Sơn Hà Chẩm – Chương 48

Chương 48

Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đã từng đến phủ Trưởng công chúa một lần, có điều lần trước đến vẫn là ngày thu, Trưởng công chúa còn có thể dẫn theo trai lơ của mình vui đùa ở vườn hoa vào tiết trời đẹp. Lần này, Sở Du chỉ có thể gặp bà trong đại sảnh.

Phủ Trưởng công chúa rất rộng, lối đi ngoằn ngoèo hun hút, hoa cỏ đình viện xanh tươi, trông có một sự tao nhã tự nhiên khác lạ. Quản gia là một trưởng giả hơn năm mươi tuổi, vừa đi vừa nói: “Gần đây công chúa ốm nhẹ, vốn không gặp người ngoài, nhưng nghe Đại phu nhân đến liền lập tức đồng ý gặp. Công chúa thật sự rất thích ngài.”

Dứt lời, dường như trong giọng nói của quản gia mang theo ý trách cứ: “Công chúa thường ngày cô quạnh, không vừa mắt mấy người. Vốn tưởng rằng Đại phu nhân sẽ thường xuyên tới lui, không ngờ sau sự việc lần đó, Đại phu nhân lại chẳng thấy đến nữa.”

S Du nghe vy ch²cho rng qungia khách sáo,nàng mm cưiăđáp: “Đưc côngchúa ưu ái,S Du cm²kích khôn cùng.”

“Ngài đng tưngta đang thuyếtũkhách sáo rngívi ngài.” Qungia hiu ýS Du, nhcɩnh: “Công chúaılà ngưi thngftính, t trưcļđến nay không²thích my thôquanh co vòngvèo. Li lãoīnô nói đulà tht, ngàiđng nghĩ làơli khách sáo.”í

S Du ngnĩngưi, sau đóĨchân thành đáp:ļLà A Duèkiu cách, đat a thúcănhc nh.”

Lúcínày qun giaĩmi yên tâm,dn dò thêmvài thói quenca Trưng côngchúa vi S²Du. Sau khidn S Duvào đi snh,nàng không dámnhìn lên, rímt cung kính¹bưc ti, quxung hành điĩl: “Bái kiếnTrưng công chúa.”

“Min… min… Htxì!”

Trưng côngíchúa nhy mũiļmt cái, riõmi nói năngtrôi chy: “Minl.”

Nói xong,v mt Trưngcông chúa mtmi ch vàoïv trí bênľcnh: “Cô ngitrưc đi.”

SİDu nghe li¹đng dy, ngi¸qu xung vătrí Trưng côngĮchúa ch.

Trong điòsnh nguy ngalng ly, ttc đ đcđu màu vàngĬkim, vàng rcЇkhp nơi, suýt)chói mù mtS Du. Trưngếcông chúa mcy phc chfvàng bên trong,bên ngoài khoácáo bông dày.òBà bo dưngīrt tt, tuingoài ba mươinhưng vn trôngnhư thiếu nÏhai mươi tám.Bà đưc áoôbông dày baobc, nhìn có,đôi phn đángIyêu.

Hai thanh niênxinh đp đuìmc trưng samxanh lam đangqu sau lưngbà. S Duélén nhìn qua,phát hin khôngging vi ngưiíln trưc.

Trưng côngĩchúa thy ánhmt ca SéDu, hơi mtkiên nhn nói:“Cô mun nhìnthì ngng đulên nhìn, lénlén lút lútếnhư thế làmįgì?”

S Dunghe vy cũngkhông kiêng k,dt khoát ngngúđu lên, mtôlưt nhanh quaúhai thanh niênkia. Sau khièxác đnh trongýđó đi mtngưi, nàng cưi:nói: “Hình nhưthay đi mtãv công t.”

“M nhân đp ch mim Trưng côngăchúa ngã lên¹ngưi mt vīcông t, bìdng u oiĩnói: “Lúc hếtmi m, dùïđp cũng thyĨchán.”

S Dukhông tranh lunvi bà, cungúkính đáp: “Côngchúa nói phi.”á

S Du khôngtranh lun, Trưngìcông chúa cũngíthy mt hng,nhìn nàng hi:Ï“Hôm nay, côếli đến đâylàm gì?”

Thiếpthân đến đâylà có mtvic mun cuíxin Trưng côngchúa.”

Ngưi khôngliên quan đếnfkhi đến phTrưng công chúaìcũng đu có¸chuyn. Trưng côngâchúa th ơĩlên tiếng: “Nói°đi, ta ngheòth xem chuyngì.”

Đưc chophép, S Duk li chuynca C SSinh. Nàng khôngh che giu,ıcó sao nóiÏvy. V Unkhông nói kếhoch tiếp theocho nàng biết,ĭmc dù nàngcũng đoán đưctám chín phn(mưi, nhưng nàng)s không nóira chuyn nàngđoán, ch nóiùnhng gì VUn nói viļnàng.

Trưng công chúata lên ngưimt m nam,ăn đim tâmmà mt m°nam khác đútcho, trông hếtsc thoi mái.Sau khi ngheS Du nói(xong, bà gtáđu: “Ta hiuri, các ngưi)mun ta tocơ hi đHoàng đế biếtíđưc chuyn này,ĩđúng không?”

SDu đáp: “Đúngìvy.”

Trưng côngЇchúa r mtưnhìn móng tayìsơn đ caếmình. Lát sau,bà chm rãiêcưi: “Lá ganca cô qulà không nh.ɨCô nói tht(vi ta nhưvy, không sjta bán đng°các ngưi à?”

“Công chúa bánļđng chúng taícó li íchïgì ch?”

Vmt S Duôtrm tĩnh: “Nếuchúng ta đã[mun nh côngáchúa, đương nhiêns không đcông chúa giúpđ ung phí.¸A Du hiuquy tc, côngichúa c m:ming, ch cnđ kh năng,thiếp thân skhông chi t.”ĺ

Trưng công chúanghe thy liïS Du thìórt hài lòng:“Cô trái lilà mt khiu chuyn. Chuynnày y à,tht ra cũngd thôi.” Trưngîcông chúa ngmínghĩ ri nói:“Ta chn mtngày dn Bh ci trangĨvi hành tiɩdân gian. Cácɩngươi sai ngưiĩđui bt CS Sinh mtvòng trưc mtïB h, Bóh t nhiênĩs đi traɩxét C SìSinh. Ch cnÎli các ngươiùnói là stht, B ht khc sIbiết.”

S Duthy Trưng công)chúa đng ý,vi vàng nói:Phin Công chúaùlao tâm ri.”¸

“Ta giúp cácngưi cũng chngìphi giúp khôngcông.” Công chúaIbúng móng tay,Îdáng v dưngİnhư rt hngthú, lưi nhácìbo: “Có quaícó li… Nàngngng đu cưikh: “Mi toilòng nhau.”

“Tuyínhiên… V mtTrưng công chúaêlnh lùng: “NếuB h cóĨý thiên vÏDiêu Dũng, sìlà s ratay vi CįS Sinh trưcĩkhi chiêu cáothiên h. Cácngưi đã chunb sn sàngichưa?”

Thiếp thânvà tiu Hugia đã tngbàn bc chuynúnày.” S Dulên tiến đáp:Ї“Nếu C SSinh b bt,B h cóĺsát tâm, chúngĪta s chodân chúng chyt Bch Thànhđến ph ThunThiên đánh trngĩkêu oan, đngthi to thanh:thế trong dânígian, đ hếtchuyn C SĩSinh b btlên đu DiêuíDũng. Nếu CĩS Sinh chếtri, vy càng¸chng thc chuynnày. Ly tínhɩcách xem trngdanh tiếng này{ca B h,e rng sếkhông cho phép.êCó điu đếnĩlúc đó, chúngïta vn mongTrưng công chúaı gia spxếp n tho.”Ї

Dt li, SếDu li đnhũhành l.

Trưng côngľchúa giơ tayĮngng đng tácca S Du:İChuyn nh nht,Įcô không cnđa l nhưvy. Cô nhiuln đến tìmta giúp đ,ăxem như thânquen, thôi thìļchúng ta kếtgiao bng huđi.”

Đưc côngchúa yêu mến,įA Du tếchi thì btkính.”

Đã cóqun gia chĨđim, S DuÏkhông h thoáiưthác. Trưng côngúchúa thy nàngýthc thi, cưibo: “Đúng lààhào sng, hayĮlà hôm naycô lưu lidùng ba đi?ĩTa bày ticơrưu đãi cô,{dn cô đim mang kiếnthc!”

Nghe câu“M mang kiếnthc, lòngìS Du gitthót, li nhīđến li VĩUn, c thyhình như ngưiânày không đángįtin cy, spilàm ra vàichuyn kinh hãiĩthế tc.

Tuyľnhiên, nàng cũngjkhông dám tchi, ch đànhĺcưi đáp: “Tânkhách theo ch,công chúa tuý sp xếp¹là đưc ri.”ľ

“Tt lm.”

Trưngfcông chúa ngngđu vy tayvi qun gia:ìÔng bo cácícông t chunïb, nói rngįti nay tamun m ticđãi khách.”

SɨDu va ngheĩ“Các công tĩ, mí mtÏđã gin git,ɩnhưng vn ct v bìnhtĩnh, sc mttrm n.

Trưng côngchúa ngi vv trí caĮmình, trò chuynhết câu này,đến câu kia¹vi nàng. SDu ngi quĭti ch, Trưngcông chúa hiļcái gì, nàngÍđáp cái ny.

Khôngébao lâu sau,ngưi hu bưngđ ăn vào,úđt lên bàntrưc mt SDu. Đu bếpph Trưng côngếchúa là đubếp ni tiếng,món ăn đưcìnu tinh tếđp đ, gingìnhư không phiílà nu ăn,¹mà ging nhưchế tác hàngm ngh.

Sở Du bình tĩnh gắp thức ăn. Trưởng công chúa nhìn nàng, thấy nàng bắt đầu dùng bữa thì cười nói: “Có rượu, có thức ăn, sao có thể thiếu mỹ nhân?”

Lần này Sở Du không trả lời có lệ nữa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói rất đúng, Sở Du đã hiểu.”

Nghe thấy lời này, Sở Du đã hiểu đại khái ý của Trưởng công chúa.

Dứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”

Không ngờ Trưởng công chúa lại hỏi chuyện này, Sở Du lúng túng đáp một tiếng. Trưởng công chúa dựa vào người đàn ông sau lưng, ngắm ca múa, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm: “Năm ấy Mai Hàm Tuyết vừa đi, ta cũng chỉ muốn thủ tiết cho chàng giống cô vậy.”

Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy các nhạc sư vẫn luôn ngồi bên cạnh họ bỗng nhiên tấu nhạc. Người hầu chậm rãi mở cửa, mười mấy thanh niên xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ mặc thống nhất hoa sam tay rộng xanh lam đứng trước cửa, bước đi nhỏ nhẹ như mây trôi, nhanh nhẹn tiến vào theo tiết tấu điệu nhạc.

Ngụm rượu tắc ngay cổ họng, Sở Du ho khan dữ dội.***

Ngụm rượu tắc ngay cổ họng, Sở Du ho khan dữ dội.

Nghe vậy, mắt Trưởng công chúa sáng rỡ. Bà ngồi thẳng dậy, nghiêng người về trước, sáp đến gần Sở Du hỏi: “Ta nghe nói Cố đại nhân phong tư cực đẹp, tuấn mỹ vô song, chuyện đó có thật không?”

“Thế ta có thể phiền Đại phu nhân truyền lời không?”

Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Có thấy tăng thêm kiến thức chưa?”

Vở kịch nhỏ

Sở Du gật đầu như giã tỏi. Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt kia, bỗng nhiên cảm thấy ba mươi năm trước đây, nàng đúng là sống uổng phí rồi.

Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”

Trưởng công chúa gật đầu, có chút cao hứng, lại uống thêm mấy chén với Sở Du. Hai người trò chuyện đến khi bà mệt, Sở Du thức thời cáo lui.

Có vẻ Trưởng công chúa đã sớm đoán được phản ứng của nàng, bà vừa uống rượu vừa nhìn qua, điệu bộ dường như cực kỳ vui vẻ.

Sở Du ổn định lại tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa. Trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, ngắm nhìn mỹ nhân khiêu vũ, vỗ quạt nhỏ theo nhịp vào lòng bàn tay, nói với Sở Du: “Bây giờ cô còn trẻ, khó mà hiểu được sự vui thú ở đây. Chờ đến tuổi của ta, cô sẽ hiểu lạc thú của việc sống cùng mỹ nhân.”

Sở Du gật đầu, thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đi làm chuyện của mình.

Sở Du cảm thấy bản thân hẳn là hiểu không nổi loại lạc thú này.

Có vẻ Trưởng công chúa đã sớm đoán được phản ứng của nàng, bà vừa uống rượu vừa nhìn qua, điệu bộ dường như cực kỳ vui vẻ.Mặc Thư Bạch: Bày tiệc đãi Sở Du có cảm giác thế nào?

Nàng không đáp lời, Trưởng công chúa nhìn nàng, chậm rãi nói: “Vẫn còn nhớ tới Vệ Quân?”

Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Có thấy tăng thêm kiến thức chưa?”

Sở Du bình tĩnh gắp thức ăn. Trưởng công chúa nhìn nàng, thấy nàng bắt đầu dùng bữa thì cười nói: “Có rượu, có thức ăn, sao có thể thiếu mỹ nhân?”

Không ngờ Trưởng công chúa lại hỏi chuyện này, Sở Du lúng túng đáp một tiếng. Trưởng công chúa dựa vào người đàn ông sau lưng, ngắm ca múa, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm: “Năm ấy Mai Hàm Tuyết vừa đi, ta cũng chỉ muốn thủ tiết cho chàng giống cô vậy.”

【Vở kịch nhỏ】Vừa dứt lời, Sở Du nhìn thấy các nhạc sư vẫn luôn ngồi bên cạnh họ bỗng nhiên tấu nhạc. Người hầu chậm rãi mở cửa, mười mấy thanh niên xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ mặc thống nhất hoa sam tay rộng xanh lam đứng trước cửa, bước đi nhỏ nhẹ như mây trôi, nhanh nhẹn tiến vào theo tiết tấu điệu nhạc.

Sở Du chậm rãi ngước mắt, Trưởng công chúa vẫn ngắm nhìn người trong tiệc rượu, dường như ánh mắt không hề di chuyển, điềm tĩnh nói: “Cho đến một ngày khi ra ngoài, ta mới phát hiện hoá ra mọi người đều chờ đợi trông thấy ta thảm thương thế nào. Vì vậy ta cảm thấy mình không thể thua, người khác đều đang đợi nhìn thấy ta đau khổ, nhìn thấy cô nương ngang ngược càn rỡ như ta một mình nuôi con, phải trải qua bao nhiêu thê thảm sau khi trượng phu chết. Thế nên ta nhất định phải sống thật tốt.”

Trưởng công chúa thấy Sở Du cũng không có vẻ bi thương, bà gật đầu, xem như hài lòng, bày ra dáng vẻ tươi cười: “Nếu cô đã hiểu, chi bằng ta tặng cô vài tên trai lơ?”

Dứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”

“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”

Sở Du ổn định lại tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa. Trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, ngắm nhìn mỹ nhân khiêu vũ, vỗ quạt nhỏ theo nhịp vào lòng bàn tay, nói với Sở Du: “Bây giờ cô còn trẻ, khó mà hiểu được sự vui thú ở đây. Chờ đến tuổi của ta, cô sẽ hiểu lạc thú của việc sống cùng mỹ nhân.”

“Bọn họ cảm thấy ta phải ép dạ cầu toàn, gả đại cho một người đàn ông, nhưng ta lại ồ ạt vơ vét hết nam tử xinh đẹp trong thiên hạ này. Sống đến bây giờ, ta có tiền hơn bọn họ, có quyền hơn bọn họ. Bọn họ còn phải ngày ngày vâng vâng dạ dạ, lo sợ trượng phu bỏ mình, còn ta đã có thể tuỳ ý lựa chọn một người đàn ông mà sủng ái.”

Thanh danh của Trưởng công chúa như thế nào, Cố Sở Sinh không đến mức không biết Trưởng công chúa mời hắn là có ý gì.

“Bọn họ cảm thấy ta phải ép dạ cầu toàn, gả đại cho một người đàn ông, nhưng ta lại ồ ạt vơ vét hết nam tử xinh đẹp trong thiên hạ này. Sống đến bây giờ, ta có tiền hơn bọn họ, có quyền hơn bọn họ. Bọn họ còn phải ngày ngày vâng vâng dạ dạ, lo sợ trượng phu bỏ mình, còn ta đã có thể tuỳ ý lựa chọn một người đàn ông mà sủng ái.”

Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.

Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, dời mắt lên người Sở Du: “Người còn sống có rất nhiều cách sống, người chết rồi thì chính là chết rồi. Cô hiểu không?”

Sở Du gật đầu như giã tỏi. Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt kia, bỗng nhiên cảm thấy ba mươi năm trước đây, nàng đúng là sống uổng phí rồi.

Có lẽ đối với Trưởng công chúa mà nói, sự quan tâm của bà với nàng không chỉ là do thấy nàng hiểu chuyện, tặng tiền, đấu đá với Thái tử, mà còn là vì tình cảnh của nàng rất giống với Trưởng công chúa năm đó.

Nghe thấy lời này, Sở Du đã hiểu đại khái ý của Trưởng công chúa.

“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”

Có lẽ đối với Trưởng công chúa mà nói, sự quan tâm của bà với nàng không chỉ là do thấy nàng hiểu chuyện, tặng tiền, đấu đá với Thái tử, mà còn là vì tình cảnh của nàng rất giống với Trưởng công chúa năm đó.

Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”

Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, dời mắt lên người Sở Du: “Người còn sống có rất nhiều cách sống, người chết rồi thì chính là chết rồi. Cô hiểu không?”

Lần này Sở Du không trả lời có lệ nữa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói rất đúng, Sở Du đã hiểu.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Du cứng ngắc.“Đương nhiên thiếp thân sẽ nhắn lại với Cố đại nhân.” Sở Du đẩy hết mọi chuyện lên người Cố Sở Sinh. Nàng chỉ gởi lời mời, đến hay không, tất cả phải xem ý của Cố Sở Sinh.

Trưởng công chúa thấy Sở Du cũng không có vẻ bi thương, bà gật đầu, xem như hài lòng, bày ra dáng vẻ tươi cười: “Nếu cô đã hiểu, chi bằng ta tặng cô vài tên trai lơ?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Du cứng ngắc.

Nàng nhớ đến dáng vẻ rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng đi, xem như đã rõ chàng rối rắm cái gì. Nếu nàng thật sự dẫn người trở về, có khi nào sẽ bị đánh chết không?

Thế là nàng vội vàng nói: “Tạ ơn Công chúa ưu ái, thiếp thân chí không tại nơi này, vẫn nên miễn đi thôi.”

Sở Du cảm thấy bản thân hẳn là hiểu không nổi loại lạc thú này.

Trưởng công chúa có hơi tiếc nuối, gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: “Hiện nay, Cố Sở Sinh đang ở trong phủ các người?”

Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”

Nghe vậy, mắt Trưởng công chúa sáng rỡ. Bà ngồi thẳng dậy, nghiêng người về trước, sáp đến gần Sở Du hỏi: “Ta nghe nói Cố đại nhân phong tư cực đẹp, tuấn mỹ vô song, chuyện đó có thật không?”

“Xin Công chúa cứ nói.” Sở Du nhấc tay lên, vờ như không hiểu ý của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa híp mắt, chiếc quạt vàng vỗ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc, muốn mời Cố công tử và Đại phu nhân, phiền Đại phu nhân trở về nói với Cố công tử một tiếng nhé?”

Sở Du nhìn ánh mắt kia, lòng liền hiểu ngay, không hề nói dối, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Thế ta có thể phiền Đại phu nhân truyền lời không?”

“Xin Công chúa cứ nói.” Sở Du nhấc tay lên, vờ như không hiểu ý của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa híp mắt, chiếc quạt vàng vỗ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc, muốn mời Cố công tử và Đại phu nhân, phiền Đại phu nhân trở về nói với Cố công tử một tiếng nhé?”

“Đương nhiên thiếp thân sẽ nhắn lại với Cố đại nhân.” Sở Du đẩy hết mọi chuyện lên người Cố Sở Sinh. Nàng chỉ gởi lời mời, đến hay không, tất cả phải xem ý của Cố Sở Sinh.

Sở Du chậm rãi ngước mắt, Trưởng công chúa vẫn ngắm nhìn người trong tiệc rượu, dường như ánh mắt không hề di chuyển, điềm tĩnh nói: “Cho đến một ngày khi ra ngoài, ta mới phát hiện hoá ra mọi người đều chờ đợi trông thấy ta thảm thương thế nào. Vì vậy ta cảm thấy mình không thể thua, người khác đều đang đợi nhìn thấy ta đau khổ, nhìn thấy cô nương ngang ngược càn rỡ như ta một mình nuôi con, phải trải qua bao nhiêu thê thảm sau khi trượng phu chết. Thế nên ta nhất định phải sống thật tốt.”

Trưởng công chúa gật đầu, có chút cao hứng, lại uống thêm mấy chén với Sở Du. Hai người trò chuyện đến khi bà mệt, Sở Du thức thời cáo lui.

Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”

Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.

Thế nhưng người truyền lời mới đi chưa bao lâu, Vãn Nguyệt đã quay về báo: “Cố đại nhân bảo Công chúa có lời mời, từ chối thì bất kính.”

Sở Du gật đầu, thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đi làm chuyện của mình.

Thế nhưng người truyền lời mới đi chưa bao lâu, Vãn Nguyệt đã quay về báo: “Cố đại nhân bảo Công chúa có lời mời, từ chối thì bất kính.”

Thanh danh của Trưởng công chúa như thế nào, Cố Sở Sinh không đến mức không biết Trưởng công chúa mời hắn là có ý gì.

Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.

Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm đi.

***

“Bọn họ cảm thấy ta phải khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy ta nên ngày ngày khoác áo để tang, ta sẽ ăn mặc sặc sỡ muôn màu.”Chờ về đến phủ, nàng căn dặn Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người báo cho Cố Sở Sinh rằng Trưởng công chúa muốn bày tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý theo ta đến đó không?”Sở Du lấy làm lạ vì sao đột nhiên hỏi đến Cố Sở Sinh, nàng đáp: “Đúng là ở Hầu phủ, không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn?”Vở kịch nhỏDứt lời, Trưởng công chúa vỗ tay, lên tiếng: “Vào đi.”Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển xong, Cố Sở Sinh đi hay không chẳng liên quan mấy tới nàng.Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.

Nàng nhớ đến dáng vẻ rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng đi, xem như đã rõ chàng rối rắm cái gì. Nếu nàng thật sự dẫn người trở về, có khi nào sẽ bị đánh chết không?

Mặc Thư Bạch: Bày tiệc đãi Sở Du có cảm giác thế nào?

Trưởng công chúa: Ăn hiếp người đàng hoàng vui thật đấy.

4.8 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

256 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
4 Năm Cách đây

Gu trưởng công chúa mặn đẹp!

AnhhnA
AnhhnA
4 Năm Cách đây

Xong phim CSS :))))

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Haha thích tính cách của Trưởng công chúa

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Trưởng công chúa thẳng thắn, vừa có nhiều tiền vừa có quyền. Khỏe!

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Trưởng công chúa thật là khí phách

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Gả cho trưởng công chúa đi thanh niên Cố

256
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!