Sơn Hà Chẩm – Chương 44 (1)

Chương 44 (1)

Mỹ nhân gây hoạ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tiếng vừa dứt, Vệ Uẩn đột ngột rút trường thương ra. Đối phương lập tức phun một búng máu, xụi lơ trượt theo thân cây xuống đất.

Vệ Uẩn không đến một mình, chờ lúc chàng xử lý tên thanh niên kia xong, thế cục đã được khống chế. Vệ Uẩn thu trường thương về bên người, bước nhanh đến trước mặt Sở Du, vội vã hỏi: “Tẩu có trở ngại gì không?”

“Hở?”

Sở Du tra kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn, lấy làm lạ: “Ta không bị thương, có gì trở ngại chứ?”

Vệ Uẩn nghe vậy, bấy giờ mới yên tâm. Người khác đỡ Cố Sở Sinh đến, Vệ Uẩn quay đầu qua quan sát hắn.

Lúc này, Cố Sở Sinh mặc trường sam màu xanh lam, bên trên dính máu và bùn đất, ngọc quan trên tóc đã rơi mất lúc đánh nhau, chỉ nhìn từ quần áo thì không khỏi trông hơi nhếch nhác. Tuy nhiên vẻ mặt người này trấn định, thần sắc sáng trong. Lúc đi về phía Vệ Uẩn, hắn mang theo khí thế chỉ gặp được ở chính khách lăn lộn triều đình nhiều năm như Tạ thái phó.

Ln đu gp mt, VĭUn đã nyÎsinh cnh giác.

Đngİthi, C SSinh cũng quansát V Un.

Hnđnh li thiīđim gp VíUn kiếpìtrưc, tht raɩhn là smhơn so viìbây gi mtĩchút. Kiếp trưckhông có S(Du, sau khiiV Un thoátókhi ngc thìưlao thng raİchiến trưng. Lúcđó, Bch Thành,đã b phá,hn đơn đctrn th CônDương. Đêm y,)thiếu niên dn]binh đến, cưiênga đng ngoàicng thành, nga³đu nhìn hnìphía trên thànhİlâu, lnh lùngÏm ming: “VUn V gia,īphng mnh đếnđây th thành.”

Lung khí âméu trên ngưiíthiếu niên quánng, nng đếnni khiến hndù cách hơnàba mươi nămhi tưng liİln na, kýòc vn còn(như mi.

Tuy nhiênãhôm nay gpđưc V Un,Ĭchàng li khôngh ging vinăm đó.

Ngũ quanêV Un hômnay cũng khôngéthay đi baoĨnhiêu, nhưng lungkhí âm uïđi trưc liùhoàn toàn khôngìthy đâu. Chàngvà S Duósóng vai, bchîy ngân thương,đng như trúcthng tùng xanh,ăcưi đến lãngínguyt thanh phong(*).

,(*) Lãng nguytïthanh phong: trăngêsáng gió mát

VăUn l chào:hn, v mtchân thành: “Cđi nhân điđưng cc kh,iV m đếnchm, đ Cđi nhân kinhs ri.”

Thtra da theoÏthân phn caĺbn h hômínay, đây chcchn đưc xemlà đi xêtrng hu. CòS Sinh vièvàng đáp l,Îv mt kínhcn: “Tiu Hugia xem trngđri. C mĩb ngưi đuiĨgiết, nhưng licòn liên luHu gia, là]C m khôngõphi.”

Chuyn nàyc th thếnào, trong lòngíbn Hu rõràng.” V UnЇnhìn xung quanh,Įv mt đimtĩnh: “Nơi nàykhông nên lâu, mi Còđi nhân lênnga, sau khiácp tc trIv Hoa Kinh,ĩchúng ta libàn bc klưng.”

Nghe vy,C S Sinhïcũng không chnch na, sauăkhi gt đu,²ba ngưi lpàtc lên nga,īchy v hưngЇHoa Kinh.

V Ungiao C SíSinh cho đámngưi V Thuchăm sóc, ridn ngưi đi phía trưcvi S Du.

VUn cưi ngađến gn SDu, quan sátĩnàng, ri li(xác nhn lnúna: “Tu tukhông có trngi gì thtch?”

Không có.”ĺS Du mmcưi: “Ta chưaɪđánh tht thìàđ đã đếnri, tay còn¹chưa nóng na.”ī

V Un nghevy, đôi mtîn cha ýócưi mng manh:ò“Tu tu đngkhinh thưng. Ngưiti hôm nayɨlà Mc BcĨKim đao tênïTrương Trình. Tuătu đng phihn, e làăphi chu thitmt chút.”

LiĬV Un nóiýlà tht. SìDu cũng hiu,đi vi loiîngưi có thnlc tri sinh,ínàng đúng làbó tay. Nàngnhìn V Un,ly làm l:ĬChng phi tach mi bongưi đi báotin à, saođ đã tiĺri?”

“Hai ngàyftrưc, tu tunói mình đãđến Thiên thjquan. Đ lintính nhm ngày,đoán chc hômnay tu sđến gn đâuđây, cho nênưti xem th.”

V Un nóiĩvô cùng nhínhàng, câu nóiđơn gin, nhưngli tràn đyĩquan tâm.

Bt đut hai ngàyĪtrưc đã tínhngày ch, elà lo lngīlâu lm ri.

NhưngĪV Un biếtchàng nm rõhành tung caS Du nhưthế cũng khôngìch là vìlo lng. SĨDu đi mtln là mưi[my ngày. Tísau khi chàngưtr v HoaKinh, chàng chưa²bao gi táchíkhi S Duquá lâu nhưvy, nht thicó hơi khôngìquen.

Lúc đi trênhành lang đình vin, chàngâc cm thyôcn phi cótiếng S Duính ging dyĺtiu công tãhc võ. Lúcđi ti phòngìsách, chàng cЇcm thy trongĮmt phút chcĺs đưc ngheIV H báoS Du đến.òThm chí lúcàăn cơm, chàngfvn cm thycn phi cóúS Du ngiIđi din chàng,n n cưi(trong tro, tròchuyn vi TưngīThun.

Ngưi ta bonhng th thóiquen này đudo nuôi lâumà thành. Vndĩ chàng cmthy S Duèđi thêm vàingày na làɪchàng s quen°thôi.

Kết qu thiègian S Duđi càng dài,ĩchàng li cànglo lng. Thméchí ban đêmnm mơ, chàngĨcòn mơ thyìnàng mc ty(*), v mttiu tu, ngiìqu trong xenga, đim tĩnhľgi mt tiếng,ăV đi nhân.

(*)T y: áo,trng

V mt SếDu trong mơchết lng, gingĬnhư l kháchsau khi trèoăđèo li suiđã đi đếníđưng cùng.

Chàng nhìnɪthy dáng vĩS Du trongìmng thì vôįcùng đau lòng,mun hi mtÎtiếng “Tu tu,ngưi sao vy?”Ї, nhưng liđt nhiên tnh¸gic, thy triĬđã sáng.

Vì thếèchàng càng chcàng st rut,biết tin SDu đến Thiênɩth quan, chànglp tc đích¸thân đến đón.

Cóđiu chàng skhông k nhngchuyn trưc đó,nhưng ch vivài câu nói,S Du vnĩthy m ápõtrong lòng, cm)kích nói: “Mayìmà hôm nayđ ti đón,ànếu không erng hôm naykhông đánh tisáng thì không{v đưc.”

VUn không đáp,ìchàng kéo dâyÎcương, nhìn đngtrưc.

S Du lyĪlàm l: “Đɩsao thế?”

Vari đ đangínghĩ Ging nóiV Un cóhơi cng nhc:¸“Nếu hôm naytu t gpbt trc thìphi làm sao?”j

Vì mt chuynưkhông quan trngnhư vy màkhiến tu tùcó mnh h{gì Ging VUn cương cng::“Ngưi bo lòngđ làm saoЇvưt qua đưcchuyn này.”

SDu ngn ngưi,nàng đến làĩdo nàng yêu{cu, nàng làm¸thì li làmjkhông xong, đươngnhiên V Unkhông vui cũnglà chuyn thưngftình.

Nàng mím môinói: “Sau nàyIta s khôngjl mãng nhưthế. Hôm nayïvn nên trctiếp vào kinh,là ta không…Ī

Tiếng nói Sở Du nhỏ dần, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn không thay đổi. Sở Du cũng nhận ra cái Vệ Uẩn quan tâm không phải là chuyện nàng làm tốt hay không tốt, mà là chuyện nàng gặp nguy hiểm có lần một thì sẽ có lần hai.

Dứt lời, Tưởng Thuần bước đến trước mặt Sở Du, dìu tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Muội bị thương sao?”

Công phu nàng luyện, chiêu thức thiên về âm. Người bình thường luyện không sao, nhưng kiếp trước nàng đã bị thương nhiều lần, lại thêm chiêu thức luyện tập không đúng, thể chất lại cực kỳ âm hàn, không dễ thụ thai.

Sở Du không cách nào hứa hẹn là cả đời sẽ không gặp tình huống nguy hiểm. Vốn là người sống trên sa trường, ai lại hứa hẹn được sinh tử của ai?

Sở Du vờ nghe không hiểu lời Vãn Nguyệt nói. Vãn Nguyệt ngước mắt nhìn nàng: “Ngài cũng đâu thể sống một mình cả đời thật, dù sao cũng nên có một đứa con chứ?”

Hai người trầm mặc đi về hướng Hoa Kinh. Sáng sớm hôm sau, đoàn người mới tới Hoa Kinh, vào đến Vệ Phủ.

Đánh một giấc đến xế chiều, Sở Du mới từ từ tỉnh giấc, nàng gọi người lấy nước tắm rửa. Lúc Sở Du đang ngâm nước lau người, chợt nghe thấy tiếng Vệ Uẩn truyền từ bên ngoài đến: “Tẩu tẩu đâu?”

Vừa vào phủ, Tưởng Thuần đã dẫn người nghênh đón, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Trên đường ta nhận được tin, bảo phải gọi sẵn đại phu…”

Dứt lời, Tưởng Thuần bước đến trước mặt Sở Du, dìu tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Muội bị thương sao?”

Vừa vào phủ, Tưởng Thuần đã dẫn người nghênh đón, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Trên đường ta nhận được tin, bảo phải gọi sẵn đại phu…”

“Không có.” Sở Du gượng gạo khoát tay: “Muội chỉ đơn giản gặp mai phục thôi, không bị thương.”

Nghe thấy lời này, mặt Sở Du hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Tưởng Thuần ngước mắt, nghi ngờ nhìn Sở Du. Sở Du thở dài: “Nghe đệ ấy, nghe đệ ấy hết.”

Sở Du không cách nào hứa hẹn là cả đời sẽ không gặp tình huống nguy hiểm. Vốn là người sống trên sa trường, ai lại hứa hẹn được sinh tử của ai?

“Bảo đại phu khám cho Cố đại nhân đi.”

“Ta cần vì mình tìm lối đi?”

“Ngài nói lời trẻ con rồi.” Vãn Nguyệt có hơi bất đắc dĩ: “Chờ ngài già thì sẽ hiểu cái tốt của con cái.”

Vệ Uẩn cởi áo khoác giao cho hạ nhân, cởi giày bước lên hành lang, dặn dò: “Gọi một nữ đại phu khám tổng quát cho Đại phu nhân.”

“Ta nói này…” Sở Du xoay người lại, ghé lên mép thùng nước, nhớ lại cảnh Vệ Quân đón dâu hôm đó, ánh mắt ấm áp: “Đàn ông Vệ gia bọn họ hình như đều rất dễ xấu hổ. Ngươi nói nếu sau này Tiểu Thất lấy vợ, có phải cũng lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu suôn sẻ không?”

Nghe thấy lời này, mặt Sở Du hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Tưởng Thuần ngước mắt, nghi ngờ nhìn Sở Du. Sở Du thở dài: “Nghe đệ ấy, nghe đệ ấy hết.”

“Bảo đại phu khám cho Cố đại nhân đi.”Mấy ngày nay Sở Du đi đường bôn ba, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Trở về phòng, nàng chẳng thèm tắm rửa mà lập tức ngã xuống giường lớn, ngủ mất.

Vệ Uẩn khựng lại, cuối cùng vẫn nghiêm mặt đi vào trong nhà.

“Không có.” Sở Du gượng gạo khoát tay: “Muội chỉ đơn giản gặp mai phục thôi, không bị thương.”

Cố Sở Sinh được đưa đến phòng cho khách. Vết thương của hắn khá nghiêm trọng nên điều đại phu giỏi nhất Vệ Phủ qua cho hắn.

Tiếng bước chân giống hệt như chạy trốn khiến Sở Du không kiềm được mà phì cười.

Sau khi Tưởng Thuần xác nhận Sở Du thật sự không bị thương thì để Sở Du trở về nghỉ ngơi trước.

Vệ Uẩn khựng lại, cuối cùng vẫn nghiêm mặt đi vào trong nhà.

Mấy ngày nay Sở Du đi đường bôn ba, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Trở về phòng, nàng chẳng thèm tắm rửa mà lập tức ngã xuống giường lớn, ngủ mất.

Qua hồi lâu, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Nếu có thể gặp được người thích hợp rồi lại nói tiếp.”

“Đại phu nhân vẫn đang tắm.”

Đánh một giấc đến xế chiều, Sở Du mới từ từ tỉnh giấc, nàng gọi người lấy nước tắm rửa. Lúc Sở Du đang ngâm nước lau người, chợt nghe thấy tiếng Vệ Uẩn truyền từ bên ngoài đến: “Tẩu tẩu đâu?”

“Thật ra cũng chẳng sao.” Nàng thở dài: “Ta sống một mình rất tốt.”Sở Du không đáp.

“Đại phu nhân vẫn đang tắm.”

Hai người trầm mặc đi về hướng Hoa Kinh. Sáng sớm hôm sau, đoàn người mới tới Hoa Kinh, vào đến Vệ Phủ.

Trường Nguyệt đứng bên ngoài kính cẩn thưa: “Xin Hầu gia đợi trong chốc lát.”

Trăm cay nghìn đắng cũng vì muốn một đứa con, rốt cuộc đứa bé kia lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân.

Vệ Uẩn không đáp lời ngay, hình như là sững sờ. Lát sau, Sở Du nghe thấy chàng giả vờ trấn định, không khó nhận ra sự luống cuống trong đó: “Vậy ta ra tiền sảnh đợi tẩu tẩu.”

Vệ Uẩn cởi áo khoác giao cho hạ nhân, cởi giày bước lên hành lang, dặn dò: “Gọi một nữ đại phu khám tổng quát cho Đại phu nhân.”

Dứt lời, chàng xoay người vội vã đi mất.

“Đó là chuyện tương lai mà.”

Tiếng bước chân giống hệt như chạy trốn khiến Sở Du không kiềm được mà phì cười.

Nàng xoay đầu nhìn Vãn Nguyệt đang lau người cho mình, cười bảo: “Ta đáng sợ thế à?”

“Dù sao tiểu Hầu gia cũng chỉ là thiếu niên…”  Vãn Nguyệt xối nước cho nàng, hơi bất đắc dĩ nói: “Mất tự nhiên cũng là chuyện bình thường.”

“Ta nói này…” Sở Du xoay người lại, ghé lên mép thùng nước, nhớ lại cảnh Vệ Quân đón dâu hôm đó, ánh mắt ấm áp: “Đàn ông Vệ gia bọn họ hình như đều rất dễ xấu hổ. Ngươi nói nếu sau này Tiểu Thất lấy vợ, có phải cũng lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu suôn sẻ không?”

Vệ Uẩn không đáp lời ngay, hình như là sững sờ. Lát sau, Sở Du nghe thấy chàng giả vờ trấn định, không khó nhận ra sự luống cuống trong đó: “Vậy ta ra tiền sảnh đợi tẩu tẩu.”

“Đó là chuyện tương lai mà.”

Tiếng nói Sở Du nhỏ dần, vẻ mặt Vệ Uẩn vẫn không thay đổi. Sở Du cũng nhận ra cái Vệ Uẩn quan tâm không phải là chuyện nàng làm tốt hay không tốt, mà là chuyện nàng gặp nguy hiểm có lần một thì sẽ có lần hai.

Vãn Nguyệt thở dài, xối nước cho Sở Du: “Nếu tiểu Hầu gia lấy vợ, ngài cũng nên suy tính cho bản thân mình. Rốt cuộc Đại phu nhân Vệ Phủ cũng chỉ có một, đến lúc đó tuổi ngài đã không còn nhỏ, nên vì mình tìm lối riêng.”

“Ta cần vì mình tìm lối đi?”

Sở Du vờ nghe không hiểu lời Vãn Nguyệt nói. Vãn Nguyệt ngước mắt nhìn nàng: “Ngài cũng đâu thể sống một mình cả đời thật, dù sao cũng nên có một đứa con chứ?”

Sở Du không đáp.

Sở Du không lên tiếng. Nàng mơ hồ nhớ lại mấy tháng mang thai đứa trẻ kia, tâm trạng nhìn thấy bụng lớn dần từng chút một.

Công phu nàng luyện, chiêu thức thiên về âm. Người bình thường luyện không sao, nhưng kiếp trước nàng đã bị thương nhiều lần, lại thêm chiêu thức luyện tập không đúng, thể chất lại cực kỳ âm hàn, không dễ thụ thai.

“Dù sao tiểu Hầu gia cũng chỉ là thiếu niên…”  Vãn Nguyệt xối nước cho nàng, hơi bất đắc dĩ nói: “Mất tự nhiên cũng là chuyện bình thường.”

Trăm cay nghìn đắng cũng vì muốn một đứa con, rốt cuộc đứa bé kia lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân.

Sau khi Tưởng Thuần xác nhận Sở Du thật sự không bị thương thì để Sở Du trở về nghỉ ngơi trước.

Con cái đối với nàng, trừ mang thai mười tháng có một chốc ấm áp, những ký ức khác đều chẳng lấy làm vui vẻ. Mặc dù biết đó không phải là lỗi của đứa bé, nhưng nàng cũng không mong đợi gì ở con cái.

“Thật ra cũng chẳng sao.” Nàng thở dài: “Ta sống một mình rất tốt.”

Trường Nguyệt đứng bên ngoài kính cẩn thưa: “Xin Hầu gia đợi trong chốc lát.”

“Ngài nói lời trẻ con rồi.” Vãn Nguyệt có hơi bất đắc dĩ: “Chờ ngài già thì sẽ hiểu cái tốt của con cái.”

Con cái đối với nàng, trừ mang thai mười tháng có một chốc ấm áp, những ký ức khác đều chẳng lấy làm vui vẻ. Mặc dù biết đó không phải là lỗi của đứa bé, nhưng nàng cũng không mong đợi gì ở con cái.

Sở Du không lên tiếng. Nàng mơ hồ nhớ lại mấy tháng mang thai đứa trẻ kia, tâm trạng nhìn thấy bụng lớn dần từng chút một.

Qua hồi lâu, rốt cuộc nàng lên tiếng: “Nếu có thể gặp được người thích hợp rồi lại nói tiếp.”

4.8 30 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

267 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngô Minh
Ngô Minh
3 Năm Cách đây

Ngại ngùng 🙄🙄

Nga Đỗ
Nga Đỗ
3 Năm Cách đây

Hẳn là ngại ngùng :))))))

Mỹ Loan
Mỹ Loan
3 Năm Cách đây

Tội SD quá chị vẫn còn ám ảnh về việc kiếp trước

Kylin
Kylin
3 Năm Cách đây

Ở đầu truyện, đoạn rước thê của Vệ Quân đã thấy ông ý xấu hổ đáng iu rồi giờ đến Vệ Uẩn, chắc không sai khi đàn ông Vệ gia hay xấu hổ

Jeyy
Jeyy
3 Năm Cách đây

Tại sao kiếp trước con của Sở Du lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân ??? Khó hiểu-ing

Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
3 Năm Cách đây

Kiếp trước thương Sở Du quá!!

Tuệ Đan
Tuệ Đan
3 Năm Cách đây

Nam nhân Vệ gia toàn cực phẩm

Thuy
Thuy
3 Năm Cách đây

Mặc dù Sở Du nó buông bỏ quên đi kiếp trước nhưng có lẽ những kí ức đó là vết sẹo k phai trong chị ấy rồi

Mai Hương
Mai Hương
3 Năm Cách đây

Chắc là ngại đó mà

Bi bi
Bi bi
3 Năm Cách đây

Uẩn ca đáng yêu

267
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!