Chương 41
Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi
Editor: Khuê
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều biết Sở Du đang nói đùa. Từ trước khi xuất giá, tính nàng vẫn luôn thất thường như vậy.
Còn cảm giác của Sở Du thì lại xuất phát từ nội tâm thật, nàng đúng là muốn ăn cho đỡ sợ.
Cố Sở Sinh gọi tên nàng? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nếu như hỏi kiếp trước Cố Sở Sinh ghét ai nhất, Sở Du cảm thấy chắc chắn chính là mình. Hắn đối xử với ai cũng luôn lịch sự nhã nhặn, chỉ duy nhất đối với nàng là luôn ác mồm ác miệng. Đối với ai hắn cũng có thể dùng lý trí để cân nhắc thiệt hơn, chỉ duy đối với nàng là sự chán ghét đã vượt cả lý trí.
Hắn gọi tên nàng ư, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng nghĩ lại, Sở Du có phần không dám chắc.
Thật ra trước khi nàngậxa xôi ngànĨdặm đi tìmịCố Sở Sinh,ỉnàng cũng chưaểhiểu hắn lắm.ỉLúc đó, hìnhủtượng Cố SởảSinh trong lòngînàng là mộtýđại ca caịhoàn mỹ. Khiợấy, tình cảmùcủa Cố SởấSinh đối vớiẽnàng là gì?
Nàngãkhông biết.
Bất chợt,ớSở Du nảyậra một ýfnghĩ hết sứcìtự luyến, lẽ]nào ngay từậban đầu CốỉSở Sinh đãịthích mình? Chỉồvì một vàiồchuyện sau này,]hoặc là hànhẹđộng trốn theoẹtrai của nàngýkhiến hắn thayfđổi thái độ?
Cũngẹđâu có khảấnăng Cố Sở‹Sinh trọng sinhĨtrở lại?
Nghĩ đếnìđây, Sở Duĩngay lập tứcìgạt bỏ.
Nàng vàıCố Sở Sinhộdây dưa mườiĩhai năm, tìnhổcảm từng bướcịchuyển xấu, vềĩsau hai ngườiánhìn nhau làỗđã ghét. LúcĨcả hai mớiἳthành thân, tìnhỉhình không tệÎđến vậy. Đôiíkhi Cố SởļSinh cũng sẽăđối xử tốtẻvới nàng, nhấtệlà khi hắnơkhông được tỉnhôtáo lắm. Víởdụ như lúcíbọn họ ởĮphủ nha Huyệnἴlệnh đơn sơ,ớban đêm lọtɪgió. Có lúc(hai người ngủềsay, bị gióẹlùa, hắn sẽămơ màng ômýchặt nàng rồifhỏi: “Có lạnhḷkhông?”
Nhưng sau đóíthì sao?
Sau đóĭtình cảm dầnἳchuyển xấu, nàngồkhông thích hắnẩlàm nhiều chuyệnịtiểu nhân âmìhiểm, hắn khôngẹthích dáng vẻĩlỗ mãng chẳngígiống phụ nữìcủa nàng. Choỉđến khi trởịlại Hoa Kinh,ẽSở Cẩm xuấtīhiện, hắn muốnḹđón Sở Cẩmọvào phủ, haiĭngười lại càngõầm ĩ liênờmiên.
Nàng ghen ghétéđến biến đổiạhoàn toàn, hắnİthất thố đếnímặt mày khó[ưa.
Trải qua mườiỳhai năm, cuộcởtình này, hoặcIcó thể gọiἴlà tình cảm¹đơn phương củaắnàng chỉ cònĺlại thương tích(đầy mình.
Nếu nhưâCố Sở Sinhótrọng sinh, eởrằng giây phút}nhìn thấy nàng,ḽkhông biết trongũlòng chán ghét¹cỡ nào, đươngĪnhiên là chạyỉcàng xa càngậtốt, không chậmừmột bước.
Nhớ lạiìkiếp trước, nhữngĪsuy nghĩ nựcẻcười kia trong}lòng Sở Duìdần dần biếnổmất. Nàng cũngảkhông muốn biếtỉtại sao CốïSở Sinh lạiḷgọi tên nàng.‹Dù gì kiếpònày, hắn cũngẽđã không còn¹liên quan đếnỏnàng nữa.
Nàng quayỗđầu nhìn CốɩSở Sinh nằmủtrên giường, cănẩdặn Vệ Thu:ờ“Chăm sóc hắnởcho tốt, ta]đi nghỉ trước.”
Nóiixong, nàng trởớvề phòng mình.
Mấyĺngày bôn baíliên tục, nàngềcũng hơi mệtémỏi. Mặc dùôbây giờ thânìthể nàng khoẻơhơn thân thể[bệnh tật nămĨđó rất nhiều,ĩnhưng cũng khôngôthể cố quá.
Kiếpìnày nàng phải[bảo vệ tínhỡmạng cho tốt,‹biết tiếc mạng,ĩkhông làm mấyặchuyện điên rồẹvì kẻ khôngĩxứng đáng nữa.
Ngủîngon một giấc,ổsau khi SởứDu tỉnh lại,ỹTrường Nguyệt vàẻVãn Nguyệt hầuıhạ nàng dậy.ỉCố Sở Sinhảvẫn còn đangửhôn mê. SởừDu dẫn TrườngòNguyệt Vãn Nguyệtịđi dạo phố,Ĭtìm được conưvịt quay. Sauḹkhi ăn xong,ắnàng gói vịtẳmang về choɩVệ Thu.
Lúc Sở)Du trở vềïCố Sở Sinh³cũng đã tỉnh,ịnàng vào trongịphòng thăm hắn.
Lúcínàng vào, CốĨSở Sinh đangɩhúp cháo, bảy°tám thị vệữVệ gia canhệgiữ hắn đangἴăn cơm. SởỗDu vừa mangứvịt quay vào,ıcả căn phòngểlập tức thơmïphức. Cố SởiSinh ngẩng đầuľnhìn nàng, ánhợmắt toát lênísự vui vẻ.ḹSở Du vờinhư không nhìnưthấy vẻ mặtícủa hắn. Sau]khi đưa góiĺvịt quay cho¸thị vệ, nàngẳbước tới trướcἴmặt Cố SởiSinh.
Ánh mắt củaḻCố Sở Sinhừvẫn nhìn chỗἱvịt quay kiaékhông rời. SởữDu nghĩ hắnếthèm, liền nói:¹“Ngài ăn cháoĨtạm đi, bâyĬgiờ ngài chưaịthích hợp ănìnhững thứ kia.”
Ngheἳthấy lời này,ịtim Cố SởỉSinh hơi rungữđộng.
Đã rất lâuïrồi hắn khôngỉnhận được sựãquan tâm củaíSở Du.
Hai mươiãnăm sau khifnàng chết, vôḽsố người tỏĪvẻ quan tâmõhắn, nhưng lạiíkhông có mộtľai khiến hắn³cảm thấy sự)quan tâm đóựlà thật lòngýxuất phát từɪnội tâm. Cho[dù là SởíCẩm, săn sócớhắn hai mươiènăm nửa đờiìsau, cũng khôngìkhiến hắn cảmờthấy an tâmɪphần nào.
Hắn bưngấchén cháo, vôìsố chua xótòkhổ sở tràoỉdâng.
Hắn muốn kểɪcho nàng chuyệnìhai mươi nămľấy, muốn nóiļcho nàng biếtḹhai mươi nămìkhông có nàng,ỉhắn đã sốngïđau khổ thếínào. Nhưng nhữngḻlời kia kẹtềlại ở răng,ỉchỉ có lệênóng tuôn ra.ỡTrong khoảnh khắcɪSở Du nóiĩcâu “Mau ănịcháo đi. .ề.”, nước mắtòchợt rơi xuống.
Sở}Du thấy CốàSở Sinh khócạthì hết hồn,ậnửa câu sauĩ“Đừng làm chậmĮtrễ chúng taỉlên đường” bị:nuốt trở về.ầCả đời nàngẵchưa từng thấy³Cố Sở Sinhíkhóc, dù choỡlúc phụ thânἰbị xử tử,ínhững năm gặpđnạn kia, thờiЇđiểm gian nan‹nhất, hắn cũng)chỉ trầm giọngịbảo: “Nàng lạiỉđây.”
Sau đó hắnịsẽ ôm lấyónàng, vùi đầuịvào lòng nàng,ẫcả người runạrun, cắn chặt)hàm răng, không¸nói một lời.
Nàngẽbiết Cố SởĩSinh thuở thiếuằthời kiêu ngạoốbao nhiêu, choếnên lúc CốĬSở Sinh khóc,ỉnàng bị doạèđến nỗi phảiẩcẩn trọng mở}miệng: “Xảy… xảyḹra đại sựùgì à?”
Cố Sở:Sinh đời này,,thời điểm hắnìđau khổ nhấtĩchính là khiơphụ thân hắnồchết. Khi ấyăhắn còn khôngỉkhóc, sao bâyígiờ lại khóc?)Chẳng lẽ cònḽcó chuyện gìÍkhiến hắn đauâkhổ hơn chuyệnĬcha chết?
Hay làĭdo kiếp nàyổnàng không ởíbên cạnh CốũSở Sinh, nênítính tình hắn¸đại biến?
Cố SởụSinh một tayầbưng cháo, mộtụtay giơ lênļlau nước mắt,ửsau đó ngẩng{đầu, mỉm cười:ơ“Không có gì,:chẳng qua lâuĬrồi không có(ai đối xửītốt với taẵnhư vậy, nhấtíthời đa cảmĭmà thôi.”
Lý do:này. . .
SởẳDu tạm tin.
Nếuậkhông nàng cũngặkhông tìm raịlý do nàoỵnữa.
Nàng nhìn thiếuêniên đỏ mắtễđang bưng cháoítrước mặt, độtỳnhiên cảm khái,Íthở dài: “Ngàiọmau ăn cháoắrồi uống thuốcinghỉ ngơi đi,êđừng suy nghĩềnhiều quá, không³tốt cho việcôdưỡng thương. Chúng³ta còn phảiởnhanh chóng lênìđường. . .”
“Vậyìchúng ta lêníđường thôi.” CốỉSở Sinh quảụquyết nói: “Taẫcòn chịu được.”
“Không,ɨkhông!” Sở Duľbị dáng vẻľliều mạng củaóCố Sở Sinhặlàm hết hồn.ἶTối qua, đại³phu còn nóiịvới nàng ngườiọnày quá tànínhẫn với bảnựthân, nếu cònổgiày vò thêmèmột chút nữaýlà ngay cảἶmạng cũng khôngạcòn. Nàng đếnīdẫn người vềétố cáo ngựýtrạng, chứ khôngjphải đi nhặtḽxác cho hắn.îVì vậy, SởđDu vội nói:î“Ngài đừng lộnĪxộn, cứ nghỉìngơi cho khoẻ.ĩBây giờ khôngẳgấp đến mứcăấy, sau khiĩtrở về Đạiùnhân còn mộtótrận chiến cầnêđánh, chừa choấmình chút đườngỏlui đi.”
Nghe vậy,ỏCố Sở Sinhữngẫm nghĩ chốcılát, rốt cuộcĺcũng gật đầu.
Hắnócúi đầu húpòcháo. Sở Du}ngồi bên cạnhĮđám thị vệ,Īvừa trò chuyệnỉvừa ăn vịtêquay.
Cố Sở SinhÎlẳng lặng ngồiộmột bên nhìn.}Trước kia hắn¹ghét nhất là[tính cách khôngitheo khuôn khổjnày của Sở)Du, xưa nayἷnàng không hề°cố kỵ chuyệnínam nữ khácầbiệt. Nàng ở:trong quân doanhếthì tán dócộvới quân sĩ,ɨcòn về đếnınhà ngoại trừớbề ngoài xemùnhư không tệ,ícòn bên trong¸thì chẳng hềịcó dáng vẻïcủa Đại phuἵnhân . Nếuɪở võ tướngệthế gia, tínhảcách như vậyɨcũng chẳng sao.ïNhưng trong mắtìCố Sở Sinhộxuất thân từơdòng dõi thưẽhương, đây chínhĩlà lỗi lớn.
Thếợnhưng trải quaɪhai mươi năm,ịhắn đã gặp}đủ hạng ngườiỉxấu xa bẩnừthỉu. Giờ phútỉnày nhìn SởíDu cắn hạtỵdưa, hắn lạiừthấy đáng yêuựvô cùng.
Nhưng mà Sở Du tán gẫu cả nửa ngày trời, đến khi hắn ăn cháo xong, nàng cũng không nói với hắn một câu, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu. Mặc dù hắn có thể hiểu bây giờ nàng là Đại phu nhân Vệ gia, tán gẫu cùng thị vệ Vệ gia cũng chẳng sao, thân thiết với một người ngoài mới không tốt. Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được phần chua xót buồn bã trong lòng kia.
Vệ Uẩn: Quân địch còn ba mươi giây tới chiến trường.
Tại sao hắn không sống lại sớm hơn một chút. .
Nhưng mà Sở Du tán gẫu cả nửa ngày trời, đến khi hắn ăn cháo xong, nàng cũng không nói với hắn một câu, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu. Mặc dù hắn có thể hiểu bây giờ nàng là Đại phu nhân Vệ gia, tán gẫu cùng thị vệ Vệ gia cũng chẳng sao, thân thiết với một người ngoài mới không tốt. Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được phần chua xót buồn bã trong lòng kia.
Người ở ngay bên ngoài, hắn chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy nàng, tiến lên một bước là có thể ôm nàng.
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, giận bản thân mình. Nếu hắn sống lại lúc hắn vẫn là Đại công tử Cố gia, lúc Sở Du vẫn chưa thành thân, dù bất cứ giá nào hắn cũng phải cướp lấy mối hôn sự này.
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại.Hắn với nàng phu thê một đời, nhưng trước giờ cũng chưa từng cách rèm gặp mặt.Sở Du hơi nghi hoặc, gọi một tiếng: “Cố đại nhân?”
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, cuối cùng quyết định chủ động một chút. Hắn mở miệng gọi: “Đại phu nhân.”
Cố Sở Sinh không hiểu. Nàng thích hắn như vậy, bằng lòng vì hắn mà từ bỏ tất cả danh dự bỏ trốn, tại sao… lại như vậy chứ?
Sở Du nghe thấy Cố Sở Sinh gọi, hết sức thoải mái quay đầu nhìn hắn: “Cố đại nhân có chuyện gì?”
***
“Ta có vài việc muốn thương nghị với Đại phu nhân. Đại phu nhân có thể cho người xung quanh lui xuống không?”
Thế nhưng không nên như vậy…
Sở Du không ngờ tới Cố Sở Sinh sẽ nói thế. Nàng nhìn thoáng qua Vệ Thu, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ gì. Sở Du do dự chốc lát, nàng biết Cố Sở Sinh chưa bao giờ hành xử tùy tiện, chắc chắn hắn có việc quan trọng muốn nói nên mới muốn người xung quanh lui xuống. Vì thế nàng suy ngẫm một lát, giơ tay lên nói: “Vậy phiền Cố công tử buông rèm.”
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, giận bản thân mình. Nếu hắn sống lại lúc hắn vẫn là Đại công tử Cố gia, lúc Sở Du vẫn chưa thành thân, dù bất cứ giá nào hắn cũng phải cướp lấy mối hôn sự này.
Cố Sở Sinh không ngờ Sở Du sẽ nói vậy. Sau một lát sững sờ, hẳn cảm thấy trong lòng có phần cay đắng.
Bảo Cố Sở Sinh buông rèm là để hai người cách rèm nói chuyện, đây cũng xem như tỏ rõ thái độ của Sở Du.
】
Cố Sở Sinh không ngờ Sở Du sẽ nói vậy. Sau một lát sững sờ, hẳn cảm thấy trong lòng có phần cay đắng.
“A Du.”. Cuối cùng tiếng nói bên trong lại vang lên lần nữa, xen lẫn giọng nói trầm khàn của Cố Sở Sinh: “Nếu như ta muốn nàng thì sao?”
Hắn với nàng phu thê một đời, nhưng trước giờ cũng chưa từng cách rèm gặp mặt.
Bảo Cố Sở Sinh buông rèm là để hai người cách rèm nói chuyện, đây cũng xem như tỏ rõ thái độ của Sở Du.
“Lần này nàng đến đây là do Vệ Uẩn phái tới?”
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhấc tay lên nói: “Mời buông rèm.”
Lời vừa buông ra, Sở Du đơ người.
【
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt bước lên, giúp Cố Sở Sinh buông rèm. Sở Du gật đầu với Vệ Thu, Vệ Thu lập tức dẫn mọi người đi ra ngoài. Chờ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Sở Du ngồi xuống cạnh bàn, điềm tĩnh nói: “Cố đại nhân có chuyện gì cứ nói.”
Sở Du nghe thấy Cố Sở Sinh gọi, hết sức thoải mái quay đầu nhìn hắn: “Cố đại nhân có chuyện gì?”【 Vở kịch nhỏ 】
“Lần này nàng đến đây là do Vệ Uẩn phái tới?”
Cố Sở Sinh nghe thấy giọng Sở Du ở ngoài, trong lòng chua xót khôn cùng. Hiện giờ trong phòng không có ai, vậy mà Sở Du vẫn còn thái độ như vậy, rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với hắn.
Vậy mà giờ phút này, hắn chẳng làm được gì cả, thậm chí còn phải gọi nàng một tiếng Vệ đại phu nhân.
Cố Sở Sinh khắc chế cảm xúc của mình, nghe Sở Du ở bên ngoài đáp: “Đúng là tiểu Hầu gia phái thiếp thân đến cứu Cố đại nhân. Hiện giờ, Trương Đăng đã được Vệ phủ ta cứu, Vệ phủ ta đều biết mọi chuyện Cố đại nhân làm. Bây giờ Cố đại nhân bị Diêu Dũng đuổi giết, tiểu Hầu gia lo lắng an nguy của Cố đại nhân, vì vậy bảo thiếp thân đến đây. Sau khi cứu Cố đại nhân trở về kinh thành sẽ trình chuyện Diêu Dũng lên thánh thượng, đòi lại công bằng cho Cố đại nhân.”
Thế nhưng không nên như vậy…
Cố Sở Sinh nhìn hoa mai đung đưa, cảm thấy bản thân đã không kìm nén nổi nữa.
Vở kịch nhỏ
Cố Sở Sinh không hiểu. Nàng thích hắn như vậy, bằng lòng vì hắn mà từ bỏ tất cả danh dự bỏ trốn, tại sao… lại như vậy chứ?
Cố Sở Sinh khắc chế cảm xúc của mình, nghe Sở Du ở bên ngoài đáp: “Đúng là tiểu Hầu gia phái thiếp thân đến cứu Cố đại nhân. Hiện giờ, Trương Đăng đã được Vệ phủ ta cứu, Vệ phủ ta đều biết mọi chuyện Cố đại nhân làm. Bây giờ Cố đại nhân bị Diêu Dũng đuổi giết, tiểu Hầu gia lo lắng an nguy của Cố đại nhân, vì vậy bảo thiếp thân đến đây. Sau khi cứu Cố đại nhân trở về kinh thành sẽ trình chuyện Diêu Dũng lên thánh thượng, đòi lại công bằng cho Cố đại nhân.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nghe Sở Du cứ một chốc lại “Vệ phủ ta”, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Vệ phủ có liên quan gì tới nàng? Vệ Quân đã chết, rõ ràng Vệ Quân đã không còn, thậm chí hai người còn chưa động phòng, có thể ngay cả gặp cũng chưa từng gặp người đàn ông đó, vậy mà nàng lại muốn chôn vùi cả đời cùng hắn ta sao?!
Vô số cảm xúc cuộn trào trong lòng hắn, khiến cho lý trí của hắn gần như sắp vỡ tung. Nhưng hắn vẫn cố kiềm chế bản thân, nhìn hoa mai thêu trên rèm, bình tĩnh hỏi: “Bước tiếp theo, tiểu Hầu gia dự định để ta tố cáo ngự trạng, còn ngài ấy liên kết với những người khác bảo vệ ta. Không biết lúc ta cáo trạng với hoàng thượng, tiểu Hầu gia còn có dự định gì?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nghe Sở Du cứ một chốc lại “Vệ phủ ta”, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Sở Du lắng nghe Cố Sở Sinh phân tích. Từ trước đến nay, nàng luôn tin tưởng Cố Sở Sinh đa mưu túc trí, liền hỏi: “Dự định mà Cố đại nhân nói là dự định gì?”
“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?”
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt bước lên, giúp Cố Sở Sinh buông rèm. Sở Du gật đầu với Vệ Thu, Vệ Thu lập tức dẫn mọi người đi ra ngoài. Chờ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Sở Du ngồi xuống cạnh bàn, điềm tĩnh nói: “Cố đại nhân có chuyện gì cứ nói.”
“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?”
Nàng nghĩ thứ Cố Sở Sinh muốn bây giờ bất quá cũng chỉ là lợi ích trên quan trường. Những thứ này, dù Cố Sở Sinh không nói, nàng cũng sẽ nói Vệ Uẩn cho. Với khả năng của Cố Sở Sinh, để hắn làm một Huyện lệnh thật đáng tiếc.
“Chuyện ấy đương nhiên là có.” Sở Du muốn khiến Cố Sở Sinh an tâm. Nếu để Cố Sở Sinh biết hắn phải một mình một ngựa đi đánh Diêu Dũng, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Vì vậy nàng chỉ có thể trấn an hắn: “Cố đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện của mình. Những chuyện khác, tiểu Hầu gia sẽ tự có sắp xếp.”
Kỳ thực hắn không nên nói ra vào lúc này, nhưng hắn không chịu được, cũng không bình tĩnh nổi. Hắn không muốn thấy nàng hờ hững xa cách như thế, cũng không muốn bản thân khổ sở che giấu, thảm hại như vậy.
“Vệ Đại phu nhân có biết, Cố mỗ làm việc này là mạo hiểm tính mạng hay không?”
Vệ phủ có liên quan gì tới nàng? Vệ Quân đã chết, rõ ràng Vệ Quân đã không còn, thậm chí hai người còn chưa động phòng, có thể ngay cả gặp cũng chưa từng gặp người đàn ông đó, vậy mà nàng lại muốn chôn vùi cả đời cùng hắn ta sao?!
Cố Sở Sinh nhìn hoa mai đung đưa, cảm thấy bản thân đã không kìm nén nổi nữa.
Người ở ngay bên ngoài, hắn chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy nàng, tiến lên một bước là có thể ôm nàng.
Sở Du lắng nghe Cố Sở Sinh phân tích. Từ trước đến nay, nàng luôn tin tưởng Cố Sở Sinh đa mưu túc trí, liền hỏi: “Dự định mà Cố đại nhân nói là dự định gì?”
Vậy mà giờ phút này, hắn chẳng làm được gì cả, thậm chí còn phải gọi nàng một tiếng Vệ đại phu nhân.
Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.
Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, không khỏi cười. Nàng biết Cố Sở Sinh làm những chuyện này là phải có mưu đồ, vì vậy nàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Cố đại nhân yên tâm. Sau khi chuyện thành, Vệ gia chắc chắn sẽ không bạc đãi ngài, Cố đại nhân muốn gì thì cứ nói.”
“Trước khi nàng thành thân từng viết cho ta một phong thư, muốn ta bỏ trốn cùng nàng.” Cố Sở Sinh chậm rãi mở mắt, vén rèm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc của hắn.
Ánh mắt thiếu niên mang theo sự mãnh liệt, cố chấp điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, nghiêm túc nói: “Ta đồng ý. Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi.”
Nàng nghĩ thứ Cố Sở Sinh muốn bây giờ bất quá cũng chỉ là lợi ích trên quan trường. Những thứ này, dù Cố Sở Sinh không nói, nàng cũng sẽ nói Vệ Uẩn cho. Với khả năng của Cố Sở Sinh, để hắn làm một Huyện lệnh thật đáng tiếc.
Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, không khỏi cười. Nàng biết Cố Sở Sinh làm những chuyện này là phải có mưu đồ, vì vậy nàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Cố đại nhân yên tâm. Sau khi chuyện thành, Vệ gia chắc chắn sẽ không bạc đãi ngài, Cố đại nhân muốn gì thì cứ nói.”
Nhưng người bên trong lại hồi lâu không đáp.
Sở Du hơi nghi hoặc, gọi một tiếng: “Cố đại nhân?”
“A Du.”. Cuối cùng tiếng nói bên trong lại vang lên lần nữa, xen lẫn giọng nói trầm khàn của Cố Sở Sinh: “Nếu như ta muốn nàng thì sao?”
Lời vừa buông ra, Sở Du đơ người.
Cố Sở Sinh nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhấc tay lên nói: “Mời buông rèm.”
Kỳ thực hắn không nên nói ra vào lúc này, nhưng hắn không chịu được, cũng không bình tĩnh nổi. Hắn không muốn thấy nàng hờ hững xa cách như thế, cũng không muốn bản thân khổ sở che giấu, thảm hại như vậy.
Trước kia có bao nhiêu người mắng chửi hắn lòng lang dạ sói, lời này quả thật không sai.
Trước kia có bao nhiêu người mắng chửi hắn lòng lang dạ sói, lời này quả thật không sai.
“Ta có vài việc muốn thương nghị với Đại phu nhân. Đại phu nhân có thể cho người xung quanh lui xuống không?”
Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.
“Trước khi nàng thành thân từng viết cho ta một phong thư, muốn ta bỏ trốn cùng nàng.” Cố Sở Sinh chậm rãi mở mắt, vén rèm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc của hắn.
Ánh mắt thiếu niên mang theo sự mãnh liệt, cố chấp điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, nghiêm túc nói: “Ta đồng ý. Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi.”
***
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, cuối cùng quyết định chủ động một chút. Hắn mở miệng gọi: “Đại phu nhân.”
“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?”【】 Vở kịch nhỏ Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.】
Cố Sở Sinh: A Du, nếu ta muốn nàng thì sao?
Vệ Uẩn: Quân địch còn ba mươi giây tới chiến trường.
Ôi sâu đậm cứ như thể a yêu c thật nhiều. Nhưng ai biết đc kiếp trc a ntn???
Gớm nữa lúc trc thì dè bỉu chê bôi A Du giờ bày đặt thắm thiết si tình.
Phải nói là mơ tưởng sao mà A Du tỷ bỏ trốn với ngươi cơ chứ
ôi ôi ôi…nghẹt thở
Tra nam. Xin nhắc lại tra nam
Gặp đúng người mà sai thời điểm. Mất rồi mới tiếc Cố đại nhân nhỉ? Có thì ko biết quý trọng. Thật đáng tiếc.
Ở kiếp trước có thể thấy khi Sở Du và Cố Sở Sinh rõ ràng yêu nhau, nhưng ngôn ngữ tình yêu của 2 người lệch sóng quá, rồi trong cuộc hôn nhân nhiều mâu thuẫn từ sự lệch sóng này mà thúc đẩy ra những khía cạnh xấu nhất của cả 2 người, Sở Du thì ghen tuông, hi sinh nhẫn nhịn quá nhiều, quá cứng đầu và mạnh mẽ (trong mắt CSS) – Cố Sở Sinh thì hèn mọn sĩ diện đàn ông cao (kiểu alpha male ko thích phụ nữ quá mạnh mẽ lấn át mình). Đến… Đọc thêm »