Chương 56 (3)
Đệ đã biết đại khái năm đó phụ huynh đệ đã chết thế nào
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nhìn bốn chữ kia, hồi lâu không nói. Trường Nguyệt hơi khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người nhìn gì vậy?”
Sở Du không đáp. Vãn Nguyệt khoác áo cho Sở Du, ôn hoà nói: “Phu nhân, mọi chuyện rồi sẽ qua đi.”
“Quá khứ rồi sẽ qua đi.” Sở Du quay đầu, thấp giọng thở dài: “Chỉ là ta đau lòng.”
“Cuộc đời này của ta…” Sở Du thật lòng nói: “Chưa bao giờ đau lòng vì một người đến thế.”
Kiếp trước nàng chưa từng đau lòng như thế vì Cố Sở Sinh, bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy Cố Sở Sinh sẽ không ngã xuống, tất cả đau đớn sẽ không đánh gục được hắn, tất cả khó khăn sẽ không ngăn cản được hắn.
Còn Vệ Uẩn kiếp này,:rõ ràng chàngjvà thiếu niênụCố Sở Sinhĩchẳng khác nhauĩlà mấy, cảìhai đều làụgia đình gặpưnạn, đều làĩtự mình đứngẻlên lần nữa.íNhưng lúc SởàDu nhìn chàngḷbước đi nghiêngìngả, khi chàngịnói câu “Cóỗnhững con đườngũđã định trướcèphải đi mộtímình” , lòngἵnàng chợt quặnÏđau.
Nàng đau lòngЇvì người này.
Đâyệlà lần đầuểtiên Sở Duảphát hiện, tìnhỉcảm mà nàngĩdành cho đứaỹtrẻ này đãôsớm vượt quaỉđạo đức vàỹý thức tráchĩnhiệm mà nàngỳnghĩ.
Sở du buôngưtiếng thở dài,ẻbước tới, chạmồtay lên khungđcửa. Hồi sau,ẫrốt cuộc nàng}chỉ gọi mộtḽtiếng: “Tiểu Thất.”ĩ
Người ở bênổtrong không đáp,ĺchàng ngồi quỳἷtrên đệm bồḽđoàn, tháo xuốngângọc quan, vẻộmặt tĩnh lặngưnhìn bài vị.
Chàngἲcảm giác nhữngịbài vị kiaấtựa như từngjđôi mắt một,íchăm chú nhìnễchàng, quan sát)chàng, yêu cầuḷchàng phải thẳngísống lưng, ghiɪtạc nợ nướcớthù nhà trongệlòng.
Thế giới củaẳnhững ánh mắtfđăm đăm nàyínhìn xuống, trờiôđông rét buốt,ἲđất đá đóngįbăng, khắc nghiệtḷnhư vậy.
Thế nhưng‹vào lúc này,ễdường như trongἱđêm đông tuyếtỉlạnh có ngườiửmang theo kếtîđăng(*) ấm ápíbước đến.
(*) Kếtíđăng (桔灯) :ễmình không traἱra định nghĩa,ởnhưng mình đoánélà đèn quảiquýt hoặc đènÍlồng hình quảủquýt.
Khi nàng đến,ĩánh nắng chiếuĪkhắp không trungáđất trời, hòaỡtan băng tuyếtịxuân khê(*), dungớhòa bóng đêmἷvới minh nguyệt.
(*)ĨKhê: con suối
Nàngìđứng ngoài cửa,įkhẽ nói: “TiểuἱThất, đệ đừngêbuồn. Dù choịphụ huynh đệíkhông còn, nhưngịsau này cònἷcó ta.”
“Tẩuītẩu sẽ ởýcạnh đệ, đệĨđừng sợ, nhé?”I
Vệ Uẩn khôngἴlên tiếng, chàngЇnhìn ngọn đènịlập loè trướcĩmặt, ánh đènìkia chiếu rọi‹tên Vệ Quânúphía trên.
Chàng cảm³giác tựa nhưữhuynh trưởng trướcḹmặt, lại tựaἲnhư có đôiİphần không giống.
Sựἳkhác biệt kiaἳkhiến chàng không¹dám lên tiếng.âChàng không hiểuỡlà vì sao,İchỉ có thểἷthẳng lưng, nhắmἰmắt, không nóiḽmột lời.
Sở DuЇđợi một lát,ộthấy bên trong,không có tiếngíđộng, nàng thởờdài, nói: “Taḻvề trước, đệângồi một látọrồi cũng vềệđi thôi. Từúđường lạnh lẽo,ọđừng để cảmĩlạnh.”
Nói xong,ĩnàng xoay ngườiỡquay về hướngăphòng mình.
Đợi bướcẵchân của nàngõđã hoàn toànổđi xa, cuốiểcùng trái timăVệ Uẩn mới[yên tĩnh.
Sở Duɪvốn lo lắngḹVệ Uẩn quáêđau lòng, nhấtìthời chậm chạpİcả đêm chưaãngủ, cứ luônùhỏi thăm tinỷtức của VệầUẩn. Đợi cuốiĺcùng Vệ Uẩnàđi ngủ rồi,ĩnàng mới thởọphào an tâmỉyên giấc.
Hôm sauỡthức dậy, SởíDu vội vàngЇđi tìm VệĺUẩn. Sáng hômờđó mặt trờiặchiếu rọi, ánhổnắng sớm maiõrất đẹp. Khiànàng đến đãỉnhìn thấy VệḹUẩn đang ngồi}trên hành lang,°cúi đầu choἶmèo ăn.
Không biết)từ lúc nào,ỡchàng học theojdáng vẻ nhữngócông tử quýítộc Hoa Kinh,ịbắt chước mặcẵtrường sam tay,rộng hoa lệ,ıđội ngọc quanichạm trổ tinhỉxảo.
Lúc chàng cúiừđầu trêu chọcļmèo, ống tayἰáo rũ xuốngḽđất. Chàng vuốtỗlông mèo con,{chú mèo kiafdường như rấtôdính chàng, cọãtới cọ luiấdưới tay chàng.
SởừDu nhìn thấyòVệ Uẩn nhưḹvậy thì thởịphào, bước lênốhỏi: “Xem raéhôm nay tâmẻtrạng đệ kháũtốt nhỉ?”
“Đaẻtạ tẩu tẩuạquan tâm.” VệïUẩn mỉm cười:Ī“Cũng xem nhưỗkhông tệ.”
“Nghĩıthông rồi?”
SởậDu đứng phíaợsau chàng, chàngỏcũng không ngồiấnữa, ôm mèojcon đứng lên,êđi cùng SởỉDu về phíaỗphòng ăn.
Vừaẵđi, Vệ Uẩnểvừa đáp: “Làmầgì có nghĩɩthông thay khôngíthông? Chuyện cũngộđã xảy ra,jchẳng qua đệἰbiết họ raộđi thế nàoἳnên hơi đauẵbuồn chút thôi.”ἶ
“Diêu Dũng sẽỡkhông có kếtâcục tốt.” SởềDu vụng vềàan ủi, kiếpẻtrước Diêu Dũngẳcũng là bịựVệ Uẩn xáchõđầu đến Ngựịthư phòng.
Nghe nóiồthế, Vệ Uẩnđcười ôn hoà:ị“Phải, đệ tin.”ê
“Tiểu Thất…” Sở¹Du do dựảchốc lát, rốtícuộc nói: “Mặcộdù Diêu Dũngễlàm những chuyệnínày rất khôngĩđúng, nhưng taịhi vọng đệĨđừng bị ôngİta ảnh hưởng,ỉtrên đời nàyìvẫn còn rấtẵnhiều người tốt.”ử
“Tẩu tẩu muốnọnói gì?” VệfUẩn vuốt lông[mèo, thật raổchàng đã hiểu³ý của SởẹDu, nhưng biếtɨmà vẫn hỏi.íSở Du thởἶdài: “Ta sợởđệ đi đườngἷnghiêng.”
Vệ Uẩnồkiếp trước khóọmà nói ²xấu hay khôngἴxấu.
Chàng giết ngườiĩnhư ngoé, từngùđồ sát toànếthành để thịĺuy quân địch.ĩĐối với kẻõthù, thủ đoạnịxưa nay củaặchàng không đượcÎxem là quangưminh chính đại.
Nhưng)mặt khác, chàngἱchống đỡ biênàcảnh phương BắcìĐại Sở, chàngẫbảo vệ anơnguy Đại Sở¹mười hai năm.ẹĐối với ngườiỹtốt với chàng,¸chàng hành sựơquang minh lỗiĮlạc.
Nhưng nếu cóữthể, Sở Duẳvẫn hi vọngùcác loại biệtãdanh Diêm vươngõlinh tinh kiaừsẽ không bámệlấy Vệ Uẩn.
Vốnḻlà danh tướngìthiếu niên, hàἷtất gì phảiítrở thành gianἴhùng(*)?
(*) Gian hùng:ḽtham vọng, lắmạmưu mô, xảoếquyệt, không từ}thủ đoạn.
Vệ Uẩnἰnghe xong lờiἵSở Du nói,²chậm rãi mỉmầcười.
“Tẩu tẩu yênỏtâm đi.” Tayũchàng đặt trênợngười mèo con,)vuốt nhẹ bộơlông mèo mềmâmại từng cái{một: “Đời ngườiỉchẳng qua cũngỗchỉ là tu}hành, muốn cầu³xuất thế, trướcỳphải nhập thế.ıTrải qua đạiìbi, đại khổ,ĩđại ác tạiἰhồng trần, nhưngĨvẫn có thể)giữ vững bảnữtâm, đó mớiílà đại thiện.”j
“Đệ nghĩ, tấtįcả những gìềmà đệ trảiồqua đều chỉằlà tu hành.”ịVệ Uẩn khomïlưng, thả mèoẽxuống đất: “ĐãÏđi qua rồiừthì chính làớviên mãn, choộnên đệ không:vội.”
“Đệ sẽôkhông đi đườngầnghiêng, tẩu tẩu³yên tâm.”
Đườngõcó đèn sáng,ļdù cho hồngỉtrần che mắt,¸cũng có thểônương theo ánhơđèn mà đi.
Cóâđiều Vệ Uẩnềsẽ không nóiínhững lời này.ăChàng dần dầnḽphát hiện dườngľnhư có nhữngɪlời không nênẵnói ra miệng.
ThấyïVệ Uẩn nghĩỗthoáng, Sở Duἳcũng yên lòng.ĮSau khi hànỳhuyên vài câuễvới Vệ Uẩn,ĩnàng bèn điɨthăm Vương Lam.
Lúc đến, Vương Lam đang nằm trên giường viết gì đó. Sở Du vén rèm bước vào, mỉm cười hỏi: “Đang viết gì đấy?”
Vương Lam: Huhuhu, tại sao lại đối xử với đại hiệp như vậy.
(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.
Sở Du bị Sở Cẩm quát mà sững người, Sở Cẩm mím chặt môi: “Tỷ tỷ, tim người đều là thịt. Chàng đối tốt với muội, không phải muội không biết.”
“Ta nghe nói vị tráng sĩ bị nhốt trong địa lao kia là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng dù sao huynh ấy đã cứu ta, ta lại không cứu được huynh ấy, nên định tặng thức ăn ngon, xem như báo ân.”
“Ta nghe nói vị tráng sĩ bị nhốt trong địa lao kia là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng dù sao huynh ấy đã cứu ta, ta lại không cứu được huynh ấy, nên định tặng thức ăn ngon, xem như báo ân.”
Dứt lời, Vương Lam mím môi, hơi ngại ngùng nói: “Ta đang viết thư, chứng minh đây là thức ăn báo ân, để huynh ấy không phải lo lắng.”
Dứt lời, Vương Lam mím môi, hơi ngại ngùng nói: “Ta đang viết thư, chứng minh đây là thức ăn báo ân, để huynh ấy không phải lo lắng.”
Sở Du nghe xong cũng gật đầu qua loa: “Cũng tốt.”
Nàng không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Hữu cho nên hắn nói cái gì thì cứ thế ấy. Nàng nhanh chóng đưa cơm rồi mang thư trở về cho Vương Lam.
Sở Du đã biết lý do Vệ Uẩn nhốt Thẩm Hữu. Chuyện này đại khái không thể đổ lên người Thẩm Hữu, hôm nay nhốt hắn cũng chỉ vì sợ Vệ Uẩn đoán sai, cho nên tạm thời không thả người mà thôi.
Mặc Thư Bạch: Thẩm Hữu, những nhân vật khác khiếu nại rằng kịch bản của anh rất đặc sắc. Vấn đề này, anh thấy thế nào?
Nghe Sở Cẩm nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng đặt chén trà xuống, thở dài: “A Cẩm, chuyện trên chiến trường không thể tùy theo ý muội được. Nếu như muội lo lắng Tống thế tử bất trắc sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của muội, vậy thì muội không cần lo…”
Vương Lam muốn tặng, Sở Du giúp nàng tặng.
Vở kịch nhỏ
Vương Lam không những chuẩn bị cơm nước, còn có một tờ giấy, trên đó viết: Ân công cứu giúp, thiếp cảm kích khôn xiết, đặc biệt chuẩn bị thức ăn, hi vọng ân công vui lòng nhận.
Sở Du biết nàng muốn nói gì, bảo người dẫn nàng vào. Sở du nhìn vẻ mặt nôn nóng của Sở Cẩm, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm Hữu cầm tờ giấy, cười khẩy, nói với Sở Du: “Cô chuyển lời của ta cho cô ta, biết rõ ân công đang bị nhốt mà còn không tới cứu, lấy một bữa ăn ngon để tống cổ, cô ta nghĩ ta là ăn mày hả?! Ta chạy không thoát là tại cô ta, cô ta phải chịu trách nhiệm!”
Sở Du không lên tiếng. Hồi sau, nàng mới chậm rãi đáp: “Tim người đều là thịt, Vệ Uẩn đối tốt với tỷ, tỷ cũng không phải không biết. Nếu tỷ đã biết, sao tỷ có thể bảo đệ ấy mạo hiểm như vậy? Hôm nay tại sao Tiểu Thất còn đợi ở Hoa Kinh, muội xem mà không rõ sao?”
Ngày xuân, biên cảnh truyền đến tin tức Tống Văn Xương bị bao vây.
Sở Du có hơi bất đắc dĩ, Thẩm Hữu ngẫm nghĩ: “Thôi, ta nói rồi, không chừng cô không chuyển lời. Cô lấy giấy bút tới đây, ta viết thư cho cô ta, viết xong cô ta phải trả lời trên giấy cho ta xem mới được!”
Sở Du nghe xong cũng gật đầu qua loa: “Cũng tốt.”“Tỷ tỷ.” Nàng ta quỳ xuống: “Coi như muội cầu xin tỷ, cứu chàng đi.”
Sở Du: “…”
Sở Du có hơi bất đắc dĩ, Thẩm Hữu ngẫm nghĩ: “Thôi, ta nói rồi, không chừng cô không chuyển lời. Cô lấy giấy bút tới đây, ta viết thư cho cô ta, viết xong cô ta phải trả lời trên giấy cho ta xem mới được!”
(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.
Sở Du: “…”
Nàng không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Hữu cho nên hắn nói cái gì thì cứ thế ấy. Nàng nhanh chóng đưa cơm rồi mang thư trở về cho Vương Lam.
Nhưng tất cả còn nhanh hơn Sở Du dự liệu.
Vương Lam đọc thư rồi lại khóc, bảo: “Ta đâu phải cố ý, huynh ấy bị nhốt mà cũng trách ta sao? Đâu phải ta khiến huynh ấy phạm tội, tại sao ta phải chịu trách nhiệm chứ?”
Tưởng Thuần: Vẫn là ta khỏe nhất, năm tháng tĩnh lặng.
Sở Du: “…”
Vệ Uẩn: Huynh đệ, ngươi tới đây, ta đây đích thân quất ngươi.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của Vương Lam cũng là suy nghĩ mà Thẩm Hữu có thể hiểu được.
Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”
Hai người cứ thế lợi dụng đưa cơm mà gửi thư mắng nhau, mắng tới mắng lui, bất giác nội dung thư đã bắt đầu không cho người khác xem nữa.
***
Lúc này đã đến đầu xuân, rốt cuộc Hoàng đế không thể chịu nổi nữa, ép Tống gia xuất quân. Tống Thế Lan không chịu, Tống Văn Xương lại vì mắng chửi trước trận(*) mà tích một bụng lửa giận.
Sở Du: “…”
Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”Thẩm Hữu: Bởi vì ta chưa đủ biến thái, không hợp với bọn họ.(*) Mắng chửi trước trận: Thời xưa, trước khi hai quân đánh nhau thường cử người đại diện ra thương lượng hoặc mắng chửi nhau trước, sau đó mới đánh. Mục đích chuyện này là để uy hiếp chất vấn đối phương, tăng sĩ khí quân ta,… Trong Tam quốc diễn nghĩa thường có vụ này.
Vương Lam không những chuẩn bị cơm nước, còn có một tờ giấy, trên đó viết: Ân công cứu giúp, thiếp cảm kích khôn xiết, đặc biệt chuẩn bị thức ăn, hi vọng ân công vui lòng nhận.
Sở Cẩm cao giọng: “Tỷ tưởng rằng muội chỉ để ý đến thân phận và địa vị của chàng hay sao?!”
Sở Du nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc Tống Văn Xương bị bao vây rồi. Đây là thời cơ tốt nhất để giết hắn, Tống Văn Xương đơn độc dẫn quân ra ngoài bị vây, nếu như không phải Tống Thế Lan ngại mệnh lệnh phụ thân mà vẫn luôn giúp đỡ Tống Văn Xương, Tống Văn Xương đã chết từ lâu, làm gì còn có thể lết nổi một tháng, đợi Sở Lâm Dương đến cứu viện?
Lúc đến, Vương Lam đang nằm trên giường viết gì đó. Sở Du vén rèm bước vào, mỉm cười hỏi: “Đang viết gì đấy?”
Sở Du đã biết lý do Vệ Uẩn nhốt Thẩm Hữu. Chuyện này đại khái không thể đổ lên người Thẩm Hữu, hôm nay nhốt hắn cũng chỉ vì sợ Vệ Uẩn đoán sai, cho nên tạm thời không thả người mà thôi.
Nhưng lần này không giống vậy. Tống Thế Lan được sự ủng hộ của Vệ Uẩn. Dù cho hắn lấy mạng Tống Văn Xương, phụ thân hắn náo loạn, Vệ Uẩn liền tiếp binh cho hắn, chưa biết chừng còn trực tiếp chống lại phụ thân hắn.
“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”
Cho nên đối với Tống Thế Lan mà nói, nếu hắn không sợ phụ thân mình, vậy Tống Văn Xương cũng không còn giá trị bảo vệ.
“Thời điểm tất yếu…” Sở Du nhắm mắt lại: “Có thể sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt.”
Không có Tống Thế Lan bảo vệ, cho dù Tống Thế Lan không ra tay, e rằng Tống Văn Xương cũng không chịu nổi mấy ngày.
Cho nên đối với Tống Thế Lan mà nói, nếu hắn không sợ phụ thân mình, vậy Tống Văn Xương cũng không còn giá trị bảo vệ.
Nhưng tất cả còn nhanh hơn Sở Du dự liệu.
【
Ngày xuân, biên cảnh truyền đến tin tức Tống Văn Xương bị bao vây.
Buổi sáng Sở Du nhận được tin, buổi chiều Sở Cẩm đã tìm đến.
Vương Lam đọc thư rồi lại khóc, bảo: “Ta đâu phải cố ý, huynh ấy bị nhốt mà cũng trách ta sao? Đâu phải ta khiến huynh ấy phạm tội, tại sao ta phải chịu trách nhiệm chứ?”
Buổi sáng Sở Du nhận được tin, buổi chiều Sở Cẩm đã tìm đến.
Sở Du nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc Tống Văn Xương bị bao vây rồi. Đây là thời cơ tốt nhất để giết hắn, Tống Văn Xương đơn độc dẫn quân ra ngoài bị vây, nếu như không phải Tống Thế Lan ngại mệnh lệnh phụ thân mà vẫn luôn giúp đỡ Tống Văn Xương, Tống Văn Xương đã chết từ lâu, làm gì còn có thể lết nổi một tháng, đợi Sở Lâm Dương đến cứu viện?
Sở Du biết nàng muốn nói gì, bảo người dẫn nàng vào. Sở du nhìn vẻ mặt nôn nóng của Sở Cẩm, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Nàng cảm thấy suy nghĩ của Vương Lam cũng là suy nghĩ mà Thẩm Hữu có thể hiểu được.
“Tỷ tỷ…” Tâm trí Sở Cẩm đã hoàn toàn rối loạn: “Muội nghe nói Tống thế tử bị bao vây trong chiến trận đúng không? Tỷ tỷ, Vệ tiểu Hầu gia có ở đây không? Tỷ đi cầu xin tiểu Hầu gia, nói ngài ấy cứu Tống thế tử đi!”
Nghe Sở Cẩm nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng đặt chén trà xuống, thở dài: “A Cẩm, chuyện trên chiến trường không thể tùy theo ý muội được. Nếu như muội lo lắng Tống thế tử bất trắc sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của muội, vậy thì muội không cần lo…”
“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”
【Vở kịch nhỏ】
Sở Cẩm cao giọng: “Tỷ tưởng rằng muội chỉ để ý đến thân phận và địa vị của chàng hay sao?!”
Sở Cẩm vừa mới ra khỏi Vệ Phủ, Sở Du đã gọi ám vệ, trầm tĩnh nói: “Nếu muội ấy đi tìm Đại công tử, chỉ cần tiếp cận Lạc Châu, ngươi lập tức chặn người lại, mãi cho đến khi trận chiến chấm dứt mới thả ra.”
Sở Du bị Sở Cẩm quát mà sững người, Sở Cẩm mím chặt môi: “Tỷ tỷ, tim người đều là thịt. Chàng đối tốt với muội, không phải muội không biết.”
“Tỷ tỷ.” Nàng ta quỳ xuống: “Coi như muội cầu xin tỷ, cứu chàng đi.”
“Tỷ tỷ…” Tâm trí Sở Cẩm đã hoàn toàn rối loạn: “Muội nghe nói Tống thế tử bị bao vây trong chiến trận đúng không? Tỷ tỷ, Vệ tiểu Hầu gia có ở đây không? Tỷ đi cầu xin tiểu Hầu gia, nói ngài ấy cứu Tống thế tử đi!”
Hai người cứ thế lợi dụng đưa cơm mà gửi thư mắng nhau, mắng tới mắng lui, bất giác nội dung thư đã bắt đầu không cho người khác xem nữa.
Sở Du không lên tiếng. Hồi sau, nàng mới chậm rãi đáp: “Tim người đều là thịt, Vệ Uẩn đối tốt với tỷ, tỷ cũng không phải không biết. Nếu tỷ đã biết, sao tỷ có thể bảo đệ ấy mạo hiểm như vậy? Hôm nay tại sao Tiểu Thất còn đợi ở Hoa Kinh, muội xem mà không rõ sao?”
Lời này khiến sắc mặt Sở Cẩm tái nhợt. Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, muội muốn cứu hắn, muội có thể đi cứu, tỷ không phản đối, nhưng muội đi cứu cũng đừng kéo theo người khác. Nếu muội có tình có nghĩa thì đến bên cạnh hắn đi, cầu xin người khác hy sinh vì muội để làm gì?”
Dứt lời, Sở Du có chút mệt mỏi, nàng đứng dậy: “Lời cần nói đã nói xong, ta đi trước.”
Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.
Nàng cắn răng. Một lát sau, nàng đứng dậy, dứt khoát đi ra ngoài.
Thẩm Hữu cầm tờ giấy, cười khẩy, nói với Sở Du: “Cô chuyển lời của ta cho cô ta, biết rõ ân công đang bị nhốt mà còn không tới cứu, lấy một bữa ăn ngon để tống cổ, cô ta nghĩ ta là ăn mày hả?! Ta chạy không thoát là tại cô ta, cô ta phải chịu trách nhiệm!”
Sở Cẩm vừa mới ra khỏi Vệ Phủ, Sở Du đã gọi ám vệ, trầm tĩnh nói: “Nếu muội ấy đi tìm Đại công tử, chỉ cần tiếp cận Lạc Châu, ngươi lập tức chặn người lại, mãi cho đến khi trận chiến chấm dứt mới thả ra.”
Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.
“Thời điểm tất yếu…” Sở Du nhắm mắt lại: “Có thể sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt.”
Liễu Tuyết Dương: Ta nên khóc… hay không nên khóc đây…
***
Sở Cẩm quỳ gối trên đất nhìn Sở Du rời đi, cơ thể run rẩy.【Vở kịch nhỏ】【Nhưng lần này không giống vậy. Tống Thế Lan được sự ủng hộ của Vệ Uẩn. Dù cho hắn lấy mạng Tống Văn Xương, phụ thân hắn náo loạn, Vệ Uẩn liền tiếp binh cho hắn, chưa biết chừng còn trực tiếp chống lại phụ thân hắn.Vở kịch nhỏ“Tỷ xem muội là người thế nào chứ!”】
Mặc Thư Bạch: Thẩm Hữu, những nhân vật khác khiếu nại rằng kịch bản của anh rất đặc sắc. Vấn đề này, anh thấy thế nào?
】
Thẩm Hữu: Bởi vì ta chưa đủ biến thái, không hợp với bọn họ.
Vệ Uẩn: Huynh đệ, ngươi tới đây, ta đây đích thân quất ngươi.
Sở Du: Mời quất mạnh vào.
Cố Sở Sinh: Quất xong ta cho hắn mượn tiền thuốc men, lãi suất gấp bốn.
Vương Lam: Huhuhu, tại sao lại đối xử với đại hiệp như vậy.
Tưởng Thuần: Vẫn là ta khỏe nhất, năm tháng tĩnh lặng.
Liễu Tuyết Dương: Ta nên khóc… hay không nên khóc đây…
Sở Du nói đúng, đó vốn không phải là trách nhiệm của ai
Thẩm Hữu với Vương Lắm thật buồn cười hahaha
Có những con đường đã định là phải đi một mình. SC đã được định là làm góa phụ ?
Cầu trời bà sở cẩm ko gây hại cho sở lâm dương
Ô vậy là Vương Lam có ngkhac rồi
Sao tui cứ cảm giác như là sau này Vương Lam với Thẩm Hữu là 1 đôi ấy nhờ :>