Chương 56 (2)
Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ đã chết thế nào
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn lên đến mặt đất liền đi thẳng đến phòng Vương Lam sinh nở. Đến cửa, chàng thấy Tưởng Thuần dìu Liễu Tuyết Dương và Sở Du đứng ở cửa, vẻ mặt sốt ruột.
Bên trong không có động tĩnh gì, ngược lại khiến người ta cảm thấy bất an.
Liễu Tuyết Dương lặp lại: “Sẽ không sao chứ nhỉ?”
Tưởng Thuần đứng một bên an ủi Liễu Tuyết Dương, bà mới tạm thời bình tĩnh lại một chút.
Vệ Uẩn tới bên cạnh Sở Du, hỏi thăm: “Lục tẩu thế nào rồi?”
“Không có tin tức chính là tin tốt.” Sở Du cũng không lo lắng, cười nói: “Cứ chờ thôi.”
Dứt lời, Sở Du nhìnỉthấy vệt máuļtrên vạt áoıcủa Vệ Uẩn.ỉHiện giờ lúcìnào chàng cũngỵmặc y phụcĩmàu trắng, lúcừdính máu trôngặvô cùng nổiừbật. Sở Duἶhơi nghi hoặc:í“Không phải chỉļhỏi một chútóthôi à, saoilại đột nhiên}ra tay?”
“Hửm?”ïVệ Uẩn cúiàđầu nhìn vạtĺáo mình, sau,đó đáp quaáloa: “Hỏi raÎvài chuyện, đợiìlát nữa đệõsẽ nói với³tẩu.”
Bây giờÍSở Du đangữlo cho VươngļLam nên cũng¸không có lòng]dạ truy hỏi.
Đợiợđến tối, cuốiɨcùng Vương Lamỉcũng sinh conểthuận lợi ,úbà mụ bếỉem bé sơầsinh ra, cười‹nói với Liễu]Tuyết Dương: “Chúc‹mừng lão phuḹnhân, là mộtİvị công tử!”}
Liễu Tuyết Dươngḻcẩn thận ẵmũlấy em bé.ỉSở Du điĺvào trước, nhìnểthấy Vương Lamỉcòn nằm trênđgiường, phòng đầyắmùi máu tanh,ễnàng tới chỗứđại phu hỏi:ı“Lục phu nhânơkhông sao chứ?”ặ
“Hồi bẩm Đạiĩphu nhân, Lụcἰphu nhân khôngẹquá đáng ngại.”í
“A Du…”
GiọngểVương Lam truyềnằtừ trên giườngềtới, Sở Du,vội vàng bướcạqua, ngồi xuống:ĩ“Ta đây, saoĨthế?”
“Vị đạiỉhiệp kia…” VươngôLam suy yếuĨhỏi: “Vẫn khoẻẽchứ?”
Nghe nàngíhỏi chuyện ThẩmằHữu, Sở Duấngẩn người, chầnìchờ một lúc:(“Chắc là… vẫnìkhoẻ đi?”
“TaÏcảm thấy đóĩlà người tốt…”ứVương Lam nhìn:Sở Du, nhỏổgiọng nói: “NếuЇngười đó khôngịphạm sai lầmĮgì lớn thìḷhãy nói vớiằTiểu Thất coiĭnhư bỏ qua…”į
Sở Du mỉmĩcười: “Cô loũtịnh dưỡng cơựthể trước đi,Įđừng lo lắngÏnhững chuyện này.ờTa sẽ nóiÎvới Tiểu Thất.”ḷ
Vương Lam ngheửvậy mới gậtýđầu yên tâm.
SởḽDu thấy VươngíLam đã mệtἴmỏi nên đểénàng ngủ trước.ịLiễu Tuyết Dươngïôm hài tửìbước vào, nhẹýnhàng đặt ởḻbên cạnh. SởἴDu nhường choẹTưởng Thuần vàốLiễu Tuyết Dương{trông chừng, sauîđó đi raḽngoài.
Đến cửa, VệơUẩn vẫn cònỉđứng đợi. SởỡDu nhìn vẻĨmặt chàng loìlắng, bèn nói:ἶ“Không có chuyệnặgì, đệ yênàtâm đi.”
VệiUẩn gật đầu,³gương mặt giãnơra rất nhiều.ĪHai người điìdạo loanh quanhivới nhau trênỗhành lang, cũngữchẳng biết làẽđi về hướngýnào. Sở Duỳsuy nghĩ hỏi:ẫ“Cái tên ThẩmḻHữu đó chọcớgì đệ mà‹khiến đệ phảiẳđích thân raìtay?”
Vệ UẩnĬkhông lên tiếng,ỹcó rất nhiềuỵthứ đè nặngjlên người chàng,ḻnhưng chàng khôngàthể nói. SởīDu nhận raũcảm xúc chàngửbất ổn, cauốmày hỏi: “Có¹chuyện gì sao?”ớ
“Cuối cùng đệícũng biết…” VệýUẩn khống chếùngữ điệu, cốịgiữ bình tĩnh:ɪ“Vì sao lúcἲđó phụ thânĩlại xuất binh.”İ
Sở Du chợtỵdừng bước, quay°đầu lại nhìnЇchàng. Vệ Uẩnấđứng trên hành¸lang, vẻ mặtỗđiềm tĩnh, chậmụrãi mở miệng:ổ“Thẩm Hữu nóiởvới đệ, hắnἴlà gian tếồcủa Diêu Dũng[đặt ở BắcếĐịch. Mùng bảyìtháng chín, hắnèđã biết trướcĩBắc Địch sẽếgiả vờ chiếnãbại dụ phụɩthân đệ raữkhỏi thành, sauằđó khiến choịphụ thân đệợtruy kích rồi,mai phục ởữBạch Đế Cốc.ùThế là hắnἴtruyền tin choỷDiêu Dũng, bảoựDiêu Dũng chuẩnľbị sẵn sàng.”}
Sở Du gậtẫđầu, suy đoán:ự“Diêu Dũng khôngjnói cho phụịthân đệ biết?”¸
“Có nói.” Vẻîmặt Vệ Uẩnịmang theo sựÏtrào phúng: “NếuĮnhư Diêu DũngÎkhông nói choồphụ thân đệẹbiết chuyện này,Ïnếu như khôngỉphải bọn họẫlập ra phươngĩán đòi hỏiĩphụ thân đệ³phải ra khỏiỳthành truy kíchẻthì phụ thânệđệ cẩn trọngầcả đời, làmđsao biết rõɨcó bẫy màḹvẫn đuổi theo?”Í
“Thế…” Sở Duἴsuy nghĩ mộtÎlát, chậm rãiénói: “Thế chẳngỵlẽ là Diêu]Dũng bàn bạcừtương kế tựuỉkế với phụjthân đệ, cuốiỹcùng Diêu Dũngḻlại bỏ mặcẵphụ thân đệ…”°
Sở Du khôngẩnói tiếp.
Đem thủ¸đoạn chính trịỵnhư vậy đặtἰlên người quânĩnhân thật làệquá tàn nhẫn.
VệỏUẩn nghe thế,ỉnhưng lại lắc‹đầu.
“Tẩu nhớ báoỗcáo thống kêỉcuối cùng trongḷtrận Bạch ĐếíCốc là baoỉnhiêu đấu vớiĩbao nhiêu không?”ỉ
“Hai mươi vạn‹đấu với bảyivạn?”
Sở Duềnghiêm túc nhớīlại, Vệ UẩnÏnhắc nhở nàng:ợ“Nhưng Thẩm Hữuìnói, tin tứcÏhắn nhận đượcụlà trong Bạch]Đế Cốc maiêphục mười vạnɩbinh mã.”
SởằDu sững sờ,ĩThẩm Hữu nóiítrong Bạch ĐếĩCốc có mườiứvạn binh mã,°nhưng trong chiếnũbáo cuối cùngílà hai mươiữvạn mai phụcἲở Bạch ĐếằCốc. Như vậyìhoặc là ThẩmἴHữu nói dối,ỷhoặc là ngườiĬkiểm kê nóiảdối. Nhưng lúcẻđó, Vệ Uẩnăđang ở tạiẹchiến trường, nếuÏở sau trậnâchiến mà biếnἶmười vạn lênụthành hai mươiổvạn ngay dướiómí mắt chàng,ée rằng khôngḻthể.
“Lúc đó thiễthể Bắc ĐịchĮtại Bạch ĐếậCốc đã gầnằmười vạn…” VệĩUẩn bình tĩnhỉnói: “Cho nênựsố liệu Thẩm)Hữu cho làíkhông đúng.”
“Vậyèlà hắn nóiừdối?”
“Tẩu cóụbiết Tô Traậlà người thếệnào không?”
VệíUẩn đột nhiênàrẽ ngoặt sangẻNhị hoàng tử‹Bắc Địch TôỉTra. Sở Duúngẫm nghĩ mộtĺlát, vội soátìlại quan hệĩhoàng thất BắcđĐịch một chút.
Tôjtra này làĨNhị hoàng tử,ềnhưng mẫu thânįhắn lại xuấtẹthân là tỳ(nữ. Năm ấyỉkhi hắn cònỹbé, mẫu thânıhắn phạm tộiýnên bị banîcho cái chết.ỵTừ đó, hắnỉđược Hoàng hậuịnhận nuôi, cũngìxem như bồiụdưỡng trợ thủịđắc lực cho]Lục hoàng tử,ẽcũng chính làõThái tử TôàXán.
Thế nhưng năngỉlực Tô Traînày quá nổiồbật. Cuối cùngảlúc Tô Xánḽlên ngôi, TôÍTra đã độcἰbá một phương,ỉhoàn toàn cóổnăng lực tựįlập làm vua.ḻChẳng qua hắnÍtrung thành tậnἱtâm, cho nênậhai huynh đệĨvẫn không nảy}sinh rạn nứt.
“CóÎthể tẩu chưaụtừng đánh nhauìvới hắn, nhưngừTô Tra làīngười vô cùngỉnhạy bén. Tẩuữnghĩ xem, ThẩmịHữu là đứaótrẻ ra đờiìở Hoa Thành,ĩsao Tô TraĨlại có thểìtin tưởng hắn:như vậy? MàỳThẩm Hữu dướiìtrướng Tô Tra°lại có thânễphận gì? Bấtịquá chỉ làЇquan tiên phong.ữMột quan tiênỉphong thì làmḻsao có thể‹biết được chuyệnủgài bẫy maiơphục quân ta?ùHơn nữa, hắnỏcòn biết chínhọxác cụ thểỳcó bao nhiêuἳngười?”
“Nếu khôngốphải Thẩm Hữuĺphản quốc, thìẩchính là TôãTra cố ýigiăng bẫy.”
SởăDu nghe hiểuặlời Vệ Uẩn,Īnàng nhíu mày.
Vẻổmặt Vệ Uẩnītrầm lặng: “Nóiịcho diêu dũng,ἲe cũng làἲý của TôỉTra. Lần xuấtộquân này, hẳnÍlà Diêu Dũngἳnhận được tin,ịThái tử thíchólàm lớn, hámệcông to, choòrằng đây là¹cơ hội ngànỵnăm có một.ļSau đó, hắnầbảo Diêu Dũngọvà phụ thânèđệ tương kếựtựu kế. Lúcỉấy, Diêu Dũngắngầm giấu chínịvạn quân mãạở Bạch Thành,ívì thế đến¹Bạch Đế Cốcímai phục trước.ïCòn quân độiìVệ gia thì¹ba vạn trúíthành, bảy vạnínghênh địch. Vốnớtưởng với sựỳtinh nhuệ củaἷquân đội Vệİgia, cộng thêmòDiêu Dũng làặmười bốn vạn,ạắt thành thếícục tận diệt.ăAi ngờ ngayỉtừ đầu, tinɩtức đó đãơlà giả.”
Dứt lời, Vệ Uẩn chậm rãi khép mi, lồng hai tay vào tay áo, khàn giọng nói: “Lúc phụ huynh đệ bị vây trong cốc mới phát hiện chẳng phải là mười vạn quân, mà là tròn trĩnh hai mươi vạn.”
Sở Du nhận ra chàng không ổn, lo lắng nói: “Tiểu Thất…”
Mà trong cung vốn tai mắt của Thái tử và Diêu Dũng đông đảo, thư tín của Vệ Trung có lẽ chẳng thể tới được tay Hoàng đế.
“Còn Diêu Dũng biết dù cộng thêm toàn bộ quân lực Bạch Thành cũng chỉ mới mười chín vạn. Nếu như trận này cố đánh, e rằng chín vạn nhân mã trong tay ông ta chẳng còn lại bao nhiêu.”
Hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán và trực giác của mình rằng Thái tử thích làm lớn, hám công to, để Vệ gia gánh tội. Nhưng căn bản ông ta không thể tưởng tượng được Diêu Dũng tiếc quân của mình, sợ Hoàng đế trách tội, vì vậy lấy bảy vạn người để che giấu sự vô năng của bản thân!
Sở Du nhìn chàng, vô số thương xót trong lòng trào dâng.
Sở Du hiểu cục diện mà Vệ Uẩn liên tưởng ra, bổ sung toàn bộ suy nghĩ của Diêu Dũng cho chàng. Sau khi nói xong, nàng im lặng quan sát Vệ Uẩn.
Chàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng, thân hình thiếu niên hết sức thê lương.
Vệ Uẩn nhìn tên của họ, chậm rãi mở miệng: “Cũng không cần ai đi cùng.”
Kiếp trước, dưới sự không có bất kỳ người nào trợ giúp, Vệ Uẩn lại có thể trở mình từ trong tuyệt cảnh, xách đầu Diêu Dũng vào cung, ép Hoàng đế truy phong Vệ gia. Điều đó cho thấy đầu óc và thủ đoạn của chàng đều vô cùng cao minh.
Nhưng chàng lại có thể biết rõ chẳng những Diêu Dũng đã nói cho Vệ Trung, lại còn chuẩn bị sẵn một kế sách. Ngay từ ban đầu, không có bất kỳ ai muốn phản bội quốc gia.
Sau này cục diện văn Cố võ Vệ chắc chắn không phải do Vệ Uẩn may mắn có được.
Sở Du hiểu cục diện mà Vệ Uẩn liên tưởng ra, bổ sung toàn bộ suy nghĩ của Diêu Dũng cho chàng. Sau khi nói xong, nàng im lặng quan sát Vệ Uẩn.
Dù biết là thế, nhưng trước giờ dáng vẻ Vệ Uẩn ở bên cạnh nàng luôn là hiền lành vô hại. Cho nên trong một quãng thời gian dài, thậm chí nàng cảm thấy đây là một chú chó nhà ngoan ngoãn, lúc không vui thì cùng lắm chỉ há miệng nhe răng, đôi lúc có phần ngô nghê.
Sở Du vội nói, Vệ Uẩn dừng bước.
Nếu không nhờ Vệ Uẩn đích thân đi thăm dò địa hình, biết phân biệt hết chủng loại ngựa rồi suy ra Diêu Dũng có mặt tại đó, e là chính Thẩm Hữu cũng không biết tin tức của hắn lại được sử dụng như vậy.
Tuy nhiên vào thời khắc này, Sở Du mới phát hiện làm sao có thể dùng từ “ngô nghê” để hình dung con người này chứ?
“Đệ không sao.”
Thiên cổ lưu danh.
Chỉ bằng lời khai Thẩm Hữu, cộng thêm khảo sát chiến trường, chàng lập tức có thể từ những mảnh vụn mà suy trở về nguyên dạng vốn có.
Chẳng qua về sau, tất cả mọi người đi trên con đường của mình, vì tính cách bản thân mà “bị buộc” đi lên con đường khác nhau.
Tất cả mọi người nghe chuyện Thẩm Hữu nói, phản ứng đầu tiên là Diêu Dũng có vấn đề, Diêu Dũng không hề nói cho Vệ Trung.
Như thế này sao có thể không sao?Chính vì tầng tầng lớp lớp màu sắc tự vệ thế này khiến Diêu Dũng lớn gan.
Nhưng chàng lại có thể biết rõ chẳng những Diêu Dũng đã nói cho Vệ Trung, lại còn chuẩn bị sẵn một kế sách. Ngay từ ban đầu, không có bất kỳ ai muốn phản bội quốc gia.
Chỉ bằng lời khai Thẩm Hữu, cộng thêm khảo sát chiến trường, chàng lập tức có thể từ những mảnh vụn mà suy trở về nguyên dạng vốn có.
Sở Du lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Chẳng qua về sau, tất cả mọi người đi trên con đường của mình, vì tính cách bản thân mà “bị buộc” đi lên con đường khác nhau.
“Còn Diêu Dũng biết dù cộng thêm toàn bộ quân lực Bạch Thành cũng chỉ mới mười chín vạn. Nếu như trận này cố đánh, e rằng chín vạn nhân mã trong tay ông ta chẳng còn lại bao nhiêu.”
Hôm nay chàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.
Vệ Uẩn chậm rãi ngước mắt, nhìn bốn chữ lớn “Thiên cổ lưu danh” nơi cuối hành lang.
Sở Du lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Còn Vệ Uẩn không hề mở mắt, bàn tay chàng giấu trong tay áo khẽ run, chỉ tiếp tục suy đoán của mình: “Ông ta xưa nay nhát gan, chuyện vượt ngoài dự liệu, e là đã sớm sợ mất mật, cộng thêm ông ta vốn không có bất kỳ qua lại gì với quân đội Vệ gia. Phụ huynh đệ vừa chết, từ đó về sau ông ta còn có thể trở thành nguyên soái.”
Trong mắt Vệ Uẩn tràn đầy sự lạnh lẽo. Chàng siết quả đấm, giọng nói run rẩy: “Tẩu tử, đệ không sao.”
Cho nên có lẽ cục diện này bắt đầu là vô tình.
Có thể mọi người biết rõ Diêu Dũng khiến Vệ gia gánh tội, đùn đẩy trách nhiệm, nhưng lại không thể tưởng tượng được đây không chỉ là đẩy trách nhiệm mà là bảy vạn người này đáng lý không chết, trận này vốn có thể thắng!
Nhưng lúc đi đến bước này, Diêu Dũng chỉ có hai kết cục ——
Kiếp trước, dưới sự không có bất kỳ người nào trợ giúp, Vệ Uẩn lại có thể trở mình từ trong tuyệt cảnh, xách đầu Diêu Dũng vào cung, ép Hoàng đế truy phong Vệ gia. Điều đó cho thấy đầu óc và thủ đoạn của chàng đều vô cùng cao minh.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn ánh mắt nàng, không biết vì sao, bỗng nhiên sản sinh ra rất nhiều sự thảm hại, khàn giọng nói: “Đệ muốn yên tĩnh một mình, đệ đi trước.”
Hoặc là cùng Thái tử nhận tội, gánh vác tổn thất to lớn trong trận chiến này.
Dù biết là thế, nhưng trước giờ dáng vẻ Vệ Uẩn ở bên cạnh nàng luôn là hiền lành vô hại. Cho nên trong một quãng thời gian dài, thậm chí nàng cảm thấy đây là một chú chó nhà ngoan ngoãn, lúc không vui thì cùng lắm chỉ há miệng nhe răng, đôi lúc có phần ngô nghê.
Hoặc là đóng ở trên núi, trơ mắt nhìn Vệ gia toàn quân bị diệt ở Bạch Đế Cốc, rồi trong thời khắc cuối cùng mới qua quít cứu viện, vờ như từ Thanh Châu tới, tập kích bất ngờ.
Sau này cục diện văn Cố võ Vệ chắc chắn không phải do Vệ Uẩn may mắn có được.
Tướng sĩ bên dưới không biết chuyện gì xảy ra, binh hoang mã loạn, chỉ biết đằng trước bảo xông lên thì xông lên, bảo đứng yên thì đứng yên.
Diêu Dũng không phải không đánh, chỉ là hắn chờ sau khi cả nhà Vệ gia ngã xuống rồi mới đánh, lúc đó còn tác dụng gì chứ?
Từ đầu tới cuối, trận đánh này đều là mưu kế bí mật của ba người gồm Thái tử, Diêu Dũng và Vệ Trung. Vệ Trung chết, ai cũng không thể biết được sự thật.
Từ đầu tới cuối, trận đánh này đều là mưu kế bí mật của ba người gồm Thái tử, Diêu Dũng và Vệ Trung. Vệ Trung chết, ai cũng không thể biết được sự thật.
Mà trong cung vốn tai mắt của Thái tử và Diêu Dũng đông đảo, thư tín của Vệ Trung có lẽ chẳng thể tới được tay Hoàng đế.
“Ai cũng không thể đi cùng.”
Hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán và trực giác của mình rằng Thái tử thích làm lớn, hám công to, để Vệ gia gánh tội. Nhưng căn bản ông ta không thể tưởng tượng được Diêu Dũng tiếc quân của mình, sợ Hoàng đế trách tội, vì vậy lấy bảy vạn người để che giấu sự vô năng của bản thân!
Hôm nay chàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.
Chính vì tầng tầng lớp lớp màu sắc tự vệ thế này khiến Diêu Dũng lớn gan.
Cũng chính vì thế, nếu như không phải Thẩm Hữu nói ra chuyện lúc đó, mọi người hẳn đều chỉ suy đoán rằng Diêu Dũng đẩy hết trách nhiệm trận đánh này cho Vệ Trung.
Tuy nhiên vào thời khắc này, Sở Du mới phát hiện làm sao có thể dùng từ “ngô nghê” để hình dung con người này chứ?
Nếu không nhờ Vệ Uẩn đích thân đi thăm dò địa hình, biết phân biệt hết chủng loại ngựa rồi suy ra Diêu Dũng có mặt tại đó, e là chính Thẩm Hữu cũng không biết tin tức của hắn lại được sử dụng như vậy.
Có thể mọi người biết rõ Diêu Dũng khiến Vệ gia gánh tội, đùn đẩy trách nhiệm, nhưng lại không thể tưởng tượng được đây không chỉ là đẩy trách nhiệm mà là bảy vạn người này đáng lý không chết, trận này vốn có thể thắng!
Nếu Diêu Dũng dốc hết toàn lực, không tiếc binh mã, liều chết phản kháng cùng Vệ gia thì lấy sự dũng mãnh bảy vạn trảm mười vạn của Vệ gia, chín vạn đấu với hai mươi vạn, sao lại không thể thắng?!
Còn Vệ Uẩn không hề mở mắt, bàn tay chàng giấu trong tay áo khẽ run, chỉ tiếp tục suy đoán của mình: “Ông ta xưa nay nhát gan, chuyện vượt ngoài dự liệu, e là đã sớm sợ mất mật, cộng thêm ông ta vốn không có bất kỳ qua lại gì với quân đội Vệ gia. Phụ huynh đệ vừa chết, từ đó về sau ông ta còn có thể trở thành nguyên soái.”
Vệ Uẩn cắn răng, nhưng lại không thể kiềm chế được cổ họng tanh ngọt, răng môi chàng khẽ run.
Dứt lời, Vệ Uẩn bước nhanh về phía từ đường, sau đó “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng lại.
Sở Du nhận ra chàng không ổn, lo lắng nói: “Tiểu Thất…”
“Đệ không sao.”
Trong mắt Vệ Uẩn tràn đầy sự lạnh lẽo. Chàng siết quả đấm, giọng nói run rẩy: “Tẩu tử, đệ không sao.”
Như thế này sao có thể không sao?
Sở Du nhìn chàng, vô số thương xót trong lòng trào dâng.
Sở Du đứng trên hành lang, ánh mắt dần dần hướng lên, nhìn hàng chữ vàng nền đen ——
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn ánh mắt nàng, không biết vì sao, bỗng nhiên sản sinh ra rất nhiều sự thảm hại, khàn giọng nói: “Đệ muốn yên tĩnh một mình, đệ đi trước.”
“Ta đi với đệ.”
Những con đường này khổ như thế, bẩn như thế, khó khăn như thế, hà tất phải kéo người khác xuống nước, lăn lộn cùng mình nơi vũng lầy nhân thế?
Diêu Dũng không phải không đánh, chỉ là hắn chờ sau khi cả nhà Vệ gia ngã xuống rồi mới đánh, lúc đó còn tác dụng gì chứ?
Sở Du vội nói, Vệ Uẩn dừng bước.
Hoặc là cùng Thái tử nhận tội, gánh vác tổn thất to lớn trong trận chiến này.
Chàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng, thân hình thiếu niên hết sức thê lương.
Nhưng lúc đi đến bước này, Diêu Dũng chỉ có hai kết cục ——
“Tẩu tẩu…” Giọng chàng mệt mỏi: “Có những con đường đã định trước phải đi một mình.”
“Ai cũng không thể đi cùng.”
Kia là từ đường Vệ gia, hôm nay cửa từ đường đang mở, nến trên bàn thờ đang cháy, ánh đèn chập chờn, soi rõ danh tự trên bài vị.
Vệ Uẩn chậm rãi ngước mắt, nhìn bốn chữ lớn “Thiên cổ lưu danh” nơi cuối hành lang.
Vệ Uẩn cắn răng, nhưng lại không thể kiềm chế được cổ họng tanh ngọt, răng môi chàng khẽ run.
Kia là từ đường Vệ gia, hôm nay cửa từ đường đang mở, nến trên bàn thờ đang cháy, ánh đèn chập chờn, soi rõ danh tự trên bài vị.
“Tẩu tẩu…” Giọng chàng mệt mỏi: “Có những con đường đã định trước phải đi một mình.”
Vệ Uẩn nhìn tên của họ, chậm rãi mở miệng: “Cũng không cần ai đi cùng.”
Những con đường này khổ như thế, bẩn như thế, khó khăn như thế, hà tất phải kéo người khác xuống nước, lăn lộn cùng mình nơi vũng lầy nhân thế?
Dứt lời, Vệ Uẩn bước nhanh về phía từ đường, sau đó “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng lại.
Sở Du đứng trên hành lang, ánh mắt dần dần hướng lên, nhìn hàng chữ vàng nền đen ——
Thiên cổ lưu danh.
Vi lơi ích cá nhân mà hàng vạn ng ngã xuống!
Chỉ vì sự hèn nhát của một người mà khiến bảy vạn người phải chôn thây sa trường. Đau lòng, đau lòng quá
IQ của VU cao thật!
Cảm ơn editor quá quá nhiều, edit mượt ơi là mượt, mấy đoạn này quyền mưu ko, mà edit quá chời dễ hiểu
Diêu Dũng chết ko hết tội
Vì bản thân mà hy sinh biết bao nhiêu người
“chín vạn đấu với hai mươi vạn”-> Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn …
Đáng lý ra không cần phải hi sinh như vậy. Tuy rằng ngay từ đầu không ai chọn phản bội quốc gia, lựa chọn của DD quá đáng hận. Nhân vật này còn chưa xuất hiện hay có thoại nhưng đáng chết trăm ngàn lần