Chương 37
Tiêu rồi, hại ca rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hôm sau, Sở Du thức dậy sửa soạn, lúc đến phòng ăn đã nhìn thấy Vệ Uẩn ngồi ở đấy. Ba người nữ nhân gồm Tưởng Thuần, Liễu Tuyết Dương, và Vương Lam đang ngồi trò chuyện, còn Vệ Uẩn thì ngồi quỳ ở vị trí chủ tọa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đầu chàng đội ngọc quan, khoác ngoại bào xanh ngọc. Lúc chàng ngồi quỳ, eo lưng thẳng tắp, toát lên nhuệ khí thiếu niên, giống như bảo kiếm dựng đứng.
Nghe tiếng bước chân của Sở Du, chàng chậm rãi mở mắt, gật đầu: “Đại tẩu đến rồi.”
“Ừ.” Sở Du ngồi vào vị trí của mình, trông dáng vẻ rõ ràng là định ra cửa của Vệ Uẩn, không khỏi hỏi: “Hôm nay đệ định ra ngoài à?”
Vệ Uẩn gật đầu: “Hôm nay Sở đại nhân đến Lạc Châu, đệ tới tiễn.”
Sở Du sững sờ. Hôm qua Sở Lâm Dương từng nói với nàng chuyện phải đi Tây Nam, nhưng lại không nói hôm nay. Sở Du đang định lên tiếng, Vệ Uẩn liền nói: “Nếu đã là nhà mẹ Đại tẩu, chi bằng Đại tẩu cùng đi với đệ một chuyến.”
Sở Du mỉm cười đápíứng. Vệ Uẩnínhìn thấy chânùmày khóe mắt,người nọ toátÎlên sự vuiỗvẻ thì thầnởsắc không khỏiỉmềm dịu xuống.
Dùngébữa với cảḷnhà xong, Vệ,Uẩn dẫn SởéDu ra cửa.ìSau khi lênẽxe, Sở Duỏchợt nhớ ra:ậ“Hôm nay phụ)thân và huynhặtrưởng ta xuấtơphát đi TâyìNam, vậy khiĩnào Tống giaỉmới ra tiềnếtuyến?”
“Hôm nayễđã đi rồi.”ĬXe ngựa lắcļlư, Sở Duởnhìn ra ngoài}rèm xe, thấyẳtrên đường cójrất nhiều lưuạdân.
Tiền tuyến chiếnỡhỏa loạn lạc,ïHoa Kinh cũngưbị ảnh hưởngıít nhiều. Số¸lượng lớn lưuĩdân tràn vào[Hoa Kinh, cửaîhàng quán xáĩtiêu điều rấtịnhiều.
Nhìn thấy lưu¸dân, Sở DuĮkhông khỏi nhớíđến Cố SởįSinh. Thật raằkiếp trước, CốḷSở Sinh khôngèdùng cách sơĩtán dân chúngỡđể xuất hiệnítrước mặt ngườiĨkhác. Hắn vốnẵlà Huyện lệnhìCôn Dương, vìãvậy hắn quảnĺlý Côn Dương,trật tự gọnígàng, sau đóúđầu quân choĬDiêu Dũng. Dướiĭsự cất nhắcỉcủa Diêu Dũng,ỉhắn từ Huyệnḹlệnh Côn Dươngọthăng chức lênĭlàm Thái thú.ởTiếp theo, hắnợlại đầu quânễcho Vệ Uẩn,ỉđược Vệ Uẩnìcất nhắc trựcịtiếp lên làmẻChủ sự Kimḻbộ, trở thànhũđặc sứ Hộibộ. Trên danhừnghĩa, hắn là¸quan lại trungÏương, nhưng thựcỉtế lại làẽđặc phái củađCôn Châu, quảnĬlý tài chínhõvà quyền điềuõđộng quân lươngĭcủa ba châuễgồm Côn Dương,ựThanh Châu vàĩBạch Châu.
Kiếp trướcḽcủa Sở Du,ỏĐại Sở vàịBắc Địch đánhἶnhau chừng hai}năm, gần nhưìkhoắng sạch quốcỉkhố. Nhưng nhờìvào năng lựcɪquản lý tàiờchính xuất sắcɨcủa Cố SởẳSinh, Đại Sởạkhông phát sinhểnạn đói trênḹdiện rộng, xemỡnhư cũng đủĮliệu cơm gắp:mắm.
Bây giờ, Cố{Sở Sinh sửãdụng chiêu sơàtán dân chúng,Ĭkhông biết có²còn đầu quânļcho Diêu Dũngánhư kiếp trướcớhay không. Nếuầnhư hắn khôngụthể đầu quânἱDiêu Dũng, vậyɩdân sinh haiíchâu Bạch Châuưvà Thanh Châuĩsẽ do aiĩquản lý, đợiẳđến khi VệiUẩn tiếp nhậníthì không biếtằtình hình sẽíra sao nữa.
Sở)Du cau màyưsuy nghĩ chuyệnḽchiến trường. VệóUẩn chú ýîđến ánh mắtắnàng, chàng nhìnồlưu dân ănЇxin bên ngoài,icho rằng SởệDu thấy lưuìdân thì khôngìđành lòng, liềnẽbảo: “Hôm quaĩđệ đã liênếkết với cácỉphủ, dự địnhἵmở kho lươngổcứu tế nhữngêlưu dân nàyọtrước. Đợi lát³nữa, đệ sẽẽđến phủ Tạļthái phó thươngỉlượng đối sách.”Ĭ
“Mở kho lươngốkhông phải làệcách.”
Sở Duẹngẫm nghĩ: “Chiặbằng chúng taụmua ít đất,ïthu nhận bọnừhọ làm nhân¹công, khai khẩnἷđất hoang, trồngɩít lương thựcèđi.”
Ngày thángừđánh giặc cònfdài, đất phongécủa Vệ giaóđều ở chiếnệtuyến, lương thảoưhệ trọng, cầnảphải lập kếóhoạch.
Vệ Uẩnɪnghe vậy, cânụnhắc nói: “Giáἵđất Hoa Kinhïrất đắt, choįdù là tấtècả gia sảnìVệ Phủ, eộrằng cũng khôngỉthể an trí¹được nhiều…”
“Khôngἱphải Vệ phủ,ıđến Tỉ Thủyắđi.”
Tỉ Thủy]ở tại LanỉChâu, cách HoaùKinh chừng baỉtrăm dặm. LanìChâu non caoỏnước biếc, làḻnơi hiểm yếu,ἱlại nằm sâuỉtrong lòng ĐạiľSở, ít cóỉchiến tranh. SởİDu nhớ lạiúđời trước, ước]chừng khoảng mùaưxuân sang năm,ɩHoa Kinh đãįkhông thể chốngìđỡ nổi. Lúcɪđó, trừ cácívõ tướng nhưĪVệ Uẩn, khôngỉai nghĩ tớiỉviệc Thiên thủ°quan sẽ bịđphá, càng khôngệai ngờ chỉἲtrong một đêmếBắc Địch lạiļtiến quân thầnïtốc, binh línhứồ ạt đếnĩtận dưới cổngḷthành Hoa Kinh.ộLúc đó, quýộtộc trong kinhĩthành gấp gáp}cuốn tiền tài°bỏ chạy, đaỵphần nơi họùđến chính là]Tỉ Thủy. Thếổlà trong khoảngỷthời gian ngắn,ầTỉ Thủy tấcợđất tấc vàng,ἷgiá đất phi³thăng.
Sở Du nghĩăđến tương lai,ờnhưng không tiện°nói rõ, đànhḷdò hỏi VệỵUẩn: “Đệ cảmỵthấy Diêu Dũngễcó thể trấnịthủ được ThiênÏthủ quan không?”ì
“Không.” Vệ Uẩnἶđáp một cáchỉchắc nịch: “Trừἱkhi có người}khác giúp đỡ,ĩnếu không vớiầtính tình củaĩông ta, chắcãchắn sẽ khôngễtrấn thủ nổiểThiên thủ quan.”ẫ
“Sao đệ có²thể khẳng định¹như vậy?”
Sở¸Du biết DiêuɪDũng không trấn¸thủ nổi, nàngẹvốn cho rằngĩVệ Uẩn cũngữchỉ suy đoán,ộchứ chưa từngùnghĩ Vệ Uẩnílại khẳng địnhÍnhư thế.
Chàng mỉmİcười, rót tràụcho Sở Du,īlại lấy điểmỉtâm từ trongèngăn kéo ra,íchậm rãi đáp:{“Trước giờ, tênệDiêu Dũng nàyờthiên về việcĩgiở thủ đoạn.ĩÔng ta rấtúquý binh lựcẵcủa mình, chưaábao giờ dám³để lính mình:đánh trực diệnụvới Bắc Địch.ỉNếu không phảiébất đắc dĩ,ïông ta sẽẫkhông bao giờẩlàm tổn hạiẩvây cánh củaImình.”
“Hiện nayĩcả tiền tuyếnếđều là ngườiặcủa ông ta.ẵĐệ không raítiền tuyến, ôngỉta tuyệt đốiíkhông an tâm,ũchắc chắn sẽỡbảo tồn binhửlực. Cho nên,ỉnếu thật sựịđánh nhau trênằchiến trường, vậyịphải có ngườiĩđồng ý tríchẵmáu hợp lực,ẽđể ông ta¸ở bên cạnh¸yểm trợ. Bệẵhạ hiểu rõẽsuy nghĩ củaữDiêu Dũng, vìfvậy một lòng[muốn đẩy đệ²ra chiến trường.îĐệ không đi,ẩBệ hạ liềnİphái Tống giaïđi. Một mặt,ửTống gia cũngầsẽ không đánhầhết sức, mặtĺkhác đệ đãìkết đồng minhịvới Tống ThếịLan.” Vệ Uẩnớnhấp một ngụmìtrà, giọng nóiộđiềm tĩnh: “Đệửgiúp Tống ThếíLan đẩy TốngạVăn Xương raửchiến trường. Vớiɪtính cách củaợhắn, e rằngỏTống Văn Xươngɩsẽ không sốngọđược bao lâu.ệHắn đồng ýἶvới đệ chỉɨcần hắn nắmĭgiữ binh quyềnịTống gia thìḷsẽ lập tứcḹsơ tán dân³chúng, tuyệt đốijkhông giao tranhíchính diện. DiêuỉDũng bỏ thành,ļdám chắc hắnăchạy còn nhanhìhơn ông ta.”[
“Nếu vậy, eũrằng Bệ hạísẽ nổi giận.”Ї
Sở Du nhíuỹmày, Vệ Uẩnìnhướng mày: “Chẳngũphải đệ đangụđợi ông ta}nổi giận à?ẽNếu ông taĺmuốn phạt đàoibinh, kẻ đứngɪmũi chịu sàoíchính là DiêuĬDũng. Nếu ôngạta không phạtḹDiêu Dũng, đệ{sẽ thu xếpồổn thoả ởõHoa Kinh, đảmļbảo không đểỗông ta phạtẽTống Thế Lan.ấCòn nếu ôngíta phạt Diêu°Dũng, phạt nhẹfthì e rằngụDiêu Dũng xemăthường, còn phạtọnặng thì đệỗcó thể trởỡvề tiền tuyếnļrồi.”
“Đệ thậtîlợi hại.” SởìDu bật cười:ẽ“Đệ còn cóỉthể thu xếpẹổn thoả giúpỏhắn à. Vậyἰsao lúc bịịtống vào ngục,īta không thấyựđệ thu xếp³ổn thoả choẳbản thân?”
“Tìnhìhuống lúc đóỉkhông không giốngỵbây giờ.” Vẻứmặt Vệ Uẩnịtrầm tĩnh: “Lúcỉđó đệ cònἴnhỏ, chưa tiếpÏquản rất nhiềuïchuyện trong Vệẩphủ. Thêm nữaıkhi đó Vệđphủ xảy raíchuyện, cứu Vệỉphủ chẳng đượcấlợi lộc gì,ẻcho nên bọnặhọ không hềítận tâm tậnílực. Nhưng hômữnay, chúng ta[mượn Tống giaậđánh Diêu Dũng,ịtất cả thếìgia đều cùngổmột chiến tuyến.ẻĐệ làm chimỉđầu đàn, bọnéhọ âm thầm}thúc đẩy, nguịgì không làm?ễHơn nữa, hiệnýnay Trưởng côngẻchúa cắn Thái(tử rất dữ,ĩcó Trưởng côngĩchúa làm núiĩdựa…” Khuôn mặtịVệ Uẩn lộễra vẻ đắcỵý: “Đệ sợìgì chứ?”
“Đệ ấy.” Sở Du nhìn Vệ Uẩn bàn chuyện quốc gia đại sự, nhưng trên mặt tràn đầy sự khoe khoang chỉ có ở thiếu niên, không khỏi bật cười: “Tâm tính thiếu niên thế này, e là phải chịu thiệt.”
Lời vừa dứt, hai người lập tức ngẩn người. Vệ Uẩn chỉ sáp đến gần theo thói quen, trước đây, mỗi khi nói chuyện với trưởng bối, chàng đều không biết lớn nhỏ như vậy. Tuy nhiên khi đến gần, chàng mới phát hiện, thật ra Sở Du cũng chỉ đồng lứa với mình mà thôi.“Tìm ai?” Sở Du ngạc nhiên. Vệ Uẩn mỉm cười: “Sở Lâm Dương.”
“Sao thế được?” Vệ Uẩn sáp đến gần, cười đùa: “Không phải còn có tẩu tẩu giúp đệ sao?”
Nhiệt độ trên người Vệ Uẩn rất nóng, giống như một mặt trời nhỏ, vừa đến gần là có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng giãy kia.
“Sao thế được?” Vệ Uẩn sáp đến gần, cười đùa: “Không phải còn có tẩu tẩu giúp đệ sao?”
Lời vừa dứt, hai người lập tức ngẩn người. Vệ Uẩn chỉ sáp đến gần theo thói quen, trước đây, mỗi khi nói chuyện với trưởng bối, chàng đều không biết lớn nhỏ như vậy. Tuy nhiên khi đến gần, chàng mới phát hiện, thật ra Sở Du cũng chỉ đồng lứa với mình mà thôi.
Sở Lâm Dương: Đến đây, cho ngươi một cắc.
Da nàng rất đẹp, trơn bóng như ngọc, trắng nõn như sứ, cho dù nhìn gần cũng chẳng thấy chút tỳ vết nào. Mặc dù không đánh phấn, nhưng nàng cũng không kém những quý nữ danh môn mỗi ngày tốn một mớ thời gian dưỡng da tô vẽ.
“Vậy tẩu tẩu cảm thấy Hoa Kinh thất thủ, mọi người sẽ chạy về Tỉ Thủy?”
Vệ Uẩn lui về khoảng cách an toàn, mặt vẫn treo nụ cười trong trẻo như cũ. Tuy nhiên, dường như nơi chóp mũi của chàng vẫn còn phảng phất mùi hoa quế.Ánh mắt Vệ Uẩn không nhịn được mà dừng trên da thịt nàng. Ở kiếp này, thường ngày Sở Du rất ít khi tiếp xúc với nam giới ở cự ly gần như vậy. Vệ Uẩn đột ngột sáp tới, lúc này nàng mới phát giác giữa nam và nữ thật sự rất khác nhau.
Vừa dứt lời, Vệ Uẩn liền hiểu ngay: “Đúng rồi, Tỉ Thủy cách Hoa Kinh không xa, lại là đất phong của Trưởng công chúa, vốn có trọng binh canh giữ. Quan trọng nhất là nơi đó hiếm yếu, có thể phòng thủ, đương nhiên quý tộc sẽ tìm nơi an toàn để ở.”
Nhiệt độ trên người Vệ Uẩn rất nóng, giống như một mặt trời nhỏ, vừa đến gần là có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng giãy kia.
Sau khi Vệ Uẩn lùi về vị trí của mình, rốt cuộc Sở Du cũng bình tâm lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tống Thế Lan không giúp Diêu Dũng, bọn họ thi nhau chạy tốn, vậy chuyện mất Thiên thủ quan chỉ là sớm muộn.”
Sở Du hơi ngượng ngùng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trấn tĩnh. Một lúc sau, Vệ Uẩn cười nói: “Da tẩu tẩu đẹp thật đấy, ngày thường người bôi hương cao nào thế? Chi bằng cho toàn bộ nữ quyến trong phủ đều dùng giống vậy đi.”
Sở Du: Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thật ra chàng còn có rất nhiều dự định khác, chẳng qua vẫn chưa đến bước đó, chàng không tiện nói nhiều. Sở Du ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Vệ Uẩn, cân nhắc từ ngữ, tránh để bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện tương lai: “Nếu Thiên thủ quan thất thủ, đánh thẳng từ Thiên thủ quan đến Hoa Kinh cũng chỉ mất một ngày đường, Hoa Kinh lập tức trụ hết nổi. Vả lại, quý tộc lưu vong bên ngoài, tất nhiên vật giá, giá đất tại đó sẽ tăng vọt. Chúng ta mượn tiền mua một ít đất trồng trọt trước. Như vậy, đợi đến khi bán đất, không chừng chúng ta còn kiếm được một khoản nhỏ.”
Sở Du nghe Vệ Uẩn nói thế thì cũng chẳng biết đáp sao, thở phào một hơi.
Vệ Uẩn lui về khoảng cách an toàn, mặt vẫn treo nụ cười trong trẻo như cũ. Tuy nhiên, dường như nơi chóp mũi của chàng vẫn còn phảng phất mùi hoa quế.
Vệ Uẩn ngớ người, sau đó trầm mặc, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, vậy đệ phải tìm người có tiền để vay.”
Sau này không thể áp sát như vậy nữa.
Ánh mắt Vệ Uẩn không nhịn được mà dừng trên da thịt nàng. Ở kiếp này, thường ngày Sở Du rất ít khi tiếp xúc với nam giới ở cự ly gần như vậy. Vệ Uẩn đột ngột sáp tới, lúc này nàng mới phát giác giữa nam và nữ thật sự rất khác nhau.
Chàng nghĩ, bằng không cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
“Thế thì phải trông nhờ vào đệ từ từ mà trả rồi.” Sở Du đặt tay lên vai chàng, nghiêm túc nói: “Trấn Quốc Hầu, ngài phải cố lên đấy.”
Sau khi Vệ Uẩn lùi về vị trí của mình, rốt cuộc Sở Du cũng bình tâm lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tống Thế Lan không giúp Diêu Dũng, bọn họ thi nhau chạy tốn, vậy chuyện mất Thiên thủ quan chỉ là sớm muộn.”
“Phải.”
P/s (Tác giả):
“Phải.”
Sở Du nghe Vệ Uẩn nói thế thì cũng chẳng biết đáp sao, thở phào một hơi.
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thật ra chàng còn có rất nhiều dự định khác, chẳng qua vẫn chưa đến bước đó, chàng không tiện nói nhiều. Sở Du ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Vệ Uẩn, cân nhắc từ ngữ, tránh để bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện tương lai: “Nếu Thiên thủ quan thất thủ, đánh thẳng từ Thiên thủ quan đến Hoa Kinh cũng chỉ mất một ngày đường, Hoa Kinh lập tức trụ hết nổi. Vả lại, quý tộc lưu vong bên ngoài, tất nhiên vật giá, giá đất tại đó sẽ tăng vọt. Chúng ta mượn tiền mua một ít đất trồng trọt trước. Như vậy, đợi đến khi bán đất, không chừng chúng ta còn kiếm được một khoản nhỏ.”
“Nhưng mà…” Vệ Uẩn nhíu mày: “Nếu bọn họ không đến Tỉ Thủy, vậy tiền vay này phải tính sao?”Vệ Uẩn: Đại ca, đều do Sở Du mượn đấy.“Vậy tẩu tẩu cảm thấy Hoa Kinh thất thủ, mọi người sẽ chạy về Tỉ Thủy?”
Vừa dứt lời, Vệ Uẩn liền hiểu ngay: “Đúng rồi, Tỉ Thủy cách Hoa Kinh không xa, lại là đất phong của Trưởng công chúa, vốn có trọng binh canh giữ. Quan trọng nhất là nơi đó hiếm yếu, có thể phòng thủ, đương nhiên quý tộc sẽ tìm nơi an toàn để ở.”
Chàng nghĩ, bằng không cứ cảm thấy có gì đó là lạ.Sở Du hơi ngượng ngùng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trấn tĩnh. Một lúc sau, Vệ Uẩn cười nói: “Da tẩu tẩu đẹp thật đấy, ngày thường người bôi hương cao nào thế? Chi bằng cho toàn bộ nữ quyến trong phủ đều dùng giống vậy đi.”
“Nhưng mà…” Vệ Uẩn nhíu mày: “Nếu bọn họ không đến Tỉ Thủy, vậy tiền vay này phải tính sao?”
“Thế thì phải trông nhờ vào đệ từ từ mà trả rồi.” Sở Du đặt tay lên vai chàng, nghiêm túc nói: “Trấn Quốc Hầu, ngài phải cố lên đấy.”
Vệ Uẩn ngớ người, sau đó trầm mặc, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, vậy đệ phải tìm người có tiền để vay.”
Da nàng rất đẹp, trơn bóng như ngọc, trắng nõn như sứ, cho dù nhìn gần cũng chẳng thấy chút tỳ vết nào. Mặc dù không đánh phấn, nhưng nàng cũng không kém những quý nữ danh môn mỗi ngày tốn một mớ thời gian dưỡng da tô vẽ.
“Tìm ai?” Sở Du ngạc nhiên. Vệ Uẩn mỉm cười: “Sở Lâm Dương.”
Sở Du đứng hình.
Tiêu rồi, hại ca rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt của Sở Du, Vệ Uẩn thích chí. Qua một lát sau, Sở Du bình tĩnh lại, nàng nghiêm túc nói: “Hứa với ta một chuyện.”
“Sao?”
“Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.”
Sở Lâm Dương (mỉm cười): Vậy đừng hòng mượn một cắc nào chỗ ta.
P/s (Tác giả):
Sở Du: Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.
Tiêu rồi, hại ca rồi.
Sở Lâm Dương (mỉm cười): Vậy đừng hòng mượn một cắc nào chỗ ta.
Sau này không thể áp sát như vậy nữa.Vệ Uẩn: Đại ca, đều do Sở Du mượn đấy.
Sở Lâm Dương: Đến đây, cho ngươi một cắc.
P/s (Zens Zens): Chương này không dài nhưng mà edit mấy đoạn bày mưu tính kế này xoắn hết cả não >___<
?? mới có bẵng đi vài chương mà Vệ Uẩn như kiểu từ cừu non thành sói già ấy nhỉ?
Thích Lâm Dương lắm luôn