Chương 49 (2)
Là Sở Du kiếp trước đến tìm hắn đòi nợ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bước chân của Cố Sở Sinh không ngừng lại, đi thẳng một mạch ra ngoài. Không bao lâu sau, một nam tử mặc trường sam tay rộng xanh lam bước vào. Vẻ mặt hắn trong trẻo, thần sắc dịu dàng.
Hắn bước tới trước mặt Trưởng công chúa, khom lưng nhặt chén rượu kia lên, mỉm cười nói: “Không giữ người lại ư?”
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, nói với ra ngoài: “Là bổn cung cảm thấy hắn nhạt nhẽo, không thèm!”
“Vậy chuyện ngài đồng ý với Vệ đại phu nhân thì tính sao?”
Người đàn ông kia đặt chén rượu úp lên bàn Trưởng công chúa, bà khoát tay: “Ta không làm khó tiền bạc.”
Người đàn ông bật cười,ẳkhông để ýợbà nói mộtıđường, nghĩ mộtἵnẻo. Hắn lấyİáo lông cáoìkhoác lên ngườiìbà, nhẹ nhàngânói: “Lần sauỗngười mặc dàyếmột chút, trờiἷlạnh rồi, mặcĩthêm chút lông:xù mới đẹp.”ḷ
Trưởng công chúaâlạnh lùng cười,ìxoay đầu đi,ïkhông nói gì.
SởộDu thay yâphục xong thììđứng chờ ngoàiıcửa. Trời đangữmưa nhỏ, nàngỗkhoác áo khoácịlông hạc, haiỏtay cầm lòụsưởi tay, ngẩngἰđầu ngắm hạtẽmưa rơi xuốngỵngói xanh hệtũnhư sợi dây.
Sauìlưng truyền đếnÏtiếng bước chân,įnàng không quayìđầu lại, hỏi:ĭ“Trưởng công chúaứcó ý giữộlại không? Nếuỡnói có, vậyăbảo với bà{ấy ta hơiľmệt nên vềửtrước rồi, khỏiồcần để ýĩCố Sở Sinh…”ɨ
Vừa nói nàngévừa quay đầuĺlại, khoảnh khắcónhìn thấy CốỹSở Sinh đứngậtrước mặt mình,ịnàng hơi sữngἶsờ, chậm rãiÍmở to mắt:ĩ“Sao ngài lạiἳở đây?”
Cố³Sở Sinh imệlặng nhìn nàng,ɨtrong mắt như(có ngọn lửa²thiêu đốt. SởɩDu ôm lòìsưởi trên tay,ũdần dần hiểuắra, cười nói:Ĩ“Hôm nay ngàiIăn mặc đẹp¹như vậy, taīcòn tưởng ngàiểbiết ý Trưởngđcông chúa nênồcố tình đếnïđây, không ngờἳlà ta hiểuùlầm.”
Cố SởếSinh không lênựtiếng. Vãn Nguyệtíbung dù, SởởDu mang guốcãmộc, đi vào,màn mưa, hờẽhững nói: “Vậyệthì trở vềẵthôi.”
Cố SởļSinh siết chặt³nắm tay, nhìnἲbóng lưng ungắdung của ngườiônọ, hắn cảmĬthấy cổ họngẫtanh ngọt.
Hắn kiềm{chế tất cảỉkích động củaửbản thân, theoɩSở Du raãkhỏi phủ đệ,íđến trước xeừngựa, bước lênợxe. Nàng vừaữđịnh bảo ngườiĩlên đường, chợtḹthấy một đôiỗtay đột nhiênôđặt lên mépẽxe ngựa, sauựđó rèm xeễbị xốc lên,èlộ ra khuônẻmặt lạnh lùngècủa Cố SởòSinh.
Gió lạnh ùaivào. Cố SởISinh không cheìdù, mưa mùaởđông đánh lộpóđộp lên ngườiÏhắn, đánh đếnĩbộ dạng hắnỉdày công chuẩnỹbị trở nênĨthảm hại vô}cùng.
Sở Du lẳngõlặng nhìn hắn,ổVãn Nguyệt ngănơđằng trước, lạnhỉgiọng nói: “MờiộCố đại nhânïtrở về xeịngựa của mình,ḽnếu không đừngÎtrách nô tìἳvô lễ.”
CốἵSở Sinh không]nói gì, hắnịnhìn chằm chằmĩSở Du. Mặcẫdù hắn khôngÍnói, Sở Duîcũng biết hắnἷsẽ không xuống‹xe.
Nàng thở dài,ẽbất đắc dĩinói: “Ngài cóÏlời gì thìỷvào đây nói.òNgài như vậyìtrông khó coiửlắm.”
Vãn Nguyệtỉnhíu mày, nhìnỗthoáng qua SởİDu. Thấy SởỳDu ôm lòựsưởi tay, nghiêngặngười dựa lên:thành xe, vẻồmặt thản nhiên,ịVãn Nguyệt liềnúhiểu ý SởơDu. Nàng bướcấxuống xe, điộđến một chiếcậxe ngựa khác.
Cuốiềcùng Cố SởÏSinh cũng tiếnĩvào, ngồi ởégóc cách SởĪDu xa nhất.ịSở Du khépẹáo khoác lại,ầngước mắt nhìnệhắn: “Có lờiẻgì muốn nói,ũngài nói đi.”ấ
“Nàng… biết ýÎcủa Trưởng côngẵchúa.”
Hằn khànἱgiọng mở miệng.ằLời vừa nóiõra, đột nhiêníhắn phát hiệnĪđây không phảiẵlà đang chất}vấn nàng.
Đây rõĬràng là nàngíđâm hắn mộtЇđao, hắn nắmľđao kia rútĺra từng chútjmột. Lưỡi đaoἷcứa vào phếỷtạng, cắt đếnđhắn hít thởẵcũng đau.
Sở Duêbình thản đáp:[“Biết.”
“Tại saoèkhông nói vớiĮta?”
“Ta nghĩἳngài biết.”
“TaIkhông biết.” CốľSở Sinh ngẩngặđầu, nhìn nàngặchằm chằm, gằnótừng chữ một:ĩ“Ta không biếtìý của bàita. Ta mặcìy phục đẹpẳlà để nàngàxem. Ta điḻcũng là vìἶmuốn nói chuyệnÍvới nàng. Taἵđến là vìỗnàng, không phải(vì bà ta.”}
Sở Du sữngửngười. Nàng chưa¸bao giờ đốiặdiện với mộtễCố Sở Sinhỡnhư vậy. Độtἷnhiên Sở Duícó hơi lúngjtúng, nàng bấtἱgiác ngoảnh đầuịđi, bình tĩnhḷnói: “Ta biếtậrồi.”
“Vậy trướcụđó nàng khôngïbiết sao?”
CốíSở Sinh mởợmiệng trào phúng.ẽHắn nhìn nàngḷchằm chằm, giốngἲnhư muốn nuốtīsống người nàyἰvào bụng.
“Ta nóiļthích nàng, taẵmuốn dẫn nàngữđi, ta muốnừcưới nàng. Nàngẽcho rằng taĩđang nói đùaỉvới nàng sao?!”â
Sở Du khôngĩlên tiếng. CốĺSở Sinh nóiụthích nàng, nàngểcứ cảm thấyălà đang nằmậmơ.
Thậm chí nàngệcòn nghĩ đâyîcó phải làìnàng sống lại²thật không, hayἳlà nàng đangÍmơ một giấcïmộng?
Trong mơ, nàngἷsẽ học cáchẫbuông tay, họcỏcách từ bỏἵcố chấp, màìchấp niệm củaốnàng lại bắt¸đầu khổ sởỗtheo đuổi cầuĬxin.
Tất cả nhữngígì nàng muốnIđều đạt đượcɩviên mãn, viênờmãn đến mứcìbất hợp lý.
Nàngikhông nhịn đượcômà khẽ cười,{nhìn Cố Sở,Sinh trước mặt,Їkhông kiềm đượcínói: “Chuyện đóíthì liên quanãgì ta?”
Lờiἳnày là CốɨSở Sinh nămľxưa từng nói.
Nămἰđó, lúc nàngảnghiêm túc nóiêvới hắn “CốîSở Sinh, taIthích chàng” ,ụhắn khoanh haiɨtay trước ngực,(cười khẩy, đápìlại y nhưỉthế: “Chuyện đóìthì liên quanégì ta?”
TínhĨra giọng điệuícủa nàng cònặdễ nghe hơnɪhắn rất nhiều.
CốỏSở Sinh cũngЇnhớ câu nóiİnày, cho nênỉkhi Sở Duĩnói ra, hắnîbất giác sửngàsờ.
Hắn nhìn côĺnương trước mặt,ĺcảm thấy tất{cả kiếp trướcồgiống như xoayïchuyển đảo ngược.
Nămủđó hắn mỉaẫmai nàng, hômỡnay nàng miaľmai hắn.
Cố SởḷSinh chậm chạpửnhắm mắt lại,Ĭsiết chặt nắmîtay.
“Phải, không liênĩquan đến nàng...”ĪHắn kiềm nén}mùi máu cuộnđtrào, gian nanơnói: “Nhưng choểdù nàng khinh°thường tình cảm¹này, cũng đừngľnên chà đạpĬnó. Nàng biếtârõ ta thíchónàng, sao nàngằlại có thể…”ó
“Chà đạp?”
Nghejthấy từ này,ạSở Du khôngìkiềm được màõbật cười.
Hồi ứcỉmở ra, liềnẹkhông có cáchìnào đóng lại.¹Sở Du nhìnềgương mặt quenЇthuộc trước mặt,ịbắt đầu từồcâu nói “Taỉthích nàng” kia,ệvố số kýứức ùn ùnẹkéo tới.
Những kýèức đó khiếnịtay chân nàngằlạnh ngắt. Nàngúnhìn hắn đămἱđăm, trong nhấtéthời, nàng bỗngẳkhông phân biệtéđược rốt cuộcờlà kiếp trướcìhay là kiếpínày.
Men rượu phủ]Trưởng công chúaỵquá mạnh, hơiísay bốc lênẫđầu, nàng cảmľthấy cảm xúcfcủa mình bịỳkhuếch đại. Sở‹Du nhìn CốẳSở Sinh trước²mặt, lại giốngĬnhư nhìn thấyẳngười đời trướcờngồi trước mặtẳmình.
Nàng siết chặt³lò sưởi tay,ỉcơ thể khẽírun.
Cố Sở Sinh nhìn thái độ của nàng, đầu đầy nghi vấn.
Cố Sở Sinh chậm rãi nhắm mắt.
Sao nàng lại có thái độ như vậy?
Con đường đó, nàng theo làm bạn, tròn mười hai năm.
Dù cho nàng không thích hắn, ghét hắn, nhưng sao có thể ghét đến mức này? Nàng cứ như không khống chế được bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết hắn.
“Tẩu tẩu, hôm nay mưa lớn, đệ đến đón người đây.”
Hắn đã từng thấy ánh mắt kia. Tại khoảnh khắc trước khi nàng chết, lúc nàng nói “Kiếp sau cùng quân, không còn dính líu”, trong ánh mắt nàng cũng hàm chứa sự tức giận và hận thù như vậy.
Hắn không dám nói cho nàng biết, hắn không dám nói lời nào. Hắn sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng bại lộ bí mật.
Đưa hắn đến Côn Dương, đưa hắn từ Cửu phẩm Huyện lệnh tới chủ sự Kim bộ, thẳng đến Hộ bộ Thượng thư, nhập Nội các làm Đại học sĩ, cuối cùng đảm nhiệm Thủ phụ.
Giáng chức rời kinh, đêm chạy ngàn dặm.
Tay chân Cố Sở Sinh lạnh buốt, hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.
Hắn đã từng thấy ánh mắt kia. Tại khoảnh khắc trước khi nàng chết, lúc nàng nói “Kiếp sau cùng quân, không còn dính líu”, trong ánh mắt nàng cũng hàm chứa sự tức giận và hận thù như vậy.
Tay chân Cố Sở Sinh lạnh buốt, hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.
Mà Sở Du đã không thể kiềm chế nổi bản thân, nàng quay đầu nhìn hắn, bật cười lạnh lùng: “Cố Sở Sinh, ngài thích nghe chuyện xưa không?”
—— Hắn trở về chỉ là để tiếp nhận buổi phán xử đến muộn này.
Hắn muốn nói không, nhưng hắn không thể nói nên lời. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, nghe Sở Du cười nói: “Không phải ngài nói ta chà đạp tình cảm của ngài sao? Ta kể chuyện xưa cho ngài nghe, ta cho ngài biết cái gì mới gọi là chà đạp thật sự.”
Sở Du không để ý hắn, nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn rèm xe đung đưa.
“Có một cô nương, cô ấy thích một người. Người kia gặp nạn, bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Thế là cô ấy vứt hết vinh hoa phú quý, đêm chạy ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được người kia. Ngài nói xem tình cảm này có tính là sâu nặng không?”
Dù cho nàng không thích hắn, ghét hắn, nhưng sao có thể ghét đến mức này? Nàng cứ như không khống chế được bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết hắn.
Trong mắt Sở Du không có hắn.
Nghe thấy lời này, đầu óc Cố Sở Sinh ầm ầm nổ tung!
“Nếu đêm chạy ngàn dặm không đáng là gì, vậy về sau cô ấy tán hết tiền tài, đánh đổi võ nghệ toàn thân, bảo vệ người kia thăng lên chủ sự Kim bộ, vậy có được tính là ơn nghĩa chăng?”“Có một cô nương, cô ấy thích một người. Người kia gặp nạn, bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Thế là cô ấy vứt hết vinh hoa phú quý, đêm chạy ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được người kia. Ngài nói xem tình cảm này có tính là sâu nặng không?”
Giáng chức rời kinh, đêm chạy ngàn dặm.
Hôm nay hắn còn chưa bị Sở Du đâm một nhát là vì nàng không biết hắn chính là tội nhân đó mà thôi.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, đôi mắt ngập tràn sự khó tin. Tuy nhiên Sở Du vẫn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, căn bản không để ý đến vẻ mặt giờ phút này của Cố Sở Sinh.
“Nếu đêm chạy ngàn dặm không đáng là gì, vậy về sau cô ấy tán hết tiền tài, đánh đổi võ nghệ toàn thân, bảo vệ người kia thăng lên chủ sự Kim bộ, vậy có được tính là ơn nghĩa chăng?”
Đưa một lần là cả một đời.
Đời trước, hắn nợ nàng. Đời này, hắn phải trả hết cho nàng.
Hắn muốn nói không, nhưng hắn không thể nói nên lời. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, nghe Sở Du cười nói: “Không phải ngài nói ta chà đạp tình cảm của ngài sao? Ta kể chuyện xưa cho ngài nghe, ta cho ngài biết cái gì mới gọi là chà đạp thật sự.”
Tán hết tiền tài, chủ sự Kim bộ.
Tiếng mưa bên ngoài tí tách, trong đầu hắn lại là mưa đêm quan đạo Côn Dương năm ấy, thiếu nữ áo đỏ lấm lem mưa bùn, tay cầm trường kiếm, một mình cưỡi ngựa, bôn ba ngàn dặm mà đến.
Cố Sở Sinh chậm rãi nhắm mắt.
Cuối cùng Sở Du cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lại phần nào, nàng mỉm cười.
Tiếng mưa bên ngoài tí tách, trong đầu hắn lại là mưa đêm quan đạo Côn Dương năm ấy, thiếu nữ áo đỏ lấm lem mưa bùn, tay cầm trường kiếm, một mình cưỡi ngựa, bôn ba ngàn dặm mà đến.
“Đừng sợ.” Nàng tươi cười đứng ngoài xe ngựa, khuôn mặt dính mưa, nụ cười đủ xua tan mây đen sương mù, nhìn mà khiến lòng người sáng ngời. Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn tình cảm.
“Cố Sở Sinh, ta đưa chàng đi.”
“Về sau, cô ấy rời khỏi kinh thành, đến quê nhà người kia, hầu hạ phụ mẫu hắn. Sau đó, mẫu thân người kia chết, chỉ còn một mình cô ấy lại nơi đó. Không biết trải qua bao nhiêu năm, cô ấy sinh bệnh, muốn trở về gặp lại phụ thân. Bấy giờ, bên cạnh cô ấy đã không còn ai, cô ấy viết cho người kia một phong thư, nhưng cuối cùng cũng không thể gặp được phụ thân mình.”
Giọng nói nàng điềm tĩnh, tựa như cảm giác hứng thú lụi tàn.
Đưa một lần là cả một đời.
Cố Sở Sinh nhận ra sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng nói của nàng. Hắn ngẩng đầu, im lặng nhìn Sở Du.
Đưa hắn đến Côn Dương, đưa hắn từ Cửu phẩm Huyện lệnh tới chủ sự Kim bộ, thẳng đến Hộ bộ Thượng thư, nhập Nội các làm Đại học sĩ, cuối cùng đảm nhiệm Thủ phụ.
Con đường đó, nàng theo làm bạn, tròn mười hai năm.
Hắn cho rằng hắn trọng sinh là có thể bắt đầu lại với nàng, nhưng cuối cùng vào khoảnh khắc này, hắn đã hiểu.
—— Hắn trở về chỉ là để tiếp nhận buổi phán xử đến muộn này.
Sao nàng lại có thái độ như vậy?
Đời trước, hắn nợ nàng. Đời này, hắn phải trả hết cho nàng.
Hắn cho rằng hắn trọng sinh là có thể bắt đầu lại với nàng, nhưng cuối cùng vào khoảnh khắc này, hắn đã hiểu.
Xe ngựa lắc lư, nàng lấy giọng điệu người ngoài cuộc kể lại cuộc đời của họ.
Sở Du quá hiểu hắn, hắn không thể buông nàng ra. Kiếp trước, kiếp này, hắn đều không thể buông được.Nghe thấy lời này, đầu óc Cố Sở Sinh ầm ầm nổ tung!
“Lúc thị nữ cô ấy chết, cô ấy đau khổ cầu xin người kia…” Giọng nàng mệt mỏi: “Trước giờ, cô ấy chưa từng hối hận về tình yêu này. Người kia không yêu cô ấy, không muốn đối tốt với cô ấy, là cô ấy cưỡng cầu. Mãi cho đến lúc đó, cô ấy mới thấy mình hối hận. Cô ấy không nên yêu, cũng không nên cưỡng cầu.”
Cố Sở Sinh nhận ra sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng nói của nàng. Hắn ngẩng đầu, im lặng nhìn Sở Du.
Trong mắt Sở Du không có hắn.
Xe ngựa lắc lư, nàng lấy giọng điệu người ngoài cuộc kể lại cuộc đời của họ.
Giọng nói nàng điềm tĩnh, tựa như cảm giác hứng thú lụi tàn.
“Cố Sở Sinh.” Rốt cuộc ánh mắt nàng cũng nhìn về phía hắn, giống như Bồ Tát Phật Đà, vô hỉ vô bi: “Ngài nói ta chà đạp ngài, bây giờ ngài đã biết một người có thể chà đạp tình cảm người khác đến mức nào. Không thích cũng không sao, nhưng không thích một người, lại cũng không buông người đó ra, nhất quyết muốn giữ người đó bên cạnh, rồi ép người đó đến chết, đấy mới là độc ác tận cùng. Cho nên, ngài đừng nên cưỡng cầu chuyện thích hay không thích này.”
Một lúc sau, Sở Du nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng người. Bên dưới xe ngựa đã dừng, giọng nói trong trẻo của Vệ Uẩn vọng ngoài cửa sổ vào.
“Về sau, cô ấy rời khỏi kinh thành, đến quê nhà người kia, hầu hạ phụ mẫu hắn. Sau đó, mẫu thân người kia chết, chỉ còn một mình cô ấy lại nơi đó. Không biết trải qua bao nhiêu năm, cô ấy sinh bệnh, muốn trở về gặp lại phụ thân. Bấy giờ, bên cạnh cô ấy đã không còn ai, cô ấy viết cho người kia một phong thư, nhưng cuối cùng cũng không thể gặp được phụ thân mình.”
“Cố Sở Sinh.” Rốt cuộc ánh mắt nàng cũng nhìn về phía hắn, giống như Bồ Tát Phật Đà, vô hỉ vô bi: “Ngài nói ta chà đạp ngài, bây giờ ngài đã biết một người có thể chà đạp tình cảm người khác đến mức nào. Không thích cũng không sao, nhưng không thích một người, lại cũng không buông người đó ra, nhất quyết muốn giữ người đó bên cạnh, rồi ép người đó đến chết, đấy mới là độc ác tận cùng. Cho nên, ngài đừng nên cưỡng cầu chuyện thích hay không thích này.”
Cuối cùng Sở Du cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lại phần nào, nàng mỉm cười.
Nhưng hắn cũng biết nếu như Sở Du trọng sinh, có ý nghĩ như vậy về hắn, vào giờ phút nhìn thấy hắn, nàng phải ghê tởm cỡ nào, muốn hắn chết cỡ nào.
“Không đặt tim mình dưới chân người khác sẽ không bị chà đạp.”
Cố Sở Sinh im lặng, hiện giờ sao hắn còn không biết thái độ của Sở Du?
Hắn không có cơ hội, một khi Sở Du biết hắn là Cố Sở Sinh đời trước, hắn tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội nào.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, đôi mắt ngập tràn sự khó tin. Tuy nhiên Sở Du vẫn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, căn bản không để ý đến vẻ mặt giờ phút này của Cố Sở Sinh.
Sở Du quá hiểu hắn, hắn không thể buông nàng ra. Kiếp trước, kiếp này, hắn đều không thể buông được.
“Đừng sợ.” Nàng tươi cười đứng ngoài xe ngựa, khuôn mặt dính mưa, nụ cười đủ xua tan mây đen sương mù, nhìn mà khiến lòng người sáng ngời. Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn tình cảm.
Nhưng hắn cũng biết nếu như Sở Du trọng sinh, có ý nghĩ như vậy về hắn, vào giờ phút nhìn thấy hắn, nàng phải ghê tởm cỡ nào, muốn hắn chết cỡ nào.
Cố Sở Sinh nhìn thái độ của nàng, đầu đầy nghi vấn.
“Không đặt tim mình dưới chân người khác sẽ không bị chà đạp.”
Hôm nay hắn còn chưa bị Sở Du đâm một nhát là vì nàng không biết hắn chính là tội nhân đó mà thôi.
Hắn không dám nói cho nàng biết, hắn không dám nói lời nào. Hắn sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng bại lộ bí mật.
“Lúc thị nữ cô ấy chết, cô ấy đau khổ cầu xin người kia…” Giọng nàng mệt mỏi: “Trước giờ, cô ấy chưa từng hối hận về tình yêu này. Người kia không yêu cô ấy, không muốn đối tốt với cô ấy, là cô ấy cưỡng cầu. Mãi cho đến lúc đó, cô ấy mới thấy mình hối hận. Cô ấy không nên yêu, cũng không nên cưỡng cầu.”
Sở Du không để ý hắn, nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn rèm xe đung đưa.
Một lúc sau, Sở Du nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng người. Bên dưới xe ngựa đã dừng, giọng nói trong trẻo của Vệ Uẩn vọng ngoài cửa sổ vào.
Cố Sở Sinh im lặng, hiện giờ sao hắn còn không biết thái độ của Sở Du?
“Tẩu tẩu, hôm nay mưa lớn, đệ đến đón người đây.”
Yêu anh cố tra nam
Tuôi đã bảo tuôi đoán đúng mà :)))) SD mà phát hiện CSS là trùng sinh thì xác định :))