Chương 58
Vệ lão phu nhân uống trà trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tiếp chỉ hay không?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Thẩm Hữu bị nhốt trở về địa lao, cùng đêm đó, Tưởng Thuần lập tức dẫn người xuất phát.
Sở Du dặn dò Tưởng Thuần phải cẩn thận cả trăm lần, Tưởng Thuần mỉm cười: “Tỷ không sao đâu, hàng ngày muội để ý mẫu thân nhiều một chút là được rồi.”
Sở Du đáp lời, lại kéo tay Tưởng Thuần dặn dò lần nữa những chuyện cần nhớ, sau đó mới để Tưởng Thuần rời đi.
Tưởng Thuần đi rồi, chưa tới hai ngày, Tạ Vận vội vàng hấp tấp tìm đến.
Nghe nói Tạ Vận đến,ỉSở Du lậpữtức biết chắc²chắn là SởḹCẩm đã có‹hành động. Nàngỉcũng không gấp,Îmời Tạ Vậnúvào phòng, rótĩtrà cho bà.ļVẻ mặt TạIVận sốt ruột,ĩvừa ngồi xuốngôđã nói: “AἷDu, không thấyíA Cẩm đâuἴcả!”
“Sao?”
SởɪDu ngẩng đầu,ἷngoài mặt tỏữvẻ kinh ngạc:ề“Sao lại khôngīthấy A Cẩmìđâu?”
“Thì hômậqua...” Mắt TạúVận ứa nướcịmắt: “Buổi sáng,ềnó nói muốnưđi mua sonưphấn bột nước,ἲta cũng khôngịđể ý lắm.âBuổi tối taọđi ngủ sớm,đđợi hôm nay³thức dậy mớiἱphát hiện raờnó cả đêm¸không về. Taỉcho người điıtìm khắp nơi,ìhôm nay vẫnÍchưa tìm đượcḷngười.”
“Nha hoànĩbên cạnh con°bé đâu?”
Thậtɨra Sở Duãcũng có thểḽđoán được đạiùkhái Sở Cẩmīđi đâu, nhưngĪngoài mặt lạiἷkhông để lộ.ỉTạ Vận thở¸dài: “Nha hoàn,của nó cũngĮkhông thấy, sợọlà mất tíchἰmột lượt rồi.ỉMẹ vốn địnhíbáo quan, nhưngólại tìm đượcởthư của nóĭdưới gối. Nóểnói nó muốnứđến Lạc Châuêtìm Lâm Dương,ầbây giờ làmổsao mới đượcởđây?
Sở Du ngheãnói vậy, ánhĮmắt lạnh dần,Їnhưng ngoài mặtĪvẫn không tỏıvẻ gì: “Vậyĩngười tìm tiếpḹđi, con gửiặthư hỏi thămἳĐại ca trướcểđã.”
“Ta đãữphái người điơrồi, nhưng đườngɪđi trắc trở,ĩmột đứa conïgái như nó…”ẫ
Tạ Vận nóiịxong liền rơiôlệ, vừa khócývừa nói: “Cũngịtại mẹ, trướcỏđây phụ thân:con cho nóỉhọc võ thìựmẹ không vui.íNhưng thế đạoļhôm nay nhưìnày, phải chiἰvõ nghệ củaụnó được mộtũnửa của conứthì mẹ cầnặgì lo lắng?”ệ
“Muội muội tự]có bản lĩnhỉcủa mình.”
SởἳDu mỉm cười,Їlại trấn an[Tạ Vận mộtẳhồi, sau đóĭsai hạ nhânêtiễn Tạ Vậnẫra ngoài. TạĩVận vừa đi,ISở Du lập{tức gọi ngườiĩđi tìm ngườiễtheo dõi Sở°Cẩm, rồi lạiíviết một phongịthư cho SởíLâm Dương, nóiârõ mình đãìphái người điậtìm Sở Cẩm,ễbảo hắn đừngằlo lắng.
Đợi sauẳkhi làm xong,ἷSở Du lấyḻsổ sách trongóphủ ra xem.
Hiệnígiờ Vệ giaầmượn tiền SởĭLâm Dương, muaỏđất trồng trọtụở Lan Châu,ùđặt mở cửaĺhàng sản nghiệp²ở Lạc Châu.ọVệ phủ quáịthiếu thốn, cần°phải tiết kiệmītiền.
Cứ thế xemɨđến tối, người¹phái đi tìmãSở Cẩm rốtĩcuộc cũng trởjvề. Sở Duɨvốn không đểἱtâm, ngẩng đầuụlên nhìn, lạiĬthấy hai ngườiộbước vào, trongốđó có mộtìngười khá nhếchỉnhác, trên ngườiệđều là bùnộđất, chính làõngười theo dõiíSở Cẩm.
Sở Duỵnhíu mày: “Saoỉngươi trở lạiđrồi?”
Sở Cẩmùvẫn đang điìđến chỗ SởịLâm Dương, nàngỉbảo bọn họÍngăn cản Sở¸Cẩm, sao lạiľchạy trở vềĭchứ?
Đối phương ngheọvậy liền quỳ]xuống, cao giọngễnói: “Thuộc hạ¸có tội, đãľmất dấu Nhịɩtiểu thư!”
“Mấtỗdấu?”
Sở Duệsững người, nàngịđứng bật dậy:ị“Sao lại mấtũdấu?”
“Hôm quaếNhị tiểu thưỉxuất kinh chạyïthẳng đến LạcἶChâu. Thuộc hạầvốn định đếnưgần khu vựcẻLạc Châu sẽļra tay, aiīngờ sáng sớmịhôm nay gặpĨphải lưu phỉ.ãThuộc hạ vìɩbảo vệ dânậchúng và Nhịệtiểu thư nênἲkịch chiến vớiỉđám cường đạo.ỳĐến khi thuộcấhạ quay đầuḹlại thì đãũkhông thấy Nhịảtiểu thư đâu!”à
“Tìm!” . SởốDu lạnh giọng:ẩ“Lập tức điễtìm ngay!”
Thịôvệ nhận lệnh,(nhanh chóng raẹngoài tìm người.
Tìmịliên tục haiľngày, Sở Cẩmẳvẫn bặt vôổâm tín, màìchiến tuyến đangἲdần dần tiếnɨgần đến HoaỉKinh. Trong thànhĩHoa Kinh ảmýđạm, rất nhiềuìdân chúng bắtἲđầu di chuyểnấvề hậu phương,ơbầu không khíầtriều đình cũngIngày càng tệ.
Hoàngïđế năm lầnịbảy lượt pháiḷngười tới mờiổVệ Uẩn, nhưngἱVệ Uẩn vẫnĮnằm trên giường³bệnh không gặp.ổHoàng đế hếtởcách với chàng,îchỉ đành liênĩtục dò hỏiItriều thần đề}xuất ý kiến,õnhưng không aiıdám đứng raờlãnh quân lệnhôtrạng(*).
(*) Quân lệnhịtrạng: giấy camễkết thực hiệnèquân lệnh.
Lại bảyıngày trôi qua,¸cuối cùng tiềnĩtuyến cũng truyềnéđến tin thắngɩtrận đầu tiên.íTuy nhiên lúcỳnhìn thấy tiníthắng trận, vẻ(mặt Thuần Đức‹Đế không hềïvui mừng chútỉnào. Vệ giaïthì đã sớmíbiết tin chiếnĩthắng kia trướcỉnửa ngày.
Tin chiếnđthắng này làíBắc Địch tấn:công Phần ThuỷÏchưa đến nửaìngày đã bịịTống Thế Lanỉlãnh binh đánhùlui.
Mà sắc mặtựThuần Đức Đế)không tốt nhưẵthế là vìýsau khi TốngἰThế Lan đánhἲlui Bắc Địch{ở Phần Thuỷἷthì quay đầuÍtái tấn côngİhuyện Tiểu Quất.ùCuối cùng, TốngịThế Lan nắmἵđược huyện TiểuợQuất, nhưng huynhàtrưởng Tống ThếớLan lại chếtétrong chiến loạn.
Người vẫn luôn bại trận mà có thể thu hồi Phần Thuỷ trong vòng nửa ngày. Đối với Hoàng đế mà nói, điều này chứng minh ở chiến dịch trước, Tống Thế Lan không hề dốc hết toàn lực. Mà là con người này muốn thay thế vị trí Thế tử của Tống Văn Xương, danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền Tống gia. Hoàng đế cảm thấy tim gan đều đau.
Sở Du trầm mặc, thái giám kia cười híp mắt nhìn nàng, giống như đang chờ nàng nổi giận.
Giờ phút này Diêu Dũng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, Vệ Uẩn không thể ra mặt. Nếu như ra mặt, công sức sắp xếp trước đó đều uổng phí.
Sao ông ta toàn nuôi dưỡng một đám sói con thế này!
“Hôm nay Bệ hạ mời Vệ lão phu nhân vào cung thưởng trà.” Đối phương cười xán lạn: “Lão phu nhân ở trong cung tịch mịch, muốn triệu Đại phu nhân vào đó gặp mặt, không biết có tiện hay không?”
Thế là Thuần Đức Đế cắn răng, ban thánh chỉ sắc phong Tống Thế Lan làm Thế tử, còn thưởng chút tơ lụa vàng bạc.
Nhưng dù trong lòng Thuần Đức Đế biết giữa Tống Thế Lan và Tống Văn Xương đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài vẫn chẳng thể nói câu nào. Chẳng những không thể nói, mà ông ta còn phải thưởng!
Tất cả biểu hiện trong ngày của Thuần Đức Đế đều được đưa đến tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc tình báo mà cười, vừa cười vừa kể với Sở Du cảnh tượng trên triều, hết sức vui vẻ: “Trong lòng Bệ hạ hôm nay nhất định rất nghẹn khuất, e là tức đến ngã bệnh luôn.”
Thế là Thuần Đức Đế cắn răng, ban thánh chỉ sắc phong Tống Thế Lan làm Thế tử, còn thưởng chút tơ lụa vàng bạc.
Thuần Đức Đế không bị ép đến đường cùng, Diêu Dũng cũng không bị diệt trừ. Lúc này, Vệ Uẩn lên chiến trường, e là dẫm phải vết xe đổ của phụ huynh chàng.
Ban thưởng như vậy có thể nói là keo kiệt, nhưng hôm nay đất nước đang thời loạn lạc, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Hôm nay nhìn qua Đại Sở bị đánh thảm hại bao nhiêu, đến lúc đó Vệ Uẩn quay lại cứu vớt cục diện lại càng thu hút sự chú ý bấy nhiêu.Dứt lời, Sở Du không đợi thái giám kia đáp đã xoay người đi vào nội đường, trở về phòng mình. Nàng nhanh chóng lấy thật nhiều trang sức cài lên tóc, sau đó lại mặc giáp mềm bên trong y phục. Sở Du vừa võ trang bản thân, vừa nói với Vãn Nguyệt cùng theo vào: “Ngươi đến nói với tiểu Hầu gia, ta vào cung đón mẫu thân, bảo đệ ấy ngoan ngoãn giả bệnh. Hôm nay Hoàng đế đang ép đệ ấy ra mặt, chớ manh động.”
Tất cả biểu hiện trong ngày của Thuần Đức Đế đều được đưa đến tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc tình báo mà cười, vừa cười vừa kể với Sở Du cảnh tượng trên triều, hết sức vui vẻ: “Trong lòng Bệ hạ hôm nay nhất định rất nghẹn khuất, e là tức đến ngã bệnh luôn.”
“Tức đến ngã bệnh không sao…” Sở Du cười nói: “Tức đến hỏng đầu thì không hay lắm.”
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Vệ Thu bình thản như thường, điềm nhiên nói: “Hầu gia, Bệ hạ lại phái người đến.”
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Vệ Thu bình thản như thường, điềm nhiên nói: “Hầu gia, Bệ hạ lại phái người đến.”
Sở Du suy ngẫm thế cục, mặc áo khoác, thắt đai lưng, nhanh chóng nói: “Ngươi bảo đệ ấy yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn nhanh chóng nói: “Mau chuẩn bị túi máu cho ta, ta trở về giường trước.”
Ban thưởng như vậy có thể nói là keo kiệt, nhưng hôm nay đất nước đang thời loạn lạc, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Bây giờ, Vệ Uẩn đã làm chuyện giả bệnh này vô cùng thuần thục, thái giám truyền chỉ vừa đến đại sảnh, Vệ Uẩn đã đến phòng ngủ nằm rồi. Sở Du mỉm cười tiếp kiến thái giám truyền chỉ ở đại sảnh, đứng dậy nghênh đón đối phương: “Hôm nay tiểu Hầu gia vẫn còn nằm trên giường, e là khó mà đến tiền sảnh tiếp chỉ, hi vọng công công lượng thứ. Không biết thành chỉ này để thiếp thân nhận thay được không?”
Nếu là bình thường, chuyện nhận thay thánh chỉ đúng là cực kỳ hoang đường.
Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn nhanh chóng nói: “Mau chuẩn bị túi máu cho ta, ta trở về giường trước.”
Tuy nhiên hiện nay quân sớm không ra quân, thần sớm không ra thần. gần như không còn tướng lĩnh nào trên chiến trường nghe theo lệnh Thuần Đức Đế, Vệ Uẩn chỉ là để Sở Du nhận thay thánh chỉ, chẳng tính là chuyện gì.
Thái giám truyền chỉ không hề nổi giận, cười bảo: “Không sao.”
Sở Du thở phào, đang định nói gì đó, đã nghe thái giám kia bảo: “Thánh chỉ này vốn là ban cho Đại phu nhân.”
Thái giám truyền chỉ không hề nổi giận, cười bảo: “Không sao.”
“Trong thành Hoa Kinh mà lại ngang nhiên bắt cóc gia quyến đại thần.” Sở Du nghiến răng: “Bệ hạ có từng nghĩ nếu những triều thần khác biết được sẽ nghĩ thế nào không?”
Sở Du thở phào, đang định nói gì đó, đã nghe thái giám kia bảo: “Thánh chỉ này vốn là ban cho Đại phu nhân.”
Vệ Uẩn bày bố lâu như vậy chỉ là chờ ép Thuần Đức Đế đến mức không còn đường lui, như vậy lúc chàng ra mặt, Thuần Đức Đế mới có thể nhún nhường vô điều kiện.
Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, trừng to mắt: “Bệ hạ lại hạ chỉ chuyện gì?”
Sở Du không lên tiếng, nàng hít thở sâu, trong lòng biết lúc này cần phải bình tĩnh. Thái giám kia cười nói: “Mẫu thân ở trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tới tiếp chỉ hay không? Tiểu Hầu gia bệnh rất nặng, nhưng cũng không sao. Đại phu nhân vào cung thay một chuyến cũng được.”
“Hôm nay Bệ hạ mời Vệ lão phu nhân vào cung thưởng trà.” Đối phương cười xán lạn: “Lão phu nhân ở trong cung tịch mịch, muốn triệu Đại phu nhân vào đó gặp mặt, không biết có tiện hay không?”
Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, trừng to mắt: “Bệ hạ lại hạ chỉ chuyện gì?”
Tưởng Thuần ra ngoài, Liễu Tuyết Dương không yên lòng, hôm nay cố ý chọn ngày đi dâng hương cầu phúc cho Tưởng Thuần.
Vừa nghe lời này, trong tích tắc, thần sắc Sở Du lạnh lẽo.
Thái giám kia phẩy phất trần trên tay, tươi cười lấy lòng: “Chẳng qua Bệ hạ chỉ mời uống chén trà, lại còn do lão phu nhân đồng ý, sao ngài ngạc nhiên như thế?”
Tưởng Thuần ra ngoài, Liễu Tuyết Dương không yên lòng, hôm nay cố ý chọn ngày đi dâng hương cầu phúc cho Tưởng Thuần.
Sở Du đã sắp xếp người hầu cho Liễu Tuyết Dương, nhưng không ngờ rằng Thuần Đức Đế lại điên như vậy?
Một lát sau, Sở Du lại cười khẽ: “Vậy phiền công công đợi một lát, thiếp thân sửa soạn rồi ra ngay.”
“Trong thành Hoa Kinh mà lại ngang nhiên bắt cóc gia quyến đại thần.” Sở Du nghiến răng: “Bệ hạ có từng nghĩ nếu những triều thần khác biết được sẽ nghĩ thế nào không?”
“Ấy ấy ấy, Vệ đại phu nhân nói gì thế?”
Thái giám kia phẩy phất trần trên tay, tươi cười lấy lòng: “Chẳng qua Bệ hạ chỉ mời uống chén trà, lại còn do lão phu nhân đồng ý, sao ngài ngạc nhiên như thế?”
Sở Du đã sắp xếp người hầu cho Liễu Tuyết Dương, nhưng không ngờ rằng Thuần Đức Đế lại điên như vậy?
Sở Du không lên tiếng, nàng hít thở sâu, trong lòng biết lúc này cần phải bình tĩnh. Thái giám kia cười nói: “Mẫu thân ở trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tới tiếp chỉ hay không? Tiểu Hầu gia bệnh rất nặng, nhưng cũng không sao. Đại phu nhân vào cung thay một chuyến cũng được.”
Người vẫn luôn bại trận mà có thể thu hồi Phần Thuỷ trong vòng nửa ngày. Đối với Hoàng đế mà nói, điều này chứng minh ở chiến dịch trước, Tống Thế Lan không hề dốc hết toàn lực. Mà là con người này muốn thay thế vị trí Thế tử của Tống Văn Xương, danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền Tống gia. Hoàng đế cảm thấy tim gan đều đau.
Sao ông ta toàn nuôi dưỡng một đám sói con thế này!
Dứt lời, tựa hồ thái giám kia khẳng định Sở Du sẽ đi, nhường đường, bày động tác “mời”: “Đại phu nhân, chúng ta đi chứ?”
Nhưng dù trong lòng Thuần Đức Đế biết giữa Tống Thế Lan và Tống Văn Xương đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài vẫn chẳng thể nói câu nào. Chẳng những không thể nói, mà ông ta còn phải thưởng!
Sở Du trầm mặc, thái giám kia cười híp mắt nhìn nàng, giống như đang chờ nàng nổi giận.
Dứt lời, tựa hồ thái giám kia khẳng định Sở Du sẽ đi, nhường đường, bày động tác “mời”: “Đại phu nhân, chúng ta đi chứ?”
Một lát sau, Sở Du lại cười khẽ: “Vậy phiền công công đợi một lát, thiếp thân sửa soạn rồi ra ngay.”
Vừa nghe lời này, trong tích tắc, thần sắc Sở Du lạnh lẽo.
Dứt lời, Sở Du chỉnh trang thoả đáng liền ra ngoài.
Dứt lời, Sở Du không đợi thái giám kia đáp đã xoay người đi vào nội đường, trở về phòng mình. Nàng nhanh chóng lấy thật nhiều trang sức cài lên tóc, sau đó lại mặc giáp mềm bên trong y phục. Sở Du vừa võ trang bản thân, vừa nói với Vãn Nguyệt cùng theo vào: “Ngươi đến nói với tiểu Hầu gia, ta vào cung đón mẫu thân, bảo đệ ấy ngoan ngoãn giả bệnh. Hôm nay Hoàng đế đang ép đệ ấy ra mặt, chớ manh động.”
Vệ Uẩn bày bố lâu như vậy chỉ là chờ ép Thuần Đức Đế đến mức không còn đường lui, như vậy lúc chàng ra mặt, Thuần Đức Đế mới có thể nhún nhường vô điều kiện.
Hôm nay nhìn qua Đại Sở bị đánh thảm hại bao nhiêu, đến lúc đó Vệ Uẩn quay lại cứu vớt cục diện lại càng thu hút sự chú ý bấy nhiêu.
Giờ phút này Diêu Dũng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, Vệ Uẩn không thể ra mặt. Nếu như ra mặt, công sức sắp xếp trước đó đều uổng phí.
Thuần Đức Đế không bị ép đến đường cùng, Diêu Dũng cũng không bị diệt trừ. Lúc này, Vệ Uẩn lên chiến trường, e là dẫm phải vết xe đổ của phụ huynh chàng.
Sở Du suy ngẫm thế cục, mặc áo khoác, thắt đai lưng, nhanh chóng nói: “Ngươi bảo đệ ấy yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Nếu là bình thường, chuyện nhận thay thánh chỉ đúng là cực kỳ hoang đường.
Dứt lời, Sở Du chỉnh trang thoả đáng liền ra ngoài.
Thái giám kia có hơi nôn nóng, đi tới đi lui. Nhìn thấy Sở Du bước ra, ông ta thở phào một hơi, khôi phục sự trấn tĩnh: “Đại phu nhân, mời?”
Sở Du khẽ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên: “Công công, mời.”
Muốn ôm chân Sở Du
Du tỷ soái quá, ngoài lạnh trong nóng, làm việc dứt khoát.
Ông vua này hồ đồ quá. Nên phế đi thôi
Hmmm pass chương sau khó giải quá ad
Hmu hmu kiếp này mà Sở Lâm Dương lại chết thảm ở Phượng Lăng vì Tống Văn Xương và Sở Cẩm như kiếp trước chắc xỉu