấc tay lên: “Thôi được rồi, muội sẽ sai người chuẩn bị thức ăn.”

Dứt lời, Sở Du gọi Vãn Nguyệt đến, sau khi căn dặn bữa ăn xong, nàng nghe Sở Lâm Dương hỏi: “Không biết hôm nay Vệ tiểu Hầu gia có ở trong phủ không?”

“Tất nhiên là có.”

Sở Lâm Dương gật đầu, nói: “Phiền muội dẫn đường.”

Sở Du nghe Sở Lâm Dương nói thì hơi nghi hoặc: “Ca ca có chuyện gì sao?”

Sở Cẩm đón lấy ánh mắt của Sở Lâm Dương, giọng nói hắn rất ôn hòa, không hề có nửa phần uy hiếp, nhưng Sở Cẩm nhìn vào lại cảm thấy run rẩy.

Sở Lâm Dương gật đầu, nói: “Phiền muội dẫn đường.”

“Ca ca đừng đề cao muội quá.”

Đương nhiên Sở Du sẽ không từ chối. Để đám người Sở Kiến Xương và Tạ Vận ở lại đại sảnh, Sở Du dẫn Sở Lâm Dương rời khỏi phòng. Vừa mới bước lên hành lang, Sở Du đã nghe Sở Lâm Dương nói: “Dù sao cũng là tỷ muội, muội nên để ý đến tâm trạng của mẫu thân một chút. Nếu muốn ra tay, hãy nể mặt mẫu thân mà có chừng mực.”

“Phải, muội muội lúc nào cũng vô tội.” Sở Du khẽ cười: “Cho nên kẻ bỏ trốn là tỷ, thanh danh bị hủy cũng là tỷ, sai đều do tỷ. Muội muội chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu vô tâm vô ý thì bao nhiêu chuyện đều một mình ta lãnh hết.”

Nghe thế, Sở Du không khỏi buồn cười, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng: “Ca ca nói vậy là có ý gì?”

“Huynh biết muội khinh thường tranh chấp với con bé. Hôm nay muội không làm tới cùng là vì muốn cho muội ấy cơ hội thứ ba, cũng là cho mẫu thân và Sở phủ cơ hội.”

Sở Du nghe nói thế thì vẻ mặt dần hòa nhã lại. Sở Lâm Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi nói tiếp: “Huynh biết trong lòng muội ấm ức, nhưng với tính tình của muội, nếu ra tay thì hoặc là tạo áp lực, đoạn tuyệt với gia đình, hoặc là âm thầm trừ khử A Cẩm, hoặc là lập kế hoạch phá hủy cuộc đời muội ấy… Cho dù thế nào cũng đều là giết gà dùng dao mổ trâu, vốn không cần muội ra tay.”

Sở Cẩm cắn môi, rưng rưng nước mắt, khẽ run rẩy: “Rõ ràng tỷ tỷ hận muội, nên tỷ tỷ mới cướp vị hôn phu của muội sao? Đến nay, Cố Sở Sinh vẫn cứ nhớ tỷ không quên, thậm chí còn vì vậy mà thối hôn với muội. Chuyện này là lỗi của muội sao?”

“Ca ca đừng đề cao muội quá.”

Sở Du rủ mắt, dáng vẻ kính cẩn. Sở Lâm Dương khẽ bật cười: “Năm đó ở biên cảnh, muội đích thân huấn luyện một đội quân hộ vệ. Mười hai tuổi, muội dẫn cả đội về Hoa Kinh, sau này huynh không còn nhìn thấy một ai nữa. Muội tưởng huynh không biết sao?”

Tay Sở Du khẽ run.

4.8 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

332 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Uầy, đoạn cuối quả là ngầu, 12t c đã giỏi như thế, nghĩ xa phòng thân như vậy. Dơid trc đúng là chỉ vì 1 chữ “yêu” mà khổ

Hong Nguyen
Hong Nguyen
3 Năm Cách đây

Còn nhỏ mưu lược thế là giỏi quá.

minh phương
minh phương
3 Năm Cách đây

phục tác giả quá… chuyên gia tâm lý hàng đầu

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

ĐỌc truyện cứ có cảm nhận nữ chính là nữ tử văn nhược mà kiên cường, nhưng chắc về sau bản lĩnh con nhà tướng mới ngày càng bộc lộ ra :3 có nữ chính phò trợ thì bằng hai Cố Sở Du rồi còn gì

332
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!