Sơn Hà Chẩm – Chương 56 (3)

Chương 56 (3)

Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ đã chết thế nào

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nhìn bốn chữ kia, hồi lâu không nói. Trường Nguyệt hơi khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người nhìn gì vậy?”

Sở Du không đáp. Vãn Nguyệt khoác áo cho Sở Du, ôn hoà nói: “Phu nhân, mọi chuyện rồi sẽ qua đi.”

“Quá khứ rồi sẽ qua đi.” Sở Du quay đầu, thấp giọng thở dài: “Chỉ là ta đau lòng.”

“Cuộc đời này của ta…” Sở Du thật lòng nói: “Chưa bao giờ đau lòng vì một người đến thế.”

Kiếp trước nàng chưa từng đau lòng như thế vì Cố Sở Sinh, bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy Cố Sở Sinh sẽ không ngã xuống, tất cả đau đớn sẽ không đánh gục được hắn, tất cả khó khăn sẽ không ngăn cản được hắn.

Còn V Un kiếp này,:rõ ràng chàngjvà thiếu niênC S Sinhĩchng khác nhauĩlà my, cìhai đu làgia đình gpưnn, đu làĩt mình đnglên ln na.íNhưng lúc SàDu nhìn chàngbưc đi nghiêngìng, khi chàngnói câu “Cónhng con đưngũđã đnh trưcèphi đi mtímình, lòngnàng cht qunÏđau.

Nàng đau lòngЇvì ngưi này.

Đâylà ln đutiên S Duphát hin, tìnhcm mà nàngĩdành cho đatr này đãôsm vưt quađo đc vàý thc tráchĩnhim mà nàngnghĩ.

S du buôngưtiếng th dài,bưc ti, chmtay lên khungđca. Hi sau,rt cuc nàng}ch gi mttiếng: “Tiu Tht.”ĩ

Ngưi bêntrong không đáp,ĺchàng ngi qutrên đm bđoàn, tháo xungângc quan, vmt tĩnh lngưnhìn bài v.

Chàngcm giác nhngbài v kiata như tngjđôi mt mt,íchăm chú nhìnchàng, quan sát)chàng, yêu cuchàng phi thngísng lưng, ghiɪtc n nưcthù nhà tronglòng.

Thế gii canhng ánh mtfđăm đăm nàyínhìn xung, triôđông rét but,đt đá đóngįbăng, khc nghitnhư vy.

Thế nhưngvào lúc này,dưng như trongđêm đông tuyếtlnh có ngưimang theo kếtîđăng(*) m ápíbưc đến.

(*) Kếtíđăng (桔灯) :mình không trara đnh nghĩa,nhưng mình đoánélà đèn quiquýt hoc đènÍlng hình ququýt.

Khi nàng đến,ĩánh nng chiếuĪkhp không trungáđt tri, hòatan băng tuyếtxuân khê(*), dunghòa bóng đêmvi minh nguyt.

(*)ĨKhê: con sui

Nàngìđng ngoài ca,įkh nói: “TiuTht, đ đngêbun. Dù choph huynh đíkhông còn, nhưngsau này còncó ta.”

“Tuītu s ýcnh đ, đĨđng s, nhé?”I

V Un khônglên tiếng, chàngЇnhìn ngn đènlp loè trưcĩmt, ánh đènìkia chiếu ritên V Quânúphía trên.

Chàng cm³giác ta nhưhuynh trưng trưcmt, li tanhư có đôiİphn không ging.

Skhác bit kiakhiến chàng không¹dám lên tiếng.âChàng không hiulà vì sao,İch có ththng lưng, nhmmt, không nóimt li.

S DuЇđi mt lát,thy bên trong,không có tiếngíđng, nàng thdài, nói: “Tav trưc, đângi mt látri cũng vđi thôi. Túđưng lnh lo,đng đ cmĩlnh.”

Nói xong,ĩnàng xoay ngưiquay v hưngăphòng mình.

Đi bưcchân ca nàngõđã hoàn toànđi xa, cuicùng trái timăV Un mi[yên tĩnh.

S Duɪvn lo lngV Un quáêđau lòng, nhtìthi chm chpİc đêm chưaãng, c luônùhi thăm tintc ca VUn. Đi cuiĺcùng V Unàđi ng ri,ĩnàng mi thphào an tâmyên gic.

Hôm sauthc dy, SíDu vi vàngЇđi tìm VĺUn. Sáng hômđó mt trichiếu ri, ánhnng sm maiõrt đp. Khiànàng đến đãnhìn thy VUn đang ngi}trên hành lang,°cúi đu chomèo ăn.

Không biết)t lúc nào,chàng hc theojdáng v nhngócông t quýítc Hoa Kinh,bt chưc mctrưng sam tay,rng hoa l,ıđi ngc quanichm tr tinhxo.

Lúc chàng cúiđu trêu chcļmèo, ng tayáo rũ xungđt. Chàng vutlông mèo con,{chú mèo kiafdưng như rtôdính chàng, cãti c luidưi tay chàng.

SDu nhìn thyòV Un nhưvy thì thphào, bưc lênhi: “Xem raéhôm nay tâmtrng đ kháũtt nh?”

Đat tu tuquan tâm.” VïUn mm cưi:Ī“Cũng xem nhưkhông t.”

Nghĩıthông ri?”

SDu đng phíasau chàng, chàngcũng không ngina, ôm mèojcon đng lên,êđi cùng SDu v phíaphòng ăn.

Vađi, V Unva đáp: “Làmgì có nghĩɩthông thay khôngíthông? Chuyn cũngđã xy ra,jchng qua đbiết h rađi thế nàonên hơi đaubun chút thôi.”

“Diêu Dũng skhông có kếtâcc tt.” SDu vng vàan i, kiếptrưc Diêu Dũngcũng là bV Un xáchõđu đến Ngthư phòng.

Nghe nóithế, V Unđcưi ôn hoà:Phi, đ tin.”ê

“Tiu Tht… S¹Du do dchc lát, rtícuc nói: “Mcdù Diêu Dũnglàm nhng chuynínày rt khôngĩđúng, nhưng tahi vng đĨđng b ôngİta nh hưng,trên đi nàyìvn còn rtnhiu ngưi tt.”

“Tu tu munnói gì?” VfUn vut lông[mèo, tht rachàng đã hiu³ý ca SDu, nhưng biếtɨmà vn hi.íS Du thdài: “Ta sđ đi đưngnghiêng.”

V Unkiếp trưc khómà nói ²xu hay khôngxu.

Chàng giết ngưiĩnhư ngoé, tngùđ sát toànếthành đ thĺuy quân đch.ĩĐi vi kõthù, th đonxưa nay cachàng không đưcÎxem là quangưminh chính đi.

Nhưng)mt khác, chàngchng đ biênàcnh phương BcìĐi S, chàngbo v anơnguy Đi S¹mưi hai năm.Đi vi ngưitt vi chàng,¸chàng hành sơquang minh liĮlc.

Nhưng nếu cóth, S Duvn hi vngùcác loi bitãdanh Diêm vươngõlinh tinh kias không bámly V Un.

Vnlà danh tưngìthiếu niên, hàtt gì phiítr thành gianhùng(*)?

(*) Gian hùng:tham vng, lmmưu mô, xoếquyt, không t}th đon.

V Unnghe xong liS Du nói,²chm rãi mmcưi.

“Tu tu yêntâm đi.” Tayũchàng đt trênngưi mèo con,)vut nh bơlông mèo mmâmi tng cái{mt: “Đi ngưichng qua cũngch là tu}hành, mun cu³xut thế, trưcphi nhp thế.ıTri qua điìbi, đi kh,ĩđi ác tihng trn, nhưngĨvn có th)gi vng bntâm, đó miílà đi thin.”j

Đ nghĩ, ttįc nhng gìmà đ triqua đu chlà tu hành.”V Un khomïlưng, th mèoxung đt: “ĐãÏđi qua rithì chính làviên mãn, chonên đ không:vi.”

Đ sôkhông đi đưngnghiêng, tu tu³yên tâm.”

Đưngõcó đèn sáng,ļdù cho hngtrn che mt,¸cũng có thônương theo ánhơđèn mà đi.

Cóâđiu V Uns không nóiínhng li này.ăChàng dn dnphát hin dưngľnhư có nhngɪli không nênnói ra ming.

ThyïV Un nghĩthoáng, S Ducũng yên lòng.ĮSau khi hànhuyên vài câuvi V Un,ĩnàng bèn điɨthăm Vương Lam.

Lúc đến, Vương Lam đang nằm trên giường viết gì đó. Sở Du vén rèm bước vào, mỉm cười hỏi: “Đang viết gì đấy?”

Vương Lam: Huhuhu, tại sao lại đối xử với đại hiệp như vậy.

(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.

Sở Du bị Sở Cẩm quát mà sững người, Sở Cẩm mím chặt môi: “Tỷ tỷ, tim người đều là thịt. Chàng đối tốt với muội, không phải muội không biết.”

“Ta nghe nói vị tráng sĩ bị nhốt trong địa lao kia là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng dù sao huynh ấy đã cứu ta, ta lại không cứu được huynh ấy, nên định tặng thức ăn ngon, xem như báo ân.”

“Ta nghe nói vị tráng sĩ bị nhốt trong địa lao kia là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng dù sao huynh ấy đã cứu ta, ta lại không cứu được huynh ấy, nên định tặng thức ăn ngon, xem như báo ân.”

Dứt lời, Vương Lam mím môi, hơi ngại ngùng nói: “Ta đang viết thư, chứng minh đây là thức ăn báo ân, để huynh ấy không phải lo lắng.”

Dứt lời, Vương Lam mím môi, hơi ngại ngùng nói: “Ta đang viết thư, chứng minh đây là thức ăn báo ân, để huynh ấy không phải lo lắng.”

Sở Du nghe xong cũng gật đầu qua loa: “Cũng tốt.”

Nàng không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Hữu cho nên hắn nói cái gì thì cứ thế ấy. Nàng nhanh chóng đưa cơm rồi mang thư trở về cho Vương Lam.

Sở Du đã biết lý do Vệ Uẩn nhốt Thẩm Hữu. Chuyện này đại khái không thể đổ lên người Thẩm Hữu, hôm nay nhốt hắn cũng chỉ vì sợ Vệ Uẩn đoán sai, cho nên tạm thời không thả người mà thôi.

Mặc Thư Bạch: Thẩm Hữu, những nhân vật khác khiếu nại rằng kịch bản của anh rất đặc sắc. Vấn đề này, anh thấy thế nào?

Nghe Sở Cẩm nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng đặt chén trà xuống, thở dài: “A Cẩm, chuyện trên chiến trường không thể tùy theo ý muội được. Nếu như muội lo lắng Tống thế tử bất trắc sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của muội, vậy thì muội không cần lo…”

Vương Lam muốn tặng, Sở Du giúp nàng tặng.

Vở kịch nhỏ

Vương Lam không những chuẩn bị cơm nước, còn có một tờ giấy, trên đó viết: Ân công cứu giúp, thiếp cảm kích khôn xiết, đặc biệt chuẩn bị thức ăn, hi vọng ân công vui lòng nhận.

Sở Du biết nàng muốn nói gì, bảo người dẫn nàng vào. Sở du nhìn vẻ mặt nôn nóng của Sở Cẩm, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Thẩm Hữu cầm tờ giấy, cười khẩy, nói với Sở Du: “Cô chuyển lời của ta cho cô ta, biết rõ ân công đang bị nhốt mà còn không tới cứu, lấy một bữa ăn ngon để tống cổ, cô ta nghĩ ta là ăn mày hả?! Ta chạy không thoát là tại cô ta, cô ta phải chịu trách nhiệm!”

Sở Du không lên tiếng. Hồi sau, nàng mới chậm rãi đáp: “Tim người đều là thịt, Vệ Uẩn đối tốt với tỷ, tỷ cũng không phải không biết. Nếu tỷ đã biết, sao tỷ có thể bảo đệ ấy mạo hiểm như vậy? Hôm nay tại sao Tiểu Thất còn đợi ở Hoa Kinh, muội xem mà không rõ sao?”

Ngày xuân, biên cảnh truyền đến tin tức Tống Văn Xương bị bao vây.

Sở Du có hơi bất đắc dĩ, Thẩm Hữu ngẫm nghĩ: “Thôi, ta nói rồi, không chừng cô không chuyển lời. Cô lấy giấy bút tới đây, ta viết thư cho cô ta, viết xong cô ta phải trả lời trên giấy cho ta xem mới được!”

Sở Du nghe xong cũng gật đầu qua loa: “Cũng tốt.”“Tỷ tỷ.” Nàng ta quỳ xuống: “Coi như muội cầu xin tỷ, cứu chàng đi.”

Sở Du: “…”

Sở Du có hơi bất đắc dĩ, Thẩm Hữu ngẫm nghĩ: “Thôi, ta nói rồi, không chừng cô không chuyển lời. Cô lấy giấy bút tới đây, ta viết thư cho cô ta, viết xong cô ta phải trả lời trên giấy cho ta xem mới được!”

(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.

Sở Du: “…”

Nàng không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Hữu cho nên hắn nói cái gì thì cứ thế ấy. Nàng nhanh chóng đưa cơm rồi mang thư trở về cho Vương Lam.

Nhưng tất cả còn nhanh hơn Sở Du dự liệu.

Vương Lam đọc thư rồi lại khóc, bảo: “Ta đâu phải cố ý, huynh ấy bị nhốt mà cũng trách ta sao? Đâu phải ta khiến huynh ấy phạm tội, tại sao ta phải chịu trách nhiệm chứ?”

Tưởng Thuần: Vẫn là ta khỏe nhất, năm tháng tĩnh lặng.

Sở Du: “…”

Vệ Uẩn: Huynh đệ, ngươi tới đây, ta đây đích thân quất ngươi.

Nàng cảm thấy suy nghĩ của Vương Lam cũng là suy nghĩ mà Thẩm Hữu có thể hiểu được.

Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”

Hai người cứ thế lợi dụng đưa cơm mà gửi thư mắng nhau, mắng tới mắng lui, bất giác nội dung thư đã bắt đầu không cho người khác xem nữa.

***

Lúc này đã đến đầu xuân, rốt cuộc Hoàng đế không thể chịu nổi nữa, ép Tống gia xuất quân. Tống Thế Lan không chịu, Tống Văn Xương lại vì mắng chửi trước trận(*) mà tích một bụng lửa giận.

Sở Du: “…”

Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”Thẩm Hữu: Bởi vì ta chưa đủ biến thái, không hợp với bọn họ.(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.

Vương Lam không những chuẩn bị cơm nước, còn có một tờ giấy, trên đó viết: Ân công cứu giúp, thiếp cảm kích khôn xiết, đặc biệt chuẩn bị thức ăn, hi vọng ân công vui lòng nhận.

Sở Cẩm cao giọng: “Tỷ tưởng rằng muội chỉ để ý đến thân phận và địa vị của chàng hay sao?!”

Sở Du nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc Tống Văn Xương bị bao vây rồi. Đây là thời cơ tốt nhất để giết hắn, Tống Văn Xương đơn độc dẫn quân ra ngoài bị vây, nếu như không phải Tống Thế Lan ngại mệnh lệnh phụ thân mà vẫn luôn giúp đỡ Tống Văn Xương, Tống Văn Xương đã chết từ lâu, làm gì còn có thể lết nổi một tháng, đợi Sở Lâm Dương đến cứu viện?

Lúc đến, Vương Lam đang nằm trên giường viết gì đó. Sở Du vén rèm bước vào, mỉm cười hỏi: “Đang viết gì đấy?”

Sở Du đã biết lý do Vệ Uẩn nhốt Thẩm Hữu. Chuyện này đại khái không thể đổ lên người Thẩm Hữu, hôm nay nhốt hắn cũng chỉ vì sợ Vệ Uẩn đoán sai, cho nên tạm thời không thả người mà thôi.

Nhưng lần này không giống vậy. Tống Thế Lan được sự ủng hộ của Vệ Uẩn. Dù cho hắn lấy mạng Tống Văn Xương, phụ thân hắn náo loạn, Vệ Uẩn liền tiếp binh cho hắn, chưa biết chừng còn trực tiếp chống lại phụ thân hắn.

“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”

Cho nên đối với Tống Thế Lan mà nói, nếu hắn không sợ phụ thân mình, vậy Tống Văn Xương cũng không còn giá trị bảo vệ.

“Thời điểm tất yếu…” Sở Du nhắm mắt lại: “Có thể sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt.”

Không có Tống Thế Lan bảo vệ, cho dù Tống Thế Lan không ra tay, e rằng Tống Văn Xương cũng không chịu nổi mấy ngày.

Cho nên đối với Tống Thế Lan mà nói, nếu hắn không sợ phụ thân mình, vậy Tống Văn Xương cũng không còn giá trị bảo vệ.

Nhưng tất cả còn nhanh hơn Sở Du dự liệu.

Ngày xuân, biên cảnh truyền đến tin tức Tống Văn Xương bị bao vây.

Buổi sáng Sở Du nhận được tin, buổi chiều Sở Cẩm đã tìm đến.

Vương Lam đọc thư rồi lại khóc, bảo: “Ta đâu phải cố ý, huynh ấy bị nhốt mà cũng trách ta sao? Đâu phải ta khiến huynh ấy phạm tội, tại sao ta phải chịu trách nhiệm chứ?”

Buổi sáng Sở Du nhận được tin, buổi chiều Sở Cẩm đã tìm đến.

Sở Du nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc Tống Văn Xương bị bao vây rồi. Đây là thời cơ tốt nhất để giết hắn, Tống Văn Xương đơn độc dẫn quân ra ngoài bị vây, nếu như không phải Tống Thế Lan ngại mệnh lệnh phụ thân mà vẫn luôn giúp đỡ Tống Văn Xương, Tống Văn Xương đã chết từ lâu, làm gì còn có thể lết nổi một tháng, đợi Sở Lâm Dương đến cứu viện?

Sở Du biết nàng muốn nói gì, bảo người dẫn nàng vào. Sở du nhìn vẻ mặt nôn nóng của Sở Cẩm, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Nàng cảm thấy suy nghĩ của Vương Lam cũng là suy nghĩ mà Thẩm Hữu có thể hiểu được.

“Tỷ tỷ…” Tâm trí Sở Cẩm đã hoàn toàn rối loạn: “Muội nghe nói Tống thế tử bị bao vây trong chiến trận đúng không? Tỷ tỷ, Vệ tiểu Hầu gia có ở đây không? Tỷ đi cầu xin tiểu Hầu gia, nói ngài ấy cứu Tống thế tử đi!”

Nghe Sở Cẩm nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng đặt chén trà xuống, thở dài: “A Cẩm, chuyện trên chiến trường không thể tùy theo ý muội được. Nếu như muội lo lắng Tống thế tử bất trắc sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của muội, vậy thì muội không cần lo…”

“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”

【Vở kịch nhỏ】

Sở Cẩm cao giọng: “Tỷ tưởng rằng muội chỉ để ý đến thân phận và địa vị của chàng hay sao?!”

Sở Cẩm vừa mới ra khỏi Vệ Phủ, Sở Du đã gọi ám vệ, trầm tĩnh nói: “Nếu muội ấy đi tìm Đại công tử, chỉ cần tiếp cận Lạc Châu, ngươi lập tức chặn người lại, mãi cho đến khi trận chiến chấm dứt mới thả ra.”

Sở Du bị Sở Cẩm quát mà sững người, Sở Cẩm mím chặt môi: “Tỷ tỷ, tim người đều là thịt. Chàng đối tốt với muội, không phải muội không biết.”

“Tỷ tỷ.” Nàng ta quỳ xuống: “Coi như muội cầu xin tỷ, cứu chàng đi.”

“Tỷ tỷ…” Tâm trí Sở Cẩm đã hoàn toàn rối loạn: “Muội nghe nói Tống thế tử bị bao vây trong chiến trận đúng không? Tỷ tỷ, Vệ tiểu Hầu gia có ở đây không? Tỷ đi cầu xin tiểu Hầu gia, nói ngài ấy cứu Tống thế tử đi!”

Hai người cứ thế lợi dụng đưa cơm mà gửi thư mắng nhau, mắng tới mắng lui, bất giác nội dung thư đã bắt đầu không cho người khác xem nữa.

Sở Du không lên tiếng. Hồi sau, nàng mới chậm rãi đáp: “Tim người đều là thịt, Vệ Uẩn đối tốt với tỷ, tỷ cũng không phải không biết. Nếu tỷ đã biết, sao tỷ có thể bảo đệ ấy mạo hiểm như vậy? Hôm nay tại sao Tiểu Thất còn đợi ở Hoa Kinh, muội xem mà không rõ sao?”

Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”

Dứt lời, Sở Du có chút mệt mỏi, nàng đứng dậy: “Lời cần nói đã nói xong, ta đi trước.”

Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.

Nàng cắn răng. Một lát sau, nàng đứng dậy, dứt khoát đi ra ngoài.

Thẩm Hữu cầm tờ giấy, cười khẩy, nói với Sở Du: “Cô chuyển lời của ta cho cô ta, biết rõ ân công đang bị nhốt mà còn không tới cứu, lấy một bữa ăn ngon để tống cổ, cô ta nghĩ ta là ăn mày hả?! Ta chạy không thoát là tại cô ta, cô ta phải chịu trách nhiệm!”

Sở Cẩm vừa mới ra khỏi Vệ Phủ, Sở Du đã gọi ám vệ, trầm tĩnh nói: “Nếu muội ấy đi tìm Đại công tử, chỉ cần tiếp cận Lạc Châu, ngươi lập tức chặn người lại, mãi cho đến khi trận chiến chấm dứt mới thả ra.”

Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.

“Thời điểm tất yếu…” Sở Du nhắm mắt lại: “Có thể sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt.”

Liễu Tuyết Dương: Ta nên khóc… hay không nên khóc đây…

***

Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.【Vở kịch nhỏ】Nhưng lần này không giống vậy. Tống Thế Lan được sự ủng hộ của Vệ Uẩn. Dù cho hắn lấy mạng Tống Văn Xương, phụ thân hắn náo loạn, Vệ Uẩn liền tiếp binh cho hắn, chưa biết chừng còn trực tiếp chống lại phụ thân hắn.Vở kịch nhỏ“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”

Mặc Thư Bạch: Thẩm Hữu, những nhân vật khác khiếu nại rằng kịch bản của anh rất đặc sắc. Vấn đề này, anh thấy thế nào?

Thẩm Hữu: Bởi vì ta chưa đủ biến thái, không hợp với bọn họ.

Vệ Uẩn: Huynh đệ, ngươi tới đây, ta đây đích thân quất ngươi.

Sở Du: Mời quất mạnh vào.

Cố Sở Sinh: Quất xong ta cho hắn mượn tiền thuốc men, lãi suất gấp bốn.

Vương Lam: Huhuhu, tại sao lại đối xử với đại hiệp như vậy.

Tưởng Thuần: Vẫn là ta khỏe nhất, năm tháng tĩnh lặng.

Liễu Tuyết Dương: Ta nên khóc… hay không nên khóc đây…

 

4.8 22 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

227 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Sở Du nói đúng, đó vốn không phải là trách nhiệm của ai

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Thẩm Hữu với Vương Lắm thật buồn cười hahaha

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Có những con đường đã định là phải đi một mình. SC đã được định là làm góa phụ ?

lee
lee
4 Năm Cách đây

Cầu trời bà sở cẩm ko gây hại cho sở lâm dương

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Ô vậy là Vương Lam có ngkhac rồi

Ann
Ann
2 Năm Cách đây

Sao tui cứ cảm giác như là sau này Vương Lam với Thẩm Hữu là 1 đôi ấy nhờ :>

227
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!