Sơn Hà Chẩm – Chương 56 (1)

Chương 56 (1)

Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ chết thế nào

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nhưng Thẩm Hữu vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi, đi theo sau lưng Vệ Uẩn, được Vệ Uẩn cung kính lễ độ mời vào địa lao.

Sau khi mời đến địa lao, Vệ Uẩn nháy mắt, Vệ Thu bước tới, cột chặt hắn lên giá. Vệ Uẩn mỉm cười, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt quật cường của Thẩm Hữu, nhận lấy trà từ tay Vệ Hạ: “Không ngờ Thẩm đại nhân lại là nhân vật như vậy, có thể ung dung trốn thoát khỏi địa lao, lại còn tiện tay cứu Lục phu nhân Vệ Phủ ta.”

“Quá khen.” Thẩm Hữu cứng họng: “Ông đây không ẻo lả giống đám người Hoa Kinh các ngươi, muốn chém muốn xẻo cứ nói một câu đi.”

V Un cưi kh, đtúchén trà xung,fgiơ tay lên,gi V Hmang quyn khucung ca ThmHu ti. VUn lt síra: “Ta vnìđnh c thếíb qua, nhưngľli phát hinngài có bnlĩnh gii nhưõvy, đúng làhết sc vuiếmng. Bn lĩnhca Thm đinhân như vy…ĬÁnh mt VUn khng liá phn tưìliu b sung²đến t Vơph trên quynĩs.

Bên trên viếtrõThm Humt tích ngàyĩmùng by thángchín, Tô Tratìm kiếm khpônơi, đến naychưa rõ tungïtích.”

Mùng byítháng chín.

Mùng támtháng chín làngày V giaôchôn thân, ngàynày… tht skhéo đến vysao?

Ánh mt VɩUn lnh lo,đchàng ngưc mtónhìn v phíaĩhn, ging lnhéđi không ít,Ĩnói tiếp lilúc nãy: “Elà Diêu DũngЇtn không ítĩtin đào toũtrên ngưi ThmÎđi nhân. Nếuìta vi vàngùđ ngài chynhư thế chngĪkhác gì thìh v rng.Chi bng tavà ngài làmcuc trao đi…¹V Un bưcļlên trưc thămídò: “Ngài nóicho ta biếtnhng gì ngàibiết, ta sth ngài, chongươi mt thânīphn mi, thếnào?”

“Diêu điĩnhân đi vita ơn nng]như núi, ngươihãy t bĨý đnh đi!”

Thm Hu hlnh.

V Un khônglên tiếng, chànglt quyn sĺtrên tay, gingÏnói đim tĩnh:i“Năm nay ngàihai mươi baòtui, tính rahai mươi bnnăm trưc, làľV gia taêđã vt bHoa Thành. Lúcđó, binh thếthành V giakhông đ, nếuĺkiên trì ththành, e rngítoàn quân bdit, ch cóth bo vhơn mt nadân chúng rútlui.”

Dt li,V Un chmùrãi nói: “Xinli.”

Thm Huílnh mt, hnĨkhông lên tiếng.òV Un chmchm ngưc mtľlên nhìn hn,trong ánh mtmang theo stàn nhn gingnhư nghìn đaovn xo: “Hai³mươi bn nămĨtrưc là Vìgia ta cóli vi ngài.ɩHôm nay ngàiùcũng đã trri, có phiênên gii quyết,món n màèngài thiếu Vìgia ta không?”

“Ta đã trthế nào?” .Thm Hu cưiĩkhy, V Un:nhìn hn chmíchm, trong ánhmt đu làís thu trit,chàng bt cưitrào phúng.

“Mùng támtháng chín tiĩBch Đế Ccđã xy ra,chuyn gì, ngàiÍkhông nh sao?”í

Nghe vy, scÍmt Thm Huđi biến.

V Unchăm chú nhìnÏv mt cahn, ánh mtging như sóng)ln cun tràoĬbên dưi bin³sâu.

Chàng kim chếbn thân, tuyúnhiên bàn tayũdưi tay áo[ca chàng đãsiết cht tayvn.

Tht ra chàngÏkhông biết chuyngì hết, chàngch gt ThmHu, thế nhưngĩphn ng caThm Hu lichng thc suyđoán ca chàng.

ThmĪHu biết sìvic phát sinhkhi đó, thmíchí còn cóliên h trc¸tiếp vi trưcflúc chuyn xyra!

Ngoài mt, VUn vn giv th ơ,İging như nm{hết mi thtrong tay, chàngbình tình nói:“Ta đã đcîtư liu cangài. Diêu Dũngítn s tinĩln đ bidưng ngài, chongài làm đếnTrưng quan línhgác dưi quynđNh hoàng tBc Đch, TôíTra . Đav cao nhưthế, ti saoîngài li đtìnhiên rút v?”I

Trưc cuc chiếnBch Đế Cc,ngài đã biếnũmt trên chiếntrưng. Đến nay,ĬTô Tra vnļcòn phái ngưiĮđi tìm. Ngàiíđã làm gì,t trong lòngmình không biếtrõ sao?”

ThmíHu trm mckhông nói nhưcũ.

Hn dn dn{tnh táo li,nhìn V Un,ïhiu đưc khonhĺkhc bn thân)sơ sut vaìri khiến VïUn suy đoánЇra ngn ngành.

MàV Un nhìnùthy Thm Hubình tĩnh liìthì cũng biếtàmình đã b{l thi cơétt nht.

Chàng tráquyn s vítay V H,lnh ging: “ThmHu, mc k,ngươi và Vògia ta cóthù sâu hnln thế nào,õnhưng căn cêvào vic ngươilàm chuyn này,ngươi đâu chlà tr giúpĭBc Đch? Hànhïđng ca ngươiócó khác gìíbán nưc ch?”]

“Ta chưa tngmun bán nưc!”é

Thm Hu btcht quát, VïUn nhìn hn,bt cưi tràophúng.

“Ngươi vì chuyncá nhân, trgiúp Diêu Dũnghãm hi trunglương. Ti thiĩkhc quan trngĩhi chết cnhà ch soáitin tuyến. Hànhđng như vymà còn nóivi ta làkhông bán nưc?!”Ї

V Un khôngìkim chế niưna, đt ngtIrút kiếm chvào chóp mũiThm Hu: “Taívn không ngngươi có bnìlĩnh này.”

Choúđến khi nhìnthy bn lĩnhca Thm Hu.

VUn biết rtàrõ đ biЇdưng ra ngưicó bn lĩnhínhư vy phiìtn rt nhiucông sc. Mtthám t nhưthế vì saokhông đ liíBc Đch, màli tr vbên cnh Diêu,Dũng?

Ban đu VUn không nghĩįra, thế nhưngđc li khaica Thm Hu,thi đim nhìnthy Thm Hubiến mt, VUn đt nhiênļnhn ra ——

Mtcon c tnnhiu sc côngïđào to nhưòvy li bthu hi thìũch có haiòkh năng, hocâlà không thdùng Thm Huī Bc Đchàna.

Hoc là tácìdng ca ThmHu đã hết.

Nhưngti sao ThmíHu li đếnBc Đch?

Vi tínhètình ca DiêuĺDũng, tht ss vì nưcvì dân màđào to giantế đánh BcĐch sao?

Không thnào, xưa nayùDiêu Dũng ôngIta không phi(là ngưi nhưthế.

Cho nên minói hôm mùngíby tháng chínđó, Thm Huđã làm cáigì, đy làmc đích caDiêu Dũng, khiếnícho hn khôngth không riĮkhi Bc Đch.

Sauđó mùng támtháng chín, cnhà V giab dit trên¹chiến trưng.

Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cảm giác mùi máu cuộn trào trong lòng, tay chàng run  run. Chàng sợ mình nhìn thấy người này sẽ muốn một kiếm chém chết hắn.

Vệ Uẩn siết nắm đấm, nặn ra hai chữ.Thẩm Hữu chầm chậm khép mi: “Vệ Uẩn, mặc dù ta oán hận Vệ gia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiến Vệ gia đi tới bước đường này.”

Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ của Vệ Uẩn, trầm mặc không lên tiếng.

Trong lòng Vệ Uẩn có vô số suy nghĩ ác độc tuôn ra, chàng cầm roi chỉ vào Thẩm Hữu: “Có phải trong lòng ngươi, mạng dân chúng là mạng, còn mạng những nam nhi chinh chiến sa trường kia không phải mạng?!”

Thật lâu sau, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Ta thật sự không hề phản quốc.”

“Lui một bước mà nói…” Giọng Vệ Uẩn nhỏ dần: “Dù cho Vệ gia ta có lỗi trong trận chiến đó, hà cớ gì đến nông nỗi này?”

“Giải thích.”

Chàng nhìn Thẩm Hữu, nghe Thẩm Hữu nói: “Ta biết được tin liền gởi thư cho Diêu đại nhân, ta tưởng rằng các người sẽ có cách. Một khi Tô Tra không phục kích thành công, ta sợ sẽ bị bại lộ, cho nên ta chạy trốn ngay trong đêm, trở lại trong quân Diêu đại nhân.”

Vệ Uẩn siết nắm đấm, nặn ra hai chữ.

Chàng trầm mặc, Thẩm Hữu hỏi rất đúng, làm sao hắn biết được Diêu Dũng làm cái gì?“Tính sơ lược trong thành cũng chỉ còn vài trăm người, vì vài trăm người này mà binh lính Vệ gia ta phải chết đến người cuối cùng mới là đúng tình hợp lý? Hơn nữa, tự ngươi không biết tại sao những người kia không kịp rời khỏi thành sao? Triệu tập ra khỏi thành thì trở về lấy bạc, trở về tìm người, trốn tránh không muốn đi…”

Thẩm Hữu im lặng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Thật ra ngài cũng đã đoán được rồi, tại sao còn muốn ta nói? Ta nói ra, tức là ta bất trung.”

Thật lâu sau, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Ta thật sự không hề phản quốc.”

Thẩm Hữu mím môi, cắn răng: “Ta không biết trong chuyện này, ta có sai hay không, ta không biết tại sao Vệ nguyên soái lại ra khỏi thành truy binh. Nhưng Vệ Uẩn, ta chưa bao giờ muốn hại Vệ gia ngài.”

“Còn ngươi không nói chính là bất trung bất nghĩa!”

Lời của Thẩm Hữu còn nằm trong miệng, một roi đã tàn nhẫn quất tới, đánh đến nỗi đầu óc Thẩm Hữu choáng váng, miệng toàn mùi máu.Vệ Uẩn không nhiều lời, chàng xoay người, chỉ để lại một câu “Trông chừng hắn”, sau đó bỏ đi.

Vệ Uẩn quát to: “Bất trung với nước, bất nghĩa với người! Thẩm Hữu, ngươi cho rằng vì sao ta lại bắt ngươi nói? Ta đang cho ngươi một cơ hội để ngươi chuộc tội! Cả nhà Vệ Phủ ta rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, lẽ nào ngươi không có chút áy náy nào sao?!”

“Vệ Phủ ta là làm gì? Là vì nước hộ gia, không phải là vì bảo hộ một mình gia đình ngươi! Bản thân ngươi chưa từng thấy chiến tranh sao? Nếu còn trễ nãi, bọn chúng chiếm thành trì, truy binh đuổi theo, ai cũng không thể sống sót! Vì bảo vệ mẫu thân ngươi mà liên lụy một đám người, muốn tất cả cùng nhau chịu chết sao?! Một ngàn năm trăm người đó là giữ lại để bảo vệ những người dân khác chạy nạn không bị lưu binh quấy nhiễu trên đường. Ta lại hỏi ngươi ——”

Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã quất một cái tát: “Ta nói Vệ gia ta có lỗi với ngươi, là ý nguyện của bản thân Vệ gia ta, chứ đây không phải là đạo lý ở đời! Vệ gia ta có thể tự trách, nhưng không tới lượt ngươi trách!”

Thẩm Hữu trầm mặc, kiếm khí Vệ Uẩn quét ngang mặt hắn, nhưng hắn chẳng hề nhăn mặt một cái. Vệ Uẩn lại rống lên: “Nói đi!”

“Ta… không muốn.”

“Ta có lỗi với chư vị Vệ gia…” Thẩm Hữu ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt trầm lặng: “Nhưng Vệ gia cũng có lỗi với mẫu thân ta…”

Thẩm Hữu cúi đầu, không dám nhìn chàng, nghe thiếu niên trước mặt khàn giọng nói: “Hà cớ gì đến mức bảy vạn nam nhi táng thân trong cốc, không thể trở về?”

Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã quất một cái tát: “Ta nói Vệ gia ta có lỗi với ngươi, là ý nguyện của bản thân Vệ gia ta, chứ đây không phải là đạo lý ở đời! Vệ gia ta có thể tự trách, nhưng không tới lượt ngươi trách!”

“Ngài có biết phải trái không vậy?” Thẩm Hữu cười khẩy: “Các người phạm sai lầm rồi còn không cho người ta nói?”

“Diêu Dũng không làm gì sao?” Vệ Uẩn lạnh giọng, trong mắt Thẩm Hữu toát lên sự trào phúng: “Ngài tưởng ta biết à?”Cả không gian lặng im, Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, mệt mỏi nói : “Thẩm Hữu, chỉ cần ngươi còn có chút lương tri thì không nên làm ra chuyện này.”

“Được.” Vệ Uẩn gật đầu, giao kiếm cho Vệ Hạ, cầm roi lên, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi muốn nói đạo lý ở đời, thì ta nói đạo lý với ngươi!”

“Được.” Vệ Uẩn gật đầu, giao kiếm cho Vệ Hạ, cầm roi lên, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi muốn nói đạo lý ở đời, thì ta nói đạo lý với ngươi!”

“Năm đó Vệ gia ta chỉ có vẻn vẹn ba nghìn trai tráng thủ thành, chống lại một vạn. Vệ gia ta không hề lập tức bỏ thành, ngược lại sơ tán dân chúng, ác chiến với thành trì một ngày một đêm, bảo vệ một nửa dân chúng rời khỏi thành. Một ngày sau, ba nghìn binh sĩ còn sống không tới một nửa, dư lại một nửa đều dùng để bảo vệ dân chúng rời khỏi thành, bách tính gần như không thương tích. Về tình về lý, Vệ gia ta thân là tướng sĩ đã tẫn hết trách nhiệm?”

“Nhưng các ngươi bỏ mẫu thân ta ở lại…”

“Nhưng các ngươi bỏ mẫu thân ta ở lại…”

Lời của Thẩm Hữu còn nằm trong miệng, một roi đã tàn nhẫn quất tới, đánh đến nỗi đầu óc Thẩm Hữu choáng váng, miệng toàn mùi máu.

“Vệ Phủ ta là làm gì? Là vì nước hộ gia, không phải là vì bảo hộ một mình gia đình ngươi! Bản thân ngươi chưa từng thấy chiến tranh sao? Nếu còn trễ nãi, bọn chúng chiếm thành trì, truy binh đuổi theo, ai cũng không thể sống sót! Vì bảo vệ mẫu thân ngươi mà liên lụy một đám người, muốn tất cả cùng nhau chịu chết sao?! Một ngàn năm trăm người đó là giữ lại để bảo vệ những người dân khác chạy nạn không bị lưu binh quấy nhiễu trên đường. Ta lại hỏi ngươi ——”

Nghe vậy, Vệ Uẩn im lặng.

Trong lòng Vệ Uẩn có vô số suy nghĩ ác độc tuôn ra, chàng cầm roi chỉ vào Thẩm Hữu: “Có phải trong lòng ngươi, mạng dân chúng là mạng, còn mạng những nam nhi chinh chiến sa trường kia không phải mạng?!”

“Năm đó Vệ gia ta chỉ có vẻn vẹn ba nghìn trai tráng thủ thành, chống lại một vạn. Vệ gia ta không hề lập tức bỏ thành, ngược lại sơ tán dân chúng, ác chiến với thành trì một ngày một đêm, bảo vệ một nửa dân chúng rời khỏi thành. Một ngày sau, ba nghìn binh sĩ còn sống không tới một nửa, dư lại một nửa đều dùng để bảo vệ dân chúng rời khỏi thành, bách tính gần như không thương tích. Về tình về lý, Vệ gia ta thân là tướng sĩ đã tẫn hết trách nhiệm?”

“Tính sơ lược trong thành cũng chỉ còn vài trăm người, vì vài trăm người này mà binh lính Vệ gia ta phải chết đến người cuối cùng mới là đúng tình hợp lý? Hơn nữa, tự ngươi không biết tại sao những người kia không kịp rời khỏi thành sao? Triệu tập ra khỏi thành thì trở về lấy bạc, trở về tìm người, trốn tránh không muốn đi…”

“Lui một bước mà nói…” Giọng Vệ Uẩn nhỏ dần: “Dù cho Vệ gia ta có lỗi trong trận chiến đó, hà cớ gì đến nông nỗi này?”

Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ của Vệ Uẩn, trầm mặc không lên tiếng.

Thẩm Hữu cúi đầu, không dám nhìn chàng, nghe thiếu niên trước mặt khàn giọng nói: “Hà cớ gì đến mức bảy vạn nam nhi táng thân trong cốc, không thể trở về?”

Cả không gian lặng im, Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, mệt mỏi nói : “Thẩm Hữu, chỉ cần ngươi còn có chút lương tri thì không nên làm ra chuyện này.”

Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cảm giác mùi máu cuộn trào trong lòng, tay chàng run  run. Chàng sợ mình nhìn thấy người này sẽ muốn một kiếm chém chết hắn.

“Ta… không muốn.”

Thẩm Hữu chầm chậm khép mi: “Vệ Uẩn, mặc dù ta oán hận Vệ gia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiến Vệ gia đi tới bước đường này.”

Thẩm Hữu im lặng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Thật ra ngài cũng đã đoán được rồi, tại sao còn muốn ta nói? Ta nói ra, tức là ta bất trung.”

“Ta có lỗi với chư vị Vệ gia…” Thẩm Hữu ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt trầm lặng: “Nhưng Vệ gia cũng có lỗi với mẫu thân ta…”

“Phải, là ta đưa tin.” Thẩm Hữu hít sâu một hơi, mở mắt, giống như hạ quyết tâm nào đó: “Là ta biết Bắc Địch muốn mai phục tại Bạch Đế Cốc, giả làm tàn binh bị các ngươi truy kích, sau đó cho mười vạn binh mã phục kích tại Bạch Đế Cốc , cho nên ta gửi tin. Nhưng ta không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng ta đã đưa tin, nhưng ngày hôm sau phụ thân ngài vẫn đuổi theo… lại còn…”

Thẩm Hữu mím môi, cắn răng: “Ta không biết trong chuyện này, ta có sai hay không, ta không biết tại sao Vệ nguyên soái lại ra khỏi thành truy binh. Nhưng Vệ Uẩn, ta chưa bao giờ muốn hại Vệ gia ngài.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn im lặng.

Chàng nhìn Thẩm Hữu, nghe Thẩm Hữu nói: “Ta biết được tin liền gởi thư cho Diêu đại nhân, ta tưởng rằng các người sẽ có cách. Một khi Tô Tra không phục kích thành công, ta sợ sẽ bị bại lộ, cho nên ta chạy trốn ngay trong đêm, trở lại trong quân Diêu đại nhân.”

“Nhưng tất cả ngoài dự liệu của ta, đây cũng không phải là việc ta có thể khống chế.”

“Diêu Dũng không làm gì sao?” Vệ Uẩn lạnh giọng, trong mắt Thẩm Hữu toát lên sự trào phúng: “Ngài tưởng ta biết à?”

“Nhưng tất cả ngoài dự liệu của ta, đây cũng không phải là việc ta có thể khống chế.”

Vệ Uẩn bị Thẩm Hữu hỏi lại thì nghẹn lời.

Chàng trầm mặc, Thẩm Hữu hỏi rất đúng, làm sao hắn biết được Diêu Dũng làm cái gì?

Vệ Uẩn không nhiều lời, chàng xoay người, chỉ để lại một câu “Trông chừng hắn”, sau đó bỏ đi.

 

4.6 22 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

218 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngô Minh
Ngô Minh
4 Năm Cách đây

? cam on edit

Huongluu
Huongluu
4 Năm Cách đây

Đau xót cho bảy vạn binh lính

Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Mạng của ai cũng là mạng, haizzzz

Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Thẫm Hữu chắc không cố ý làm hại Vệ gia đâu nhỉ

Jeyy
Jeyy
4 Năm Cách đây

Mạnh dạn tin Thẩm Hữu là người tốt !!!

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Có 1 niềm tin Thẩm Hữu sẽ lấy công chuộc tội

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Có những người cứ thích đổ lỗi cho người khác về những khốn khổ mà mình phải chịu. Chắc làm vậy để cảm thấy đỡ nhục

218
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!