Chương 57 (1)
Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Sở Cẩm rời khỏi, Sở Du khép hai tay trước ngực, nhìn tuyết đọng tan ra dưới nắng ấm ngoài đình viện .
Sở Cẩm đến cầu xin nàng, nếu vậy chuyện Tống Văn Xương không thể chậm trễ được nữa. Dù cho Sở Cẩm không đến Lạc Châu, nàng cũng không thể để Tống Văn Xương sống thêm.
Nghĩ ngợi chốc lát, nàng đang định căn dặn gì đó, bên ngoài đã báo có Tưởng Thuần đến.
Hôm nay gần như những công việc lặt vặt trong nhà đều do Tưởng Thuần quản lý. Tưởng Thuần đến đây đa phần đều là đối chiếu sổ sách với nàng hoặc là đến báo vài chuyện cần ra ngoài giao tế. Nhưng sổ sách vừa mới đối chiếu hai ngày trước, hôm nay Tưởng Thuần đến đây không khỏi khiến Sở Du lấy làm lạ.
Có điều nàng cũng không nghĩ nhiều, bước lên đón Tưởng Thuần tiến vào, cười hỏi: “Vô sự không đến Điện Tam Bảo, hai ngày trước vừa đối chiếu sổ sách xong, sao hôm nay tỷ lại tới rồi?”
“Tỷ đến đây là cóửchút chuyện muốnỉnói với muội.”ĭ
Tưởng Thuần bướcầtới, thở dài:‹“Mấy ngày sắpḽtới, tỷ địnhìra ngoài mộtủchuyến.”
Lời nàyõkhiến Sở Duọngẩn người, nhưngḽnàng nhanh chóngľphản ứng lại:ĩ“Tỷ muốn raìngoài thì nóiɨmột tiếng vớiămẫu thân rồiìcứ đi là,xong, cần gìĩphải báo vớiẫmuội?”
Sở Duĩcười: “Binh hoangimã loạn thếỏnày, chẳng lẽĩlại muốn điĭxa nhà sao?”ì
Dứt lời, TưởngịThuần không hềìphủ nhận, ngượcòlại còn gậtểđầu.
Sở Du kinhậngạc nhìn nàng.ãTưởng Thuần gảávào đã nhiềuïnăm, hết sứcítuân thủ quyécủ. Mặc dùẹkhông đến nỗiìđại môn khôngởra, nhị mônĮkhông bước nhưằVương Lam vàìTrương hàm, nhưngòthường ngày cũngõrất ít khiıra ngoài, cùngĩlắm là đếnἱchùa miếu dângỉhương niệm Phật,ẹngay cả nhàỹmẹ đẻ cũngỉkhông về mấyịlần.
Sở Du đặtâchén trà xuống,íhơi lo lắngìhỏi: “Đã xảyìra chuyện gìİsao?”
“Tỷ ngheinói hôm nayụquân binh đãóđến gần PhầniThuỷ. Tỷ cóđmột người bạnọthuở nhỏ ởĬđó.” Tưởng Thuầnịnói xong, lạiặthở dài: “Nóiɪra, muội đừngớchê cười. Lầnưnày tỷ muốnỉđến Phần Thuỷừlà để xảẽgiận cho ngườiïbạn kia. Nếu]như có thể,ừtỷ sẽ dẫnậngười bạn đó{về Vệ Phủ,ĭsắp xếp cho}cô ấy một:công việc.”
“Đâyúlà chuyện nhỏ.”ốSở Du gậtiđầu, hơi ngạcẳnhiên nói: “Vị)phu nhân kiaἷlà sao thế?”ị
“Cô ấy và¸trượng phu mìnhắlà bạn thuởănhỏ. Sau khiảlớn lên, trượngịphu không thíchàcô ấy, cốùý muốn đónủmột Thanh quanônhi(*) trong lầuỉxanh về làmẽphu nhân. Mẹêchồng cô ấyộép hắn taḷcưới cô ấy,ịđón người nữἳtử kia vềâlàm thiếp. Trượngìphu cô ấyểvì vậy màờkhông thích ởἱcùng cô ấy,ộsủng thiếp diệtỉthê, cuộc sốngỡbây giờ rấtằthê thảm.”
(*)ưThanh nhi quan:ỡnữ tử bánừnghệ
Dứt lời, TưởngõThuần thở dài:ỉ“Hôm qua tỷénhận được thưầmấy ngày trướcẳcủa cô ấy,ábảo rằng mìnhíđang có thai,ẽkhông muốn ởílại trong phủ,ìđịnh nương nhờớtỷ. Tỷ vốninghĩ thu xếpἱqua khoảng thờiỳgian này rồiflại tới đó,ờnhưng hôm nayệnhận được tinàtức báo quânạđội đã tớiìgần Phần Thuỷ.éTa sợ sẽĩđánh tới chỗếcô ấy, trượng(phu cô ấyíđương nhiên sẽĩkhông dẫn côḹấy chạy nạn,òđến lúc đóútìm người rấtỷkhó khăn.”
SởộDu hiểu suyủnghĩ của TưởngỉThuần, cả đời)Tưởng Thuần vốnľkhông có mấy}tri kỷ. Cáiýngười gọi làõbạn thuở nhỏĮấy hẳn cũngòlà người rấtịquan trọng.
Thế làḹSở Du vộiỉnói: “Vậy đểưTiểu Thất chuẩnềbị một độiấnhân mã choÎtỷ, tỷ điínhanh về nhanh.ợHôm nay quả:thật Bắc Địchīđã tiến tớiỉgần Phần Thuỷ,{đến trễ eịrằng sẽ đánhửnhau.”
Dứt lời,ừSở Du lạiἳnói: “Muội viếtụmột bức thưầcho tỷ, đếnἶlúc đó nếu:có bất cứ]chuyện gì, tỷẫcó thể đếnítìm Tống ThếìLan…”
Lời cònĩchưa dứt, SởếDu chợt khựngổlại. Nàng vốnɪcòn đang suyïnghĩ tìm aiigửi tin vàἳngười cho TốngộThế Lan, giếtíchết Tống VănờXương.
Giết huynh làưchuyện trọng đại,ĭkhông thể đểílộ bất kỳ)tin tức nào.ùNếu không để³Tống Thế Lan{hoàn toàn yênἰtâm là ngườiỹcủa Vệ gia,ỏTống Thế Lanờtuyệt đối sẽfkhông làm bừa.ỵHôm nay TưởngḷThuần đến đó,ĩnàng là Nhịèphu nhân Vệùgia, cho dù(thế nào cũngɪkhông phải làɨngười ngụy trangọVệ gia. Hơnựnữa Tưởng Thuần‹dẫn theo quânἰtinh nhuệ điúcũng là chuyệnởbình thường, giếtïTống Văn Xươngìrồi trở về,ἶkhông ai cóểthể liên hệịhai người nàyđvới nhau.
Sở Duỏngẫm nghĩ, quayiđầu lại nóiỉvới Tưởng Thuần:ê“Tỷ tỷ, muộiễcó một chuyệnîmuốn nhờ.”
“Hửm?”ệ
Tưởng Thuần ngẩngóđầu, Sở Duĩđứng dậy, bướcấđến trước bàn{đọc sách viếtĩnhanh một bứcĭthư, bỏ vàoệphong thư, giaoịđến tay TưởngīThuần.
“Muội sẽ bảoĺTiểu Thất pháiícho tỷ haiơđội nhân mã,ãmột đội làộhộ vệ bìnhjthường ngoài sáng,Ímột đội làĪsát thủ tinhİnhuệ trong tối.ļĐến lúc đó,ộbề ngoài làẹtỷ đến PhầnìThuỷ, bên trongịlà dẫn theoỉsát thủ tớiầTuyên Thành trongậđêm, giao thưệnày cho TốngḽThế Lan, sauἱđó giúp đỡúhắn giết Tống,Văn Xương.”
Ngheèvậy, vẻ mặtậTưởng Thuần nghiêmợtúc hẳn: “Muộiễmuốn bảo TốngêThế Lan giết¹huynh đoạt quyền?”}
“Đây là giaoἲước giữa TiểuἴThất và TốngờThế Lan.”
TưởngàThuần trầm mặcïmột lát rồiĪnói: “Nhưng bâyĩgiờ ra tayựcó phải gấp)gáp quá không?”ị
“Tống Văn Xươngàđã bị BắcĩĐịch bao vâyìtại huyện TiểuồQuất.” Sở Duɨphân tích choἷTưởng Thuần: “Hômἴnay, tất cảἷđều dựa vào³Tống Thế LanĮở bên đánh³quấy nhiễu, kiềmɪchế Bắc Địchɨkhông toàn lựcầtấn công TốngưVăn Xương mớiệcó thể bảoãvệ một mạngầcủa Tống VănḷXương. Hơn nữa,ɩcũng có thểẵBắc Địch muốnòlấy Tống VănìXương làm mồi,ìdụ Đại Sởįphái binh đếnđTuyên Thành, bỏítrống những cứỉđiểm quan trọngẵkhác để bọnớchúng tấn công.íMuội sợằca muội thậtἷsự sẽ điịcứu hắn, choĺnên nếu ngườiễnày đã phảiĬchết, vậy chi,bằng chết sớmặđi.”
“Sau khiẻtỷ đến đóĨcó thể bảoẻTống Thế LanĨđánh lén BắcẳĐịch vào banợđêm. Bắc Địchếrối loạn, chắcĩchắn Tống VănἷXương sẽ lênÍthành lâu quanľsát chiến trận.īTỷ bảo sátờthủ thừa dịpỉhỗn loạn trèoẫlên tường thànhừlấy thủ cấpícủa Tống VănIXương, sau đóịvứt người xuốngừchiến trường, nguỵỉtrang thành thíchĩkhách Bắc Địchàrồi lập tứcɩrút lui.”
“Trênầngười sát thủộđi mang theoīcây mồi lửa.”ἲSở Du nóiĩđến đây thìímím môi, rồiínói tiếp: “Mộtứkhi bị phátĩhiện, lập tức‹châm lửa tự³thiêu, không đểIlại một chút¹dấu vết nào.”ã
Chuyện giết TốngôVăn Xương vàếTống Thế Lanĩkhông thể traâra bất kỳèmối liên hệínào, càng khôngἳthể có nửaỵphần liên quanÏđến Vệ gia.
TưởngẳThuần không lênỹtiếng, một látòsau, nàng gậtữđầu: “Tỷ hiểuïrồi, chuyện nàyảmuội yên tâmỉđi. Ngày maiợtỷ lên đường,[đến lúc đóɩtrong phủ phảiĮdựa vào muộiứtrong nom nhiềuềhơn. Nếu muộiịcó chuyện raľngoài, hãy bànìgiao lại choíA Lam.”
SởõDu đáp lời.ļTưởng Thuần ngẫm,nghĩ rồi cauọmày nói: “Cònįmột chuyện nàyἵnữa, muội hãyủđể ý AỡLam và cáiổngười trong tùừđó một chút.”ẫ
“Bọn họ saoĺthế?”
Sở Duựcảm thấy kỳílạ, không hiểuãtại sao độtònhiên Tưởng Thuần‹lại nhắc đếníchuyện này. Cóêđiều hiện nayẽTưởng Thuần quảnỏlý nhà cửa,ĭbiết rõchuyện lớnɪchuyện nhỏ trongậnhà. Tưởng Thuầnạbảo để ý,ậđương nhiên làẩđã xảy raıchuyện.
“Tỷ cảm thấyắhiện giờ AắLam và ngườiỹnọ thư từảqua lại khá[thường xuyên.”
TưởngịThuần lo lắngἵnói: “Dù saoắngười nọ bịợnhốt trong địaľlao, tỷ sợïthân phận… có[phải hơi không{thích hợp không?(Nhưng dù saoỹmọi chuyện lààlựa chọn củaἶA Lam, tỷ[không tiện canớthiệp nhiều…”
TưởngḽThuần nói đếnàđây, Sở Duầrốt cuộc cũngậhiểu. Nàng mởũto mắt, kỳĭquái hỏi: “Khôngἲphải tên ThẩmÏHữu mồm mépặkia và AởLam đang cãi[nhau sao? Muội…ẩmuội thấy lầnỉđầu tiên bọnἲhọ thừ từ,jA Lam cònĪbị hắn chọcịtức đến phátứkhóc mà!”
TưởngúThuần nghe SởfDu nói, bấtỉđắc dĩ nhìnἰnàng: “Ngày thườngụnhững chuyện khácúthì thông minhÎlanh lợi, saoḷtới chuyện nàyứthì muội lạiớchẳng hiểu gìăthế? Cãi nhauễmà ngày ngàyỷgửi thư cãi²nhau như vậyúà? Hai bênịghét nhau thìịđã không nóiọchuyện rồi, làmỏgì cứ nhưẫước ngày ngàyịgửi thư đưaỉcơm năm bữaígiống bây giờ?”ủ
“Sao?”
Sở DuIthật sự cảmùthấy kỳ lạ,ìngười như Thẩm‹Hữu, Vương Lam³không bị tứcừchết là mayârồi, sao cònỳcó thể ngàyụngày nhung nhớ?
Lạiḻcòn ăn nămļbữa cơm?
“Sáng sớmỵđưa điểm tâm,Įbuổi trưa đưaúcơm trưa, buổiơchiều đưa điểmỉtâm, buổi tốiỹđưa cơm tối,Īđợi đến khuyaἰcòn đưa cảịbữa khuya!”
SởĩDu im re.đNàng nghĩ chắcôchắn Thẩm HữuĨsống ở VệẳPhủ cực kỳạsung sướng.
Tưởng Thuầnừnhìn dáng vẻľvỡ lẽ mọiľchuyện của nàng,ãthở dài: “Thậtára A Lamỉthích là được,ợchẳng qua suyẳcho cùng thânạphận người này…”ἴ
“Thân phân không{có vấn đề.”ẽ
Vấn đề là]ở chuyện ThẩmíHữu từng làm.
Xétļcho cùng, thậtàra phần lớnếtình cảm củaἲSở Du đốiɨvới vệ giaíchỉ là mộtỉngười theo chân,íxem Vệ giaộnhư người thực)hiện tín niệmịcủa nàng, choẵnên nàng tớiļVệ phủ. VệúPhủ cho nàngởsự ấm áp,ônàng cảm kích.ẻMãi đến sauẩnày quen biết°nhóm người TưởngãThuần, Vệ Uẩn,ìthân thiết vớiỉhọ, nàng mớiỉdần dần đặtịVệ Phủ từïvị trí một¹tấm biển vàoắtrong lòng, xemļnhư thực thểụtồn tại giống²người thân.
Thế nhưngıchung quy nàngIvà trượng phuạkhông phải yêuĪnhau như VươngỉLam, cũng chẳngủphải Thiếu phujnhân đã cóIcon cái, choìnên đối vớiĩvấn đề củaЇThẩm Hữu, nàng)có thể nhìnínhận rõ ràngḹhơn.
Trận đánh BạchẽĐế Cốc, ThẩmỉHữu đưa tinἳsai, nhưng tinịtức nửa thật)nửa giả, cũngũkhông tính làḽsai hoàn toàn.ưLúc đó vốn¹là cuộc chiếnἵthủ thành haoìmòn, dù choỹđối phương maiĩphục mười vạn,ìkỳ thật đềuīkhông nên xuấtἷbinh. Sở Duèdặn dò trămìnghìn lần, vốn¹là bởi vìÍxét thấy bấtâluận năm đóẫhay hiện tại,‹lúc ấy chỉởcần cố thủđthành trì, lươngừthảo Bắc Địchjkhông đủ, tự¹khắc sẽ luiībinh.
Sở Du không biết vì sao Vệ Trung lại xuất binh, lại càng không biết vì sao Vệ Trung lại dẫn theo cả nhà xuất binh. Nếu như lúc ấy Vệ gia thủ thành không ra, cho dù tin tức này báo sai nhân số thì cũng không đến nông nỗi này.
Sở Du ngồi trong phòng, suy nghĩ một lát rồi đi đến địa lao.
Quan trọng hơn là dù cho xuất binh, bọn họ cũng không phải là không thể thắng. Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn, vốn là cục diện năm-năm, nhưng Diêu Dũng lại lâm trận bỏ chạy, dẫn đến chiến bại.
Nghe nói thế, mặt Thẩm Hữu cứng đờ: “Cô nói bậy gì đấy, tiểu nương tử kia và ta hàng ngày cãi nhau còn không kịp, cái gì mà quan hệ không tệ?”
Sở Du dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, thấy Thẩm Hữu quỳ trên đất, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tỏ vẻ như thế là vì ta biết tha thứ cho một người khó khăn cỡ nào.”
Vấn đề mang tính quyết định trong trận này căn bản không nằm ở chỗ Thẩm Hữu. Lúc ấy, tin tức Thẩm Hữu báo dù là mười vạn hay hai mươi vạn đều không phải là vấn đề mấu chốt của việc thua trận. Vấn đề ở đây chính là trận này căn bản không cần đánh, một khi đã đánh thì Diêu Dũng cũng không nên bỏ trốn.
Tưởng Thuần gật đầu. Nếu Sở Du đã quản chuyện này, nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Chứ đừng nói chi mấu chốt trận chiến này vốn không nằm ở Thẩm Hữu. Lùi một bước mà nói, dù cho Thẩm Hữu có tội, có thất trách, nhưng cũng không cố ý, dựa trên khách quan đây là điều không thể tránh khỏi. Tội này cũng giống như năm đó Vệ gia bỏ thành, chỉ có thể là tự vấn lương tâm, trừng phạt bất quá chỉ nhằm cảnh cáo. Đối với chuyện mạo hiểm lớn như mật thám, nếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không làm được, mà làm sai lại còn bị phạt, vậy trên đời này còn ai bằng lòng làm việc khó chứ?
“Ngươi muốn viết dài hơn nữa à?”
Thế nhưng đối với người trong cuộc mà nói, Vương Lam mất đi trượng phu, Vệ Uẩn mất đi phụ huynh, cùng với Thẩm Hữu bất đắc dĩ được sinh ra trong chiến tranh, bọn họ rất khó buông bỏ khúc mắc này ——
“Năm đó Vệ gia đã dốc hết toàn lực, nhưng mẫu thân ta vẫn gặp nạn. Ta nhìn Vệ gia, lòng hãy còn khúc mắc. Mà Vệ gia đến nước này là vì ta truyền sai tin, nếu nói đến tha thứ, trong lòng không khỏi nghẹn lời. Cho nên Thẩm mỗ sợ Vệ gia bởi vì tấm lòng lỗi lạc mà tha thứ cho ta. Vệ gia hận, có thể thoải mái mà hận, con người Thẩm mỗ tâm địa hẹp hòi như thế, không đáng nhận được sự lỗi lạc này. Muốn đánh muốn mắng, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên mà làm.”
“Ngươi có.” Sở Du mở miệng khẳng định. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, tất cả đều là sự thấu suốt rõ ràng.
E là họ cũng khó mà đối diện với người có liên quan đến cái chết của nam nhi Vệ gia.
Quan trọng hơn là dù cho xuất binh, bọn họ cũng không phải là không thể thắng. Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn, vốn là cục diện năm-năm, nhưng Diêu Dũng lại lâm trận bỏ chạy, dẫn đến chiến bại.
Thẩm Hữu không nói lời nào, hắn bỏ đùi gà xuống, hơi lúng túng nói: “Có gì thì nói, đừng quanh co vòng vèo với ta.”“Ta không nói cho nàng biết.” Thẩm Hữu khàn giọng mở miệng: “Vậy cô sẽ đi nói sao?”
Cho nên vướng mắc giữa nhóm người Vệ Uẩn, Vương Lam và Thẩm Hữu, Sở Du buông bỏ được, nhưng chưa chắc Vương Lam có thể chấp nhận được.
Sở Du nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đều là sự thấu triệt: “Ngươi không nói, có lẽ cả đời chúng ta cũng không biết chuyện này có liên quan đến ngươi. Đương nhiên có lẽ cả đời Tiểu Thất cũng không thể biết rõ chân tướng.”Thẩm Hữu thở phào, nghe Sở Du nói tiếp: “Ngươi từng làm cái gì, ngươi còn nhớ chứ?”
Sở Du ngẫm nghĩ, nói với Tưởng Thuần: “Chuyện này, tỷ không cần nghĩ nhiều, muội sẽ trông chừng họ.”
“Ngươi vốn có thể yên tâm làm sát thủ dưới trướng Diêu Dũng, nhưng chẳng những ngươi tới Hoa Kinh giết Cố Sở Sinh, lại còn để lộ khẩu âm của mình trước mặt đám đông. Ngươi vốn có thể không nói câu nói kia, đúng không?”
Tưởng Thuần gật đầu. Nếu Sở Du đã quản chuyện này, nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Thế là Tưởng Thuần kiểm tra đối chiếu vài chi tiết sau khi đi Phần Thuỷ với Sở Du rồi lập tức chuyển hướng đi tìm Vệ Uẩn.
“Thẩm Hữu.” Thẩm Hữu kính cẩn khấu đầu: “Tạ ơn phu nhân.”
Sở Du ngồi trong phòng, suy nghĩ một lát rồi đi đến địa lao.
“À, thì ra là thế.” Sở Du gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”
Cho nên vướng mắc giữa nhóm người Vệ Uẩn, Vương Lam và Thẩm Hữu, Sở Du buông bỏ được, nhưng chưa chắc Vương Lam có thể chấp nhận được.
Thẩm Hữu đang ăn gì đó trong địa lao, vừa ăn vừa viết, trông vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng đối với người trong cuộc mà nói, Vương Lam mất đi trượng phu, Vệ Uẩn mất đi phụ huynh, cùng với Thẩm Hữu bất đắc dĩ được sinh ra trong chiến tranh, bọn họ rất khó buông bỏ khúc mắc này ——
Thẩm Hữu đang ăn gì đó trong địa lao, vừa ăn vừa viết, trông vô cùng vui vẻ.
Ở địa lao mấy ngày, hắn vỗ béo hơn nhiều, so với tên tên sát thủ ban đầu gặp thì tươi tắn hơn vài phần.
Sở Du vừa vào, hắn một tay cầm đùi gà, một tay cầm bút, nói: “Ngươi khoan hẳn tới thu, ta còn chưa viết xong.”
Sở Du vừa vào, hắn một tay cầm đùi gà, một tay cầm bút, nói: “Ngươi khoan hẳn tới thu, ta còn chưa viết xong.”
Sở Du ngồi vào ghế, Thẩm Hữu sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, kinh ngạc hỏi: “Cô tới đây làm gì? Tội cần nhận, ta đều nhận cả rồi!”
“Ngươi muốn viết dài hơn nữa à?”
Sở Du ngồi vào ghế, Thẩm Hữu sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, kinh ngạc hỏi: “Cô tới đây làm gì? Tội cần nhận, ta đều nhận cả rồi!”
Sở Du mỉm cười không nói, quan sát hắn một lát rồi nói: “Khí sắc Thẩm công tử tốt quả nhỉ, xem ra sống ở Vệ Phủ không tệ.”
Sở Du gật đầu, căn dặn xuống rồi quay người lại nói: “Ta đi trước chờ ngươi.”Chứ đừng nói chi mấu chốt trận chiến này vốn không nằm ở Thẩm Hữu. Lùi một bước mà nói, dù cho Thẩm Hữu có tội, có thất trách, nhưng cũng không cố ý, dựa trên khách quan đây là điều không thể tránh khỏi. Tội này cũng giống như năm đó Vệ gia bỏ thành, chỉ có thể là tự vấn lương tâm, trừng phạt bất quá chỉ nhằm cảnh cáo. Đối với chuyện mạo hiểm lớn như mật thám, nếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không làm được, mà làm sai lại còn bị phạt, vậy trên đời này còn ai bằng lòng làm việc khó chứ?
Thẩm Hữu không nói lời nào, hắn bỏ đùi gà xuống, hơi lúng túng nói: “Có gì thì nói, đừng quanh co vòng vèo với ta.”
Ở địa lao mấy ngày, hắn vỗ béo hơn nhiều, so với tên tên sát thủ ban đầu gặp thì tươi tắn hơn vài phần.
Sở Du gật đầu, quay người rời đi.
“Được.” Sở Du gật đầu: “Ta tới là để hỏi, nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và Lục phu nhân Vệ Phủ không tệ nhỉ?”
Nghe nói thế, mặt Thẩm Hữu cứng đờ: “Cô nói bậy gì đấy, tiểu nương tử kia và ta hàng ngày cãi nhau còn không kịp, cái gì mà quan hệ không tệ?”
Thẩm Hữu trầm mặc im lặng, Sở Du nhìn hắn, có phần thương xót: “Ngươi biết người của Vệ gia ở đó, cho nên ngươi hét lên câu nói mang theo khẩu âm Bắc Địch là cố ý muốn bị bắt. Trong lời khai, ngươi cũng cố ý chỉ riêng ra ngày mùng bảy tháng chín. Nếu như muốn che giấu, ngươi có thể đổi một thời điểm khác không quá nhạy cảm. Ngươi làm mọi chuyện cũng là vì muốn dẫn dắt chúng ta bắt ngươi nói ra. Ngươi tưởng rằng cách làm này sẽ không làm ân công Diêu Dũng của ngươi thất vọng sao? Lại nói, ngươi cảm thấy bị đánh một trận như vậy ở Vệ gia là có thể khiến trong lòng ngươi nhẹ nhõm một chút sao?”
“À, thì ra là thế.” Sở Du gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”
Thẩm Hữu thở phào, nghe Sở Du nói tiếp: “Ngươi từng làm cái gì, ngươi còn nhớ chứ?”
Sở Du trầm mặc chốc lát: “Ta chưa nghĩ tới.”
Thẩm Hữu run lên, hắn quay đầu nhìn Sở Du. Ánh mắt Sở Du ôn hoà: “Ta không đến tìm ngươi gây chuyện, chẳng qua Thẩm Hữu, tình cảm phải thẳng thắn. Ngươi không có ý với A Lam thì tốt nhất, nhưng nếu ngươi có ý với A Lam, vậy có một số việc ngươi phải sớm nói rõ ràng.”
Thẩm Hữu không lên tiếng, một lúc lâu sau, hắn trầm giọng mở miệng: “Cô nói chuyện gì?”
“Ta nói chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ hay sao?”
Sở Du ngẫm nghĩ, nói với Tưởng Thuần: “Chuyện này, tỷ không cần nghĩ nhiều, muội sẽ trông chừng họ.”
“Ngươi nói cho chúng ta biết…” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Không phải chính ngươi cũng muốn bù đắp hay sao? Ngươi đưa sai tin tức, mặc dù không cố ý, nhưng rốt cuộc cũng là ngươi đưa sai tin tức. Có điều trong chuyện này không ai có lỗi, hôm nay ngươi đã chịu một trận roi của tiểu Hầu gia, Vệ Phủ cũng không truy cứu nữa, nhưng trong lương tâm ngươi không áy náy sao?”
“Thẩm Hữu.” Sở Du nghiêng người về trước: “Chuyện chính ngươi làm, ngươi thật sự cảm thấy bản thân không có chút lỗi lầm nào sao?”
Thẩm Hữu cười khẩy: “Ta có lỗi gì?”
Không khí yên tĩnh một lúc, Sở Du thở dài: “Vốn là nam nhi tốt, cần gì cố tỏ vẻ như thế?”“Nếu ngươi không cảm thấy có lỗi, ngươi nói cho Tiểu Thất những chuyện này làm gì?”Thẩm Hữu cười khẩy: “Ta có lỗi gì?”
“Nếu ngươi không cảm thấy có lỗi, ngươi nói cho Tiểu Thất những chuyện này làm gì?”
Sở Du nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đều là sự thấu triệt: “Ngươi không nói, có lẽ cả đời chúng ta cũng không biết chuyện này có liên quan đến ngươi. Đương nhiên có lẽ cả đời Tiểu Thất cũng không thể biết rõ chân tướng.”
Thế là Tưởng Thuần kiểm tra đối chiếu vài chi tiết sau khi đi Phần Thuỷ với Sở Du rồi lập tức chuyển hướng đi tìm Vệ Uẩn.“Được.” Sở Du gật đầu: “Ta tới là để hỏi, nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và Lục phu nhân Vệ Phủ không tệ nhỉ?”
“Ngươi nói cho chúng ta biết…” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Không phải chính ngươi cũng muốn bù đắp hay sao? Ngươi đưa sai tin tức, mặc dù không cố ý, nhưng rốt cuộc cũng là ngươi đưa sai tin tức. Có điều trong chuyện này không ai có lỗi, hôm nay ngươi đã chịu một trận roi của tiểu Hầu gia, Vệ Phủ cũng không truy cứu nữa, nhưng trong lương tâm ngươi không áy náy sao?”
Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Hữu: “Ngươi sẽ không nói sao?”
“Ngươi có.” Sở Du mở miệng khẳng định. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, tất cả đều là sự thấu suốt rõ ràng.
“Ngươi vốn có thể yên tâm làm sát thủ dưới trướng Diêu Dũng, nhưng chẳng những ngươi tới Hoa Kinh giết Cố Sở Sinh, lại còn để lộ khẩu âm của mình trước mặt đám đông. Ngươi vốn có thể không nói câu nói kia, đúng không?”
Thẩm Hữu trầm mặc im lặng, Sở Du nhìn hắn, có phần thương xót: “Ngươi biết người của Vệ gia ở đó, cho nên ngươi hét lên câu nói mang theo khẩu âm Bắc Địch là cố ý muốn bị bắt. Trong lời khai, ngươi cũng cố ý chỉ riêng ra ngày mùng bảy tháng chín. Nếu như muốn che giấu, ngươi có thể đổi một thời điểm khác không quá nhạy cảm. Ngươi làm mọi chuyện cũng là vì muốn dẫn dắt chúng ta bắt ngươi nói ra. Ngươi tưởng rằng cách làm này sẽ không làm ân công Diêu Dũng của ngươi thất vọng sao? Lại nói, ngươi cảm thấy bị đánh một trận như vậy ở Vệ gia là có thể khiến trong lòng ngươi nhẹ nhõm một chút sao?”
“Thẩm Hữu.” Sở Du khẽ thở dài: “Cần gì phải vậy?”
Thẩm Hữu không nói lời nào. Sở Du chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, qua rồi cũng đành thôi, có điều tự ngươi phải nghĩ cho rõ chuyện ngươi và Lục phu nhân. Trong chuyện tình cảm, ngươi phải thẳng thắn, trước đây đã làm cái gì, ngươi phải nói cho cô ấy biết.”
Thẩm Hữu không lên tiếng, một lúc lâu sau, hắn trầm giọng mở miệng: “Cô nói chuyện gì?”
“Ta không nói cho nàng biết.” Thẩm Hữu khàn giọng mở miệng: “Vậy cô sẽ đi nói sao?”
“Ngươi chết thì có ý nghĩa gì?” Nàng thở dài: “Nếu thật sự áy náy, sao ngươi không vì nước vì dân làm thêm chút chuyện, an ủi lòng mình?”
Sở Du trầm mặc chốc lát: “Ta chưa nghĩ tới.”
Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Hữu: “Ngươi sẽ không nói sao?”
“Ta nói chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ hay sao?”
Không khí yên tĩnh một lúc, Sở Du thở dài: “Vốn là nam nhi tốt, cần gì cố tỏ vẻ như thế?”
Vấn đề mang tính quyết định trong trận này căn bản không nằm ở chỗ Thẩm Hữu. Lúc ấy, tin tức Thẩm Hữu báo dù là mười vạn hay hai mươi vạn đều không phải là vấn đề mấu chốt của việc thua trận. Vấn đề ở đây chính là trận này căn bản không cần đánh, một khi đã đánh thì Diêu Dũng cũng không nên bỏ trốn.
“Thẩm Hữu.” Sở Du nghiêng người về trước: “Chuyện chính ngươi làm, ngươi thật sự cảm thấy bản thân không có chút lỗi lầm nào sao?”“Thẩm Hữu.” Sở Du khẽ thở dài: “Cần gì phải vậy?”
“Được.”
Thẩm Hữu đột ngột lên tiếng, hắn hít sâu một hơi: “Vậy phiền phu nhân, có thể để ta tắm rửa thay đồ, đích thân đi nói với nàng ấy?”
Sở Du gật đầu, căn dặn xuống rồi quay người lại nói: “Ta đi trước chờ ngươi.”
Thẩm Hữu đột ngột lên tiếng, hắn hít sâu một hơi: “Vậy phiền phu nhân, có thể để ta tắm rửa thay đồ, đích thân đi nói với nàng ấy?”
Thẩm Hữu đáp một tiếng. Sở Du ra đến cửa, Thẩm Hữu đột nhiên gọi lại: “Phu nhân.”
“Được.”
Sở Du dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, thấy Thẩm Hữu quỳ trên đất, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tỏ vẻ như thế là vì ta biết tha thứ cho một người khó khăn cỡ nào.”
Sở Du mỉm cười không nói, quan sát hắn một lát rồi nói: “Khí sắc Thẩm công tử tốt quả nhỉ, xem ra sống ở Vệ Phủ không tệ.”
“Năm đó Vệ gia đã dốc hết toàn lực, nhưng mẫu thân ta vẫn gặp nạn. Ta nhìn Vệ gia, lòng hãy còn khúc mắc. Mà Vệ gia đến nước này là vì ta truyền sai tin, nếu nói đến tha thứ, trong lòng không khỏi nghẹn lời. Cho nên Thẩm mỗ sợ Vệ gia bởi vì tấm lòng lỗi lạc mà tha thứ cho ta. Vệ gia hận, có thể thoải mái mà hận, con người Thẩm mỗ tâm địa hẹp hòi như thế, không đáng nhận được sự lỗi lạc này. Muốn đánh muốn mắng, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên mà làm.”
Sở Du nhìn hắn, lắc đầu.
“Ngươi chết thì có ý nghĩa gì?” Nàng thở dài: “Nếu thật sự áy náy, sao ngươi không vì nước vì dân làm thêm chút chuyện, an ủi lòng mình?”
“Về việc tha thứ hay không thì thẳng thắn mà nói, ở trong lòng ta, sai lầm của ngươi trong trận chiến này nhỏ bé chẳng đáng kể, không cần trách móc như thế. Còn những người khác thế nào, không phải ta nói là được.”
“Thẩm Hữu.” Thẩm Hữu kính cẩn khấu đầu: “Tạ ơn phu nhân.”
Sở Du gật đầu, quay người rời đi.
Thẩm Hữu là may mắn mới gặp được những người như Sở Du, Vệ Uẩn, Vương Lam. Kẻ làm sát thủ số định là chìm trong bóng tối, lần này lại được không chỉ 1 mà 3 người cứu rỗi
Một mối nghiệt duyên hay lương duyên chẳng ai có thể nói đk
Thẫm Hữu cũng coi như là một người tốt, biết ăn năn hối cải. Mong Vương Lam hãy tha thứ cho anh ấy
Hi vọng 2người này thành đôi
Càng ngày càng nể phục nữ chính. Thông minh và biết cách nói chuyện
Suy cho cùng cả truyện thấy mỗi Diêu Dũng là người xấu
Thật sự SD là người thấu tình đạt lý quá! Thẩm Hữu có thể lấy công chuộc tội
Mới có 2 chương mà ac đã nên duyên, trong khi đôi chính sắp nửa truyện rồi vẫn đang làm j ko biết :))
Thắc mắc ko hiểu Thẩm Hữu có dính j đến hoàng gia Bắc Địch ko
T nghi ngờ ” khuê mật” mà Tưởng Thuần muốn đón về là cái cô Thanh Bình Quận chúa