Chương 49 (1)
Là Sở Du kiếp trước đến tìm hắn đòi nợ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tuy nhiên Sở Du lại đánh giá sai về nhận thức của Cố Sở Sinh đối với Trưởng công chúa.
Kiếp trước Cố Sở Sinh gặp Trưởng công chúa đã là khi tôi luyện trở về từ chiến trường, đảm nhiệm chủ sự Kim bộ Hộ bộ, Trưởng công chúa hết sức kính trọng hắn. Trong lòng Cố Sở Sinh, Trưởng công chúa là một đồng minh rất tốt, mặc dù bà làm vài chuyện hoang đường nhưng cũng biết chừng mực. Trưởng công chúa gọi hắn đến hẳn là thương lượng chính sự nào đó.
Hơn nữa hắn rất muốn gặp Sở Du.
Mặc dù hiện nay Sở Du và hắn đang ở cùng một sân viện, nhưng Vệ Uẩn lại canh chừng nghiêm ngặt, vốn không cho hắn có bất cứ cơ hội ngó trộm nào. Hôm nay Sở Du chủ động mời, đương nhiên dù đầm rồng hang hổ, hắn cũng phải đi.
Vì thế Cố Sở Sinh chuẩn bị từ sớm, buổi tối đã bắt đầu chọn y phục.
Trương Đăng thấy Cố SởễSinh lấy từngụbộ y phụcĩra so thììnghi hoặc hỏi:ự“Công tử đang¹làm gì đấy?”ể
Cố Sở Sinhósợ Trương Đăngịnhận ra tâmửtư trẻ conẫmuốn cố gắngịbiểu hiện thậtítốt trước mặtЇngười thương củaïmình, hắn cốơtỏ vẻ điềmítĩnh: “Ngày mai,ìta phải theoỉĐại phu nhânớđến phủ Trưởngậcông chúa dựỹtiệc, cần tìm)một bộ yịphục thích hợp.”ô
Trương Đăng khôngḷphát giác raìsự khác thường,ỡngược lại cònỹlựa chọn yộphục chung vớiìCố Sở Sinh.
Ngàyļhôm sau, SởĮDu đi tìmêVệ Uẩn kểỗlại thành quả(ngày hôm quaótrước. Vệ Uẩnḷnghe thấy kếặhoạch của Trưởngḹcông chúa thìẽgật đầu: “VậyĨcũng tốt, đếnịlúc đó đệīphái một nhómĩngười đuổi giếtἷCố Sở Sinhìngang mặt Bệ¸hạ là xong.”ỉ
“Ta sợ cứáchạy ngang nhưĺvậy diễn khôngἵđủ thật.” SởõDu suy nghĩ.úLát sau, nàngènói tiếp: “Đểïbuổi chiều taĩhỏi hắn xem:tạo vài thươngîtích trên ngườiầđược không, nếuẹcó thể chémỉmột đao vàoủchỗ không yếuùhại là tốt‹nhất.”
Vệ Uẩnìnghe nói thếἴthì trong lòngìphát run, chàngÏngẩng nhìn SởĩDu. Thấy SởἲDu nghiêm túcἴsuy nghĩ chuyệnợnày, vừa nhớ)đến Cố SởḻSinh là tìnhịlang trước đâyẹcủa Sở Du,ìchàng lập tứcócảm thấy đâyẳnhắm chừng làỡbáo thù.
Chàng khôngịlên tiếng, chỉĺcảm thấy quảẵnhiên Sở Duınói rất đúng.ũSự báo thùởcủa phụ nữẻlà cực kỳằđáng sợ.
Sở DuĨlại kể vàióchi tiết choïchàng rồi dựừđịnh rời đi.(Trước khi sắpìđi, nàng bỗngãnhiên muốn hỏi:ạ“Tiểu Thất, cáchínhìn của đệḽđối với chuyệnônuôi trai lơļthế nào?”
VệềUẩn vừa ngheïthấy lời này¹đã vội vãfbật thốt: “Bởiỳvậy đệ dặn}tẩu đừng thânĩthiết với Trưởngịcông chúa quáẩmà!”
Thế làốSở Du hiểuɨcon đường làmịVệ đại phufnhân nuôi traiịlơ này khôngýquá khả thi¸rồi. Nàng cảmêkhái thở dàiụthườn thượt, lắcọđầu: “Thôi thôi,ấta còn nghĩỉsau này nếuỉkhông tìm đượcừngười thích hợpợđể gả thìἳxem có thểúở lại Vệ³Phủ cả đờiɪhay không.”
Nuôiỹthêm hai tên…
SởỷDu không nóiọlời phía sauúđể tránh đảđkích Vệ Uẩn,ưnàng chỉ lắc]đầu, khoát tayírời đi.
Vệ Uẩnïngẩn ngơ nhìnἴtheo bóng dáng‹Sở Du, trongìđầu chỉ lưuẹlại câu nóiẹở lại VệửPhủ cả đờiỵkia.
Chàng không chủĩđộng suy nghĩỹlàm thế nàoèở lại cảộđời, chẳng quaÍnghe thấy nhữngỉlời này, chàngúbỗng không nhịnɨđược mà congỉkhoé môi.
Sau khiỉăn xong bữaịtrưa đã đến°giờ hẹn trên¸thiệp Trưởng côngớchúa mời, SởãDu bèn gọi,Cố Sở Sinhịra cửa.
Cố SởỹSinh đã đợiịsẵn ở cổngἷtừ lâu.
Hôm nayăhắn ăn diện)hơn, cố tìnhỏmặc áo ngoàiđđỏ thẫm, khoácɪlông cáo trắngỉthuần, đầu đội}phát quan vàngịkim, hông đeoİngọc bội, vừaỉđứng ở cổngjđã lôi kéoɩrất nhiều cô¹nương trẻ tuổiôdừng bước.
Cố SởiSinh nhớ SởìDu rất thíchịhắn mặc màuịđỏ. Trước đâyĨy sam đượcİtreo trong tủẵquần áo củafhắn đều làữmàu này. Mỗi(lần hắn mặc,ălúc nào nàngỳcũng nhìn hắnĪcười, giống nhưìnhìn hoài cũngậkhông đủ.
Sau khiúnàng chết, hắnɨchỉ thích mặcómàu này. Đợiỏsau này hắnặgià rồi, hắnỉcũng từng đứngįtrước gương loĭlắng trên đườngãhoàng tuyền, SởòDu hẳn sẽứchê bai tướngĩmạo của hắn.
Nhưngềhôm nay hắnừđang tuổi thiếuửniên, mặc màu‹như vậy lạiἳkhông thể thíchĬhợp hơn.
Dù choľnội tâm hắnửđã già nua,ḽkhông còn yêuỗthích những màuἳsắc quá diễmἰlệ kia từểlâu, nhưng chỉỷduy nhất màuêđỏ mà Sở)Du thích làỉkhông từ chối.
SởĮDu đã thấy²Cố Sở Sinhịtừ xa. Nhìnềhắn ăn mặcĭthế này, nàngĩkhông khỏi ngẩnÍngười. Đợi sauỡkhi đến gần,ụnàng mới phátĮhiện hắn thậmửchí còn đeoễhuân hương, phốiộngọc bội bênũhông. Đối vớiậCố Sở Sinhẫxưa nay giảnẽlược mà nóiờthì chăm chútữnhư vậy đãẽlà trang trọngjrồi.
Cố Sở Sinhjthức thời nhưấthế khiến nàngỳcảm thấy sửngɨsốt, rồi lạiĩcảm thấy người,này quả nhiênЇco được duỗi³được, chẳng tráchînăm đó hắn°ghét mình nhưἲvậy mà cònÎcó thể thànhõhôn với mình.
Lòngểnàng không biếtẽlà nên cămἱghét hay nênἳbội phục. Sauửánh mắt thoángĩqua rồi vộiļvã dời đi,ïnàng thậm chíĪkhông đợi CốýSở Sinh chàoẳhỏi mà đãÎđi lướt quaóhắn, ra lệnh:ẵ“Lên xe đi.”ἱ
Dứt lời, nàng²lập tức bướcơlên xe ngựa{của mình. VãnóNguyệt đi tới,ơcung kính mờiḻCố Sở Sinhἷra chiếc xeĪngựa đằng sau.
CốồSở Sinh nhìnỉdáng vẻ lạnhįnhạt của SởÏDu, nhíu mày.ÎLúc thấy SởừDu chẳng thèmjnhìn hắn màẩlên luôn xeĨngựa, hắn cóịhơi không biếtỉlàm sao, lắcīđầu một cái,ĩrồi lên xeángựa đằng sau.
Hai{người đồng thờiỉđến phủ Trưởngịcông chúa. Sauờkhi xuống xe,ĮCố Sở Sinhἳđi theo sau]lưng Sở Duúcách nửa bước‹chân, cùng đượcĩquản gia đẫnĩvào trong đìnhềviện.
Hắn muốn tìmỉcơ hội nóiỉchuyện với SởãDu, bèn chọnèviệc công màihỏi: “Lần này¹Trưởng công chúaἵgọi ta làẹvì chuyện tốÍcáo ngự trạngờsao?”
Sở Duỳkhông muốn gạtÏhắn, nói thẳng:ĩ“Không biết.”
CốỏSở Sinh tưởngõnàng còn đangĩgiận dỗi, tráchĩchuyện hắn từìchối bỏ trốn.
Quaủgiai đoạn bốiủrối vì yêu,ɪCố Sở Sinhốvừa bình tĩnhìlại liền lậpỹtức nhận raịsự khác thường.ìTình cảm củaĬSở Du nămệđó đối vớiĨhắn kiên địnhơnhư thế, saoIlại chịu gả]cho Vệ Quân?òChẳng qua nàngửvì thân phận¹Vệ đại phuỉnhân nên mới]nghiêm ngặt giữỉkhoảng cách vớiíhắn, thậm chí³có lúc cònụmang theo sựởxa cách ácfý. Hắn nghĩợtới nghĩ lui,Įhẳn là thiếuɪnữ trách cứÎhắn mà thôi.
Nghĩ¹vậy, hắn lạiỉcảm thấy SởỳDu mười lăm,tuổi cũng thậtɩquá sức đángiyêu.
Hắn lẳng lặngịnhìn nàng, nhìnưđến độ SởḽDu lạnh sốngẫlưng. Rốt cuộc¸nàng cũng chịuỡhết nổi màédừng bước, xoayÎđầu nhìn hắn:ἲ“Ngài…”
Thế nhưng[lời còn chưaởdứt, nàng đãậkhựng lại.
Hỏi gìỗbây giờ?
Hỏi rõẻràng ngài từ)chối bỏ trốnĩrồi tại saoễlại thích ta?ɨHay tại saoỉhôm nay ngài,thích ta?
Nhưng hỏiịnhư vậy cònịý nghĩa gìơđâu? Hắn đưaẫra hàng nghìnjhàng vạn lýìdo thì đãḷsao?
Dù gì lýἳdo đó cũngỉthể khiến nàngýthích lại hắn,écòn nếu tráchἱmắng thì làmЇsao có thểịtrách mắng mộtẹthiếu niên chưaólàm gì cả?
CốíSở Sinh imèlặng chờ SởḷDu mở miệng.ḻThấy nàng khôngínói nữa, thậmổchí hắn cònínhẹ giọng bảo:ἷ“Nàng đừng vội,ĩtừ từ nói,ìta nghe đây.”ư
Hắn chưa baoôgiờ đối xửệvới nàng tốtănhư vậy. Tuyẽnhiên càng nhưẳvậy, Sở Duễcàng khó chịu,ïcảm thấy bảnÏthân đời trướcÏđúng là nguỉxuẩn tột cùng.¸
Nàng bình tĩnh¸lại, thờ ơ]nói: “Không có¹gì, đi thôi.”Ĩ
Dứt lời, nàngăxoay người đi,ḷdẫn Cố SởἷSinh vào đạiửsảnh. Cố SởõSinh nhíu mày,ẵrốt cuộc cũngơphát hiện raįđôi phần bấtĩhợp lý. Nhưngăhắn không nói,ịchỉ im lặngỉquan sát.
Hai ngườiĺvào đại sảnh,īTrưởng công chúaĩđang đợi ở¹bên trong.
Hôm nayẻđã là trờiïđông giá rét,ửtrong sảnh đốtḷthan lò, Trưởngỳcông chúa vẫnĩmặc váy lungìsa màu anhíđào, cầm chiếcịquạt nhỏ vàng‹kim trên tay,Ĭngồi ngay ngắnĩtrong nội sảnh,ɨnở nụ cườiἲtươi tắn: “Tớiùrồi à.”
SởĩDu nhìn yḽphục của bàởkhông khỏi cười:Í“Hôm qua Côngậchúa gặp thiếpἵthân vẫn còn‹khoác áo bông,ữhôm nay gióĩrét vậy màứlại khoẻ rồi?
Trưởngồcông chúa nhậnơra Sở Duἶnói móc cũngởkhông xấu hổ,ữvẫy quạt nhỏờnói: “Trước ngàyỡhôm nay, trămạbệnh đã khỏi,ùĐại phu nhâníquá xem thườngĩta rồi.”
Cố Sở Sinh đang ngồi xuống, nghe thấy giọng điệu Trưởng công chúa, hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy bất ổn.
Trưởng công chúa nghe thế thì phì cười. Bà cúi đầu nhìn Sở Du, quạt nhỏ che khuất nửa mặt, cười nói: “Chẳng qua bổn cung nghe nói Cố đại nhân phong tư rất đẹp nên cố ý mời đến. Cố địa nhân không cần câu nệ như vậy, cứ xem bổn cung là bằng hữu, uống rượu trò chuyện, tự nhiên là được.”
Dứt lời, bà nghiêng người về trước: “Cố công tử, sao không nhìn ta một chút xem? Ta đây cũng đâu xấu xí gì lắm?”
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du, thấy vẻ mặt Sở Du bình đạm, nhàn nhã trò chuyện với Trưởng công chúa. Mặc dù Trưởng công chúa đang nói chuyện với Sở Du, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh bị bà nhìn đến nỗi phát cáu, nhưng ngoài mặt không hiện, mắt nhìn thẳng đằng trước, nhấp rượu không nói.
Biết rõ Trưởng công chúa là người như thế, biết rõ Trưởng công chúa ôm ý định như thế, nhưng nàng nói đi là đi, không một chút đắn đo.
Hắn im lặng nhìn Sở Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh uống rượu, điệu bộ như chẳng quan tâm. Cố Sở Sinh cảm thấy cơn giận dữ trào dâng trong lòng, nhưng hắn biết hôm nay không thể làm càn trước mặt Trưởng công chúa, vì vậy cố nén lửa giận, lạnh mặt, không nói một lời.
Chuyện Trưởng công chúa và Sở Du cần nói đều đã nói hôm qua, chuyện bây giờ có thể nói cũng chỉ là mấy chuyện nhà cửa, son phấn, bột nước. Cố Sở Sinh nghe đến mất kiên nhẫn, ánh mắt của Trưởng công chúa khiến hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than. Rốt cuộc hắn cũng chịu hết nổi, muốn kết thúc sớm cuộc nói chuyện đi về. Thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng công chúa, nghiêm túc hỏi: “Hôm nay Công chúa mời hạ quan đến là có chuyện gì muốn căn dặn chăng?”
Cố Sở Sinh ung dung đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Cố mỗ vô cùng cảm kích tiệc rượu hôm nay. Trưởng công chúa không phải là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu không còn chuyện gì, Cố mỗ cáo từ.”
Dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài. Trưởng công chúa bắt lấy chén vàng cạnh tay ném về phía hắn.
Trưởng công chúa nghe thế thì phì cười. Bà cúi đầu nhìn Sở Du, quạt nhỏ che khuất nửa mặt, cười nói: “Chẳng qua bổn cung nghe nói Cố đại nhân phong tư rất đẹp nên cố ý mời đến. Cố địa nhân không cần câu nệ như vậy, cứ xem bổn cung là bằng hữu, uống rượu trò chuyện, tự nhiên là được.”
Hắn chọc nguấy bà, bà đương nhiên không để hắn dễ chịu. Trưởng công chúa cong khoé môi, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rõ với Đại phu nhân mục đích hôm nay ngươi tới đây làm gì.”
Hắn yên lặng nhìn Trưởng công chúa, vẻ mặt điềm tĩnh: “Rõ ràng người đặt bên cạnh kia chưa từng thay đổi, hà tất phải giả vờ đa tình khắp nơi để kích động hắn?”
Trưởng công chúa chưa bao giờ là người thích che giấu. Lời này vừa nói ra, Cố Sở Sinh đã lập tức hiểu ý bà.
Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khàn giọng đáp: “Cố mỗ biết.”
Hắn im lặng nhìn Sở Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh uống rượu, điệu bộ như chẳng quan tâm. Cố Sở Sinh cảm thấy cơn giận dữ trào dâng trong lòng, nhưng hắn biết hôm nay không thể làm càn trước mặt Trưởng công chúa, vì vậy cố nén lửa giận, lạnh mặt, không nói một lời.
Dứt lời, Sở Du đứng dậy, hành lễ cáo lui.
Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.Nghe thế, sắc mặt Trưởng công chúa đại biến.
Trưởng công chúa nhận ra Cố Sở Sinh tức giận, hình như cũng cảm thấy không ổn. Bà khẽ ho một tiếng, nâng chén đi về phía Sở Du: “Đến đây, Đại phu nhân, ta và cô uống một ly nữa nào.”
Thế nhưng rượu mới đưa ra, Trưởng công chúa bỗng nhiên đụng vào bàn tay giơ lên của Sở Du, rượu hắt vào người nàng. Trưởng công chúa vội nói: “Ấy, mùa đông lạnh lẽo, phải làm sao đây?”
Dứt lời, hắn lập tức đi ra ngoài. Trưởng công chúa nhìn bóng lưng giống như đang cố kiềm nén cảm xúc gì đó của người này, bật cười trào phúng.
Thế nhưng rượu mới đưa ra, Trưởng công chúa bỗng nhiên đụng vào bàn tay giơ lên của Sở Du, rượu hắt vào người nàng. Trưởng công chúa vội nói: “Ấy, mùa đông lạnh lẽo, phải làm sao đây?”
Sở Du hiểu ý Trưởng công chúa. Hôm nay, bà vốn chỉ muốn mời Cố Sở Sinh, e là định nói riêng vài lời với hắn. Sở Du không phải là kẻ không hiểu chuyện, vội vàng mỉm cười, đứng dậy: “Không sao, thiếp thân có y phục thay dự phòng trong xe ngựa, phiền Công chúa đợi trong chốc lát, thiếp thân thay quần áo xong sẽ trở lại.”
Cố Sở Sinh đang ngồi xuống, nghe thấy giọng điệu Trưởng công chúa, hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy bất ổn.
Trưởng công chúa không xưng hô “Bổn cung”, mà lại xưng hô “Thiếp thân”, có thể nói xưng hô như thế đã là đối đãi trọng hậu.
Dứt lời, Sở Du đứng dậy, hành lễ cáo lui.
Làm sao Cố Sở Sinh không biết hai người kẻ xướng người hoạ? Hắn siết chặt nắm tay, mắt dán vào bóng dáng điềm tĩnh của Sở Du.
Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.
Biết rõ Trưởng công chúa là người như thế, biết rõ Trưởng công chúa ôm ý định như thế, nhưng nàng nói đi là đi, không một chút đắn đo.
Lần này, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng ngẩng đầu.
Nếu thật sự thích hắn, sao nàng có thể thờ ơ trong tình cảnh này?
Nếu thật sự thích hắn, sao nàng có thể thờ ơ trong tình cảnh này?
Nếu thật sự thích hắn, sao nàng lại thờ ơ như thế, lạnh lùng như thế?
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du, thấy vẻ mặt Sở Du bình đạm, nhàn nhã trò chuyện với Trưởng công chúa. Mặc dù Trưởng công chúa đang nói chuyện với Sở Du, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh bị bà nhìn đến nỗi phát cáu, nhưng ngoài mặt không hiện, mắt nhìn thẳng đằng trước, nhấp rượu không nói.
Sự đau khổ và nhục nhã chưa bao giờ có từ khi trọng sinh đến nay tuôn ra từ lòng ngực Cố Sở Sinh. Hắn rủ mắt, cơ thể căng cứng, sợ người khác nhận ra lúc này lòng hắn sóng cuộn biển gầm.
Cố Sở Sinh vẫn không đáp, Trưởng công chúa cảm thấy hơi mất hứng. Bà quay về chỗ ngồi, chống cằm, xoay quạt nhỏ của mình, nói: “Cố công tử à, ngươi có biết nếu như không gặp được kỳ ngộ, với sai lầm của phụ thân ngươi, e rằng dù ngươi có năng lực thế nào cũng phải đợi ở Côn Dương hết đời. Sao ngươi không tự tìm đường tắt cho bản thân?”
Sau khi Sở Du ra ngoài, Trưởng công chúa phẫt tay, đám người trong phòng cũng đi ra. Trưởng công chúa trầm mặc một chốc, thấy Cố Sở Sinh cứ cúi đầu, bà bèn cầm quạt nhỏ bước tới trước mặt Cố Sở Sinh, ngồi xuống quan sát hắn.
“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”
Trưởng công chúa chưa bao giờ là người thích che giấu. Lời này vừa nói ra, Cố Sở Sinh đã lập tức hiểu ý bà.
Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”(*) Thải hà: ráng ngũ sắc
Trưởng công chúa không xưng hô “Bổn cung”, mà lại xưng hô “Thiếp thân”, có thể nói xưng hô như thế đã là đối đãi trọng hậu.
Trưởng công chúa nhận ra Cố Sở Sinh tức giận, hình như cũng cảm thấy không ổn. Bà khẽ ho một tiếng, nâng chén đi về phía Sở Du: “Đến đây, Đại phu nhân, ta và cô uống một ly nữa nào.”
Nhưng Cố Sở Sinh vẫn không nói gì, Trưởng công chúa liền biết những hoa ngôn xảo ngữ này vô dụng đối với Cố Sở Sinh, bà cười híp mắt nhìn hắn: “Bây giờ Cố công tử chỉ là Cửu phẩm Huyện lệnh nhỉ? Không biết Cố đại nhân làm quan ở Côn Dương có từng hoài niệm Hoa Kinh diễm lệ?”
Nếu thật sự thích hắn, sao nàng lại thờ ơ như thế, lạnh lùng như thế?
(*) Thải hà: ráng ngũ sắc
Cố Sở Sinh vẫn không đáp, Trưởng công chúa cảm thấy hơi mất hứng. Bà quay về chỗ ngồi, chống cằm, xoay quạt nhỏ của mình, nói: “Cố công tử à, ngươi có biết nếu như không gặp được kỳ ngộ, với sai lầm của phụ thân ngươi, e rằng dù ngươi có năng lực thế nào cũng phải đợi ở Côn Dương hết đời. Sao ngươi không tự tìm đường tắt cho bản thân?”
“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”
Dứt lời, bà nghiêng người về trước: “Cố công tử, sao không nhìn ta một chút xem? Ta đây cũng đâu xấu xí gì lắm?”
Lần này, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng ngẩng đầu.
Hắn yên lặng nhìn Trưởng công chúa, vẻ mặt điềm tĩnh: “Rõ ràng người đặt bên cạnh kia chưa từng thay đổi, hà tất phải giả vờ đa tình khắp nơi để kích động hắn?”
Nghe thế, sắc mặt Trưởng công chúa đại biến.
Sở Du hiểu ý Trưởng công chúa. Hôm nay, bà vốn chỉ muốn mời Cố Sở Sinh, e là định nói riêng vài lời với hắn. Sở Du không phải là kẻ không hiểu chuyện, vội vàng mỉm cười, đứng dậy: “Không sao, thiếp thân có y phục thay dự phòng trong xe ngựa, phiền Công chúa đợi trong chốc lát, thiếp thân thay quần áo xong sẽ trở lại.”
Cố Sở Sinh ung dung đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Cố mỗ vô cùng cảm kích tiệc rượu hôm nay. Trưởng công chúa không phải là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu không còn chuyện gì, Cố mỗ cáo từ.”
Dứt lời, hắn lập tức đi ra ngoài. Trưởng công chúa nhìn bóng lưng giống như đang cố kiềm nén cảm xúc gì đó của người này, bật cười trào phúng.
Sau khi Sở Du ra ngoài, Trưởng công chúa phẫt tay, đám người trong phòng cũng đi ra. Trưởng công chúa trầm mặc một chốc, thấy Cố Sở Sinh cứ cúi đầu, bà bèn cầm quạt nhỏ bước tới trước mặt Cố Sở Sinh, ngồi xuống quan sát hắn.
Hắn chọc nguấy bà, bà đương nhiên không để hắn dễ chịu. Trưởng công chúa cong khoé môi, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rõ với Đại phu nhân mục đích hôm nay ngươi tới đây làm gì.”
Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khàn giọng đáp: “Cố mỗ biết.”
Dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài. Trưởng công chúa bắt lấy chén vàng cạnh tay ném về phía hắn.
Dịch hay, nội dung hấp dẫn
Eo ôi..tác giả…tác giả để Zens Zens thở một chút