Sơn Hà Chẩm – Chương 56 (2)

Chương 56 (2)

Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ đã chết thế nào

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn lên đến mặt đất liền đi thẳng đến phòng Vương Lam sinh nở. Đến cửa, chàng thấy Tưởng Thuần dìu Liễu Tuyết Dương và Sở Du đứng ở cửa, vẻ mặt sốt ruột.

Bên trong không có động tĩnh gì, ngược lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Liễu Tuyết Dương lặp lại: “Sẽ không sao chứ nhỉ?”

Tưởng Thuần đứng một bên an ủi Liễu Tuyết Dương, bà mới tạm thời bình tĩnh lại một chút.

Vệ Uẩn tới bên cạnh Sở Du, hỏi thăm: “Lục tẩu thế nào rồi?”

“Không có tin tức chính là tin tốt.” Sở Du cũng không lo lắng, cười nói: “Cứ chờ thôi.”

Dt li, S Du nhìnthy vt máuļtrên vt áoıca V Un.Hin gi lúcìnào chàng cũngmc y phcĩmàu trng, lúcdính máu trôngvô cùng nibt. S Duhơi nghi hoc:íKhông phi chļhi mt chútóthôi à, saoili đt nhiên}ra tay?”

“Hm?”ïV Un cúiàđu nhìn vtĺáo mình, sau,đó đáp quaáloa: “Hi raÎvài chuyn, điìlát na đõs nói vi³tu.”

Bây giÍS Du đanglo cho VươngļLam nên cũng¸không có lòng]d truy hi.

Điđến ti, cuiɨcùng Vương Lamcũng sinh conthun li ,úbà m bếem bé sơsinh ra, cưinói vi Liu]Tuyết Dương: “Chúcmng lão phunhân, là mtİv công t!”}

Liu Tuyết Dươngcn thn mũly em bé.S Du điĺvào trưc, nhìnthy Vương Lamcòn nm trênđgiưng, phòng đymùi máu tanh,nàng ti chđi phu hi:ıLc phu nhânơkhông sao ch?”

“Hi bm Điĩphu nhân, Lcphu nhân khôngquá đáng ngi.”í

“A Du…

GingVương Lam truynt trên giưngti, S Du,vi vàng bưcqua, ngi xung:ĩ“Ta đây, saoĨthế?”

V đihip kia… VươngôLam suy yếuĨhi: “Vn khoch?”

Nghe nàngíhi chuyn ThmHu, S Dungn ngưi, chnìch mt lúc:(Chc làvnìkho đi?”

“TaÏcm thy đóĩlà ngưi tt…Vương Lam nhìn:S Du, nhging nói: “NếuЇngưi đó khôngphm sai lmĮgì ln thìhãy nói viTiu Tht coiĭnhư b qua…į

S Du mmĩcưi: “Cô loũtnh dưng cơth trưc đi,Įđng lo lngÏnhng chuyn này.Ta s nóiÎvi Tiu Tht.”

Vương Lam nghevy mi gtýđu yên tâm.

SDu thy VươngíLam đã mtmi nên đénàng ng trưc.Liu Tuyết Dươngïôm hài tìbưc vào, nhýnhàng đt bên cnh. SDu nhưng choTưng Thun vàLiu Tuyết Dương{trông chng, sauîđó đi rangoài.

Đến ca, VơUn vn cònđng đi. SDu nhìn vĨmt chàng loìlng, bèn nói:Không có chuyngì, đ yênàtâm đi.”

ViUn gt đu,³gương mt giãnơra rt nhiu.ĪHai ngưi điìdo loanh quanhivi nhau trênhành lang, cũngchng biết làđi v hưngýnào. S Dusuy nghĩ hi:“Cái tên ThmHu đó chcgì đ màkhiến đ phiđích thân raìtay?”

V UnĬkhông lên tiếng,có rt nhiuth đè nngjlên ngưi chàng,nhưng chàng khôngàth nói. SīDu nhn raũcm xúc chàngbt n, caumày hi: “Có¹chuyn gì sao?”

“Cui cùng đícũng biết… VýUn khng chếùng điu, cgi bình tĩnh:ɪVì sao lúcđó ph thânĩli xut binh.”İ

S Du chtdng bưc, quay°đu li nhìnЇchàng. V Unđng trên hành¸lang, v mtđim tĩnh, chmrãi m ming:Thm Hu nóivi đ, hnlà gian tếca Diêu Dũng[đt BcếĐch. Mùng byìtháng chín, hnèđã biết trưcĩBc Đch sếgi v chiếnãbi d phɩthân đ rakhi thành, sauđó khiến choph thân đtruy kích ri,mai phc Bch Đế Cc.ùThế là hntruyn tin choDiêu Dũng, boDiêu Dũng chunľb sn sàng.”}

S Du gtđu, suy đoán:“Diêu Dũng khôngjnói cho phthân đ biết?”¸

“Có nói.” Vîmt V Unmang theo sÏtrào phúng: “NếuĮnhư Diêu DũngÎkhông nói choph thân đbiết chuyn này,Ïnếu như khôngphi bn hlp ra phươngĩán đòi hiĩph thân đ³phi ra khithành truy kíchthì ph thânđ cn trngc đi, làmđsao biết rõɨcó by màvn đui theo?”Í

Thế S Dusuy nghĩ mtÎlát, chm rãiénói: “Thế chngl là Diêu]Dũng bàn bctương kế tukế vi phjthân đ, cuicùng Diêu Dũngli b mcph thân đ°

S Du khôngnói tiếp.

Đem th¸đon chính trnhư vy đtlên ngưi quânĩnhân tht làquá tàn nhn.

VUn nghe thế,nhưng li lcđu.

“Tu nh báocáo thng kêcui cùng trongtrn Bch ĐếíCc là baonhiêu đu viĩbao nhiêu không?”

“Hai mươi vnđu vi byivn?”

S Dunghiêm túc nhīli, V UnÏnhc nh nàng:Nhưng Thm Huìnói, tin tcÏhn nhn đưclà trong Bch]Đế Cc maiêphc mưi vnɩbinh mã.”

SDu sng s,ĩThm Hu nóiítrong Bch ĐếĩCc có mưivn binh mã,°nhưng trong chiếnũbáo cui cùngílà hai mươivn mai phc Bch ĐếCc. Như vyìhoc là ThmHu nói di,hoc là ngưiĬkim kê nóidi. Nhưng lúcđó, V Unăđang tichiến trưng, nếuÏ sau trnâchiến mà biếnmưi vn lênthành hai mươivn ngay dưiómí mt chàng,ée rng khôngth.

Lúc đó thith Bc ĐchĮti Bch ĐếCc đã gnmưi vn… VĩUn bình tĩnhnói: “Cho nêns liu Thm)Hu cho làíkhông đúng.”

Vyèlà hn nóidi?”

“Tu cóbiết Tô Tralà ngưi thếnào không?”

VíUn đt nhiênàr ngot sangNh hoàng tBc Đch TôTra. S Duúngm nghĩ mtĺlát, vi soátìli quan hĩhoàng tht BcđĐch mt chút.

Tôjtra này làĨNh hoàng t,nhưng mu thânįhn li xutthân là t(n. Năm ykhi hn cònbé, mu thânıhn phm tiýnên b banîcho cái chết.T đó, hnđưc Hoàng hunhn nuôi, cũngìxem như bidưng tr thđc lc cho]Lc hoàng t,cũng chính làõThái t TôàXán.

Thế nhưng nănglc Tô Traînày quá nibt. Cui cùnglúc Tô Xánlên ngôi, TôÍTra đã đcbá mt phương,hoàn toàn cónăng lc tįlp làm vua.Chng qua hnÍtrung thành tntâm, cho nênhai huynh đĨvn không ny}sinh rn nt.

“CóÎth tu chưatng đánh nhauìvi hn, nhưngTô Tra làīngưi vô cùngnhy bén. Tunghĩ xem, ThmHu là đaótr ra điì Hoa Thành,ĩsao Tô TraĨli có thìtin tưng hn:như vy? MàThm Hu dưiìtrưng Tô Tra°li có thânphn gì? Btquá ch làЇquan tiên phong.Mt quan tiênphong thì làmsao có thbiết đưc chuyngài by maiơphc quân ta?ùHơn na, hncòn biết chínhxác c thcó bao nhiêungưi?”

“Nếu khôngphi Thm Huĺphn quc, thìchính là TôãTra c ýigiăng by.”

SăDu nghe hiuli V Un,Īnàng nhíu mày.

Vmt V Unītrm lng: “Nóicho diêu dũng,e cũng làý ca TôTra. Ln xutquân này, hnÍlà Diêu Dũngnhn đưc tin,Thái t thíchólàm ln, hámcông to, choòrng đây là¹cơ hi ngànnăm có mt.ļSau đó, hnbo Diêu Dũngvà ph thânèđ tương kếtu kế. Lúcy, Diêu Dũngngm giu chínvn quân mã Bch Thành,ívì thế đến¹Bch Đế Ccímai phc trưc.ïCòn quân điìV gia thì¹ba vn trúíthành, by vnínghênh đch. Vntưng vi stinh nhu caquân đi Vİgia, cng thêmòDiêu Dũng làmưi bn vn,t thành thếícc tn dit.ăAi ng ngayt đu, tinɩtc đó đãơlà gi.”

Dứt lời, Vệ Uẩn chậm rãi khép mi, lồng hai tay vào tay áo, khàn giọng nói: “Lúc phụ huynh đệ bị vây trong cốc mới phát hiện chẳng phải là mười vạn quân, mà là tròn trĩnh hai mươi vạn.”

Sở Du nhận ra chàng không ổn, lo lắng nói: “Tiểu Thất…”

Mà trong cung vốn tai mắt của Thái tử và Diêu Dũng đông đảo, thư tín của Vệ Trung có lẽ chẳng thể tới được tay Hoàng đế.

“Còn Diêu Dũng biết dù cộng thêm toàn bộ quân lực Bạch Thành cũng chỉ mới mười chín vạn. Nếu như trận này cố đánh, e rằng chín vạn nhân mã trong tay ông ta chẳng còn lại bao nhiêu.”

Hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán và trực giác của mình rằng Thái tử thích làm lớn, hám công to, để Vệ gia gánh tội. Nhưng căn bản ông ta không thể tưởng tượng được Diêu Dũng tiếc quân của mình, sợ Hoàng đế trách tội, vì vậy lấy bảy vạn người để che giấu sự vô năng của bản thân!

Sở Du nhìn chàng, vô số thương xót trong lòng trào dâng.

Sở Du hiểu cục diện mà Vệ Uẩn liên tưởng ra, bổ sung toàn bộ suy nghĩ của Diêu Dũng cho chàng. Sau khi nói xong, nàng im lặng quan sát Vệ Uẩn.

Chàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng, thân hình thiếu niên hết sức thê lương.

Vệ Uẩn nhìn tên của họ, chậm rãi mở miệng: “Cũng không cần ai đi cùng.”

Kiếp trước, dưới sự không có bất kỳ người nào trợ giúp, Vệ Uẩn lại có thể trở mình từ trong tuyệt cảnh, xách đầu Diêu Dũng vào cung, ép Hoàng đế truy phong Vệ gia. Điều đó cho thấy đầu óc và thủ đoạn của chàng đều vô cùng cao minh.

Nhưng chàng lại có thể biết rõ chẳng những Diêu Dũng đã nói cho Vệ Trung, lại còn chuẩn bị sẵn một kế sách. Ngay từ ban đầu, không có bất kỳ ai muốn phản bội quốc gia.

Sau này cục diện văn Cố võ Vệ chắc chắn không phải do Vệ Uẩn may mắn có được.

Sở Du hiểu cục diện mà Vệ Uẩn liên tưởng ra, bổ sung toàn bộ suy nghĩ của Diêu Dũng cho chàng. Sau khi nói xong, nàng im lặng quan sát Vệ Uẩn.

Dù biết là thế, nhưng trước giờ dáng vẻ Vệ Uẩn ở bên cạnh nàng luôn là hiền lành vô hại. Cho nên trong một quãng thời gian dài, thậm chí nàng cảm thấy đây là một chú chó nhà ngoan ngoãn, lúc không vui thì cùng lắm chỉ há miệng nhe răng, đôi lúc có phần ngô nghê.

Sở Du vội nói, Vệ Uẩn dừng bước.

Nếu không nhờ Vệ Uẩn đích thân đi thăm dò địa hình, biết phân biệt hết chủng loại ngựa rồi suy ra Diêu Dũng có mặt tại đó, e là chính Thẩm Hữu cũng không biết tin tức của hắn lại được sử dụng như vậy.

Tuy nhiên vào thời khắc này, Sở Du mới phát hiện làm sao có thể dùng từ “ngô nghê” để hình dung con người này chứ?

“Đệ không sao.”

Thiên cổ lưu danh.

Chỉ bằng lời khai Thẩm Hữu, cộng thêm khảo sát chiến trường, chàng lập tức có thể từ những mảnh vụn mà suy trở về nguyên dạng vốn có.

Chẳng qua về sau, tất cả mọi người đi trên con đường của mình, vì tính cách bản thân mà “bị buộc” đi lên con đường khác nhau.

Tất cả mọi người nghe chuyện Thẩm Hữu nói, phản ứng đầu tiên là Diêu Dũng có vấn đề, Diêu Dũng không hề nói cho Vệ Trung.

Như thế này sao có thể không sao?Chính vì tầng tầng lớp lớp màu sắc tự vệ thế này khiến Diêu Dũng lớn gan.

Nhưng chàng lại có thể biết rõ chẳng những Diêu Dũng đã nói cho Vệ Trung, lại còn chuẩn bị sẵn một kế sách. Ngay từ ban đầu, không có bất kỳ ai muốn phản bội quốc gia.

Chỉ bằng lời khai Thẩm Hữu, cộng thêm khảo sát chiến trường, chàng lập tức có thể từ những mảnh vụn mà suy trở về nguyên dạng vốn có.

Sở Du lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Chẳng qua về sau, tất cả mọi người đi trên con đường của mình, vì tính cách bản thân mà “bị buộc” đi lên con đường khác nhau.

“Còn Diêu Dũng biết dù cộng thêm toàn bộ quân lực Bạch Thành cũng chỉ mới mười chín vạn. Nếu như trận này cố đánh, e rằng chín vạn nhân mã trong tay ông ta chẳng còn lại bao nhiêu.”

Hôm nay chàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

Vệ Uẩn chậm rãi ngước mắt, nhìn bốn chữ lớn “Thiên cổ lưu danh” nơi cuối hành lang.

Sở Du lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Còn Vệ Uẩn không hề mở mắt, bàn tay chàng giấu trong tay áo khẽ run, chỉ tiếp tục suy đoán của mình: “Ông ta xưa nay nhát gan, chuyện vượt ngoài dự liệu, e là đã sớm sợ mất mật, cộng thêm ông ta vốn không có bất kỳ qua lại gì với quân đội Vệ gia. Phụ huynh đệ vừa chết, từ đó về sau ông ta còn có thể trở thành nguyên soái.”

Trong mắt Vệ Uẩn tràn đầy sự lạnh lẽo. Chàng siết quả đấm, giọng nói run rẩy: “Tẩu tử, đệ không sao.”

Cho nên có lẽ cục diện này bắt đầu là vô tình.

Có thể mọi người biết rõ Diêu Dũng khiến Vệ gia gánh tội, đùn đẩy trách nhiệm, nhưng lại không thể tưởng tượng được đây không chỉ là đẩy trách nhiệm mà là bảy vạn người này đáng lý không chết, trận này vốn có thể thắng!

Nhưng lúc đi đến bước này, Diêu Dũng chỉ có hai kết cục ——

Kiếp trước, dưới sự không có bất kỳ người nào trợ giúp, Vệ Uẩn lại có thể trở mình từ trong tuyệt cảnh, xách đầu Diêu Dũng vào cung, ép Hoàng đế truy phong Vệ gia. Điều đó cho thấy đầu óc và thủ đoạn của chàng đều vô cùng cao minh.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn ánh mắt nàng, không biết vì sao, bỗng nhiên sản sinh ra rất nhiều sự thảm hại, khàn giọng nói: “Đệ muốn yên tĩnh một mình, đệ đi trước.”

Hoặc là cùng Thái tử nhận tội, gánh vác tổn thất to lớn trong trận chiến này.

Dù biết là thế, nhưng trước giờ dáng vẻ Vệ Uẩn ở bên cạnh nàng luôn là hiền lành vô hại. Cho nên trong một quãng thời gian dài, thậm chí nàng cảm thấy đây là một chú chó nhà ngoan ngoãn, lúc không vui thì cùng lắm chỉ há miệng nhe răng, đôi lúc có phần ngô nghê.

Hoặc là đóng ở trên núi, trơ mắt nhìn Vệ gia toàn quân bị diệt ở Bạch Đế Cốc, rồi trong thời khắc cuối cùng mới qua quít cứu viện, vờ như từ Thanh Châu tới, tập kích bất ngờ.

Sau này cục diện văn Cố võ Vệ chắc chắn không phải do Vệ Uẩn may mắn có được.

Tướng sĩ bên dưới không biết chuyện gì xảy ra, binh hoang mã loạn, chỉ biết đằng trước bảo xông lên thì xông lên, bảo đứng yên thì đứng yên.

Diêu Dũng không phải không đánh, chỉ là hắn chờ sau khi cả nhà Vệ gia ngã xuống rồi mới đánh, lúc đó còn tác dụng gì chứ?

Từ đầu tới cuối, trận đánh này đều là mưu kế bí mật của ba người gồm Thái tử, Diêu Dũng và Vệ Trung. Vệ Trung chết, ai cũng không thể biết được sự thật.

Từ đầu tới cuối, trận đánh này đều là mưu kế bí mật của ba người gồm Thái tử, Diêu Dũng và Vệ Trung. Vệ Trung chết, ai cũng không thể biết được sự thật.

Mà trong cung vốn tai mắt của Thái tử và Diêu Dũng đông đảo, thư tín của Vệ Trung có lẽ chẳng thể tới được tay Hoàng đế.

“Ai cũng không thể đi cùng.”

Hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán và trực giác của mình rằng Thái tử thích làm lớn, hám công to, để Vệ gia gánh tội. Nhưng căn bản ông ta không thể tưởng tượng được Diêu Dũng tiếc quân của mình, sợ Hoàng đế trách tội, vì vậy lấy bảy vạn người để che giấu sự vô năng của bản thân!

Hôm nay chàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

Chính vì tầng tầng lớp lớp màu sắc tự vệ thế này khiến Diêu Dũng lớn gan.

Cũng chính vì thế, nếu như không phải Thẩm Hữu nói ra chuyện lúc đó, mọi người hẳn đều chỉ suy đoán rằng Diêu Dũng đẩy hết trách nhiệm trận đánh này cho Vệ Trung.

Tuy nhiên vào thời khắc này, Sở Du mới phát hiện làm sao có thể dùng từ “ngô nghê” để hình dung con người này chứ?

Nếu không nhờ Vệ Uẩn đích thân đi thăm dò địa hình, biết phân biệt hết chủng loại ngựa rồi suy ra Diêu Dũng có mặt tại đó, e là chính Thẩm Hữu cũng không biết tin tức của hắn lại được sử dụng như vậy.

Có thể mọi người biết rõ Diêu Dũng khiến Vệ gia gánh tội, đùn đẩy trách nhiệm, nhưng lại không thể tưởng tượng được đây không chỉ là đẩy trách nhiệm mà là bảy vạn người này đáng lý không chết, trận này vốn có thể thắng!

Nếu Diêu Dũng dốc hết toàn lực, không tiếc binh mã, liều chết phản kháng cùng Vệ gia thì lấy sự dũng mãnh bảy vạn trảm mười vạn của Vệ gia, chín vạn đấu với hai mươi vạn, sao lại không thể thắng?!

Còn Vệ Uẩn không hề mở mắt, bàn tay chàng giấu trong tay áo khẽ run, chỉ tiếp tục suy đoán của mình: “Ông ta xưa nay nhát gan, chuyện vượt ngoài dự liệu, e là đã sớm sợ mất mật, cộng thêm ông ta vốn không có bất kỳ qua lại gì với quân đội Vệ gia. Phụ huynh đệ vừa chết, từ đó về sau ông ta còn có thể trở thành nguyên soái.”

Vệ Uẩn cắn răng, nhưng lại không thể kiềm chế được cổ họng tanh ngọt, răng môi chàng khẽ run.

Dứt lời, Vệ Uẩn bước nhanh về phía từ đường, sau đó “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng lại.

Sở Du nhận ra chàng không ổn, lo lắng nói: “Tiểu Thất…”

“Đệ không sao.”

Trong mắt Vệ Uẩn tràn đầy sự lạnh lẽo. Chàng siết quả đấm, giọng nói run rẩy: “Tẩu tử, đệ không sao.”

Như thế này sao có thể không sao?

Sở Du nhìn chàng, vô số thương xót trong lòng trào dâng.

Sở Du đứng trên hành lang, ánh mắt dần dần hướng lên, nhìn hàng chữ vàng nền đen ——

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn ánh mắt nàng, không biết vì sao, bỗng nhiên sản sinh ra rất nhiều sự thảm hại, khàn giọng nói: “Đệ muốn yên tĩnh một mình, đệ đi trước.”

“Ta đi với đệ.”

Những con đường này khổ như thế, bẩn như thế, khó khăn như thế, hà tất phải kéo người khác xuống nước, lăn lộn cùng mình nơi vũng lầy nhân thế?

Diêu Dũng không phải không đánh, chỉ là hắn chờ sau khi cả nhà Vệ gia ngã xuống rồi mới đánh, lúc đó còn tác dụng gì chứ?

Sở Du vội nói, Vệ Uẩn dừng bước.

Hoặc là cùng Thái tử nhận tội, gánh vác tổn thất to lớn trong trận chiến này.

Chàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng, thân hình thiếu niên hết sức thê lương.

Nhưng lúc đi đến bước này, Diêu Dũng chỉ có hai kết cục ——

“Tẩu tẩu…” Giọng chàng mệt mỏi: “Có những con đường đã định trước phải đi một mình.”

“Ai cũng không thể đi cùng.”

Kia là từ đường Vệ gia, hôm nay cửa từ đường đang mở, nến trên bàn thờ đang cháy, ánh đèn chập chờn, soi rõ danh tự trên bài vị.

Vệ Uẩn chậm rãi ngước mắt, nhìn bốn chữ lớn “Thiên cổ lưu danh” nơi cuối hành lang.

Vệ Uẩn cắn răng, nhưng lại không thể kiềm chế được cổ họng tanh ngọt, răng môi chàng khẽ run.

Kia là từ đường Vệ gia, hôm nay cửa từ đường đang mở, nến trên bàn thờ đang cháy, ánh đèn chập chờn, soi rõ danh tự trên bài vị.

“Tẩu tẩu…” Giọng chàng mệt mỏi: “Có những con đường đã định trước phải đi một mình.”

Vệ Uẩn nhìn tên của họ, chậm rãi mở miệng: “Cũng không cần ai đi cùng.”

Những con đường này khổ như thế, bẩn như thế, khó khăn như thế, hà tất phải kéo người khác xuống nước, lăn lộn cùng mình nơi vũng lầy nhân thế?

Dứt lời, Vệ Uẩn bước nhanh về phía từ đường, sau đó “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng lại.

Sở Du đứng trên hành lang, ánh mắt dần dần hướng lên, nhìn hàng chữ vàng nền đen ——

Thiên cổ lưu danh.

 

4.8 27 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

220 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Hà
Thanh Hà
4 Năm Cách đây

Vi lơi ích cá nhân mà hàng vạn ng ngã xuống!

Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Chỉ vì sự hèn nhát của một người mà khiến bảy vạn người phải chôn thây sa trường. Đau lòng, đau lòng quá

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

IQ của VU cao thật!

Trần Nguyễn
Trần Nguyễn
3 Năm Cách đây

Cảm ơn editor quá quá nhiều, edit mượt ơi là mượt, mấy đoạn này quyền mưu ko, mà edit quá chời dễ hiểu

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Diêu Dũng chết ko hết tội

Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Vì bản thân mà hy sinh biết bao nhiêu người

Nhật Anh
Nhật Anh
1 Năm Cách đây

“chín vạn đấu với hai mươi vạn”-> Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn …

Đáng lý ra không cần phải hi sinh như vậy. Tuy rằng ngay từ đầu không ai chọn phản bội quốc gia, lựa chọn của DD quá đáng hận. Nhân vật này còn chưa xuất hiện hay có thoại nhưng đáng chết trăm ngàn lần

19 dau 20.png
220
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!