Chương 45
Cửu phẩm Huyện lệnh nhỏ nhoi mà cũng dám cầu hôn Đại phu nhân Vệ phủ ta?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn dẫn theo Vệ Thu và Vệ Hạ đến phòng Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh đang ngồi quỳ trước bàn ăn cháo. Hắn đã băng bó xong vết thương, thương tích không sâu, chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Hắn là người quen chú trọng hình thức, hiện giờ Sở Du không có ở đây, hắn chẳng cần phải giả bệnh làm gì, ngồi ngay ngắn chỉnh tề dùng bữa. Lúc này nghe tiếng Vệ Uẩn bước vào, Cố Sở Sinh vội vàng đứng dậy. Vệ Uẩn sải chân bước tới, đỡ lấy Cố Sở Sinh đang định hành lễ: “Cố đại nhân không cần đa lễ. Ngài đang có thương tích trên người, không cần phải như vậy.”
Cố Sở Sinh khẽ ho khan, vừa ho vừa nói: “Diện kiến Hầu gia, cấp bậc lễ nghĩa nên có thì vẫn phải có.”
Lời hắn nói ngắt quãng, lại vô cùng chân thành. Vệ Uẩn thở dài, đỡ Cố Sở Sinh ngồi xuống: “Vệ mỗ đã biết thành ý của Đại nhân, xin Đại nhân đừng giày vò thân thể mình, hãy nghĩ cho sau này nhiều hơn.”
Nghe nói thế, Cố Sở Sinh thở dài: “Làm phiền Hầu gia rồi.”
Vệ Uẩn lắc đầu. Sau khi Cố Sở Sinh ngồi vững vàng, Vệ Uẩn mới ngồi vào bên kia bàn nhỏ, yên lặng chờ đợi hơi thở Cố Sở Sinh ổn định. Lát sau, Cố Sở Sinh mới ngẩng đầu lên: “Hôm nay Hầu gia đến là muốn hỏi Cố mỗ chuyện ở Côn Dương?”
“Vệ mỗ có nghe nóiịchuyện của Cốįđại nhân.” VệăUẩn nói thật:ử“Nhưng lời truyềnỳmiệng không bằng,lời chính miệngỗCố đại nhânènói. Ta phảiỉhiểu rõ Cốàđại nhân đãỉtrải qua chuyệnũgì thì mớiằcó thể suyĮtính bước kếữtiếp.”
Vệ Uẩn(bình tĩnh nói,ɩCố Sở Sinhigật đầu, hắn}cũng đã sớmữđoán được, từơtốn mở miệng:ἵ“Chuyện này nênýbắt đầu kểìtừ khi Vệẹgia gặp nạnởnửa tháng trước.”í
Vệ Uẩn ngheíthấy bốn chữĺ“Vệ gia gặpἵnạn” , ánhơmắt lập tứcọlạnh lẽo, nhưng]ngoài mặt vẫnἴkhông tỏ vẻjgì, nhấc tayửlên đáp: “Rửaễtai lắng ngheịĐại nhân nói.”ự
“Hạ quan vốnįlà Huyện lệnhêCôn Dương, thờiữchiến gánh vácḹtrách nhiệm chởỉlương thảo từ}Côn Dương đếnứBạch Thành. Nửaềtháng trước khiЇVệ gia gặpỷnạn, số lượngọlương thảo màìhạ quan áp}tải gia tăng.ặTừ số lượngảlương thảo, hạèquan nhẩm tínhđlúc đó tướngỉsĩ ở BạchịThành phải cóỉgần hai mươiĩvạn.”
Lúc đóĭtổng cộng cóịmười chín vạnãnhân mã trên¸chiến trường, khôngļsai lệch mấyĬso với sốílượng Cố SởḻSinh phỏng đoán.
Khiểấy Diêu Dũngòbí mật đến,ỏkhông công khaiậra ngoài, màổDiêu Dũng dẫnúchín vạn nhân{mã đến lạiỉcàng không nói‹gì với bênẵngoài.
Cố Sở Sinhéchỉ dựa vào³số lượng lươngìthảo áp tảiĭmà có thểânhận ra sốălượng tướng sĩẫthực tế trênīchiến trường, đúngîlà người tài.
“Vềḹsau trận đánh]Bạch Đế Cốcỉkết thúc, hạữquan nghe nóiĭVệ gia chếtàtrận bảy vạnớngười, Diêu Dũngạtạm giữ ấnừsoái. Hạ quanốliền biết cóĨđiều kỳ lạ,ɩthế là chạyἵtới Bạch ĐếḹCốc điều tra²tình hình ngayɩtrong đêm, tiếpỉtheo hạ quanởphát hiện dấuývết móng ngựaộquân đội ThanhíChâu ở trênànúi Bạch ĐếɨCốc.”
Cố SởỗSinh dứt lời,ỉthanh âm mangītheo tiếng thởạdài. Vệ Uẩnơchậm rãi siếtĭchặt nắm đấm,ẳCố Sở Sinhĩnhìn chàng, nóiįtiếp: “Trong lòngăhạ quan biếtìchuyện này khôngÎổn, mặc dù(không biết cụ,thể xảy raồchuyện gì, nhưngưxưa nay thườngưhay phỏng đoánịtheo hướng xấuýnhất. Nếu nhưĩDiêu Dũng vàìVệ đại nhânỉcó tranh đấu,ùvậy tất nhiênịtội danh trậníBạch Đế Cốcặkia phải đổ³hết lên ngườiỡVệ gia, màổDiêu Dũng cũng{phải ra sứcôlàm tiêu haoửhết binh lựcịcòn lại củaἷVệ gia. Thếἰnhưng tội danhľở trên ngườiĩVệ gia, mộtĩkhi Vệ tiểuàHầu gia bị,bỏ tù, tướngỳsĩ còn lạiỳcủa Vệ giaữtuyệt đối sẽấkhông để yên.ắBọn họ khôngấlàm vài chuyệnừkhiến Thiên tửỳđau đầu thìḹthôi, làm gìļcam tâm làmícon cờ choÍngười khác, thayЇngười khác bánứmạng?”
Vệ Uẩnákhông đáp.
Lúc ấyjVệ gia đóngẹmười vạn quânắở Bạch Thành,êchết bảy vạn,Ĭcòn lại baľvạn, sau khiỉchàng vào tùẩthì mất liênêlạc. Đến khi)Vệ Uẩn raìtù, mệnh lệnhầđầu tiên chínhũlà lệnh quânĬphòng thủ Vệɪgia giữ mạng,ữche giấu thựcắlực.
Câu nói nàyỉcủa Cố SởỏSinh đã đoánịra được tất,cả tâm tưảcủa người trongľthế cục, khiếnửVệ Uẩn khôngừkhỏi có chútịkính nể.
Chàng ngồiἷthẳng người, nhấpúmột ngụm trà,ụtiếp tục nói:ả“Vệ gia vốnạlà trung thầnɪnhiều đời, đếnầđời Vệ UẩnIcũng sẽ khôngétrở thành loạnỹthần tặc tử.”ḻ
Cố Sở Sinhíkhông lên tiếng,ỉhắn mỉm cười,ìnhìn vẻ mặtấlãnh đạm củaỉthiếu niên trướcậmặt, không hề{đáp lại lờièchàng.
Kiếp trước VệĺUẩn nào cóàchút xíu dángọvẻ của trungḷthần? Đế vươngẻmà nhẹ nhàngụnói phế làÏphế, nói lậpỹlà lập. Nếuïkhông có CốìSở Sinh hắnĩchống đối, eổrằng Vệ Uẩnếchẳng khác gìạTào A Man(*).
(*)ĬTào A Man:ệNhũ danh củaõTào Tháo
Thậm chíẹVệ Uẩn cònọkịch liệt lênèán Đế vươngĩở Ngự thưịphòng: “Vệ giaĩta trung thànhḷvới lê dânìbách tính, bảoứhộ an nguyἴCửu châu. Thiênữtử nhà ngươiẫlà cái tháɪgì!” Cố SởɪSinh cảm thấyìhôm nay ngồiãđây nói chuyệnẵ“trung nghĩa” vớiỗVệ Uẩn đúngἳlà khá nựcựcười.
Nhưng bề ngoàiĩhắn không tỏơvẻ gì, tiếpátục nói: “Vệắ– Diêu tranhịđấu, tất sẽỉliên luỵ dânểchúng. Sau này,ẽhạ quan đềuıđích thân ápỳtải lương thảo,Ítheo dõi độngἵtĩnh Bạch Thànhẹmọi lúc mọiınơi. Hạ quan[tạm thời quanđsát tình hìnhỉchiến đấu ởIsườn dốc phíaítrước thành BạchỉThành. Lấy tìnhíhình Vệ –ÎDiêu trong kinhỉthành, e rằngïBạch Thành không¸thể giữ nổi.ốNgay đêm đó,ẹhạ quan đếnỵthăm phủ đệ,Tần tướng quân,ẳnói rõ mụcủđích với Tầnủtướng quân. Hạíquan bảo lúcốthành phá, Tần(tướng quân hãyắlưu lại haiửnghìn binh mãửcho tại hạ,ἷmai phục vài²cứ điểm then¸chốt trong thành.ìHạ quan đãīsớm liên lạcἵsớm với dânìchúng, chuẩn bịïsẵn sàng khángĩđịch bất cứìlúc nào.
Tần tướngíquân mà CốỵSở Sinh nóiìlà tướng quân}cánh trái TầnầThời Nguyệt, thủḹlĩnh ba vạn:quân hiện nay{của Vệ giaἲở Bạch Thành.
TầnọThời Nguyệt vốnỳlà gia thầnḷVệ gia, tuyìnhiên lại khôngữbẩm báo chuyệnĮhắn và CốôSở Sinh liênợlạc với chàng
VệỉUẩn nhíu mày,ớCố Sở Sinhĩnói tiếp: “Làếhạ quan bảoòTần tướng quân{tạm thời đừngЇnói với Vệἰđại nhân. Tạiɨhạ không nắmįchắc chuyện này,ịđợi mọi chuyệnệổn thoả rồiằbáo với Đạiἴnhân cũng khôngõmuộn.
Vệ Uẩn ngướcỏmắt nhìn hắn.ỵVẻ mặt CốấSở Sinh bìnhừđạm, giống nhưáđang giăng lưới,bắt cá, điềmựtĩnh nói: “Lúcἷtờ mờ sáng,ẫhạ quan đếnýtìm Tần tướngíquân ở BạchéThành. Bởi vìãhai quân đều)không kháng cựằnên thành liềnảbị phá, tạiầhạ dẫn haiịnghìn binh mãíVệ gia vàỗdân chúng tổĩchức chống cựửvà sơ tán.ứVì lúc đóìquân đội Vệıgia mặc thườngỵphục, nên mọiùngười đều tưởngứrằng một mìnhīhạ quan tổĩchức sơ tánɩdân chúng.”
Nóiınhư vậy, mọiḷchuyện đều sángἰtỏ. Vệ Uẩnõđã hiểu phầnĭnào suy nghĩạcủa Cố SởἳSinh, giơ tayĨtỏ ý bảoếhắn nói tiếp.
“DiêuịDũng ắt sẽẳkhông nhường đạiócông như vậyốcho hạ quan.”³Cố Sở Sinh]nhìn thế tayệcủa Vệ Uẩn,Ītiếp tục nói:ủ“Hạ quan đoánįchắc chắn ôngụta sẽ độcẳchiếm công lao.ỏSau khi giànhécông, thái độïcủa ông taĩđối với hạệquan không ngoàiừhai trường hợp,ïhoặc là dựaἰdẫm quy thuậnÍông ta, hoặcỉlà đuổi cùngêgiết tận. Nếuịnhư là vếĩđầu thì càngÍtốt, hạ quanệsẽ trà trộnľvào thủ hạÍcủa ông ta,ỉthu thập thêmÍchứng cứ rồiɩlại ra tayĩnữa cũng khôngắmuộn. Nếu nhưởlà vế sauἲcũng chẳng sao,ýtất nhiên hạửquan sẽ cóíphương án thứôhai chờ ôngἲta.”
Nói đếnòđây, vẻ mặt}Cố Sở Sinhẳbất giác toátỷlên thần thái,ɨhắn nâng chénỉtrà nhấp khẽễmột ngụm, tưἴthái phong lưuỵtao nhã, hoànItoàn không nhậnềra dáng vẻũvừa bị ngườiĩkhác đuổi giết.ĩCố Sở Sinhộnói tiếp: “Thếìlà hạ quanâtạm thời dẫnÏnhân chứng đãầchuẩn bị sẵnἶgiấu đến chỗịkhác, một khiồhạ quan gặpḹchuyện không may}sẽ có người,dẫn bọn họâđến Hoa Kinh.ỏĐồng thời pháiỹngười tặng lễẩcho mưu sĩọdưới trướng củaềDiêu Dũng làớCông Tôn tiên[sinh để dòixét ý củaἱDiêu Dũng. Từĩthái độ củaútên Công Tônỉnày, hạ quanàsuy ra DiêuɨDũng định giếtỷmình, chẳng quaἷhạ quan khôngĨngờ hắn lạiýnhanh tay nhườvậy. Vì thếĩhạ quan đànhỗđể Trương Đăngýcầm chứng cứéđi trước, sauảđó giả vờảngoan ngoãn đi(theo Công Tônýtiên sinh đếnỉchỗ Diêu Dũng.îGiữa đường đi,ļhạ quan uyửhiếp Công Tônởtiên sinh, nhảyíxuống sông, trốnivào một nơiữbí mật dướiâcon sông. Đợiầở đó chừngḽmột ngày, sauđkhi để lạiîký hiệu dẫn[đường, hạ quanfbơi ngược dòng¹lên thượng nguồn.”ἱ
Nghe thế, vẻỳmặt Vệ Uẩnỉlộ ra thầnósắc phức tạp:ĩ“Ta nghe nói¹lúc ngài rơiĩxuống sông thìổđã bị thương?”ị
“Phải.” Cố SởỡSinh không hềùphủ nhận, thẳngἰthắn nói: “Võἶnghệ hạ quanỗkhông tốt, lúcỉrơi xuống sôngẹbị tên lạcẫgây thương tích.”ḽ
“Vậy mà ngàiɪvẫn còn ởýdưới sông mộtùngày?!”
Vệ Uẩnḹchấn kinh. Khôngãphải người thườngìnào cũng cóõthể chịu đựngjnổi nhiệt độỉnước sông tháng{mười hai, mặcưdù đối vớiĩnhững người tậpụvõ như bọnfhọ mà nóiısẽ không bịḽđóng băng chết,ìnhưng chắc chắnἶkhông phải trảiÎnghiệm dễ chịuùgì. Cố SởũSinh có phần¸bất đắc dĩ:ỹ“Diêu Dũng đôngịngười, đương nhiênịsẽ đi dọcịtheo hạ lưuảtìm hạ quan.ẩĐây là cơĩhội tốt đểIhắn bắt tạiâhạ, nếu tại,hạ không ngâmḻmình dưới sôngĭmột ngày, ra²ngoài bất cứõlúc nào cũngľlà bắt baụba trong rọ.ìHạ quan chỉịcó thể chờīsau khi bọn³hắn lùng sụcĩxong thì lạiirời khỏi sông,ựchỉ cần cóỹthể ra ngoài,¹bọn chúng sẽìkhó tìm đượcịhạ quan hơn³nhiều.”
Cố SởặSinh nói hếtỉsức nhẹ nhàng,Īđám người VệõThu nghe thấyỡkhông khỏi cóịchút rùng mình,ïcảm thấy ngườiĩnày đối xửḻvới bản thân(quá mức tànứnhẫn.
“Cố đại nhânIđúng là đạiîtrượng phu.” VệơUẩn cảm khái.ịCố Sở Sinhîbiết chàng đangýám chỉ điềuịgì, không khỏiἶcười khổ.
Hắn đốiửxử với bảníthân chưa làïgì cả, nếuọmuốn nói tànẫnhẫn thật sự,ôchỉ e phảiïlà Sở LâmấDương.
“Hầu gia khenàsai rồi, hạịquan chỉ bịịép bất đắcĬdĩ mà thôi.”ọCố Sở Sinhữmỉm cười, nóiủtiếp: “Sau khi)hạ quan lên)bờ thì tìmļmột sơn độngḻđể trốn. Bởi:vì chuẩn bịẳcho thời khắc¸bỏ trốn nênàtrên người mangộtheo ít lươngớkhô, uống nướcếtù trong sơnïđộng, không đếnìnỗi chết đói.ãSau đó, hạḻquan chờ đếnĩlúc Đại phuừnhân dẫn ngườiàtới. Hôm nay,ἲhạ quan đãìchuẩn bị xongľchứng cứ, nhânЇchứng có thểichứng minh lúcựđó quân độiἱVệ gia vàĨhạ quan ịtổ chức sơịtán đang trênIđường đến HoaḹKinh. Chỉ cầnõHầu gia raólệnh, Cố mỗĩlập tức vạch¹trần chuyện này,ẫđâm Diêu Dũngįmột đao.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng đang cân nhắc lời nói của Cố Sở Sinh.
Dường như Cố Sở Sinh đã đoán được Vệ Uẩn muốn hỏi gì, vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Vệ Uẩn hỏi thẳng: “Tất cả chuyện ngài làm đều là vì nghĩ cho Vệ gia ta. Vệ gia ta và Cố đại nhân không phải cố giao, cũng không phải bạn cũ, Cố đại nhân cần gì vì thế mà hy sinh tiền đồ?”
“Mời ngài.”
Nếu như lời Cố Sở Sinh là thật, vậy hành động của Cố Sở Sinh không chỉ giúp Vệ Uẩn lật đổ Diêu Dũng, thậm chí hắn còn giúp Vệ gia giành được thanh danh tốt.
Dưới ánh mắt sắc bén của Vệ Uẩn, vẻ mặt Cố Sở Sinh vẫn điềm nhiên, bình tĩnh nói: “Vệ đại nhân hỏi tại sao Cố mỗ dám để lại ký hiệu, đương nhiên là vì Cố mỗ đoán được người đến cứu Cố Mỗ chính là Vệ đại phu nhân. Ký hiệu Cố mỗ lưu lại vốn chính là sáng tạo của tại hạ và Đại phu nhân lúc còn tấm bé, chỉ có hai chúng ta mới hiểu được.”Nghe thế, động tác xoay chén trà của Vệ Uẩn khựng lại, chậm rãi nhìn qua.
Vệ Uẩn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Chàng ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, điềm tĩnh hỏi: “Vệ mỗ vô cùng cảm kích hành động của Cố đại nhân, nhưng ta có vài nghi vấn, Vệ mỗ không thể không hỏi.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều cảm nhận được nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp. Cố Sở Sinh lùi một bước, triển tay áo, chụm hai tay trước trán, hành đại lễ với Vệ Uẩn, giọng nói khí phách hùng hồn.
“Mời ngài.”
***
Vệ Uẩn không nói gì, mọi người đều nhận thấy có sát khí toả ra từ trên người chàng. Vệ Uẩn cầm chén trà, vẻ mặt điềm tĩnh. Cố Sở Sinh quỳ lạy trước mặt Vệ Uẩn, không hề nhúc nhích.
Dường như Cố Sở Sinh đã đoán được Vệ Uẩn muốn hỏi gì, vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Vệ Uẩn hỏi thẳng: “Tất cả chuyện ngài làm đều là vì nghĩ cho Vệ gia ta. Vệ gia ta và Cố đại nhân không phải cố giao, cũng không phải bạn cũ, Cố đại nhân cần gì vì thế mà hy sinh tiền đồ?”
“Một Cửu phẩm Huyện lệnh nhỏ nhoi, con của tội thần, cầu hôn Đại phu nhân Vệ Phủ ta ——”
Nghe hỏi vậy, Cố Sở Sinh nhẹ nhàng mỉm cười.
Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà, không trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười hỏi: “Còn gì nữa?”
“Có điều thật ra hai lý do trước đều chỉ là lời dạo đầu, nguyên nhân khiến Cố mỗ quyết định mạo hiểm lớn như vậy, tất cả là vì Cố mỗ muốn cầu một người với tiểu Hầu gia.”
“Thứ nhất là vì loại tiểu nhân mưu mô quá quắt như Diêu Dũng. Lần này khí thế Bắc Địch hung hãn, nếu thả người này, e rằng giang sơn Đại Sở sẽ huỷ hết trong tay ông ta. Dù lòng Cố mỗ có ti tiện đến đâu thì cũng là nam nhi Đại Sở. Nếu quốc không ra quốc, lấy đâu ra nhà? Cho nên Cố mỗ muốn liên thủ với Hầu gia áp chế Diêu Dũng, vì Hầu gia làm lính hầu.”
Vệ Uẩn: Tình yêu trước mặt, không có nguyên tắc gì sất!
“Từ đầu đến cuối, hành động của ngài dường như không hề kiêng kỵ Diêu Dũng. Thậm chí sau khi nhảy xuống sông còn biết sẽ có người tới cứu mà để lại ký hiệu chỉ đường. Ngài cảm thấy ai sẽ tới cứu ngài? Ngài lưu lại những ký hiệu kia không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Cố Sở Sinh nhấp ngụm trà, không trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười hỏi: “Còn gì nữa?”
Cố Sở Sinh: … Quy tắc mà nói đổi là đổi, ngài có nguyên tắc chút được không?!
Cố Sở Sinh: Vương gia, hiện giờ ta là Nội các Đại học sĩ. Ngài thấy ta có xứng chưa?
Nghe hỏi vậy, Cố Sở Sinh nhẹ nhàng mỉm cười.
“Thật không dám giấu, sở dĩ hạ quan liều lĩnh lấy tính mạng và tiền đồ ra để làm như vậy là có ba nguyên nhân.”
“Thứ nhất là vì loại tiểu nhân mưu mô quá quắt như Diêu Dũng. Lần này khí thế Bắc Địch hung hãn, nếu thả người này, e rằng giang sơn Đại Sở sẽ huỷ hết trong tay ông ta. Dù lòng Cố mỗ có ti tiện đến đâu thì cũng là nam nhi Đại Sở. Nếu quốc không ra quốc, lấy đâu ra nhà? Cho nên Cố mỗ muốn liên thủ với Hầu gia áp chế Diêu Dũng, vì Hầu gia làm lính hầu.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng đang cân nhắc lời nói của Cố Sở Sinh.
Vệ Uẩn không lên tiếng, nhưng lời hay chưa bao giờ là chuyện mấu chốt.
Vệ Uẩn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Chàng ngước mắt nhìn Cố Sở Sinh, điềm tĩnh hỏi: “Vệ mỗ vô cùng cảm kích hành động của Cố đại nhân, nhưng ta có vài nghi vấn, Vệ mỗ không thể không hỏi.”“Từ đầu đến cuối, hành động của ngài dường như không hề kiêng kỵ Diêu Dũng. Thậm chí sau khi nhảy xuống sông còn biết sẽ có người tới cứu mà để lại ký hiệu chỉ đường. Ngài cảm thấy ai sẽ tới cứu ngài? Ngài lưu lại những ký hiệu kia không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Cố Sở Sinh cũng biết Vệ Uẩn không hứng thú với những lời này, nói tiếp: “Thứ hai, Cố mỗ vốn là con của tội thần. Nếu muốn vững bước đi lên từ Cửu phẩm Huyện lệnh về lại vị trí Học sĩ Hàn Lâm ban đầu, e rằng cả đời chưa chắc leo lên được. Tại hạ chỉ đành ra chiêu hiểm, hi vọng ngày nào đó Hầu gia thăng quan tiến chức, không quên thành ý của Cố mỗ hôm nay.”
Cố Sở Sinh: …“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy sự khinh miệt: “Ngươi xứng sao?”
“Chuyện này ngài cứ yên tâm.” Vệ Uẩn gật đầu, đùa nghịch chén trà trên tay, nhìn ánh nến, bình tĩnh đáp: “Từ trước đến nay, bản Hầu là người thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không bạc đãi công thần.”
“Có điều thật ra hai lý do trước đều chỉ là lời dạo đầu, nguyên nhân khiến Cố mỗ quyết định mạo hiểm lớn như vậy, tất cả là vì Cố mỗ muốn cầu một người với tiểu Hầu gia.”
【Vở kịch nhỏ】
Nghe thế, động tác xoay chén trà của Vệ Uẩn khựng lại, chậm rãi nhìn qua.
Cố Sở Sinh (trầm ngâm): Ta hiểu rồi.Vở kịch nhỏ
Dưới ánh mắt sắc bén của Vệ Uẩn, vẻ mặt Cố Sở Sinh vẫn điềm nhiên, bình tĩnh nói: “Vệ đại nhân hỏi tại sao Cố mỗ dám để lại ký hiệu, đương nhiên là vì Cố mỗ đoán được người đến cứu Cố Mỗ chính là Vệ đại phu nhân. Ký hiệu Cố mỗ lưu lại vốn chính là sáng tạo của tại hạ và Đại phu nhân lúc còn tấm bé, chỉ có hai chúng ta mới hiểu được.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều cảm nhận được nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp. Cố Sở Sinh lùi một bước, triển tay áo, chụm hai tay trước trán, hành đại lễ với Vệ Uẩn, giọng nói khí phách hùng hồn.
“Cố mỗ nguyện không tiếc đại giới, cầu hôn Vệ đại phu nhân!”
Vệ Uẩn: Cửu phẩm Huyện lệnh mà cũng muốn cưới tẩu tử ta, ngươi xứng sao?
Vệ Uẩn không nói gì, mọi người đều nhận thấy có sát khí toả ra từ trên người chàng. Vệ Uẩn cầm chén trà, vẻ mặt điềm tĩnh. Cố Sở Sinh quỳ lạy trước mặt Vệ Uẩn, không hề nhúc nhích.
Một hồi sau, Vệ Uẩn cười khẽ một tiếng.
“Một Cửu phẩm Huyện lệnh nhỏ nhoi, con của tội thần, cầu hôn Đại phu nhân Vệ Phủ ta ——”
“Chuyện này ngài cứ yên tâm.” Vệ Uẩn gật đầu, đùa nghịch chén trà trên tay, nhìn ánh nến, bình tĩnh đáp: “Từ trước đến nay, bản Hầu là người thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không bạc đãi công thần.”
“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy sự khinh miệt: “Ngươi xứng sao?”
】
***
(5 năm sau)
“Từ đầu đến cuối, hành động của ngài dường như không hề kiêng kỵ Diêu Dũng. Thậm chí sau khi nhảy xuống sông còn biết sẽ có người tới cứu mà để lại ký hiệu chỉ đường. Ngài cảm thấy ai sẽ tới cứu ngài? Ngài lưu lại những ký hiệu kia không sợ bị người khác phát hiện sao?”Một hồi sau, Vệ Uẩn cười khẽ một tiếng.【“Một Cửu phẩm Huyện lệnh nhỏ nhoi, con của tội thần, cầu hôn Đại phu nhân Vệ Phủ ta ——”“Có điều thật ra hai lý do trước đều chỉ là lời dạo đầu, nguyên nhân khiến Cố mỗ quyết định mạo hiểm lớn như vậy, tất cả là vì Cố mỗ muốn cầu một người với tiểu Hầu gia.”Vở kịch nhỏCố Sở Sinh cũng biết Vệ Uẩn không hứng thú với những lời này, nói tiếp: “Thứ hai, Cố mỗ vốn là con của tội thần. Nếu muốn vững bước đi lên từ Cửu phẩm Huyện lệnh về lại vị trí Học sĩ Hàn Lâm ban đầu, e rằng cả đời chưa chắc leo lên được. Tại hạ chỉ đành ra chiêu hiểm, hi vọng ngày nào đó Hầu gia thăng quan tiến chức, không quên thành ý của Cố mỗ hôm nay.”】
Cố Sở Sinh cũng biết Vệ Uẩn không hứng thú với những lời này, nói tiếp: “Thứ hai, Cố mỗ vốn là con của tội thần. Nếu muốn vững bước đi lên từ Cửu phẩm Huyện lệnh về lại vị trí Học sĩ Hàn Lâm ban đầu, e rằng cả đời chưa chắc leo lên được. Tại hạ chỉ đành ra chiêu hiểm, hi vọng ngày nào đó Hầu gia thăng quan tiến chức, không quên thành ý của Cố mỗ hôm nay.”
Vệ Uẩn: Cửu phẩm Huyện lệnh mà cũng muốn cưới tẩu tử ta, ngươi xứng sao?
【
Cố Sở Sinh (trầm ngâm): Ta hiểu rồi.
“Thật không dám giấu, sở dĩ hạ quan liều lĩnh lấy tính mạng và tiền đồ ra để làm như vậy là có ba nguyên nhân.”
(5 năm sau)
Cố Sở Sinh: Vương gia, hiện giờ ta là Nội các Đại học sĩ. Ngài thấy ta có xứng chưa?
Vệ Uẩn: Biến, tẩu tử là của ta!
Cố Sở Sinh: … Quy tắc mà nói đổi là đổi, ngài có nguyên tắc chút được không?!
Vệ Uẩn: Tình yêu trước mặt, không có nguyên tắc gì sất!
Vệ Uẩn không lên tiếng, nhưng lời hay chưa bao giờ là chuyện mấu chốt.
Cố Sở Sinh: …
Đúng vậy, ngươi xứng sao hahaha
Trước đã ko xứng, giờ có Tiểu Thất đây lại càng ko xứng
Ôi cố chấp quá :))). A Uẩn phải mạnh mẽ hết cỡ vào để Sở Sinh thôi bệnh ảo tưởng đi
Nghĩ sao mà đòi cầu hôn, đại tẩu là của ta. Tiểu Thất hùng hồn nói
AAA máu ghen lên rồi
Anh nhà lật hơn lật bánh tráng???