Sơn Hà Chẩm – Chương 40 (2)

Chương 40 (2)

Cố Sở Sinh khiến nàng cảm thấy hình như bản thân nảy sinh ảo giác

Editor: Khuê

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trong phủ đệ quý tộc Hoa Kinh, người được gọi là Đại phu nhân chỉ có một, đó chính là nữ tử phụ trách quản lý hậu viện. Bây giờ Liễu Tuyết Dương đã lùi về sau màn, không quản việc nhà, dù Vệ Uẩn trở thành Trấn Bắc Hầu nhưng lại chưa lập gia đình, vì vậy danh xưng Đại phu nhân Vệ phủ liền rơi xuống người của phu nhân nguyên Thế tử.

Nghe xưng hô này, Cố Sở Sinh mới đột ngột hoàn hồn. Thấy Sở Du nhìn qua, hắn vội vàng cúi đầu, ổn định lại tâm trạng, sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư. Cố Sở Sinh lùi một bước: “Thật có lỗi, bỗng nhiên gặp lại cố nhân, khó tránh khỏi thất lễ.”

Hắn ép hơi nóng nơi đáy mắt quay trở ngược về. Sau khi nhắm mắt ổn định tâm trạng, hắn mới ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười với mọi người, chắp tay: “Tại hạ Cố Sở Sinh, bái kiến Đại phu nhân.”

 

S Du không lên tiếng,ɩnàng nhìn CS Sinh, cmthy ngưi trưcÏmt có phnũk quái.

Nàng chămichú nhìn hn.T trưc đếnénay, hn vnìkhông thích cưivi nàng. CiS Sinh này,,b ngoài khéoİđưa khéo đy,ếai cũng boõhn tt tính.Nhưng ch riêngìvi nàng, hnchưa bao giùbày sc mtĬtt, nếu khôngphi là châmchc khiêu khích,thì là lnhlùng ít nói.

Nhưngvào lúc này,hn lng lngļnhìn nàng, trongĮmt còn mangétheo hơi nưcéchưa tan, trênmôi n ncưi gn nhưhoàn m. Tuynhiên n cưiıkia li khôngľkhiến ngưi taīcm thy gidi, ngưc liĺkhiến cho SDu cm thyɨhình như hn…

Hìnhánhư hn munăbn thân đi)din vi nàngĺbng dáng vđp đ nht.

Nghĩòđến đây, SõDu lp tccm thy vòvn.

Nàng rút linhưng suy nghĩđiên r đó,ăbưc ra tòsau lưng VThu, hành lívi C SSinh, l đnói: “Bái kiếnC đi nhân,ɩthiếp thân phngémnh Trn QucHu đến đâybo v Cìđi nhân vĩkinh. Không biếtơtình trng Cđi nhân hinũnay thế nào,ìcó th lptc lên đưng²đưc không?”

Tháiĩđ lãnh đm,ca S DuĮlàm C SSinh ngn ngưi,nhưng hn nhanh²chóng hiu ra.S Du làïmt ngưi rt¸có ý thcɪtrách nhim, nếunàng đã gcho V Quân,ídù V Quân°chết, ch cn²nàng còn làĐi phu nhânV gia mt³ngày, nht đnhs bo vthanh danh Vgia, tuyt đikhông làm chuyngây tn hiđến danh dV gia, liÍcàng không làmîchuyn có liưvi V Quân.

Nămăđó nàng làmĬC phu nhân,nàng cũng vôcùng nghiêm khc(vi bn thânnhư thế. Dùtrong nhà quyđđến long triìl đt, bên ngoài, nàng,cũng không làmhn khó xna phn. Hnılà ngưi màưnàng tng cùngưc hn btrn, hôm nayôgp hn, đươngnhiên nàng phiÍgi khong cách.

Tronglòng C SSinh cm thychua xót, nhưng{cũng phi hpvi S Du,Ikhông nói thêmígì, ch đáp:èĐưc.”

Dt li,hn ngng đu,nhìn S Du,³du dàng nói:ũ“Nàng nói gìįcũng đưc hết.”ơ

Nghe hn nóithế, trong lòngnhng ngưi tiļđó đu dânglên cm giácIk quc. SDu v nhưkhông nghe thy,giơ tay lên,nói: “Đi nhân,ími.”

C SéSinh gt đu,ôt gng gưngbưc ra ngoài.

RõIràng trên ngưihn b thương,jmáu nhum đıy phc, nhưngìhn li khôngnói tiếng nào.S Du boìhn đi, hnĩc thế màđi.

Trưng Nguyt vàVãn Nguyt đuébiết chuyn trưc{đây ca haiÏngưi. Mc dùïc hai cmthy k l,ùnhưng cũng suyđoán đưc phnínào, không nóiõgì nhiu.

Nhưng ámìv V giali không chuèni. Mt ngưijtrong đám ngưi¹đi theo sauîlưng S Dukhông nhn đưc,bưc lên trưcnói vi VãThu: “Ánh mttên tc tîkia nhìn Điúphu nhân khôngìn lm.”

“Ngươiètưng ta mùïà?”

V Thuìlnh nht đáp,úánh mt ca,C S Sinhđã không thļs dng t[nng cháy đhình dung nari. V Thuôm kiếm, lnhĭging nói: “Cóđiu bây giìhn vn chưalàm gì, tmthi c chxem, đi đếnHoa Kinh đãìcó tiu HuĮgia chnh hn.”)

“Nếu chưa tiıHoa Kinh mà²hn đã làmgì thì sao?”

V Thu khônglên tiếng. Mtũlát sau, hnchm rãi đáp:Vy phi xemý ca Điphu nhân.”

Lúcđám th vì phía sauthm thì toình, C SSinh đã đitheo sau lưngS Du rangoài dt nga.

SDu đi nhanh,không quan tâmhn chút nào,ĭthm chí bivì hn cũlo đo theoúsau mà nàngcòn cm thybc bi.

Nàng không¸mun dính líuínhiu đến CS Sinh, dâydưa mt kiếpđã đ ri,ĩchng l cònmun dây đếnĭđi này?

Nm mơéđi!

S Du khôngĩnhn đưc bưcnhanh hơn. CS Sinh vnİchm chp đitheo, vì cɪđng mnh nênvết thương liãchy máu, nhưnghn không hcm thy đau.ľĐi sau lưngS Du, nhìn)thy S Du¹còn sng íbên cnh, hnũđã cm thytrào dâng ngtngào.

S Du bưcİti bên nga.³Khi quay đuôli, nàng miļphát hin vếtếthương ca C:S Sinh đãchy máu lnna. Nàng nhíuímày, hi thăm:“Có tht làngài chu nikhông?”

L hn}chết gia đưng,fln này nàngĪđi công ccĺri.

Nghe S Duhi, C SSinh hơi sngs, sau đóbng dâng lêncm giác mngr như điên.

Dùĩnàng che giu¹thế nào, rtcuc vn là¹thích hn!

Hn mímưmôi, cúi đuìmun che giuín cưi. SDu b hànhàđng này caéhn da đếnda đu têļlit. Nàng cúcm thy ngưitrưc mt ging,như đu óccó vn đ,không th soīsánh như ngưi¹bình thưng đưc.

“Cóľth.”

C SìSinh nh gingúđáp: “Nàng đnglo, nàng õbên cnh ta,ta s khôngsao c.”

Ngheíhn tr li,ĩđt nhiên SĩDu có cmÍgiác kích đngmun chi th.ơKhi nàng ¹quân doanh đãĭhc đưc rtnhiu câu chi,ìchng qua vósau làm Cphu nhân, bhn un nnãnhiu năm misa li đưcnhư bây gi.ïHôm nay gpơli, ch trong]mt khc ngnêngi mà hncó kh năngìkhiến nàng nhìli k năngnày, đúng làĩcó bn lĩnh.

Nàngnghiêm mt quay¹đu sang chêkhác, tr ngưiĮlên nga, nói:Ї“Ta thy trngôthái ca ngàicòn kho lm,lên nga đi.”,

C S Sinhĭnh nhàng cưiòmt tiếng, nghiêng²đu đáp: “.”ĩ

Nói xong, hnăth tr ngưilên nga. Nhưngúdo th lcđã cn, hnĩth my lnícũng chưa lênđưc. Nhóm ngưiăbên cnh đuɪđã lên ngađng ch, nhưnghn vn còn,cht vt trèoɩlên.

Hn không nhngưi khác giúpíđ, vn )đó tiếp tcc chp. SīDu không hiuĩvì sao C¹S Sinh liïnhư thế này,İlòng nàng cóăhơi lon, lnhging ra lnh:íV Thu, ngươiàgiúp hn đi.”ú

V Thu ngnèngưi, bày vãmt ghét bđi qua, giơtay ra đC S Sinh.ìC S Sinhva lên nga,ưS Du đãlp tc cưinga chy.

Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”

Hiện giờ, Cố Sở Sinh mười bảy tuổi chưa làm gì có lỗi với nàng. Thật ra ngoại trừ chuyện nàng cố chấp muốn đi theo hắn, hắn ra sức cự tuyệt thì trước năm mười bảy tuổi, bọn họ cũng chẳng qua lại nhiều.

Sở Du nghe nàng nói như thế sững người.

Từ sau hôm đó, mỗi dịp lễ Tết, Cố Sở Sinh đều đến Sở gia thăm hỏi, tặng Sở Cẩm và nàng mỗi người một phần lễ vật. Sau đó hắn chơi đùa với Sở Cẩm, nàng cũng đi theo.

Nàng nghĩ chắc nàng bị ảo giác rồi.

Đúng vậy, nàng có gì mà bực bội tức giận chứ?

Sở Du nghe nàng nói như thế sững người.

Hiện giờ, Cố Sở Sinh mười bảy tuổi chưa làm gì có lỗi với nàng. Thật ra ngoại trừ chuyện nàng cố chấp muốn đi theo hắn, hắn ra sức cự tuyệt thì trước năm mười bảy tuổi, bọn họ cũng chẳng qua lại nhiều.

Cho dù có, cũng chỉ là Cố Sở Sinh cứu nàng năm mười hai tuổi trên chiến trường.

“Được rồi.” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, nói với người bên cạnh: “Vệ Thu sắp xếp đi, ai cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, trời sáng còn phải lên đường, đừng để mất sức.”

Dù nàng có oán hận nhiều hơn nữa, cũng không nên trả thù một người chưa làm gì.

Từ sau hôm đó, mỗi dịp lễ Tết, Cố Sở Sinh đều đến Sở gia thăm hỏi, tặng Sở Cẩm và nàng mỗi người một phần lễ vật. Sau đó hắn chơi đùa với Sở Cẩm, nàng cũng đi theo.

“Diêu Dũng truy nã tên Cố Sở Sinh trên khắp châu phủ, tiền thưởng hai vạn lượng vàng. Nếu ta có thể bắt được hắn, nửa đời sau chẳng cần lo rồi!”

Vệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”

***

Lần gặp mặt cuối cùng là sau khi hắn sa sút, nàng đơn phương tặng đồ đạc và viết thư tình cho hắn, hẹn hắn bỏ trốn.

Nghe lời nàng nói, Cố Sở Sinh cong mắt, dịu dàng đáp: “Ừ.”

Sở Du không nhìn hắn nữa, chạy lên phía trước. Cố Sở Sinh cầm bình thuốc, mở nắp ra, cẩn thận uống một viên, sau đó cất vào ngực quý trọng như báu vật.

Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.

Sở Du đờ người, sau đó ngoáy lỗ tai.

Cố Sở Sinh năm mười bảy tuổi chỉ là một người không thích nàng mà thôi.

Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”

Dù nàng có oán hận nhiều hơn nữa, cũng không nên trả thù một người chưa làm gì.

Vì để mình hả giận mà đi trả thù một người vô tội, cho dù mình tức giận là người kia ở tương lai, thì đây cũng là một loại ác.

Đúng vậy, nàng có gì mà bực bội tức giận chứ?

Một người có thể không làm việc thiện, nhưng cũng không thể làm việc ác.

Vì để mình hả giận mà đi trả thù một người vô tội, cho dù mình tức giận là người kia ở tương lai, thì đây cũng là một loại ác.Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì tìm được một khách điếm. Trên người Cố Sở Sinh có thương tích, dễ khiến người khác chú ý. Sở Du bèn bảo người đưa cho hắn một chiếc áo khoác, sau đó để Vệ Thu dìu hắn, ngụy trang thành dáng vẻ một công tử bệnh tật yếu ớt dẫn theo muội muội ra ngoài, bước vào trong khách điếm.

Sở Du dần khôi phục tâm trạng. Nàng nhìn Cố Sở Sinh đang đuổi theo phía sau, thả ngựa chậm lại, lạnh nhạt nói với người phía sau: “Chậm một chút, không gấp.”

Trường Nguyệt bên cạnh lấy làm lạ vì hành động của nàng, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?”

Mọi người nghe Sở Du ra lệnh, lập tức giảm tốc độ. Sở Du gọi rồi ném một bình thuốc cho Cố Sở Sinh, bình tĩnh nói: “Ngài uống thuốc này bổ sung thể lực trước, sắp đến khách điếm, ta bảo người trị thương cho ngài.”

Nghe lời nàng nói, Cố Sở Sinh cong mắt, dịu dàng đáp: “Ừ.”

Vở kịch nhỏ

Sở Du không nhìn hắn nữa, chạy lên phía trước. Cố Sở Sinh cầm bình thuốc, mở nắp ra, cẩn thận uống một viên, sau đó cất vào ngực quý trọng như báu vật.

Sở Du dần khôi phục tâm trạng. Nàng nhìn Cố Sở Sinh đang đuổi theo phía sau, thả ngựa chậm lại, lạnh nhạt nói với người phía sau: “Chậm một chút, không gấp.”

Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì tìm được một khách điếm. Trên người Cố Sở Sinh có thương tích, dễ khiến người khác chú ý. Sở Du bèn bảo người đưa cho hắn một chiếc áo khoác, sau đó để Vệ Thu dìu hắn, ngụy trang thành dáng vẻ một công tử bệnh tật yếu ớt dẫn theo muội muội ra ngoài, bước vào trong khách điếm.

Trong đó có vài vị thuốc rất quý, ở làng quê nghèo này chắc chắc không thể nào có được, cũng may lúc Sở Du đi đã chuẩn bị đầy đủ những loại dược liệu quý thường dùng, cái gì cần đều có hết.

Cố Sở Sinh ho khan bước lên phòng, những người khác trong tiệm cơm vẫn còn đang tám chuyện.

Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”

“Diêu Dũng truy nã tên Cố Sở Sinh trên khắp châu phủ, tiền thưởng hai vạn lượng vàng. Nếu ta có thể bắt được hắn, nửa đời sau chẳng cần lo rồi!”

Một người có thể không làm việc thiện, nhưng cũng không thể làm việc ác.

Sở Du liếc nhìn hai tên đó, không nói một lời. Cố Sở Sinh đã ngụy trang, vẻ mặt hết sức bình thản, cho dù hai người kia đứng trước mặt cũng không thể nào nhận ra.

Cố Sở Sinh bước vào trong phòng. Vừa vào, hắn đã lập tức ngã quỵ, Vệ Thu vội vàng gọi đại phu tới. Sau khi đại phu chẩn mạch cho Cố Sở Sinh, liền vội vàng kê đơn mang xuống.

Cả nhóm người bận rộn suốt một đêm, cuối cùng tình trạng Cố Sở Sinh cũng ổn định. Đại phu lau mồ hôi lạnh, cảm khái: “Người này đúng là ngoan cường. Người bình thường bị thương như hắn đã gục ngã từ lâu rồi.”

Trong đó có vài vị thuốc rất quý, ở làng quê nghèo này chắc chắc không thể nào có được, cũng may lúc Sở Du đi đã chuẩn bị đầy đủ những loại dược liệu quý thường dùng, cái gì cần đều có hết.

Cố Sở Sinh năm mười bảy tuổi chỉ là một người không thích nàng mà thôi.

Cho dù có, cũng chỉ là Cố Sở Sinh cứu nàng năm mười hai tuổi trên chiến trường.

Cả nhóm người bận rộn suốt một đêm, cuối cùng tình trạng Cố Sở Sinh cũng ổn định. Đại phu lau mồ hôi lạnh, cảm khái: “Người này đúng là ngoan cường. Người bình thường bị thương như hắn đã gục ngã từ lâu rồi.”

“Vâng.”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn Cố Sở Sinh đang mơ mà nhíu chặt lông mày, lòng không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng.

“Được rồi.” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, nói với người bên cạnh: “Vệ Thu sắp xếp đi, ai cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, trời sáng còn phải lên đường, đừng để mất sức.”

“Vâng.”

Lần gặp mặt cuối cùng là sau khi hắn sa sút, nàng đơn phương tặng đồ đạc và viết thư tình cho hắn, hẹn hắn bỏ trốn.

Vệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”

Sở Du đờ người, sau đó ngoáy lỗ tai.

Cố Sở Sinh ho khan bước lên phòng, những người khác trong tiệm cơm vẫn còn đang tám chuyện.

Nàng nghĩ chắc nàng bị ảo giác rồi.

Trường Nguyệt bên cạnh lấy làm lạ vì hành động của nàng, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người đang làm gì vậy?”

“Mau cho ta một viên kẹo.” Sở Du vội duỗi tay ra, gương mặt hoảng hốt: “Ta ăn cho bớt sợ.”

***

Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”Đồ nàng tặng, hắn đều trả lại không sót một thứ. Mà thư nàng hẹn hắn bỏ trốn cũng bị hắn trả lại.Cố Sở Sinh vội vàng thúc ngựa đuổi theo, ngựa xóc nảy khiến trong miệng hắn toàn là mùi máu. Vãn Nguyệt nhìn thấy không khỏi lo lắng, trước nay nhở nàng luôn thận trọng, bèn chạy lên trước bắt kịp Sở Du, nhỏ giọng nhắc: “Cố công tử trông không ổn lắm, đường lại xốc nảy, phu nhân có gì tức giận thì cũng nên chờ giải quyết xong việc của tiểu Hầu gia rồi hẳn giận.”Vở kịch nhỏVệ Thu nhận lệnh. Sở Du dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe Cố Sở Sinh khàn giọng thều thào: “A Du…”

Mặc Thư Bạch: “Từ khi nào ngươi nhận ra mình không phải là nam chính?”

Cố Sở Sinh bước vào trong phòng. Vừa vào, hắn đã lập tức ngã quỵ, Vệ Thu vội vàng gọi đại phu tới. Sau khi đại phu chẩn mạch cho Cố Sở Sinh, liền vội vàng kê đơn mang xuống.

Cố Sở Sinh: “Từ khi A Du nhìn thấy ta không leo lên ngựa được, bảo Vệ Thu qua đỡ ta. Chẳng phải diễn biến bình thường là nàng không đành lòng nên kéo ta lên ngựa, sau đó thúc ngựa phi nhanh, cùng hưởng thụ thế gian phồn hoa sao?!”

5 28 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

304 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thư
Thư
3 Năm Cách đây

A Du… Nghe buồn não nề luôn, giờ đã chẳng còn ai đáp lại chàng khi chàng gọi A Du nữa rồi

Lily
Lily
3 Năm Cách đây

Khổ, giờ có quan tâm cũng k dành đc tình cảm của nàng.

Hoa Niên
Hoa Niên
3 Năm Cách đây

Mấy chương về sau SD có biết CSS cũng trọng sinh như mình không, mong chị đừng biết luôn biết cũng chẳng thay đổi được gì

Thu Hà
Thu Hà
3 Năm Cách đây

A Cố ơi bớt bớt đã, chị nhà tôi cho a ra đảo rồi nhé. Giờ chị tôi là người Vệ phủ roài

Phan Thị Tú Oanh
Phan Thị Tú Oanh
3 Năm Cách đây

Những lúc thế này thật mong sự xuất hiện của Vệ thế tử quá đi.

Bách Hợp
Bách Hợp
3 Năm Cách đây

Có ko giữ mất đừng tìm, h SD đã trở về sống đúng với bản chất của nàng r, ko bị tình yêu làm mờ mắt nữa

BeoyHeo
BeoyHeo
3 Năm Cách đây

Ai tiêm cho CSS 1 mũi tiêm cho bớt bệnh ảo tưởng hộ tui cái 😠 Nghĩ gì mà tưởng A Du vẫn thích mình :)) Tiểu Thất mà nghe thấy câu “A Du” này nổi cơn tam bành là cái chăc.

An Thư
An Thư
3 Năm Cách đây

Chết cười đoạn bà Du ăn kẹo =)) chị hốt hoảng quá mà haha

Chi Chi
Chi Chi
3 Năm Cách đây

Ám vệ Vệ phủ bà tám dễ thương quá. Chưa gì đã lo giữ vợ cho chủ rồi :))).

Aloha!!
Aloha!!
3 Năm Cách đây

Tưởng tượng cảnh cố sở sinh mặt đầy máu, đầu tóc rối bù bẽn lẽn cười nịnh nhìn Sở Du mà có chút buồn cười

304
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!