Sơn Hà Chẩm – Chương 37

Chương 37

Tiêu rồi, hại ca rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hôm sau, Sở Du thức dậy sửa soạn, lúc đến phòng ăn đã nhìn thấy Vệ Uẩn ngồi ở đấy. Ba người nữ nhân gồm Tưởng Thuần, Liễu Tuyết Dương, và Vương Lam đang ngồi trò chuyện, còn Vệ Uẩn thì ngồi quỳ ở vị trí chủ tọa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đầu chàng đội ngọc quan, khoác ngoại bào xanh ngọc. Lúc chàng ngồi quỳ, eo lưng thẳng tắp, toát lên nhuệ khí thiếu niên, giống như bảo kiếm dựng đứng.

Nghe tiếng bước chân của Sở Du, chàng chậm rãi mở mắt, gật đầu: “Đại tẩu đến rồi.”

“Ừ.” Sở Du ngồi vào vị trí của mình, trông dáng vẻ rõ ràng là định ra cửa của Vệ Uẩn, không khỏi hỏi: “Hôm nay đệ định ra ngoài à?”

Vệ Uẩn gật đầu: “Hôm nay Sở đại nhân đến Lạc Châu, đệ tới tiễn.”

Sở Du sững sờ. Hôm qua Sở Lâm Dương từng nói với nàng chuyện phải đi Tây Nam, nhưng lại không nói hôm nay. Sở Du đang định lên tiếng, Vệ Uẩn liền nói: “Nếu đã là nhà mẹ Đại tẩu, chi bằng Đại tẩu cùng đi với đệ một chuyến.”

S Du mm cưi đápíng. V Unínhìn thy chânùmày khóe mt,ngưi n toátÎlên s vuiv thì thnsc không khimm du xung.

Dùngéba vi cnhà xong, V,Un dn SéDu ra ca.ìSau khi lênxe, S Ducht nh ra:“Hôm nay ph)thân và huynhtrưng ta xutơphát đi TâyìNam, vy khiĩnào Tng giami ra tinếtuyến?”

“Hôm nayđã đi ri.”ĬXe nga lcļlư, S Dunhìn ra ngoài}rèm xe, thytrên đưng cójrt nhiu lưudân.

Tin tuyến chiếnha lon lc,ïHoa Kinh cũngưb nh hưngıít nhiu. S¸lưng ln lưuĩdân tràn vào[Hoa Kinh, caîhàng quán xáĩtiêu điu rtnhiu.

Nhìn thy lưu¸dân, S DuĮkhông khi nhíđến C SįSinh. Tht rakiếp trưc, CS Sinh khôngèdùng cách sơĩtán dân chúngđ xut hinítrưc mt ngưiĨkhác. Hn vnlà Huyn lnhìCôn Dương, vìãvy hn qunĺlý Côn Dương,trt t gnígàng, sau đóúđu quân choĬDiêu Dũng. Dưiĭs ct nhcca Diêu Dũng,hn t Huynlnh Côn Dươngthăng chc lênĭlàm Thái thú.Tiếp theo, hnli đu quâncho V Un,đưc V Unìct nhc trctiếp lên làmCh s Kimb, tr thànhũđc s Hib. Trên danhnghĩa, hn là¸quan li trungÏương, nhưng thctế li làđc phái cađCôn Châu, qunĬlý tài chínhõvà quyn điuõđng quân lươngĭca ba châugm Côn Dương,Thanh Châu vàĩBch Châu.

Kiếp trưcca S Du,Đi S vàBc Đch đánhnhau chng hai}năm, gn nhưìkhong sch quckh. Nhưng nhìvào năng lcɪqun lý tàichính xut scɨca C SSinh, Đi Skhông phát sinhnn đói trêndin rng, xemnhư cũng đĮliu cơm gp:mm.

Bây gi, C{S Sinh sãdng chiêu sơàtán dân chúng,Ĭkhông biết có²còn đu quânļcho Diêu Dũngánhư kiếp trưchay không. Nếunhư hn khôngth đu quânDiêu Dũng, vyɩdân sinh haiíchâu Bch Châuưvà Thanh Châuĩs do aiĩqun lý, điđến khi ViUn tiếp nhníthì không biếttình hình síra sao na.

S)Du cau màyưsuy nghĩ chuynchiến trưng. VóUn chú ýîđến ánh mtnàng, chàng nhìnlưu dân ănЇxin bên ngoài,icho rng SDu thy lưuìdân thì khôngìđành lòng, linbo: “Hôm quaĩđ đã liênếkết vi cácph, d đnhm kho lươngcu tế nhngêlưu dân nàytrưc. Đi lát³na, đ sđến ph Tļthái phó thươnglưng đi sách.”Ĭ

“M kho lươngkhông phi làcách.”

S Dungm nghĩ: “Chibng chúng tamua ít đt,ïthu nhn bnh làm nhân¹công, khai khnđt hoang, trngɩít lương thcèđi.”

Ngày thángđánh gic cònfdài, đt phongéca V giaóđu chiếntuyến, lương thoưh trng, cnphi lp kếóhoch.

V Unɪnghe vy, cânnhc nói: “Giáđt Hoa Kinhïrt đt, choįdù là ttèc gia snìV Ph, erng cũng khôngth an trí¹đưc nhiu…

Khôngphi V ph,ıđến T Thyđi.”

T Thy] ti LanChâu, cách HoaùKinh chng batrăm dm. LanìChâu non caonưc biếc, lànơi him yếu,li nm sâutrong lòng ĐiľS, ít cóchiến tranh. SİDu nh liúđi trưc, ưc]chng khong mùaưxuân sang năm,ɩHoa Kinh đãįkhông th chngìđ ni. Lúcɪđó, tr cácívõ tưng nhưĪV Un, khôngai nghĩ tivic Thiên th°quan s bđphá, càng khôngai ng chtrong mt đêmếBc Đch liļtiến quân thnïtc, binh lính t đếnĩtn dưi cngthành Hoa Kinh.Lúc đó, quýtc trong kinhĩthành gp gáp}cun tin tài°b chy, đaphn nơi hùđến chính là]T Thy. Thếlà trong khongthi gian ngn,T Thy tcđt tc vàng,giá đt phi³thăng.

S Du nghĩăđến tương lai,nhưng không tin°nói rõ, đànhdò hi VUn: “Đ cmthy Diêu Dũngcó th trnth đưc ThiênÏth quan không?”ì

Không.” V Unđáp mt cáchchc nch: “Trkhi có ngưi}khác giúp đ,ĩnếu không vitính tình caĩông ta, chcãchn s khôngtrn th niThiên th quan.”

“Sao đ có²th khng đnh¹như vy?”

S¸Du biết DiêuɪDũng không trn¸th ni, nàngvn cho rngĩV Un cũngch suy đoán,ch chưa tngùnghĩ V Uníli khng đnhÍnhư thế.

Chàng mmİcưi, rót tràcho S Du,īli ly đimtâm t trongèngăn kéo ra,íchm rãi đáp:{Trưc gi, tênDiêu Dũng nàythiên v vicĩgi th đon.ĩÔng ta rtúquý binh lcca mình, chưaábao gi dám³đ lính mình:đánh trc dinvi Bc Đch.Nếu không phiébt đc dĩ,ïông ta skhông bao gilàm tn hivây cánh caImình.”

“Hin nayĩc tin tuyếnếđu là ngưica ông ta.Đ không raítin tuyến, ôngta tuyt điíkhông an tâm,ũchc chn sbo tn binhlc. Cho nên,nếu tht sđánh nhau trênchiến trưng, vyphi có ngưiĩđng ý tríchmáu hp lc,đ ông ta¸ bên cnh¸ym tr. Bh hiu rõsuy nghĩ caDiêu Dũng, vìfvy mt lòng[mun đy đ²ra chiến trưng.îĐ không đi,B h linİphái Tng giaïđi. Mt mt,Tng gia cũngs không đánhhết sc, mtĺkhác đ đãìkết đng minhvi Tng ThếLan.” V Unnhp mt ngmìtrà, ging nóiđim tĩnh: “Đgiúp Tng ThếíLan đy TngVăn Xương rachiến trưng. Viɪtính cách cahn, e rngTng Văn Xươngɩs không sngđưc bao lâu.Hn đng ývi đ chɨcn hn nmĭgi binh quynTng gia thìs lp tcsơ tán dân³chúng, tuyt đijkhông giao tranhíchính din. DiêuDũng b thành,ļdám chc hnăchy còn nhanhìhơn ông ta.”[

“Nếu vy, eũrng B hís ni gin.”Ї

S Du nhíumày, V Unìnhưng mày: “Chngũphi đ đangđi ông ta}ni gin à?Nếu ông taĺmun pht đàoibinh, k đngɪmũi chu sàoíchính là DiêuĬDũng. Nếu ôngta không phtDiêu Dũng, đ{s thu xếpn tho õHoa Kinh, đmļbo không đông ta phtTng Thế Lan.Còn nếu ôngíta pht Diêu°Dũng, pht nhfthì e rngDiêu Dũng xemăthưng, còn phtnng thì đcó th trv tin tuyếnļri.”

Đ thtîli hi.” SìDu bt cưi:Đ còn cóth thu xếpn tho giúphn à. Vysao lúc btng vào ngc,īta không thyđ thu xếp³n tho chobn thân?”

“Tìnhìhung lúc đókhông không gingbây gi.” Vmt V Untrm tĩnh: “Lúcđó đ cònnh, chưa tiếpÏqun rt nhiuïchuyn trong Vph. Thêm naıkhi đó Vđph xy raíchuyn, cu Vph chng đưcli lc gì,cho nên bnh không hítn tâm tnílc. Nhưng hômnay, chúng ta[mưn Tng giađánh Diêu Dũng,tt c thếìgia đu cùngmt chiến tuyến.Đ làm chimđu đàn, bnéh âm thm}thúc đy, ngugì không làm?Hơn na, hinýnay Trưng côngchúa cn Thái(t rt d,ĩcó Trưng côngĩchúa làm núiĩda… Khuôn mtV Un lra v đcý: “Đ sìgì ch?”

“Đệ ấy.” Sở Du nhìn Vệ Uẩn bàn chuyện quốc gia đại sự, nhưng trên mặt tràn đầy sự khoe khoang chỉ có ở thiếu niên, không khỏi bật cười: “Tâm tính thiếu niên thế này, e là phải chịu thiệt.”

Lời vừa dứt, hai người lập tức ngẩn người. Vệ Uẩn chỉ sáp đến gần theo thói quen, trước đây, mỗi khi nói chuyện với trưởng bối, chàng đều không biết lớn nhỏ như vậy. Tuy nhiên khi đến gần, chàng mới phát hiện, thật ra Sở Du cũng chỉ đồng lứa với mình mà thôi.

“Tìm ai?” Sở Du ngạc nhiên. Vệ Uẩn mỉm cười: “Sở Lâm Dương.”

“Sao thế được?” Vệ Uẩn sáp đến gần, cười đùa: “Không phải còn có tẩu tẩu giúp đệ sao?”

Nhiệt độ trên người Vệ Uẩn rất nóng, giống như một mặt trời nhỏ, vừa đến gần là có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng giãy kia.

“Sao thế được?” Vệ Uẩn sáp đến gần, cười đùa: “Không phải còn có tẩu tẩu giúp đệ sao?”

Lời vừa dứt, hai người lập tức ngẩn người. Vệ Uẩn chỉ sáp đến gần theo thói quen, trước đây, mỗi khi nói chuyện với trưởng bối, chàng đều không biết lớn nhỏ như vậy. Tuy nhiên khi đến gần, chàng mới phát hiện, thật ra Sở Du cũng chỉ đồng lứa với mình mà thôi.

“Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.”

Sở Lâm Dương: Đến đây, cho ngươi một cắc.

Da nàng rất đẹp, trơn bóng như ngọc, trắng nõn như sứ, cho dù nhìn gần cũng chẳng thấy chút tỳ vết nào. Mặc dù không đánh phấn, nhưng nàng cũng không kém những quý nữ danh môn mỗi ngày tốn một mớ thời gian dưỡng da tô vẽ.

“Vậy tẩu tẩu cảm thấy Hoa Kinh thất thủ, mọi người sẽ chạy về Tỉ Thủy?”

Vệ Uẩn lui về khoảng cách an toàn, mặt vẫn treo nụ cười trong trẻo như cũ. Tuy nhiên, dường như nơi chóp mũi của chàng vẫn còn phảng phất mùi hoa quế.

Ánh mắt Vệ Uẩn không nhịn được mà dừng trên da thịt nàng. Ở kiếp này, thường ngày Sở Du rất ít khi tiếp xúc với nam giới ở cự ly gần như vậy. Vệ Uẩn đột ngột sáp tới, lúc này nàng mới phát giác giữa nam và nữ thật sự rất khác nhau.

Vừa dứt lời, Vệ Uẩn liền hiểu ngay: “Đúng rồi, Tỉ Thủy cách Hoa Kinh không xa, lại là đất phong của Trưởng công chúa, vốn có trọng binh canh giữ. Quan trọng nhất là nơi đó hiếm yếu, có thể phòng thủ, đương nhiên quý tộc sẽ tìm nơi an toàn để ở.”

Nhiệt độ trên người Vệ Uẩn rất nóng, giống như một mặt trời nhỏ, vừa đến gần là có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng giãy kia.

Sau khi Vệ Uẩn lùi về vị trí của mình, rốt cuộc Sở Du cũng bình tâm lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tống Thế Lan không giúp Diêu Dũng, bọn họ thi nhau chạy tốn, vậy chuyện mất Thiên thủ quan chỉ là sớm muộn.”

Sở Du hơi ngượng ngùng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trấn tĩnh. Một lúc sau, Vệ Uẩn cười nói: “Da tẩu tẩu đẹp thật đấy, ngày thường người bôi hương cao nào thế? Chi bằng cho toàn bộ nữ quyến trong phủ đều dùng giống vậy đi.”

Sở Du: Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thật ra chàng còn có rất nhiều dự định khác, chẳng qua vẫn chưa đến bước đó, chàng không tiện nói nhiều. Sở Du ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Vệ Uẩn, cân nhắc từ ngữ, tránh để bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện tương lai: “Nếu Thiên thủ quan thất thủ, đánh thẳng từ Thiên thủ quan đến Hoa Kinh cũng chỉ mất một ngày đường, Hoa Kinh lập tức trụ hết nổi. Vả lại, quý tộc lưu vong bên ngoài, tất nhiên vật giá, giá đất tại đó sẽ tăng vọt. Chúng ta mượn tiền mua một ít đất trồng trọt trước. Như vậy, đợi đến khi bán đất, không chừng chúng ta còn kiếm được một khoản nhỏ.”

Sở Du nghe Vệ Uẩn nói thế thì cũng chẳng biết đáp sao, thở phào một hơi.

Vệ Uẩn lui về khoảng cách an toàn, mặt vẫn treo nụ cười trong trẻo như cũ. Tuy nhiên, dường như nơi chóp mũi của chàng vẫn còn phảng phất mùi hoa quế.

Vệ Uẩn ngớ người, sau đó trầm mặc, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, vậy đệ phải tìm người có tiền để vay.”

Sau này không thể áp sát như vậy nữa.

Ánh mắt Vệ Uẩn không nhịn được mà dừng trên da thịt nàng. Ở kiếp này, thường ngày Sở Du rất ít khi tiếp xúc với nam giới ở cự ly gần như vậy. Vệ Uẩn đột ngột sáp tới, lúc này nàng mới phát giác giữa nam và nữ thật sự rất khác nhau.

Chàng nghĩ, bằng không cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

“Thế thì phải trông nhờ vào đệ từ từ mà trả rồi.” Sở Du đặt tay lên vai chàng, nghiêm túc nói: “Trấn Quốc Hầu, ngài phải cố lên đấy.”

Sau khi Vệ Uẩn lùi về vị trí của mình, rốt cuộc Sở Du cũng bình tâm lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tống Thế Lan không giúp Diêu Dũng, bọn họ thi nhau chạy tốn, vậy chuyện mất Thiên thủ quan chỉ là sớm muộn.”

“Phải.”

P/s (Tác giả):

“Phải.”

Sở Du nghe Vệ Uẩn nói thế thì cũng chẳng biết đáp sao, thở phào một hơi.

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thật ra chàng còn có rất nhiều dự định khác, chẳng qua vẫn chưa đến bước đó, chàng không tiện nói nhiều. Sở Du ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Vệ Uẩn, cân nhắc từ ngữ, tránh để bản thân tiết lộ quá nhiều chuyện tương lai: “Nếu Thiên thủ quan thất thủ, đánh thẳng từ Thiên thủ quan đến Hoa Kinh cũng chỉ mất một ngày đường, Hoa Kinh lập tức trụ hết nổi. Vả lại, quý tộc lưu vong bên ngoài, tất nhiên vật giá, giá đất tại đó sẽ tăng vọt. Chúng ta mượn tiền mua một ít đất trồng trọt trước. Như vậy, đợi đến khi bán đất, không chừng chúng ta còn kiếm được một khoản nhỏ.”

“Nhưng mà…” Vệ Uẩn nhíu mày: “Nếu bọn họ không đến Tỉ Thủy, vậy tiền vay này phải tính sao?”Vệ Uẩn: Đại ca, đều do Sở Du mượn đấy.

“Vậy tẩu tẩu cảm thấy Hoa Kinh thất thủ, mọi người sẽ chạy về Tỉ Thủy?”

Vừa dứt lời, Vệ Uẩn liền hiểu ngay: “Đúng rồi, Tỉ Thủy cách Hoa Kinh không xa, lại là đất phong của Trưởng công chúa, vốn có trọng binh canh giữ. Quan trọng nhất là nơi đó hiếm yếu, có thể phòng thủ, đương nhiên quý tộc sẽ tìm nơi an toàn để ở.”

Chàng nghĩ, bằng không cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Sở Du hơi ngượng ngùng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trấn tĩnh. Một lúc sau, Vệ Uẩn cười nói: “Da tẩu tẩu đẹp thật đấy, ngày thường người bôi hương cao nào thế? Chi bằng cho toàn bộ nữ quyến trong phủ đều dùng giống vậy đi.”

“Nhưng mà…” Vệ Uẩn nhíu mày: “Nếu bọn họ không đến Tỉ Thủy, vậy tiền vay này phải tính sao?”

“Thế thì phải trông nhờ vào đệ từ từ mà trả rồi.” Sở Du đặt tay lên vai chàng, nghiêm túc nói: “Trấn Quốc Hầu, ngài phải cố lên đấy.”

Vệ Uẩn ngớ người, sau đó trầm mặc, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, vậy đệ phải tìm người có tiền để vay.”

Da nàng rất đẹp, trơn bóng như ngọc, trắng nõn như sứ, cho dù nhìn gần cũng chẳng thấy chút tỳ vết nào. Mặc dù không đánh phấn, nhưng nàng cũng không kém những quý nữ danh môn mỗi ngày tốn một mớ thời gian dưỡng da tô vẽ.

“Tìm ai?” Sở Du ngạc nhiên. Vệ Uẩn mỉm cười: “Sở Lâm Dương.”

Sở Du đứng hình.

Tiêu rồi, hại ca rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt của Sở Du, Vệ Uẩn thích chí. Qua một lát sau, Sở Du bình tĩnh lại, nàng nghiêm túc nói: “Hứa với ta một chuyện.”

“Sao?”

“Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.”

Sở Lâm Dương (mỉm cười): Vậy đừng hòng mượn một cắc nào chỗ ta.

P/s (Tác giả):

Sở Du: Đừng bảo chủ ý vay tiền này là của ta.

Tiêu rồi, hại ca rồi.

Sở Lâm Dương (mỉm cười): Vậy đừng hòng mượn một cắc nào chỗ ta.

Sau này không thể áp sát như vậy nữa.

Vệ Uẩn: Đại ca, đều do Sở Du mượn đấy.

Sở Lâm Dương: Đến đây, cho ngươi một cắc.

P/s (Zens Zens): Chương này không dài nhưng mà edit mấy đoạn bày mưu tính kế này xoắn hết cả não >___<

4.8 37 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

313 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tran Nguyen
Tran Nguyen
3 Năm Cách đây

Bên ngoài dịu dàng, bên trong nhiều tiền nha đại ca. Đúng là muốn làm quan không dễ. Vắt hết chất xám để tính kế nhau

Huong Vy
Huong Vy
3 Năm Cách đây

Sở đại ca giàu vậy luôn, nhưng câu chuyện của 2 người vẫn chưa thấy xuất hiện Sở đại ca sẽ triệt Diêu Dũng thế nào, có huyền cơ để huynh ta thoát nạn hay không

Jessica Nguyen
Jessica Nguyen
3 Năm Cách đây

Mưa dần thấm đất càng ngày Sở Du càng cắm rễ sâu vào tim tiểu Thất

Thúy Quỳnh
Thúy Quỳnh
3 Năm Cách đây

Đại ca bên ngoài đẹp trai tài giỏi
Bên trong thì rich boy 😂

Mộ Ái Ni
Mộ Ái Ni
3 Năm Cách đây

Khúc cuối dễ thương ghê, không ngờ Sở Du giúp Vệ Cẩm mà lại phải vay tiền sở đại ca

Nhung
Nhung
3 Năm Cách đây

Sở Lâm Dương vừa có tiền vừa có tài, Sở Du chưa gì mà đã đào của ông anh một khoản tiền rồi

Thương
Thương
3 Năm Cách đây

Lại là đại ca, đại ca đúng chuẩn boss bên ngoài ôn hoà bên trong đen tối lắm tiền.

Quỳnh Anh
Quỳnh Anh
3 Năm Cách đây

Hai người bàn nhau vay tiền của Sở Đại ca mà buồn cười quá. Tình cảm của hai người chớm nở rồi chứ ???

Stephanie Ly
Stephanie Ly
3 Năm Cách đây

Trời ơi, đọc chương này cảm giác tim cũng rung rinh theo Tiểu Thất với Sở Du luôn. Hai người nói chuyện với nhau mà xẹt lửa tùm lum rồi.

Mỉu
Mỉu
3 Năm Cách đây

Đại ca vừa thương muội muội, vừa lắm tiền. Mong lần này hợp tác với Vệ Uẩn thì đại ca có hướng rẽ khác trong cuộc đời. Không như lần trước.

313
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!