Sơn Hà Chẩm – Chương 57 (1)

Chương 57 (1)

Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Sở Cẩm rời khỏi, Sở Du khép hai tay trước ngực, nhìn tuyết đọng tan ra dưới nắng ấm ngoài đình viện .

Sở Cẩm đến cầu xin nàng, nếu vậy chuyện Tống Văn Xương không thể chậm trễ được nữa. Dù cho Sở Cẩm không đến Lạc Châu, nàng cũng không thể để Tống Văn Xương sống thêm.

Nghĩ ngợi chốc lát, nàng đang định căn dặn gì đó, bên ngoài đã báo có Tưởng Thuần đến.

Hôm nay gần như những công việc lặt vặt trong nhà đều do Tưởng Thuần quản lý. Tưởng Thuần đến đây đa phần đều là đối chiếu sổ sách với nàng hoặc là đến báo vài chuyện cần ra ngoài giao tế. Nhưng sổ sách vừa mới đối chiếu hai ngày trước, hôm nay Tưởng Thuần đến đây không khỏi khiến Sở Du lấy làm lạ.

Có điều nàng cũng không nghĩ nhiều, bước lên đón Tưởng Thuần tiến vào, cười hỏi: “Vô sự không đến Điện Tam Bảo, hai ngày trước vừa đối chiếu sổ sách xong, sao hôm nay tỷ lại tới rồi?”

“T đến đây là cóchút chuyn munnói vi mui.”ĭ

Tưng Thun bưcti, th dài:“My ngày spti, t đnhìra ngoài mtchuyến.”

Li nàyõkhiến S Dungn ngưi, nhưngnàng nhanh chóngľphn ng li:ĩ“T mun raìngoài thì nóiɨmt tiếng viămu thân riìc đi là,xong, cn gìĩphi báo vimui?”

S Duĩcưi: “Binh hoangimã lon thếnày, chng lĩli mun điĭxa nhà sao?”ì

Dt li, TưngThun không hìph nhn, ngưcòli còn gtđu.

S Du kinhngc nhìn nàng.ãTưng Thun gávào đã nhiuïnăm, hết scítuân th quyéc. Mc dùkhông đến niìđi môn khôngra, nh mônĮkhông bưc nhưVương Lam vàìTrương hàm, nhưngòthưng ngày cũngõrt ít khiıra ngoài, cùngĩlm là đếnchùa miếu dânghương nim Pht,ngay c nhàm đ cũngkhông v myln.

S Du đtâchén trà xung,íhơi lo lngìhi: “Đã xyìra chuyn gìİsao?”

“T ngheinói hôm nayquân binh đãóđến gn PhniThu. T cóđmt ngưi bnthu nh Ĭđó.” Tưng Thunnói xong, lith dài: “Nóiɪra, mui đngchê cưi. Lnưnày t munđến Phn Thulà đ xgin cho ngưiïbn kia. Nếu]như có th,t s dnngưi bn đó{v V Ph,ĭsp xếp cho}cô y mt:công vic.”

Đâyúlà chuyn nh.”S Du gtiđu, hơi ngcnhiên nói: “V)phu nhân kialà sao thế?”

“Cô y và¸trưng phu mìnhlà bn thuănh. Sau khiln lên, trưngphu không thíchàcô y, cùý mun đónmt Thanh quanônhi(*) trong luxanh v làmphu nhân. Mêchng cô yép hn tacưi cô y,đón ngưi nt kia vâlàm thiếp. Trưngìphu cô yvì vy màkhông thích cùng cô y,sng thiếp ditthê, cuc sngbây gi rtthê thm.”

(*)ưThanh nhi quan:n t bánngh

Dt li, TưngõThun th dài:“Hôm qua ténhn đưc thưmy ngày trưcca cô y,ábo rng mìnhíđang có thai,không mun íli trong ph,ìđnh nương nht. T vninghĩ thu xếpqua khong thigian này rifli ti đó,nhưng hôm naynhn đưc tinàtc báo quânđi đã tiìgn Phn Thu.éTa s sĩđánh ti chếcô y, trưng(phu cô yíđương nhiên sĩkhông dn côy chy nn,òđến lúc đóútìm ngưi rtkhó khăn.”

SDu hiu suynghĩ ca TưngThun, c đi)Tưng Thun vnľkhông có my}tri k. Cáiýngưi gi làõbn thu nhĮy hn cũngòlà ngưi rtquan trng.

Thế làS Du vinói: “Vy đưTiu Tht chunb mt đinhân mã choÎt, t điínhanh v nhanh.Hôm nay qu:tht Bc Đchīđã tiến tign Phn Thu,{đến tr erng s đánhnhau.”

Dt li,S Du linói: “Mui viếtmt bc thưcho t, đếnlúc đó nếu:có bt c]chuyn gì, tcó th đếnítìm Tng ThếìLan…

Li cònĩchưa dt, SếDu cht khngli. Nàng vnɪcòn đang suyïnghĩ tìm aiigi tin vàngưi cho TngThế Lan, giếtíchết Tng VănXương.

Giết huynh làưchuyn trng đi,ĭkhông th đíl bt k)tin tc nào.ùNếu không đ³Tng Thế Lan{hoàn toàn yêntâm là ngưica V gia,Tng Thế Lantuyt đi sfkhông làm ba.Hôm nay TưngThun đến đó,ĩnàng là Nhèphu nhân Vùgia, cho dù(thế nào cũngɪkhông phi làɨngưi ngy trangV gia. Hơnna Tưng Thundn theo quântinh nhu điúcũng là chuynbình thưng, giếtïTng Văn Xươngìri tr v,không ai cóth liên hhai ngưi nàyđvi nhau.

S Dungm nghĩ, quayiđu li nóivi Tưng Thun:ê“T t, muicó mt chuynîmun nh.”

“Hm?”

Tưng Thun ngngóđu, S Duĩđng dy, bưcđến trưc bàn{đc sách viếtĩnhanh mt bcĭthư, b vàophong thư, giaođến tay TưngīThun.

“Mui s boĺTiu Tht pháiícho t haiơđi nhân mã,ãmt đi làh v bìnhjthưng ngoài sáng,Ímt đi làĪsát th tinhİnhu trong ti.ļĐến lúc đó,b ngoài làt đến PhnìThu, bên tronglà dn theosát th tiTuyên Thành trongđêm, giao thưnày cho TngThế Lan, sauđó giúp đúhn giết Tng,Văn Xương.”

Ngheèvy, v mtTưng Thun nghiêmtúc hn: “Muimun bo TngêThế Lan giết¹huynh đot quyn?”}

Đây là giaoưc gia TiuTht và TngThế Lan.”

TưngàThun trm mcïmt lát riĪnói: “Nhưng bâyĩgi ra taycó phi gp)gáp quá không?”

“Tng Văn Xươngàđã b BcĩĐch bao vâyìti huyn TiuQut.” S Duɨphân tích choTưng Thun: “Hômnay, tt cđu da vào³Tng Thế LanĮ bên đánh³quy nhiu, kimɪchế Bc Đchɨkhông toàn lctn công TngưVăn Xương micó th boãv mt mngca Tng VănXương. Hơn na,ɩcũng có thBc Đch munòly Tng VănìXương làm mi,ìd Đi Sįphái binh đếnđTuyên Thành, bítrng nhng cđim quan trngkhác đ bnchúng tn công.íMui sca mui thts s đicu hn, choĺnên nếu ngưinày đã phiĬchết, vy chi,bng chết smđi.”

“Sau khit đến đóĨcó th boTng Thế LanĨđánh lén BcĐch vào banđêm. Bc Đchếri lon, chcĩchn Tng VănXương s lênÍthành lâu quanľsát chiến trn.īT bo sátth tha dphn lon trèolên tưng thànhly th cpíca Tng VănIXương, sau đóvt ngưi xungchiến trưng, ngutrang thành thíchĩkhách Bc Đchàri lp tcɩrút lui.”

Trênngưi sát thđi mang theoīcây mi la.”S Du nóiĩđến đây thìímím môi, riínói tiếp: “Mtkhi b phátĩhin, lp tcchâm la t³thiêu, không đIli mt chút¹du vết nào.”ã

Chuyn giết TngôVăn Xương vàếTng Thế Lanĩkhông th traâra bt kèmi liên hínào, càng khôngth có naphn liên quanÏđến V gia.

TưngThun không lêntiếng, mt látòsau, nàng gtđu: “T hiuïri, chuyn nàymui yên tâmđi. Ngày mait lên đưng,[đến lúc đóɩtrong ph phiĮda vào muitrong nom nhiuhơn. Nếu muicó chuyn raľngoài, hãy bànìgiao li choíA Lam.”

SõDu đáp li.ļTưng Thun ngm,nghĩ ri caumày nói: “Cònįmt chuyn nàyna, mui hãyđ ý ALam và cáingưi trong tùđó mt chút.”

“Bn h saoĺthế?”

S Ducm thy kíl, không hiuãti sao đtònhiên Tưng Thunli nhc đếníchuyn này. Cóêđiu hin nayTưng Thun qunlý nhà ca,ĭbiết rõchuyn lnɪchuyn nh trongnhà. Tưng Thunbo đ ý,đương nhiên làđã xy raıchuyn.

“T cm thyhin gi ALam và ngưin thư tqua li khá[thưng xuyên.”

TưngThun lo lngnói: “Dù saongưi n bnht trong đaľlao, t sïthân phn… có[phi hơi không{thích hp không?(Nhưng dù saomi chuyn lààla chn caA Lam, t[không tin canthip nhiu…

TưngThun nói đếnàđây, S Durt cuc cũnghiu. Nàng mũto mt, kĭquái hi: “Khôngphi tên ThmÏHu mm mépkia và ALam đang cãi[nhau sao? Mui…mui thy lnđu tiên bnh th t,jA Lam cònĪb hn chctc đến phátkhóc mà!”

TưngúThun nghe SfDu nói, btđc dĩ nhìnnàng: “Ngày thưngnhng chuyn khácúthì thông minhÎlanh li, saoti chuyn nàythì mui lichng hiu gìăthế? Cãi nhaumà ngày ngàygi thư cãi²nhau như vyúà? Hai bênghét nhau thìđã không nóichuyn ri, làmgì c nhưưc ngày ngàygi thư đưacơm năm baíging bây gi?”

“Sao?”

S DuItht s cmùthy k l,ìngưi như ThmHu, Vương Lam³không b tcchết là mayâri, sao còncó th ngàyngày nhung nh?

Licòn ăn nămļba cơm?

“Sáng smđưa đim tâm,Įbui trưa đưaúcơm trưa, buiơchiu đưa đimtâm, bui tiđưa cơm ti,Īđi đến khuyacòn đưa cba khuya!”

SĩDu im re.đNàng nghĩ chcôchn Thm HuĨsng VPh cc ksung sưng.

Tưng Thunnhìn dáng vľv l miľchuyn ca nàng,ãth dài: “Thtára A Lamthích là đưc,chng qua suycho cùng thânphn ngưi này…

Thân phân không{có vn đ.”

Vn đ là] chuyn ThmíHu tng làm.

Xétļcho cùng, thtàra phn lnếtình cm caS Du điɨvi v giaích là mtngưi theo chân,íxem V gianhư ngưi thc)hin tín nimca nàng, chonên nàng tiļV ph. VúPh cho nàngs m áp,ônàng cm kích.Mãi đến saunày quen biết°nhóm ngưi TưngãThun, V Un,ìthân thiết vih, nàng midn dn đtV Ph tïv trí mt¹tm bin vàotrong lòng, xemļnhư thc thtn ti ging²ngưi thân.

Thế nhưngıchung quy nàngIvà trưng phukhông phi yêuĪnhau như VươngLam, cũng chngphi Thiếu phujnhân đã cóIcon cái, choìnên đi viĩvn đ caЇThm Hu, nàng)có th nhìnínhn rõ rànghơn.

Trn đánh BchĐế Cc, ThmHu đưa tinsai, nhưng tintc na tht)na gi, cũngũkhông tính làsai hoàn toàn.ưLúc đó vn¹là cuc chiếnth thành haoìmòn, dù chođi phương maiĩphc mưi vn,ìk tht đuīkhông nên xutbinh. S Duèdn dò trămìnghìn ln, vn¹là bi vìÍxét thy btâlun năm đóhay hin ti,lúc y chcn c thđthành trì, lươngtho Bc Đchjkhông đ, t¹khc s luiībinh.

Sở Du không biết vì sao Vệ Trung lại xuất binh, lại càng không biết vì sao Vệ Trung lại dẫn theo cả nhà xuất binh. Nếu như lúc ấy Vệ gia thủ thành không ra, cho dù tin tức này báo sai nhân số thì cũng không đến nông nỗi này.

Sở Du ngồi trong phòng, suy nghĩ một lát rồi đi đến địa lao.

Quan trọng hơn là dù cho xuất binh, bọn họ cũng không phải là không thể thắng. Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn, vốn là cục diện năm-năm, nhưng Diêu Dũng lại lâm trận bỏ chạy, dẫn đến chiến bại.

Nghe nói thế, mặt Thẩm Hữu cứng đờ:  “Cô nói bậy gì đấy, tiểu nương tử kia và ta hàng ngày cãi nhau còn không kịp, cái gì mà quan hệ không tệ?”

Sở Du dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, thấy Thẩm Hữu quỳ trên đất, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tỏ vẻ như thế là vì ta biết tha thứ cho một người khó khăn cỡ nào.”

Vấn đề mang tính quyết định trong trận này căn bản không nằm ở chỗ Thẩm Hữu. Lúc ấy, tin tức Thẩm Hữu báo dù là mười vạn hay hai mươi vạn đều không phải là vấn đề mấu chốt của việc thua trận. Vấn đề ở đây chính là trận này căn bản không cần đánh, một khi đã đánh thì Diêu Dũng cũng không nên bỏ trốn.

Tưởng Thuần gật đầu. Nếu Sở Du đã quản chuyện này, nàng cũng không cần lo lắng nữa.

Chứ đừng nói chi mấu chốt trận chiến này vốn không nằm ở Thẩm Hữu. Lùi một bước mà nói, dù cho Thẩm Hữu có tội, có thất trách, nhưng cũng không cố ý, dựa trên khách quan đây là điều không thể tránh khỏi. Tội này cũng giống như năm đó Vệ gia bỏ thành, chỉ có thể là tự vấn lương tâm, trừng phạt bất quá chỉ nhằm cảnh cáo. Đối với chuyện mạo hiểm lớn như mật thám, nếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không làm được, mà làm sai lại còn bị phạt, vậy trên đời này còn ai bằng lòng làm việc khó chứ?

“Ngươi muốn viết dài hơn nữa à?”

Thế nhưng đối với người trong cuộc mà nói, Vương Lam mất đi trượng phu, Vệ Uẩn mất đi phụ huynh, cùng với Thẩm Hữu bất đắc dĩ được sinh ra trong chiến tranh, bọn họ rất khó buông bỏ khúc mắc này ——

“Năm đó Vệ gia đã dốc hết toàn lực, nhưng mẫu thân ta vẫn gặp nạn. Ta nhìn Vệ gia, lòng hãy còn khúc mắc. Mà Vệ gia đến nước này là vì ta truyền sai tin, nếu nói đến tha thứ, trong lòng không khỏi nghẹn lời. Cho nên Thẩm mỗ sợ Vệ gia bởi vì tấm lòng lỗi lạc mà tha thứ cho ta. Vệ gia hận, có thể thoải mái mà hận, con người Thẩm mỗ tâm địa hẹp hòi như thế, không đáng nhận được sự lỗi lạc này. Muốn đánh muốn mắng, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên mà làm.”

“Ngươi có.” Sở Du mở miệng khẳng định. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, tất cả đều là sự thấu suốt rõ ràng.

E là họ cũng khó mà đối diện với người có liên quan đến cái chết của nam nhi Vệ gia.

Quan trọng hơn là dù cho xuất binh, bọn họ cũng không phải là không thể thắng. Mười chín vạn đấu với hai mươi vạn, vốn là cục diện năm-năm, nhưng Diêu Dũng lại lâm trận bỏ chạy, dẫn đến chiến bại.

Thẩm Hữu không nói lời nào, hắn bỏ đùi gà xuống, hơi lúng túng nói: “Có gì thì nói, đừng quanh co vòng vèo với ta.”“Ta không nói cho nàng biết.” Thẩm Hữu khàn giọng mở miệng: “Vậy cô sẽ đi nói sao?”

Cho nên vướng mắc giữa nhóm người Vệ Uẩn, Vương Lam và Thẩm Hữu, Sở Du buông bỏ được, nhưng chưa chắc Vương Lam có thể chấp nhận được.

Sở Du nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đều là sự thấu triệt: “Ngươi không nói, có lẽ cả đời chúng ta cũng không biết chuyện này có liên quan đến ngươi. Đương nhiên có lẽ cả đời Tiểu Thất cũng không thể biết rõ chân tướng.”Thẩm Hữu thở phào, nghe Sở Du nói tiếp: “Ngươi từng làm cái gì, ngươi còn nhớ chứ?”

Sở Du ngẫm nghĩ, nói với Tưởng Thuần: “Chuyện này, tỷ không cần nghĩ nhiều, muội sẽ trông chừng họ.”

“Ngươi vốn có thể yên tâm làm sát thủ dưới trướng Diêu Dũng, nhưng chẳng những ngươi tới Hoa Kinh giết Cố Sở Sinh, lại còn để lộ khẩu âm của mình trước mặt đám đông. Ngươi vốn có thể không nói câu nói kia, đúng không?”

Tưởng Thuần gật đầu. Nếu Sở Du đã quản chuyện này, nàng cũng không cần lo lắng nữa.

Thế là Tưởng Thuần kiểm tra đối chiếu vài chi tiết sau khi đi Phần Thuỷ với Sở Du rồi lập tức chuyển hướng đi tìm Vệ Uẩn.

“Thẩm Hữu.” Thẩm Hữu kính cẩn khấu đầu: “Tạ ơn phu nhân.”

Sở Du ngồi trong phòng, suy nghĩ một lát rồi đi đến địa lao.

“À, thì ra là thế.” Sở Du gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”

Cho nên vướng mắc giữa nhóm người Vệ Uẩn, Vương Lam và Thẩm Hữu, Sở Du buông bỏ được, nhưng chưa chắc Vương Lam có thể chấp nhận được.

Thẩm Hữu đang ăn gì đó trong địa lao, vừa ăn vừa viết, trông vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng đối với người trong cuộc mà nói, Vương Lam mất đi trượng phu, Vệ Uẩn mất đi phụ huynh, cùng với Thẩm Hữu bất đắc dĩ được sinh ra trong chiến tranh, bọn họ rất khó buông bỏ khúc mắc này ——

Thẩm Hữu đang ăn gì đó trong địa lao, vừa ăn vừa viết, trông vô cùng vui vẻ.

Ở địa lao mấy ngày, hắn vỗ béo hơn nhiều, so với tên tên sát thủ ban đầu gặp thì tươi tắn hơn vài phần.

Sở Du vừa vào, hắn một tay cầm đùi gà, một tay cầm bút, nói: “Ngươi khoan hẳn tới thu, ta còn chưa viết xong.”

Sở Du vừa vào, hắn một tay cầm đùi gà, một tay cầm bút, nói: “Ngươi khoan hẳn tới thu, ta còn chưa viết xong.”

Sở Du ngồi vào ghế, Thẩm Hữu sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, kinh ngạc hỏi: “Cô tới đây làm gì? Tội cần nhận, ta đều nhận cả rồi!”

“Ngươi muốn viết dài hơn nữa à?”

Sở Du ngồi vào ghế, Thẩm Hữu sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, kinh ngạc hỏi: “Cô tới đây làm gì? Tội cần nhận, ta đều nhận cả rồi!”

Sở Du mỉm cười không nói, quan sát hắn một lát rồi nói: “Khí sắc Thẩm công tử tốt quả nhỉ, xem ra sống ở Vệ Phủ không tệ.”

Sở Du gật đầu, căn dặn xuống rồi quay người lại nói: “Ta đi trước chờ ngươi.”Chứ đừng nói chi mấu chốt trận chiến này vốn không nằm ở Thẩm Hữu. Lùi một bước mà nói, dù cho Thẩm Hữu có tội, có thất trách, nhưng cũng không cố ý, dựa trên khách quan đây là điều không thể tránh khỏi. Tội này cũng giống như năm đó Vệ gia bỏ thành, chỉ có thể là tự vấn lương tâm, trừng phạt bất quá chỉ nhằm cảnh cáo. Đối với chuyện mạo hiểm lớn như mật thám, nếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không làm được, mà làm sai lại còn bị phạt, vậy trên đời này còn ai bằng lòng làm việc khó chứ?

Thẩm Hữu không nói lời nào, hắn bỏ đùi gà xuống, hơi lúng túng nói: “Có gì thì nói, đừng quanh co vòng vèo với ta.”

Ở địa lao mấy ngày, hắn vỗ béo hơn nhiều, so với tên tên sát thủ ban đầu gặp thì tươi tắn hơn vài phần.

Sở Du gật đầu, quay người rời đi.

“Được.” Sở Du gật đầu: “Ta tới là để hỏi, nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và Lục phu nhân Vệ Phủ không tệ nhỉ?”

Nghe nói thế, mặt Thẩm Hữu cứng đờ:  “Cô nói bậy gì đấy, tiểu nương tử kia và ta hàng ngày cãi nhau còn không kịp, cái gì mà quan hệ không tệ?”

Thẩm Hữu trầm mặc im lặng, Sở Du nhìn hắn, có phần thương xót: “Ngươi biết người của Vệ gia ở đó, cho nên ngươi hét lên câu nói mang theo khẩu âm Bắc Địch là cố ý muốn bị bắt. Trong lời khai, ngươi cũng cố ý chỉ riêng ra ngày mùng bảy tháng chín. Nếu như muốn che giấu, ngươi có thể đổi một thời điểm khác không quá nhạy cảm. Ngươi làm mọi chuyện cũng là vì muốn dẫn dắt chúng ta bắt ngươi nói ra. Ngươi tưởng rằng cách làm này sẽ không làm ân công Diêu Dũng của ngươi thất vọng sao? Lại nói, ngươi cảm thấy bị đánh một trận như vậy ở Vệ gia là có thể khiến trong lòng ngươi nhẹ nhõm một chút sao?”

“À, thì ra là thế.” Sở Du gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”

Thẩm Hữu thở phào, nghe Sở Du nói tiếp: “Ngươi từng làm cái gì, ngươi còn nhớ chứ?”

Sở Du trầm mặc chốc lát: “Ta chưa nghĩ tới.”

Thẩm Hữu run lên, hắn quay đầu nhìn Sở Du. Ánh mắt Sở Du ôn hoà: “Ta không đến tìm ngươi gây chuyện, chẳng qua Thẩm Hữu, tình cảm phải thẳng thắn. Ngươi không có ý với A Lam thì tốt nhất, nhưng nếu ngươi có ý với A Lam, vậy có một số việc ngươi phải sớm nói rõ ràng.”

Thẩm Hữu không lên tiếng, một lúc lâu sau, hắn trầm giọng mở miệng: “Cô nói chuyện gì?”

“Ta nói chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ hay sao?”

Sở Du ngẫm nghĩ, nói với Tưởng Thuần: “Chuyện này, tỷ không cần nghĩ nhiều, muội sẽ trông chừng họ.”

“Ngươi nói cho chúng ta biết…” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Không phải chính ngươi cũng muốn bù đắp hay sao? Ngươi đưa sai tin tức, mặc dù không cố ý, nhưng rốt cuộc cũng là ngươi đưa sai tin tức. Có điều trong chuyện này không ai có lỗi, hôm nay ngươi đã chịu một trận roi của tiểu Hầu gia, Vệ Phủ cũng không truy cứu nữa, nhưng trong lương tâm ngươi không áy náy sao?”

“Thẩm Hữu.” Sở Du nghiêng người về trước: “Chuyện chính ngươi làm, ngươi thật sự cảm thấy bản thân không có chút lỗi lầm nào sao?”

Thẩm Hữu cười khẩy: “Ta có lỗi gì?”

Không khí yên tĩnh một lúc, Sở Du thở dài: “Vốn là nam nhi tốt, cần gì cố tỏ vẻ như thế?”“Nếu ngươi không cảm thấy có lỗi, ngươi nói cho Tiểu Thất những chuyện này làm gì?”Thẩm Hữu cười khẩy: “Ta có lỗi gì?”

“Nếu ngươi không cảm thấy có lỗi, ngươi nói cho Tiểu Thất những chuyện này làm gì?”

Sở Du nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đều là sự thấu triệt: “Ngươi không nói, có lẽ cả đời chúng ta cũng không biết chuyện này có liên quan đến ngươi. Đương nhiên có lẽ cả đời Tiểu Thất cũng không thể biết rõ chân tướng.”

Thế là Tưởng Thuần kiểm tra đối chiếu vài chi tiết sau khi đi Phần Thuỷ với Sở Du rồi lập tức chuyển hướng đi tìm Vệ Uẩn.“Được.” Sở Du gật đầu: “Ta tới là để hỏi, nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và Lục phu nhân Vệ Phủ không tệ nhỉ?”

“Ngươi nói cho chúng ta biết…” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Không phải chính ngươi cũng muốn bù đắp hay sao? Ngươi đưa sai tin tức, mặc dù không cố ý, nhưng rốt cuộc cũng là ngươi đưa sai tin tức. Có điều trong chuyện này không ai có lỗi, hôm nay ngươi đã chịu một trận roi của tiểu Hầu gia, Vệ Phủ cũng không truy cứu nữa, nhưng trong lương tâm ngươi không áy náy sao?”

Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Hữu: “Ngươi sẽ không nói sao?”

“Ngươi có.” Sở Du mở miệng khẳng định. Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, tất cả đều là sự thấu suốt rõ ràng.

“Ngươi vốn có thể yên tâm làm sát thủ dưới trướng Diêu Dũng, nhưng chẳng những ngươi tới Hoa Kinh giết Cố Sở Sinh, lại còn để lộ khẩu âm của mình trước mặt đám đông. Ngươi vốn có thể không nói câu nói kia, đúng không?”

Thẩm Hữu trầm mặc im lặng, Sở Du nhìn hắn, có phần thương xót: “Ngươi biết người của Vệ gia ở đó, cho nên ngươi hét lên câu nói mang theo khẩu âm Bắc Địch là cố ý muốn bị bắt. Trong lời khai, ngươi cũng cố ý chỉ riêng ra ngày mùng bảy tháng chín. Nếu như muốn che giấu, ngươi có thể đổi một thời điểm khác không quá nhạy cảm. Ngươi làm mọi chuyện cũng là vì muốn dẫn dắt chúng ta bắt ngươi nói ra. Ngươi tưởng rằng cách làm này sẽ không làm ân công Diêu Dũng của ngươi thất vọng sao? Lại nói, ngươi cảm thấy bị đánh một trận như vậy ở Vệ gia là có thể khiến trong lòng ngươi nhẹ nhõm một chút sao?”

“Thẩm Hữu.” Sở Du khẽ thở dài: “Cần gì phải vậy?”

Thẩm Hữu không nói lời nào. Sở Du chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, qua rồi cũng đành thôi, có điều tự ngươi phải nghĩ cho rõ chuyện ngươi và Lục phu nhân. Trong chuyện tình cảm, ngươi phải thẳng thắn, trước đây đã làm cái gì, ngươi phải nói cho cô ấy biết.”

Thẩm Hữu không lên tiếng, một lúc lâu sau, hắn trầm giọng mở miệng: “Cô nói chuyện gì?”

“Ta không nói cho nàng biết.” Thẩm Hữu khàn giọng mở miệng: “Vậy cô sẽ đi nói sao?”

“Ngươi chết thì có ý nghĩa gì?” Nàng thở dài: “Nếu thật sự áy náy, sao ngươi không vì nước vì dân làm thêm chút chuyện, an ủi lòng mình?”

Sở Du trầm mặc chốc lát: “Ta chưa nghĩ tới.”

Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Hữu: “Ngươi sẽ không nói sao?”

“Ta nói chuyện gì, trong lòng ngươi không rõ hay sao?”

Không khí yên tĩnh một lúc, Sở Du thở dài: “Vốn là nam nhi tốt, cần gì cố tỏ vẻ như thế?”

Vấn đề mang tính quyết định trong trận này căn bản không nằm ở chỗ Thẩm Hữu. Lúc ấy, tin tức Thẩm Hữu báo dù là mười vạn hay hai mươi vạn đều không phải là vấn đề mấu chốt của việc thua trận. Vấn đề ở đây chính là trận này căn bản không cần đánh, một khi đã đánh thì Diêu Dũng cũng không nên bỏ trốn.

“Thẩm Hữu.” Sở Du nghiêng người về trước: “Chuyện chính ngươi làm, ngươi thật sự cảm thấy bản thân không có chút lỗi lầm nào sao?”“Thẩm Hữu.” Sở Du khẽ thở dài: “Cần gì phải vậy?”

“Được.”

Thẩm Hữu đột ngột lên tiếng, hắn hít sâu một hơi: “Vậy phiền phu nhân, có thể để ta tắm rửa thay đồ, đích thân đi nói với nàng ấy?”

Sở Du gật đầu, căn dặn xuống rồi quay người lại nói: “Ta đi trước chờ ngươi.”

Thẩm Hữu đột ngột lên tiếng, hắn hít sâu một hơi: “Vậy phiền phu nhân, có thể để ta tắm rửa thay đồ, đích thân đi nói với nàng ấy?”

Thẩm Hữu đáp một tiếng. Sở Du ra đến cửa, Thẩm Hữu đột nhiên gọi lại: “Phu nhân.”

“Được.”

Sở Du dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, thấy Thẩm Hữu quỳ trên đất, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tỏ vẻ như thế là vì ta biết tha thứ cho một người khó khăn cỡ nào.”

Sở Du mỉm cười không nói, quan sát hắn một lát rồi nói: “Khí sắc Thẩm công tử tốt quả nhỉ, xem ra sống ở Vệ Phủ không tệ.”

“Năm đó Vệ gia đã dốc hết toàn lực, nhưng mẫu thân ta vẫn gặp nạn. Ta nhìn Vệ gia, lòng hãy còn khúc mắc. Mà Vệ gia đến nước này là vì ta truyền sai tin, nếu nói đến tha thứ, trong lòng không khỏi nghẹn lời. Cho nên Thẩm mỗ sợ Vệ gia bởi vì tấm lòng lỗi lạc mà tha thứ cho ta. Vệ gia hận, có thể thoải mái mà hận, con người Thẩm mỗ tâm địa hẹp hòi như thế, không đáng nhận được sự lỗi lạc này. Muốn đánh muốn mắng, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên mà làm.”

Sở Du nhìn hắn, lắc đầu.

“Ngươi chết thì có ý nghĩa gì?” Nàng thở dài: “Nếu thật sự áy náy, sao ngươi không vì nước vì dân làm thêm chút chuyện, an ủi lòng mình?”

“Về việc tha thứ hay không thì thẳng thắn mà nói, ở trong lòng ta, sai lầm của ngươi trong trận chiến này nhỏ bé chẳng đáng kể, không cần trách móc như thế. Còn những người khác thế nào, không phải ta nói là được.”

“Thẩm Hữu.” Thẩm Hữu kính cẩn khấu đầu: “Tạ ơn phu nhân.”

Sở Du gật đầu, quay người rời đi.

 

4.9 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

221 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nonameokfine
Nonameokfine
4 Năm Cách đây

Thẩm Hữu là may mắn mới gặp được những người như Sở Du, Vệ Uẩn, Vương Lam. Kẻ làm sát thủ số định là chìm trong bóng tối, lần này lại được không chỉ 1 mà 3 người cứu rỗi

Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Một mối nghiệt duyên hay lương duyên chẳng ai có thể nói đk

Mỹ Loan
Mỹ Loan
4 Năm Cách đây

Thẫm Hữu cũng coi như là một người tốt, biết ăn năn hối cải. Mong Vương Lam hãy tha thứ cho anh ấy

Jeyy
Jeyy
4 Năm Cách đây

Hi vọng 2người này thành đôi

Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Càng ngày càng nể phục nữ chính. Thông minh và biết cách nói chuyện

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Suy cho cùng cả truyện thấy mỗi Diêu Dũng là người xấu

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Thật sự SD là người thấu tình đạt lý quá! Thẩm Hữu có thể lấy công chuộc tội

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Mới có 2 chương mà ac đã nên duyên, trong khi đôi chính sắp nửa truyện rồi vẫn đang làm j ko biết :))

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Thắc mắc ko hiểu Thẩm Hữu có dính j đến hoàng gia Bắc Địch ko

Nguyet Tran
Nguyet Tran
10 Tháng Cách đây

T nghi ngờ ” khuê mật” mà Tưởng Thuần muốn đón về là cái cô Thanh Bình Quận chúa

221
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!