Chương 44 (1)
Mỹ nhân gây hoạ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng vừa dứt, Vệ Uẩn đột ngột rút trường thương ra. Đối phương lập tức phun một búng máu, xụi lơ trượt theo thân cây xuống đất.
Vệ Uẩn không đến một mình, chờ lúc chàng xử lý tên thanh niên kia xong, thế cục đã được khống chế. Vệ Uẩn thu trường thương về bên người, bước nhanh đến trước mặt Sở Du, vội vã hỏi: “Tẩu có trở ngại gì không?”
“Hở?”
Sở Du tra kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn, lấy làm lạ: “Ta không bị thương, có gì trở ngại chứ?”
Vệ Uẩn nghe vậy, bấy giờ mới yên tâm. Người khác đỡ Cố Sở Sinh đến, Vệ Uẩn quay đầu qua quan sát hắn.
Lúc này, Cố Sở Sinh mặc trường sam màu xanh lam, bên trên dính máu và bùn đất, ngọc quan trên tóc đã rơi mất lúc đánh nhau, chỉ nhìn từ quần áo thì không khỏi trông hơi nhếch nhác. Tuy nhiên vẻ mặt người này trấn định, thần sắc sáng trong. Lúc đi về phía Vệ Uẩn, hắn mang theo khí thế chỉ gặp được ở chính khách lăn lộn triều đình nhiều năm như Tạ thái phó.
Lần đầu gặp mặt, VệĭUẩn đã nảyÎsinh cảnh giác.
Đồngİthời, Cố SởệSinh cũng quanẵsát Vệ Uẩn.
Hắnđnhớ lại thờiīđiểm gặp VệíUẩn ở kiếpìtrước, thật raɩhẳn là sớmỉhơn so vớiìbây giờ mộtĩchút. Kiếp trướcạkhông có Sở(Du, sau khiiVệ Uẩn thoátókhỏi ngục thìưlao thẳng raİchiến trường. Lúcữđó, Bạch Thành,đã bị phá,ứhắn đơn độcἳtrấn thủ CônồDương. Đêm ấy,)thiếu niên dẫn]binh đến, cưỡiêngựa đứng ngoàiợcổng thành, ngửa³đầu nhìn hắnìphía trên thànhİlâu, lạnh lùngÏmở miệng: “VệỳUẩn Vệ gia,īphụng mệnh đếnởđây thủ thành.”ἲ
Luồng khí âméu trên ngườiíthiếu niên quáỉnặng, nặng đếnằnỗi khiến hắnỵdù cách hơnàba mươi nămḷhồi tưởng lạiİlần nữa, kýòức vẫn còn(như mới.
Tuy nhiênãhôm nay gặpồđược Vệ Uẩn,Ĭchàng lại khôngẵhề giống vớiạnăm đó.
Ngũ quanêVệ Uẩn hômἶnay cũng khôngéthay đổi baoĨnhiêu, nhưng luồngỉkhí âm uïđời trước lạiùhoàn toàn khôngìthấy đâu. Chàngờvà Sở Duósóng vai, bạchîy ngân thương,ỉđứng như trúcầthẳng tùng xanh,ăcười đến lãngínguyệt thanh phong(*).
,(*) Lãng nguyệtïthanh phong: trăngêsáng gió mát
VệăUẩn lễ chào:hắn, vẻ mặtởchân thành: “Cốịđại nhân điἶđường cực khổ,iVệ mỗ đếnỉchậm, để Cốồđại nhân kinhịsợ rồi.”
Thậtịra dựa theoÏthân phận củaĺbọn họ hômínay, đây chắcἶchắn được xemửlà đối xửêtrọng hậu. CốòSở Sinh vộièvàng đáp lễ,Îvẻ mặt kínhậcẩn: “Tiểu Hầuữgia xem trọngđrồi. Cố mỗĩbị người đuổiĨgiết, nhưng lạiốcòn liên luỵỉHầu gia, là]Cố mỗ khôngõphải.”
“Chuyện nàyỡcụ thể thếấnào, trong lòngíbản Hầu rõộràng.” Vệ UẩnЇnhìn xung quanh,Įvẻ mặt điềmứtĩnh: “Nơi nàyộkhông nên ởọlâu, mời Cốòđại nhân lênịngựa, sau khiácấp tốc trởIvề Hoa Kinh,ĩchúng ta lạiẩbàn bạc kỹừlưỡng.”
Nghe vậy,ởCố Sở Sinhïcũng không chầnảchừ nữa, sauăkhi gật đầu,²ba người lậpàtức lên ngựa,īchạy về hướngЇHoa Kinh.
Vệ Uẩnựgiao Cố SởíSinh cho đámἶngười Vệ Thuổchăm sóc, rồiừdẫn người điỵở phía trướcỉvới Sở Du.
VệắUẩn cưỡi ngựaẹđến gần SởẵDu, quan sátĩnàng, rồi lại(xác nhận lầnúnữa: “Tẩu tẩuụkhông có trởḹngại gì thậtỷchứ?”
“Không có.”ĺSở Du mỉmọcười: “Ta chưaɪđánh thật thìàđệ đã đếnổrồi, tay còn¹chưa nóng nữa.”ī
Vệ Uẩn ngheằvậy, đôi mắtîẩn chứa ýócười mỏng manh:ò“Tẩu tẩu đừngừkhinh thường. Ngườiừtới hôm nayɨlà Mạc BắcĨKim đao tênïTrương Trình. Tẩuătẩu đụng phảiἳhắn, e làăphải chịu thiệtẳmột chút.”
LờiĬVệ Uẩn nóiýlà thật. SởìDu cũng hiểu,ấđối với loạiîngười có thầnἷlực trời sinh,ínàng đúng làḻbó tay. Nàngḻnhìn Vệ Uẩn,ẽlấy làm lạ:Ĭ“Chẳng phải taễchỉ mới bảoịngười đi báoừtin à, saoởđệ đã tớiĺrồi?”
“Hai ngàyftrước, tẩu tẩuảnói mình đãởđến Thiên thủjquan. Đệ liềnỏtính nhẩm ngày,ẳđoán chắc hômỉnay tẩu sẽỹđến gần đâuẽđây, cho nênưtới xem thử.”ἳ
Vệ Uẩn nóiĩvô cùng nhẹínhàng, câu nóiứđơn giản, nhưngịlại tràn đầyĩquan tâm.
Bắt đầuễtừ hai ngàyĪtrước đã tínhọngày chờ, eứlà lo lắngīlâu lắm rồi.
NhưngĪVệ Uẩn biếtỉchàng nắm rõứhành tung củaặSở Du nhưểthế cũng khôngìchỉ là vìḷlo lắng. SởĨDu đi mộtốlần là mười[mấy ngày. Từísau khi chàngưtrở về HoaỉKinh, chàng chưa²bao giờ táchíkhỏi Sở Duỳquá lâu nhưạvậy, nhất thờiớcó hơi khôngìquen.
Lúc đi trênἴhành lang ởịđình viện, chàngâcứ cảm thấyôcần phải cóốtiếng Sở Duínhỏ giọng dạyĺtiểu công tửãhọc võ. Lúcịđi tới phòngìsách, chàng cứЇcảm thấy trongĮmột phút chốcĺsẽ được ngheIVệ Hạ báoẩSở Du đến.òThậm chí lúcàăn cơm, chàngfvẫn cảm thấyịcần phải cóúSở Du ngồiIđối diện chàng,ỉnở nụ cười(trong trẻo, tròạchuyện với TưởngīThuần.
Người ta bảoịnhững thứ thóiạquen này đềuỵdo nuôi lâuảmà thành. Vốnờdĩ chàng cảmứthấy Sở Duèđi thêm vàiἶngày nữa làɪchàng sẽ quen°thôi.
Kết quả thờiègian Sở Duủđi càng dài,ĩchàng lại càngịlo lắng. Thậméchí ban đêmἲnằm mơ, chàngĨcòn mơ thấyìnàng mặc tốỉy(*), vẻ mặtồtiều tuỵ, ngồiìquỳ trong xeọngựa, điềm tĩnhľgọi một tiếng,ăVệ đại nhân.
(*)ịTố y: áo,trắng
Vẻ mặt SởếDu trong mơỹchết lặng, giốngĬnhư lữ kháchἳsau khi trèoăđèo lội suốiỗđã đi đếníđường cùng.
Chàng nhìnɪthấy dáng vẻĩSở Du trongìmộng thì vôįcùng đau lòng,ờmuốn hỏi mộtÎtiếng “Tẩu tẩu,ờngười sao vậy?”Ї, nhưng lạiịđột nhiên tỉnh¸giấc, thấy trờiĬđã sáng.
Vì thếèchàng càng chờởcàng sốt ruột,ẽbiết tin SởẽDu đến Thiênɩthủ quan, chàngἳlập tức đích¸thân đến đón.
Cóỉđiều chàng sẽệkhông kể nhữngỉchuyện trước đó,ḻnhưng chỉ vớiịvài câu nói,ỡSở Du vẫnĩthấy ấm ápõtrong lòng, cảm)kích nói: “Mayìmà hôm nayẵđệ tới đón,ànếu không eỉrằng hôm nayứkhông đánh tớiỷsáng thì không{về được.”
VệễUẩn không đáp,ìchàng kéo dâyÎcương, nhìn đằngἱtrước.
Sở Du lấyĪlàm lạ: “Đệɩsao thế?”
“Vừaịrồi đệ đangínghĩ…” Giọng nóiảVệ Uẩn cóỉhơi cứng nhắc:¸“Nếu hôm nayẳtẩu tử gặpịbất trắc thìḷphải làm sao?”j
“Vì một chuyệnưkhông quan trọngờnhư vậy màỉkhiến tẩu tửùcó mệnh hệ{gì…” Giọng VệỗUẩn cương cứng::“Người bảo lòngḷđệ làm saoЇvượt qua đượcἶchuyện này.”
SởỉDu ngẩn người,ằnàng đến làĩdo nàng yêu{cầu, nàng làm¸thì lại làmjkhông xong, đươngọnhiên Vệ Uẩnỷkhông vui cũngịlà chuyện thườngftình.
Nàng mím môiἴnói: “Sau nàyIta sẽ khôngjlỗ mãng nhưỵthế. Hôm nayïvốn nên trựcẽtiếp vào kinh,ởlà ta không…”Ī
Tiếng nói Sở Du nhỏ dần, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn không thay đổi. Sở Du cũng nhận ra cái Vệ Uẩn quan tâm không phải là chuyện nàng làm tốt hay không tốt, mà là chuyện nàng gặp nguy hiểm có lần một thì sẽ có lần hai.
Dứt lời, Tưởng Thuần bước đến trước mặt Sở Du, dìu tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Muội bị thương sao?”
Công phu nàng luyện, chiêu thức thiên về âm. Người bình thường luyện không sao, nhưng kiếp trước nàng đã bị thương nhiều lần, lại thêm chiêu thức luyện tập không đúng, thể chất lại cực kỳ âm hàn, không dễ thụ thai.
Sở Du không cách nào hứa hẹn là cả đời sẽ không gặp tình huống nguy hiểm. Vốn là người sống trên sa trường, ai lại hứa hẹn được sinh tử của ai?
Sở Du vờ nghe không hiểu lời Vãn Nguyệt nói. Vãn Nguyệt ngước mắt nhìn nàng: “Ngài cũng đâu thể sống một mình cả đời thật, dù sao cũng nên có một đứa con chứ?”
Hai người trầm mặc đi về hướng Hoa Kinh. Sáng sớm hôm sau, đoàn người mới tới Hoa Kinh, vào đến Vệ Phủ.
Đánh một giấc đến xế chiều, Sở Du mới từ từ tỉnh giấc, nàng gọi người lấy nước tắm rửa. Lúc Sở Du đang ngâm nước lau người, chợt nghe thấy tiếng Vệ Uẩn truyền từ bên ngoài đến: “Tẩu tẩu đâu?”
Vừa vào phủ, Tưởng Thuần đã dẫn người nghênh đón, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Trên đường ta nhận được tin, bảo phải gọi sẵn đại phu…”
Dứt lời, Tưởng Thuần bước đến trước mặt Sở Du, dìu tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Muội bị thương sao?”
Vừa vào phủ, Tưởng Thuần đã dẫn người nghênh đón, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Trên đường ta nhận được tin, bảo phải gọi sẵn đại phu…”
“Không có.” Sở Du gượng gạo khoát tay: “Muội chỉ đơn giản gặp mai phục thôi, không bị thương.”
Nghe thấy lời này, mặt Sở Du hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Tưởng Thuần ngước mắt, nghi ngờ nhìn Sở Du. Sở Du thở dài: “Nghe đệ ấy, nghe đệ ấy hết.”
Sở Du không cách nào hứa hẹn là cả đời sẽ không gặp tình huống nguy hiểm. Vốn là người sống trên sa trường, ai lại hứa hẹn được sinh tử của ai?
“Bảo đại phu khám cho Cố đại nhân đi.”
“Ta cần vì mình tìm lối đi?”
“Ngài nói lời trẻ con rồi.” Vãn Nguyệt có hơi bất đắc dĩ: “Chờ ngài già thì sẽ hiểu cái tốt của con cái.”
Vệ Uẩn cởi áo khoác giao cho hạ nhân, cởi giày bước lên hành lang, dặn dò: “Gọi một nữ đại phu khám tổng quát cho Đại phu nhân.”
“Ta nói này…” Sở Du xoay người lại, ghé lên mép thùng nước, nhớ lại cảnh Vệ Quân đón dâu hôm đó, ánh mắt ấm áp: “Đàn ông Vệ gia bọn họ hình như đều rất dễ xấu hổ. Ngươi nói nếu sau này Tiểu Thất lấy vợ, có phải cũng lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu suôn sẻ không?”
Nghe thấy lời này, mặt Sở Du hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Tưởng Thuần ngước mắt, nghi ngờ nhìn Sở Du. Sở Du thở dài: “Nghe đệ ấy, nghe đệ ấy hết.”
“Bảo đại phu khám cho Cố đại nhân đi.”Mấy ngày nay Sở Du đi đường bôn ba, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Trở về phòng, nàng chẳng thèm tắm rửa mà lập tức ngã xuống giường lớn, ngủ mất.
Vệ Uẩn khựng lại, cuối cùng vẫn nghiêm mặt đi vào trong nhà.
“Không có.” Sở Du gượng gạo khoát tay: “Muội chỉ đơn giản gặp mai phục thôi, không bị thương.”
Cố Sở Sinh được đưa đến phòng cho khách. Vết thương của hắn khá nghiêm trọng nên điều đại phu giỏi nhất Vệ Phủ qua cho hắn.
Tiếng bước chân giống hệt như chạy trốn khiến Sở Du không kiềm được mà phì cười.
Sau khi Tưởng Thuần xác nhận Sở Du thật sự không bị thương thì để Sở Du trở về nghỉ ngơi trước.
Vệ Uẩn khựng lại, cuối cùng vẫn nghiêm mặt đi vào trong nhà.
Mấy ngày nay Sở Du đi đường bôn ba, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Trở về phòng, nàng chẳng thèm tắm rửa mà lập tức ngã xuống giường lớn, ngủ mất.
Qua hồi lâu, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Nếu có thể gặp được người thích hợp rồi lại nói tiếp.”
“Đại phu nhân vẫn đang tắm.”
Đánh một giấc đến xế chiều, Sở Du mới từ từ tỉnh giấc, nàng gọi người lấy nước tắm rửa. Lúc Sở Du đang ngâm nước lau người, chợt nghe thấy tiếng Vệ Uẩn truyền từ bên ngoài đến: “Tẩu tẩu đâu?”
“Thật ra cũng chẳng sao.” Nàng thở dài: “Ta sống một mình rất tốt.”Sở Du không đáp.
“Đại phu nhân vẫn đang tắm.”
Hai người trầm mặc đi về hướng Hoa Kinh. Sáng sớm hôm sau, đoàn người mới tới Hoa Kinh, vào đến Vệ Phủ.
Trường Nguyệt đứng bên ngoài kính cẩn thưa: “Xin Hầu gia đợi trong chốc lát.”
Trăm cay nghìn đắng cũng vì muốn một đứa con, rốt cuộc đứa bé kia lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân.
Vệ Uẩn không đáp lời ngay, hình như là sững sờ. Lát sau, Sở Du nghe thấy chàng giả vờ trấn định, không khó nhận ra sự luống cuống trong đó: “Vậy ta ra tiền sảnh đợi tẩu tẩu.”
Vệ Uẩn cởi áo khoác giao cho hạ nhân, cởi giày bước lên hành lang, dặn dò: “Gọi một nữ đại phu khám tổng quát cho Đại phu nhân.”
Dứt lời, chàng xoay người vội vã đi mất.
“Đó là chuyện tương lai mà.”
Tiếng bước chân giống hệt như chạy trốn khiến Sở Du không kiềm được mà phì cười.
Nàng xoay đầu nhìn Vãn Nguyệt đang lau người cho mình, cười bảo: “Ta đáng sợ thế à?”
“Dù sao tiểu Hầu gia cũng chỉ là thiếu niên…” Vãn Nguyệt xối nước cho nàng, hơi bất đắc dĩ nói: “Mất tự nhiên cũng là chuyện bình thường.”
“Ta nói này…” Sở Du xoay người lại, ghé lên mép thùng nước, nhớ lại cảnh Vệ Quân đón dâu hôm đó, ánh mắt ấm áp: “Đàn ông Vệ gia bọn họ hình như đều rất dễ xấu hổ. Ngươi nói nếu sau này Tiểu Thất lấy vợ, có phải cũng lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu suôn sẻ không?”
Vệ Uẩn không đáp lời ngay, hình như là sững sờ. Lát sau, Sở Du nghe thấy chàng giả vờ trấn định, không khó nhận ra sự luống cuống trong đó: “Vậy ta ra tiền sảnh đợi tẩu tẩu.”
“Đó là chuyện tương lai mà.”
Tiếng nói Sở Du nhỏ dần, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn không thay đổi. Sở Du cũng nhận ra cái Vệ Uẩn quan tâm không phải là chuyện nàng làm tốt hay không tốt, mà là chuyện nàng gặp nguy hiểm có lần một thì sẽ có lần hai.
Vãn Nguyệt thở dài, xối nước cho Sở Du: “Nếu tiểu Hầu gia lấy vợ, ngài cũng nên suy tính cho bản thân mình. Rốt cuộc Đại phu nhân Vệ Phủ cũng chỉ có một, đến lúc đó tuổi ngài đã không còn nhỏ, nên vì mình tìm lối riêng.”
“Ta cần vì mình tìm lối đi?”
Sở Du vờ nghe không hiểu lời Vãn Nguyệt nói. Vãn Nguyệt ngước mắt nhìn nàng: “Ngài cũng đâu thể sống một mình cả đời thật, dù sao cũng nên có một đứa con chứ?”
Sở Du không đáp.
Sở Du không lên tiếng. Nàng mơ hồ nhớ lại mấy tháng mang thai đứa trẻ kia, tâm trạng nhìn thấy bụng lớn dần từng chút một.
Công phu nàng luyện, chiêu thức thiên về âm. Người bình thường luyện không sao, nhưng kiếp trước nàng đã bị thương nhiều lần, lại thêm chiêu thức luyện tập không đúng, thể chất lại cực kỳ âm hàn, không dễ thụ thai.
“Dù sao tiểu Hầu gia cũng chỉ là thiếu niên…” Vãn Nguyệt xối nước cho nàng, hơi bất đắc dĩ nói: “Mất tự nhiên cũng là chuyện bình thường.”
Trăm cay nghìn đắng cũng vì muốn một đứa con, rốt cuộc đứa bé kia lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân.
Sau khi Tưởng Thuần xác nhận Sở Du thật sự không bị thương thì để Sở Du trở về nghỉ ngơi trước.
Con cái đối với nàng, trừ mang thai mười tháng có một chốc ấm áp, những ký ức khác đều chẳng lấy làm vui vẻ. Mặc dù biết đó không phải là lỗi của đứa bé, nhưng nàng cũng không mong đợi gì ở con cái.
“Thật ra cũng chẳng sao.” Nàng thở dài: “Ta sống một mình rất tốt.”
Trường Nguyệt đứng bên ngoài kính cẩn thưa: “Xin Hầu gia đợi trong chốc lát.”
“Ngài nói lời trẻ con rồi.” Vãn Nguyệt có hơi bất đắc dĩ: “Chờ ngài già thì sẽ hiểu cái tốt của con cái.”
Con cái đối với nàng, trừ mang thai mười tháng có một chốc ấm áp, những ký ức khác đều chẳng lấy làm vui vẻ. Mặc dù biết đó không phải là lỗi của đứa bé, nhưng nàng cũng không mong đợi gì ở con cái.
Sở Du không lên tiếng. Nàng mơ hồ nhớ lại mấy tháng mang thai đứa trẻ kia, tâm trạng nhìn thấy bụng lớn dần từng chút một.
Qua hồi lâu, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Nếu có thể gặp được người thích hợp rồi lại nói tiếp.”
Mị phát hiện ra chị Du hình như sẽ thích đàn ông biết xấu hổ nha
Thương SD kiếp trước ghê. Con không nhận mẹ
VU dễ thương ghê! Quan tâm chị rồi hay xấu hổ. 14,15t thời chiến chính chắn hiểu chuyện ghê
Tại sao phụ thân sở du lại cho nàng ấy tập loại võ công như vậy nhỉ. Có khúc mắc j ở đây k?