Sơn Hà Chẩm – Chương 49 (1)

Chương 49 (1)

Là Sở Du kiếp trước đến tìm hắn đòi nợ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tuy nhiên Sở Du lại đánh giá sai về nhận thức của Cố Sở Sinh đối với Trưởng công chúa.

Kiếp trước Cố Sở Sinh gặp Trưởng công chúa đã là khi tôi luyện trở về từ chiến trường, đảm nhiệm chủ sự Kim bộ Hộ bộ, Trưởng công chúa hết sức kính trọng hắn. Trong lòng Cố Sở Sinh, Trưởng công chúa là một đồng minh rất tốt, mặc dù bà làm vài chuyện hoang đường nhưng cũng biết chừng mực. Trưởng công chúa gọi hắn đến hẳn là thương lượng chính sự nào đó.

Hơn nữa hắn rất muốn gặp Sở Du.

Mặc dù hiện nay Sở Du và hắn đang ở cùng một sân viện, nhưng Vệ Uẩn lại canh chừng nghiêm ngặt, vốn không cho hắn có bất cứ cơ hội ngó trộm nào. Hôm nay Sở Du chủ động mời, đương nhiên dù đầm rồng hang hổ, hắn cũng phải đi.

Vì thế Cố Sở Sinh chuẩn bị từ sớm, buổi tối đã bắt đầu chọn y phục.

Trương Đăng thy C SSinh ly tngb y phcĩra so thììnghi hoc hi:“Công t đang¹làm gì đy?”

C S Sinhós Trương Đăngnhn ra tâmtư tr conmun c gngbiu hin thtítt trưc mtЇngưi thương caïmình, hn cơt v đimítĩnh: “Ngày mai,ìta phi theoĐi phu nhânđến ph Trưngcông chúa dtic, cn tìm)mt b yphc thích hp.”ô

Trương Đăng khôngphát giác raìs khác thưng,ngưc li cònla chn yphc chung viìC S Sinh.

Ngàyļhôm sau, SĮDu đi tìmêV Un kli thành qu(ngày hôm quaótrưc. V Unnghe thy kếhoch ca Trưngcông chúa thìgt đu: “VyĨcũng tt, đếnlúc đó đīphái mt nhómĩngưi đui giếtC S Sinhìngang mt B¸h là xong.”

“Ta s cáchy ngang nhưĺvy din khôngđ tht.” SõDu suy nghĩ.úLát sau, nàngènói tiếp: “Đïbui chiu taĩhi hn xem:to vài thươngîtích trên ngưiđưc không, nếucó th chémmt đao vàoch không yếuùhi là ttnht.”

V Unìnghe nói thếthì trong lòngìphát run, chàngÏngng nhìn SĩDu. Thy SDu nghiêm túcsuy nghĩ chuynnày, va nh)đến C SSinh là tìnhlang trưc đâyca S Du,ìchàng lp tcócm thy đâynhm chng làbáo thù.

Chàng khônglên tiếng, chĺcm thy qunhiên S Duınói rt đúng.ũS báo thùca ph nlà cc kđáng s.

S DuĨli k vàióchi tiết choïchàng ri dđnh ri đi.(Trưc khi spìđi, nàng bngãnhiên mun hi:“Tiu Tht, cáchínhìn ca đđi vi chuynônuôi trai lơļthế nào?”

VUn va ngheïthy li này¹đã vi vãfbt tht: “Bivy đ dn}tu đng thânĩthiết vi Trưngcông chúa quámà!”

Thế làS Du hiuɨcon đưng làmV đi phufnhân nuôi trailơ này khôngýquá kh thi¸ri. Nàng cmêkhái th dàithưn thưt, lcđu: “Thôi thôi,ta còn nghĩsau này nếukhông tìm đưcngưi thích hpđ g thìxem có thú li V³Ph c điɪhay không.”

Nuôithêm hai tên…

SDu không nóili phía sauúđ tránh đđkích V Un,ưnàng ch lc]đu, khoát tayíri đi.

V Unïngn ngơ nhìntheo bóng dángS Du, trongìđu ch lưuli câu nói li VPh c đikia.

Chàng không chĩđng suy nghĩlàm thế nàoè li cđi, chng quaÍnghe thy nhngli này, chàngúbng không nhnɨđưc mà congkhoé môi.

Sau khiăn xong batrưa đã đến°gi hn trên¸thip Trưng côngchúa mi, SãDu bèn gi,C S Sinhra ca.

C SSinh đã đisn cngt lâu.

Hôm nayăhn ăn din)hơn, c tìnhmc áo ngoàiđđ thm, khoácɪlông cáo trngthun, đu đi}phát quan vàngkim, hông đeoİngc bi, vađng cngjđã lôi kéoɩrt nhiu cô¹nương tr tuiôdng bưc.

C SiSinh nh SìDu rt thíchhn mc màuđ. Trưc đâyĨy sam đưcİtreo trong tqun áo cafhn đu làmàu này. Mi(ln hn mc,ălúc nào nàngcũng nhìn hnĪcưi, ging nhưìnhìn hoài cũngkhông đ.

Sau khiúnàng chết, hnɨch thích mcómàu này. Đisau này hngià ri, hncũng tng đngįtrưc gương loĭlng trên đưngãhoàng tuyn, SòDu hn schê bai tưngĩmo ca hn.

Nhưnghôm nay hnđang tui thiếuniên, mc màunhư vy likhông th thíchĬhp hơn.

Dù choľni tâm hnđã già nua,không còn yêuthích nhng màusc quá diml kia tlâu, nhưng chduy nht màuêđ mà S)Du thích làkhông t chi.

SĮDu đã thy²C S Sinht xa. Nhìnhn ăn mcĭthế này, nàngĩkhông khi ngnÍngưi. Đi saukhi đến gn,nàng mi phátĮhin hn thmchí còn đeohuân hương, phingc bi bênũhông. Đi viC S Sinhxưa nay ginlưc mà nóithì chăm chútnhư vy đãlà trang trngjri.

C S Sinhjthc thi nhưthế khiến nàngcm thy sngɨst, ri liĩcm thy ngưi,này qu nhiênЇco đưc dui³đưc, chng tráchînăm đó hn°ghét mình nhưvy mà cònÎcó th thànhõhôn vi mình.

Lòngnàng không biếtlà nên cămghét hay nênbi phc. Sauánh mt thoángĩqua ri viļvã di đi,ïnàng thm chíĪkhông đi CýS Sinh chàohi mà đãÎđi lưt quaóhn, ra lnh:Lên xe đi.”

Dt li, nàng²lp tc bưcơlên xe nga{ca mình. VãnóNguyt đi ti,ơcung kính miC S Sinhra chiếc xeĪnga đng sau.

CS Sinh nhìndáng v lnhįnht ca SÏDu, nhíu mày.ÎLúc thy SDu chng thèmjnhìn hn màlên luôn xeĨnga, hn cóhơi không biếtlàm sao, lcīđu mt cái,ĩri lên xeánga đng sau.

Hai{ngưi đng thiđến ph Trưngcông chúa. Saukhi xung xe,ĮC S Sinhđi theo sau]lưng S Duúcách na bưcchân, cùng đưcĩqun gia đnĩvào trong đìnhvin.

Hn mun tìmcơ hi nóichuyn vi SãDu, bèn chnèvic công màihi: “Ln này¹Trưng công chúagi ta làvì chuyn tÍcáo ng trngsao?”

S Dukhông mun gtÏhn, nói thng:ĩKhông biết.”

CS Sinh tưngõnàng còn đangĩgin di, tráchĩchuyn hn tìchi b trn.

Quagiai đon biri vì yêu,ɪC S Sinhva bình tĩnhìli lin lptc nhn ras khác thưng.ìTình cm caĬS Du nămđó đi viĨhn kiên đnhơnhư thế, saoIli chu g]cho V Quân?òChng qua nàngvì thân phn¹V đi phunhân nên mi]nghiêm ngt gikhong cách viíhn, thm chí³có lúc cònmang theo sxa cách ácfý. Hn nghĩti nghĩ lui,Įhn là thiếuɪn trách cÎhn mà thôi.

Nghĩ¹vy, hn licm thy SDu mưi lăm,tui cũng thtɩquá sc đángiyêu.

Hn lng lngnhìn nàng, nhìnưđến đ SDu lnh snglưng. Rt cuc¸nàng cũng chuhết ni màédng bưc, xoayÎđu nhìn hn:“Ngài…

Thế nhưng[li còn chưadt, nàng đãkhng li.

Hi gìbây gi?

Hi rõràng ngài t)chi b trnĩri ti saoli thích ta?ɨHay ti saohôm nay ngài,thích ta?

Nhưng hinhư vy còný nghĩa gìơđâu? Hn đưara hàng nghìnjhàng vn lýìdo thì đãsao?

Dù gì lýdo đó cũngth khiến nàngýthích li hn,écòn nếu tráchmng thì làmЇsao có thtrách mng mtthiếu niên chưaólàm gì c?

CíS Sinh imèlng ch SDu m ming.Thy nàng khôngínói na, thmchí hn cònính ging bo:“Nàng đng vi,ĩt t nói,ìta nghe đây.”ư

Hn chưa baoôgi đi xvi nàng ttănhư vy. Tuynhiên càng nhưvy, S Ducàng khó chu,ïcm thy bnÏthân đi trưcÏđúng là nguxun tt cùng.¸

Nàng bình tĩnh¸li, th ơ]nói: “Không có¹gì, đi thôi.”Ĩ

Dt li, nàngăxoay ngưi đi,dn C SSinh vào đisnh. C SõSinh nhíu mày,rt cuc cũngơphát hin raįđôi phn btĩhp lý. Nhưngăhn không nói,ch im lngquan sát.

Hai ngưiĺvào đi snh,īTrưng công chúaĩđang đi ¹bên trong.

Hôm nayđã là triïđông giá rét,trong snh đtthan lò, Trưngcông chúa vnĩmc váy lungìsa màu anhíđào, cm chiếcqut nh vàngkim trên tay,Ĭngi ngay ngnĩtrong ni snh,ɨn n cưitươi tn: “Tiùri à.”

SĩDu nhìn yphc ca bàkhông khi cưi:Í“Hôm qua Côngchúa gp thiếpthân vn cònkhoác áo bông,hôm nay gióĩrét vy màli kho ri?

Trưngcông chúa nhnơra S Dunói móc cũngkhông xu h,vy qut nhnói: “Trưc ngàyhôm nay, trămbnh đã khi,ùĐi phu nhâníquá xem thưngĩta ri.”

Cố Sở Sinh đang ngồi xuống, nghe thấy giọng điệu Trưởng công chúa, hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy bất ổn.

Trưởng công chúa nghe thế thì phì cười. Bà cúi đầu nhìn Sở Du, quạt nhỏ che khuất nửa mặt, cười nói: “Chẳng qua bổn cung nghe nói Cố đại nhân phong tư rất đẹp nên cố ý mời đến. Cố địa nhân không cần câu nệ như vậy, cứ xem bổn cung là bằng hữu, uống rượu trò chuyện, tự nhiên là được.”

Dứt lời, bà nghiêng người về trước: “Cố công tử, sao không nhìn ta một chút xem? Ta đây cũng đâu xấu xí gì lắm?”

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du, thấy vẻ mặt Sở Du bình đạm, nhàn nhã trò chuyện với Trưởng công chúa. Mặc dù Trưởng công chúa đang nói chuyện với Sở Du, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh bị bà nhìn đến nỗi phát cáu, nhưng ngoài mặt không hiện, mắt nhìn thẳng đằng trước, nhấp rượu không nói.

Biết rõ Trưởng công chúa là người như thế, biết rõ Trưởng công chúa ôm ý định như thế, nhưng nàng nói đi là đi, không một chút đắn đo.

Hắn im lặng nhìn Sở Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh uống rượu, điệu bộ như chẳng quan tâm. Cố Sở Sinh cảm thấy cơn giận dữ trào dâng trong lòng, nhưng hắn biết hôm nay không thể làm càn trước mặt Trưởng công chúa, vì vậy cố nén lửa giận, lạnh mặt, không nói một lời.

Chuyện Trưởng công chúa và Sở Du cần nói đều đã nói hôm qua, chuyện bây giờ có thể nói cũng chỉ là mấy chuyện nhà cửa, son phấn, bột nước. Cố Sở Sinh nghe đến mất kiên nhẫn, ánh mắt của Trưởng công chúa khiến hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than. Rốt cuộc hắn cũng chịu hết nổi, muốn kết thúc sớm cuộc nói chuyện đi về. Thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng công chúa, nghiêm túc hỏi: “Hôm nay Công chúa mời hạ quan đến là có chuyện gì muốn căn dặn chăng?”

Cố Sở Sinh ung dung đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Cố mỗ vô cùng cảm kích tiệc rượu hôm nay. Trưởng công chúa không phải là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu không còn chuyện gì, Cố mỗ cáo từ.”

Dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài. Trưởng công chúa bắt lấy chén vàng cạnh tay ném về phía hắn.

Trưởng công chúa nghe thế thì phì cười. Bà cúi đầu nhìn Sở Du, quạt nhỏ che khuất nửa mặt, cười nói: “Chẳng qua bổn cung nghe nói Cố đại nhân phong tư rất đẹp nên cố ý mời đến. Cố địa nhân không cần câu nệ như vậy, cứ xem bổn cung là bằng hữu, uống rượu trò chuyện, tự nhiên là được.”

Hắn chọc nguấy bà, bà đương nhiên không để hắn dễ chịu. Trưởng công chúa cong khoé môi, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rõ với Đại phu nhân mục đích hôm nay ngươi tới đây làm gì.”

Hắn yên lặng nhìn Trưởng công chúa, vẻ mặt điềm tĩnh: “Rõ ràng người đặt bên cạnh kia chưa từng thay đổi, hà tất phải giả vờ đa tình khắp nơi để kích động hắn?”

Trưởng công chúa chưa bao giờ là người thích che giấu. Lời này vừa nói ra, Cố Sở Sinh đã lập tức hiểu ý bà.

Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khàn giọng đáp: “Cố mỗ biết.”

Hắn im lặng nhìn Sở Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh uống rượu, điệu bộ như chẳng quan tâm. Cố Sở Sinh cảm thấy cơn giận dữ trào dâng trong lòng, nhưng hắn biết hôm nay không thể làm càn trước mặt Trưởng công chúa, vì vậy cố nén lửa giận, lạnh mặt, không nói một lời.

Dứt lời, Sở Du đứng dậy, hành lễ cáo lui.

Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.Nghe thế, sắc mặt Trưởng công chúa đại biến.

Trưởng công chúa nhận ra Cố Sở Sinh tức giận, hình như cũng cảm thấy không ổn. Bà khẽ ho một tiếng, nâng chén đi về phía Sở Du: “Đến đây, Đại phu nhân, ta và cô uống một ly nữa nào.”

Thế nhưng rượu mới đưa ra, Trưởng công chúa bỗng nhiên đụng vào bàn tay giơ lên của Sở Du, rượu hắt vào người nàng. Trưởng công chúa vội nói: “Ấy, mùa đông lạnh lẽo, phải làm sao đây?”

Dứt lời, hắn lập tức đi ra ngoài. Trưởng công chúa nhìn bóng lưng giống như đang cố kiềm nén cảm xúc gì đó của người này, bật cười trào phúng.

Thế nhưng rượu mới đưa ra, Trưởng công chúa bỗng nhiên đụng vào bàn tay giơ lên của Sở Du, rượu hắt vào người nàng. Trưởng công chúa vội nói: “Ấy, mùa đông lạnh lẽo, phải làm sao đây?”

Sở Du hiểu ý Trưởng công chúa. Hôm nay, bà vốn chỉ muốn mời Cố Sở Sinh, e là định nói riêng vài lời với hắn. Sở Du không phải là kẻ không hiểu chuyện, vội vàng mỉm cười, đứng dậy: “Không sao, thiếp thân có y phục thay dự phòng trong xe ngựa, phiền Công chúa đợi trong chốc lát, thiếp thân thay quần áo xong sẽ trở lại.”

Cố Sở Sinh đang ngồi xuống, nghe thấy giọng điệu Trưởng công chúa, hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy bất ổn.

Trưởng công chúa không xưng hô “Bổn cung”, mà lại xưng hô “Thiếp thân”, có thể nói xưng hô như thế đã là đối đãi trọng hậu.

Dứt lời, Sở Du đứng dậy, hành lễ cáo lui.

Làm sao Cố Sở Sinh không biết hai người kẻ xướng người hoạ? Hắn siết chặt nắm tay, mắt dán vào bóng dáng điềm tĩnh của Sở Du.

Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.

Biết rõ Trưởng công chúa là người như thế, biết rõ Trưởng công chúa ôm ý định như thế, nhưng nàng nói đi là đi, không một chút đắn đo.

Lần này, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng ngẩng đầu.

Nếu thật sự thích hắn, sao nàng có thể thờ ơ trong tình cảnh này?

Nếu thật sự thích hắn, sao nàng có thể thờ ơ trong tình cảnh này?

Nếu thật sự thích hắn, sao nàng lại thờ ơ  như thế, lạnh lùng như thế?

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du, thấy vẻ mặt Sở Du bình đạm, nhàn nhã trò chuyện với Trưởng công chúa. Mặc dù Trưởng công chúa đang nói chuyện với Sở Du, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh bị bà nhìn đến nỗi phát cáu, nhưng ngoài mặt không hiện, mắt nhìn thẳng đằng trước, nhấp rượu không nói.

Sự đau khổ và nhục nhã chưa bao giờ có từ khi trọng sinh đến nay tuôn ra từ lòng ngực Cố Sở Sinh. Hắn rủ mắt, cơ thể căng cứng, sợ người khác nhận ra lúc này lòng hắn sóng cuộn biển gầm.

Cố Sở Sinh vẫn không đáp, Trưởng công chúa cảm thấy hơi mất hứng. Bà quay về chỗ ngồi, chống cằm, xoay quạt nhỏ của mình, nói: “Cố công tử à, ngươi có biết nếu như không gặp được kỳ ngộ, với sai lầm của phụ thân ngươi, e rằng dù ngươi có năng lực thế nào cũng phải đợi ở Côn Dương hết đời. Sao ngươi không tự tìm đường tắt cho bản thân?”

Sau khi Sở Du ra ngoài, Trưởng công chúa phẫt tay, đám người trong phòng cũng đi ra. Trưởng công chúa trầm mặc một chốc, thấy Cố Sở Sinh cứ cúi đầu, bà bèn cầm quạt nhỏ bước tới trước mặt Cố Sở Sinh, ngồi xuống quan sát hắn.

“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”

Trưởng công chúa chưa bao giờ là người thích che giấu. Lời này vừa nói ra, Cố Sở Sinh đã lập tức hiểu ý bà.

Nàng thật sự không hề có một chút cảm xúc.“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”(*) Thải hà: ráng ngũ sắc

Trưởng công chúa không xưng hô “Bổn cung”, mà lại xưng hô “Thiếp thân”, có thể nói xưng hô như thế đã là đối đãi trọng hậu.

Trưởng công chúa nhận ra Cố Sở Sinh tức giận, hình như cũng cảm thấy không ổn. Bà khẽ ho một tiếng, nâng chén đi về phía Sở Du: “Đến đây, Đại phu nhân, ta và cô uống một ly nữa nào.”

Nhưng Cố Sở Sinh vẫn không nói gì, Trưởng công chúa liền biết những hoa ngôn xảo ngữ này vô dụng đối với Cố Sở Sinh, bà cười híp mắt nhìn hắn: “Bây giờ Cố công tử chỉ là Cửu phẩm Huyện lệnh nhỉ? Không biết Cố đại nhân làm quan ở Côn Dương có từng hoài niệm Hoa Kinh diễm lệ?”

Nếu thật sự thích hắn, sao nàng lại thờ ơ  như thế, lạnh lùng như thế?

(*) Thải hà: ráng ngũ sắc

Cố Sở Sinh vẫn không đáp, Trưởng công chúa cảm thấy hơi mất hứng. Bà quay về chỗ ngồi, chống cằm, xoay quạt nhỏ của mình, nói: “Cố công tử à, ngươi có biết nếu như không gặp được kỳ ngộ, với sai lầm của phụ thân ngươi, e rằng dù ngươi có năng lực thế nào cũng phải đợi ở Côn Dương hết đời. Sao ngươi không tự tìm đường tắt cho bản thân?”

“Dung mạo công tử đẹp thật.” Trưởng công chúa mở miệng khen ngợi: “Vừa rồi công tử bước vào, thiếp thân liền thấy sảnh đường rực rỡ lây, công tử giống như nhật nguyệt thải hà (*), đúng là sáng ngời chói loá.”

Dứt lời, bà nghiêng người về trước: “Cố công tử, sao không nhìn ta một chút xem? Ta đây cũng đâu xấu xí gì lắm?”

Lần này, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng ngẩng đầu.

Hắn yên lặng nhìn Trưởng công chúa, vẻ mặt điềm tĩnh: “Rõ ràng người đặt bên cạnh kia chưa từng thay đổi, hà tất phải giả vờ đa tình khắp nơi để kích động hắn?”

Nghe thế, sắc mặt Trưởng công chúa đại biến.

Sở Du hiểu ý Trưởng công chúa. Hôm nay, bà vốn chỉ muốn mời Cố Sở Sinh, e là định nói riêng vài lời với hắn. Sở Du không phải là kẻ không hiểu chuyện, vội vàng mỉm cười, đứng dậy: “Không sao, thiếp thân có y phục thay dự phòng trong xe ngựa, phiền Công chúa đợi trong chốc lát, thiếp thân thay quần áo xong sẽ trở lại.”

Cố Sở Sinh ung dung đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Cố mỗ vô cùng cảm kích tiệc rượu hôm nay. Trưởng công chúa không phải là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu không còn chuyện gì, Cố mỗ cáo từ.”

Dứt lời, hắn lập tức đi ra ngoài. Trưởng công chúa nhìn bóng lưng giống như đang cố kiềm nén cảm xúc gì đó của người này, bật cười trào phúng.

Sau khi Sở Du ra ngoài, Trưởng công chúa phẫt tay, đám người trong phòng cũng đi ra. Trưởng công chúa trầm mặc một chốc, thấy Cố Sở Sinh cứ cúi đầu, bà bèn cầm quạt nhỏ bước tới trước mặt Cố Sở Sinh, ngồi xuống quan sát hắn.

Hắn chọc nguấy bà, bà đương nhiên không để hắn dễ chịu. Trưởng công chúa cong khoé môi, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rõ với Đại phu nhân mục đích hôm nay ngươi tới đây làm gì.”

Cố Sở Sinh dừng bước. Lát sau, hắn khàn giọng đáp: “Cố mỗ biết.”

Dứt lời, hắn bước nhanh ra ngoài. Trưởng công chúa bắt lấy chén vàng cạnh tay ném về phía hắn.

4.6 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

252 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mimi Anh
Mimi Anh
2 Năm Cách đây

Dịch hay, nội dung hấp dẫn

minh phương
minh phương
2 Năm Cách đây

Eo ôi..tác giả…tác giả để Zens Zens thở một chút

252
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!