Chương 48
Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đã từng đến phủ Trưởng công chúa một lần, có điều lần trước đến vẫn là ngày thu, Trưởng công chúa còn có thể dẫn theo trai lơ của mình vui đùa ở vườn hoa vào tiết trời đẹp. Lần này, Sở Du chỉ có thể gặp bà trong đại sảnh.
Phủ Trưởng công chúa rất rộng, lối đi ngoằn ngoèo hun hút, hoa cỏ đình viện xanh tươi, trông có một sự tao nhã tự nhiên khác lạ. Quản gia là một trưởng giả hơn năm mươi tuổi, vừa đi vừa nói: “Gần đây công chúa ốm nhẹ, vốn không gặp người ngoài, nhưng nghe Đại phu nhân đến liền lập tức đồng ý gặp. Công chúa thật sự rất thích ngài.”
Dứt lời, dường như trong giọng nói của quản gia mang theo ý trách cứ: “Công chúa thường ngày cô quạnh, không vừa mắt mấy người. Vốn tưởng rằng Đại phu nhân sẽ thường xuyên tới lui, không ngờ sau sự việc lần đó, Đại phu nhân lại chẳng thấy đến nữa.”
Sở Du nghe vậy chỉ²cho rằng quảnặgia khách sáo,ẽnàng mỉm cườiăđáp: “Được côngứchúa ưu ái,ḹSở Du cảm²kích khôn cùng.”ḷ
“Ngài đừng tưởngỉta đang thuyếtũkhách sáo rỗngívới ngài.” Quảnἰgia hiểu ýẻSở Du, nhắcɩnhở: “Công chúaılà người thẳngftính, từ trướcļđến nay không²thích mấy thứôquanh co vòngởvèo. Lời lãoīnô nói đềuẳlà thật, ngàiỉđừng nghĩ làơlời khách sáo.”í
Sở Du ngẩnĩngười, sau đóĨchân thành đáp:ļ“Là A Duèkiểu cách, đaầtạ a thúcănhắc nhở.”
Lúcínày quản giaĩmới yên tâm,ἷdặn dò thêmớvài thói quenịcủa Trưởng côngἱchúa với Sở²Du. Sau khiỉdẫn Sở Duἱvào đại sảnh,ốnàng không dámẫnhìn lên, rủímắt cung kính¹bước tới, quỳảxuống hành đạiĩlễ: “Bái kiếnἱTrưởng công chúa.”ẫ
“Miễn… miễn… Hắtỵxì!”
Trưởng côngíchúa nhảy mũiļmột cái, rồiõmới nói năngốtrôi chảy: “Miễnỏlễ.”
Nói xong,ầvẻ mặt Trưởngỷcông chúa mệtắmỏi chỉ vàoïvị trí bênľcạnh: “Cô ngồiặtrước đi.”
SởİDu nghe lời¹đứng dậy, ngồi¸quỳ xuống vịătrí Trưởng côngĮchúa chỉ.
Trong đạiòsảnh nguy ngaẵlộng lẫy, tấtộcả đồ đạcỹđều màu vàngĬkim, vàng rựcЇkhắp nơi, suýt)chói mù mắtặSở Du. Trưởngếcông chúa mặcữy phục chỉfvàng bên trong,ḽbên ngoài khoácằáo bông dày.òBà bảo dưỡngīrất tốt, tuổiḷngoài ba mươiẻnhưng vẫn trôngἰnhư thiếu nữÏhai mươi tám.ổBà được áoôbông dày baoẵbọc, nhìn có,đôi phần đángIyêu.
Hai thanh niênửxinh đẹp đềuìmặc trường samửxanh lam đangụquỳ sau lưngừbà. Sở Duélén nhìn qua,ỉphát hiện khôngịgiống với ngườiílần trước.
Trưởng côngĩchúa thấy ánhỹmắt của SởéDu, hơi mấtắkiên nhẫn nói:ẳ“Cô muốn nhìnḽthì ngẩng đầuứlên nhìn, lénḷlén lút lútếnhư thế làmįgì?”
Sở Duồnghe vậy cũngằkhông kiêng kỵ,ẳdứt khoát ngẩngúđầu lên, mắtôlướt nhanh quaúhai thanh niênọkia. Sau khièxác định trongýđó đổi mộtủngười, nàng cười:nói: “Hình nhưốthay đổi mộtãvị công tử.”ễ
“Mỹ nhân đẹpứở chỗ mớiầmẻ…” Trưởng côngăchúa ngã lên¹người một vịīcông tử, bộìdạng uể oảiĩnói: “Lúc hếtỉmới mẻ, dùïđẹp cũng thấyĨchán.”
Sở Duắkhông tranh luậnẳvới bà, cungúkính đáp: “Côngỉchúa nói phải.”á
Sở Du khôngἲtranh luận, Trưởngìcông chúa cũngíthấy mất hứng,ịnhìn nàng hỏi:Ï“Hôm nay, côếlại đến đâyịlàm gì?”
“Thiếpἰthân đến đâyỉlà có mộtộviệc muốn cầuíxin Trưởng côngổchúa.”
Người khôngἴliên quan đếnfkhi đến phủỉTrưởng công chúaìcũng đều có¸chuyện. Trưởng côngâchúa thờ ơĩlên tiếng: “Nói°đi, ta ngheòthử xem chuyệnạgì.”
Được choềphép, Sở Duỉkể lại chuyệnἰcủa Cố SởịSinh. Nàng khôngἰhề che giấu,ıcó sao nóiÏvậy. Vệ Uẩnỉkhông nói kếỉhoạch tiếp theoỉcho nàng biết,ĭmặc dù nàngằcũng đoán đượcẩtám chín phần(mười, nhưng nàng)sẽ không nóiỗra chuyện nàngừđoán, chỉ nóiùnhững gì VệẻUẩn nói vớiļnàng.
Trưởng công chúaổtựa lên ngườiẽmột mỹ nam,ớăn điểm tâmặmà một mỹ°nam khác đútἶcho, trông hếtịsức thoải mái.ἳSau khi ngheốSở Du nói(xong, bà gậtáđầu: “Ta hiểuỉrồi, các người)muốn ta tạoἱcơ hội đểằHoàng đế biếtíđược chuyện này,ĩđúng không?”
SởḻDu đáp: “Đúngìvậy.”
Trưởng côngЇchúa rủ mắtưnhìn móng tayìsơn đỏ củaếmình. Lát sau,ừbà chậm rãiêcười: “Lá ganịcủa cô quảỡlà không nhỏ.ɨCô nói thật(với ta nhưẫvậy, không sợjta bán đứng°các người à?”ẹ
“Công chúa bánļđứng chúng taícó lợi íchïgì chứ?”
Vẻịmặt Sở Duôtrầm tĩnh: “Nếuịchúng ta đã[muốn nhờ côngáchúa, đương nhiênữsẽ không đểẩcông chúa giúpịđỡ uổng phí.¸A Du hiểuẵquy tắc, côngichúa cứ mở:miệng, chỉ cầnỡđủ khả năng,ẳthiếp thân sẽẩkhông chối từ.”ĺ
Trưởng công chúaḹnghe thấy lờiïSở Du thìórất hài lòng:ἰ“Cô trái lạiừlà một kẻỷhiểu chuyện. Chuyệnẹnày ấy à,ḻthật ra cũngộdễ thôi.” Trưởngîcông chúa ngẫmínghĩ rồi nói:ẹ“Ta chọn mộtểngày dẫn Bệẽhạ cải trangĨvi hành tớiɩdân gian. Cácɩngươi sai ngườiĩđuổi bắt CốỉSở Sinh mộtởvòng trước mặtïBệ hạ, Bệóhạ tự nhiênĩsẽ đi traɩxét Cố SởìSinh. Chỉ cầnÎlời các ngươiùnói là sựịthật, Bệ hạἷtự khắc sẽIbiết.”
Sở Duỉthấy Trưởng công)chúa đồng ý,ợvội vàng nói:ủ“Phiền Công chúaùlao tâm rồi.”¸
“Ta giúp cácởngười cũng chẳngìphải giúp khôngọcông.” Công chúaIbúng móng tay,Îdáng vẻ dườngİnhư rất hứngọthú, lười nhácìbảo: “Có quaícó lại…” Nàngἴngẩng đầu cườiἱkhẽ: “Mới toạiịlòng nhau.”
“Tuyínhiên…” Vẻ mặtắTrưởng công chúaêlạnh lùng: “Nếu‹Bệ hạ cóĨý thiên vịÏDiêu Dũng, sợìlà sẽ raỹtay với CốįSở Sinh trướcĩkhi chiêu cáoệthiên hạ. Cácἵngười đã chuẩnἳbị sẵn sàngichưa?”
“Thiếp thânắvà tiểu Hầuẵgia đã từngửbàn bạc chuyệnúnày.” Sở Duựlên tiến đáp:Ї“Nếu Cố SởằSinh bị bắt,ầBệ hạ cóĺsát tâm, chúngĪta sẽ choἷdân chúng chạyẩtừ Bạch Thànhἱđến phủ ThuậnờThiên đánh trốngĩkêu oan, đồngịthời tạo thanh:thế trong dânígian, đổ hếtịchuyện Cố SởĩSinh bị bắtộlên đầu DiêuíDũng. Nếu CốĩSở Sinh chếtậrồi, vậy càng¸chứng thực chuyệnỵnày. Lấy tínhɩcách xem trọngồdanh tiếng này{của Bệ hạ,ớe rằng sẽếkhông cho phép.êCó điều đếnĩlúc đó, chúngïta vẫn mongịTrưởng công chúaıở giữa sắpḽxếp ổn thoả.”Ї
Dứt lời, SởếDu lại địnhũhành lễ.
Trưởng côngľchúa giơ tayĮngừng động tácởcủa Sở Du:İ“Chuyện nhỏ nhặt,Įcô không cầnἰđa lễ nhườvậy. Cô nhiềuịlần đến tìmịta giúp đỡ,ăxem như thânἶquen, thôi thìļchúng ta kếtịgiao bằng hữuễđi.”
“Được côngọchúa yêu mến,įA Du từếchối thì bấtịkính.”
Đã cóủquản gia chỉĨđiểm, Sở DuÏkhông hề thoáiưthác. Trưởng côngúchúa thấy nàngýthức thời, cườiịbảo: “Đúng lààhào sảng, hayĮlà hôm nayấcô lưu lại‹dùng bữa đi?ĩTa bày tiệcơrượu đãi cô,{dẫn cô điậmở mang kiếnẹthức!”
Nghe câuị“Mở mang kiếnḷthức” , lòngìSở Du giậtḹthót, lại nhớīđến lời VệĩUẩn, cứ thấyỉhình như ngườiânày không đángįtin cậy, sắpilàm ra vàiἶchuyện kinh hãiĩthế tục.
Tuyľnhiên, nàng cũngjkhông dám từịchối, chỉ đànhĺcười đáp: “Tânểkhách theo chủ,ẹcông chúa tuỳầý sắp xếp¹là được rồi.”ľ
“Tốt lắm.”
Trưởngfcông chúa ngẩngỹđầu vẫy tayỉvới quản gia:ì“Ông bảo cácícông tử chuẩnïbị, nói rằngįtối nay taựmuốn mở tiệcẫđãi khách.”
SởɨDu vừa ngheĩ“Các công tử”ĩ, mí mắtÏđã giần giật,ɩnhưng vẫn cốἴtỏ vẻ bìnhữtĩnh, sắc mặtợtrầm ổn.
Trưởng côngẻchúa ngồi vềἵvị trí củaĮmình, trò chuyệnểhết câu này,đến câu kia¹với nàng. SởỉDu ngồi quỳĭtại chỗ, Trưởngịcông chúa hỏiļcái gì, nàngÍđáp cái nấy.
Khôngébao lâu sau,ỏngười hầu bưngỉđồ ăn vào,úđặt lên bànἲtrước mặt SởữDu. Đầu bếpỗphủ Trưởng côngếchúa là đầuἴbếp nổi tiếng,ờmón ăn đượcìnấu tinh tếởđẹp đẽ, giốngìnhư không phảiílà nấu ăn,¹mà giống nhưịchế tác hàngềmỹ nghệ.
Sở Du bình tĩnh gắp thức ăn. Trưởng công chúa nhìn nàng, thấy nàng bắt đầu dùng bữa thì cười nói: “Có rượu, có thức ăn, sao có thể thiếu mỹ nhân?”
Lần này Sở Du không trả lời có lệ nữa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói rất đúng, Sở Du đã hiểu.”
Nghe thấy lời này, Sở Du đã hiểu đại khái ý của Trưởng công chúa.
Dứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”
Không ngờ Trưởng công chúa lại hỏi chuyện này, Sở Du lúng túng đáp một tiếng. Trưởng công chúa dựa vào người đàn ông sau lưng, ngắm ca múa, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm: “Năm ấy Mai Hàm Tuyết vừa đi, ta cũng chỉ muốn thủ tiết cho chàng giống cô vậy.”
Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy các nhạc sư vẫn luôn ngồi bên cạnh họ bỗng nhiên tấu nhạc. Người hầu chậm rãi mở cửa, mười mấy thanh niên xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ mặc thống nhất hoa sam tay rộng xanh lam đứng trước cửa, bước đi nhỏ nhẹ như mây trôi, nhanh nhẹn tiến vào theo tiết tấu điệu nhạc.
Ngụm rượu tắc ngay cổ họng, Sở Du ho khan dữ dội.***
Ngụm rượu tắc ngay cổ họng, Sở Du ho khan dữ dội.
Nghe vậy, mắt Trưởng công chúa sáng rỡ. Bà ngồi thẳng dậy, nghiêng người về trước, sáp đến gần Sở Du hỏi: “Ta nghe nói Cố đại nhân phong tư cực đẹp, tuấn mỹ vô song, chuyện đó có thật không?”
“Thế ta có thể phiền Đại phu nhân truyền lời không?”
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Có thấy tăng thêm kiến thức chưa?”
Vở kịch nhỏ
Sở Du gật đầu như giã tỏi. Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt kia, bỗng nhiên cảm thấy ba mươi năm trước đây, nàng đúng là sống uổng phí rồi.
Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”
Trưởng công chúa gật đầu, có chút cao hứng, lại uống thêm mấy chén với Sở Du. Hai người trò chuyện đến khi bà mệt, Sở Du thức thời cáo lui.
Có vẻ Trưởng công chúa đã sớm đoán được phản ứng của nàng, bà vừa uống rượu vừa nhìn qua, điệu bộ dường như cực kỳ vui vẻ.
Sở Du ổn định lại tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa. Trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, ngắm nhìn mỹ nhân khiêu vũ, vỗ quạt nhỏ theo nhịp vào lòng bàn tay, nói với Sở Du: “Bây giờ cô còn trẻ, khó mà hiểu được sự vui thú ở đây. Chờ đến tuổi của ta, cô sẽ hiểu lạc thú của việc sống cùng mỹ nhân.”
Sở Du gật đầu, thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đi làm chuyện của mình.
Sở Du cảm thấy bản thân hẳn là hiểu không nổi loại lạc thú này.
Có vẻ Trưởng công chúa đã sớm đoán được phản ứng của nàng, bà vừa uống rượu vừa nhìn qua, điệu bộ dường như cực kỳ vui vẻ.Mặc Thư Bạch: Bày tiệc đãi Sở Du có cảm giác thế nào?
Nàng không đáp lời, Trưởng công chúa nhìn nàng, chậm rãi nói: “Vẫn còn nhớ tới Vệ Quân?”
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Có thấy tăng thêm kiến thức chưa?”
Sở Du bình tĩnh gắp thức ăn. Trưởng công chúa nhìn nàng, thấy nàng bắt đầu dùng bữa thì cười nói: “Có rượu, có thức ăn, sao có thể thiếu mỹ nhân?”
Không ngờ Trưởng công chúa lại hỏi chuyện này, Sở Du lúng túng đáp một tiếng. Trưởng công chúa dựa vào người đàn ông sau lưng, ngắm ca múa, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm: “Năm ấy Mai Hàm Tuyết vừa đi, ta cũng chỉ muốn thủ tiết cho chàng giống cô vậy.”
【Vở kịch nhỏ】Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy các nhạc sư vẫn luôn ngồi bên cạnh họ bỗng nhiên tấu nhạc. Người hầu chậm rãi mở cửa, mười mấy thanh niên xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ mặc thống nhất hoa sam tay rộng xanh lam đứng trước cửa, bước đi nhỏ nhẹ như mây trôi, nhanh nhẹn tiến vào theo tiết tấu điệu nhạc.
Sở Du chậm rãi ngước mắt, Trưởng công chúa vẫn ngắm nhìn người trong tiệc rượu, dường như ánh mắt không hề di chuyển, điềm tĩnh nói: “Cho đến một ngày khi ra ngoài, ta mới phát hiện hoá ra mọi người đều chờ đợi trông thấy ta thảm thương thế nào. Vì vậy ta cảm thấy mình không thể thua, người khác đều đang đợi nhìn thấy ta đau khổ, nhìn thấy cô nương ngang ngược càn rỡ như ta một mình nuôi con, phải trải qua bao nhiêu thê thảm sau khi trượng phu chết. Thế nên ta nhất định phải sống thật tốt.”
Trưởng công chúa thấy Sở Du cũng không có vẻ bi thương, bà gật đầu, xem như hài lòng, bày ra dáng vẻ tươi cười: “Nếu cô đã hiểu, chi bằng ta tặng cô vài tên trai lơ?”
Dứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”
“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”
Sở Du ổn định lại tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa. Trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, ngắm nhìn mỹ nhân khiêu vũ, vỗ quạt nhỏ theo nhịp vào lòng bàn tay, nói với Sở Du: “Bây giờ cô còn trẻ, khó mà hiểu được sự vui thú ở đây. Chờ đến tuổi của ta, cô sẽ hiểu lạc thú của việc sống cùng mỹ nhân.”
“Bọn họ cảm thấy ta phải ép dạ cầu toàn, gả đại cho một người đàn ông, nhưng ta lại ồ ạt vơ vét hết nam tử xinh đẹp trong thiên hạ này. Sống đến bây giờ, ta có tiền hơn bọn họ, có quyền hơn bọn họ. Bọn họ còn phải ngày ngày vâng vâng dạ dạ, lo sợ trượng phu bỏ mình, còn ta đã có thể tuỳ ý lựa chọn một người đàn ông mà sủng ái.”
Thanh danh của Trưởng công chúa như thế nào, Cố Sở Sinh không đến mức không biết Trưởng công chúa mời hắn là có ý gì.
“Bọn họ cảm thấy ta phải ép dạ cầu toàn, gả đại cho một người đàn ông, nhưng ta lại ồ ạt vơ vét hết nam tử xinh đẹp trong thiên hạ này. Sống đến bây giờ, ta có tiền hơn bọn họ, có quyền hơn bọn họ. Bọn họ còn phải ngày ngày vâng vâng dạ dạ, lo sợ trượng phu bỏ mình, còn ta đã có thể tuỳ ý lựa chọn một người đàn ông mà sủng ái.”
Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.
Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, dời mắt lên người Sở Du: “Người còn sống có rất nhiều cách sống, người chết rồi thì chính là chết rồi. Cô hiểu không?”
Sở Du gật đầu như giã tỏi. Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt kia, bỗng nhiên cảm thấy ba mươi năm trước đây, nàng đúng là sống uổng phí rồi.
Có lẽ đối với Trưởng công chúa mà nói, sự quan tâm của bà với nàng không chỉ là do thấy nàng hiểu chuyện, tặng tiền, đấu đá với Thái tử, mà còn là vì tình cảnh của nàng rất giống với Trưởng công chúa năm đó.
Nghe thấy lời này, Sở Du đã hiểu đại khái ý của Trưởng công chúa.
“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”
Có lẽ đối với Trưởng công chúa mà nói, sự quan tâm của bà với nàng không chỉ là do thấy nàng hiểu chuyện, tặng tiền, đấu đá với Thái tử, mà còn là vì tình cảnh của nàng rất giống với Trưởng công chúa năm đó.
Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”
Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, dời mắt lên người Sở Du: “Người còn sống có rất nhiều cách sống, người chết rồi thì chính là chết rồi. Cô hiểu không?”
Lần này Sở Du không trả lời có lệ nữa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói rất đúng, Sở Du đã hiểu.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Du cứng ngắc.“Đương nhiên thiếp thân sẽ nhắn lại với Cố đại nhân.” Sở Du đẩy hết mọi chuyện lên người Cố Sở Sinh. Nàng chỉ gởi lời mời, đến hay không, tất cả phải xem ý của Cố Sở Sinh.
Trưởng công chúa thấy Sở Du cũng không có vẻ bi thương, bà gật đầu, xem như hài lòng, bày ra dáng vẻ tươi cười: “Nếu cô đã hiểu, chi bằng ta tặng cô vài tên trai lơ?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Du cứng ngắc.
Nàng nhớ đến dáng vẻ rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng đi, xem như đã rõ chàng rối rắm cái gì. Nếu nàng thật sự dẫn người trở về, có khi nào sẽ bị đánh chết không?
Thế là nàng vội vàng nói: “Tạ ơn Công chúa ưu ái, thiếp thân chí không tại nơi này, vẫn nên miễn đi thôi.”
Sở Du cảm thấy bản thân hẳn là hiểu không nổi loại lạc thú này.
Trưởng công chúa có hơi tiếc nuối, gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: “Hiện nay, Cố Sở Sinh đang ở trong phủ các người?”
Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”
Nghe vậy, mắt Trưởng công chúa sáng rỡ. Bà ngồi thẳng dậy, nghiêng người về trước, sáp đến gần Sở Du hỏi: “Ta nghe nói Cố đại nhân phong tư cực đẹp, tuấn mỹ vô song, chuyện đó có thật không?”
“Xin Công chúa cứ nói.” Sở Du nhấc tay lên, vờ như không hiểu ý của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa híp mắt, chiếc quạt vàng vỗ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc, muốn mời Cố công tử và Đại phu nhân, phiền Đại phu nhân trở về nói với Cố công tử một tiếng nhé?”
Sở Du nhìn ánh mắt kia, lòng liền hiểu ngay, không hề nói dối, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Thế ta có thể phiền Đại phu nhân truyền lời không?”
“Xin Công chúa cứ nói.” Sở Du nhấc tay lên, vờ như không hiểu ý của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa híp mắt, chiếc quạt vàng vỗ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc, muốn mời Cố công tử và Đại phu nhân, phiền Đại phu nhân trở về nói với Cố công tử một tiếng nhé?”
“Đương nhiên thiếp thân sẽ nhắn lại với Cố đại nhân.” Sở Du đẩy hết mọi chuyện lên người Cố Sở Sinh. Nàng chỉ gởi lời mời, đến hay không, tất cả phải xem ý của Cố Sở Sinh.
Sở Du chậm rãi ngước mắt, Trưởng công chúa vẫn ngắm nhìn người trong tiệc rượu, dường như ánh mắt không hề di chuyển, điềm tĩnh nói: “Cho đến một ngày khi ra ngoài, ta mới phát hiện hoá ra mọi người đều chờ đợi trông thấy ta thảm thương thế nào. Vì vậy ta cảm thấy mình không thể thua, người khác đều đang đợi nhìn thấy ta đau khổ, nhìn thấy cô nương ngang ngược càn rỡ như ta một mình nuôi con, phải trải qua bao nhiêu thê thảm sau khi trượng phu chết. Thế nên ta nhất định phải sống thật tốt.”
Trưởng công chúa gật đầu, có chút cao hứng, lại uống thêm mấy chén với Sở Du. Hai người trò chuyện đến khi bà mệt, Sở Du thức thời cáo lui.
Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”
】
Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.
Thế nhưng người truyền lời mới đi chưa bao lâu, Vãn Nguyệt đã quay về báo: “Cố đại nhân bảo Công chúa có lời mời, từ chối thì bất kính.”
Sở Du gật đầu, thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đi làm chuyện của mình.
Thế nhưng người truyền lời mới đi chưa bao lâu, Vãn Nguyệt đã quay về báo: “Cố đại nhân bảo Công chúa có lời mời, từ chối thì bất kính.”
Thanh danh của Trưởng công chúa như thế nào, Cố Sở Sinh không đến mức không biết Trưởng công chúa mời hắn là có ý gì.
Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.
Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm đi.
***
“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”【Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”Vở kịch nhỏDứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.】
Nàng nhớ đến dáng vẻ rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng đi, xem như đã rõ chàng rối rắm cái gì. Nếu nàng thật sự dẫn người trở về, có khi nào sẽ bị đánh chết không?
Mặc Thư Bạch: Bày tiệc đãi Sở Du có cảm giác thế nào?
Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.
Gu trưởng công chúa mặn đẹp!
Xong phim CSS :))))
Haha thích tính cách của Trưởng công chúa
Trưởng công chúa thẳng thắn, vừa có nhiều tiền vừa có quyền. Khỏe!
Trưởng công chúa thật là khí phách
Gả cho trưởng công chúa đi thanh niên Cố