Chương 43
Kẻ giết người, Vệ Uẩn Vệ gia
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh nghe nói thế, lòng bỗng giật mình.
Kiếp trước đúng là hắn bị Vệ Uẩn giết. Sau khi Sở Du chết, hắn không biết phải theo đuổi điều gì. Vệ Uẩn vẫn luôn bất mãn với Hoàng gia, còn hắn lại thuộc phái bảo hoàng, vì vậy tranh đấu gần hai mươi năm. Cuối cùng, tân hoàng không thích Vệ Uẩn, có ý giăng bẫy chàng. Vệ Uẩn lập tức dẫn người đánh thẳng vào kinh đô, còn hắn ra sức phản kháng, nhưng rốt cuộc lại bị một phong thư của Vệ Uẩn đánh nát.
Trong lá thư đó, Vệ Uẩn nói cho hắn biết trên tay chàng còn giữ hôn thư của Sở Du và Vệ gia năm đó, hỏi hắn có muốn lấy hay không.
Mọi người đều tưởng đây là trò đùa của Vệ Uẩn, chỉ bằng một bức hôn thư của người đã chết hai mươi năm, sao có thể so với an nguy Thiên tử? Cho dù Cố Sở Sinh hồ đồ cũng không hồ đồ đến vậy.
Thế nhưng Cố Sở Sinhḽlại biết đóêlà vì VệúUẩn đã nhìnỹthấu hắn.
Cuộc đờiỏhắn đã sớmỉmất đi thứÎđể theo đuổi,ỹcái hắn khổẽsở truy tìmıbất quá chỉílà ảo ảnhļcủa người kia.óNgười khác nóiἵnàng đã chết,]nhưng ở trongếlòng hắn, nàngẩvẫn vẫn luônẹcòn sống.
Hônùthư của thêĩtử và kẻẩkhác, đương nhiênÍhắn phải lấyḻlại.
Thế là hắnámở cổng thànhìHoa Kinh, đứngĺtrước cổng. Khi)đó, dựa theoémưu tính củaạhắn, nếu thủơthành thêm mộtữngày, Vệ Uẩnỗsẽ không chống)đỡ nổi.
Thế nhưngɨhắn vẫn thua,ḷthua trong tayửcố nhân đãĨchết hai mươiờnăm trước.
Lời SởọDu nói đềuîtrúng phóc.
Hắn khôngìhận Vệ Uẩn,ịthậm chí cònìhơi cảm kích,ịít nhất tìmựđược một lýờdo cho cáiíchết của hắn.ỵHắn vốn chỉịlà cô hồnộdạo bước nơiẽtrần thế, cóặcái gì đểĩtheo đuổi chứ?
Hắnïkhông nói tiếpĭnữa, Sở Duèthấy hắn imùlặng, bèn xoayfngười rời đi.
CốïSở Sinh chậmửchạp bỏ kiếmịxuống, chán nảnɩngồi trên giường,ềđầu óc rốiầbời.
Sau khi SởỏDu ra khỏiãcửa, Trường Nguyệtệvà Vãn Nguyệtἴnhanh chóng bướcỷlên nghênh đón,Įlo lắng hỏi:ệ“Phu nhân, hắnộkhông làm gììchứ?”
Vệ Thuứnghe thế liềnẻngẩng đầu nhìnựSở Du. SởịDu vội cười:ì“Với sức vócĩcủa hắn thìἰcó thể làmỹgì ta được?ểCác ngươi làmἵgì thì làm¸nấy đi, đợiἱhắn nghỉ ngơiIcho khoẻ, chúngơta lại lênĩđường.”
Có lời]này của SởẫDu, mọi ngườifmới bắt đầuàviệc ai nấyịlàm. Sở Du,ľVãn Nguyệt vàô Trường Nguyệtỵtrở về phòngìmình. Vừa vàoưphòng, Vãn Nguyệtìđã sốt ruộtἱhỏi: “Phu nhân,ệngười và hắnĬkhông nói cáiἲgì chứ?”
SởắDu biết VãnĩNguyệt lo lắng.ḹTừ trước đếnậnay, Vãn Nguyệtứlà người thôngặminh. Lúc trước,ểSở Du cốıchấp muốn bỏĪtrốn, cũng nhờõVãn Nguyệt liềuẳmình ngăn lại.ἷVãn Nguyệt biếtểtình cảm sâuủsắc của nàngĩđối với CốệSở Sinh, sợélúc này nàngjlàm chuyện gìἷngốc nghếch.
Sở Duấcười: “Đừng lo,ổta chẳng nóiἴgì cả, chínhíhắn rủ taịcùng nhau bỏĨtrốn.”
Vừa nghe²vậy, hai thị}nữ lập tứcỷtrợn tròn mắt.ỉTrường Nguyệt cầmīkiếm, xoay ngườiỏnói: “Nô tìîđi giết hắn.”Ī
“Quay lại!”
VãnăNguyệt vội lênịtiếng, gọi ngườiImuội muội tínhítình nóng nảyínày lại. Nàngíquay đầu nghiêmἴtúc nhìn SởỉDu: “Phu nhânỏđã đồng ý?”î
Sở Du nhìnởdáng vẻ sốtặruột của cácfnàng thì cảmõthấy buồn cười.ḻNàng lật chén,ẫđổ trà vàoïchén đất, cườiẽbảo: “Sao thếụđược, ta đâuựphải ngốc. Tainói với hắnἷrằng ta đãèlập gia đình,ởcòn thật lòngíthích Vệ Quân,ỵdự dịnh thủĬtiết cho chàngưđây.”
Vãn Nguyệtĩnghe thế thìỉthở phào. Nàngồnhìn Sở Du,ịgương mặt toátạlên vẻ vuiímừng: “Cuối cùngĭtiểu thư cũngửtrưởng thành rồi.”đ
Nàng không gọiἴ“phu nhân” ,Ĩmà là “tiểuỵthư” như lúcἱnàng chưa lấyĮchồng. Động tácïuống trà củađSở Du khựngũlại, nàng ngẩngụđầu nhìn vềắphía Vãn Nguyệt,ḹthấy ánh mắtĬkhông lẫn tạpЇchất của đốiỉphương.
Kiếp trước TrườngâNguyệt đi trước,IVãn Nguyệt vẫnỳluôn ở bênẩcạnh nàng. Sauậnày, nàng đểợVãn Nguyệt xuấtľgiá, nể mặtἳCố Sở Sinh,flại thêm VãnữNguyệt khôn khéo(nên gả không[tệ, trở thànhĺthê tử của¹một phú thương.èSau khi nàngìlập gia đìnhặcũng thường đếnéthăm Sở Du,èchăm lo rấtỵnhiều, đến tậnòtrước khi SởẫDu chết cũngổđều do nàngἴchăm sóc hầuíhạ.
Nhìn cô nươngưgiống như trưởngÍtỷ này, SởìDu bất giácúxót xa. Giọng¹nàng nghèn nghẹn,ọchậm rãi nói:ớ“Mấy năm nayôta không hiểuỳchuyện, đã khiếnîngươi lo lắngirồi.”
“Không sao.”ịVẻ mặt VãnἵNguyệt dịu dàng:ị“Phu nhân bìnhỗan là nôîtì yên tâmărồi, sớm hayèmuộn cũng khôngửquan trọng.”
Saoãlại không quanỏtrọng?
Kiếp trước nàngĩhiểu chuyện quáḹmuộn.
Nhưng Sở Duạkhông nói raỡnhững lời này,ỡnàng nhẹ nhàngἲcười, đổi đềἵtài: “Có điềuừCố Sở Sinhỉđã có tâmộtư như vậy,ɨsau này chúngắta vẫn nênḻtránh đi.”
VãnìNguyệt đồng ýợgật đầu. TrườngἰNguyệt nổi giậnİđùng đùng ngồiɩxuống lại, đặtớkiếm lên chân,ớlầu bầu: “Vậyắcứ thế bỏéqua cho hắnỉà?”
“Thế ngươiỏnói thử xem,ặhắn đã làmЇsai chuyện gìàkhiến ngươi khôngứthể bỏ qua?
SởòDu mỉm cườiịtrêu chọc TrườngợNguyệt. Trường Nguyệtểhá miệng nhưngjnhất thời khôngıthể bới raòlỗi sai củaịCố Sở Sinh.ĭHắn và Sở}Du không quaỵlại thân thiết,ịxích mích duyụnhất cũng chỉẳlà chuyện trảổlại thư hẹnịbỏ trốn củaỗSở Du thôi.
TrườngõNguyệt nghẹn hồiũlâu, rốt cuộcÍmắng: “Hắn bịằmù nên mớiềtừ chối phuýnhân! Từ chối:xong rồi cònĩcó mặt mũiốquay lại? NôÏtì nhìn thấyếtên tặc tửỳnày là muốnĩđâm hắn mộtậkiếm rồi!”
“Được{đấy.”
Sở Du thoải mái đáp, Trường Nguyệt “Hả?” một tiếng. Sở Du ngước mắt cười: “Chờ vụ này kết thúc, hắn trở nên vô dụng rồi, ngươi có bản lĩnh giết hắn thì ta đây tán thành hai tay. Nếu ngươi thiếu thanh kiếm sắc bén, ta còn có thể dâng bảo kiếm của ta cho ngươi mượn làm thịt tặc tử!”
Tên thanh niên giận dữ, rút mũi tên ra, đỏ mắt chém về phía Sở Du. Cũng chính khoảnh khắc đó, thiếu niên bạch y trường thương nhảy từ trên lưng ngựa xuống trước mặt Sở Du, không hề do dự mà nhắm thẳng vào tên thanh niên.
“Kẻ giết người, Vệ Uẩn Vệ gia.”
Trường Nguyệt cũng chỉ tức nên nói, Sở Du mà bảo nàng giết thật, nàng cũng chẳng dám. Nghẹn một hơi trong ngực, mất nửa ngày sau, cuối cùng Trường Nguyệt thở dài nói: “Thôi vậy.”
Đám người Vệ Thu nghe tiếng huýt sáo liền biết không ổn, lập tức xông ra ngoài theo. Tuy nhiên rõ ràng đối phương đã thăm dò thực lực của bọn họ, người tới đông gấp hai lần, bao vây xung quanh.
Cố Sở Sinh nhìn vị trí Sở Du, vân vê hòn đá trên tay, ném về hướng ngược lại với Sở Du.
Bởi vì có ý định tránh mặt Cố Sở Sinh, về sau Sở Du cũng không đi thăm hắn ta nhiều nữa. Hai ngày sau, Vệ Thu đến bẩm báo Sở Du rằng vết thương của Cố Sở Sinh đã ổn định. Sau khi nghe tin có thể lên đường, Sở Du lập tức dẫn người xuất phát.
Bởi vì có ý định tránh mặt Cố Sở Sinh, về sau Sở Du cũng không đi thăm hắn ta nhiều nữa. Hai ngày sau, Vệ Thu đến bẩm báo Sở Du rằng vết thương của Cố Sở Sinh đã ổn định. Sau khi nghe tin có thể lên đường, Sở Du lập tức dẫn người xuất phát.
Trong nhà trọ không có nhiều khách. Không bao lâu sau, một nhóm đàn ông vạm vỡ khác cầm đao cười bước vào. Bọn họ vừa vào liền muốn uống rượu ấm, ngồi bên cạnh hò hét ầm ĩ, khiến cho cả tửu quán ồn ào trong nháy mắt.
Đoàn người sử dụng văn thư thông quan giả, ngụy trang thành thương nhân đưa công tử bệnh tật vào kinh chạy chữa, đi thẳng một đường đến Hoa Kinh.
Sở Du không còn cách nào khác, đành tung người nhảy lên. Ngay khoảnh khắc đó, tên thanh niên cầm đại đao đột ngột đánh tới.
Rất nhiều sát thủ đuổi theo Sở Du, nàng ngồi im mai phục ở trên cây, đám người kia bắt đầu vây thành vòng tròn, đánh xoay vòng.
Gần đến Hoa Kinh, mọi người đều thấm mệt. Mắt thấy Hoa Kinh đã ngay trước mắt, Sở Du nhẩm tính thời gian, quyết định tạm thời ở trọ nghỉ ngơi, đồng thời phái người vào Hoa Kinh báo tin sắp đến cho Vệ Uẩn.
Mười mấy tên sát thủ bao vây Sở Du. Sở Du gian nan né tránh, ánh đao trong đêm kèm theo hơi lạnh, nàng căn bản không dám đỡ lấy. Cố Sở Sinh trốn trong bóng tối, thấy một tên sát thủ đâm về phía Sở Du, hắn không thể ngồi yên được nữa, ném cục đá trên tay về phía tên đó!
Cũng chính lúc này, thanh niên cầm đao lập tức tập kích về phía Cố Sở Sinh, trường kiếm của Sở Du cũng đuổi theo. Cố Sở Sinh nắm chặt đoản đao trên tay áo, chờ đợi tên kia để tấn công bất ngờ.
Lúc đoàn người vào nhà trọ, bên trong không có bao nhiêu người. Tiểu nhị bước lên chào đón, cười hỏi: “Công tử nghỉ chân hay là ở trọ?”
Bóng đêm đã tối đen, tuy nhiên ngay khoảnh khắc Sở Du và Cố Sở Sinh vừa đáp xuống, vô số vũ tiễn lập tức bắn về phía họ!
Cố Sở Sinh được Vệ Thu dìu đỡ, khẽ ho mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du vội bước lên trước nói: “Chúng ta ở trọ.”
Nói xong, Sở Du và tiểu nhị đếm số người, chọn phòng. Đoàn người ngồi xuống ăn cơm, Vệ Thu âm thầm mang đồ ra thử độc xong, mới bảo mọi người ăn cơm.
Lời còn chưa dứt, kiếm Vệ Thu đã rút ra.
Mũi tên kia không phải bay thẳng đến đây, mà là bắn lên cây trước rồi lại vòng qua, nhưng mỗi một góc độ đều cực kỳ xảo quyệt. Dù cho thân hình tên thanh niên kia nhanh nhẹn, nhưng đến mũi tên thứ ba cũng bị ghim dính lên cây.
Trong nhà trọ không có nhiều khách. Không bao lâu sau, một nhóm đàn ông vạm vỡ khác cầm đao cười bước vào. Bọn họ vừa vào liền muốn uống rượu ấm, ngồi bên cạnh hò hét ầm ĩ, khiến cho cả tửu quán ồn ào trong nháy mắt.
Dứt lời, tên to con quay đầu qua, cười cợt người nọ: “Ông đây to gan thì đã sao? Ông đây chẳng những muốn khen tiểu nương tử xinh đẹp, còn muốn cướp nàng ta chơi…”
Cố Sở Sinh thoáng nhìn qua người đến, không nói gì. Một tên to con sau khi uống vài hớp, cầm rượu tới trước mặt Sở Du, cười nói với đám người: “Ơ, tiểu nương tử này tuấn tú nhỉ.”
Đoàn người sử dụng văn thư thông quan giả, ngụy trang thành thương nhân đưa công tử bệnh tật vào kinh chạy chữa, đi thẳng một đường đến Hoa Kinh.
Sở Du thoải mái đáp, Trường Nguyệt “Hả?” một tiếng. Sở Du ngước mắt cười: “Chờ vụ này kết thúc, hắn trở nên vô dụng rồi, ngươi có bản lĩnh giết hắn thì ta đây tán thành hai tay. Nếu ngươi thiếu thanh kiếm sắc bén, ta còn có thể dâng bảo kiếm của ta cho ngươi mượn làm thịt tặc tử!”
“To gan!”
Ngay lập tức, đám người vây quanh Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đã biết vị trí của Sở Du, xông về phía của nàng. Sở Du ném Cố Sở Sinh về phía rừng rậm, vội vã nói: “Trốn đi, đừng ra ngoài.”
Một thị vệ đột ngột đứng lên, người bên cạnh cười lớn, tên cao to quay đầu lại nói: “Thằng oắt con này nói ông đây to gan đấy!”
Nghe tiếng ho khan, bấy giờ Vệ Thu mới sực nhớ hiện giờ là lúc nào. Hắn vội vàng thu kiếm, nhưng đối phương lại không muốn bỏ qua.
Thiếu niên ngước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảng điềm nhiên.
Dứt lời, tên to con quay đầu qua, cười cợt người nọ: “Ông đây to gan thì đã sao? Ông đây chẳng những muốn khen tiểu nương tử xinh đẹp, còn muốn cướp nàng ta chơi…”
Lời còn chưa dứt, kiếm Vệ Thu đã rút ra.
Sở Du nhấp một ngụm rượu, nghe Cố Sở Sinh ho khan dồn dập. Sở Du vội bày ra dáng vẻ gấp gáp chạy tới: “Ca ca, huynh sao vậy?”
Sở Du không kịp hỏi làm sao Cố Sở Sinh nhận ra, nàng huýt sáo, kéo Cố Sở Sinh chạy thật qua hành lang, nhảy thẳng xuống cửa sổ.
Nghe tiếng ho khan, bấy giờ Vệ Thu mới sực nhớ hiện giờ là lúc nào. Hắn vội vàng thu kiếm, nhưng đối phương lại không muốn bỏ qua.
Trường Nguyệt cũng chỉ tức nên nói, Sở Du mà bảo nàng giết thật, nàng cũng chẳng dám. Nghẹn một hơi trong ngực, mất nửa ngày sau, cuối cùng Trường Nguyệt thở dài nói: “Thôi vậy.”
Cố Sở Sinh vươn tay về phía Sở Du, ho khan dữ dội. Sở Du vội vàng đỡ lấy Cố Sở Sinh: “Ca ca, huynh sao vậy? Lên lầu nghỉ ngơi trước đi!”
Cố Sở Sinh vươn tay về phía Sở Du, ho khan dữ dội. Sở Du vội vàng đỡ lấy Cố Sở Sinh: “Ca ca, huynh sao vậy? Lên lầu nghỉ ngơi trước đi!”
Cố Sở Sinh thoáng nhìn qua người đến, không nói gì. Một tên to con sau khi uống vài hớp, cầm rượu tới trước mặt Sở Du, cười nói với đám người: “Ơ, tiểu nương tử này tuấn tú nhỉ.”
Gần đến Hoa Kinh, mọi người đều thấm mệt. Mắt thấy Hoa Kinh đã ngay trước mắt, Sở Du nhẩm tính thời gian, quyết định tạm thời ở trọ nghỉ ngơi, đồng thời phái người vào Hoa Kinh báo tin sắp đến cho Vệ Uẩn.
Dứt lời, nàng đỡ Cố Sở Sinh đi lên trên. Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt cũng theo sau. Đám người vạm vỡ kia còn muốn đi theo, nhưng thị vệ Vệ gia đã lập tức chắn đao ngăn lại.
Sở Du và Cố Sở Sinh vừa mới lên tới lầu. Cố Sở Sinh lập tức kéo Sở Du, gấp gáp nói: “Là người của Diêu Dũng, chạy mau!”
Sở Du không kịp hỏi làm sao Cố Sở Sinh nhận ra, nàng huýt sáo, kéo Cố Sở Sinh chạy thật qua hành lang, nhảy thẳng xuống cửa sổ.
“To gan!”
Bóng đêm đã tối đen, tuy nhiên ngay khoảnh khắc Sở Du và Cố Sở Sinh vừa đáp xuống, vô số vũ tiễn lập tức bắn về phía họ!
Cố Sở Sinh vứt áo khoác về phía vũ tiễn bắn tới, trong nháy mắt che khuất tầm mắt đối phướng. Sở Du nhân cơ hội này nhanh chóng dẫn hắn chạy vào rừng.
Đám người chạy về hướng Cố Sở Sinh ném hòn đá. Trong chớp mắt, Sở Du lập tức hiểu ý Cố Sở Sinh. Sau khi đám người kia băng qua dưới chân nàng, ánh kiếm treo ngược quét qua, trực tiếp lấy đầu một đám người từ đằng sau, sau đó đổi một thân cây, ngồi im bất động.
Đám người Vệ Thu nghe tiếng huýt sáo liền biết không ổn, lập tức xông ra ngoài theo. Tuy nhiên rõ ràng đối phương đã thăm dò thực lực của bọn họ, người tới đông gấp hai lần, bao vây xung quanh.
Tên thanh niên không lên tiếng, đại đao sau lưng bị ném ra, xoay tròn trên không trung chém vào cây đại thụ. Ngay lập tứ, mười mấy gốc cây lớn lảo đảo ngã xuống, mà chỗ Sở Du đang ở chính là một trong số đó!
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt cản ở phía sau. Sở Du nhìn thoáng qua là biết tình hình không ổn. Nàng nhíu mày, huýt sáo lần nữa.
Lúc đoàn người vào nhà trọ, bên trong không có bao nhiêu người. Tiểu nhị bước lên chào đón, cười hỏi: “Công tử nghỉ chân hay là ở trọ?”
Ngay lập tức, đám người vây quanh Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đã biết vị trí của Sở Du, xông về phía của nàng. Sở Du ném Cố Sở Sinh về phía rừng rậm, vội vã nói: “Trốn đi, đừng ra ngoài.”
Một thị vệ đột ngột đứng lên, người bên cạnh cười lớn, tên cao to quay đầu lại nói: “Thằng oắt con này nói ông đây to gan đấy!”
Sau đó chạy vào trong rừng.
Ai ngờ nửa đường tên kia đột nhiên xuất một chưởng phong quét qua bụi rậm Cố Sở Sinh ẩn núp. Cố Sở Sinh vốn đã bị thương, lại bị chưởng phong này đánh bất ngờ khiến hắn văng mạnh ra ngoài, đập vào thân cây, phun máu.Sau đó chạy vào trong rừng.Sở Du và Cố Sở Sinh vừa mới lên tới lầu. Cố Sở Sinh lập tức kéo Sở Du, gấp gáp nói: “Là người của Diêu Dũng, chạy mau!”
Rất nhiều sát thủ đuổi theo Sở Du, nàng ngồi im mai phục ở trên cây, đám người kia bắt đầu vây thành vòng tròn, đánh xoay vòng.
Nói xong, Sở Du và tiểu nhị đếm số người, chọn phòng. Đoàn người ngồi xuống ăn cơm, Vệ Thu âm thầm mang đồ ra thử độc xong, mới bảo mọi người ăn cơm.Máu chảy đầy đất, phía xa là tiếng thị vệ Vệ gia và quân địch đánh nhau dữ dội, thế nhưng cánh rừng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng, một thương tựa sấm sét bất ngờ đâm vào phế tạng thanh niên kia. Hắn ta bị đóng đinh lên cây, máu tươi chảy ra, khàn giọng lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Cố Sở Sinh nhìn vị trí Sở Du, vân vê hòn đá trên tay, ném về hướng ngược lại với Sở Du.
“Chỗ này!”
Đám người chạy về hướng Cố Sở Sinh ném hòn đá. Trong chớp mắt, Sở Du lập tức hiểu ý Cố Sở Sinh. Sau khi đám người kia băng qua dưới chân nàng, ánh kiếm treo ngược quét qua, trực tiếp lấy đầu một đám người từ đằng sau, sau đó đổi một thân cây, ngồi im bất động.
Máu chảy đầy đất, phía xa là tiếng thị vệ Vệ gia và quân địch đánh nhau dữ dội, thế nhưng cánh rừng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Đao pháp kia vừa ác vừa nhanh. Sở Du né tránh linh hoạt, nhưng vẫn cảm thấy có chút tốn sức. Cố Sở Sinh núp trong bóng tối tính toán đường đi của hài người, cố gắng che giấu hơi thở, không nói một lời.
Một thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng vác đao bước tới, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi còn chờ gì nữa?”
Sau khi xác nhận tình trạng của Cố Sở Sinh, tên thanh niên mới vung đao chém về phía hắn. Sở Du vội vã đuổi theo, lúc mũi đao của tên kia đâm tới, nàng kịp thời kéo Cố Sở Sinh lên. Nhìn thấy phương hướng lưỡi đao chém về phía Sở Du, đầu óc Cố Sở Sinh nổ tung, vội nhào về phía Sở Du. Đao bất ngờ chém trúng người hắn, máu bắn lên mặt nàng. Mắt thấy đao thứ hai sắp sửa chém xuống, bỗng nghe bọn họ thấy tiếng mũi tên lao vút tới, một ánh sáng bạc vẽ ra trong đêm. Tên thanh niên xoay người né tránh, ngay lập tức lại có ba mũi tên từ ba hướng khác nhau bắn đến.
“Đại… Đại nhân…” Đám sát thủ run rẩy đáp: “Bọn chúng trốn trên cây, chúng thuộc hạ không tìm được!”
Tên thanh niên không lên tiếng, đại đao sau lưng bị ném ra, xoay tròn trên không trung chém vào cây đại thụ. Ngay lập tứ, mười mấy gốc cây lớn lảo đảo ngã xuống, mà chỗ Sở Du đang ở chính là một trong số đó!
Sở Du không còn cách nào khác, đành tung người nhảy lên. Ngay khoảnh khắc đó, tên thanh niên cầm đại đao đột ngột đánh tới.
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt cản ở phía sau. Sở Du nhìn thoáng qua là biết tình hình không ổn. Nàng nhíu mày, huýt sáo lần nữa.
Một thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng vác đao bước tới, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi còn chờ gì nữa?”
Đao pháp kia vừa ác vừa nhanh. Sở Du né tránh linh hoạt, nhưng vẫn cảm thấy có chút tốn sức. Cố Sở Sinh núp trong bóng tối tính toán đường đi của hài người, cố gắng che giấu hơi thở, không nói một lời.
Dứt lời, nàng đỡ Cố Sở Sinh đi lên trên. Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt cũng theo sau. Đám người vạm vỡ kia còn muốn đi theo, nhưng thị vệ Vệ gia đã lập tức chắn đao ngăn lại.
Mười mấy tên sát thủ bao vây Sở Du. Sở Du gian nan né tránh, ánh đao trong đêm kèm theo hơi lạnh, nàng căn bản không dám đỡ lấy. Cố Sở Sinh trốn trong bóng tối, thấy một tên sát thủ đâm về phía Sở Du, hắn không thể ngồi yên được nữa, ném cục đá trên tay về phía tên đó!
Cũng chính lúc này, thanh niên cầm đao lập tức tập kích về phía Cố Sở Sinh, trường kiếm của Sở Du cũng đuổi theo. Cố Sở Sinh nắm chặt đoản đao trên tay áo, chờ đợi tên kia để tấn công bất ngờ.
Thương pháp biến hoá, dường như mỗi chiêu đều mang theo thế ngàn quân khuynh đổ Thái Sơn. Thanh niên kia đã bị bắn trúng một tên, động tác chậm chạp đi nhiều, rất nhiều tên trợ thủ xung quanh cũng xông tới. Sở Du ném Cố Sở Sinh đi, xông vào cuộc chiến, ngăn cản sát thủ xung quanh.
Ai ngờ nửa đường tên kia đột nhiên xuất một chưởng phong quét qua bụi rậm Cố Sở Sinh ẩn núp. Cố Sở Sinh vốn đã bị thương, lại bị chưởng phong này đánh bất ngờ khiến hắn văng mạnh ra ngoài, đập vào thân cây, phun máu.
Sau khi xác nhận tình trạng của Cố Sở Sinh, tên thanh niên mới vung đao chém về phía hắn. Sở Du vội vã đuổi theo, lúc mũi đao của tên kia đâm tới, nàng kịp thời kéo Cố Sở Sinh lên. Nhìn thấy phương hướng lưỡi đao chém về phía Sở Du, đầu óc Cố Sở Sinh nổ tung, vội nhào về phía Sở Du. Đao bất ngờ chém trúng người hắn, máu bắn lên mặt nàng. Mắt thấy đao thứ hai sắp sửa chém xuống, bỗng nghe bọn họ thấy tiếng mũi tên lao vút tới, một ánh sáng bạc vẽ ra trong đêm. Tên thanh niên xoay người né tránh, ngay lập tức lại có ba mũi tên từ ba hướng khác nhau bắn đến.
Mũi tên kia không phải bay thẳng đến đây, mà là bắn lên cây trước rồi lại vòng qua, nhưng mỗi một góc độ đều cực kỳ xảo quyệt. Dù cho thân hình tên thanh niên kia nhanh nhẹn, nhưng đến mũi tên thứ ba cũng bị ghim dính lên cây.
Tên thanh niên giận dữ, rút mũi tên ra, đỏ mắt chém về phía Sở Du. Cũng chính khoảnh khắc đó, thiếu niên bạch y trường thương nhảy từ trên lưng ngựa xuống trước mặt Sở Du, không hề do dự mà nhắm thẳng vào tên thanh niên.
Thương pháp biến hoá, dường như mỗi chiêu đều mang theo thế ngàn quân khuynh đổ Thái Sơn. Thanh niên kia đã bị bắn trúng một tên, động tác chậm chạp đi nhiều, rất nhiều tên trợ thủ xung quanh cũng xông tới. Sở Du ném Cố Sở Sinh đi, xông vào cuộc chiến, ngăn cản sát thủ xung quanh.
Cố Sở Sinh vứt áo khoác về phía vũ tiễn bắn tới, trong nháy mắt che khuất tầm mắt đối phướng. Sở Du nhân cơ hội này nhanh chóng dẫn hắn chạy vào rừng.
Trường thương như rồng rẽ nước, bay lượn trong đêm. Tên thanh niên bị người tới ép thối lui liên tục, đối phương bất quá cũng chỉ là thiếu niên, nhưng vừa thành thục, lại không hề có nửa phần mệt mỏi.
Cuối cùng, một thương tựa sấm sét bất ngờ đâm vào phế tạng thanh niên kia. Hắn ta bị đóng đinh lên cây, máu tươi chảy ra, khàn giọng lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên ngước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảng điềm nhiên.
“Kẻ giết người, Vệ Uẩn Vệ gia.”
***
【 Vở kịch nhỏ】
Vệ Thất: Từ đó về sau, ta chính là nam tử tự mang BGM (Background Music), đi đường cũng phải thêm phông nền.
Cố Sở Sinh: Là một pháp sư, ngồi bụi cỏ là kỹ năng thiết yếu.
Sở Du: Ta còn chưa đánh mà, có thể cho cơ hội được không? Không thì làm sao ta hút fan?
Vệ Thất: Không thể.
Sở Du: Tại sao???
Vệ Thất: Thứ nhất, như vậy ta không thể tỏ ra soái. Thứ hai, nàng không thể bị thương.
Sở Du: …
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe bài “Tướng quân của ta ơi” mọi người đề cử, đoạn phía trước không có rap vừa hát lên đã nghĩ ngay đến gương mặt si ngốc của Tiểu Thất nhà ta.
P/s (Zens Zens): Bài đó đây! Bài gốc có đoạn rap phía sau, nhưng mình không thích nên mình lấy bài này.
Vệ uẩn soái vch , edit đánh nhau mượt ghê
Phận nam phụ nhưng lại mang bệnh của nam chính. Ho khan gì đó thường là nam chính mới bị
Editor edit hay quá❤️
Anh quá ngầu, chị là Nữ nhân bản lĩnh ?
Bài hát hay quá ah ??????
Có ai thấy tiếc cho nam phụ ko ?
Bạch mã hoàng tử Vệ Cẩn
Anh hùng cứu mỹ nhân nha
Cam on editor nhieu lam, ban edit qua hay