Sơn Hà Chẩm – Chương 40 (1)

Chương 40 (1)

Cố Sở Sinh khiến nàng cảm thấy hình như bản thân nảy sinh ảo giác

Editor: Khuê

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Quyết định đi tìm Cố Sở Sinh, Sở Du lập tức chọn người, chuẩn bị ngân phiếu, lương khô, vũ khí, dược liệu, kéo bừa một đại phu và ám vệ mà Vệ Uẩn chuẩn bị cho nàng ra khỏi phủ ngay trong đêm.

Nàng cấp tốc chạy ngày đêm đến Côn Dương tụ họp với Vệ Thu. Từ trước đến nay, Cố Sở Sinh là người cảm thấy “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, ước chừng sẽ không lập tức rời khỏi Côn Dương, ở tạm lại đó một thời gian, đợi Diêu Dũng lơ là cảnh giác mới tiếp tục lên đường.

Sau khi Sở Du mang theo người sử dụng tên giả đến Côn Dương, Vệ Thu liền dẫn Sở Du đến nơi Cố Sở Sinh mất tích. So với mấy ngày trước, dòng chảy hôm nay đã chậm hơn nhiều, Vệ Thu chỉ vị trí Cố Sở Sinh rơi xuống nước: “Hắn nhảy từ đây xuống.”

“Sau khi hắn nhảy xuống thì không thấy đâu à?” Sở Du nhìn con sông, quan sát xung quanh.

Vệ Thu nhíu mày: “Đột nhiên chẳng thấy người đâu nữa.”

S Du không lên tiếng.ĪNàng biết rõđcon sông h°thành này, dùìsao năm đónàng và CS Sinh đãtng CônàDương nhiu năm.íTht ra phíaítrong sư tđá trn thĬbên sông hthành rng rut,khi nưc sông³chy qua, phnĺdưi s ngp,nhưng vn còntha khong trngíchng na ngưi,Imà bên trênïch sư tđá há minglà nơi thôngįkhí, rõ ràngılà mt chdùng đ giungưi.

Trong trưng hpngưi dưi sôngábơi v hưngnào đó, ítnht hn cũngphi ngoi lênhít th, khôngÏth nào biếnɩmt như vy.ìkh năng duyɪnht chính là,lúc y CèS Sinh khôngĩđi đâu xa,imà n npngay ti đó.

Liĩđi vào bênítrong sư tįđá hơi quanhúco, trong mtchc, nàng khôngìth nói rõ{ràng đưc. Hơnúna, nàng cũnglo lng chngômay ngưi khácquan sát hoànýcnh không tm, b lăkí hiu màɨC S Sinh{đ li.

Vì vy,ýS Du quansát sư táđá kia, riīcho ngưi bucìmt si dâyîngang tht lưng,đích thân leoxung. Sau khiįxung sông, nàngnín th, bơiđến v tríîrng trong sưt đá, thòđu vào.

By giđang là banngày, ánh sángchiếu vào mingîsư t, SíDu lp tcĺnhìn thy vếtmáu loang ltrên vách.

Nhìn quaɪcó v vếtmáu lưu lichưa đưc baolâu, S Duquan sát màuļsc và lưngêmáu, đoán chngíC S Sinhkhông b trúngđc hay bthương nng. Lúc}đang đnh riìđi, nàng bngưnhìn thy mtãký hiu.

Ký hiunày đưc khc}bng vt scănhn, rt nh,ļnhưng S Duli có thùhiu ý nghĩa²ca ký hiu²đó—–

Đông.

S Du scnh ra.

Đây là[mt kiu ámêhiu do nàng,C S Sinhĩvà S Cmđã t nghĩũra lúc chơiũđùa. V sauÎkhi khn cp,ľnàng thưng dùngcách này đíliên lc viC S Sinh.Nhưng ti saoĨhôm nay, CìS Sinh lưu,li du vếtnày đây?

Làhin ti hn]và ngưi caĨhn dùng cáinày làm ámhiu, hay là….

Hnbiết nàng sìti?!

S Du ngnngưi. Trong phútchc, nàng cmthy tht hoangúđưng, lúc nàyímà C SSinh li đoánđưc nàng sftr v tìmhn ư?!

Phi ri,ĩS Du nămàmưi lăm tuimt lòng siìmê hn, hnɪcũng không phi°k ngc, đươngănhiên biết rõĨtình cm caìnàng. Hôm nay,C S Sinhgp nn, hn³li mun đuquân cho Vĺph, chc chníđoán đưc nàngĬs đi tìmhn.

S Du khôngnhn đưc cmùthy hơi bunìcưi. Ngưi nàyĩcũng quá đ]cao bn thânri, nàng đã²lp gia đình,hn vn choÎrng bn thânĩcó sc hpɩdn mnh mĨnhư vy sao?

SàDu ngp đuxung nưc lnúna, bơi lênb. Trưng Nguytvà Vãn Nguytvi vàng bưcđến dng rèm,giúp S Duthay y phc.Sau đó, SàDu lin cmíkiếm, ra lnh:Đi v phíathưng ngun tìm.”ì

C S SinhIb thương, kÏtht bơi phíaìh ngun sbt tn scîhơn, còn bơi(lên thưng ngunúthì phi bơingưc dòng, khôngЇbiết hn lyđâu ra scmà làm chuynnhư vy.

Nhưng đúngếlà la chn:như vy antoàn hơn, SDu cũng khôngìngc nhiên trưc{la chn caC S Sinh.¹Hn luôn làIk đp nidìm thuyn (*),ép bn thân¹đến đưng cùng¹cũng chng phiĺln mt lnhai.

(*) Đp niĭdìm thuyn: câunói này daïtheo tích HngVũ đem quânɩđi đánh CLc, sau khiqua sông thìĩdìm hết thuyn,Ĩđp v niniêu đ binhsĩ thy khôngơcó đưng lui,phi quyết tâmđánh thng.

Sau khiS Du dn{ngưi đi lên[thưng ngun tìmıkiếm, rt nhanhïđã nghe thytiếng ngưi hétèlên: “Ch này:có cành câyb gãy!”

SDu vi vàngĩđi đến bên¸con sông, gtcành cây rakim tra chc:lát, vân vêmt nm bùnđt, cn thnĪngi, sau đó¸đng dy nói:Đi.”

Trong bùnđt có ln{mùi máu, chcîchn C SõSinh đã điqua nơi này.

Có,điu hn vnlà ngưi t,m, nhưng ngayũc chuyn xoáơsch du vếtơcũng không làmĨđưc, có thĩthy tình trngÏca hn khônglc quan my.

CĮS Sinh đɨli ký hiuĪĐông cho nàng,nàng c đi[thng theo hưngīđông tìm kiếm.İChưa đi đưc³bao lâu, bnìh đã ngheéthy có ngưiıbáo: “Phu nhân,ch này cóvi rách.”

SDu nhìn lưtqua, mnh vikia nhum máu,Їthy Trưng Nguytơđã bưc ra³ngoài. Mt látĺsau, ging TrưngɨNguyt vang lên:Phu nhân, chônày có duvết cành câygãy, chc làóđi v hưngɪnày.”

S Dukhông lên tiếng.Thnh thong CɩS Sinh cũngcó th mcɩsai lm, nhưngÏsao có thĮđ li virách và cànhcây gãy chrõ hưng đil liu nhưÍvy?

Không th nào,đây không phi²là tính cách)ca hn.

S Dusuy nghĩ mtflát, nhìn vhưng Đông ging²như chưa hcó ai điqua, bình tĩnhnói: “Tiếp tc²lc soát hưngơĐông.”

Tt cmi ngưi đukinh ngc, qu²tht không thĩnhn ra btãk du vếtca con ngưiìnào hưngĨđó.

Nhưng không một ai dám nhiều lời, nhóm người nghe theo Sở Du tiếp tục tìm kiếm về phía Đông. Tìm đến đêm, mọi người đều thấm mệt, Trường Nguyệt bỗng phát hiện ra một sơn động, liền đề xuất với Sở Du: “Phu nhân, hay là chúng ta vào sơn động nghỉ ngơi một đêm?”

Tim hắn đập cực nhanh, nhất thời không biết nên nói gì, cho đến khi giọng nói lạnh băng của Sở Du vang lên: “Bỏ dao ra.”

Sở Du cũng hơi mệt, nàng đồng ý. Tiếp theo, Vệ Thu đốt đuốc, bước vào trong sơn động.

Lời còn chưa dứt, vẻ mặt tức giận của Trường Nguyệt lọt vào mắt Cố Sở Sinh, giọng hắn bất chợt ngưng bặt. Một lúc sau, hắn mới ý thức được người đến là ai.

Là Sở Du mà hắn ngày nhớ đêm mong, hao tâm tổn sức muốn về Hoa Kinh gặp mặt!

Lúc bọn họ bị đuổi giết, nàng cõng hắn chạy, cười nói với hắn: Cố Sở Sinh, thân thể chàng yếu xìu, cứ như đại cô nương vậy. Sau này chàng tốt nhất vẫn nên dựa vào ta mà sống đi.

Ám vệ Vệ gia mở đường, Vãn Nguyệt Trường Nguyệt và người của Sở Du đi theo phía sau hộ vệ, Sở Du cầm kiếm đi ở giữa, bước chân có hơi chênh vênh.

Niên thiếu quá kiêu ngạo, khi đó rõ ràng hắn thích nàng, nhưng mỗi lần được nàng cứu lại càng cảm nhận sâu sắc sự bất lực và xấu hổ.

Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, mãi đến lúc nàng chết.

Sở Du mười lăm tuổi không nhuốm tử khí ở cuối kiếp trước. Giờ phút này, nàng vẫn còn bừng bừng sức sống, hoạt bát lanh lợi, thậm chí tại thời điểm thật sự gặp nàng, hắn còn bỗng dưng cảm thấy hoá ra Sở Du năm mười lăm tuổi lại có sự trầm tĩnh ung dung mà sau này không có được.

Tìm như thế suốt một ngày, Sở Du cũng hơi mệt, nàng muốn mau chóng đi ngủ sớm, nghỉ ngơi xong lại tìm tiếp.

Vì vậy mỗi câu nói vô tâm của nàng đều biến thành sự cười nhạo và nhục nhã.

Vệ Thu dẫn người vào sơn động trước, sơn động gập ghềnh, Vệ Thu cung kính nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận dưới chân.”

Nghe vậy, Cố Sở Sinh vội vàng rút dao lại, giấu trong tay áo. Sở Du lập tức lùi sang một bên, Vệ Thu vội vàng bước lên ngăn giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Sở Du vừa bước vào sơn động, cũng chính trong nháy mắt này, bỗng nhiên đuốc trong tay Vệ Thu tắt ngúm. Sở Du còn chưa kịp phản ứng đã bị một người kéo vào trong ngực, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ nàng. Trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: “Không được nhúc nhích.”

Ánh mắt Cố Sở Sinh nhìn về phía Sở Du, tuyệt nhiên không dịch chuyển.

Trên người hắn nhuốm mùi máu xen lẫn bùn đất, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã rất suy yếu. Tay hắn chạm vào nàng nóng hầm hập, tương phản với mũi dao lạnh băng. Sở Du chưa kịp lên tiếng, Vệ Thu đã đốt đuốc lên, lập tức nhìn thấy Sở Du bị Cố Sở Sinh uy hiếp, trên tay Cố Sở Sinh cầm lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng nói: “Không ai được động đậy, nếu không ta không bảo đảm vị phu nhân này…”

Lời còn chưa dứt, vẻ mặt tức giận của Trường Nguyệt lọt vào mắt Cố Sở Sinh, giọng hắn bất chợt ngưng bặt. Một lúc sau, hắn mới ý thức được người đến là ai.

Hắn giả vờ lãnh đạm theo thói quen, nhưng trong sự trống vắng từ ngày này qua năm nọ, hắn dần dần hồi tưởng lại quá khứ. Cho đến lúc chết dưới kiếm Vệ Uẩn, lúc hắn hoảng hốt nghĩ “Nếu A Du còn sống, chắc nàng sẽ không nỡ nhìn thấy hắn như vậy”, khi ấy hắn mới chợt nhận ra nếu như năm đó không hề thích nửa phần, cớ sao lại vì một câu nói mà mỗi ngày khổ luyện trong đình viện nhiều năm?

Là Sở Du.

Ám vệ Vệ gia mở đường, Vãn Nguyệt Trường Nguyệt và người của Sở Du đi theo phía sau hộ vệ, Sở Du cầm kiếm đi ở giữa, bước chân có hơi chênh vênh.

Là Sở Du mà hắn ngày nhớ đêm mong, hao tâm tổn sức muốn về Hoa Kinh gặp mặt!

Nhưng không một ai dám nhiều lời, nhóm người nghe theo Sở Du tiếp tục tìm kiếm về phía Đông. Tìm đến đêm, mọi người đều thấm mệt, Trường Nguyệt bỗng phát hiện ra một sơn động, liền đề xuất với Sở Du: “Phu nhân, hay là chúng ta vào sơn động nghỉ ngơi một đêm?”

Vệ Thu dẫn người vào sơn động trước, sơn động gập ghềnh, Vệ Thu cung kính nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận dưới chân.”

Tim hắn đập cực nhanh, nhất thời không biết nên nói gì, cho đến khi giọng nói lạnh băng của Sở Du vang lên: “Bỏ dao ra.”

Sở Du cũng hơi mệt, nàng đồng ý. Tiếp theo, Vệ Thu đốt đuốc, bước vào trong sơn động.

Nghe vậy, Cố Sở Sinh vội vàng rút dao lại, giấu trong tay áo. Sở Du lập tức lùi sang một bên, Vệ Thu vội vàng bước lên ngăn giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Là Sở Du.

Sở Du vừa bước vào sơn động, cũng chính trong nháy mắt này, bỗng nhiên đuốc trong tay Vệ Thu tắt ngúm. Sở Du còn chưa kịp phản ứng đã bị một người kéo vào trong ngực, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ nàng. Trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: “Không được nhúc nhích.”

Ánh mắt Cố Sở Sinh nhìn về phía Sở Du, tuyệt nhiên không dịch chuyển.

Sở Du mười lăm tuổi không nhuốm tử khí ở cuối kiếp trước. Giờ phút này, nàng vẫn còn bừng bừng sức sống, hoạt bát lanh lợi, thậm chí tại thời điểm thật sự gặp nàng, hắn còn bỗng dưng cảm thấy hoá ra Sở Du năm mười lăm tuổi lại có sự trầm tĩnh ung dung mà sau này không có được.

Vệ Thu nhìn Cố Sở Sinh không nói gì nãy giờ, nhưng cứ nhìn chằm chằm Sở Du, thậm chí còn sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bất an vô cớ. Hắn tiến lên một bước, chặn ánh mắt của Cố Sở Sinh, nghiêm nghị quát: “Ngươi đang nhìn gì đấy? Đại phu nhân Vệ phủ chúng ta là người mà ngươi có thể nhìn hả?!”

Tại sao năm đó hắn không nhận ra?

Tìm như thế suốt một ngày, Sở Du cũng hơi mệt, nàng muốn mau chóng đi ngủ sớm, nghỉ ngơi xong lại tìm tiếp.

Cố Sở Sinh quan sát kỹ Sở Du trước mặt, nhớ lại bản thân mình lúc thiếu niên.

Cố Sở Sinh quan sát kỹ Sở Du trước mặt, nhớ lại bản thân mình lúc thiếu niên.

Hắn mất hai mươi năm dây dưa với nàng, lại ở hai mươi năm sau khi nàng chết đi hồi tưởng lại quãng thời gian nàng còn sống, sau đó càng ngày càng lún sâu vào ký ức, đến khi không thể tự thoát ra nữa.

Niên thiếu quá kiêu ngạo, khi đó rõ ràng hắn thích nàng, nhưng mỗi lần được nàng cứu lại càng cảm nhận sâu sắc sự bất lực và xấu hổ.

Nàng không phải kiểu người nói chuyện nhẹ nhàng, vì lòng dạ thẳng thắn nên vốn chẳng thèm suy nghĩ trước khi nói. Nếu là người bình thường thì chẳng sao, nhưng lại gặp trúng người trải qua biến cố gia đình, tính tình nhạy cảm như hắn.

Tại sao năm đó hắn không nhận ra?

Vì vậy mỗi câu nói vô tâm của nàng đều biến thành sự cười nhạo và nhục nhã.

Nàng không phải kiểu người nói chuyện nhẹ nhàng, vì lòng dạ thẳng thắn nên vốn chẳng thèm suy nghĩ trước khi nói. Nếu là người bình thường thì chẳng sao, nhưng lại gặp trúng người trải qua biến cố gia đình, tính tình nhạy cảm như hắn.

Lúc bọn họ bị đuổi giết, nàng cõng hắn chạy, cười nói với hắn: Cố Sở Sinh, thân thể chàng yếu xìu, cứ như đại cô nương vậy. Sau này chàng tốt nhất vẫn nên dựa vào ta mà sống đi.

Bây giờ nghĩ lại, những lời nói đó rõ ràng đáng yêu như vậy, thế mà năm đó hắn lại chỉ thấy nhục nhã và tức giận. Thế là hắn trở về cầm kiếm lên, chiều chiều kiên trì luyện kiếm trong đình viện, cho đến khi nàng cũng không thể thắng được hắn.

Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, mãi đến lúc nàng chết.

Hắn giả vờ lãnh đạm theo thói quen, nhưng trong sự trống vắng từ ngày này qua năm nọ, hắn dần dần hồi tưởng lại quá khứ. Cho đến lúc chết dưới kiếm Vệ Uẩn, lúc hắn hoảng hốt nghĩ “Nếu A Du còn sống, chắc nàng sẽ không nỡ nhìn thấy hắn như vậy”, khi ấy hắn mới chợt nhận ra nếu như năm đó không hề thích nửa phần, cớ sao lại vì một câu nói mà mỗi ngày khổ luyện trong đình viện nhiều năm?

Trên người hắn nhuốm mùi máu xen lẫn bùn đất, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã rất suy yếu. Tay hắn chạm vào nàng nóng hầm hập, tương phản với mũi dao lạnh băng. Sở Du chưa kịp lên tiếng, Vệ Thu đã đốt đuốc lên, lập tức nhìn thấy Sở Du bị Cố Sở Sinh uy hiếp, trên tay Cố Sở Sinh cầm lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng nói: “Không ai được động đậy, nếu không ta không bảo đảm vị phu nhân này…”

Hắn nhìn Sở Du đang nói chuyện với Trường Nguyệt trước mặt, lúc nàng giơ tay lên sờ vết dao trên cổ mình, hắn không nhịn được mà đỏ mắt, run rẩy cánh môi.

Vệ Thu nhìn Cố Sở Sinh không nói gì nãy giờ, nhưng cứ nhìn chằm chằm Sở Du, thậm chí còn sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bất an vô cớ. Hắn tiến lên một bước, chặn ánh mắt của Cố Sở Sinh, nghiêm nghị quát: “Ngươi đang nhìn gì đấy? Đại phu nhân Vệ phủ chúng ta là người mà ngươi có thể nhìn hả?!”

P/s (Zens Zens): 

Cảm ơn bạn Khuê đã phụ mình edit chương này nhé!

 

5 32 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

294 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hoa Niên
Hoa Niên
3 Năm Cách đây

Vệ Thu thật khổ tâm quá đi mà ở ngoài có kẻ cứ nhăm nhe củ cải trắng của Vệ Uẩn

Thu Hà
Thu Hà
3 Năm Cách đây

Bạn Vệ Thu lại thành ông thần canh bà chị lớn rồi kkkk

Phan Thị Tú Oanh
Phan Thị Tú Oanh
3 Năm Cách đây

Đến cả anh chàng Vệ Thu này cũng cưng nữa, mong tác giả sẽ cho thành một cặp với Vãn Nguyệt hoặc Trường Nguyệt.

Bách Hợp
Bách Hợp
3 Năm Cách đây

Vệ Thu như kiểu phòng ngừa trong mọi trường hợp á, dễ thương quá trời

BeoyHeo
BeoyHeo
3 Năm Cách đây

Lúc còn sống thì ko quý trọng, người ta chết đi mới nhận ra, mệt với cha CSS này quá. Dù có tẩy trắng cỡ nào vẫn ko thích nổi cha này. Có lẽ A Du quá tuyệt vời, rực rỡ, nên hăn luôn tự ti khi ở cạnh nàng.

Linh Nguyễn
Linh Nguyễn
3 Năm Cách đây

Cố sở sinh đã kiêu ngạo thì vẫn nên tiếp tục kiêu ngạo, ve vãn với du tỷ làm chi🤣

Chi Chi
Chi Chi
3 Năm Cách đây

Đúng là chỉ có Sở Du hiểu Cố Sở Sinh nhất, nhưng mà kiếp này anh Cố hết cửa rồi nhá

Aloha!!
Aloha!!
3 Năm Cách đây

Biết cố sở sinh là nam phụ nhưng đọc chương này cứ thấy thương thương. Haizz. 17 tuổi hiếu thắng, đến khi nhận ra thì đã muộn

Rachel
Rachel
3 Năm Cách đây

Bạn Thu phòng hờ những kẻ âm mưu đào góc tường nhà họ Vệ nhỉ :))) thần kinh nhạy đấy :)))
CSS một đời kiêu ngạo để rồi đánh đổi được gì hả anh

Minh Anh
Minh Anh
3 Năm Cách đây

Ơ Vệ Thu bị đáng yêu cơ =)) hoá ra lại thành người canh hộ à =))) không được nhìn Đại phu nhân Vệ phủ nha a =))

294
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!