Chương 42
Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du không lên tiếng.
Nàng trầm mặc, kiềm nén cảm xúc của mình. Có một phút chốc, nàng sợ bản thân kích động nhảy lên đâm người trước mặt này một đao.
Hắn bảo nàng đi theo hắn.
Đây là ý gì?
Những lời này chứng tỏ hắn nhẹ nhàng phủ nhận sáu năm cố gắng, sáu năm đau khổ, hết thảy mười hai năm đều bị lời nói này phủ định sạch.
Nàng yêu hắn mười hai năm, hận không thể moi hết tim gan ra cho hắn chỉ vì một câu nói này, nhưng hắn không nói. Ngược lại ở kiếp này, ngay lúc nàng chẳng cho hắn thứ gì, hắn lại nói những lời này với nàng.
Là nàng sai rồi sao?
Ôngạtrời cho nàngỗtrọng sinh trởἵvề là muốnúđánh một chưởng[lên đầu nàng,ấnói cho nàngľbiết nàng saiụrồi sao?
Không phảifCố Sở Sinh‹niên thiếu khôngĩthích nàng, màỏlà nàng bàoỵmòn tình yêuìcủa Cố SởẹSinh?
Nhưng nàng đãἱlàm sai cáiỉgì?
Nàng dốc hếtἵtâm tư bảoỡvệ hắn, thươngựtích chất chồng,ộnăm năm thángĨtháng mài mònḷgóc cạnh, biếnơthành Cố đạiỹphu nhân nămửđó.
Nàng vốn dĩἱlà người cóợthể một roiủquất nữ tửặlắm mồm xuốngÎngựa, quay đầuḽlại chịu đượcἰmười đòn quânĪcôn. Nhưng ởĩbên cạnh hắn,ènàng học cách(dối trá, họcἷcách mỉm cườiýtrầm ổn, giốngènhư một phụĪnhân hậu trạchưđấu khẩu vớiỗngười khác.
Nàng vốnờdĩ là ngườiìsau cuộc chiếnĬvây quanh đốngílửa, đập vòặrượu, uống thốngẫkhoái, hát caívang cùng cácĬtướng sĩ. Nhưngỉsau khi lấyḹhắn lại giốngjnhư mãnh hổırút nanh vuốtịchính mình, trởÏthành một conámèo ngoan ngoãn.
Hắnɩluôn nói nàngἷkhông tốt, không,thích nhìn điệuļbộ giả tạoũcủa nàng. Nhưngậnếu hắn thậtĭsự nhìn kỹ,ạsao lại khôngíthấy Sở Duἴvà Cố đạiằphu nhân cănộbản là haiļngười khác nhau.
Nàngằvì tình yêu²đánh mất chínhọmình, khó tráchîkhiến người khácĩkhinh thường.
Thấy SởằDu trầm mặc,ĩCố Sở Sinhềhơi bất an,Įthấp thỏm mởưmiệng: “A Du…”î
“Đừng gọi taỉnhư vậy.”
SởâDu bất chợtḽcắt lời hắn,ủsắc mặt CốïSở Sinh táiíđi, nàng ngướcỉmắt lên nhìnữhắn.
Cố Sở Sinhíthiếu niên khôngệcó khí chấtἴtàn nhẫn củaốsau này. CốỵSở Sinh sau¸này làm quanẵmười hai năm,ặtrên quan trườngậđã không cònãsự kiêu ngạoĩnhiệt huyết lúcỏthiếu niên. CốởSở Sinh nàngắthấy lúc nàyằvẫn còn thanhỡsạch. Nàng hít¸sâu một hơi,ọkiềm chế tất(cả cảm xúcIcuộn trào, lùiĨvề sau mấyibước, rồi lạiịngồi quỳ xuốngởlần nữa.
“Niên thiếuờkhông hiểu thếôsự, mạo muội²cầu quân, làịta quá phận.”ò
Nàng lẳng lặngİnhìn hắn, ánh²mắt quyết tuyệt:ἱ“Thế nhưng hômẩnay lòng thiếpĺđã tỏ, xinìCố đại nhânưxem đó nhưằtrò đùa, mâyìkhói thoảng qua.”Ĭ
Nghe nói thế,¹Cố Sở Sinhjdần siết chặtἰnắm tay: “Lòngổthiếp đã tỏ?ìXem như tròɨđùa? Có ngườiảlấy chuyện nàyira làm trò]đùa sao, cóềngười lấy chuyệnIbỏ trốn theoЇnam tử đểăđùa giỡn sao?”ữ
“Nàng thích ta,átrong lòng nàngfkhông rõ ư?!”Ï
“Rõ chứ.” SởỗDu nhìn dángľvẻ thất thố{của Cố SởĩSinh, bản thânềtrái lại bìnhítĩnh xuống. Nàngựnhìn đôi mắtĮửng đỏ củaỉhắn, giọng điệuôbình thản: “Thiếpũthân biết, lúcìniên thiếu mìnhêtừng thích Đại)nhân. Mười hai¹tuổi năm ấy,ỵngười nọ áoúđỏ giá ngựaỉmà đến, thiếpịthân vui mừngứkhôn xiết.”
Nghe[thế, nước mắtĺCố Sở Sinhởkhông thể kiềm¹chế được nữa,Ītừ từ lănẻxuống.
Mười hai tuổiẩnăm ấy…
Mười haiỉtuổi năm ấy,ọlúc thành bịἶphá, hắn vốnựra ngoài báoîtin, nhưng xaâxa lại nhìníthấy cô nươngìđó.
Đấy làẵlần đầu tiênḽhắn cầm tayơmột cô nương,ècũng là lầnẩđầu tiên ômἲấp một người.
Sauốkhi nàng chết,:hắn từng mườngïtượng lại cảnhĪtượng đó vôἳsố lần. Khiứấy, Cố SởɨSinh vẫn làâĐại công tửãCố gia. Hắnỉhăng hái nhiệtỉhuyết, trẻ tuổiẩtự mãn, đóữhẳn là thờiíkhắc đẹp đẽùnhất đời hắn.
Hắnírun rẩy, mímơchặt môi, nướcỉmắt lã chã.
Hắnĩmuốn ngăn cảnảlời nói tiếpậtheo của nàng,îmuốn tất cảįlời nói ngừngἷngay tại thời:khắc này. Nhưngľhắn biết, hắnẳphải nghe, chỉìkhi nghe, hắnḽmới biết mìnhểcó thể làm}gì.
“Cái Sở Duẵmuốn bất quáọchỉ là mộtâchút dịu dàng.ḷTừ khi sinhớra đến nay,èphụ thân và²huynh trưởng chưa²từng xem SởềDu là nữâtử, mẫu thânặcũng chưa từngắxem Sở Duịlà nữ tử.ụThế nhưng ngayɪthời khắc côngỏtử vươn tay,ừSở Du xemưcông tử làầsự cứu rỗi,ừcho nên cáiúta yêu khôngỹphải là côngịtử, mà chỉòlà sự ảoİtưởng mà SởįDu vẽ ra.”ḽ
Dứt lời, SởồDu chậm rãiἰmỉm cười: “Choẫđến khi gảĩcho Thế tử,ẽSở Du mớiἰbiết cái gọiìlà tình cảm²không phải làỉnhư thế.”
“Nàng}chỉ mới gặpớhắn một lần.”ỉ
Cố Sở Sinhỏkhàn giọng nhắcânhở: “Sau đó,ậhắn đã chếtĨrồi.”
Sở Du²khẽ cười: “Mặcữdù chỉ gặpímặt một lần,ỉnhưng trong mỗiạhành vi cửẵchỉ, chàng đềuóđối với taÍrất tốt. Cáiỹtốt Cố côngìtử cho taébất quá cũngíchỉ như mộtἳngười đối vớiìmột nữ tửĩbình thường, cònìcái tốt Thếîtử cho ta¹là như châu:như ngọc. Sauằkhi ra chiếnữtrường, dù lúcjbận rộn, Thếòtử cũng khôngểquên gởi thưįcho ta. Taíngưỡng mộ Thế}tử anh hùngĨhào kiệt, mặcýdù chàng tửïtrận sa trường,ýnhưng vĩnh viễnịtồn tại trongẽlòng thiếp thân.”ï
Cố Sở Sinhàkhông nói nênἵlời. Hắn siết‹chặt nắm tay,ḹtoàn thân runàrẩy.
Đau quá, saoễlại đau nhưĪthế.
Vì sao hắnỉphải trọng sinh,õvì sao lạiỉphải trở về,ềchính tai ngheịthấy Sở Duịnói trước giờỗnàng chưa từngỷyêu hắn, chỉ°là tự mìnhỉảo tưởng màđthôi.
Nàng cho rằngẹhắn không biếtỵsao?
Hắn biết, nhưng:hắn vẫn luônἱlừa mình dốiứngười. Nhiều nămưtrôi qua, hắnừvẫn biết ngườiἲnàng ái mộũchính là anhảhùng nam nhifđội trời đạpỏđất, chưa baoừgiờ là tiểuỹnhân chính kháchẻtrốn trong bóngétối, lần giở¸thủ đoạn. Nếuẩnhư cái nàngâhướng tới là‹ánh mặt trờiếchói chang, thìĭhắn chính làíánh trăng uḹtối.
Nàng đã nhìn lầm người, nàng tự cho là đúng. Có điều nàng là người vẫn luôn cố chấp ngoan cố, vì vậy mới có thể cố chấp một lần là sáu năm trời.
Sở Du cau mày. Cố Sở Sinh nhìn mũi kiếm chỉ vào mình, lòng đầy sảng khoái. Hắn cười to, cất tiếng: “Nàng đến giết ta đi!”Sở Du không lên tiếng, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Đại nhân vẫn chưa làm sai chuyện gì, ta giết ngài làm chi? Còn nếu ngài làm sai chuyện gì…” Sở Du nhấc tay vén tóc ra sau tai, mắt nhìn về nơi xa: “Ta cần giết, đương nhiên sẽ không nương tay. Ta không cần giết, tự nhiên sẽ có người giết ngài.”Hắn đợi nàng thuyết phục hắn, trách mắng hắn.
Sáu năm sau, cuối cùng nàng không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc muốn hoà ly với hắn.
Sở Du cảm thấy kỳ lạ. Nàng đứng bên cửa, ngoảnh lại nhìn hắn: “Ngài có lựa chọn của ngài, ngài và ta không can hệ nhau, ta mắng ngài làm gì?”
Nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể ở trong đau khổ, vùng vẫy, không thoát ra được.
Hắn vẫn luôn chờ ngày đó. Tình yêu này của nàng giống như lâu đài trên không(*), sao hắn lại không biết đấy chỉ là ảo tưởng.
Có một ngày nàng sẽ tỉnh mộng, có một ngày nàng sẽ nhận ra.(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.
(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.
“Chắc là vẫn có nhỉ?” Sở Du thở dài, cười khẽ: “Nếu Cố đại nhân là người xấu, muốn giết ngài, hẳn sẽ rất phí sức đấy.”
“Không nói đâu xa…” Bản thân Sở Du không hề phát giác tiếng cười của nàng ẩn chứa đôi chút tư niệm: “Nếu ngài hại nước hại dân, với tính tình của Tiểu Thất nhà chúng ta, e rằng đệ ấy chính là người đầu tiên muốn ra tay.”
Có một ngày nàng sẽ tỉnh mộng, có một ngày nàng sẽ nhận ra.
Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”
Nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể ở trong đau khổ, vùng vẫy, không thoát ra được.
“Ta không muốn!”
Nhưng Sở Du nghe xong, chỉ ngẩn người. Lát sau, nàng gật đầu: “Cũng phải, đây là lựa chọn của Đại nhân. Thiếp thân chỉ thuận miệng nói, Đại nhân không cần nghĩ nhiều.”
Cho nên hắn nhiều lần tự nhủ mình ghét nàng, thời niên thiếu nói đi nói lại, cứ tưởng rằng đó là sự thật. Cho đến khi nàng chết, hắn mới không nói những lời tổn thương người như vậy nữa, mới dám từ từ mở ra trái tim giấy nắm chặt trong tay, nhìn rõ tim mình.
“Nàng muốn giết ta?” Cố Sở Sinh nghe thế, chậm rãi bật cười. Hắn chống người dậy, rút kiếm treo ở cạnh giường, xoay chuôi kiếm đưa cho nàng: “Vậy nàng đến đây.”Tại sao ta phải toại nguyện cho nàng?
Nhưng vì sao lại nói cho hắn biết?
Sở Du thấy hắn không nói lời nào mà chỉ rơi lệ. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện niên thiếu mạo muội, vẫn xin công tử lượng thứ. Trời cao biển rộng, dân sinh lắm gian truân, công tử có tài trị quốc an dân, cũng có chí hướng rộng lớn, mong ngày sau đại triển hoành đồ(*), trở thành bảo vật nước nhà, bảo vệ lê dân bá tánh Đại Sở ta…” Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thịnh thế giang sơn.”
(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn
Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?
Cố Sở Sinh giống như quay trở về lúc tranh chấp cùng Sở Du năm đó. Nàng không thích hành vi tiểu nhân của hắn, chê trách hắn không màng đại cục. Lúc nào hắn cũng gây gỗ với nàng, rất ghét nàng vì người khác mà xung đột với hắn.
“Ý nàng là…” Ánh mắt hắn dại đi: “Nàng không thích ta. Ta và nàng không có quan hệ, cho nên đối với nàng, ta là người tốt hay xấu đều không liên quan?”
Hắn nhìn ánh mắt thuần khiết ôn hoà của nàng, hỏi không ra.
Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”
Sở Du thấy hắn không nói lời nào mà chỉ rơi lệ. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện niên thiếu mạo muội, vẫn xin công tử lượng thứ. Trời cao biển rộng, dân sinh lắm gian truân, công tử có tài trị quốc an dân, cũng có chí hướng rộng lớn, mong ngày sau đại triển hoành đồ(*), trở thành bảo vật nước nhà, bảo vệ lê dân bá tánh Đại Sở ta…” Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thịnh thế giang sơn.”
Nghe thế, Cố Sở Sinh ngẩn người. Hắn nhìn Sở Du đi ra, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không mắng ta?”Hắn nhìn ánh mắt thuần khiết ôn hoà của nàng, hỏi không ra.
Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn
“Ta không muốn!”
Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”
Tại sao ta phải toại nguyện cho nàng?
Tại sao nàng có thể ung dung rời đi, lại còn có thể yêu cầu hắn làm này làm nọ, nàng là gì của hắn? Nàng dựa vào đâu lại chỉ huy việc làm của hắn như vậy.
Cố Sở Sinh giống như quay trở về lúc tranh chấp cùng Sở Du năm đó. Nàng không thích hành vi tiểu nhân của hắn, chê trách hắn không màng đại cục. Lúc nào hắn cũng gây gỗ với nàng, rất ghét nàng vì người khác mà xung đột với hắn.
Cho nên hắn nhiều lần tự nhủ mình ghét nàng, thời niên thiếu nói đi nói lại, cứ tưởng rằng đó là sự thật. Cho đến khi nàng chết, hắn mới không nói những lời tổn thương người như vậy nữa, mới dám từ từ mở ra trái tim giấy nắm chặt trong tay, nhìn rõ tim mình.
Hắn đợi nàng thuyết phục hắn, trách mắng hắn.
Nhưng Sở Du nghe xong, chỉ ngẩn người. Lát sau, nàng gật đầu: “Cũng phải, đây là lựa chọn của Đại nhân. Thiếp thân chỉ thuận miệng nói, Đại nhân không cần nghĩ nhiều.”
Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”
(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.
Nghe thế, Cố Sở Sinh ngẩn người. Hắn nhìn Sở Du đi ra, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không mắng ta?”
Sở Du cảm thấy kỳ lạ. Nàng đứng bên cửa, ngoảnh lại nhìn hắn: “Ngài có lựa chọn của ngài, ngài và ta không can hệ nhau, ta mắng ngài làm gì?”
“Ý nàng là…” Ánh mắt hắn dại đi: “Nàng không thích ta. Ta và nàng không có quan hệ, cho nên đối với nàng, ta là người tốt hay xấu đều không liên quan?”
Hắn vẫn luôn chờ ngày đó. Tình yêu này của nàng giống như lâu đài trên không(*), sao hắn lại không biết đấy chỉ là ảo tưởng.
“Chắc là vẫn có nhỉ?” Sở Du thở dài, cười khẽ: “Nếu Cố đại nhân là người xấu, muốn giết ngài, hẳn sẽ rất phí sức đấy.”
Sáu năm sau, cuối cùng nàng không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc muốn hoà ly với hắn.
“Nàng muốn giết ta?” Cố Sở Sinh nghe thế, chậm rãi bật cười. Hắn chống người dậy, rút kiếm treo ở cạnh giường, xoay chuôi kiếm đưa cho nàng: “Vậy nàng đến đây.”
Sở Du cau mày. Cố Sở Sinh nhìn mũi kiếm chỉ vào mình, lòng đầy sảng khoái. Hắn cười to, cất tiếng: “Nàng đến giết ta đi!”
Sở Du không lên tiếng, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Đại nhân vẫn chưa làm sai chuyện gì, ta giết ngài làm chi? Còn nếu ngài làm sai chuyện gì…” Sở Du nhấc tay vén tóc ra sau tai, mắt nhìn về nơi xa: “Ta cần giết, đương nhiên sẽ không nương tay. Ta không cần giết, tự nhiên sẽ có người giết ngài.”
“Không nói đâu xa…” Bản thân Sở Du không hề phát giác tiếng cười của nàng ẩn chứa đôi chút tư niệm: “Nếu ngài hại nước hại dân, với tính tình của Tiểu Thất nhà chúng ta, e rằng đệ ấy chính là người đầu tiên muốn ra tay.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Ngại quá, kẹt xe, 6 giờ vẫn chưa chạy tới đoàn phim. Mọi người chờ tí, 9 giờ ta chắc chắn sẽ tới.
P/s (Zens Zens):
Hôm nay rảnh rỗi nên tám với mọi người một chút.
Mọi người có biết nghĩa của tên Vệ Uẩn và Sở Du là gì không?
Trong tiếng Trung, chữ Uẩn được viết thế này 韫 (là giản thể của chữ 韞), nghĩa của nó là “cất giấu”.
Lấy ví dụ một câu trong Luận Ngữ có chữ Uẩn:
子貢曰:有美玉於斯,韞匵而藏諸?求善賈而沽諸?
子曰:沽之哉!沽之哉!我待賈者也!
Hán – Việt là:
Tử Cống viết: Hữu mỹ ngọc ư tư, uẩn độc nhi tàng chư ? Cầu thiện cổ nhi cô chư?
Tử viết: Cô chi tai, cô chi tai! Ngã đãi cổ giả dã.
Dịch nghĩa:
Tử Cống nói: Có viên ngọc đẹp ở đây, cất giấu vào rương? Hay tìm thương nhân biết giá trị mà bán?
Khổng tử đáp: Bán đi, bán đi! Ta đang đợi người thương nhân đó đây.
Giải nghĩa:
Khổng tử có tài nhưng không ra làm quan, như viên ngọc quý bị cất giấu.Tử Cống đem chuyện ngọc quý để dò la tâm ý Khổng Tử. Viên ngọc là ẩn dụ chỉ tài năng, ý của Khổng tử là mình đang chờ vua chúa mời ra làm quan.
Rồi, bây giờ đến tên của Sở Du. Trong tiếng Trung, chữ Du được viết thế này 瑜
Đố mọi người, nghĩa của nó là gì? Hehe, tra đi, tra xong sẽ có bất ngờ đấy!
Cho mọi người luôn web từ điển nè, vì website ko cho copy nên, mọi người copy chữ 瑜 từ Link1 này để tra nhé ^^
Lần đầu mình thấy một editor có tâm vậy lun ák, tìm ra ý nghĩa sâu xa của cái tên mà tác giả đã đặt
Thấy tội CSS ghê ?
Sao mình ko tìm ra nghĩa chử Du?!
Ý nghĩa chữ Du: Trong hòn ngọc chỗ nào trong suốt đẹp nhất gọi là Du.