Chương 40 (2)
Cố Sở Sinh khiến nàng cảm thấy hình như bản thân nảy sinh ảo giác
Editor: Khuê
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trong phủ đệ quý tộc Hoa Kinh, người được gọi là Đại phu nhân chỉ có một, đó chính là nữ tử phụ trách quản lý hậu viện. Bây giờ Liễu Tuyết Dương đã lùi về sau màn, không quản việc nhà, dù Vệ Uẩn trở thành Trấn Bắc Hầu nhưng lại chưa lập gia đình, vì vậy danh xưng Đại phu nhân Vệ phủ liền rơi xuống người của phu nhân nguyên Thế tử.
Nghe xưng hô này, Cố Sở Sinh mới đột ngột hoàn hồn. Thấy Sở Du nhìn qua, hắn vội vàng cúi đầu, ổn định lại tâm trạng, sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư. Cố Sở Sinh lùi một bước: “Thật có lỗi, bỗng nhiên gặp lại cố nhân, khó tránh khỏi thất lễ.”
Hắn ép hơi nóng nơi đáy mắt quay trở ngược về. Sau khi nhắm mắt ổn định tâm trạng, hắn mới ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười với mọi người, chắp tay: “Tại hạ Cố Sở Sinh, bái kiến Đại phu nhân.”
Sở Du không lên tiếng,ɩnàng nhìn CốḹSở Sinh, cảmảthấy người trướcÏmặt có phầnũkỳ quái.
Nàng chămichú nhìn hắn.ắTừ trước đếnénay, hắn vốnìkhông thích cườiụvới nàng. CốiSở Sinh này,,bề ngoài khéoİđưa khéo đẩy,ếai cũng bảoõhắn tốt tính.ỵNhưng chỉ riêngìvới nàng, hắnỏchưa bao giờùbày sắc mặtĬtốt, nếu khôngịphải là châmựchọc khiêu khích,ầthì là lạnhịlùng ít nói.
Nhưngẹvào lúc này,ủhắn lẳng lặngļnhìn nàng, trongĮmắt còn mangétheo hơi nướcéchưa tan, trênἰmôi nở nụữcười gần nhưẳhoàn mỹ. Tuyổnhiên nụ cườiıkia lại khôngľkhiến người taīcảm thấy giảồdối, ngược lạiĺkhiến cho Sở‹Du cảm thấyɨhình như hắn…
Hìnhánhư hắn muốnăbản thân đối)diện với nàngĺbằng dáng vẻἴđẹp đẽ nhất.
Nghĩòđến đây, SởõDu lập tức‹cảm thấy vớòvẩn.
Nàng rút lạiỳnhưng suy nghĩốđiên rồ đó,ăbước ra từòsau lưng VệụThu, hành lễívới Cố SởỡSinh, lễ độἲnói: “Bái kiếnấCố đại nhân,ɩthiếp thân phụngémệnh Trấn QuốcằHầu đến đâyỉbảo vệ Cốìđại nhân vềĩkinh. Không biếtơtình trạng Cốổđại nhân hiệnũnay thế nào,ìcó thể lậpỷtức lên đường²được không?”
Tháiĩđộ lãnh đạm,của Sở DuĮlàm Cố SởấSinh ngẩn người,ềnhưng hắn nhanh²chóng hiểu ra.ẩSở Du làïmột người rất¸có ý thứcɪtrách nhiệm, nếuộnàng đã gảἷcho Vệ Quân,ídù Vệ Quân°chết, chỉ cần²nàng còn làắĐại phu nhânḽVệ gia một³ngày, nhất địnhằsẽ bảo vệọthanh danh Vệỷgia, tuyệt đốiệkhông làm chuyệnậgây tổn hạiἳđến danh dựẻVệ gia, lạiÍcàng không làmîchuyện có lỗiưvới Vệ Quân.
Nămăđó nàng làmĬCố phu nhân,ἶnàng cũng vôỗcùng nghiêm khắc(với bản thânịnhư thế. Dùờtrong nhà quậyđđến long trờiìlở đất, ởỷbên ngoài, nàng,cũng không làmỏhắn khó xửỵnửa phần. Hắnılà người màưnàng từng cùngữước hẹn bỏềtrốn, hôm nayôgặp hắn, đươngἶnhiên nàng phảiÍgiữ khoảng cách.
Trongậlòng Cố SởἱSinh cảm thấyỷchua xót, nhưng{cũng phối hợpỏvới Sở Du,Ikhông nói thêmígì, chỉ đáp:è“Được.”
Dứt lời,ḻhắn ngẩng đầu,nhìn Sở Du,³dịu dàng nói:ũ“Nàng nói gìįcũng được hết.”ơ
Nghe hắn nóiằthế, trong lòngịnhững người tạiļđó đều dângỉlên cảm giácIkỳ quặc. SởẫDu vờ nhưịkhông nghe thấy,ẹgiơ tay lên,ịnói: “Đại nhân,ímời.”
Cố SởéSinh gật đầu,ôtự gắng gượngἵbước ra ngoài.
RõIràng trên ngườiễhắn bị thương,jmáu nhuộm đỏıy phục, nhưngìhắn lại khôngảnói tiếng nào.ạSở Du bảoìhắn đi, hắnĩcứ thế màỵđi.
Trường Nguyệt vàổVãn Nguyệt đềuébiết chuyện trước{đây của haiÏngười. Mặc dùïcả hai cảmữthấy kỳ lạ,ùnhưng cũng suyụđoán được phầnínào, không nóiõgì nhiều.
Nhưng ámìvệ Vệ giaỗlại không chịuènổi. Một ngườijtrong đám người¹đi theo sauîlưng Sở Duạkhông nhịn được,ỹbước lên trướcớnói với VệãThu: “Ánh mắtỏtên tặc tửîkia nhìn Đạiúphu nhân khôngìổn lắm.”
“Ngươiètưởng ta mùïà?”
Vệ Thuìlạnh nhạt đáp,úánh mắt của,Cố Sở Sinhἶđã không thểļsử dụng từ[nồng cháy đểủhình dung nữa‹rồi. Vệ Thuỳôm kiếm, lạnhĭgiọng nói: “Cóồđiều bây giờìhắn vẫn chưaἵlàm gì, tạmịthời cứ chờạxem, đợi đếnḽHoa Kinh đãìcó tiểu HầuĮgia chỉnh hắn.”)
“Nếu chưa tớiıHoa Kinh mà²hắn đã làmầgì thì sao?”ị
Vệ Thu khôngịlên tiếng. Mộtũlát sau, hắnỉchậm rãi đáp:ọ“Vậy phải xemờý của Đạiỉphu nhân.”
Lúcịđám thị vệìở phía sauịthầm thì toìnhỏ, Cố SởẩSinh đã điỳtheo sau lưngḽSở Du raớngoài dắt ngựa.
SởằDu đi nhanh,ừkhông quan tâmịhắn chút nào,ĭthậm chí bởiịvì hắn cứũlẽo đẽo theoúsau mà nàngỉcòn cảm thấyḽbực bội.
Nàng không¸muốn dính líuínhiều đến CốầSở Sinh, dâyḽdưa một kiếpệđã đủ rồi,ĩchẳng lẽ cònẽmuốn dây đếnĭđời này?
Nằm mơéđi!
Sở Du khôngĩnhịn được bướcổnhanh hơn. CốỉSở Sinh vẫnİchậm chạp điổtheo, vì cửɪđộng mạnh nênềvết thương lạiãchảy máu, nhưngờhắn không hềầcảm thấy đau.ľĐi sau lưngểSở Du, nhìn)thấy Sở Du¹còn sống ởíbên cạnh, hắnũđã cảm thấyữtrào dâng ngọtụngào.
Sở Du bướcİtới bên ngựa.³Khi quay đầuôlại, nàng mớiļphát hiện vếtếthương của Cố:Sở Sinh đãựchảy máu lầnứnữa. Nàng nhíuímày, hỏi thăm:ἴ“Có thật làἴngài chịu nổiạkhông?”
Lỡ hắn}chết giữa đường,flần này nàngĪđi công cốcĺrồi.
Nghe Sở Duỹhỏi, Cố SởềSinh hơi sữngệsờ, sau đóἷbỗng dâng lênởcảm giác mừngạrỡ như điên.
Dùĩnàng che giấu¹thế nào, rốtỉcuộc vẫn là¹thích hắn!
Hắn mímưmôi, cúi đầuìmuốn che giấuínụ cười. SởḻDu bị hànhàđộng này củaéhắn dọa đếnἱda đầu têļliệt. Nàng cứúcảm thấy ngườiậtrước mặt giống,như đầu ócỗcó vấn đề,ổkhông thể soīsánh như người¹bình thường được.
“Cóľthể.”
Cố SởìSinh nhỏ giọngúđáp: “Nàng đừngửlo, nàng ởõbên cạnh ta,ọta sẽ khôngἰsao cả.”
Ngheíhắn trả lời,ĩđột nhiên SởĩDu có cảmÍgiác kích độngỉmuốn chửi thề.ơKhi nàng ở¹quân doanh đãĭhọc được rấtḹnhiều câu chửi,ìchẳng qua vềósau làm Cốịphu nhân, bịẹhắn uốn nắnãnhiều năm mớiịsửa lại đượcἱnhư bây giờ.ïHôm nay gặpơlại, chỉ trong]một khắc ngắnêngủi mà hắnịcó khả năngìkhiến nàng nhớìlại kỹ năngἰnày, đúng làĩcó bản lĩnh.
Nàngặnghiêm mặt quay¹đầu sang chỗêkhác, trở ngườiĮlên ngựa, nói:Ї“Ta thấy trạngôthái của ngàiửcòn khoẻ lắm,ỉlên ngựa đi.”,
Cố Sở Sinhĭnhẹ nhàng cườiòmột tiếng, nghiêng²đầu đáp: “Ừ.”ĩ
Nói xong, hắnăthử trở ngườiừlên ngựa. Nhưngúdo thể lựcἵđã cạn, hắnĩthử mấy lầnícũng chưa lênẳđược. Nhóm ngườiăbên cạnh đềuɪđã lên ngựaỉđứng chờ, nhưngẹhắn vẫn còn,chật vật trèoɩlên.
Hắn không nhờựngười khác giúpíđỡ, vẫn ở)đó tiếp tụcἲcố chấp. SởīDu không hiểuĩvì sao Cố¹Sở Sinh lạiïnhư thế này,İlòng nàng cóăhơi loạn, lạnhờgiọng ra lệnh:í“Vệ Thu, ngươiàgiúp hắn đi.”ú
Vệ Thu ngẩnèngười, bày vẻãmặt ghét bỏẩđi qua, giơἳtay ra đỡặCố Sở Sinh.ìCố Sở Sinhἲvừa lên ngựa,ưSở Du đãịlập tức cưỡiớngựa chạy.
Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”
Hiện giờ, Cố Sở Sinh mười bảy tuổi chưa làm gì có lỗi với nàng. Thật ra ngoại trừ chuyện nàng cố chấp muốn đi theo hắn, hắn ra sức cự tuyệt thì trước năm mười bảy tuổi, bọn họ cũng chẳng qua lại nhiều.
Sở Du nghe nàng nói như thế sững người.
Từ sau hôm đó, mỗi dịp lễ Tết, Cố Sở Sinh đều đến Sở gia thăm hỏi, tặng Sở Cẩm và nàng mỗi người một phần lễ vật. Sau đó hắn chơi đùa với Sở Cẩm, nàng cũng đi theo.
Nàng nghĩ chắc nàng bị ảo giác rồi.
Đúng vậy, nàng có gì mà bực bội tức giận chứ?
Sở Du nghe nàng nói như thế sững người.
Hiện giờ, Cố Sở Sinh mười bảy tuổi chưa làm gì có lỗi với nàng. Thật ra ngoại trừ chuyện nàng cố chấp muốn đi theo hắn, hắn ra sức cự tuyệt thì trước năm mười bảy tuổi, bọn họ cũng chẳng qua lại nhiều.
Cho dù có, cũng chỉ là Cố Sở Sinh cứu nàng năm mười hai tuổi trên chiến trường.
“Được rồi.” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, nói với người bên cạnh: “Vệ Thu sắp xếp đi, ai cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, trời sáng còn phải lên đường, đừng để mất sức.”
Dù nàng có oán hận nhiều hơn nữa, cũng không nên trả thù một người chưa làm gì.
Từ sau hôm đó, mỗi dịp lễ Tết, Cố Sở Sinh đều đến Sở gia thăm hỏi, tặng Sở Cẩm và nàng mỗi người một phần lễ vật. Sau đó hắn chơi đùa với Sở Cẩm, nàng cũng đi theo.
“Diêu Dũng truy nã tên Cố Sở Sinh trên khắp châu phủ, tiền thưởng hai vạn lượng vàng. Nếu ta có thể bắt được hắn, nửa đời sau chẳng cần lo rồi!”
Vệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”
***
Lần gặp mặt cuối cùng là sau khi hắn sa sút, nàng đơn phương tặng đồ đạc và viết thư tình cho hắn, hẹn hắn bỏ trốn.
Nghe lời nàng nói, Cố Sở Sinh cong mắt, dịu dàng đáp: “Ừ.”
Sở Du không nhìn hắn nữa, chạy lên phía trước. Cố Sở Sinh cầm bình thuốc, mở nắp ra, cẩn thận uống một viên, sau đó cất vào ngực quý trọng như báu vật.
Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.
Sở Du đờ người, sau đó ngoáy lỗ tai.
Cố Sở Sinh năm mười bảy tuổi chỉ là một người không thích nàng mà thôi.
Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”
】
Dù nàng có oán hận nhiều hơn nữa, cũng không nên trả thù một người chưa làm gì.
Vì để mình hả giận mà đi trả thù một người vô tội, cho dù mình tức giận là người kia ở tương lai, thì đây cũng là một loại ác.
Đúng vậy, nàng có gì mà bực bội tức giận chứ?
Một người có thể không làm việc thiện, nhưng cũng không thể làm việc ác.
Vì để mình hả giận mà đi trả thù một người vô tội, cho dù mình tức giận là người kia ở tương lai, thì đây cũng là một loại ác.Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì tìm được một khách điếm. Trên người Cố Sở Sinh có thương tích, dễ khiến người khác chú ý. Sở Du bèn bảo người đưa cho hắn một chiếc áo khoác, sau đó để Vệ Thu dìu hắn, ngụy trang thành dáng vẻ một công tử bệnh tật yếu ớt dẫn theo muội muội ra ngoài, bước vào trong khách điếm.
Sở Du dần khôi phục tâm trạng. Nàng nhìn Cố Sở Sinh đang đuổi theo phía sau, thả ngựa chậm lại, lạnh nhạt nói với người phía sau: “Chậm một chút, không gấp.”
Trường Nguyệt bên cạnh lấy làm lạ vì hành động của nàng, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?”
Mọi người nghe Sở Du ra lệnh, lập tức giảm tốc độ. Sở Du gọi rồi ném một bình thuốc cho Cố Sở Sinh, bình tĩnh nói: “Ngài uống thuốc này bổ sung thể lực trước, sắp đến khách điếm, ta bảo người trị thương cho ngài.”
Nghe lời nàng nói, Cố Sở Sinh cong mắt, dịu dàng đáp: “Ừ.”
Vở kịch nhỏ
Sở Du không nhìn hắn nữa, chạy lên phía trước. Cố Sở Sinh cầm bình thuốc, mở nắp ra, cẩn thận uống một viên, sau đó cất vào ngực quý trọng như báu vật.
Sở Du dần khôi phục tâm trạng. Nàng nhìn Cố Sở Sinh đang đuổi theo phía sau, thả ngựa chậm lại, lạnh nhạt nói với người phía sau: “Chậm một chút, không gấp.”
Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì tìm được một khách điếm. Trên người Cố Sở Sinh có thương tích, dễ khiến người khác chú ý. Sở Du bèn bảo người đưa cho hắn một chiếc áo khoác, sau đó để Vệ Thu dìu hắn, ngụy trang thành dáng vẻ một công tử bệnh tật yếu ớt dẫn theo muội muội ra ngoài, bước vào trong khách điếm.
Trong đó có vài vị thuốc rất quý, ở làng quê nghèo này chắc chắc không thể nào có được, cũng may lúc Sở Du đi đã chuẩn bị đầy đủ những loại dược liệu quý thường dùng, cái gì cần đều có hết.
Cố Sở Sinh ho khan bước lên phòng, những người khác trong tiệm cơm vẫn còn đang tám chuyện.
Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”
“Diêu Dũng truy nã tên Cố Sở Sinh trên khắp châu phủ, tiền thưởng hai vạn lượng vàng. Nếu ta có thể bắt được hắn, nửa đời sau chẳng cần lo rồi!”
Một người có thể không làm việc thiện, nhưng cũng không thể làm việc ác.
Sở Du liếc nhìn hai tên đó, không nói một lời. Cố Sở Sinh đã ngụy trang, vẻ mặt hết sức bình thản, cho dù hai người kia đứng trước mặt cũng không thể nào nhận ra.
Cố Sở Sinh bước vào trong phòng. Vừa vào, hắn đã lập tức ngã quỵ, Vệ Thu vội vàng gọi đại phu tới. Sau khi đại phu chẩn mạch cho Cố Sở Sinh, liền vội vàng kê đơn mang xuống.
【
Cả nhóm người bận rộn suốt một đêm, cuối cùng tình trạng Cố Sở Sinh cũng ổn định. Đại phu lau mồ hôi lạnh, cảm khái: “Người này đúng là ngoan cường. Người bình thường bị thương như hắn đã gục ngã từ lâu rồi.”
Trong đó có vài vị thuốc rất quý, ở làng quê nghèo này chắc chắc không thể nào có được, cũng may lúc Sở Du đi đã chuẩn bị đầy đủ những loại dược liệu quý thường dùng, cái gì cần đều có hết.
Cố Sở Sinh năm mười bảy tuổi chỉ là một người không thích nàng mà thôi.
Cho dù có, cũng chỉ là Cố Sở Sinh cứu nàng năm mười hai tuổi trên chiến trường.
Cả nhóm người bận rộn suốt một đêm, cuối cùng tình trạng Cố Sở Sinh cũng ổn định. Đại phu lau mồ hôi lạnh, cảm khái: “Người này đúng là ngoan cường. Người bình thường bị thương như hắn đã gục ngã từ lâu rồi.”
“Vâng.”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn Cố Sở Sinh đang mơ mà nhíu chặt lông mày, lòng không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng.
“Được rồi.” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, nói với người bên cạnh: “Vệ Thu sắp xếp đi, ai cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, trời sáng còn phải lên đường, đừng để mất sức.”
“Vâng.”
Lần gặp mặt cuối cùng là sau khi hắn sa sút, nàng đơn phương tặng đồ đạc và viết thư tình cho hắn, hẹn hắn bỏ trốn.
Vệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”
Sở Du đờ người, sau đó ngoáy lỗ tai.
Cố Sở Sinh ho khan bước lên phòng, những người khác trong tiệm cơm vẫn còn đang tám chuyện.
Nàng nghĩ chắc nàng bị ảo giác rồi.
Trường Nguyệt bên cạnh lấy làm lạ vì hành động của nàng, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?”
“Mau cho ta một viên kẹo.” Sở Du vội duỗi tay ra, gương mặt hoảng hốt: “Ta ăn cho bớt sợ.”
***
Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.【Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”Vở kịch nhỏVệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”】
Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”
Cố Sở Sinh bước vào trong phòng. Vừa vào, hắn đã lập tức ngã quỵ, Vệ Thu vội vàng gọi đại phu tới. Sau khi đại phu chẩn mạch cho Cố Sở Sinh, liền vội vàng kê đơn mang xuống.
Cố Sở Sinh: “Từ khi A Du nhìn thấy ta không leo lên ngựa được, bảo Vệ Thu qua đỡ ta. Chẳng phải diễn biến bình thường là nàng không đành lòng nên kéo ta lên ngựa, sau đó thúc ngựa phi nhanh, cùng hưởng thụ thế gian phồn hoa sao?!”
Cho ta viên kẹo ta ăn cho bớt sợ?
K biết kiếp này Cố Sở Sinh có biến thành tra nam k
Vì quá yêu chị nên hắn trọng sinh kiếp này để muốn được làm lại. Mong hắn ko vì yêu ko được mà sinh thù.
Ăn kẹo cho bớt sợ nha ??
Ôi ? a Sinh bị ảo tưởng nặng quá rồi đó
Thấy tội nghiệp Cố Sở Sinh
Câu cuối của A Du chết cười
HAHAHA tác giả dễ thương quá
CẢm giác như ông CSS đang đấm vào bịch bông ấy :)))))) đọc hài méo chịu đc.Giờ thì mình cũng hiểu tại sao tác giả lại viết CSS cũng trọng sinh rồi.Vốn tác giả muốn SD giải quyết thù hận kiếp trước một cách nhẹ nhàng k cố chấp , nếu CSS mà là một CSS 17 tuổi chưa có lỗi gì với SD, thì khả năng cao SD sẽ mềm lòng ?