Chương 57 (2)
Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vào đến đại sảnh, Sở Du đọc sách đợi một lát, Vãn Nguyệt thông báo Thẩm Hữu đã tới.
Thẩm Hữu mặc bạch sam thanh bào, đội phát quan gỗ thông. Sở Du đặt sách xuống, gật đầu nói: “Theo ta đến đây.”
Dứt lời, Sở Du dẫn Thẩm Hữu đi về hướng phòng của Vương Lam.
Hôm nay Vương Lam vẫn còn tịnh dưỡng. Lúc Sở Du đến, Vương Lam đang ôm hài tử nằm trên giường đùa giỡn.
Sở Du bước vào phòng Vương Lam, cười nói: “Sức khoẻ A Lam đã tốt chưa?”
Vương Lam thấy Sở Du tới, vội vàng muốn đứng dậy. Sở Du bước nhanh đến trước mặt nàng, cười bảo: “Cô tạm thời ngồi đi, hôm nay ta được người khác nhờ vả đến đây.”
“Sao?” Vương Lam mở to mắt: “Đại phu nhân đến là vì chuyện gì?”
“Thẩm Hữu muốn gặp cô.”
Sở Du nhoẻn miệng cười,ıVương Lam sữngịsờ, sau đóắvội nói: “Chuyệnļnày… chuyện nàyôsao được? Huynhùấy vốn làéngoại nam, cònầlà…”
“Trước tiênècô đừng vộiítừ chối.”
SởỳDu thở dài:ủ“Cô hãy nghe¹ta nói, giaịđình cô đãĩtừng nói vớiẻVệ Phủ, đợiìhài tử haiẽtuổi, cô sẽìphải trở vềľVương gia.”
VươngịLam không lênЇtiếng, nàng mímfmôi, không nóiấlời nào.
Sở Duônhìn vẻ mặtếcủa nàng, dịuỉdàng nói: “Eầrằng Thẩm Hữuỉcó ý vớiỏcô.”
“Chuyện này…”ỹVương Lam thởɨdài: “Chờ sauậnày rồi nói.ḹHai năm tới,ĩta chỉ muốnÎyên ổn ởЇlại Vệ Phủ.”ẵ
“Nhưng cô thậtỉsự không có}ý gì tớiờhắn sao?”
“Đạiứphu nhân…”
“Nếuľđã có ý,(vậy có vàiờlời phải giápĨmặt nói choįrõ.” Sở Du:kiên trì khuyên:Į“Tạm thời côЇcứ nghe thử°hắn muốn nóiigì nhé?”
VươngủLam nghe vậyúmím môi, cuốiịcùng đáp: “Vậyixin phu nhânớđợi một lát,ɨta sửa soạnũrồi ra sau.”ɩ
Sở Du đápľlời, đi raễtiền đường, saiẫngười bố tríỵbình phong, đểựThẩm Hữu chờờở bên ngoàiýbình phong.
Nàng vỗébả vai ThẩmìHữu, điềm tĩnhɨnói: “Ta raíngoài trước.”
Thẩm)Hữu đáp mộtẩtiếng, trông cóỡvẻ khá căngặthẳng.
Qua một lát,èVương Lam bướcĩtừ trong phòng}ra, trên tayặcầm một câyỉquạt tròn cheĩkhuất gương mặt,ốbước tới sauễtấm bình phòng,ệngồi quỳ ngayặngắn, dịu dàngớgọi một tiếng:ê“Thẩm công tử.”ì
Thẩm Hữu nhấtľthời luống cuống.ỉHắn ngồi quỳḻtrên đất, trầmÎmặc không nói.
Vương(Lam và hắnỉim lặng đợiἲmột lúc. VươngệLam hơi khôngĩchịu nổi sựảyên tĩnh: “Vừaỉrồi Đại phuỵnhân nói vớiỡta Thẩm côngítử có lờiẽmuốn nói. KhôngÎbiết Thẩm côngễtử muốn nóiễgì?”
Nói xong,ứbản thân VươngễLam cũng khôngįnhịn được màịcúi thấp đầu.
Thậtủra nàng cũngécó thể đoánἲđược phần nàoẹThẩm Hữu muốnưnói gì. Gầnđđây thư từ,ạmặc dù đềuởlà cãi nhau,ínhưng nếu nóiìkhông hề hayỉbiết tâm tưĪcủa người nọốthì đúng làịgiả.
Thế nhưng VệÏVinh đi chưaởđược bao lâu,ọlàm như thế,ἱlòng nàng không,vượt qua đượcụđiểm giới hạnặnày. Tuy nhiênIkhi người nọịviết thư đến,ònàng lại khôngốnhịn được màìhồi đáp.
Vì vậyặlần nào nàngợcũng đều tựừnhủ rằng bảnờthân chỉ lịchЇsự trả lờiựmà thôi. Nhưngḽtrong đêm khuyaỡtrằn trọc, nàng¸đều tự phỉỉnhổ sự phóngḹđãng này củaịbản thân.
Hôm nayἳThẩm Hữu đến,ịnàng cảm thấyắkhông tốt lắm.ìNàng sợ đốiẳphương nói, cũngờsợ đối phươngĬkhông nói, lòngĨthấp thỏm khôngấyên. Chẳng quaênàng cảm thấyἵnếu hắn nóiỉra, thôi thìàcứ từ chốiıvậy.
Nếu hắn thậtìsự thích nàngἳthì sẽ đợiínàng.
Nếu không thểẻđợi, vậy đóọkhông thể xemălà thích.
Thế làỉsau khi suyjnghĩ xong xuôi,ằlúc này VươngíLam mới lênítiếng. Nhưng saufkhi nói xongỉmột lúc lâu]cũng không thấyịtiếng người kiaìđáp lại. Mãiỷlát sau, nàngImới nghe thấyİgiọng nói trầmḹkhàn của đốiἷphương: “Thẩm HữuIđến đây… làẩcố ý muốníthỉnh tội… với]Lục phu nhân.”ạ
Một câu nóiồphải ngừng baậđợt, nói một°cách cực kỳợkhó khăn. VươngểLam kinh ngạc:ế“Huynh có tộiĬgì mà thỉnh?”ầ
Thẩm Hữu nhắmịmắt: “Thẩm Hữu…ịcố ý đếnồđây thỉnh… tộiốhại Vệ gia”ĩ
Vương Lam ngheởnói thế thììmở to mắt.íThẩm Hữu lạiđtìm được sựêkiên định từảtrong bóng đêm.
Thậtẫra lúc đếnỉđã chuẩn bịọxong hết rồi,ửbây giờ hắnἷcòn sợ cáiởgì?
Đối mặt với}đôi mắt VệéUẩn, hắn cũngõchưa từng sợ.ãHôm nay đằngísau tấm bìnhîphong chỉ làềmột tiểu cô}nương, hắn sợắcái gì?
Giọng nóiảThẩm Hữu bìnhátĩnh, chậm rãiĮthuật lại cuộcôđời mình.
Hắn sinh[ra ở nơiịyên hoa. Bởiũvì năm đóἰthành phá, mẫuáthân bị BắcảĐịch bắt đi,}bán tới BắcIĐịch làm kỹônữ. Hắn lớn]lên ở tại)Bắc Địch đến{năm mười baõtuổi, chịu đủḽkhuất nhục, mẫu}thân hắn cũngíbị làm nhụcởmà chết. Cho[đến khi mộtòtướng quân đánhīhạ toà thành:kia, cứu toànăbộ dân chúngɪĐại Sở ra.
Hắnỡvì báo thùịcho mẫu thânômà được vịịtướng quân kiaịmang về, bồiıdưỡng thành gianἰtế. Mười bảyītuổi trở vềõBắc Địch, dấnẳthân vào quânơdoanh, trở thànhẽquan tiên phongẻdưới trướng Nhịỷhoàng tử TôểTra.
Tiếp đó, hắnịlấy nhầm tinítức, sau đóĬbảy vạn ngườiỉVệ gia chếtἰtại Bạch ĐếıCốc.
Hắn quỳ phủfphục trước mặtãVương Lam, khànἴgiọng nói: “Mặcἱdù ta khôngЇbiết rốt cuộcúđã xảy ra{chuyện gì, nhưngÏcũng biết chuyệnjVệ gia chắcïchắn có liênễquan đến ta.ļMặc dù ThẩmảHữu là tiểuìnhân, nhưng không‹hề mất điìlương tri, trằn]trọc trăn trở,ἵta cố ýồdùng cơ hộiègiết Cố SởÏSinh để đếnĨVệ Phủ tựơthú.”
Nghe đếnẹđây, cả ngườiýVương Lam cứngïđờ.
Nàng nhìn cáiảngười ở bên)ngoài, không biếtàtrong lòng nênícó cảm xúcặthế nào. Nghe{thấy sự việcêđã qua liênéquan đến trượngùphu quá cố,ắnàng không nhịnẳđược mà lệýnóng lưng tròng,ảnhưng nàng cũngĩbiết khóc nhưịthế trước mặtỉngười khác làĭthất lễ, chỉĨcó thể nói:ΓThẩm công tửĩnói những lờiįnày với Hầuủgia là được,ẩviệc đã đếnùnước này, ThẩmĨcông tử thỉnhỉtội với thiếpéthân còn cóЇý nghĩa gì?”ḷ
“Người đã khôngīquay về…” Giọng¹nói Vương Lamỉmang theo sựờnghẹn ngào: “Cho]dù trách tội,ἴthiếp thân cóÍthể làm gì?”í
Tiếng khóc nàyĮkhiến tất cảḻlời nói củaḽThẩm Hữu kẹtơlại giữa răngẽmôi, khiến tấtãcả lời nóiïcủa hắn đềuỗtrở nên vôỷcùng ti tiện.
Hắnũvốn muốn nói,đsở dĩ nhậnḻtội với phuÏnhân là vìĩtại hạ cóἱlòng cầu thân,ἴnguyện vượt lửaĮbăng sông đểỏchuộc tội này,ếhi vọng phuỹnhân thương xót.
Thếjnhưng tiếng khócẵnày khiến lờiúnói của hắnĩbị mãnh mẽỵchặn lại. Dù{làm thế nào,ăhắn cũng khôngềthể nói raệlời như vậyĩđược.
Thế là hắnựquỳ trên đất,ằqua hồi lâu,ớchỉ có thểЇnói: “Phu nhânivừa mới sinhìcon, đừng quáđđau lòng. Thẩm:Hữu có tội,ỏnguyện vì phuỉnhân làm trâuἵlàm ngựa. Dùἲcho phu nhânắkhông muốn, ThẩmăHữu cũng muốnẫvì phu nhânũmà góp sứcỉtrâu chó .”ĩ
“Huynh đi đi!”ẽ
Vương Lam khôngặmuốn nghe nữa.
Có}tâm tư nhưềvậy đối với°kẻ gián tiếpīhại chết trượngjphu mình, chuyệnủnày khó chấpḹnhận cỡ nào?
Nàngĩtừ bi thươngįhoá thành khuấtÍnhục, cao giọngẫquát: “Đừng baoịgiờ gặp lạiļnữa, huynh đi{mau đi!”
ThẩmùHữu không lênἴtiếng, hắn ngheùthấy lời nàyồliền đã hiểu.
Đốiắvới Vương Lamêmà nói, cóỉlẽ cả đờiɨnày, nàng cũngĮkhông muốn gặpỳlại hắn nữa.
ThẩmạHữu đang quỳẹsấp, không nhịnîđược mà chậmỉrãi ngẩng đầu.
Sauıbức bình phongἲchỉ có thểẵnhìn thấy loángèthoáng bóng người,°thế nhưng hắn,vẫn nhớ rõụđôi mắt trongằveo lấp lánhἱlần đầu gặpɪnàng.
Hắn đâu phảiôngười thấy nữợsắc là vángầđầu?
Chẳng qua làễánh mắt kiaãnhìn thấu vàoĩlòng hắn, hắn²mới hiểu đượcjlòng trắc ẩnửnày.
Hắn tham lamểnhìn phía saujbức bình phong.
Tìnhícảm này chưaữchắc đã làặthề non hẹnĩbiển.
Nhưng đối với Thẩm Hữu, sự rung động mong manh này lại là lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên hắn tới Hoa Kinh, đến phương Nam. Nơi này đúng như hắn tưởng tượng, phong cảnh xinh đẹp tinh tế, ngay cả tình cảm này cũng đều dịu dàng triền miên.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn Sở Du, Sở Du lúng túng: “Hắn nói bậy…”Dứt lời, hắn khấu đầu hành lễ, đứng dậy đi ra cửa, nhưng cuối cùng hắn lại không nhịn được mà quay đầu.
Hắn lắng nghe tiếng khóc, chầm chậm cúi đầu.
“Cũng đến giờ rồi.” Sở Du gật đầu, đi cùng Vệ Uẩn về phía phòng ăn. Mặc dù Vệ Uẩn không mở miệng, nhưng sở du vội vàng kể lại chuyện nàng mang Thẩm Hữu ra, thêm mắm giậm muối nói một phen.
Nhìn bóng lưng đối phương, Sở Du không nhịn được mà quay đầu, hỏi Vãn Nguyệt: “Ngươi nói xem, có phải Tiểu Thất cao hơn một chút không?”
“Chắc hẳn là…” Sở Du cong mắt: “Rất thú vị.”
“Xin nghe theo phu nhân, Thẩm Hữu sẽ lui xuống.”
Sở Du hiểu ý trong lời hắn nói. Hai người trầm mặc, bỗng chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Gặp được người đó, ai cũng như ai.” Sở Du mỉm cười, nàng giơ tay lên lướt nhẹ qua sợi tóc rũ xuống bên tai. Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng, thấy nụ hoa kia rơi khỏi đầu cành, vừa vặn mắc sau lưng Sở Du. Chàng không nhịn được hỏi: “Thích một người, thật sự sẽ thích đến mức vì nàng vứt bỏ mọi thứ sao?”
Dứt lời, hắn khấu đầu hành lễ, đứng dậy đi ra cửa, nhưng cuối cùng hắn lại không nhịn được mà quay đầu.
Vương Lam sững sờ. Thẩm Hữu xoay người rời đi.
Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.
“Lục phu nhân.” Hắn nhìn bình phong kia, khàn giọng nói: “Mặc dù lời này đáng khinh,nhưng ta thật lòng với Lục phu nhân.”
Gió cuốn tuyết bay, giống như tác phong gọn gàng dứt khoát thường ngày của hắn tại phương Bắc, không hề quay đầu.
Trong mắt Thẩm Hữu ẩn chứa cay đắng.
Vương Lam sững sờ. Thẩm Hữu xoay người rời đi.
Vệ Uẩn nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Đôi mắt lưu ly trong veo xinh đẹp như mèo con, Sở Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của chàng, không nhịn được phá lên cười.
Gió cuốn tuyết bay, giống như tác phong gọn gàng dứt khoát thường ngày của hắn tại phương Bắc, không hề quay đầu.
“Đúng vậy.”Vương Lam chậm chạp ngẩng đầu, nhìn bên ngoài bình phong chỉ còn nhành cây khẽ lay động trong gió. Nàng cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.
Vương Lam chậm chạp ngẩng đầu, nhìn bên ngoài bình phong chỉ còn nhành cây khẽ lay động trong gió. Nàng cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.
Còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã vung tay áo, đánh người một phát lăn vào đình viện. Thẩm Hữu trở người, mắng to: “Vệ Uẩn, ĐM ngươi…”“Tiểu Thất.” Nàng vỗ vai chàng: “Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ.”
Sở Du đứng ngoài hành lang, khép hai tay trong tay áo, nghiêng người dựa lên cột nhà. Thấy Thẩm Hữu bước đến, nàng đứng thẳng người, điềm tĩnh hỏi: “Nói xong rồi?”
Sở Du gật đầu, quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, do dự hỏi: “Ta nghĩ đệ không thích Thẩm Hữu lắm…”
“Ừ.”
Haiz, nàng cũng biết gần đây Vệ Uẩn không vui.
Hai người bước đi, Sở Du lại đưa Thẩm Hữu về địa lao: “Chắc ngươi phải đợi ở Vệ Phủ một thời gian, chuyện chưa tra rõ, Diêu Dũng không chết, e là ngươi cũng không thể ra ngoài.
“Ừ.”
Còn Vệ Uẩn thì chỉ nhớ tới cảm giác khoảnh khắc chàng quỳ gối trong từ đường, nhìn bài vị Vệ Quân.
Thẩm Hữu không lên tiếng, Sở Du nhìn vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nói chuyện không vui?”
Dù cho không thích nàng, cũng phải bù đắp cho nàng.
Vãn Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tiểu Hầu gia cũng lớn rồi.”
Đúng rồi, sớm muộn rồi cũng có một ngày, thiếu niên này sẽ lớn lên.
“Nên như thế.”
Thẩm Hữu không nói gì, lát sau, hắn hít sâu một hơi.
(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.
Thẩm Hữu điềm tĩnh đáp. Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi đó có ý với Lục phu nhân, tại sao không nói sớm?”
“Nên như thế.”
Thẩm Hữu trầm mặc không nói. Một lúc sau, hắn mới mở miệng: “Ta vốn không có tâm tư này, chẳng qua là khách sáo ứng phó qua loa. Trong lao không có việc gì làm, nàng gởi thư thì ta cứ hồi âm thôi.”
Dứt lời, Thẩm Hữu ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đợi sau này có ý rồi, ta lại không dám nói, cũng không định nói. Chờ sau này ta rời khỏi Vệ Phủ, chuyện cứ như vậy bỏ qua.”
“Ừ.”
“Hôm nay thì sao?”
Thẩm Hữu không nói gì, lát sau, hắn hít sâu một hơi.
Nhưng đối với Thẩm Hữu, sự rung động mong manh này lại là lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên hắn tới Hoa Kinh, đến phương Nam. Nơi này đúng như hắn tưởng tượng, phong cảnh xinh đẹp tinh tế, ngay cả tình cảm này cũng đều dịu dàng triền miên.
“Ta muốn cưới nàng.”
Hắn lắng nghe tiếng khóc, chầm chậm cúi đầu.(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du dừng bước, có phần kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Hữu kiên định: “Vừa rồi nói chuyện với cô, ta đã nghĩ kỹ rồi. Cô nói đúng, hôm nay cho dù ta chết thì cũng có ý nghĩa gì? Trận chiến Bạch Đế Cốc nghi vấn trùng trùng, tuyệt đối không phải một mình ta tạo nên. Ta sẽ giúp đỡ tiểu Hầu gia tra rõ chân tướng. Chờ ta giúp Vệ gia báo thù, ta lại vì nàng làm trâu làm ngựa. Đời này nàng thích ta cũng được, không thích ta cũng chẳng sao.”
“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”
Sở Du hơi không hiểu được tình cảm như vậy, Thẩm Hữu khẽ cười: “Ta chưa từng thích ai. Nói thật, nếu như nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, nàng từ chối ta, vậy ta sẽ rời đi, nhưng nàng là Lục phu nhân.”
Trong mắt Thẩm Hữu ẩn chứa cay đắng.
Mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, gật đầu, lên tiếng đáp: “Vâng.”
Lục phu nhân Vệ gia, hắn nợ Vệ gia, hắn nợ nàng.
“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”
Dù cho không thích nàng, cũng phải bù đắp cho nàng.
Canh giữ bên cạnh nàng, để chuộc tội, và cũng để truy cầu.
Vệ Uẩn hiểu Sở Du ám chỉ điều gì, chàng lắc đầu: “Chuyện này đệ phân biệt rõ ràng, chẳng qua đệ hơi tò mò…” Vệ Uẩn mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà: “Một người như hắn mà cũng một lòng một dạ thích một người.”
Dứt lời, Thẩm Hữu ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đợi sau này có ý rồi, ta lại không dám nói, cũng không định nói. Chờ sau này ta rời khỏi Vệ Phủ, chuyện cứ như vậy bỏ qua.”
Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.
“Lục phu nhân.” Hắn nhìn bình phong kia, khàn giọng nói: “Mặc dù lời này đáng khinh,nhưng ta thật lòng với Lục phu nhân.”
Sở Du hiểu ý trong lời hắn nói. Hai người trầm mặc, bỗng chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Sở Du và Thẩm Hữu cùng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng trên hành lang. Chàng nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, cau mày. Sở Du đang định giải thích thì đã nghe Thẩm Hữu cười một tiếng: “Ông đây thần thông quảng đại, mê hoặc Vệ Đại phu nhân đến thần hồn điên đảo…”Vệ Uẩn thấy nữ tử cười như cảnh xuân ngập tràn, chỉ im lặng đứng nhìn. Sở Du cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ không nói gì?”
Sở Du và Thẩm Hữu cùng quay đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng trên hành lang. Chàng nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, cau mày. Sở Du đang định giải thích thì đã nghe Thẩm Hữu cười một tiếng: “Ông đây thần thông quảng đại, mê hoặc Vệ Đại phu nhân đến thần hồn điên đảo…”
Còn chưa dứt, Vệ Uẩn đã vung tay áo, đánh người một phát lăn vào đình viện. Thẩm Hữu trở người, mắng to: “Vệ Uẩn, ĐM ngươi…”
Âm thanh còn kẹt trong miệng, Vệ Thu đã nhét thẳng một cục vải vào miệng Thẩm Hữu, đè hắn xuống.
Canh giữ bên cạnh nàng, để chuộc tội, và cũng để truy cầu.
Hoa xuân đã bắt đầu chuẩn bị bung nở, lá xanh đâm chồi. Thiếu niên tố y ngọc quan bước trên hành lang gỗ, tay cầm lò sưởi, hợp cùng nắng xuân, trong chớp mắt lại khiến Sở Du cảm thấy hoa mắt.
Vệ Uẩn quay đầu nhìn Sở Du, Sở Du lúng túng: “Hắn nói bậy…”
Vệ Uẩn nghe xong cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ý tẩu là Thẩm Hữu nhìn trúng Lục tẩu?”
Vệ Uẩn gật đầu: “Đệ biết.” Dứt lời, chàng xoay người: “Tẩu có định đến phòng ăn dùng cơm không?”
“Cũng đến giờ rồi.” Sở Du gật đầu, đi cùng Vệ Uẩn về phía phòng ăn. Mặc dù Vệ Uẩn không mở miệng, nhưng sở du vội vàng kể lại chuyện nàng mang Thẩm Hữu ra, thêm mắm giậm muối nói một phen.
Vệ Uẩn nghe xong cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ý tẩu là Thẩm Hữu nhìn trúng Lục tẩu?”
“Hôm nay thì sao?”
“Đúng vậy.”
Sở Du gật đầu, quan sát vẻ mặt Vệ Uẩn, do dự hỏi: “Ta nghĩ đệ không thích Thẩm Hữu lắm…”
Thẩm Hữu không lên tiếng, Sở Du nhìn vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nói chuyện không vui?”
Vệ Uẩn hiểu Sở Du ám chỉ điều gì, chàng lắc đầu: “Chuyện này đệ phân biệt rõ ràng, chẳng qua đệ hơi tò mò…” Vệ Uẩn mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà: “Một người như hắn mà cũng một lòng một dạ thích một người.”
“Gặp được người đó, ai cũng như ai.” Sở Du mỉm cười, nàng giơ tay lên lướt nhẹ qua sợi tóc rũ xuống bên tai. Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng, thấy nụ hoa kia rơi khỏi đầu cành, vừa vặn mắc sau lưng Sở Du. Chàng không nhịn được hỏi: “Thích một người, thật sự sẽ thích đến mức vì nàng vứt bỏ mọi thứ sao?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du. Sở Du dừng bước, có phần kinh ngạc. Ánh mắt Thẩm Hữu kiên định: “Vừa rồi nói chuyện với cô, ta đã nghĩ kỹ rồi. Cô nói đúng, hôm nay cho dù ta chết thì cũng có ý nghĩa gì? Trận chiến Bạch Đế Cốc nghi vấn trùng trùng, tuyệt đối không phải một mình ta tạo nên. Ta sẽ giúp đỡ tiểu Hầu gia tra rõ chân tướng. Chờ ta giúp Vệ gia báo thù, ta lại vì nàng làm trâu làm ngựa. Đời này nàng thích ta cũng được, không thích ta cũng chẳng sao.”
Sở Du kinh ngạc, sau đó mới sực nhớ, e là thiếu niên mười lăm tuổi đang độ hiếu kỳ.
Nàng nhếch môi cười khẽ: “Vậy phải xem đệ thích bao nhiêu.”
Thẩm Hữu điềm tĩnh đáp. Sở Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi đó có ý với Lục phu nhân, tại sao không nói sớm?”
Vệ Uẩn nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Đôi mắt lưu ly trong veo xinh đẹp như mèo con, Sở Du nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của chàng, không nhịn được phá lên cười.
Sở Du kinh ngạc, sau đó mới sực nhớ, e là thiếu niên mười lăm tuổi đang độ hiếu kỳ.
“Tiểu Thất.” Nàng vỗ vai chàng: “Nếu sau này đệ thích một người, nhớ phải kể cho tẩu tẩu nghe cảm nhận sâu sắc của đệ.”
“Chắc hẳn là…” Sở Du cong mắt: “Rất thú vị.”
Vệ Uẩn thấy nữ tử cười như cảnh xuân ngập tràn, chỉ im lặng đứng nhìn. Sở Du cảm thấy kỳ lạ: “Sao đệ không nói gì?”
Mặt Vệ Uẩn không cảm xúc, gật đầu, lên tiếng đáp: “Vâng.”
“Ta muốn cưới nàng.”
Dứt lời, chàng xoay người, trượt khỏi tay nàng, đi về phía phòng ăn. Sở Du sờ mũi.
Haiz, nàng cũng biết gần đây Vệ Uẩn không vui.
Chàng cảm thấy có gì đó chỉ cần nói ra sẽ hoá thành sự thật, nhưng lại không dám nói. Vì vậy chàng không nghe không nói, chỉ cảm giác dồn nén ngày này qua ngày khác.
Còn Vệ Uẩn thì chỉ nhớ tới cảm giác khoảnh khắc chàng quỳ gối trong từ đường, nhìn bài vị Vệ Quân.
Dứt lời, chàng xoay người, trượt khỏi tay nàng, đi về phía phòng ăn. Sở Du sờ mũi.
Chàng cảm thấy có gì đó chỉ cần nói ra sẽ hoá thành sự thật, nhưng lại không dám nói. Vì vậy chàng không nghe không nói, chỉ cảm giác dồn nén ngày này qua ngày khác.
Hoa xuân đã bắt đầu chuẩn bị bung nở, lá xanh đâm chồi. Thiếu niên tố y ngọc quan bước trên hành lang gỗ, tay cầm lò sưởi, hợp cùng nắng xuân, trong chớp mắt lại khiến Sở Du cảm thấy hoa mắt.
Âm thanh còn kẹt trong miệng, Vệ Thu đã nhét thẳng một cục vải vào miệng Thẩm Hữu, đè hắn xuống.
“Xin nghe theo phu nhân, Thẩm Hữu sẽ lui xuống.”
Nhìn bóng lưng đối phương, Sở Du không nhịn được mà quay đầu, hỏi Vãn Nguyệt: “Ngươi nói xem, có phải Tiểu Thất cao hơn một chút không?”
Vãn Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tiểu Hầu gia cũng lớn rồi.”
Sở Du ngây người.
Đúng rồi, sớm muộn rồi cũng có một ngày, thiếu niên này sẽ lớn lên.
Chàng sẽ còn ưu tú tuấn lãng hơn cả phụ thân chàng, sẽ như trông mong của những nữ tử Hoa Kinh lúc chàng vào thành năm mười ba tuổi, có thể gọi một tiếng Vệ gia ngọc lang(*).
“Ngươi mới quen cô ấy không bao lâu nhỉ?”Hắn không biết ngày nào nàng sẽ tha thứ, ngày nào mình sẽ an lòng, nhưng hắn lại muốn đi con đường này.(*) Ngọc lang: xưng hô thân mật của nữ tử đối với tình lang hoặc trượng phu, thường dùng để gọi nam tử.
A Đủ Cứ như mẹ già nhìn con lớn lên ý nhỉ