Chương 35 (2)
Không ai biết năm đó rốt cuộc Phượng Lăng Thành đã xảy ra chuyện gì
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Lâm Dương, đôi mắt Sở Lâm Dương thấu suốt: “Chuyện muội và Sở Cẩm, trong lòng huynh đều rõ hết. Huynh không biết tại sao con bé lại trở nên như ngày hôm nay. Năm đó cả ba huynh muội chúng ta đều không hầu hạ bên cạnh mẫu than. Trong tỷ muội nhà mình, chỉ có muội ấy là kề cận bên bà. Thân là con cái, nếu vì đấu võ mồm mà cướp đi viên minh châu trong lòng bà, thế không khỏi quá tàn nhẫn. Chuyện này không đến nỗi nào, chi bằng giao cho huynh trưởng đi.”
Sở Du không lên tiếng, hai người sóng vai bước trên hành lang. Sở Du nghe âm thanh trầm đục phát ra từ sàn gỗ, một lát sau, nàng chậm rãi đáp: “Thật sự muội không thèm chấp mấy thủ đoạn hạ đẳng của muội ấy, nhưng mà huynh trưởng, muội không phải không biết buồn.”
Nàng ngước mắt nhìn vềìphía Sở LâmἷDương, lần đầuÎtiên nàng phơi²bày nội tâmđyếu đuối trướcἵmặt người thân.
“Muộiɪkhông nói nhữngầchuyện này raἱngoài mà nóiİvới người nhàılà vì muộiἰkhông quan tâmèchuyện này mangḹlại kết quảịthế nào, muộiéchỉ quan tâmạngười trong nhàἶcó cho muộiἴsự công bằngĬnên có hay)không. Huynh trưởngồthử đặt tayảlên ngực tựịhỏi xem, mẫuẻthân đối xửẫvới muội vàἴmuội ấy cóìcông bằng không?”ĩ
“Muội ấy tịjnạnh so đoẫvới muội từngằchút một. MuộiÏlà tỷ tỷđruột của muộiêấy, vậy màùmuội ấy khôngỡhề bênh vực,ậlại còn giăngíbẫy hãm hại.ầNếu như muộiếlà nữ tửЇbình thường, nếuἵmuội là ngườiîđể ý danhļtiết thanh danh,âvậy hành viỉcủa Sở Cẩm{như vậy làíđang làm gì,ồlà đang hủyịhoại cả đời[muội! Nhưng mẫuãthân lại nóiợthế nào ——ìvô tâm vôfý, bảo muộiọtha thứ. Chẳng³lẽ mẫu thân³không nhận raíSở Cẩm cóìvô tâm thậtĬhay giả vờịvô tâm sao?!”ử
Sở Lâm Dươngừkhông nói gì,ụhắn im lặngílắng nghe giọngênói ngày càngĩphẫn nộ củaiSở Du. Từàđầu tới cuối,ḻhắn vẫn duyạtrì sự điềmũtĩnh tự chủ.
Kiếpįtrước, Sở LâmfDương chưa baoúgiờ nói chuyệnĩvới nàng nhưìvậy bao giờ,ừhuynh muội bọnÎhọ vừa kínhĬtrọng vừa thươngìyêu nhau, choḻđến khi SởἰLâm Dương quaúđời —— Sauíkhi Tống giaļbị phái raútiền tuyến, SởừLâm Dương vộiơvã chạy đếnĩPhượng Lăng Thànhívà bị vâyỏkhốn tại đó.
Khôngἵai biết cụòthể trận chiếnfấy đã xảyĺra chuyện gì,ἴmọi người chỉỹbiết sau khiḽSở Lâm Dươngỡđến Phượng LăngĪThành đã bịãBắc Địch vâyìkhốn, suốt bajtháng trời bặtɩvô âm tín.ἱChờ lúc Vệ³Uẩn ra tiềnỗtuyến, chàng đã²nhìn thấy SởĩLâm Dương cầmἶtrường thương đứngũsừng sững trên°thành lâu phíaâxa.
Hắn đứng đó,ἳquân địch sợἰhãi không dámìtiến lên, cảệtường thành loangĩlổ, phía dướiĪcó rất nhiềuởhố sâu, đâuḽđâu cũng làídấu vết bịẻlửa thiêu cháy.
Sauḽkhi Vệ Uẩnệdẫn binh pháậthành, chàng chỉòthấy toàn núiẵthây biển máu.óToàn bộ lầuïcác trên thànhólâu đều biếnjthành màu đen(của máu, thiἱthể chất chồng,ísinh giòi thối,rửa. Mà SởóLâm Dương vẫnỹđứng trên thànhâlâu, Vệ Uẩnịvừa chạm, hắnọlập tức ngãậngay tại chỗ,ọhoá ra đãĬchết từ khiἴnào.
Phượng Lăng Thànhừrộng lớn nhưng(chẳng còn mộtặbóng người sống,ịchỉ với thiỉthể Sở LâmἵDương mà vẫn‹có thể thủ(thành đến lúcĩVệ Uẩn cứuЇviện.
Không ai biếtἰrốt cuộc trongḷba tháng kia,ítrong thành PhượngíLăng đã xảyİra chuyện gì.áKhông ai biếtïSở Lâm Dươngĭlàm sao bảoúvệ Phượng LăngỗThành chỉ vớiĪnăm nghìn binhôlực, cũng khôngạai biết tạiἰsao Bắc Địchḻnhìn thấy thiḽthể Sở LâmõDương lại khôngἴdám tiến. Mọiângười chỉ cóỉthể suy đoánĬtừ phần tayỳchân đã cụtàtrong nồi, lờỉmờ nhận raẵtrong ba thángẹđó, Phượng LăngἴThành đã trải:qua thảm cảnhïnhân gian gì.
Sở‹Du nhìn SởãLâm Dương ônủhòa trước mặt,ỹđột nhiên nhớýđến kết cụcựtương lai củaằhắn.
—— Vì sao}huynh ấy lạiởđến Phượng LăngệThành?
Bởi vì SởèCẩm muốn gảảcho Tống VănỉXương, nhưng TốngầVăn Xương lạiọbị vây khốnļở gần PhượngộLăng Thành! SởắCẩm khóc lócícầu xin SởἷLâm Dương. Vìácứu Tống VănẳXương mà SởỹLâm Dương giương(Đông kích Tây,}tập kích bấtἰngờ, bắt sốngàTam hoàng tử,của Bắc Địch.ĭSau khi dụđquân chủ lựcivây khốn BắcíĐịch, để TốngÏVăn Xương chạyớtrở về dẫnfbinh cứu viện.ẹNhưng Tống Văn{Xương là tiểuînhân nhu nhược,ısau khi đượcằcứu thì hoảngìhồn bỏ trốn,ícó điều chạyổgiữa đường lạiễbị Bắc Địchἵmai phục bỏửmạng.
Sau đó toàn tuyến thất thủ, Vệ Uẩn giằng co ở Côn Dương. Đợi Vệ Uẩn bình định chiến cục ở Côn Dương đến cứu thì đã không còn kịp nữa.
Vệ Uẩn nhấc tay mời Sở Lâm Dương ngồi xuống. Sở Lâm Dương ngồi quỳ vào vị trí Vệ Uẩn chỉ.Vệ Hạ hiểu chuyện nên dẫn người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Sở. Huân hương trong lò bay lên, khói nhẹ lượn lờ. Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn, cười nói: “Đây là mùi hương A Du thích.”
Sở Du nhìn vẻ mặt thanh niên điềm tĩnh dịu dàng, chầm chậm khép mi.
Sở Lâm Dương cúi chào lại Vệ Uẩn: “Vệ hầu gia.”
“Huynh trưởng, khúc mắc trong lòng muội với Sở Cẩm là tích tụ từng ngày từng tháng, không phải chỉ một hai chuyện mà thành. Muội cho muội ấy ba cơ hội, hôm nay là lần thứ ba. Nếu phẩm tính muội ấy không đoan chính thì xin lỗi huynh trưởng, muội sẽ không nương tay.”
Hắn cũng muốn công bằng, nhưng chẳng thể nào làm được. Vì vậy thường ngày, hắn đành cố gắng giữ cho chén nước thăng bằng, đối xử với Sở Cẩm tốt hơn một chút.
“Huynh hiểu.” Sở Lâm Dương thở dài, nói: “Huynh sẽ xử lý chuyện này ổn thoả, muội yên tâm.”
Sở Lâm Dương nhìn nàng, cảm thấy cô nương chải búi tóc phụ nhân trước mặt dường như chẳng khác biệt mấy so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
Sở Du dần bình tĩnh lại, nàng mở mắt, nói tiếp: “Huynh trưởng định xử lý thế nào?”
Mà Sở Cẩm ở lại trong hoa phủ cao môn tại Hoa Kinh, học thêu hoa làm thơ, chỉ có ngày lễ ngày Tết là gặp mặt qua loa.
Huynh trưởng và ca ca, cách biệt thân sơ cỡ nào.
“A Du.” Sở Lâm Dương và nàng bước tới trước cửa phòng Vệ Uẩn. Hắn dừng chân, chậm rãi nói: “Muội có biết tại sao huynh cảm thấy A Cẩm đáng thương không?”
Lúc Sở Du và Sở Cẩm vừa ra đời, hắn ôm Sở Du, còn Sở Lâm Tây ôm Sở Cẩm.Có những thứ đen tối hắn không muốn Sở Du nhìn thấy. Hắn là Đại ca của Sở Du, lẽ ra nên mang đến tất cả ánh sáng và sự ấm áp cho nàng, chứ không phải mang đến sự chật vật thảm hại cho nàng.
Sở Du có hơi mờ mịt, Sở Lâm Dương mỉm cười: “Muội cảm thấy mẫu thân thiên vị, vậy sao muội biết A Cẩm không cảm thấy huynh và phụ thân thiên vị? A Du à…” Tiếng nói Sở Lâm Dương hoà lẫn tiếng thở dài, hắn nâng tay đặt lên vai Sở Du, vẻ mặt ngập tràn bất đắc dĩ: “Huynh cũng muốn công bằng, nhưng huynh là huynh trưởng muội ấy, và cũng là ca ca của muội.”
“Bây giờ tất cả mọi thứ trong nhà đều do tẩu ấy bài trí.” Nghe thấy tên Sở Du, giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng đi nhiều. Chàng rót thêm trà cho Sở Lâm Dương: “Không biết Thế tử đến đây là vì chuyện gì?”
Huynh trưởng và ca ca, cách biệt thân sơ cỡ nào.
Sở Du dần bình tĩnh lại, nàng mở mắt, nói tiếp: “Huynh trưởng định xử lý thế nào?”
Người như Sở Cẩm cần gì làm bẩn tay Sở Du?
Sở Lâm Dương nhìn nàng, cảm thấy cô nương chải búi tóc phụ nhân trước mặt dường như chẳng khác biệt mấy so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.
“Mời Thế tử ngồi.”
Lúc Sở Du và Sở Cẩm vừa ra đời, hắn ôm Sở Du, còn Sở Lâm Tây ôm Sở Cẩm.
Từ đó về sau, Sở Du khóc là hắn cõng, học đi là hắn nâng. Tiếng đầu tiên nàng gọi là ca ca, lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên bắn tên, lần đầu tiên lên chiến trường, tất cả đều là do hắn cầm tay chỉ dạy.
Mà Sở Cẩm ở lại trong hoa phủ cao môn tại Hoa Kinh, học thêu hoa làm thơ, chỉ có ngày lễ ngày Tết là gặp mặt qua loa.
Hắn cũng muốn công bằng, nhưng chẳng thể nào làm được. Vì vậy thường ngày, hắn đành cố gắng giữ cho chén nước thăng bằng, đối xử với Sở Cẩm tốt hơn một chút.
Có những thứ đen tối hắn không muốn Sở Du nhìn thấy. Hắn là Đại ca của Sở Du, lẽ ra nên mang đến tất cả ánh sáng và sự ấm áp cho nàng, chứ không phải mang đến sự chật vật thảm hại cho nàng.
Sở Du nhìn vẻ mặt thanh niên điềm tĩnh dịu dàng, chầm chậm khép mi.
Người như Sở Cẩm cần gì làm bẩn tay Sở Du?
Hạ nhân đã vào thông báo từ trước. Sở Lâm Dương vừa vào đã thấy Vệ Uẩn đứng dậy, dáng vẻ trầm ổn điềm nhiên, chào Sở Lâm Dương: “Sở thế tử.”
Sở Lâm Dương có hơi hối hận. Nếu không phải hằng năm hắn ở biên cảnh thì đã sớm nhận ra chuyện này, sao có thể để Sở Du chịu ấm ức?
Sau đó toàn tuyến thất thủ, Vệ Uẩn giằng co ở Côn Dương. Đợi Vệ Uẩn bình định chiến cục ở Côn Dương đến cứu thì đã không còn kịp nữa.
Sở Du nghe Sở Lâm Dương nói thì ngẩn người. Hắn vỗ vỗ đầu vai nàng, quay người bước vào trong.
“Huynh hiểu.” Sở Lâm Dương thở dài, nói: “Huynh sẽ xử lý chuyện này ổn thoả, muội yên tâm.”
Hạ nhân đã vào thông báo từ trước. Sở Lâm Dương vừa vào đã thấy Vệ Uẩn đứng dậy, dáng vẻ trầm ổn điềm nhiên, chào Sở Lâm Dương: “Sở thế tử.”
Sở Lâm Dương cúi chào lại Vệ Uẩn: “Vệ hầu gia.”
Sở Lâm Dương uống một ngụm trà, không đáp ngay, rồi thong thả đáp: “Lâm Dương đến đây là muốn trợ giúp Hầu gia một tay.”Sở Du có hơi mờ mịt, Sở Lâm Dương mỉm cười: “Muội cảm thấy mẫu thân thiên vị, vậy sao muội biết A Cẩm không cảm thấy huynh và phụ thân thiên vị? A Du à…” Tiếng nói Sở Lâm Dương hoà lẫn tiếng thở dài, hắn nâng tay đặt lên vai Sở Du, vẻ mặt ngập tràn bất đắc dĩ: “Huynh cũng muốn công bằng, nhưng huynh là huynh trưởng muội ấy, và cũng là ca ca của muội.”
“Mời Thế tử ngồi.”
Vệ Uẩn nhấc tay mời Sở Lâm Dương ngồi xuống. Sở Lâm Dương ngồi quỳ vào vị trí Vệ Uẩn chỉ.
Vệ Hạ hiểu chuyện nên dẫn người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Sở. Huân hương trong lò bay lên, khói nhẹ lượn lờ. Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn, cười nói: “Đây là mùi hương A Du thích.”
“Huynh trưởng, khúc mắc trong lòng muội với Sở Cẩm là tích tụ từng ngày từng tháng, không phải chỉ một hai chuyện mà thành. Muội cho muội ấy ba cơ hội, hôm nay là lần thứ ba. Nếu phẩm tính muội ấy không đoan chính thì xin lỗi huynh trưởng, muội sẽ không nương tay.”
“Bây giờ tất cả mọi thứ trong nhà đều do tẩu ấy bài trí.” Nghe thấy tên Sở Du, giọng nói Vệ Uẩn dịu dàng đi nhiều. Chàng rót thêm trà cho Sở Lâm Dương: “Không biết Thế tử đến đây là vì chuyện gì?”
Từ đó về sau, Sở Du khóc là hắn cõng, học đi là hắn nâng. Tiếng đầu tiên nàng gọi là ca ca, lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên bắn tên, lần đầu tiên lên chiến trường, tất cả đều là do hắn cầm tay chỉ dạy.
Sở Lâm Dương uống một ngụm trà, không đáp ngay, rồi thong thả đáp: “Lâm Dương đến đây là muốn trợ giúp Hầu gia một tay.”
Huỳnh là caca của muội. 1 câu nói hơn ngàn lời an ủi
Diễn biến tâm lý rất hợp tình hợp lý