Chương 56 (1)
Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ chết thế nào
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhưng Thẩm Hữu vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi, đi theo sau lưng Vệ Uẩn, được Vệ Uẩn cung kính lễ độ mời vào địa lao.
Sau khi mời đến địa lao, Vệ Uẩn nháy mắt, Vệ Thu bước tới, cột chặt hắn lên giá. Vệ Uẩn mỉm cười, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt quật cường của Thẩm Hữu, nhận lấy trà từ tay Vệ Hạ: “Không ngờ Thẩm đại nhân lại là nhân vật như vậy, có thể ung dung trốn thoát khỏi địa lao, lại còn tiện tay cứu Lục phu nhân Vệ Phủ ta.”
“Quá khen.” Thẩm Hữu cứng họng: “Ông đây không ẻo lả giống đám người Hoa Kinh các ngươi, muốn chém muốn xẻo cứ nói một câu đi.”
Vệ Uẩn cười khẽ, đặtúchén trà xuống,fgiơ tay lên,ẻgọi Vệ Hạἱmang quyển khẩuḷcung của ThẩmặHữu tới. VệểUẩn lật sổíra: “Ta vốnìđịnh cứ thếíbỏ qua, nhưngľlại phát hiệnḽngài có bảnἱlĩnh giỏi nhưõvậy, đúng làổhết sức vuiếmừng. Bản lĩnhἵcủa Thẩm đạiỷnhân như vậy…”ĬÁnh mắt VệẻUẩn khựng lạiáở phần tưìliệu bổ sung²đến từ Vệơphủ trên quyểnĩsổ.
Bên trên viếtỉrõ “Thẩm Hữuậmất tích ngàyĩmùng bảy thángịchín, Tô Tra‹tìm kiếm khắpônơi, đến nayồchưa rõ tungïtích.”
Mùng bảyítháng chín.
Mùng támἵtháng chín làẫngày Vệ giaôchôn thân, ngàyỉnày… thật sựἴkhéo đến vậyọsao?
Ánh mắt VệɩUẩn lạnh lẽo,đchàng ngước mắtónhìn về phíaĩhắn, giọng lạnhéđi không ít,Ĩnói tiếp lờiḻlúc nãy: “Eẹlà Diêu DũngЇtốn không ítĩtiền đào tạoũtrên người ThẩmÎđại nhân. Nếuìta vội vàngùđể ngài chạy‹như thế chẳngĪkhác gì thảìhổ về rừng.ἷChi bằng taḻvà ngài làmứcuộc trao đổi…”¹Vệ Uẩn bướcļlên trước thămídò: “Ngài nóiệcho ta biếtọnhững gì ngàiổbiết, ta sẽỵthả ngài, choỵngươi một thânīphận mới, thếỷnào?”
“Diêu đạiĩnhân đối vớiứta ơn nặng]như núi, ngươiổhãy từ bỏĨý định đi!”ỡ
Thẩm Hữu hừặlạnh.
Vệ Uẩn khôngẹlên tiếng, chàngổlật quyển sổĺtrên tay, giọngÏnói điềm tĩnh:i“Năm nay ngàiủhai mươi baòtuổi, tính raỉhai mươi bốnềnăm trước, làľVệ gia taêđã vứt bỏỉHoa Thành. Lúcỉđó, binh thủếthành Vệ giaịkhông đủ, nếuĺkiên trì thủἰthành, e rằngítoàn quân bịịdiệt, chỉ cóắthể bảo vệἵhơn một nửaựdân chúng rút‹lui.”
Dứt lời,ἲVệ Uẩn chậmùrãi nói: “Xinḹlỗi.”
Thẩm Hữuílạnh mặt, hắnĨkhông lên tiếng.òVệ Uẩn chầmệchậm ngước mắtľlên nhìn hắn,ỗtrong ánh mắtẻmang theo sựệtàn nhẫn giốngẹnhư nghìn đaoẽvạn xẻo: “Hai³mươi bốn nămĨtrước là Vệìgia ta cóắlỗi với ngài.ɩHôm nay ngàiùcũng đã trảệrồi, có phảiênên giải quyết,món nợ màèngài thiếu Vệìgia ta không?”ἲ
“Ta đã trảổthế nào?” .ἲThẩm Hữu cườiĩkhẩy, Vệ Uẩn:nhìn hắn chằmíchằm, trong ánhἲmắt đều làísự thấu triệt,ἲchàng bật cườiộtrào phúng.
“Mùng támḹtháng chín tạiĩBạch Đế Cốcỉđã xảy ra,chuyện gì, ngàiÍkhông nhớ sao?”í
Nghe vậy, sắcÍmặt Thẩm Hữuậđại biến.
Vệ Uẩnịchăm chú nhìnÏvẻ mặt củaḷhắn, ánh mắtảgiống như sóng)lớn cuộn tràoĬbên dưới biển³sâu.
Chàng kiềm chếỵbản thân, tuyúnhiên bàn tayũdưới tay áo[của chàng đãỉsiết chặt tayảvịn.
Thật ra chàngÏkhông biết chuyệnềgì hết, chàngầchỉ gạt ThẩmồHữu, thế nhưngĩphản ứng củaổThẩm Hữu lạiổchứng thực suyợđoán của chàng.
ThẩmĪHữu biết sựìviệc phát sinhọkhi đó, thậmíchí còn cóἷliên hệ trực¸tiếp với trướcflúc chuyện xảyổra!
Ngoài mặt, VệớUẩn vẫn giảẹvờ thờ ơ,İgiống như nắm{hết mọi thứừtrong tay, chàngỷbình tình nói:ỉ“Ta đã đọcîtư liệu củaỏngài. Diêu Dũngítốn số tiềnĩlớn để bồiỉdưỡng ngài, choảngài làm đếnụTrưởng quan línhỹgác dưới quyềnđNhị hoàng tửἶBắc Địch, TôíTra . Địaớvị cao nhưỵthế, tại saoîngài lại độtìnhiên rút về?”I
“Trước cuộc chiếnỗBạch Đế Cốc,‹ngài đã biếnũmất trên chiếnỉtrường. Đến nay,ĬTô Tra vẫnļcòn phái ngườiĮđi tìm. Ngàiíđã làm gì,ậtự trong lòngốmình không biếtỵrõ sao?”
ThẩmíHữu trầm mặcớkhông nói nhưịcũ.
Hắn dần dần{tỉnh táo lại,ỉnhìn Vệ Uẩn,ïhiểu được khoảnhĺkhắc bản thân)sơ suất vừaìrồi khiến VệïUẩn suy đoánЇra ngọn ngành.
MàựVệ Uẩn nhìnùthấy Thẩm Hữuỉbình tĩnh lạiìthì cũng biếtàmình đã bỏ{lỡ thời cơétốt nhất.
Chàng trảáquyển sổ vềítay Vệ Hạ,ỉlạnh giọng: “ThẩmἰHữu, mặc kệ,ngươi và Vệògia ta cóẹthù sâu hậnửlớn thế nào,õnhưng căn cứêvào việc ngươiịlàm chuyện này,ḹngươi đâu chỉừlà trợ giúpĭBắc Địch? Hànhïđộng của ngươiócó khác gìíbán nước chứ?”]
“Ta chưa từngợmuốn bán nước!”é
Thẩm Hữu bấtửchợt quát, VệïUẩn nhìn hắn,ịbật cười tràoḹphúng.
“Ngươi vì chuyệnỉcá nhân, trợἵgiúp Diêu Dũngỷhãm hại trungợlương. Tại thờiĩkhắc quan trọngĩhại chết cảớnhà chủ soáiἳtiền tuyến. Hànhọđộng như vậyḹmà còn nóiọvới ta làịkhông bán nước?!”Ї
Vệ Uẩn khôngìkiềm chế nổiưnữa, đột ngộtIrút kiếm chỉểvào chóp mũiỉThẩm Hữu: “Taívốn không ngờḽngươi có bảnìlĩnh này.”
Choúđến khi nhìnợthấy bản lĩnhỷcủa Thẩm Hữu.
VệứUẩn biết rấtàrõ để bồiЇdưỡng ra ngườiẻcó bản lĩnhínhư vậy phảiìtốn rất nhiềuỳcông sức. Mộtứthám tử nhưỉthế vì saoἰkhông để lạiíBắc Địch, màἵlại trở vềấbên cạnh Diêu,Dũng?
Ban đầu VệẽUẩn không nghĩįra, thế nhưngἰđọc lời khaiấcủa Thẩm Hữu,ịthời điểm nhìnởthấy Thẩm Hữuễbiến mất, VệủUẩn đột nhiênļnhận ra ——
Mộtḷcon cờ tốnễnhiều sức côngïđào tạo nhưòvậy lại bịἴthu hồi thìũchỉ có haiòkhả năng, hoặcâlà không thểẩdùng Thẩm Hữuīở Bắc Địchànữa.
Hoặc là tácìdụng của ThẩmἴHữu đã hết.
Nhưngửtại sao ThẩmíHữu lại đếnẹBắc Địch?
Với tínhètình của DiêuĺDũng, thật sựờsẽ vì nướcắvì dân màổđào tạo gianọtế đánh BắcỉĐịch sao?
Không thểẽnào, xưa nayùDiêu Dũng ôngIta không phải(là người nhưỉthế.
Cho nên mớiửnói hôm mùngíbảy tháng chínẵđó, Thẩm Hữuḽđã làm cáiỷgì, đấy làấmục đích củaἲDiêu Dũng, khiếnícho hắn khôngẻthể không rờiĮkhỏi Bắc Địch.
Sauịđó mùng támụtháng chín, cảἴnhà Vệ giaḽbị diệt trên¹chiến trường.
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cảm giác mùi máu cuộn trào trong lòng, tay chàng run run. Chàng sợ mình nhìn thấy người này sẽ muốn một kiếm chém chết hắn.
Vệ Uẩn siết nắm đấm, nặn ra hai chữ.Thẩm Hữu chầm chậm khép mi: “Vệ Uẩn, mặc dù ta oán hận Vệ gia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiến Vệ gia đi tới bước đường này.”
Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ của Vệ Uẩn, trầm mặc không lên tiếng.
Trong lòng Vệ Uẩn có vô số suy nghĩ ác độc tuôn ra, chàng cầm roi chỉ vào Thẩm Hữu: “Có phải trong lòng ngươi, mạng dân chúng là mạng, còn mạng những nam nhi chinh chiến sa trường kia không phải mạng?!”
Thật lâu sau, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Ta thật sự không hề phản quốc.”
“Lui một bước mà nói…” Giọng Vệ Uẩn nhỏ dần: “Dù cho Vệ gia ta có lỗi trong trận chiến đó, hà cớ gì đến nông nỗi này?”
“Giải thích.”
Chàng nhìn Thẩm Hữu, nghe Thẩm Hữu nói: “Ta biết được tin liền gởi thư cho Diêu đại nhân, ta tưởng rằng các người sẽ có cách. Một khi Tô Tra không phục kích thành công, ta sợ sẽ bị bại lộ, cho nên ta chạy trốn ngay trong đêm, trở lại trong quân Diêu đại nhân.”
Vệ Uẩn siết nắm đấm, nặn ra hai chữ.
Chàng trầm mặc, Thẩm Hữu hỏi rất đúng, làm sao hắn biết được Diêu Dũng làm cái gì?“Tính sơ lược trong thành cũng chỉ còn vài trăm người, vì vài trăm người này mà binh lính Vệ gia ta phải chết đến người cuối cùng mới là đúng tình hợp lý? Hơn nữa, tự ngươi không biết tại sao những người kia không kịp rời khỏi thành sao? Triệu tập ra khỏi thành thì trở về lấy bạc, trở về tìm người, trốn tránh không muốn đi…”
Thẩm Hữu im lặng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Thật ra ngài cũng đã đoán được rồi, tại sao còn muốn ta nói? Ta nói ra, tức là ta bất trung.”
Thật lâu sau, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Ta thật sự không hề phản quốc.”
Thẩm Hữu mím môi, cắn răng: “Ta không biết trong chuyện này, ta có sai hay không, ta không biết tại sao Vệ nguyên soái lại ra khỏi thành truy binh. Nhưng Vệ Uẩn, ta chưa bao giờ muốn hại Vệ gia ngài.”
“Còn ngươi không nói chính là bất trung bất nghĩa!”
Lời của Thẩm Hữu còn nằm trong miệng, một roi đã tàn nhẫn quất tới, đánh đến nỗi đầu óc Thẩm Hữu choáng váng, miệng toàn mùi máu.Vệ Uẩn không nhiều lời, chàng xoay người, chỉ để lại một câu “Trông chừng hắn”, sau đó bỏ đi.
Vệ Uẩn quát to: “Bất trung với nước, bất nghĩa với người! Thẩm Hữu, ngươi cho rằng vì sao ta lại bắt ngươi nói? Ta đang cho ngươi một cơ hội để ngươi chuộc tội! Cả nhà Vệ Phủ ta rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, lẽ nào ngươi không có chút áy náy nào sao?!”
“Vệ Phủ ta là làm gì? Là vì nước hộ gia, không phải là vì bảo hộ một mình gia đình ngươi! Bản thân ngươi chưa từng thấy chiến tranh sao? Nếu còn trễ nãi, bọn chúng chiếm thành trì, truy binh đuổi theo, ai cũng không thể sống sót! Vì bảo vệ mẫu thân ngươi mà liên lụy một đám người, muốn tất cả cùng nhau chịu chết sao?! Một ngàn năm trăm người đó là giữ lại để bảo vệ những người dân khác chạy nạn không bị lưu binh quấy nhiễu trên đường. Ta lại hỏi ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã quất một cái tát: “Ta nói Vệ gia ta có lỗi với ngươi, là ý nguyện của bản thân Vệ gia ta, chứ đây không phải là đạo lý ở đời! Vệ gia ta có thể tự trách, nhưng không tới lượt ngươi trách!”
Thẩm Hữu trầm mặc, kiếm khí Vệ Uẩn quét ngang mặt hắn, nhưng hắn chẳng hề nhăn mặt một cái. Vệ Uẩn lại rống lên: “Nói đi!”
“Ta… không muốn.”
“Ta có lỗi với chư vị Vệ gia…” Thẩm Hữu ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt trầm lặng: “Nhưng Vệ gia cũng có lỗi với mẫu thân ta…”
Thẩm Hữu cúi đầu, không dám nhìn chàng, nghe thiếu niên trước mặt khàn giọng nói: “Hà cớ gì đến mức bảy vạn nam nhi táng thân trong cốc, không thể trở về?”
Lời còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã quất một cái tát: “Ta nói Vệ gia ta có lỗi với ngươi, là ý nguyện của bản thân Vệ gia ta, chứ đây không phải là đạo lý ở đời! Vệ gia ta có thể tự trách, nhưng không tới lượt ngươi trách!”
“Ngài có biết phải trái không vậy?” Thẩm Hữu cười khẩy: “Các người phạm sai lầm rồi còn không cho người ta nói?”
“Diêu Dũng không làm gì sao?” Vệ Uẩn lạnh giọng, trong mắt Thẩm Hữu toát lên sự trào phúng: “Ngài tưởng ta biết à?”Cả không gian lặng im, Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, mệt mỏi nói : “Thẩm Hữu, chỉ cần ngươi còn có chút lương tri thì không nên làm ra chuyện này.”
“Được.” Vệ Uẩn gật đầu, giao kiếm cho Vệ Hạ, cầm roi lên, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi muốn nói đạo lý ở đời, thì ta nói đạo lý với ngươi!”
“Được.” Vệ Uẩn gật đầu, giao kiếm cho Vệ Hạ, cầm roi lên, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi muốn nói đạo lý ở đời, thì ta nói đạo lý với ngươi!”
“Năm đó Vệ gia ta chỉ có vẻn vẹn ba nghìn trai tráng thủ thành, chống lại một vạn. Vệ gia ta không hề lập tức bỏ thành, ngược lại sơ tán dân chúng, ác chiến với thành trì một ngày một đêm, bảo vệ một nửa dân chúng rời khỏi thành. Một ngày sau, ba nghìn binh sĩ còn sống không tới một nửa, dư lại một nửa đều dùng để bảo vệ dân chúng rời khỏi thành, bách tính gần như không thương tích. Về tình về lý, Vệ gia ta thân là tướng sĩ đã tẫn hết trách nhiệm?”
“Nhưng các ngươi bỏ mẫu thân ta ở lại…”
“Nhưng các ngươi bỏ mẫu thân ta ở lại…”
Lời của Thẩm Hữu còn nằm trong miệng, một roi đã tàn nhẫn quất tới, đánh đến nỗi đầu óc Thẩm Hữu choáng váng, miệng toàn mùi máu.
“Vệ Phủ ta là làm gì? Là vì nước hộ gia, không phải là vì bảo hộ một mình gia đình ngươi! Bản thân ngươi chưa từng thấy chiến tranh sao? Nếu còn trễ nãi, bọn chúng chiếm thành trì, truy binh đuổi theo, ai cũng không thể sống sót! Vì bảo vệ mẫu thân ngươi mà liên lụy một đám người, muốn tất cả cùng nhau chịu chết sao?! Một ngàn năm trăm người đó là giữ lại để bảo vệ những người dân khác chạy nạn không bị lưu binh quấy nhiễu trên đường. Ta lại hỏi ngươi ——”
Nghe vậy, Vệ Uẩn im lặng.
Trong lòng Vệ Uẩn có vô số suy nghĩ ác độc tuôn ra, chàng cầm roi chỉ vào Thẩm Hữu: “Có phải trong lòng ngươi, mạng dân chúng là mạng, còn mạng những nam nhi chinh chiến sa trường kia không phải mạng?!”
“Năm đó Vệ gia ta chỉ có vẻn vẹn ba nghìn trai tráng thủ thành, chống lại một vạn. Vệ gia ta không hề lập tức bỏ thành, ngược lại sơ tán dân chúng, ác chiến với thành trì một ngày một đêm, bảo vệ một nửa dân chúng rời khỏi thành. Một ngày sau, ba nghìn binh sĩ còn sống không tới một nửa, dư lại một nửa đều dùng để bảo vệ dân chúng rời khỏi thành, bách tính gần như không thương tích. Về tình về lý, Vệ gia ta thân là tướng sĩ đã tẫn hết trách nhiệm?”
“Tính sơ lược trong thành cũng chỉ còn vài trăm người, vì vài trăm người này mà binh lính Vệ gia ta phải chết đến người cuối cùng mới là đúng tình hợp lý? Hơn nữa, tự ngươi không biết tại sao những người kia không kịp rời khỏi thành sao? Triệu tập ra khỏi thành thì trở về lấy bạc, trở về tìm người, trốn tránh không muốn đi…”
“Lui một bước mà nói…” Giọng Vệ Uẩn nhỏ dần: “Dù cho Vệ gia ta có lỗi trong trận chiến đó, hà cớ gì đến nông nỗi này?”
Thẩm Hữu nhìn dáng vẻ của Vệ Uẩn, trầm mặc không lên tiếng.
Thẩm Hữu cúi đầu, không dám nhìn chàng, nghe thiếu niên trước mặt khàn giọng nói: “Hà cớ gì đến mức bảy vạn nam nhi táng thân trong cốc, không thể trở về?”
Cả không gian lặng im, Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, mệt mỏi nói : “Thẩm Hữu, chỉ cần ngươi còn có chút lương tri thì không nên làm ra chuyện này.”
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, cảm giác mùi máu cuộn trào trong lòng, tay chàng run run. Chàng sợ mình nhìn thấy người này sẽ muốn một kiếm chém chết hắn.
“Ta… không muốn.”
Thẩm Hữu chầm chậm khép mi: “Vệ Uẩn, mặc dù ta oán hận Vệ gia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiến Vệ gia đi tới bước đường này.”
Thẩm Hữu im lặng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Thật ra ngài cũng đã đoán được rồi, tại sao còn muốn ta nói? Ta nói ra, tức là ta bất trung.”
“Ta có lỗi với chư vị Vệ gia…” Thẩm Hữu ngước mắt nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt trầm lặng: “Nhưng Vệ gia cũng có lỗi với mẫu thân ta…”
“Phải, là ta đưa tin.” Thẩm Hữu hít sâu một hơi, mở mắt, giống như hạ quyết tâm nào đó: “Là ta biết Bắc Địch muốn mai phục tại Bạch Đế Cốc, giả làm tàn binh bị các ngươi truy kích, sau đó cho mười vạn binh mã phục kích tại Bạch Đế Cốc , cho nên ta gửi tin. Nhưng ta không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng ta đã đưa tin, nhưng ngày hôm sau phụ thân ngài vẫn đuổi theo… lại còn…”
Thẩm Hữu mím môi, cắn răng: “Ta không biết trong chuyện này, ta có sai hay không, ta không biết tại sao Vệ nguyên soái lại ra khỏi thành truy binh. Nhưng Vệ Uẩn, ta chưa bao giờ muốn hại Vệ gia ngài.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn im lặng.
Chàng nhìn Thẩm Hữu, nghe Thẩm Hữu nói: “Ta biết được tin liền gởi thư cho Diêu đại nhân, ta tưởng rằng các người sẽ có cách. Một khi Tô Tra không phục kích thành công, ta sợ sẽ bị bại lộ, cho nên ta chạy trốn ngay trong đêm, trở lại trong quân Diêu đại nhân.”
“Nhưng tất cả ngoài dự liệu của ta, đây cũng không phải là việc ta có thể khống chế.”
“Diêu Dũng không làm gì sao?” Vệ Uẩn lạnh giọng, trong mắt Thẩm Hữu toát lên sự trào phúng: “Ngài tưởng ta biết à?”
“Nhưng tất cả ngoài dự liệu của ta, đây cũng không phải là việc ta có thể khống chế.”
Vệ Uẩn bị Thẩm Hữu hỏi lại thì nghẹn lời.
Chàng trầm mặc, Thẩm Hữu hỏi rất đúng, làm sao hắn biết được Diêu Dũng làm cái gì?
Vệ Uẩn không nhiều lời, chàng xoay người, chỉ để lại một câu “Trông chừng hắn”, sau đó bỏ đi.
? cam on edit
Đau xót cho bảy vạn binh lính
Mạng của ai cũng là mạng, haizzzz
Thẫm Hữu chắc không cố ý làm hại Vệ gia đâu nhỉ
Mạnh dạn tin Thẩm Hữu là người tốt !!!
Có 1 niềm tin Thẩm Hữu sẽ lấy công chuộc tội
Có những người cứ thích đổ lỗi cho người khác về những khốn khổ mà mình phải chịu. Chắc làm vậy để cảm thấy đỡ nhục