Chương 55
Đại hiệp, huynh phải chịu trách nhiệm với ta
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghe nói thế, dù đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn hoảng hốt giật mình.
Nàng đã sớm biết Phượng Lăng sắp xảy ra chuyện, thế nhưng Phượng lăng xảy ra chuyện cũng nên là sau chuyện Tống Văn Xương bị bao vây, Sở Lâm Dương dẫn quân đánh lén bắt địch, rồi vòng đến Phượng Lăng chứ, tại sao lại bắt đầu cầu viện vì chuyện này?
Sở Du cầm lấy tình báo Phượng Lăng ra đọc, sau khi nhiều lần xác nhận Phượng Lăng thật sự không bị bao vây, nàng cau mày hỏi: “Bọn họ phái ba đợt người đến Hoa Kinh, rốt cuộc là muốn đưa cái gì đến kinh thành?”
“Ta cho người đi tra xét.”
Vệ Uẩn ngẫm nghĩ một lát, nói với Sở Du: “Phượng Lăng cách nơi này chỉ hai ngày đường, để đệ bảo người đi xem thử.”
Vệ Uẩn nói xong liền gọi người vào, phái đến Phượng Lăng thăm dò.
Cũng trong lúc này, SởệDu lấy tìnhịbáo chỗ chàngẩlật ra xem,ĺhầu như trênịchiến trường đềuļđang tháo chạy,àcũng không cóớgì lạ. Màõmột ngày trước,įSở Lâm Dươngícòn gửi bồ)câu đưa tin(cho Vệ Uẩn,ẵvị trí ởìDương Quan, cách²Phượng Lăng chừngỉmột ngày đường.
Nàng³vẫn không yênĭtâm, nhấc tayîlên viết thưổcho Sở LâmệDương. Sau khiĮhỏi thăm tìnhịhuống hiện nayừở tiền tuyến,³nàng ngẩng đầuẹnói với VệâUẩn: “Đệ giúpắta gửi mộtfphong thư choốTống Thế Lan,ịnếu như thờiểcơ thích hợp,,hắn có thểẹgiết Tống VănĩXương.”
“Sao gấpừgáp thế?”
VệïUẩn hơi kinhỷngạc.
Sở Du rủỉmắt, hôm nayἱgiết Tống VănóXương đúng làềhơi gấp. Tuyįnhiên chuyện VệĩPhủ lần trước]đã khiến nàngỵhiểu rõ, muốnòthay đổi sốẩphận trên đờiểnày phải giảiửquyết ngay từạcăn nguyên.
Tống VănệXương chết rồi,‹Sở Cẩm sẽỉkhông đi cầuἱviện, Sở LâmĪDương cũng sẽắkhông đi cứujngười, lại càng°sẽ không vì(thế mà chết.
Dùỷsao, cuối cùngàgì Tống VănửXương cũng chết,ệsớm chết muộnộchết, chi bằngỉchết có giáợtrị một chút.
SởầDu suy nghĩũrồi lại bảo:ừ“Nói cho hắnýbiết, nếu hắnɪkhông tiện raộtay, ta cóứthể giúp hắn.”ì
Lần này VệἷUẩn càng nghiĬngờ hơn, chàngữcau mày nói:ĺ“Tẩu có thùựoán với TốngÍVăn Xương?”
“Khôngịcó.” Sở Duảnhìn tình báo,°bình tĩnh đáp:ἶ“Chẳng qua taõcó lý doấbuộc hắn phảiằchết trong vòngÏhai tháng tới.”ì
Trong lúc haiĩngười nói chuyện,ẳVệ Thu đãỵmang theo một°xấp giấy trìnhơlên, nới với}Vệ Uẩn: “Hầuỏgia, thẩm traîtên trong địaỵlao ra mộtīít tin tức.”ἳ
Vệ Uẩn đápĨmột tiếng, bảoựVệ Thu trìnhĪgiấy lên.
Hắn taătên là ThẩmíHữu, quả thậtílà người raìđời tại thànhảtrì năm đóởVệ gia vứtặbỏ. Tuổi chỉĪmới hai mươiúba, lớn lênɪtại biên cảnhIcủa Đại Sởậvà Bắc Địch,ảbởi vì tướngặmạo nên bịἷhai bên khôngĭtiếp nhận, nhưngếcũng có thểỉtrà trộn vàoàhai bên tựįtìm niềm vui.ḻTrước mười baļtuổi, hắn làmỉcôn đồ trênẩphố. Mười baètuổi được DiêuơDũng phát hiện,ἳcố ý mangĮvề bồi dưỡngilàm gián điệp.ữMười bảy tuổi,íhắn vào quân³doanh Bắc Địch,êở đó đếnĩhai mươi baìtuổi. Sau khiỳtrở về, hắnímai danh ẩnẩtích, dứt khoátẳlàm sát thủ¹dưới trướng DiêuỉDũng.
Lần này vốnãdĩ việc giết,Cố Sở Sinh°không đến lượtỡhắn ra tay,ãchẳng qua CốửSở Sinh quáớkhó truy bắt,ĩthế nên Diêu[Dũng gần nhưĩdốc cạn lực,ḻphái toàn bộỉsát thủ điỗtìm người.
Vệ Uẩnĺnhìn bản báo,cáo, nhíu mày:ắ“Nếu hắn đang:làm gián điệp,ỳvậy tại sao)lại đột nhiênđtrở về?”
“HắnĪkhông nói.”
VệệThu bình tĩnhἲđáp: “Người cũngfđã đánh hếtẽmức, lại khôngằtra tiếp được,¸thuộc hạ đànhítới bẩm báoỉtrước.”
“Ngươi…” VệɩUẩn chững ngườiặlại: “Không phảiīta bảo đừngıđánh sao?”
“Thuộcộhạ chẳng đánhụmấy cái...” VệḹThu điềm tĩnhỡđáp: “Tất cảỉđều là chútựthương tích ngoàiẹda, xương cốtἱhắn yếu, chịuἰkhông nổi thôi.”¹
Không ngờ tênèto con nàyélại là mộtỉgã đàn ôngĮyếu đuối nhưẹthế, trong lòngậmọi người tạiẩđây bỗng cóắchút phức tạp.
VệồUẩn bình tĩnhầlại trước, cũngỉkhông nói gìínữa, ngược lạiăquay đầu nóiḹvới Sở Du:ΓTẩu nói xem,Ītên Diêu Dũngἴnày đúng là³có bản lĩnh.ỷNếu bảo ông¸ta giỏi, thìậtrên chiến trườngâông ta giởíhết thủ đoạn,ưđánh trận khôngἲbỏ thành thìộcũng làm đàoịbinh. Nếu nóiľông ta khôngứgiỏi, vậy chuyệnóông ta cốốý bồi dưỡngigián điệp đếnừBắc Địch trótĩlọt như vậy,ầcũng coi nhưIlợi hại.”
SởọDu không lên,tiếng, nàng cứựcảm thấy chuyệnùnày có vàiâchỗ bất hợpợlý. Vệ Uẩnẵthấy nàng khôngḹđáp liền giao:xấp giấy sangĩmột bên choĮVệ Hạ chỉnhằlý thành tập,ỡcăn dặn: “Ngươiìtrở về hỏi,ḹhỏi xem vìЇsao hắn khôngửlàm gián điệpĩnữa, nếu khôngỗcó vấn đềởgì thì thảấđi.”
“Hắn làờngười của DiêuềDũng…”
Vệ Thuạdo dự mởḽmiệng. Vệ Uẩnêcó phần bấtĩđắc dĩ, thởẫdài: “Là Vệ¸gia ta bấtựnghĩa trước, saoỷcó thể tráchởngười oán hận?”ĩ
Năm đó Vệ¸gia bỏ thành°mà chạy, mặcơdù đã cứuḹhơn một nửa{dân chúng, nhưngĩkhông bảo vệ³được chính làĩkhông bảo vệľđược. Đối với¸nhóm người kiaẫmà nói, đâyệlà Vệ giaắbất nghĩa.
Đại đaĩsố con ngườiïtrên đời đưaìra quyết địnhửcũng bất chấp(có lý hayễkhông, chẳng quaïlà mỗi ngườiìmột lập trường,ĩlàm gì cóễlý hay khôngậcó lý.
“Nếu khôngãcó ảnh hưởngḹgì lớn thìângươi cứ sắpíxếp ổn thỏa,ểkhông cần quanếtâm nữa. Nếuỵlần sau hắnḽlại là kẻăđịch, giết cũngỷkhông muộn.”
VệịUẩn căn dặn[xong, lần nàyľVệ Thu khôngờkhuyên can nữa,jbình tĩnh đáp:¸“Vâng.”
Thời điểmưVệ Uẩn vàîSở Du đangỉnói chuyện, bên(trong địa lao,ạThẩm Hữu màềai nấy đềuẩtưởng hôn mêỡtừ từ mởïmắt ra. Hắnứxoay lưng vềĩphía lính canhĪgiả chết. Línhļcanh thấy hắnívẫn luôn bấtỉđộng nên cho¹rằng hắn ngấtïxỉu, đã sớmİbuông lỏng cảnhịgiác.
Hôm nay, VệjThu nhạy bénãnhất đã điĩrồi, hắn đợiõhồi lâu cũngồđã đến giâyἳphút này.
Thẩm Hữuɪâm thầm nhấcḻtay lên thò(vào bên trongệbắp đùi, rút)ra một cáiẵống thật nhỏ,İđổ bột phấnậtrong ống ra,ôyên lặng đặtâsau lưng.
Mùi bột³phấn kia rất,nồng, vừa đổḹra chưa baoălâu, nhóm người}bèn ngửi thấyḹmột mùi hươngảlà lạ. MộtIthị vệ nhíuĨmày nói: “Cáiĩgì…”
Lời cònýchưa dứt, hắn°đã thấy haiịmắt tối sầm,:ngã một cáiì“rầm” . Nhữngἲlính canh khácílập tức nhậnἲra bất ổn,(đứng lên địnhìra tay, nhưngởđều không chịuīnổi mà lầnửlượt ngã xuống.
ThẩmÍHữu đứng lên,ĭphủ xích tayừlên trên dâyểxích khoá cửaốtù, xoay haiịdây xích thànhímột góc độốkỳ quặc, vặnἷhai ba lầnĩliền nghe thấyằâm thanh “Răngἱrắc” , dâyâxích khoá cửa)lập tức đứtígãy. Thẩm Hữuἶrút ra mộtɩque nhỏ từỏtrong lỗ tai,ḷque nhỏ nàyỉđược gấp từ°nhiều que nhỏ[dài mảnh. Sauẵkhi kéo ra,èThẩm Hữu xỏ‹vào ổ khoá,ổxoay hai cáiỉlà ổ khoá³đã bị hắnểmở ra.
Hắn bướcĨnhanh lên trước,ịtrộm chìa khoáụtừ trong tayἰthị vệ, lạiἶlấy đao vàẵmột ít thuốcĬcơ bản, bạc,:thay y phụcíđối phương rồiếnhanh chóng chạyἵra ngoài.
Tất cảïđộng tác củaờhắn đều làmịvô cùng nhanh,,giống như đãẳlàm rất nhiềuĩlần.
Phía trên địaẳlao Vệ Phủẵchính là mộtíhòn non bộ,ịbên ngoài làἷvườn hoa VệɨPhủ.
Lúc này, Vương²Lam đang đỡÎbụng bầu tảnἵbộ dọc theoụhòn non bộ.ỉHôm nay nàngẩđã sắp lâmỳbồn, thị nữḽlo lắng nói:ỉ“Trời lạnh nhưệvậy, phu nhân,ẫngười đừng nênịđi dạo thìɩhơn.”
“Hôm nayâlà sinh nhậtợA Vinh.” Giọngổnói Vương LamĬdịu dàng: “Sinhõnhật hàng năm,ồchàng luôn thíchỉđùa nghịch ởịhòn non bộàtrong hậu viện.ẹHôm nay taicó hơi nhớđchàng.”
“Phu nhân…”ĩThị nữ thở:dài: “Người sắpủlâm bồn rồi,ếđừng nghĩ nhiềuĺnhư vậy nữa.”Ï
“Không sao.” VươngìLam mỉm cười,İngẩng đầu nhìnửsắc trời: “Ngươiἱđi lấy bộợy phục choứta, ta muốnôở một mình.ÏTa ở đâyḷkhông đi đâuἷhết, ngươi điĩnhanh về nhanhắđi.”
Thị nữ đáp lời rồi lui xuống. Vương Lam ngồi trên một tảng đá, ngắm hồ nước bên cạnh, trong lòng nhớ tới Vệ Vinh.
“Huynh đệ.” Vệ Uẩn quan sát hắn, cong khoé môi: “Lợi hại nhỉ?”
Mặt Thẩm Hữu trắng bệch.
“Cái gì?!!”
Vệ Vinh tính tình trẻ con, dù cho làm quan đã lâu nhưng vẫn thích chơi trốn tìm hù doạ nàng ở hòn non bộ.
Vương Lam sợ hãi “Á…” lên một tiếng, có điều âm thanh vừa mới phát ra một nửa, người nọ đã chạy tới bịt miệng nàng lại, đồng thời rút trâm cài tóc của nàng kề lên cổ nàng, khẽ quát: “Câm miệng!”Hắn nhìn Vương Lam được người ta khiêng đi. Vệ Uẩn nhìn hắn vẫn dán mắt về hướng Vương Lam, chậm rãi đi tới.
Vương Lam nhớ đến phu quân, không kiềm được mà bật cười, buông tiếng thở dài: “Lục lang, chừng hai năm nữa ta phải đi rồi, chàng nói xem đến lúc đó…”
“Trói ngài làm gì?” Vệ Uẩn mỉm cười: “Lại đây, xin mời, ta đây đích thân chăm sóc ngài.”
Vương Lam không nói nên lời, nàng khẽ thở dốc. Thẩm Hữu vội vàng giơ tay liên tục truyền nội lực cho nàng.
Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!
Thẩm Hữu xoay người rời đi, nhưng bỗng nghe một tiếng “Bịch” vang lên. Người nữ tử kia đột nhiên ngã xuống, vịn lên tảng đá, nằm nghiêng, bắt đầu thở dốc.
Vương Lam nhớ đến phu quân, không kiềm được mà bật cười, buông tiếng thở dài: “Lục lang, chừng hai năm nữa ta phải đi rồi, chàng nói xem đến lúc đó…”
Vương Lam sợ hãi “Á…” lên một tiếng, có điều âm thanh vừa mới phát ra một nửa, người nọ đã chạy tới bịt miệng nàng lại, đồng thời rút trâm cài tóc của nàng kề lên cổ nàng, khẽ quát: “Câm miệng!”
“Đa ta…” Vương Lam thở hổn hển, nói: “Đa tạ đại hiệp…”
Hắn biết mình bị bắt trở về chắc chắn xong rồi.
Tiếng rống của Thẩm Hữu bao hàm nội lực, gần như từ đầu phủ tới cuối phủ đều nghe thấy.
Động tác của hắn quá nhanh, nàng căn bản không thể thấy được. Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ nữ tử trước mặt bất quá cũng chỉ mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Nàng bị hắn làm giật mình như thế thì rưng rưng nước mắt.
Vương Lam nghe thấy hắn hỏi, chợt dấy lên vài tia hi vọng. Nàng túm tay áo Thẩm Hữu, đầy ắp mong đợi nói: “Đại hiệp, ta nhát gan. Vừa rồi bị huynh hù doạ… Bây giờ… sợ là… sợ là sắp sinh rồi.”
Phụ nữ biên cảnh rất dữ dằn, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ nữ tựa như kiều hoa(*) thế này. Nhìn cách nàng ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ, chắc hẳn là người có địa vị trong Vệ Phủ.
Động tác của hắn quá nhanh, nàng căn bản không thể thấy được. Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ nữ tử trước mặt bất quá cũng chỉ mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Nàng bị hắn làm giật mình như thế thì rưng rưng nước mắt.
Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại
Nàng cứ sợ sệt, dịu ngoan nhìn hắn như thế, hoàn toàn không kêu tiếng nào.
Thẩm Hữu ngẩn người, đời này chưa từng có ai nói với hắn như thế.
Thẩm Hữu nhất thời chẳng hung dữ nổi, khàn giọng nói: “Cô im lặng, ta lập tức thả cô. Cô la lên, ta lập tức giết cô, biết chưa?”
Vương Lam gật đầu lia lịa, người phía sau từ từ buông tay, thấy nàng không phản kháng thật, Thẩm Hữu dần dần an tâm. Mặt Vương Lam trắng bệch, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Hữu dời xuống bụng nàng, thu đao lại: “Ta không giết phụ nữ trẻ em.”
Vương Lam gật đầu lia lịa, người phía sau từ từ buông tay, thấy nàng không phản kháng thật, Thẩm Hữu dần dần an tâm. Mặt Vương Lam trắng bệch, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Hữu dời xuống bụng nàng, thu đao lại: “Ta không giết phụ nữ trẻ em.”
Dứt lời, hắn giơ tay ra: “Tới đây trói đi.”
“Chí ít huynh… phải chờ có người đến chứ… Lỡ như… lỡ như ta chết ở đây thì sao?”
“Huynh… Huynh thật có phong phạm đại hiệp.”
Cuối cùng Thẩm Hữu mới bừng tỉnh.
Vẻ mặt Vương Lam tái nhợt, mồ hôi hột nhỏ xuống.
(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại
Thẩm Hữu nhận ra có điều không ổn, nhưng tình thế gấp gáp, hắn cũng hết cách, không biết làm sao, chỉ cẩn trọng nói: “Vậy… ta đi đấy?”
Thẩm Hữu nhất thời chẳng hung dữ nổi, khàn giọng nói: “Cô im lặng, ta lập tức thả cô. Cô la lên, ta lập tức giết cô, biết chưa?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Hữu cảm thấy mình bị điên rồi, hắn đang chạy thoát thân, còn nói cái gì mà “Ta đi đấy” với người ta chứ. Bọn họ thân lắm sao?
Thẩm Hữu xoay người rời đi, nhưng bỗng nghe một tiếng “Bịch” vang lên. Người nữ tử kia đột nhiên ngã xuống, vịn lên tảng đá, nằm nghiêng, bắt đầu thở dốc.
Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”
Phụ nữ biên cảnh rất dữ dằn, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ nữ tựa như kiều hoa(*) thế này. Nhìn cách nàng ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ, chắc hẳn là người có địa vị trong Vệ Phủ.
Vương Lam nghe thấy hắn hỏi, chợt dấy lên vài tia hi vọng. Nàng túm tay áo Thẩm Hữu, đầy ắp mong đợi nói: “Đại hiệp, ta nhát gan. Vừa rồi bị huynh hù doạ… Bây giờ… sợ là… sợ là sắp sinh rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hữu hít sâu một hơi, dùng nội lực rống to: “Người! Đâu! Có người sắp sinh con ở hòn non bộ này!!”
“Cái gì?!!”
Thẩm Hữu đơ người trong chốc lát, sau đó lắp bắp: “Cô… Cô đợi đã, ta gọi người giúp cô.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Hữu nhất thời cũng hết cách.
Trong nháy mắt, Thẩm Hữu quay lại. Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Lam, hắn hốt hoảng hỏi: “Cô… Cô sao vậy?”
Nhưng vừa dứt lời, hắn liền sững lại. Gọi người cái rắm á, hắn đang chạy thụt mạng, kêu lên không khác nào gọi người tới bắt hắn? Hắn bị ấm đầu à?!
“Đa ta…” Vương Lam thở hổn hển, nói: “Đa tạ đại hiệp…”
Nhưng vừa dứt lời, hắn liền sững lại. Gọi người cái rắm á, hắn đang chạy thụt mạng, kêu lên không khác nào gọi người tới bắt hắn? Hắn bị ấm đầu à?!
Lời vừa nói ra, Thẩm Hữu nhất thời cũng hết cách.
“Đại hiệp, ta do huynh xô phải nên mới sinh…” Vương Lam khóc lóc: “Sao huynh có thể bỏ ta ở đây một mình? Chuyện do huynh làm, huynh phải chịu trách nhiệm.”Hôm nay người sắp sinh ở Vệ phủ cũng chỉ có một mình Vương Lam. Trong chớp mắt nghe thấy tiếng rống, Sở Du và Vệ Uẩn lập tức nhận ra bất ổn, gọi người chuẩn bị phòng sinh, đại phu và bà mụ, sau đó chạy thẳng đến hướng phát ra âm thanh.
Người này đúng là do hắn đụng. Hắn là người dám làm dám chịu, nhất là đối với phụ nữ.
Thẩm Hữu suy nghĩ, cắn răng nói: “Thôi vậy.”
Nàng cứ sợ sệt, dịu ngoan nhìn hắn như thế, hoàn toàn không kêu tiếng nào.
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, nói: “Cô chờ đấy, ta gọi người giúp cô.”
“Đại hiệp đừng đi!” Vương Lam nào chịu để hắn chạy, níu chặt ống tay áo hắn nói: “Ta sợ lắm…”
Vừa nói, nước mắt Vương Lam đã rơi xuống. Thẩm Hữu nhìn thấy nàng khóc liền lập tức đầu hàng, chỉ đành bảo: “Rồi rồi rồi, ta đứng đây gọi người cho cô.”
Vừa nói, nước mắt Vương Lam đã rơi xuống. Thẩm Hữu nhìn thấy nàng khóc liền lập tức đầu hàng, chỉ đành bảo: “Rồi rồi rồi, ta đứng đây gọi người cho cô.”
Dứt lời, Thẩm Hữu hít sâu một hơi, dùng nội lực rống to: “Người! Đâu! Có người sắp sinh con ở hòn non bộ này!!”
Người này đúng là do hắn đụng. Hắn là người dám làm dám chịu, nhất là đối với phụ nữ.
Tiếng rống của Thẩm Hữu bao hàm nội lực, gần như từ đầu phủ tới cuối phủ đều nghe thấy.
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, nói: “Cô chờ đấy, ta gọi người giúp cô.”
Thẩm Hữu lại rống thêm mấy tiếng, người trì độn mấy cũng phải bừng tỉnh.
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên thấy hơi đỏ mặt.
Hôm nay người sắp sinh ở Vệ phủ cũng chỉ có một mình Vương Lam. Trong chớp mắt nghe thấy tiếng rống, Sở Du và Vệ Uẩn lập tức nhận ra bất ổn, gọi người chuẩn bị phòng sinh, đại phu và bà mụ, sau đó chạy thẳng đến hướng phát ra âm thanh.
Mà Thẩm Hữu sau khi la xong liền lập tức quay đầu nói với Vương Lam: “Bà cô à, bây giờ ta đang chạy trốn, người cũng đã gọi rồi, ta đi trước nhé?”
Thẩm Hữu lại rống thêm mấy tiếng, người trì độn mấy cũng phải bừng tỉnh.
“Đại hiệp, ta do huynh xô phải nên mới sinh…” Vương Lam khóc lóc: “Sao huynh có thể bỏ ta ở đây một mình? Chuyện do huynh làm, huynh phải chịu trách nhiệm.”
“Trời ơi…” Thẩm Hữu hít một hơi lạnh: “Đứa bé này đâu phải của ta đâu. Ta đụng phải cô, nhưng cũng đã gọi người cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”
“Chí ít huynh… phải chờ có người đến chứ… Lỡ như… lỡ như ta chết ở đây thì sao?”
Vương Lam càng nghĩ càng sợ, dưới váy chỉ thấy đỏ thẫm.
“Đại hiệp đừng đi!” Vương Lam nào chịu để hắn chạy, níu chặt ống tay áo hắn nói: “Ta sợ lắm…”
Thẩm Hữu nào gặp tình cảnh này bao giờ, bị dọa ngây ngốc tại chỗ. Hắn nhìn dưới váy nữ tử nhuộm đỏ, lắp bắp nói: “Vậy… vậy… vậy bây giờ ta phải làm sao?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở hổn hển truyền ra từ sau hòn non bộ. Vương Lam cảm thấy kỳ lạ, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông bất thình lình xuất hiện từ trong hòn non bộ kia!
Vương Lam không nói nên lời, nàng khẽ thở dốc. Thẩm Hữu vội vàng giơ tay liên tục truyền nội lực cho nàng.
“Trời ơi…” Thẩm Hữu hít một hơi lạnh: “Đứa bé này đâu phải của ta đâu. Ta đụng phải cô, nhưng cũng đã gọi người cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”
Được Thẩm Hữu dùng nội lực tiếp sức, Vương Lam mới gắng gượng tỉnh táo. Sở Du và Vệ Uẩn chạy đến, nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng bảo người đút Vương Lam canh sâm, khiêng người vào phòng sinh.
Vương Lam được người ta nâng lên cáng, mỉm cười với Thẩm Hữu: “Làm phiền… đại hiệp, huynh đúng là người tốt.”
Thẩm Hữu ngẩn người, đời này chưa từng có ai nói với hắn như thế.
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên thấy hơi đỏ mặt.
Hắn nhìn Vương Lam được người ta khiêng đi. Vệ Uẩn nhìn hắn vẫn dán mắt về hướng Vương Lam, chậm rãi đi tới.
Thẩm Hữu nhận ra có điều không ổn, nhưng tình thế gấp gáp, hắn cũng hết cách, không biết làm sao, chỉ cẩn trọng nói: “Vậy… ta đi đấy?”
“Huynh đệ.” Vệ Uẩn quan sát hắn, cong khoé môi: “Lợi hại nhỉ?”
Vẻ mặt Vương Lam tái nhợt, mồ hôi hột nhỏ xuống.
Cuối cùng Thẩm Hữu mới bừng tỉnh.
ĐM đại gia nhà hắn, lần này đúng là gọi người tới bắt mình thật mà!
(*) Kiều hoa: đóa hoa yêu kiều, mềm mại
Ngoài mặt hắn vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, thản nhiên nói: “Chẳng phải tới bắt ta về sao?”
Dứt lời, hắn giơ tay ra: “Tới đây trói đi.”
Thẩm Hữu nào gặp tình cảnh này bao giờ, bị dọa ngây ngốc tại chỗ. Hắn nhìn dưới váy nữ tử nhuộm đỏ, lắp bắp nói: “Vậy… vậy… vậy bây giờ ta phải làm sao?”
“Trói ngài làm gì?” Vệ Uẩn mỉm cười: “Lại đây, xin mời, ta đây đích thân chăm sóc ngài.”
Mặt Thẩm Hữu trắng bệch.
Vệ Vinh tính tình trẻ con, dù cho làm quan đã lâu nhưng vẫn thích chơi trốn tìm hù doạ nàng ở hòn non bộ.
Hắn biết mình bị bắt trở về chắc chắn xong rồi.
Thiệt là hết nói với tên tù Thẩm Hữu!!!
:))) oan gia rồi Thẩm Hữu ơi :))) buồn cười thật sự Vương Lam trong tình thế bị doạ giwts vẫn còn khen ngta đại hiệp =))
Quả sát thủ chết cười
Chet cuoi voi Vuong Lam and Tham Huu
=))) Vương Lam Thẩm Hữu đáng iu vll
Haha ông thẩm hữu này tấu hài j z
Úi cười ẻ haha
Ship cặp này lẹ
Thẫm Hữu cũng đáng iu nhỉ. K người xấu. Có khi nào được Tiểu Thất khuyên hàng k nhỉ
Ủa ủa vậy là chạy trốn đó hả a ???? hảo cả chạy ?