Sơn Hà Chẩm – Chương 57 (2)

Chương 57 (2)

Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vào đến đại sảnh, Sở Du đọc sách đợi một lát, Vãn Nguyệt thông báo Thẩm Hữu đã tới.

Thẩm Hữu mặc bạch sam thanh bào, đội phát quan gỗ thông. Sở Du đặt sách xuống, gật đầu nói: “Theo ta đến đây.”

Dứt lời, Sở Du dẫn Thẩm Hữu đi về hướng phòng của Vương Lam.

Hôm nay Vương Lam vẫn còn tịnh dưỡng. Lúc Sở Du đến, Vương Lam đang ôm hài tử nằm trên giường đùa giỡn.

Sở Du bước vào phòng Vương Lam, cười nói: “Sức khoẻ A Lam đã tốt chưa?”

Vương Lam thấy Sở Du tới, vội vàng muốn đứng dậy. Sở Du bước nhanh đến trước mặt nàng, cười bảo: “Cô tạm thời ngồi đi, hôm nay ta được người khác nhờ vả đến đây.”

“Sao?” Vương Lam mở to mắt: “Đại phu nhân đến là vì chuyện gì?”

“Thẩm Hữu muốn gặp cô.”

S Du nhon ming cưi,ıVương Lam sngs, sau đóvi nói: “Chuynļnày… chuyn nàyôsao đưc? Huynhùy vn làéngoi nam, cònlà

Trưc tiênècô đng viít chi.”

SDu th dài:“Cô hãy nghe¹ta nói, giađình cô đãĩtng nói viV Ph, điìhài t haitui, cô sìphi tr vľVương gia.”

VươngLam không lênЇtiếng, nàng mímfmôi, không nóili nào.

S Duônhìn v mtếca nàng, dudàng nói: “Erng Thm Hucó ý vicô.”

Chuyn này…Vương Lam thɨdài: “Ch saunày ri nói.Hai năm ti,ĩta ch munÎyên n Їli V Ph.”

Nhưng cô thts không có}ý gì tihn sao?”

Điphu nhân…

“Nếuľđã có ý,(vy có vàili phi giápĨmt nói choįrõ.” S Du:kiên trì khuyên:Į“Tm thi côЇc nghe th°hn mun nóiigì nhé?”

VươngLam nghe vyúmím môi, cuicùng đáp: “Vyixin phu nhânđi mt lát,ɨta sa sonũri ra sau.”ɩ

S Du đápľli, đi ratin đưng, saingưi b tríbình phong, đThm Hu ch bên ngoàiýbình phong.

Nàng véb vai ThmìHu, đim tĩnhɨnói: “Ta raíngoài trưc.”

Thm)Hu đáp mttiếng, trông cóv khá căngthng.

Qua mt lát,èVương Lam bưcĩt trong phòng}ra, trên taycm mt câyqut tròn cheĩkhut gương mt,bưc ti sautm bình phòng,ngi qu ngayngn, du dànggi mt tiếng:êThm công t.”ì

Thm Hu nhtľthi lung cung.Hn ngi qutrên đt, trmÎmc không nói.

Vương(Lam và hnim lng đimt lúc. VươngLam hơi khôngĩchu ni syên tĩnh: “Vari Đi phunhân nói vita Thm côngít có limun nói. KhôngÎbiết Thm côngt mun nóigì?”

Nói xong,bn thân VươngLam cũng khôngįnhn đưc màcúi thp đu.

Thtra nàng cũngécó th đoánđưc phn nàoThm Hu munưnói gì. Gnđđây thư t,mc dù đulà cãi nhau,ínhưng nếu nóiìkhông h haybiết tâm tưĪca ngưi nthì đúng làgi.

Thế nhưng VÏVinh đi chưađưc bao lâu,làm như thế,lòng nàng không,vưt qua đưcđim gii hnnày. Tuy nhiênIkhi ngưi nviết thư đến,ònàng li khôngnhn đưc màìhi đáp.

Vì vyln nào nàngcũng đu tnh rng bnthân ch lchЇs tr limà thôi. Nhưngtrong đêm khuyatrn trc, nàng¸đu t phnh s phóngđãng này cabn thân.

Hôm nayThm Hu đến,nàng cm thykhông tt lm.ìNàng s điphương nói, cũngs đi phươngĬkhông nói, lòngĨthp thm khôngyên. Chng quaênàng cm thynếu hn nóira, thôi thìàc t chiıvy.

Nếu hn thtìs thích nàngthì s điínàng.

Nếu không thđi, vy đókhông th xemălà thích.

Thế làsau khi suyjnghĩ xong xuôi,lúc này VươngíLam mi lênítiếng. Nhưng saufkhi nói xongmt lúc lâu]cũng không thytiếng ngưi kiaìđáp li. Mãilát sau, nàngImi nghe thyİging nói trmkhàn ca điphương: “Thm HuIđến đây… làc ý muníthnh ti… vi]Lc phu nhân.”

Mt câu nóiphi ngng bađt, nói mt°cách cc kkhó khăn. VươngLam kinh ngc:ế“Huynh có tiĬgì mà thnh?”

Thm Hu nhmmt: “Thm Hu…c ý đếnđây thnh… tihi V giaĩ

Vương Lam nghenói thế thììm to mt.íThm Hu liđtìm đưc sêkiên đnh ttrong bóng đêm.

Thtra lúc đếnđã chun bxong hết ri,bây gi hncòn s cáigì?

Đi mt vi}đôi mt VéUn, hn cũngõchưa tng s.ãHôm nay đngísau tm bìnhîphong ch làmt tiu cô}nương, hn scái gì?

Ging nóiThm Hu bìnhátĩnh, chm rãiĮthut li cucôđi mình.

Hn sinh[ra nơiyên hoa. Biũvì năm đóthành phá, muáthân b BcĐch bt đi,}bán ti BcIĐch làm kôn. Hn ln]lên ti)Bc Đch đến{năm mưi baõtui, chu đkhut nhc, mu}thân hn cũngíb làm nhcmà chết. Cho[đến khi mtòtưng quân đánhīh toà thành:kia, cu toànăb dân chúngɪĐi S ra.

Hnvì báo thùcho mu thânômà đưc vtưng quân kiamang v, biıdưng thành giantế. Mưi byītui tr võBc Đch, dnthân vào quânơdoanh, tr thànhquan tiên phongdưi trưng Nhhoàng t TôTra.

Tiếp đó, hnly nhm tinítc, sau đóĬby vn ngưiV gia chếtti Bch ĐếıCc.

Hn qu phfphc trưc mtãVương Lam, khànging nói: “Mcdù ta khôngЇbiết rt cucúđã xy ra{chuyn gì, nhưngÏcũng biết chuynjV gia chcïchn có liênquan đến ta.ļMc dù ThmHu là tiuìnhân, nhưng khôngh mt điìlương tri, trn]trc trăn tr,ta c ýdùng cơ hiègiết C SÏSinh đ đếnĨV Ph tơthú.”

Nghe đếnđây, c ngưiýVương Lam cngïđ.

Nàng nhìn cáingưi bên)ngoài, không biếtàtrong lòng nênícó cm xúcthế nào. Nghe{thy s vicêđã qua liênéquan đến trưngùphu quá c,nàng không nhnđưc mà lýnóng lưng tròng,nhưng nàng cũngĩbiết khóc nhưthế trưc mtngưi khác làĭtht l, chĨcó th nói:ÎThm công tĩnói nhng liįnày vi Hugia là đưc,vic đã đếnùnưc này, ThmĨcông t thnhti vi thiếpéthân còn cóЇý nghĩa gì?”

“Ngưi đã khôngīquay v Ging¹nói Vương Lammang theo snghn ngào: “Cho]dù trách ti,thiếp thân cóÍth làm gì?”í

Tiếng khóc nàyĮkhiến tt cli nói caThm Hu ktơli gia răngmôi, khiến ttãc li nóiïca hn đutr nên vôcùng ti tin.

Hnũvn mun nói,đs dĩ nhnti vi phuÏnhân là vìĩti h cólòng cu thân,nguyn vưt laĮbăng sông đchuc ti này,ếhi vng phunhân thương xót.

Thếjnhưng tiếng khócnày khiến liúnói ca hnĩb mãnh mchn li. Dù{làm thế nào,ăhn cũng khôngth nói rali như vyĩđưc.

Thế là hnqu trên đt,qua hi lâu,ch có thЇnói: “Phu nhâniva mi sinhìcon, đng quáđđau lòng. Thm:Hu có ti,nguyn vì phunhân làm trâulàm nga. Dùcho phu nhânkhông mun, ThmăHu cũng munvì phu nhânũmà góp sctrâu chó .”ĩ

“Huynh đi đi!”

Vương Lam khôngmun nghe na.

Có}tâm tư nhưvy đi vi°k gián tiếpīhi chết trưngjphu mình, chuynnày khó chpnhn c nào?

Nàngĩt bi thươngįhoá thành khutÍnhc, cao gingquát: “Đng baogi gp liļna, huynh đi{mau đi!”

ThmùHu không lêntiếng, hn ngheùthy li nàylin đã hiu.

Đivi Vương Lamêmà nói, cól c điɨnày, nàng cũngĮkhông mun gpli hn na.

ThmHu đang qusp, không nhnîđưc mà chmrãi ngng đu.

Sauıbc bình phongch có thnhìn thy loángèthoáng bóng ngưi,°thế nhưng hn,vn nh rõđôi mt trongveo lp lánhln đu gpɪnàng.

Hn đâu phiôngưi thy nsc là vángđu?

Chng qua làánh mt kiaãnhìn thu vàoĩlòng hn, hn²mi hiu đưcjlòng trc nnày.

Hn tham lamnhìn phía saujbc bình phong.

Tìnhícm này chưachc đã làth non hnĩbin.

Nhưng đối với Thẩm Hữu, sự rung động mong manh này lại là lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên hắn tới Hoa Kinh, đến phương Nam. Nơi này đúng như hắn tưởng tượng, phong cảnh xinh đẹp tinh tế, ngay cả tình cảm này cũng đều dịu dàng triền miên.

Vệ Uẩn quay đầu nhìn Sở Du, Sở Du lúng túng: “Hắn nói bậy…”Dứt lời, hắn khấu đầu hành lễ, đứng dậy đi ra cửa, nhưng cuối cùng hắn lại không nhịn được mà quay đầu.

Hắn lắng nghe tiếng khóc, chầm chậm cúi đầu.

“Cũng đến giờ rồi.” Sở Du gật đầu, đi cùng Vệ Uẩn về phía phòng ăn. Mặc dù Vệ Uẩn không mở miệng, nhưng sở du vội vàng kể lại chuyện nàng mang Thẩm Hữu ra, thêm mắm giậm muối nói một phen.

Nhìn bóng lưng đối phương, Sở Du không nhịn được mà quay đầu, hỏi Vãn Nguyệt: “Ngươi nói xem, có phải Tiểu Thất cao hơn một chút không?”

“Chắc hẳn là…” Sở Du cong mắt: “Rất thú vị.”

“Xin nghe theo phu nhân, Thẩm Hữu sẽ lui xuống.”

Sở Du hiểu ý trong lời hắn nói. Hai người trầm mặc, bỗng chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Gặp được người đó, ai cũng như ai.” Sở Du mỉm cười, nàng giơ tay lên lướt nhẹ qua sợi tóc rũ xuống bên tai. Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng, thấy nụ hoa kia rơi khỏi đầu cành, vừa vặn mắc sau lưng Sở Du. Chàng không nhịn được hỏi: “Thích một người, thật sự sẽ thích đến mức vì nàng vứt bỏ mọi thứ sao?”

Dứt lời, hắn khấu đầu hành lễ, đứng dậy đi ra cửa, nhưng cuối cùng hắn lại không nhịn được mà quay đầu.

Vương Lam sững sờ. Thẩm Hữu xoay người rời đi.

Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.

“Lục phu nhân.” Hắn nhìn bình phong kia, khàn giọng nói: “Mặc dù lời này đáng khinh,nhưng ta thật lòng với Lục phu nhân.”

Gió cuốn tuyết bay, giống như tác phong gọn gàng dứt khoát thường ngày của hắn tại phương Bắc, không hề quay đầu.

Trong mắt Thẩm Hữu ẩn chứa cay đắng.

Vương Lam sững sờ. Thẩm Hữu xoay người rời đi.

Vệ Uẩn nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Đôi mắt lưu ly trong veo xinh đẹp như mèo con, Sở Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của chàng, không nhịn được phá lên cười.

Gió cuốn tuyết bay, giống như tác phong gọn gàng dứt khoát thường ngày của hắn tại phương Bắc, không hề quay đầu.

“Đúng vậy.”Vương Lam chậm chạp ngẩng đầu, nhìn bên ngoài bình phong chỉ còn nhành cây khẽ lay động trong gió. Nàng cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.

Vương Lam chậm chạp ngẩng đầu, nhìn bên ngoài bình phong chỉ còn nhành cây khẽ lay động trong gió. Nàng cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.

Còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã vung tay áo, đánh người một phát lăn vào đình viện. Thẩm Hữu trở người, mắng to: “Vệ Uẩn, ĐM ngươi…”“Tiểu Thất.” Nàng vỗ vai chàng: “Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ.”

Sở Du đứng ngoài hành lang, khép hai tay trong tay áo, nghiêng người dựa lên cột nhà. Thấy Thẩm Hữu bước đến, nàng đứng thẳng người, điềm tĩnh hỏi: “Nói xong rồi?”

Sở Du gật đầu, quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, do dự hỏi: “Ta nghĩ đệ không thích Thẩm Hữu lắm…”

“Ừ.”

Haiz, nàng cũng biết gần đây Vệ Uẩn không vui.

Hai người bước đi, Sở Du lại đưa Thẩm Hữu về địa lao: “Chắc ngươi phải đợi ở Vệ Phủ một thời gian, chuyện chưa tra rõ, Diêu Dũng không chết, e là ngươi cũng không thể ra ngoài.

“Ừ.”

Còn Vệ Uẩn thì chỉ nhớ tới cảm giác khoảnh khắc chàng quỳ gối trong từ đường, nhìn bài vị Vệ Quân.

Thẩm Hữu không lên tiếng, Sở Du nhìn vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nói chuyện không vui?”

Dù cho không thích nàng, cũng phải bù đắp cho nàng.

Vãn Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tiểu Hầu gia cũng lớn rồi.”

Đúng rồi, sớm muộn rồi cũng có một ngày, thiếu niên này sẽ lớn lên.

“Nên như thế.”

Thẩm Hữu không nói gì, lát sau, hắn hít sâu một hơi.

(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.

Thẩm Hữu điềm tĩnh đáp. Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi đó có ý với Lục phu nhân, tại sao không nói sớm?”

“Nên như thế.”

Thẩm Hữu trầm mặc không nói. Một lúc sau, hắn mới mở miệng: “Ta vốn không có tâm tư này, chẳng qua là khách sáo ứng phó qua loa. Trong lao không có việc gì làm, nàng gởi thư thì ta cứ hồi âm thôi.”

Dứt lời, Thẩm Hữu ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đợi sau này có ý rồi, ta lại không dám nói, cũng không định nói. Chờ sau này ta rời khỏi Vệ Phủ, chuyện cứ như vậy bỏ qua.”

“Ừ.”

“Hôm nay thì sao?”

Thẩm Hữu không nói gì, lát sau, hắn hít sâu một hơi.

Nhưng đối với Thẩm Hữu, sự rung động mong manh này lại là lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên hắn tới Hoa Kinh, đến phương Nam. Nơi này đúng như hắn tưởng tượng, phong cảnh xinh đẹp tinh tế, ngay cả tình cảm này cũng đều dịu dàng triền miên.

“Ta muốn cưới nàng.”

Hắn lắng nghe tiếng khóc, chầm chậm cúi đầu.(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du dừng bước, có phần kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Hữu kiên định: “Vừa rồi nói chuyện với cô, ta đã nghĩ kỹ rồi. Cô nói đúng, hôm nay cho dù ta chết thì cũng có ý nghĩa gì? Trận chiến Bạch Đế Cốc nghi vấn trùng trùng, tuyệt đối không phải một mình ta tạo nên. Ta sẽ giúp đỡ tiểu Hầu gia tra rõ chân tướng. Chờ ta giúp Vệ gia báo thù, ta lại vì nàng làm trâu làm ngựa. Đời này nàng thích ta cũng được, không thích ta cũng chẳng sao.”

“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”

Sở Du hơi không hiểu được tình cảm như vậy, Thẩm Hữu khẽ cười: “Ta chưa từng thích ai. Nói thật, nếu như nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, nàng từ chối ta, vậy ta sẽ rời đi, nhưng nàng là Lục phu nhân.”

Trong mắt Thẩm Hữu ẩn chứa cay đắng.

Mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, gật đầu, lên tiếng đáp: “Vâng.”

Lục phu nhân Vệ gia, hắn nợ Vệ gia, hắn nợ nàng.

“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”

Dù cho không thích nàng, cũng phải bù đắp cho nàng.

Canh giữ bên cạnh nàng, để chuộc tội, và cũng để truy cầu.

Vệ Uẩn hiểu Sở Du ám chỉ điều gì, chàng lắc đầu: “Chuyện này đệ phân biệt rõ ràng, chẳng qua đệ hơi tò mò…” Vệ Uẩn mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà: “Một người như hắn mà cũng một lòng một dạ thích một người.”

Dứt lời, Thẩm Hữu ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đợi sau này có ý rồi, ta lại không dám nói, cũng không định nói. Chờ sau này ta rời khỏi Vệ Phủ, chuyện cứ như vậy bỏ qua.”

Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.

“Lục phu nhân.” Hắn nhìn bình phong kia, khàn giọng nói: “Mặc dù lời này đáng khinh,nhưng ta thật lòng với Lục phu nhân.”

Sở Du hiểu ý trong lời hắn nói. Hai người trầm mặc, bỗng chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Sao ngươi lại ở đây?”

Sở Du và Thẩm Hữu cùng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng trên hành lang. Chàng nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, cau mày. Sở Du đang định giải thích thì đã nghe Thẩm Hữu cười một tiếng: “Ông đây thần thông quảng đại, mê hoặc Vệ Đại phu nhân đến thần hồn điên đảo…”Vệ Uẩn thấy nữ tử cười như cảnh xuân ngập tràn, chỉ im lặng đứng nhìn. Sở Du cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ không nói gì?”

Sở Du và Thẩm Hữu cùng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng trên hành lang. Chàng nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, cau mày. Sở Du đang định giải thích thì đã nghe Thẩm Hữu cười một tiếng: “Ông đây thần thông quảng đại, mê hoặc Vệ Đại phu nhân đến thần hồn điên đảo…”

Còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã vung tay áo, đánh người một phát lăn vào đình viện. Thẩm Hữu trở người, mắng to: “Vệ Uẩn, ĐM ngươi…”

Âm thanh còn kẹt trong miệng, Vệ Thu đã nhét thẳng một cục vải vào miệng Thẩm Hữu, đè hắn xuống.

Canh giữ bên cạnh nàng, để chuộc tội, và cũng để truy cầu.

Hoa xuân đã bắt đầu chuẩn bị bung nở, lá xanh đâm chồi. Thiếu niên tố y ngọc quan bước trên hành lang gỗ, tay cầm lò sưởi, hợp cùng nắng xuân, trong chớp mắt lại khiến Sở Du cảm thấy hoa mắt.

Vệ Uẩn quay đầu nhìn Sở Du, Sở Du lúng túng: “Hắn nói bậy…”

Vệ Uẩn nghe xong cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ý tẩu là Thẩm Hữu nhìn trúng Lục tẩu?”

Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ biết.” Dứt lời, chàng xoay người: “Tẩu có định đến phòng ăn dùng cơm không?”

“Cũng đến giờ rồi.” Sở Du gật đầu, đi cùng Vệ Uẩn về phía phòng ăn. Mặc dù Vệ Uẩn không mở miệng, nhưng sở du vội vàng kể lại chuyện nàng mang Thẩm Hữu ra, thêm mắm giậm muối nói một phen.

Vệ Uẩn nghe xong cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ý tẩu là Thẩm Hữu nhìn trúng Lục tẩu?”

“Hôm nay thì sao?”

“Đúng vậy.”

Sở Du gật đầu, quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, do dự hỏi: “Ta nghĩ đệ không thích Thẩm Hữu lắm…”

Thẩm Hữu không lên tiếng, Sở Du nhìn vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nói chuyện không vui?”

Vệ Uẩn hiểu Sở Du ám chỉ điều gì, chàng lắc đầu: “Chuyện này đệ phân biệt rõ ràng, chẳng qua đệ hơi tò mò…” Vệ Uẩn mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà: “Một người như hắn mà cũng một lòng một dạ thích một người.”

“Gặp được người đó, ai cũng như ai.” Sở Du mỉm cười, nàng giơ tay lên lướt nhẹ qua sợi tóc rũ xuống bên tai. Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng, thấy nụ hoa kia rơi khỏi đầu cành, vừa vặn mắc sau lưng Sở Du. Chàng không nhịn được hỏi: “Thích một người, thật sự sẽ thích đến mức vì nàng vứt bỏ mọi thứ sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du dừng bước, có phần kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Hữu kiên định: “Vừa rồi nói chuyện với cô, ta đã nghĩ kỹ rồi. Cô nói đúng, hôm nay cho dù ta chết thì cũng có ý nghĩa gì? Trận chiến Bạch Đế Cốc nghi vấn trùng trùng, tuyệt đối không phải một mình ta tạo nên. Ta sẽ giúp đỡ tiểu Hầu gia tra rõ chân tướng. Chờ ta giúp Vệ gia báo thù, ta lại vì nàng làm trâu làm ngựa. Đời này nàng thích ta cũng được, không thích ta cũng chẳng sao.”

Sở Du kinh ngạc, sau đó mới sực nhớ, e là thiếu niên mười lăm tuổi đang độ hiếu kỳ.

Nàng nhếch môi cười khẽ: “Vậy phải xem đệ thích bao nhiêu.”

Thẩm Hữu điềm tĩnh đáp. Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi đó có ý với Lục phu nhân, tại sao không nói sớm?”

Vệ Uẩn nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Đôi mắt lưu ly trong veo xinh đẹp như mèo con, Sở Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của chàng, không nhịn được phá lên cười.

Sở Du kinh ngạc, sau đó mới sực nhớ, e là thiếu niên mười lăm tuổi đang độ hiếu kỳ.

“Tiểu Thất.” Nàng vỗ vai chàng: “Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ.”

“Chắc hẳn là…” Sở Du cong mắt: “Rất thú vị.”

Vệ Uẩn thấy nữ tử cười như cảnh xuân ngập tràn, chỉ im lặng đứng nhìn. Sở Du cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ không nói gì?”

Mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, gật đầu, lên tiếng đáp: “Vâng.”

“Ta muốn cưới nàng.”

Dứt lời, chàng xoay người, trượt khỏi tay nàng, đi về phía phòng ăn. Sở Du sờ mũi.

Haiz, nàng cũng biết gần đây Vệ Uẩn không vui.

Chàng cảm thấy có gì đó chỉ cần nói ra sẽ hoá thành sự thật, nhưng lại không dám nói. Vì vậy chàng không nghe không nói, chỉ cảm giác dồn nén ngày này qua ngày khác.

Còn Vệ Uẩn thì chỉ nhớ tới cảm giác khoảnh khắc chàng quỳ gối trong từ đường, nhìn bài vị Vệ Quân.

Dứt lời, chàng xoay người, trượt khỏi tay nàng, đi về phía phòng ăn. Sở Du sờ mũi.

Chàng cảm thấy có gì đó chỉ cần nói ra sẽ hoá thành sự thật, nhưng lại không dám nói. Vì vậy chàng không nghe không nói, chỉ cảm giác dồn nén ngày này qua ngày khác.

Hoa xuân đã bắt đầu chuẩn bị bung nở, lá xanh đâm chồi. Thiếu niên tố y ngọc quan bước trên hành lang gỗ, tay cầm lò sưởi, hợp cùng nắng xuân, trong chớp mắt lại khiến Sở Du cảm thấy hoa mắt.

Âm thanh còn kẹt trong miệng, Vệ Thu đã nhét thẳng một cục vải vào miệng Thẩm Hữu, đè hắn xuống.

“Xin nghe theo phu nhân, Thẩm Hữu sẽ lui xuống.”

Nhìn bóng lưng đối phương, Sở Du không nhịn được mà quay đầu, hỏi Vãn Nguyệt: “Ngươi nói xem, có phải Tiểu Thất cao hơn một chút không?”

Vãn Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tiểu Hầu gia cũng lớn rồi.”

Sở Du ngây người.

Đúng rồi, sớm muộn rồi cũng có một ngày, thiếu niên này sẽ lớn lên.

Chàng sẽ còn ưu tú tuấn lãng hơn cả phụ thân chàng, sẽ như trông mong của những nữ tử Hoa Kinh lúc chàng vào thành năm mười ba tuổi, có thể gọi một tiếng Vệ gia ngọc lang(*).

“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.

 

5 22 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

223 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

A Đủ Cứ như mẹ già nhìn con lớn lên ý nhỉ

223
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!