Chương 36
Đại ca, huynh đừng đóng cửa, muội nghe lời mà
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn nghe thế liền ngước mắt lên, ánh mắt chứa đựng sự đánh giá.
Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Diêu Dũng vô năng, lại là tiểu nhân âm hiểm, nhưng được Bệ hạ hết sức trọng dụng. Nếu Diêu Dũng tiếp tục làm chủ soái trong trận chiến này, chắc chắn sẽ hao mòn thực lực quốc gia, chỉ e đất nước sẽ không còn sức chống trả. Hiện nay, tân hoàng Bắc Địch đã lập lời thề trên tế đàn, thề rằng kỵ binh không vào Hoa Kinh, Bắc Địch tuyệt không rút quân. Điều này cho thấy Bắc Địch rất quyết tâm, chắc chắn không có khả năng đàm phán. Cho nên hôm nay Lâm Dương đến gặp Hầu gia, xin nguyện trợ giúp Hầu gia một tay, nhanh chóng diệt trừ Diêu Dũng.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng gõ nhẹ lên mặt bàn. Sở Lâm Dương im lặng ngồi chờ. Một lát sau, Vệ Uẩn khẽ cười: “Dù sao ta cũng chỉ là một thiếu niên, cớ gì Thế tử lại nghĩ ta có năng lực đó?”
“Không phải ta tin Hầuẻgia, mà làíta tin Vệĩgia.”
Sở LâmÎDương ngước mắtīnhìn Vệ Uẩn:ị“Con rết trăm‹chân, chết cũngỉcòn ngọ nguậy.íTại hạ khôngìtin quân độiởVệ gia bâyígiờ không cònềsót lại chútĪgì.”
Trải quaἲbốn đời tamɩcông gia, khôngļmột gia tộcỵbình thường nàoécó thể so)sánh về thựcèlực bên trongồvới Vệ giaḹđược. Nếu khôngàphải Vệ giaâtrung thành tậnìtâm, lại chưaìtừng hoạt độngīnhiều tại HoaểKinh, sao VệĺUẩn lại đếnỵnông nỗi này?
VệọUẩn quan sátòSở Lâm Dươngîkỹ lưỡng. SởẵLâm Dương nângfchén trà, nhấpÎkhẽ, vẻ mặtãung dung taoánhã.
“Vậy Thế tửãdự định giúp{ta thế nào?”í
Vệ Uẩn nhìn³chằm chằm SởổLâm Dương. SởíLâm Dương nhẹănhàng mỉm cười:ì“Hiện nay, nướcễNam Việt đãἶcó dị động,ảta và phụíthân sắp phảiḷđi Tây Nam.fThời điểm mấuùchốt, hi vọng{Hầu gia chỉắđiểm.”
Vệ UẩnĪnghe nói thếἴthì đồng tửìco rút.
Lời nàyĩcủa Sở LâmịDương chẳng khácếnào vào thờiẵkhắc quyết định,ệhắn sẽ giao:toàn bộ quyềnỉđiều động quânìđội Tây Namị cho chàng!
Nhịpầtim Vệ Uẩnềđập cực nhanh,Ínhưng trên mặtìvẫn điềm nhiênớnhư cũ: “Taừhiểu rồi.”
Sở:Lâm Dương nângủtay lên, chắpưtay, mỉm cười:³“Đợi tin tốtìlành.”
Vệ Uẩnľgật đầu, chàngíhiểu Sở Lâm]Dương đang ámóchỉ điều gì,ắnghiêm túc đápÍlại: “Thế tửĮyên tâm, taầsẽ cố gắngỷnhanh chóng lậtồđổ Diêu Dũng.”ἵ
Sở Lâm Dươngἶmỉm cười, gậtĭđầu cáo lui.
CuộcInói chuyện khôngálâu lắm, Sở²Du đứng đợiĩngoài cửa mộtứlát đã thấyẳSở Lâm Dươngỉbước ra. Nàngỳtiến lên trướcfđón, vội hỏi:ị“Nói xong rồiïsao?”
“Ừ.” SởîLâm Dương gậtẵđầu, đi vềɨphòng ăn cùng,Sở Du, tánègẫu với nàngòđôi ba câuỡvề chuyện thườngỹngày của nàngậở Vệ phủ,ừsau đó haiïngười bước vàoḹđại sảnh.
Lúc nàyἱđồ ăn đãựđược bày lên,ἰmọi người đềuîđang chờ hắn.ổSở Lâm Tâyɩvừa thấy haiЇngười đã vộiửvàng bước lên,òkhoác tay SởịDu làm nũng:Ї“Muội muội tớiĪrồi, Nhị ca¹đói chết mất.”ả
“Bộ dạng nàyɨcủa đệ giốngẽNhị ca chỗìnào chứ?”
SởıLâm Dương mỉmἰcười: “Rõ ràngЇlà tiểu đệ.”í
“Phải phải phải,]đệ là tiểuãđệ.” Sở LâmẽTây vội cườiınói: “Tiểu đệ(mời ca ca,tỷ tỷ ăn}cơm, được chưa?”ỗ
Sở Lâm Tâyúđùa giỡn khiếnẩbầu không khíïcuối cùng cũngẻsôi nổi lại.iSở Cẩm ngồiềyên lặng mộtĺbên, không nóiἱlời nào, cúiIđầu dùng bữa.
CảĬnhà ăn uốngÏnói cười, đợiíđến khi trờiĮtối, Sở KiếnỏXương dẫn TạồVận rời đi.ïTạ Vận nămốlần bảy lượtἴkhuyên Sở Duớvề nhà, nhưngĺthấy không cóơtác dụng, bàửđành ngấn lệ}rời đi.
Sở DuĬtiễn cả nhàīlên xe ngựa,ïSở Lâm Dươngâđứng bên cạnhânàng, hắn làéngười lên xeểcuối cùng. Chờîmọi người xongíxuôi, hắn quayélại nói: “Ítợhôm nữa, huynhấsẽ đi TâyẫNam. Muội ởỡlại hãy tự:biết chăm sócổbản thân.”
SởfDu nghe thếἷthì sững người,úrất nhiều nămùtháng loé lênĩtrong đầu nàng,ìcuối cùng nàngìchỉ nói: “Huynhẹđến Tây Namíổn định rồiĩthì thường xuyên]viết thư kểìmột ít tình[hình cho muội,įđừng có bặtơvô âm tín.”ḷ
Nàng muốn nhắcờnhở Sở LâmĩDương rất nhiều,ằví dụ nhưỉđừng đến PhượngẫLăng Thành, đừngἴđi cứu Tống²gia, đừng rờiúkhỏi Tây Nam…
Thếìnhưng trước khiĺmở miệng, nàngạchợt nhớ đếnứkết cục củaỡVệ gia.
Khuyên ngăn]không có kếtổquả, thậm chíjcó khi nàng°cũng không nắmửrõ đầu đuôiḹngọn nguồn, choẽnên nàng chỉậcó thể trựcỹtiếp ra tay.
Thayủvì nói vớiľSở Lâm Dươngỏkhông cho hắnãđến Phượng LăngỉThành, chi bằng}giải quyết TốngỳVăn Xương trướcẽkhi hắn taỷbị bắt. TốngḻVăn Xương khôngựcòn cơ hộiiđược cứu thìĩcũng sẽ khôngĭcó chuyện SởầLâm Dương điïcứu người.
Thay vìἱdặn dò cảềtrăm lần, cònớchẳng bằng dặnÎSở Lâm Dươngáviết thêm vàiíphong thư đểýnàng nắm rõĬtình hình củaìhắn.
Sở Lâm Dươngẳkhông ngờ SởïDu sẽ nóiũvậy. Thuở nhỏ,ẹSở Du rấtĺthân thiết vớiồhắn, sau khiẩlớn lên thìầtình cảm ngàyỳcàng hướng nội.ửHắn ngẩn ngườiấmột lúc rồiɩmới bật cười,ỳdịu dàng đáp:ḽ“Biết rồi, muộiìyên tâm.”
Sauđkhi dứt lời,ĭSở Lâm Dương³lên xe ngựa.ựSở Du nhìnịchiếc xe lắcêlư rời điýmới chậm rãiỉtrở vào trongơphủ.
Nàng đi chưaịđược mấy bướcîđã nhìn thấyïVệ Uẩn đứngĬtrên hành lang,ļcầm đèn chờἵnàng. Sở Duíhơi kinh ngạc:ļ“Đệ ở đâyĺlàm gì thế?”ẳ
“Đệ định tiễnĺSở tướng quânĮvới tẩu, khôngíngờ lại đếnľchậm một bước.
“À,įkhông sao.” SởịDu cười bướcἶtới: “Ta tựịtiễn cũng được,ïngười nhà taốkhông quá đểỷý mấy chuyệnànày.”
“Vệ HạÍbảo hình nhưЇtẩu xung độtỉvới người nhà?”ɪ
Vệ Uẩn mởɨmiệng dò hỏi,ụSở Du nhướngẳmày: “Ai lắmīmồm thế?”
“Cũngõchỉ là quanẹtâm thôi.” Vệ:Uẩn cầm đèn,ĩtừ tốn hỏi:ắ“Đệ tới là}muốn hỏi tẩuἲcó cần đệļgiúp một tayỉkhông?”
“Không cần.”ịSở Du đápợtheo bản năng.ũTuy nhiên sau[khi đáp xong,ínàng lại hơiĪhối hận, thởĺdài một hơi:į“Tiểu Thất, cóéphải khi aiéđó bảo đã[quen với điềuɨgì, thì ngườiếkhác sẽ cảmằthấy người đóẹkhông sao không?”ệ
“Vậy phải xemịđối tượng ngườiỵđó nói làôai, đối tượngềấy có quanɩtâm người đóἵkhông.”
Vệ Uẩníkhông ngoảnh đầuỷlại nhìn nàng,òchàng nhìn thẳngủvề trước, giọngīnói điềm nhiênưvững vàng: “Tẩuịnói với đệ{không sao, Nhịjtẩu nói vớiïđệ không sao,òmẫu thân cũngửnói với đệḻkhông sao, nhưngıđệ chưa baoỉgiờ cảm thấyòmọi người thậtôsự không saoɪcả. Lòng ngườiỉđều là thịt,:bất quá làĩtự mình gắngḻgượng đứng lên,úai lại thậtīsự không sao?”Ī
Nghe Vệ Uẩnònói, sự xaoỏđộng trong lòngìSở Du mớiâphai nhạt dần.ıNàng quay đầu‹nhìn Vệ Uẩn,ẹchỉ trong khoảngļthời gian ngắn,ồdường như chàngľlại cao hơnịmột chút. Thờiỵđiểm vừa mớiîgặp mặt, bọnỉhọ cao xấpõxỉ nhau, hôm{nay rõ ràngīVệ Uẩn đã(cao hơn nàng.ìSở Du nhớẩđến dáng vẻơcủa Vệ Uẩnơsau này liềnỷtrêu chọc: “Tiểu:Thất phải mauìmau trưởng thành,ἲsau này còn(hiếu kính tẩuİtẩu.”
Vệ Uẩnởnghiêng mắt nhìnợnàng, đôi mắtìhàm chứa ýểcười trong trẻo.
“Đượcậthôi.” Chàng gậtÎđầu: “Đến lúcỡđó đệ sẽἱgom hết nhânờsâm lộc nhung,ịđông trùng hạἶthảo đến choõngài ăn thayểcơm. Vệ Thấtầđệ trước giờ(là người hiếuẽkính trưởng bối,đngài ngàn lầnÎđừng khách sáo.”ớ
Sở Du ngheịlà biết VệíUẩn đang nóiịmóc nàng sauênày sẽ trởỏthành bà lão.íNàng cướp lấyịđèn khỏi tayìVệ Uẩn, đánhḽvào tay chàng¸một cái. VệóUẩn lập tứcờkêu oang oác,ổgiữ rịt bànútay, kêu laụđau đớn: “Tiêuùrồi, gãy xươngórồi!”
Sở Duóliếc nhìn chàng,íhờ hững nhắc:ỵ“Làm quá.”
VệừUẩn thở dài:ỹ“Tẩu tẩu, ngườiíkhông thấy xótểcho đệ.”
“Taấthấy xót choἴđệ chứ.” SởãDu khẽ mỉmɪcười: “Không cóľđệ, về sauἱta lấy nhânἳsâm lộc nhungểở đâu màòăn thay cơmứđây?”
Hai ngườiỉvừa đùa giỡnĩvừa trở vềĩphòng. Trong khoảng²thời gian ngắn,ừSở Du đãỹhoàn toàn quênḽbẵng đi những)cảm xúc phiềnĩnão, chán ghétốvà bất anộkia.
Chờ Vệ Uẩnằđưa nàng vềĩphòng rồi cáo¸lui, Sở Duỗmới sực nhậnằra, gọi VệởUẩn lại: “Cóỉphải đệ đợiịta vì muốnèan ủi taịkhông?”
Vệ Uẩnἵnghe thế thì³vẻ mặt lộĨra một chútĩngượng ngùng, chàngĮsờ mũi, hơiímất tự nhiênựđáp: “Đệ thấy:tẩu tẩu khôngìvui, chẳng biết]phải an ủiɩthế nào, bènúnhớ tới trước¸đây tẩu anêủi đệ bằngỏcách bảo đệ¸kể vài chuyệnẵnon nước choÏtẩu nghe. Khiĩnói chuyện vớiĩtẩu, đệ khôngưcòn nhớ đếnĩnhững chuyện đauửkhổ kia nữa.ôCho nên đệ{nghĩ, nếu đệồở trong phủ,ĩthôi thì đểЇđệ trò chuyệnăvới tẩu giảiľkhuây cũng được.”ă
Sở Du khôngưđáp, nàng nhìnĩVệ Uẩn.
Thiếu niên³sử dụng cáchốthức an ủi³vừa vụng vềôlại vừa tầmfthường này khácởhẳn dáng vẻètiểu Hầu giaủtrầm ổn bênứngoài của chàng.)Ánh mắt nàngụdịu dàng, nhìnòchàng thật lâu,ỉcuối cùng mới[nói: “Cảm ơn¹đệ, ta thấyưổn hơn nhiềuỗrồi.”
Vệ Uẩnổbật cười: “Vậyἱthì tốt.”
SởįDu khoát tayưáo: “Đệ vềìphòng đi.”
VệỗUẩn hành lễ,ằlui xuống.
Lúc SởìDu ngủ, cuốiỵcùng người nhàờSở gia cũngễđã về đếnọphủ. Tạ Vậnịbất mãn oánửgiận Sở KiếnļXương: “Ông xemũông dạy dỗịcon bé thànhɩra thế nàoỏrồi, có cònḽdáng vẻ nàoễcủa nử tửýkhông? Năm đó{ta đã bảo(ông giao conìcho ta, nhưngĩông cứ nhấtıquyết mang đếnốTây Nam. Bâyịgiờ ông xem,ẩnó đã trởfnên thế nàoêrồi? Rốt cuộcĬnó có hiểuèý nghĩa củaìchuyện thủ tiết)ba năm không?ἰLỡ ba nămļsau nó khôngẹlấy được chồng,(không gả được)cho một ngườiộtốt thì phảiýlàm sao hả?!”ỉ
“Mẫu thân.” Sở}lâm Dương đứngẹđằng sau lênἷtiếng: “Muội muộiɨkhông phải làìnữ tử tầmúthường, mẫu thânảđừng so sánhốmuội ấy với[suy nghĩ củaínữ tử tầm}thường khác. Thayĩvì nói A°Du, chi bằngạmẫu thân tựứhỏi mình đãịdạy dỗ AụCẩm thế nàoẻmà lại khiếnùmuội ấy trởİthành nữ tửỉtâm cơ như¹vậy?”
“Đại ca!”Ï
Sở Cẩm ngấnệlệ bật thốt,đnàng ta địnhýnói gì đó,ịnhưng bỗng nhìnἳthấy Sở LâmỉDương quay đầu,ỡmỉm cười nhìnưnàng: “Muội khôngạcần nói.”
Thấy[nụ cười kia,,toàn thân SởICẩm đột nhiên(run rẩy.
Sở LâmữDương nhấc tayɨchỉ về hướngḻtừ đường, nhẹỉnhàng nói: “Vàoịtrong đó quỳỏđi, hửm?”
“LâmįDương…” Tạ Vậnἳcó hơi bấtían: “Con làmἵvậy…”
“Con thếịsao? À, khôngấcông bằng? Mẫuâthân, người cóúbiết thật sựíkhông công bằngĩlà thế nàoíkhông?” Ánh mắtữSở Lâm Dươngẵlạnh lẽo: “Nếuịnhư con thậtỉsự không côngḹbằng, người choɪrằng Sở Cẩmờcòn có thểãđứng ở đâyfđể mà quỳătừ đường sao?IDựa vào nhữngóchuyện vô sỉímà muội ấyilàm, con đãígả muội ấyằcho tên bán]thịt heo trongɩhẻm rồi!”
“Saoếcon có thểỡkhẳng định làìnó cố ý…”îTạ Vận cốĪphản bác, SởốLâm Dương lạnhîlùng cười: “Bởiềvì Sở Du,là muội muộiịcon, muội ấy¸cũng là muộiứmuội con, coníbiết rõ tínhểtình các muộiạấy thế nào.)Rốt cuộc làĬcon thiên vịĭhay là ngườiâbất công, mẫu]thân, người cũngýbiết rất rõỉmà. A Duãcó bản lĩnh,ícó thể khôngẽthèm để ý,ɨnhưng người cũngữđừng nghĩ mỗiảlần xảy raĩchuyện là bắtìA Du phảiừnhịn.”
Dứt lời,ἲSở Lâm Dương)ngước mắt nhìnệSở Cẩm đứngâbên cạnh, lạnhîgiọng quát: “Điḽquỳ đi!”
SởỳCẩm không nóiắtiếng nào. Nàngđta lạnh lùngĨnhìn Sở LâmảDương, quay ngườiằbỏ đi.
Chờ SởýCẩm đi rồi,ỉSở Lâm Dươngàquay đầu lại‹nhìn Tạ Vận,ỷnhẹ nhàng nói:ộ“Mẫu thân, conἰđối xử tốt‹với A Cẩm,òngười cũng đừngảthiên vị màọnên đối xửľtốt với AồDu một chút.ĭNếu A Duòkhông tốt, vậyïcon cũng sẽfkhiến A Cẩmỷkhông được dễịchịu, có đượcưhay không?”
“Con…ốCon…”
Tạ Vậnếnóng giận quát:ỉ“Sao ta lạiõsinh ra mộtɨđứa ngỗ nghịchứnhư con chứ!”²
Sở Lâm Dương[không lên tiếng,ĭchàng điềm tĩnhắnhìn Tạ Vận.ậÁnh mắt kiaọkhiến Tạ Vậnổrét lạnh khắpắngười.
Tất cả lời muốn nói kẹt lại trong họng, Sở Lâm Dương thấy bà im lặng, hắn liền tao nhã xoay người đi về hướng từ đường.
Nhưng năm mười hai tuổi, theo hắn trở về không chỉ có búp bê vải mà còn có người tỷ tỷ vẫn luôn sống tại Tây Nam, đến mười hai tuổi mới hết say xe ngựa.
Sau khi Sở Cẩm vào từ đường quỳ, một lúc sau, Sở Lâm Dương đã đứng ở sau lưng nàng ta.
Nàng ta cố gắng ngăn cửa đóng lại, gào khóc: “Đại ca, đừng đóng cửa, muội nghe lời huynh mà, đừng đóng cửa!”
Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta siết chặt nắm tay.Ánh trăng kéo dài chiếc bóng của hắn khiến bóng của hai người đan xen một chỗ. Cơ thể Sở Cẩm không kiềm được mà run rẩy, Sở Lâm Dương nhẹ nhàng thở dài: “Muội nghĩ quẩn gì mà lại đi trêu chọc A Du như vậy?”
Muội muốn gì cũng được.
Nhưng trong lòng Sở Lâm Dương, Sở Du vẫn là muội muội yêu quý độc nhất vô nhị.“Huynh muốn muội nói cái gì…” Sở Cẩm khóc lóc quay đầu lại, nàng ta không thể nào kiềm nén được nữa: “Huynh bảo muội nói gì đây?! Huynh muốn lý do, vậy muội hỏi huynh, đều là muội muội của huynh, huynh dựa vào đâu mà đối xử với muội như vậy! Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy!”Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta siết chặt nắm tay.
Sở Cẩm không dám nói lời nào. Nàng ta cắn chặt môi dưới, im như thóc. Sở Lâm Dương nhìn nàng ta, trong mắt chứa đựng sự châm chọc: “Nếu không phải hôm nay A Du nói ra, huynh cũng không biết lá gan của muội lớn đến vậy. Giật dây cho muội ấy bỏ trốn, bôi nhọ danh dự muội ấy. A Cẩm, chẳng lẽ mấy năm qua, huynh đối xử với muội quá tốt rồi sao?”Sự dịu dàng trong ánh mắt Sở Lâm Dương khiến nàng ta sợ hãi. Cả người Sở Cẩm run rẩy liên hồi.
Sở Lâm Dương nhìn bóng lưng nàng ta, giữa đôi mày vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Muội còn nhớ năm muội mười hai tuổi, ta đã nói gì với muội không?”
“Sao muội lại không bằng được? Sao muội lại không tốt bằng tỷ ấy? Sở Lâm Dương, nếu muội giỏi hơn tỷ ấy thì sao?”Nàng ta giống như một đứa trẻ, phủ phục dưới chân Sở Lâm Dương, đau khổ nói: “Chính huynh bảo cả đời này muội cũng sẽ không bằng tỷ ấy. Nếu muội được như tỷ ấy, huynh cũng sẽ đối xử với muội tốt như thế ——”“Nhớ…” Giọng nói Sở Cẩm run rẩy, giống như đắm chìm vào một cơn ác mộng. Sở Lâm Dương bước đến từ sau lưng nàng ta, nhiệt độ cơ thể hắn áp tới gần. Sở Cẩm run rẩy dữ dội hơn, Sở Lâm Dương ngồi xuống, nhìn sườn mặt nàng ta, mỉm cười: “Thuật lại lần nữa cho ca ca nghe xem?”
“Không được… sinh sự với tỷ tỷ. Không được… đặt bẫy tỷ tỷ. Không được… có ý xấu với tỷ tỷ… Nhường nhịn, bao dung, yêu thương tỷ ấy.”
“Vậy muội có thể nói lý do chuyện hôm nay cho ta biết không?”“Vậy mà hôm nay huynh còn hỏi muội lý do? Muội còn có thể có lý do nào nữa!”“Huynh nói sai sao?” Giọng điệu Sở Lâm Dương vẫn dịu dàng như nước, nước mắt Sở Cẩm chầm chậm tuôn rơi, giọng nói khàn đi: “Không có.”
“Không!”“Năm đó chính huynh nói ——”Nàng ta khóc lóc hỏi hắn: “Tại sao chứ, tỷ ấy có chỗ nào tốt, muội cũng là muội muội huynh. Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy?”“Vậy muội có thể nói lý do chuyện hôm nay cho ta biết không?”
Sở Cẩm không dám nói lời nào. Nàng ta cắn chặt môi dưới, im như thóc. Sở Lâm Dương nhìn nàng ta, trong mắt chứa đựng sự châm chọc: “Nếu không phải hôm nay A Du nói ra, huynh cũng không biết lá gan của muội lớn đến vậy. Giật dây cho muội ấy bỏ trốn, bôi nhọ danh dự muội ấy. A Cẩm, chẳng lẽ mấy năm qua, huynh đối xử với muội quá tốt rồi sao?”
Sở Cẩm khóc đến thở hổn hển. Bình thường nàng ta đều khóc thút thít đáng yêu như hoa lê ướt mưa, thế mà hôm nay nàng ta lại khóc đến bất chấp tất cả, nước mắt nước mũi tèm lem, trông không đẹp chút nào.“Không được… sinh sự với tỷ tỷ. Không được… đặt bẫy tỷ tỷ. Không được… có ý xấu với tỷ tỷ… Nhường nhịn, bao dung, yêu thương tỷ ấy.”
Sở Cẩm vẫn không nói chuyện, Sở Lâm Dương bất chợt cao giọng: “Nói đi!”
Sở Cẩm ngồi trong phòng gào khóc, Sở Lâm Dương đứng ngoài cửa, một lát sau mới chậm chạp rời đi.Sở Cẩm gian nan khép hai mắt lại, không nói tiếng nào nữa. Sở Lâm Dương im lặng nhìn nàng ta, một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Khi đó huynh còn nhỏ, không biết biện pháp nào tốt hơn, đó là lỗi của huynh. Huynh hi vọng gia định hòa thuận, hi vọng muội có thể tha thứ cho huynh. Vậy nên A Cẩm, sau này đừng gây sự với A Du nữa, hãy ngoan ngoãn xem nàng là tỷ tỷ được không?”
Người này rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng lặng yên, tỉ mỉ chu đáo.“Huynh muốn muội nói cái gì…” Sở Cẩm khóc lóc quay đầu lại, nàng ta không thể nào kiềm nén được nữa: “Huynh bảo muội nói gì đây?! Huynh muốn lý do, vậy muội hỏi huynh, đều là muội muội của huynh, huynh dựa vào đâu mà đối xử với muội như vậy! Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy!”
“Phải, năm mười hai tuổi là muội đặt bẫy dụ tỷ ấy rơi xuống giếng, nhưng huynh cũng đã trả thù cho tỷ ấy rồi. Muội tin tưởng huynh như vậy, huynh bảo muội xuống giếng thì muội xuống giếng. Kết quả thì sao? Huynh nhốt muội dưới đáy giếng, ở đó tối như vậy, lạnh như vậy, huynh lừa muội ớ đó ba ngày trời! Vì trả thù chuyện tỷ ấy sốt cao ba ngày, huynh cũng nhốt muội dưới giếng ba ngày, thế còn chưa đủ sao?! Huynh dựa vào cái gì mà bảo muội phải nhường nhịn tỷ ấy, tại sao tỷ ấy thích gì thì muội cũng phải cho?”
Nàng ta đọc sách, học chữ, học thi từ ca phú, tinh thông cầm kỳ thư họa. Tất cả những gì nữ tử đương thời phải làm, nàng ta đều làm đến mức tốt nhất. Còn Sở Du thì làm được gì? Trừ vung gậy múa thương, Sở Du chẳng làm được gì.“Phải, năm mười hai tuổi là muội đặt bẫy dụ tỷ ấy rơi xuống giếng, nhưng huynh cũng đã trả thù cho tỷ ấy rồi. Muội tin tưởng huynh như vậy, huynh bảo muội xuống giếng thì muội xuống giếng. Kết quả thì sao? Huynh nhốt muội dưới đáy giếng, ở đó tối như vậy, lạnh như vậy, huynh lừa muội ớ đó ba ngày trời! Vì trả thù chuyện tỷ ấy sốt cao ba ngày, huynh cũng nhốt muội dưới giếng ba ngày, thế còn chưa đủ sao?! Huynh dựa vào cái gì mà bảo muội phải nhường nhịn tỷ ấy, tại sao tỷ ấy thích gì thì muội cũng phải cho?”“Huynh hỏi muội lý do?” Dường như Sở Cẩm chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, nàng ta bật cười thật lớn: “Được, muội nói cho huynh biết, so với tỷ ấy, muội còn giỏi hơn rất nhiều! Muội muốn huynh nhìn cho rõ, mắt chó của huynh bị mù rồi. Muội còn giỏi hơn tỷ ấy gấp ngàn lần vạn lần! Muội gả cho người tài giỏi hơn, thanh danh tốt hơn, cái gì cũng giỏi hơn tỷ ấy. Người làm ca ca như huynh sai rồi! Huynh nhìn lầm rồi!”
Tất cả chỉ là không cam lòng, chỉ là muốn tranh giành mà thôi. Nàng ta nào có phải tranh vinh hoa phú quý, bất quá chỉ là tranh giành sự yêu thương độc nhất vô nhị này của hắn mà thôi.“Muội?” Sở Lâm Dương càng cười tươi hơn, nhưng lại giống như đang đùa cợt: “Vậy muội muốn gì cũng được.”
“Năm đó chính huynh nói ——”
Sở Cẩm khóc đến thở hổn hển. Bình thường nàng ta đều khóc thút thít đáng yêu như hoa lê ướt mưa, thế mà hôm nay nàng ta lại khóc đến bất chấp tất cả, nước mắt nước mũi tèm lem, trông không đẹp chút nào.
“Huynh nói sai sao?” Giọng điệu Sở Lâm Dương vẫn dịu dàng như nước, nước mắt Sở Cẩm chầm chậm tuôn rơi, giọng nói khàn đi: “Không có.”Lời nói kia đã đè nén trong lòng nàng ta bao nhiêu năm?
Tất cả lời muốn nói kẹt lại trong họng, Sở Lâm Dương thấy bà im lặng, hắn liền tao nhã xoay người đi về hướng từ đường.
Nàng ta giống như một đứa trẻ, phủ phục dưới chân Sở Lâm Dương, đau khổ nói: “Chính huynh bảo cả đời này muội cũng sẽ không bằng tỷ ấy. Nếu muội được như tỷ ấy, huynh cũng sẽ đối xử với muội tốt như thế ——”
Sở Cẩm nhìn chiếc khăn tay vuông, bất giác ngẩn người.Sự bênh vực không chút lý trí, quyết tuyệt, điên cuồng của Sở Lâm Dương, càng khiến nàng ta không cam lòng, càng khát vọng, điên cuồng đố kỵ.
“Vậy mà hôm nay huynh còn hỏi muội lý do? Muội còn có thể có lý do nào nữa!”
Nhìn thấy Sở Du, nàng ta mới biết hóa ra tặng nàng ta búp bê vải chỉ là một phần dịu dàng bé nhỏ không đáng kể của hắn. Sở Cẩm thuở nhỏ tâm sinh đố kỵ, bèn ném một con mèo con xuống giếng, dụ Sở Du xuống cứu. Nàng ta muốn dùng cách này để tổn thương Sở Du, giải toả sự bất mãn trong lòng.
Còn có thể có lý do nào nữa.
Hắn nhẹ nhàng hỏi lại: “Muội ấy chết rồi, muội còn sống làm gì? Muội không cần đền mạng sao?”Tất cả chỉ là không cam lòng, chỉ là muốn tranh giành mà thôi. Nàng ta nào có phải tranh vinh hoa phú quý, bất quá chỉ là tranh giành sự yêu thương độc nhất vô nhị này của hắn mà thôi.
Nàng ta cũng muốn được một người đặt trên đầu quả tim như Sở Du.
Tuy nhiên không hề có tác dụng.Sở Lâm Dương cởi áo khoác ngoài của mình, dịu dàng đứng bên cạnh nàng ta, rủ mắt nhìn nàng đầy thân thiết, nói: “Đêm khuya sương lạnh, muội cứ ở đó quỳ đi.”Sự bênh vực không chút lý trí, quyết tuyệt, điên cuồng của Sở Lâm Dương, càng khiến nàng ta không cam lòng, càng khát vọng, điên cuồng đố kỵ.
Nàng ta khóc thật to, cười thật to, Sở Lâm Dương vẫn luôn yên lặng mà nhìn.
Từ nhỏ nàng ta đã thích người ca ca này nhất. Mỗi năm đến ngày lễ Tết, hắn đều trở về. Khi đó nàng ta sẽ đứng trước cửa, ôm búp bê vải năm trước hắn tặng để chờ hắn.
Cuối cùng, nàng ta thôi khóc, nằm phủ phục dưới chân hắn, rấm rứt thút thít. Ánh mắt Sở Lâm Dương nhìn nàng ta mang chút thương hại.
Giống như năm mười hai tuổi nàng ta bị hắn bỏ lại dưới giếng, hắn chưa từng để ý đến lời nói của nàng.Mỗi năm, Sở Lâm Dương sẽ tặng nàng ta búp bê khác nhau, tất cả đều là cái nàng thích nhất.“Xin lỗi, huynh không ngờ chuyện lúc nhỏ lại ám ảnh muội đến vậy.”
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, Sở Cẩm chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt chất chứa kỳ vọng. Sở Lâm Dương lấy khăn tay ra, đưa cho nàng ta.
“Lỡ tỷ ấy chết thì sao?”
Sở Cẩm nhìn chiếc khăn tay vuông, bất giác ngẩn người.
Sở Lâm Dương lẳng lặng nhìn nàng ta, phát ra tiếng nói lạnh băng: “Muội ấy chỗ nào cũng tốt hơn muội, tâm tính của muội suốt đời này cũng không bằng muội ấy.”
Người này rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng lặng yên, tỉ mỉ chu đáo.
Từ nhỏ nàng ta đã thích người ca ca này nhất. Mỗi năm đến ngày lễ Tết, hắn đều trở về. Khi đó nàng ta sẽ đứng trước cửa, ôm búp bê vải năm trước hắn tặng để chờ hắn.
Mỗi năm, Sở Lâm Dương sẽ tặng nàng ta búp bê khác nhau, tất cả đều là cái nàng thích nhất.
“Nhớ…” Giọng nói Sở Cẩm run rẩy, giống như đắm chìm vào một cơn ác mộng. Sở Lâm Dương bước đến từ sau lưng nàng ta, nhiệt độ cơ thể hắn áp tới gần. Sở Cẩm run rẩy dữ dội hơn, Sở Lâm Dương ngồi xuống, nhìn sườn mặt nàng ta, mỉm cười: “Thuật lại lần nữa cho ca ca nghe xem?”
Nhưng năm mười hai tuổi, theo hắn trở về không chỉ có búp bê vải mà còn có người tỷ tỷ vẫn luôn sống tại Tây Nam, đến mười hai tuổi mới hết say xe ngựa.
Nhìn thấy Sở Du, nàng ta mới biết hóa ra tặng nàng ta búp bê vải chỉ là một phần dịu dàng bé nhỏ không đáng kể của hắn. Sở Cẩm thuở nhỏ tâm sinh đố kỵ, bèn ném một con mèo con xuống giếng, dụ Sở Du xuống cứu. Nàng ta muốn dùng cách này để tổn thương Sở Du, giải toả sự bất mãn trong lòng.
Sở Cẩm vẫn không nói chuyện, Sở Lâm Dương bất chợt cao giọng: “Nói đi!”
Chuyện đó bị Sở Lâm Dương biết được, hắn không mắng nàng ta, ngược lại còn bảo với người trong nhà là dắt nàng ta đi du ngoạn. Khi đó Sở Cẩm hết sức vui mừng, cho rằng không có Sở Du, ca ca sẽ chỉ là ca ca của riêng mình. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi Sở Lâm Dương dẫn mình ra khỏi nhà, ban đêm, hắn lừa nàng đến một miệng giếng cạn.
“Nếu muội không làm vậy thì sao?” Giọng Sở Cẩm khàn đi, Sở Lâm Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Muội biết tính huynh, muội là muội muội huynh, đương nhiên huynh không đành lòng giết muội, đành tùy theo tình huống mà xem xét.”“Nếu muội hại chết muội ấy.” Đôi mắt Sở Lâm Dương ẩn chứa sự thương hại: “A Cẩm, huynh sẽ cho muội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Nàng ta khóc lóc cầu xin hắn kéo nàng lên, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng: “Chừng nào A Du hết sốt cao, muội sẽ được lên.”Ca ca mà nàng ta cho rằng tốt nhất lại lừa nàng nhảy xuống giếng, sau đó đứng trên miệng giếng thờ ơ đứng nhìn.
“Nếu muội ra tay làm muội ấy bị thương, huynh sẽ phế tứ chi của muội.”Nàng ta khóc lóc cầu xin hắn kéo nàng lên, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng: “Chừng nào A Du hết sốt cao, muội sẽ được lên.”
Sự tuyệt vọng sợ hãi khi ở trong giếng cạn chờ đợi cái chết năm mười hai tuổi bỗng nhiên trỗi dậy.Sở Lâm Dương nhìn bóng lưng nàng ta, giữa đôi mày vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Muội còn nhớ năm muội mười hai tuổi, ta đã nói gì với muội không?”
“Xin lỗi, huynh không ngờ chuyện lúc nhỏ lại ám ảnh muội đến vậy.”
“Lỡ tỷ ấy chết thì sao?”
“Nếu muội lại vu oan hãm hại thanh danh muội ấy, huynh sẽ rút lưỡi muội.”Sở Lâm Dương mỉm cười, dáng vẻ tươi cười dịu dàng mà điềm tĩnh. Dưới ánh trăng, nụ cười ấy lại càng khiến lòng người run rẩy.
Dứt lời, hắn đứng lên, bước ra ngoài, chầm rãi đóng cửa lại.
Hắn nhẹ nhàng hỏi lại: “Muội ấy chết rồi, muội còn sống làm gì? Muội không cần đền mạng sao?”
Trong chớp mắt đó, nàng ta nhìn vẻ mặt ung dung điềm tĩnh của người trước mặt, bao nhiêu sự tuyệt vọng và không cam lòng ùn ùn trào dâng.
Nàng ta khóc lóc hỏi hắn: “Tại sao chứ, tỷ ấy có chỗ nào tốt, muội cũng là muội muội huynh. Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy?”
Nàng ta cũng muốn được một người đặt trên đầu quả tim như Sở Du.Sở Lâm Dương lẳng lặng nhìn nàng ta, phát ra tiếng nói lạnh băng: “Muội ấy chỗ nào cũng tốt hơn muội, tâm tính của muội suốt đời này cũng không bằng muội ấy.”
“Huynh hỏi muội lý do?” Dường như Sở Cẩm chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, nàng ta bật cười thật lớn: “Được, muội nói cho huynh biết, so với tỷ ấy, muội còn giỏi hơn rất nhiều! Muội muốn huynh nhìn cho rõ, mắt chó của huynh bị mù rồi. Muội còn giỏi hơn tỷ ấy gấp ngàn lần vạn lần! Muội gả cho người tài giỏi hơn, thanh danh tốt hơn, cái gì cũng giỏi hơn tỷ ấy. Người làm ca ca như huynh sai rồi! Huynh nhìn lầm rồi!”“Sao muội lại không bằng được? Sao muội lại không tốt bằng tỷ ấy? Sở Lâm Dương, nếu muội giỏi hơn tỷ ấy thì sao?”
“Muội?” Sở Lâm Dương càng cười tươi hơn, nhưng lại giống như đang đùa cợt: “Vậy muội muốn gì cũng được.”
Ca ca mà nàng ta cho rằng tốt nhất lại lừa nàng nhảy xuống giếng, sau đó đứng trên miệng giếng thờ ơ đứng nhìn.Muội muốn gì cũng được.
Lời nói kia đã đè nén trong lòng nàng ta bao nhiêu năm?
“A Cẩm, con người đều sẽ trưởng thành. Nếu không phải hôm nay huynh ngăn A Du, lần sau nếu muội hãm hại muội ấy, có lẽ sẽ chết luôn đấy.”
Nàng ta đọc sách, học chữ, học thi từ ca phú, tinh thông cầm kỳ thư họa. Tất cả những gì nữ tử đương thời phải làm, nàng ta đều làm đến mức tốt nhất. Còn Sở Du thì làm được gì? Trừ vung gậy múa thương, Sở Du chẳng làm được gì.
Nhưng trong lòng Sở Lâm Dương, Sở Du vẫn là muội muội yêu quý độc nhất vô nhị.
Nếu như mới ban đầu chỉ là sự ghen tị bình thường giữa tỷ muội với nhau, thì theo năm tháng đã trở thành sự căm ghét.
Sở Cẩm gian nan khép hai mắt lại, không nói tiếng nào nữa. Sở Lâm Dương im lặng nhìn nàng ta, một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Khi đó huynh còn nhỏ, không biết biện pháp nào tốt hơn, đó là lỗi của huynh. Huynh hi vọng gia định hòa thuận, hi vọng muội có thể tha thứ cho huynh. Vậy nên A Cẩm, sau này đừng gây sự với A Du nữa, hãy ngoan ngoãn xem nàng là tỷ tỷ được không?”
“Nếu muội không làm vậy thì sao?” Giọng Sở Cẩm khàn đi, Sở Lâm Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Muội biết tính huynh, muội là muội muội huynh, đương nhiên huynh không đành lòng giết muội, đành tùy theo tình huống mà xem xét.”
“Nếu muội lại vu oan hãm hại thanh danh muội ấy, huynh sẽ rút lưỡi muội.”
“Nếu muội ra tay làm muội ấy bị thương, huynh sẽ phế tứ chi của muội.”
Còn có thể có lý do nào nữa.“Ca ca sẽ không làm những chuyện ngây thơ như nhốt dưới giếng cạn lần nữa đâu. Muội hiểu không?”
“Nếu muội chặn đứng hôn sự của muội ấy, huynh sẽ tìm cho muội một mối hôn sự còn ‘Thích hợp’ hơn, đảm bảo khiến muội hối hận cả đời.”
“Nếu muội hại chết muội ấy.” Đôi mắt Sở Lâm Dương ẩn chứa sự thương hại: “A Cẩm, huynh sẽ cho muội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Sở Cẩm không dám tin, nàng ta chậm chạp ngẩng đầu lên. Sở Lâm Dương ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng ta.
Sau khi Sở Cẩm vào từ đường quỳ, một lúc sau, Sở Lâm Dương đã đứng ở sau lưng nàng ta.“Nếu muội chặn đứng hôn sự của muội ấy, huynh sẽ tìm cho muội một mối hôn sự còn ‘Thích hợp’ hơn, đảm bảo khiến muội hối hận cả đời.”
“A Cẩm, con người đều sẽ trưởng thành. Nếu không phải hôm nay huynh ngăn A Du, lần sau nếu muội hãm hại muội ấy, có lẽ sẽ chết luôn đấy.”
“Ca ca sẽ không làm những chuyện ngây thơ như nhốt dưới giếng cạn lần nữa đâu. Muội hiểu không?”
Sở Lâm Dương mỉm cười, dáng vẻ tươi cười dịu dàng mà điềm tĩnh. Dưới ánh trăng, nụ cười ấy lại càng khiến lòng người run rẩy.Sự dịu dàng trong ánh mắt Sở Lâm Dương khiến nàng ta sợ hãi. Cả người Sở Cẩm run rẩy liên hồi.
Sở Lâm Dương cởi áo khoác ngoài của mình, dịu dàng đứng bên cạnh nàng ta, rủ mắt nhìn nàng đầy thân thiết, nói: “Đêm khuya sương lạnh, muội cứ ở đó quỳ đi.”
Dứt lời, hắn đứng lên, bước ra ngoài, chầm rãi đóng cửa lại.
Sự tuyệt vọng sợ hãi khi ở trong giếng cạn chờ đợi cái chết năm mười hai tuổi bỗng nhiên trỗi dậy.
Sở Lâm Dương biết sau năm mười hai tuổi, nàng ta đã không thể ngồi một mình trong bóng tối, nhưng hắn vẫn đóng cửa.
Hắn đang trừng phạt nàng! Hắn muốn nàng ta biết, Sở Du là thần thánh mà nàng không thể nào chạm vào, là sự tồn tại mà nàng vĩnh viễn không thể nào chạm đến.
Nếu như mới ban đầu chỉ là sự ghen tị bình thường giữa tỷ muội với nhau, thì theo năm tháng đã trở thành sự căm ghét.
“Không!”
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, Sở Cẩm chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt chất chứa kỳ vọng. Sở Lâm Dương lấy khăn tay ra, đưa cho nàng ta.Nàng ta cố gắng ngăn cửa đóng lại, gào khóc: “Đại ca, đừng đóng cửa, muội nghe lời huynh mà, đừng đóng cửa!”
Tuy nhiên không hề có tác dụng.
Giống như năm mười hai tuổi nàng ta bị hắn bỏ lại dưới giếng, hắn chưa từng để ý đến lời nói của nàng.
Chuyện đó bị Sở Lâm Dương biết được, hắn không mắng nàng ta, ngược lại còn bảo với người trong nhà là dắt nàng ta đi du ngoạn. Khi đó Sở Cẩm hết sức vui mừng, cho rằng không có Sở Du, ca ca sẽ chỉ là ca ca của riêng mình. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi Sở Lâm Dương dẫn mình ra khỏi nhà, ban đêm, hắn lừa nàng đến một miệng giếng cạn.Sở Cẩm ngồi trong phòng gào khóc, Sở Lâm Dương đứng ngoài cửa, một lát sau mới chậm chạp rời đi.
P/s (Zens Zens): Sở Lâm Dương này bị bệnh cuồng em gái chắc luôn! :v
Tự nhiên thấy SC cũng có chút đáng thương
Nếu nói SC đáng thương chả khác nào nói những gì con SC làm với nu9 kiếp trc là nu9 xứng đáng bị như v. Mặc dù ông đại ca thiên vị nu9 nhưng bà mẹ cũng thiên vị SC, bênh vực ko có lý lẽ . Thử hỏi nếu đặc lên bàn cân, một bên là mẫu thân thiên vị, một bên là ca ca, chỉ đc chọn 1 thì sẽ chọn cái nào? Âu cũng là đc cái này mất cái kia thôi, nhưng nu9 có tỵ hiềm với SC miếng nào đâu. Còn SC thì sao, đấy… Đọc thêm »
Đọc chương này lại tự tưởng tượng ra hay là SLD có tư tình với SD ??? chắc chỉ là muội khống thôi nhỉ
Tình cảm dần hóa chấp niệm. Chấp niệm kiếp trước của Sở Du với CSS cũng giống chấp niệm của Sở Cẩm đối với Sở Lâm Dương. Tuy nhiên, cách làm của cả hai khác nhau. Một loại chấp niệm biến thành cao thượng khiến đối phương không biết cách để tiếp nhận. Một loại chấp niệm lại hóa ti tiện khiến đối phương chán ghét và khinh thường đến cùng cực.
Haizz, vậy mới thấy thiên vị quá cũng không tốt.
Có nhân có quả ghê ?