Sơn Hà Chẩm – Chương 41

Chương 41

Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi

Editor: Khuê

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đều biết Sở Du đang nói đùa. Từ trước khi xuất giá, tính nàng vẫn luôn thất thường như vậy.

Còn cảm giác của Sở Du thì lại xuất phát từ nội tâm thật, nàng đúng là muốn ăn cho đỡ sợ.

Cố Sở Sinh gọi tên nàng? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nếu như hỏi kiếp trước Cố Sở Sinh ghét ai nhất, Sở Du cảm thấy chắc chắn chính là mình. Hắn đối xử với ai cũng luôn lịch sự nhã nhặn, chỉ duy nhất đối với nàng là luôn ác mồm ác miệng. Đối với ai hắn cũng có thể dùng lý trí để cân nhắc thiệt hơn, chỉ duy đối với nàng là sự chán ghét đã vượt cả lý trí.

Hắn gọi tên nàng ư, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng nghĩ lại, Sở Du có phần không dám chắc.

Tht ra trưc khi nàngxa xôi ngànĨdm đi tìmC S Sinh,nàng cũng chưahiu hn lm.Lúc đó, hìnhtưng C SSinh trong lòngînàng là mtýđi ca cahoàn m. Khiy, tình cmùca C SSinh đi vinàng là gì?

Nàngãkhông biết.

Bt cht,S Du nyra mt ýfnghĩ hết scìt luyến, l]nào ngay tban đu CS Sinh đãthích mình? Chvì mt vàichuyn sau này,]hoc là hànhđng trn theotrai ca nàngýkhiến hn thayfđi thái đ?

Cũngđâu có khnăng C SSinh trng sinhĨtr li?

Nghĩ đếnìđây, S Duĩngay lp tcìgt b.

Nàng vàıC S Sinhdây dưa mưiĩhai năm, tìnhcm tng bưcchuyn xu, vĩsau hai ngưiánhìn nhau làđã ghét. LúcĨc hai mithành thân, tìnhhình không tÎđến vy. Đôiíkhi C SļSinh cũng săđi x ttvi nàng, nhtlà khi hnơkhông đưc tnhôtáo lm. Víd như lúcíbn h Įph nha Huynlnh đơn sơ,ban đêm ltɪgió. Có lúc(hai ngưi ngsay, b giólùa, hn sămơ màng ômýcht nàng rifhi: “Có lnhkhông?”

Nhưng sau đóíthì sao?

Sau đóĭtình cm dnchuyn xu, nàngkhông thích hnlàm nhiu chuyntiu nhân âmìhim, hn khôngthích dáng vĩl mãng chngíging ph nìca nàng. Chođến khi trli Hoa Kinh,S Cm xutīhin, hn munđón S Cmvào ph, haiĭngưi li càngõm ĩ liênmiên.

Nàng ghen ghétéđến biến đihoàn toàn, hnİtht th đếnímt mày khó[ưa.

Tri qua mưihai năm, cuctình này, hocIcó th gilà tình cm¹đơn phương canàng ch cònĺli thương tích(đy mình.

Nếu nhưâC S Sinhótrng sinh, erng giây phút}nhìn thy nàng,không biết trongũlòng chán ghét¹c nào, đươngĪnhiên là chycàng xa càngtt, không chmmt bưc.

Nh liìkiếp trưc, nhngĪsuy nghĩ nccưi kia trong}lòng S Duìdn dn biếnmt. Nàng cũngkhông mun biếtti sao CïS Sinh ligi tên nàng.Dù gì kiếpònày, hn cũngđã không còn¹liên quan đếnnàng na.

Nàng quayđu nhìn CɩS Sinh nmtrên giưng, căndn V Thu:Chăm sóc hncho tt, ta]đi ngh trưc.”

Nóiixong, nàng trv phòng mình.

Myĺngày bôn baíliên tc, nàngcũng hơi mtémi. Mc dùôbây gi thânìth nàng khoơhơn thân th[bnh tt nămĨđó rt nhiu,ĩnhưng cũng khôngôth c quá.

Kiếpìnày nàng phi[bo v tínhmng cho tt,biết tiếc mng,ĩkhông làm mychuyn điên rvì k khôngĩxng đáng na.

Ngîngon mt gic,sau khi SDu tnh li,Trưng Nguyt vàVãn Nguyt huıh nàng dy.C S Sinhvn còn đanghôn mê. SDu dn TrưngòNguyt Vãn Nguytđi do ph,Ĭtìm đưc conưvt quay. Saukhi ăn xong,nàng gói vtmang v choɩV Thu.

Lúc S)Du tr vïC S Sinh³cũng đã tnh,nàng vào trongphòng thăm hn.

Lúcínàng vào, CĨS Sinh đangɩhúp cháo, by°tám th vV gia canhgi hn đangăn cơm. SDu va mangvt quay vào,ıc căn phònglp tc thơmïphc. C SiSinh ngng đuľnhìn nàng, ánhmt toát lênís vui v.S Du vinhư không nhìnưthy v mtíca hn. Sau]khi đưa góiĺvt quay cho¸th v, nàngbưc ti trưcmt C SiSinh.

Ánh mt caC S Sinhvn nhìn chvt quay kiaékhông ri. SDu nghĩ hnếthèm, lin nói:¹“Ngài ăn cháoĨtm đi, bâyĬgi ngài chưathích hp ănìnhng th kia.”

Nghethy li này,tim C SSinh hơi rungđng.

Đã rt lâuïri hn khôngnhn đưc sãquan tâm caíS Du.

Hai mươiãnăm sau khifnàng chết, vôs ngưi tĪv quan tâmõhn, nhưng liíkhông có mtľai khiến hn³cm thy s)quan tâm đólà tht lòngýxut phát tɪni tâm. Cho[dù là SíCm, săn sóchn hai mươiènăm na điìsau, cũng khôngìkhiến hn cmthy an tâmɪphn nào.

Hn bưngchén cháo, vôìs chua xótòkh s tràodâng.

Hn mun kɪcho nàng chuynìhai mươi nămľy, mun nóiļcho nàng biếthai mươi nămìkhông có nàng,hn đã sngïđau kh thếínào. Nhưng nhngli kia ktli răng,ch có lênóng tuôn ra.Trong khonh khcɪS Du nóiĩcâu “Mau ăncháo đi. ..”, nưc mtòcht rơi xung.

S}Du thy CàS Sinh khócthì hết hn,na câu sauĩĐng làm chmĮtr chúng talên đưng” b:nut tr v.C đi nàngchưa tng thy³C S Sinhíkhóc, dù cholúc ph thânb x t,ínhng năm gpđnn kia, thiЇđim gian nannht, hn cũng)ch trm gingbo: “Nàng liđây.”

Sau đó hns ôm lyónàng, vùi đuvào lòng nàng,c ngưi runrun, cn cht)hàm răng, không¸nói mt li.

Nàngbiết C SĩSinh thu thiếuthi kiêu ngobao nhiêu, choếnên lúc CĬS Sinh khóc,nàng b doèđến ni phicn trng m}ming: “Xy… xyra đi sùgì à?”

C S:Sinh đi này,,thi đim hnìđau kh nhtĩchính là khiơph thân hnchết. Khi yăhn còn khôngkhóc, sao bâyígi li khóc?)Chng l còncó chuyn gìÍkhiến hn đauâkh hơn chuynĬcha chết?

Hay làĭdo kiếp nàynàng không íbên cnh CũS Sinh, nênítính tình hn¸đi biến?

C SSinh mt taybưng cháo, mttay giơ lênļlau nưc mt,sau đó ngng{đu, mm cưi:ơKhông có gì,:chng qua lâuĬri không có(ai đi xītt vi tanhư vy, nhtíthi đa cmĭmà thôi.”

Lý do:này. . .

SDu tm tin.

Nếukhông nàng cũngkhông tìm ralý do nàona.

Nàng nhìn thiếuêniên đ mtđang bưng cháoítrưc mt, đtnhiên cm khái,Íth dài: “Ngàimau ăn cháori ung thucingh ngơi đi,êđng suy nghĩnhiu quá, không³tt cho vicôdưng thương. Chúng³ta còn phinhanh chóng lênìđưng. . .”

Vyìchúng ta lêníđưng thôi.” CS Sinh ququyết nói: “Tacòn chu đưc.”

Không,ɨkhông!” S Duľb dáng vľliu mng caóC S Sinhlàm hết hn.Ti qua, đi³phu còn nóivi nàng ngưinày quá tànínhn vi bnthân, nếu còngiày vò thêmèmt chút naýlà ngay cmng cũng khôngcòn. Nàng đếnīdn ngưi vét cáo ngýtrng, ch khôngjphi đi nhtxác cho hn.îVì vy, SđDu vi nói:î“Ngài đng lnĪxn, c nghìngơi cho kho.ĩBây gi khônggp đến mcăy, sau khiĩtr v Điùnhân còn mtótrn chiến cnêđánh, cha chomình chút đưnglui đi.”

Nghe vy,C S Sinhngm nghĩ chcılát, rt cucĺcũng gt đu.

Hnócúi đu húpòcháo. S Du}ngi bên cnhĮđám th v,Īva trò chuynva ăn vtêquay.

C S SinhÎlng lng ngimt bên nhìn.}Trưc kia hn¹ghét nht là[tính cách khôngitheo khuôn khjnày ca S)Du, xưa naynàng không h°c k chuynínam n khácbit. Nàng :trong quân doanhếthì tán dócvi quân sĩ,ɨcòn v đếnınhà ngoi trb ngoài xemùnhư không t,ícòn bên trong¸thì chng hcó dáng vïca Đi phunhân . Nếuɪ võ tưngthế gia, tínhcách như vyɨcũng chng sao.ïNhưng trong mtìC S Sinhxut thân tơdòng dõi thưhương, đây chínhĩlà li ln.

Thếnhưng tri quaɪhai mươi năm,hn đã gp}đ hng ngưixu xa bnthu. Gi phútnày nhìn SíDu cn htdưa, hn lithy đáng yêuvô cùng.

Nhưng mà Sở Du tán gẫu cả nửa ngày trời, đến khi hắn ăn cháo xong, nàng cũng không nói với hắn một câu, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu. Mặc dù hắn có thể hiểu bây giờ nàng là Đại phu nhân Vệ gia, tán gẫu cùng thị vệ Vệ gia cũng chẳng sao, thân thiết với một người ngoài mới không tốt. Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được phần chua xót buồn bã trong lòng kia.

Vệ Uẩn: Quân địch còn ba mươi giây tới chiến trường.

Tại sao hắn không sống lại sớm hơn một chút. .

Nhưng mà Sở Du tán gẫu cả nửa ngày trời, đến khi hắn ăn cháo xong, nàng cũng không nói với hắn một câu, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu. Mặc dù hắn có thể hiểu bây giờ nàng là Đại phu nhân Vệ gia, tán gẫu cùng thị vệ Vệ gia cũng chẳng sao, thân thiết với một người ngoài mới không tốt. Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được phần chua xót buồn bã trong lòng kia.

Người ở ngay bên ngoài, hắn chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy nàng, tiến lên một bước là có thể ôm nàng.

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, giận bản thân mình. Nếu hắn sống lại lúc hắn vẫn là Đại công tử Cố gia, lúc Sở Du vẫn chưa thành thân, dù bất cứ giá nào hắn cũng phải cướp lấy mối hôn sự này.

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại.Hắn với nàng phu thê một đời, nhưng trước giờ cũng chưa từng cách rèm gặp mặt.Sở Du hơi nghi hoặc, gọi một tiếng: “Cố đại nhân?”

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, cuối cùng quyết định chủ động một chút. Hắn mở miệng gọi: “Đại phu nhân.”

Cố Sở Sinh không hiểu. Nàng thích hắn như vậy, bằng lòng vì hắn mà từ bỏ tất cả danh dự bỏ trốn, tại sao… lại như vậy chứ?

Sở Du nghe thấy Cố Sở Sinh gọi, hết sức thoải mái quay đầu nhìn hắn: “Cố đại nhân có chuyện gì?”

***

“Ta có vài việc muốn thương nghị với Đại phu nhân. Đại phu nhân có thể cho người xung quanh lui xuống không?”

Thế nhưng không nên như vậy…

Sở Du không ngờ tới Cố Sở Sinh sẽ nói thế. Nàng nhìn thoáng qua Vệ Thu, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ gì. Sở Du do dự chốc lát, nàng biết Cố Sở Sinh chưa bao giờ hành xử tùy tiện, chắc chắn hắn có việc quan trọng muốn nói nên mới muốn người xung quanh lui xuống. Vì thế nàng suy ngẫm một lát, giơ tay lên nói: “Vậy phiền Cố công tử buông rèm.”

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, giận bản thân mình. Nếu hắn sống lại lúc hắn vẫn là Đại công tử Cố gia, lúc Sở Du vẫn chưa thành thân, dù bất cứ giá nào hắn cũng phải cướp lấy mối hôn sự này.

Cố Sở Sinh không ngờ Sở Du sẽ nói vậy. Sau một lát sững sờ, hẳn cảm thấy trong lòng có phần cay đắng.

Bảo Cố Sở Sinh buông rèm là để hai người cách rèm nói chuyện, đây cũng xem như tỏ rõ thái độ của Sở Du.

Cố Sở Sinh không ngờ Sở Du sẽ nói vậy. Sau một lát sững sờ, hẳn cảm thấy trong lòng có phần cay đắng.

“A Du.”. Cuối cùng tiếng nói bên trong lại vang lên lần nữa, xen lẫn giọng nói trầm khàn của Cố Sở Sinh: “Nếu như ta muốn nàng thì sao?”

Hắn với nàng phu thê một đời, nhưng trước giờ cũng chưa từng cách rèm gặp mặt.

Bảo Cố Sở Sinh buông rèm là để hai người cách rèm nói chuyện, đây cũng xem như tỏ rõ thái độ của Sở Du.

“Lần này nàng đến đây là do Vệ Uẩn phái tới?”

Tuy nhiên, hắn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhấc tay lên nói: “Mời buông rèm.”

Lời vừa buông ra, Sở Du đơ người.

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt bước lên, giúp Cố Sở Sinh buông rèm. Sở Du gật đầu với Vệ Thu, Vệ Thu lập tức dẫn mọi người đi ra ngoài. Chờ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Sở Du ngồi xuống cạnh bàn, điềm tĩnh nói: “Cố đại nhân có chuyện gì cứ nói.”

Sở Du nghe thấy Cố Sở Sinh gọi, hết sức thoải mái quay đầu nhìn hắn: “Cố đại nhân có chuyện gì?”【 Vở kịch nhỏ 】

“Lần này nàng đến đây là do Vệ Uẩn phái tới?”

Cố Sở Sinh nghe thấy giọng Sở Du ở ngoài, trong lòng chua xót khôn cùng. Hiện giờ trong phòng không có ai, vậy mà Sở Du vẫn còn thái độ như vậy, rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với hắn.

Vậy mà giờ phút này, hắn chẳng làm được gì cả, thậm chí còn phải gọi nàng một tiếng Vệ đại phu nhân.

Cố Sở Sinh khắc chế cảm xúc của mình, nghe Sở Du ở bên ngoài đáp: “Đúng là tiểu Hầu gia phái thiếp thân đến cứu Cố đại nhân. Hiện giờ, Trương Đăng đã được Vệ phủ ta cứu, Vệ phủ ta đều biết mọi chuyện Cố đại nhân làm. Bây giờ Cố đại nhân bị Diêu Dũng đuổi giết, tiểu Hầu gia lo lắng an nguy của Cố đại nhân, vì vậy bảo thiếp thân đến đây. Sau khi cứu Cố đại nhân trở về kinh thành sẽ trình chuyện Diêu Dũng lên thánh thượng, đòi lại công bằng cho Cố đại nhân.”

Thế nhưng không nên như vậy…

Cố Sở Sinh nhìn hoa mai đung đưa, cảm thấy bản thân đã không kìm nén nổi nữa.

Vở kịch nhỏ

Cố Sở Sinh không hiểu. Nàng thích hắn như vậy, bằng lòng vì hắn mà từ bỏ tất cả danh dự bỏ trốn, tại sao… lại như vậy chứ?

Cố Sở Sinh khắc chế cảm xúc của mình, nghe Sở Du ở bên ngoài đáp: “Đúng là tiểu Hầu gia phái thiếp thân đến cứu Cố đại nhân. Hiện giờ, Trương Đăng đã được Vệ phủ ta cứu, Vệ phủ ta đều biết mọi chuyện Cố đại nhân làm. Bây giờ Cố đại nhân bị Diêu Dũng đuổi giết, tiểu Hầu gia lo lắng an nguy của Cố đại nhân, vì vậy bảo thiếp thân đến đây. Sau khi cứu Cố đại nhân trở về kinh thành sẽ trình chuyện Diêu Dũng lên thánh thượng, đòi lại công bằng cho Cố đại nhân.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nghe Sở Du cứ một chốc lại “Vệ phủ ta”, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Vệ phủ có liên quan gì tới nàng? Vệ Quân đã chết, rõ ràng Vệ Quân đã không còn, thậm chí hai người còn chưa động phòng, có thể ngay cả gặp cũng chưa từng gặp người đàn ông đó, vậy mà nàng lại muốn chôn vùi cả đời cùng hắn ta sao?!

Vô số cảm xúc cuộn trào trong lòng hắn, khiến cho lý trí của hắn gần như sắp vỡ tung. Nhưng hắn vẫn cố kiềm chế bản thân, nhìn hoa mai thêu trên rèm, bình tĩnh hỏi: “Bước tiếp theo, tiểu Hầu gia dự định để ta tố cáo ngự trạng, còn ngài ấy liên kết với những người khác bảo vệ ta. Không biết lúc ta cáo trạng với hoàng thượng, tiểu Hầu gia còn có dự định gì?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn nghe Sở Du cứ một chốc lại “Vệ phủ ta”, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Sở Du lắng nghe Cố Sở Sinh phân tích. Từ trước đến nay, nàng luôn tin tưởng Cố Sở Sinh đa mưu túc trí, liền hỏi: “Dự định mà Cố đại nhân nói là dự định gì?”

“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?”

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt bước lên, giúp Cố Sở Sinh buông rèm. Sở Du gật đầu với Vệ Thu, Vệ Thu lập tức dẫn mọi người đi ra ngoài. Chờ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Sở Du ngồi xuống cạnh bàn, điềm tĩnh nói: “Cố đại nhân có chuyện gì cứ nói.”

“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?”

Nàng nghĩ thứ Cố Sở Sinh muốn bây giờ bất quá cũng chỉ là lợi ích trên quan trường. Những thứ này, dù Cố Sở Sinh không nói, nàng cũng sẽ nói Vệ Uẩn cho. Với khả năng của Cố Sở Sinh, để hắn làm một Huyện lệnh thật đáng tiếc.

“Chuyện ấy đương nhiên là có.” Sở Du muốn khiến Cố Sở Sinh an tâm. Nếu để Cố Sở Sinh biết hắn phải một mình một ngựa đi đánh Diêu Dũng, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Vì vậy nàng chỉ có thể trấn an hắn: “Cố đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện của mình. Những chuyện khác, tiểu Hầu gia sẽ tự có sắp xếp.”

Kỳ thực hắn không nên nói ra vào lúc này, nhưng hắn không chịu được, cũng không bình tĩnh nổi. Hắn không muốn thấy nàng hờ hững xa cách như thế, cũng không muốn bản thân khổ sở che giấu, thảm hại như vậy.

“Vệ Đại phu nhân có biết, Cố mỗ làm việc này là mạo hiểm tính mạng hay không?”

Vệ phủ có liên quan gì tới nàng? Vệ Quân đã chết, rõ ràng Vệ Quân đã không còn, thậm chí hai người còn chưa động phòng, có thể ngay cả gặp cũng chưa từng gặp người đàn ông đó, vậy mà nàng lại muốn chôn vùi cả đời cùng hắn ta sao?!

Cố Sở Sinh nhìn hoa mai đung đưa, cảm thấy bản thân đã không kìm nén nổi nữa.

Người ở ngay bên ngoài, hắn chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy nàng, tiến lên một bước là có thể ôm nàng.

Sở Du lắng nghe Cố Sở Sinh phân tích. Từ trước đến nay, nàng luôn tin tưởng Cố Sở Sinh đa mưu túc trí, liền hỏi: “Dự định mà Cố đại nhân nói là dự định gì?”

Vậy mà giờ phút này, hắn chẳng làm được gì cả, thậm chí còn phải gọi nàng một tiếng Vệ đại phu nhân.

Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.

Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, không khỏi cười. Nàng biết Cố Sở Sinh làm những chuyện này là phải có mưu đồ, vì vậy nàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Cố đại nhân yên tâm. Sau khi chuyện thành, Vệ gia chắc chắn sẽ không bạc đãi ngài, Cố đại nhân muốn gì thì cứ nói.”

“Trước khi nàng thành thân từng viết cho ta một phong thư, muốn ta bỏ trốn cùng nàng.” Cố Sở Sinh chậm rãi mở mắt, vén rèm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc của hắn.

Ánh mắt thiếu niên mang theo sự mãnh liệt, cố chấp điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, nghiêm túc nói: “Ta đồng ý. Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi.”

Nàng nghĩ thứ Cố Sở Sinh muốn bây giờ bất quá cũng chỉ là lợi ích trên quan trường. Những thứ này, dù Cố Sở Sinh không nói, nàng cũng sẽ nói Vệ Uẩn cho. Với khả năng của Cố Sở Sinh, để hắn làm một Huyện lệnh thật đáng tiếc.

Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, không khỏi cười. Nàng biết Cố Sở Sinh làm những chuyện này là phải có mưu đồ, vì vậy nàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Cố đại nhân yên tâm. Sau khi chuyện thành, Vệ gia chắc chắn sẽ không bạc đãi ngài, Cố đại nhân muốn gì thì cứ nói.”

Nhưng người bên trong lại hồi lâu không đáp.

Sở Du hơi nghi hoặc, gọi một tiếng: “Cố đại nhân?”

“A Du.”. Cuối cùng tiếng nói bên trong lại vang lên lần nữa, xen lẫn giọng nói trầm khàn của Cố Sở Sinh: “Nếu như ta muốn nàng thì sao?”

Lời vừa buông ra, Sở Du đơ người.

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, hắn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhấc tay lên nói: “Mời buông rèm.”

Kỳ thực hắn không nên nói ra vào lúc này, nhưng hắn không chịu được, cũng không bình tĩnh nổi. Hắn không muốn thấy nàng hờ hững xa cách như thế, cũng không muốn bản thân khổ sở che giấu, thảm hại như vậy.

Trước kia có bao nhiêu người mắng chửi hắn lòng lang dạ sói, lời này quả thật không sai.

Trước kia có bao nhiêu người mắng chửi hắn lòng lang dạ sói, lời này quả thật không sai.

“Ta có vài việc muốn thương nghị với Đại phu nhân. Đại phu nhân có thể cho người xung quanh lui xuống không?”

Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.

“Trước khi nàng thành thân từng viết cho ta một phong thư, muốn ta bỏ trốn cùng nàng.” Cố Sở Sinh chậm rãi mở mắt, vén rèm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc của hắn.

Ánh mắt thiếu niên mang theo sự mãnh liệt, cố chấp điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, nghiêm túc nói: “Ta đồng ý. Hôm nay ta đến rồi, nàng đi theo ta đi.”

***

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, cuối cùng quyết định chủ động một chút. Hắn mở miệng gọi: “Đại phu nhân.”

“Phần cáo trạng của ta cũng chỉ là chôn một hạt giống trong lòng Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia còn có những dự định gì để tưới nước bón phân cho hạt giống này bén rễ nảy mầm không?” Vở kịch nhỏ Cho đến giờ hắn vẫn luôn là con sói cô độc. Hễ hắn nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ cắn chết không buông.

Cố Sở Sinh: A Du, nếu ta muốn nàng thì sao?

Vệ Uẩn: Quân địch còn ba mươi giây tới chiến trường.

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

310 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
duyen20
duyen20
3 Năm Cách đây

Ai da, nào dễ như vậy.

Chou Chou💁🏻‍♀️💁🏻‍♀️💁🏻‍♀️
Chou Chou💁🏻‍♀️💁🏻‍♀️💁🏻‍♀️
3 Năm Cách đây

Hóng SD ngược nam9, ngược CSS :>>>

HC Pé Pi
HC Pé Pi
3 Năm Cách đây

#J4F
Vệ Uẩn nói: “Cố tiên sinh muốn gì Vệ mỗ cũng đều đáp ứng được, nhưng trừ Sở Du ra”
Vệ Uẩn nghĩ: “Á à thì ra mày chọn cái chết 🙂 “

SpringWWW
SpringWWW
3 Năm Cách đây

Sở Du không đồng ý làm sao Vệ Uẩn đồng ý được

Mỳ xào
Mỳ xào
3 Năm Cách đây

Aizza chỉ tiếc anh ko sinh ra làm nam chính thôi.

Hoa Kì Thần
Hoa Kì Thần
3 Năm Cách đây

Muốn tẩu ta thù ta tìm ng khác giúp hứ… cần nhất nhất phải là ngươi đâuu

azurelamlam
azurelamlam
3 Năm Cách đây

Cố đại nhận , chuyện xưa như 1 tiếng thở dài
Tình lỡ nên xót xa thôi

Thanh Tâm
Thanh Tâm
3 Năm Cách đây

Cố Sở Sinh hối hận thì cũng đã muộn r 🙃😌

Leca
Leca
3 Năm Cách đây

Anh đã thức tỉnh một cách đáng khen nhưng tiếc lại quá muộn. Đúng như anh nói, giá mà sớm một chút thì có lẽ vẫn xoay chuyển được.

Mi Lu
Mi Lu
3 Năm Cách đây

:))))) tới lúc ngược nam phụ

310
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!