Sơn Hà Chẩm – Chương 55

Chương 55

Đại hiệp, huynh phải chịu trách nhiệm với ta

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nghe nói thế, dù đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn hoảng hốt giật mình.

Nàng đã sớm biết Phượng Lăng sắp xảy ra chuyện, thế nhưng Phượng lăng xảy ra chuyện cũng nên là sau chuyện Tống Văn Xương bị bao vây, Sở Lâm Dương dẫn quân đánh lén bắt địch, rồi vòng đến Phượng Lăng chứ, tại sao lại bắt đầu cầu viện vì chuyện này?

Sở Du cầm lấy tình báo Phượng Lăng ra đọc, sau khi nhiều lần xác nhận Phượng Lăng thật sự không bị bao vây, nàng cau mày hỏi: “Bọn họ phái ba đợt người đến Hoa Kinh, rốt cuộc là muốn đưa cái gì đến kinh thành?”

“Ta cho người đi tra xét.”

Vệ Uẩn ngẫm nghĩ một lát, nói với Sở Du: “Phượng Lăng cách nơi này chỉ hai ngày đường, để đệ bảo người đi xem thử.”

Vệ Uẩn nói xong liền gọi người vào, phái đến Phượng Lăng thăm dò.

Cũng trong lúc này, SDu ly tìnhbáo ch chànglt ra xem,ĺhu như trênchiến trưng đuļđang tháo chy,àcũng không cógì l. Màõmt ngày trưc,įS Lâm Dươngícòn gi b)câu đưa tin(cho V Un,v trí ìDương Quan, cách²Phưng Lăng chngmt ngày đưng.

Nàng³vn không yênĭtâm, nhc tayîlên viết thưcho S LâmDương. Sau khiĮhi thăm tìnhhung hin nay tin tuyến,³nàng ngng đunói vi VâUn: “Đ giúpta gi mtfphong thư choTng Thế Lan,nếu như thicơ thích hp,,hn có thgiết Tng VănĩXương.”

“Sao gpgáp thế?”

VïUn hơi kinhngc.

S Du rmt, hôm naygiết Tng VănóXương đúng làhơi gp. Tuyįnhiên chuyn VĩPh ln trưc]đã khiến nànghiu rõ, munòthay đi sphn trên đinày phi giiquyết ngay tcăn nguyên.

Tng VănXương chết ri,S Cm skhông đi cuvin, S LâmĪDương cũng skhông đi cujngưi, li càng°s không vì(thế mà chết.

Dùsao, cui cùngàgì Tng VănXương cũng chết,sm chết munchết, chi bngchết có giátr mt chút.

SDu suy nghĩũri li bo:“Nói cho hnýbiết, nếu hnɪkhông tin ratay, ta cóth giúp hn.”ì

Ln này VUn càng nghiĬng hơn, chàngcau mày nói:ĺ“Tu có thùoán vi TngÍVăn Xương?”

Khôngcó.” S Dunhìn tình báo,°bình tĩnh đáp:Chng qua taõcó lý dobuc hn phichết trong vòngÏhai tháng ti.”ì

Trong lúc haiĩngưi nói chuyn,V Thu đãmang theo mt°xp giy trìnhơlên, ni vi}V Un: “Hugia, thm traîtên trong đalao ra mtīít tin tc.”

V Un đápĨmt tiếng, boV Thu trìnhĪgiy lên.

Hn taătên là ThmíHu, qu thtílà ngưi raìđi ti thànhtrì năm đóV gia vtb. Tui chĪmi hai mươiúba, ln lênɪti biên cnhIca Đi Svà Bc Đch,bi vì tưngmo nên bhai bên khôngĭtiếp nhn, nhưngếcũng có thtrà trn vàoàhai bên tįtìm nim vui.Trưc mưi baļtui, hn làmcôn đ trênph. Mưi baètui đưc DiêuơDũng phát hin,c ý mangĮv bi dưngilàm gián đip.Mưi by tui,íhn vào quân³doanh Bc Đch,ê đó đếnĩhai mươi baìtui. Sau khitr v, hnímai danh ntích, dt khoátlàm sát th¹dưi trưng DiêuDũng.

Ln này vnãdĩ vic giết,C S Sinh°không đến lưthn ra tay,ãchng qua CS Sinh quákhó truy bt,ĩthế nên Diêu[Dũng gn nhưĩdc cn lc,phái toàn bsát th đitìm ngưi.

V Unĺnhìn bn báo,cáo, nhíu mày:“Nếu hn đang:làm gián đip,vy ti sao)li đt nhiênđtr v?”

“HnĪkhông nói.”

VThu bình tĩnhđáp: “Ngưi cũngfđã đánh hếtmc, li khôngtra tiếp đưc,¸thuc h đànhíti bm báotrưc.”

“Ngươi… VɩUn chng ngưili: “Không phiīta bo đngıđánh sao?”

Thuch chng đánhmy cái...” VThu đim tĩnhđáp: “Tt cđu là chútthương tích ngoàida, xương cthn yếu, chukhông ni thôi.”¹

Không ng tênèto con nàyéli là mtgã đàn ôngĮyếu đui nhưthế, trong lòngmi ngưi tiđây bng cóchút phc tp.

VUn bình tĩnhli trưc, cũngkhông nói gìína, ngưc liăquay đu nóivi S Du:ΓTu nói xem,Ītên Diêu Dũngnày đúng là³có bn lĩnh.Nếu bo ông¸ta gii, thìtrên chiến trưngâông ta giíhết th đon,ưđánh trn khôngb thành thìcũng làm đàobinh. Nếu nóiľông ta khônggii, vy chuynóông ta cý bi dưngigián đip đếnBc Đch trótĩlt như vy,cũng coi nhưIli hi.”

SDu không lên,tiếng, nàng ccm thy chuynùnày có vàiâch bt hplý. V Unthy nàng khôngđáp lin giao:xp giy sangĩmt bên choĮV H chnhlý thành tp,căn dn: “Ngươiìtr v hi,hi xem vìЇsao hn khônglàm gián đipĩna, nếu khôngcó vn đgì thì thđi.”

“Hn làngưi ca DiêuDũng…

V Thudo d mming. V Unêcó phn btĩđc dĩ, thdài: “Là V¸gia ta btnghĩa trưc, saocó th tráchngưi oán hn?”ĩ

Năm đó V¸gia b thành°mà chy, mcơdù đã cuhơn mt na{dân chúng, nhưngĩkhông bo v³đưc chính làĩkhông bo vľđưc. Đi vi¸nhóm ngưi kiamà nói, đâylà V giabt nghĩa.

Đi đaĩs con ngưiïtrên đi đưaìra quyết đnhcũng bt chp(có lý haykhông, chng quaïlà mi ngưiìmt lp trưng,ĩlàm gì cólý hay khôngcó lý.

“Nếu khôngãcó nh hưnggì ln thìângươi c spíxếp n tha,không cn quanếtâm na. Nếuln sau hnli là kăđch, giết cũngkhông mun.”

VUn căn dn[xong, ln nàyľV Thu khôngkhuyên can na,jbình tĩnh đáp:¸Vâng.”

Thi đimưV Un vàîS Du đangnói chuyn, bên(trong đa lao,Thm Hu màai ny đutưng hôn mêt t mïmt ra. Hnxoay lưng vĩphía lính canhĪgi chết. Línhļcanh thy hnívn luôn btđng nên cho¹rng hn ngtïxu, đã smİbuông lng cnhgiác.

Hôm nay, VjThu nhy bénãnht đã điĩri, hn điõhi lâu cũngđã đến giâyphút này.

Thm Huɪâm thm nhctay lên thò(vào bên trongbp đùi, rút)ra mt cáing tht nh,İđ bt phntrong ng ra,ôyên lng đtâsau lưng.

Mùi bt³phn kia rt,nng, va đra chưa baoălâu, nhóm ngưi}bèn ngi thymt mùi hươnglà l. MtIth v nhíuĨmày nói: “Cáiĩgì

Li cònýchưa dt, hn°đã thy haimt ti sm,:ngã mt cáiì“rm. Nhnglính canh khácílp tc nhnra bt n,(đng lên đnhìra tay, nhưngđu không chuīni mà lnlưt ngã xung.

ThmÍHu đng lên,ĭph xích taylên trên dâyxích khoá catù, xoay haidây xích thànhímt góc đk quc, vnhai ba lnĩlin nghe thyâm thanh “Răngrc, dâyâxích khoá ca)lp tc đtígãy. Thm Hurút ra mtɩque nh ttrong l tai,que nh nàyđưc gp t°nhiu que nh[dài mnh. Saukhi kéo ra,èThm Hu xvào khoá,xoay hai cáilà khoá³đã b hnm ra.

Hn bưcĨnhanh lên trưc,trm chìa khoát trong tayth v, lily đao vàmt ít thucĬcơ bn, bc,:thay y phcíđi phương riếnhanh chóng chyra ngoài.

Tt cïđng tác cahn đu làmvô cùng nhanh,,ging như đãlàm rt nhiuĩln.

Phía trên đalao V Phchính là mtíhòn non b,bên ngoài làvưn hoa VɨPh.

Lúc này, Vương²Lam đang đÎbng bu tnb dc theohòn non b.Hôm nay nàngđã sp lâmbn, th nlo lng nói:Tri lnh nhưvy, phu nhân,ngưi đng nênđi do thìɩhơn.”

“Hôm nayâlà sinh nhtA Vinh.” Gingnói Vương LamĬdu dàng: “Sinhõnht hàng năm,chàng luôn thíchđùa nghch hòn non bàtrong hu vin.Hôm nay taicó hơi nhđchàng.”

Phu nhân…ĩTh n th:dài: “Ngưi splâm bn ri,ếđng nghĩ nhiuĺnhư vy na.”Ï

Không sao.” VươngìLam mm cưi,İngng đu nhìnsc tri: “Ngươiđi ly by phc chota, ta munô mt mình.ÏTa đâykhông đi đâuhết, ngươi điĩnhanh v nhanhđi.”

Thị nữ đáp lời rồi lui xuống. Vương Lam ngồi trên một tảng đá, ngắm hồ nước bên cạnh, trong lòng nhớ tới Vệ Vinh.

“Huynh đệ.” Vệ Uẩn quan sát hắn, cong khoé môi: “Lợi hại nhỉ?”

Mặt Thẩm Hữu trắng bệch.

“Cái gì?!!”

Vệ Vinh tính tình trẻ con, dù cho làm quan đã lâu nhưng vẫn thích chơi trốn tìm hù doạ nàng ở hòn non bộ.

Vương Lam sợ hãi “Á…” lên một tiếng, có điều âm thanh vừa mới phát ra một nửa, người nọ đã chạy tới bịt miệng nàng lại, đồng thời rút trâm cài tóc của nàng kề lên cổ nàng, khẽ quát: “Câm miệng!”Hắn nhìn Vương Lam được người ta khiêng đi. Vệ Uẩn nhìn hắn vẫn dán mắt về hướng Vương Lam, chậm rãi đi tới.

Vương Lam nhớ đến phu quân, không kiềm được mà bật cười, buông tiếng thở dài: “Lục lang, chừng hai năm nữa ta phải đi rồi, chàng nói xem đến lúc đó…”

“Trói ngài làm gì?” Vệ Uẩn mỉm cười: “Lại đây, xin mời, ta đây đích thân chăm sóc ngài.”

Vương Lam không nói nên lời, nàng khẽ thở dốc. Thẩm Hữu vội vàng giơ tay liên tục truyền nội lực cho nàng.

Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!

Thẩm Hữu xoay người rời đi, nhưng bỗng nghe một tiếng “Bịch” vang lên. Người nữ tử kia đột nhiên ngã xuống, vịn lên tảng đá, nằm nghiêng, bắt đầu thở dốc.

Vương Lam nhớ đến phu quân, không kiềm được mà bật cười, buông tiếng thở dài: “Lục lang, chừng hai năm nữa ta phải đi rồi, chàng nói xem đến lúc đó…”

Vương Lam sợ hãi “Á…” lên một tiếng, có điều âm thanh vừa mới phát ra một nửa, người nọ đã chạy tới bịt miệng nàng lại, đồng thời rút trâm cài tóc của nàng kề lên cổ nàng, khẽ quát: “Câm miệng!”

“Đa ta…” Vương Lam thở hổn hển, nói: “Đa tạ đại hiệp…”

Hắn biết mình bị bắt trở về chắc chắn xong rồi.

Tiếng rống của Thẩm Hữu bao hàm nội lực, gần như từ đầu phủ tới cuối phủ đều nghe thấy.

Động tác của hắn quá nhanh, nàng căn bản không thể thấy được. Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ nữ tử trước mặt bất quá cũng chỉ mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Nàng bị hắn làm giật mình như thế thì rưng rưng nước mắt.

Vương Lam nghe thấy hắn hỏi, chợt dấy lên vài tia hi vọng. Nàng túm tay áo Thẩm Hữu, đầy ắp mong đợi nói: “Đại hiệp, ta nhát gan. Vừa rồi bị huynh hù doạ… Bây giờ… sợ là… sợ là sắp sinh rồi.”

Phụ nữ biên cảnh rất dữ dằn, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ nữ tựa như kiều hoa(*) thế này. Nhìn cách nàng ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ, chắc hẳn là người có địa vị trong Vệ Phủ.

Động tác của hắn quá nhanh, nàng căn bản không thể thấy được. Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ nữ tử trước mặt bất quá cũng chỉ mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Nàng bị hắn làm giật mình như thế thì rưng rưng nước mắt.

Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại

Nàng cứ sợ sệt, dịu ngoan nhìn hắn như thế, hoàn toàn không kêu tiếng nào.

Thẩm Hữu ngẩn người, đời này chưa từng có ai nói với hắn như thế.

Thẩm Hữu nhất thời chẳng hung dữ nổi, khàn giọng nói: “Cô im lặng, ta lập tức thả cô. Cô la lên, ta lập tức giết cô, biết chưa?”

Vương Lam gật đầu lia lịa, người phía sau từ từ buông tay, thấy nàng không phản kháng thật, Thẩm Hữu dần dần an tâm. Mặt Vương Lam trắng bệch, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Hữu dời xuống bụng nàng, thu đao lại: “Ta không giết phụ nữ trẻ em.”

Vương Lam gật đầu lia lịa, người phía sau từ từ buông tay, thấy nàng không phản kháng thật, Thẩm Hữu dần dần an tâm. Mặt Vương Lam trắng bệch, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Hữu dời xuống bụng nàng, thu đao lại: “Ta không giết phụ nữ trẻ em.”

Dứt lời, hắn giơ tay ra: “Tới đây trói đi.”

“Chí ít huynh… phải chờ có người đến chứ… Lỡ như… lỡ như ta chết ở đây thì sao?”

“Huynh… Huynh thật có phong phạm đại hiệp.”

Cuối cùng Thẩm Hữu mới bừng tỉnh.

Vẻ mặt Vương Lam tái nhợt, mồ hôi hột nhỏ xuống.

(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại

Thẩm Hữu nhận ra có điều không ổn, nhưng tình thế gấp gáp, hắn cũng hết cách, không biết làm sao, chỉ cẩn trọng nói: “Vậy… ta đi đấy?”

Thẩm Hữu nhất thời chẳng hung dữ nổi, khàn giọng nói: “Cô im lặng, ta lập tức thả cô. Cô la lên, ta lập tức giết cô, biết chưa?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Hữu cảm thấy mình bị điên rồi, hắn đang chạy thoát thân, còn nói cái gì mà “Ta đi đấy” với người ta chứ. Bọn họ thân lắm sao?

Thẩm Hữu xoay người rời đi, nhưng bỗng nghe một tiếng “Bịch” vang lên. Người nữ tử kia đột nhiên ngã xuống, vịn lên tảng đá, nằm nghiêng, bắt đầu thở dốc.

Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”

Phụ nữ biên cảnh rất dữ dằn, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ nữ tựa như kiều hoa(*) thế này. Nhìn cách nàng ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ, chắc hẳn là người có địa vị trong Vệ Phủ.

Vương Lam nghe thấy hắn hỏi, chợt dấy lên vài tia hi vọng. Nàng túm tay áo Thẩm Hữu, đầy ắp mong đợi nói: “Đại hiệp, ta nhát gan. Vừa rồi bị huynh hù doạ… Bây giờ… sợ là… sợ là sắp sinh rồi.”

Dứt lời, Thẩm Hữu hít sâu một hơi, dùng nội lực rống to: “Người! Đâu! Có người sắp sinh con ở hòn non bộ này!!”

“Cái gì?!!”

Thẩm Hữu đơ người trong chốc lát, sau đó lắp bắp: “Cô… Cô đợi đã, ta gọi người giúp cô.”

Lời vừa nói ra, Thẩm Hữu nhất thời cũng hết cách.

Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”

Nhưng vừa dứt lời, hắn liền sững lại. Gọi người cái rắm á, hắn đang chạy thụt mạng, kêu lên không khác nào gọi người tới bắt hắn? Hắn bị ấm đầu à?!

“Đa ta…” Vương Lam thở hổn hển, nói: “Đa tạ đại hiệp…”

Nhưng vừa dứt lời, hắn liền sững lại. Gọi người cái rắm á, hắn đang chạy thụt mạng, kêu lên không khác nào gọi người tới bắt hắn? Hắn bị ấm đầu à?!

Lời vừa nói ra, Thẩm Hữu nhất thời cũng hết cách.

“Đại hiệp, ta do huynh xô phải nên mới sinh…” Vương Lam khóc lóc: “Sao huynh có thể bỏ ta ở đây một mình? Chuyện do huynh làm, huynh phải chịu trách nhiệm.”Hôm nay người sắp sinh ở Vệ phủ cũng chỉ có một mình Vương Lam. Trong chớp mắt nghe thấy tiếng rống, Sở Du và Vệ Uẩn lập tức nhận ra bất ổn, gọi người chuẩn bị phòng sinh, đại phu và bà mụ, sau đó chạy thẳng đến hướng phát ra âm thanh.

Người này đúng là do hắn đụng. Hắn là người dám làm dám chịu, nhất là đối với phụ nữ.

Thẩm Hữu suy nghĩ, cắn răng nói: “Thôi vậy.”

Nàng cứ sợ sệt, dịu ngoan nhìn hắn như thế, hoàn toàn không kêu tiếng nào.

Dứt lời, hắn liền đứng dậy, nói: “Cô chờ đấy, ta gọi người giúp cô.”

“Đại hiệp đừng đi!” Vương Lam nào chịu để hắn chạy, níu chặt ống tay áo hắn nói: “Ta sợ lắm…”

Vừa nói, nước mắt Vương Lam đã rơi xuống. Thẩm Hữu nhìn thấy nàng khóc liền lập tức đầu hàng, chỉ đành bảo: “Rồi rồi rồi, ta đứng đây gọi người cho cô.”

Vừa nói, nước mắt Vương Lam đã rơi xuống. Thẩm Hữu nhìn thấy nàng khóc liền lập tức đầu hàng, chỉ đành bảo: “Rồi rồi rồi, ta đứng đây gọi người cho cô.”

Dứt lời, Thẩm Hữu hít sâu một hơi, dùng nội lực rống to: “Người! Đâu! Có người sắp sinh con ở hòn non bộ này!!”

Người này đúng là do hắn đụng. Hắn là người dám làm dám chịu, nhất là đối với phụ nữ.

Tiếng rống của Thẩm Hữu bao hàm nội lực, gần như từ đầu phủ tới cuối phủ đều nghe thấy.

Dứt lời, hắn liền đứng dậy, nói: “Cô chờ đấy, ta gọi người giúp cô.”

Thẩm Hữu lại rống thêm mấy tiếng, người trì độn mấy cũng phải bừng tỉnh.

Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên thấy hơi đỏ mặt.

Hôm nay người sắp sinh ở Vệ phủ cũng chỉ có một mình Vương Lam. Trong chớp mắt nghe thấy tiếng rống, Sở Du và Vệ Uẩn lập tức nhận ra bất ổn, gọi người chuẩn bị phòng sinh, đại phu và bà mụ, sau đó chạy thẳng đến hướng phát ra âm thanh.

Mà Thẩm Hữu sau khi la xong liền lập tức quay đầu nói với Vương Lam: “Bà cô à, bây giờ ta đang chạy trốn, người cũng đã gọi rồi, ta đi trước nhé?”

Thẩm Hữu lại rống thêm mấy tiếng, người trì độn mấy cũng phải bừng tỉnh.

“Đại hiệp, ta do huynh xô phải nên mới sinh…” Vương Lam khóc lóc: “Sao huynh có thể bỏ ta ở đây một mình? Chuyện do huynh làm, huynh phải chịu trách nhiệm.”

“Trời ơi…” Thẩm Hữu hít một hơi lạnh: “Đứa bé này đâu phải của ta đâu. Ta đụng phải cô, nhưng cũng đã gọi người cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”

“Chí ít huynh… phải chờ có người đến chứ… Lỡ như… lỡ như ta chết ở đây thì sao?”

Vương Lam càng nghĩ càng sợ, dưới váy chỉ thấy đỏ thẫm.

“Đại hiệp đừng đi!” Vương Lam nào chịu để hắn chạy, níu chặt ống tay áo hắn nói: “Ta sợ lắm…”

Thẩm Hữu nào gặp tình cảnh này bao giờ, bị dọa ngây ngốc tại chỗ. Hắn nhìn dưới váy nữ tử nhuộm đỏ, lắp bắp nói: “Vậy… vậy… vậy bây giờ ta phải làm sao?”

Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!

Vương Lam không nói nên lời, nàng khẽ thở dốc. Thẩm Hữu vội vàng giơ tay liên tục truyền nội lực cho nàng.

“Trời ơi…” Thẩm Hữu hít một hơi lạnh: “Đứa bé này đâu phải của ta đâu. Ta đụng phải cô, nhưng cũng đã gọi người cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Được Thẩm Hữu dùng nội lực tiếp sức, Vương Lam mới gắng gượng tỉnh táo. Sở Du và Vệ Uẩn chạy đến, nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng bảo người đút Vương Lam canh sâm, khiêng người vào phòng sinh.

Vương Lam được người ta nâng lên cáng, mỉm cười với Thẩm Hữu: “Làm phiền… đại hiệp, huynh đúng là người tốt.”

Thẩm Hữu ngẩn người, đời này chưa từng có ai nói với hắn như thế.

Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên thấy hơi đỏ mặt.

Hắn nhìn Vương Lam được người ta khiêng đi. Vệ Uẩn nhìn hắn vẫn dán mắt về hướng Vương Lam, chậm rãi đi tới.

Thẩm Hữu nhận ra có điều không ổn, nhưng tình thế gấp gáp, hắn cũng hết cách, không biết làm sao, chỉ cẩn trọng nói: “Vậy… ta đi đấy?”

“Huynh đệ.” Vệ Uẩn quan sát hắn, cong khoé môi: “Lợi hại nhỉ?”

Vẻ mặt Vương Lam tái nhợt, mồ hôi hột nhỏ xuống.

Cuối cùng Thẩm Hữu mới bừng tỉnh.

ĐM đại gia nhà hắn, lần này đúng là gọi người tới bắt mình thật mà!

(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại

Ngoài mặt hắn vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, thản nhiên nói: “Chẳng phải tới bắt ta về sao?”

Dứt lời, hắn giơ tay ra: “Tới đây trói đi.”

Thẩm Hữu nào gặp tình cảnh này bao giờ, bị dọa ngây ngốc tại chỗ. Hắn nhìn dưới váy nữ tử nhuộm đỏ, lắp bắp nói: “Vậy… vậy… vậy bây giờ ta phải làm sao?”

“Trói ngài làm gì?” Vệ Uẩn mỉm cười: “Lại đây, xin mời, ta đây đích thân chăm sóc ngài.”

Mặt Thẩm Hữu trắng bệch.

Vệ Vinh tính tình trẻ con, dù cho làm quan đã lâu nhưng vẫn thích chơi trốn tìm hù doạ nàng ở hòn non bộ.

Hắn biết mình bị bắt trở về chắc chắn xong rồi.

 

4.9 23 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

250 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Thiệt là hết nói với tên tù Thẩm Hữu!!!

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

:))) oan gia rồi Thẩm Hữu ơi :))) buồn cười thật sự Vương Lam trong tình thế bị doạ giwts vẫn còn khen ngta đại hiệp =))

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Quả sát thủ chết cười

Simple
Simple
3 Năm Cách đây

Chet cuoi voi Vuong Lam and Tham Huu

Vũ Thị Yến Nhi
Vũ Thị Yến Nhi
3 Năm Cách đây

=))) Vương Lam Thẩm Hữu đáng iu vll

Last edited 3 Năm Cách đây by Vũ Thị Yến Nhi
Vinh
Vinh
3 Năm Cách đây

Haha ông thẩm hữu này tấu hài j z

Pony02
Pony02
3 Năm Cách đây

Úi cười ẻ haha
Ship cặp này lẹ

Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

Thẫm Hữu cũng đáng iu nhỉ. K người xấu. Có khi nào được Tiểu Thất khuyên hàng k nhỉ

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Ủa ủa vậy là chạy trốn đó hả a ???? hảo cả chạy ?

250
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!