Sơn Hà Chẩm – Chương 58

Chương 58

Vệ lão phu nhân uống trà trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tiếp chỉ hay không?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Thẩm Hữu bị nhốt trở về địa lao, cùng đêm đó, Tưởng Thuần lập tức dẫn người xuất phát.

Sở Du dặn dò Tưởng Thuần phải cẩn thận cả trăm lần, Tưởng Thuần mỉm cười: “Tỷ không sao đâu, hàng ngày muội để ý mẫu thân nhiều một chút là được rồi.”

Sở Du đáp lời, lại kéo tay Tưởng Thuần dặn dò lần nữa những chuyện cần nhớ, sau đó mới để Tưởng Thuần rời đi.

Tưởng Thuần đi rồi, chưa tới hai ngày, Tạ Vận vội vàng hấp tấp tìm đến.

Nghe nói T Vn đến,S Du lptc biết chc²chn là SCm đã cóhành đng. Nàngcũng không gp,Îmi T Vnúvào phòng, rótĩtrà cho bà.ļV mt TIVn st rut,ĩva ngi xungôđã nói: “ADu, không thyíA Cm đâuc!”

“Sao?”

SɪDu ngng đu,ngoài mt tv kinh ngc:“Sao li khôngīthy A Cmìđâu?”

Thì hômqua...” Mt TúVn a nưcmt: “Bui sáng,nó nói munưđi mua sonưphn bt nưc,ta cũng khôngđ ý lm.âBui ti tađi ng sm,đđi hôm nay³thc dy miphát hin ranó c đêm¸không v. Tacho ngưi điıtìm khp nơi,ìhôm nay vnÍchưa tìm đưcngưi.”

Nha hoànĩbên cnh con°bé đâu?”

Thtɨra S Duãcũng có thđoán đưc điùkhái S Cmīđi đâu, nhưngĪngoài mt likhông đ l.T Vn th¸dài: “Nha hoàn,ca nó cũngĮkhông thy, slà mt tíchmt lưt ri.M vn đnhíbáo quan, nhưngóli tìm đưcthư ca nóĭdưi gi. Nónói nó munđến Lc Châuêtìm Lâm Dương,bây gi làmsao mi đưcđây?

S Du ngheãnói vy, ánhĮmt lnh dn,Їnhưng ngoài mtĪvn không tıv gì: “Vyĩngưi tìm tiếpđi, con githư hi thămĐi ca trưcđã.”

“Ta đãphái ngưi điơri, nhưng đưngɪđi trc tr,ĩmt đa conïgái như nó

T Vn nóixong lin rơiôl, va khócýva nói: “Cũngti m, trưcđây ph thân:con cho nóhc võ thìm không vui.íNhưng thế đoļhôm nay nhưìnày, phi chivõ ngh canó đưc mtũna ca conthì m cngì lo lng?”

“Mui mui t]có bn lĩnhca mình.”

SDu mm cưi,Їli trn an[T Vn mthi, sau đóĭsai h nhânêtin T Vnra ngoài. TĩVn va đi,IS Du lp{tc gi ngưiĩđi tìm ngưitheo dõi S°Cm, ri liíviết mt phongthư cho SíLâm Dương, nóiârõ mình đãìphái ngưi đitìm S Cm,bo hn đnglo lng.

Đi saukhi làm xong,S Du lys sách trongóph ra xem.

Hinígi V giamưn tin SĭLâm Dương, muađt trng trt Lan Châu,ùđt m caĺhàng sn nghip² Lc Châu.V ph quáthiếu thn, cn°phi tiết kimītin.

C thế xemɨđến ti, ngưi¹phái đi tìmãS Cm rtĩcuc cũng trjv. S Duɨvn không đtâm, ngng đulên nhìn, liĬthy hai ngưibưc vào, trongđó có mtìngưi khá nhếchnhác, trên ngưiđu là bùnđt, chính làõngưi theo dõiíS Cm.

S Dunhíu mày: “Saongươi tr liđri?”

S Cmùvn đang điìđến ch SLâm Dương, nàngbo bn hÍngăn cn S¸Cm, sao liľchy tr vĭch?

Đi phương nghevy lin qu]xung, cao gingnói: “Thuc h¸có ti, đãľmt du Nhɩtiu thư!”

“Mtdu?”

S Dusng ngưi, nàngđng bt dy:“Sao li mtũdu?”

“Hôm quaếNh tiu thưxut kinh chyïthng đến LcChâu. Thuc hvn đnh đếnưgn khu vcLc Châu sļra tay, aiīng sáng smhôm nay gpĨphi lưu ph.ãThuc h vìɩbo v dânchúng và Nhtiu thư nênkch chiến viđám cưng đo.Đến khi thuch quay đuli thì đãũkhông thy Nhtiu thư đâu!”à

“Tìm!” . SDu lnh ging:Lp tc đitìm ngay!”

Thôv nhn lnh,(nhanh chóng rangoài tìm ngưi.

Tìmliên tc haiľngày, S Cmvn bt vôâm tín, màìchiến tuyến đangdn dn tiếnɨgn đến HoaKinh. Trong thànhĩHoa Kinh mýđm, rt nhiuìdân chúng btđu di chuynv hu phương,ơbu không khítriu đình cũngIngày càng t.

Hoàngïđế năm lnby lưt pháingưi ti miV Un, nhưngV Un vnĮnm trên giưng³bnh không gp.Hoàng đế hếtcách vi chàng,îch đành liênĩtc dò hiItriu thn đ}xut ý kiến,õnhưng không aiıdám đng ralãnh quân lnhôtrng(*).

(*) Quân lnhtrng: giy camkết thc hinèquân lnh.

Li byıngày trôi qua,¸cui cùng tinĩtuyến cũng truynéđến tin thngɩtrn đu tiên.íTuy nhiên lúcnhìn thy tiníthng trn, v(mt Thun ĐcĐế không hïvui mng chútnào. V giaïthì đã smíbiết tin chiếnĩthng kia trưcna ngày.

Tin chiếnđthng này làíBc Đch tn:công Phn ThuÏchưa đến naìngày đã bTng Thế Lanlãnh binh đánhùlui.

Mà sc mtThun Đc Đế)không tt nhưthế là vìýsau khi TngThế Lan đánhlui Bc Đch{ Phn Thuthì quay đuÍtái tn côngİhuyn Tiu Qut.ùCui cùng, TngThế Lan nmđưc huyn TiuQut, nhưng huynhàtrưng Tng ThếLan li chếtétrong chiến lon.

Người vẫn luôn bại trận mà có thể thu hồi Phần Thuỷ trong vòng nửa ngày. Đối với Hoàng đế mà nói, điều này chứng minh ở chiến dịch trước, Tống Thế Lan không hề dốc hết toàn lực. Mà là con người này muốn thay thế vị trí Thế tử của Tống Văn Xương, danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền Tống gia. Hoàng đế cảm thấy tim gan đều đau.

Sở Du trầm mặc, thái giám kia cười híp mắt nhìn nàng, giống như đang chờ nàng nổi giận.

Giờ phút này Diêu Dũng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, Vệ Uẩn không thể ra mặt. Nếu như ra mặt, công sức sắp xếp trước đó đều uổng phí.

Sao ông ta toàn nuôi dưỡng một đám sói con thế này!

“Hôm nay Bệ hạ mời Vệ lão phu nhân vào cung thưởng trà.” Đối phương cười xán lạn: “Lão phu nhân ở trong cung tịch mịch, muốn triệu Đại phu nhân vào đó gặp mặt, không biết có tiện hay không?”

Thế là Thuần Đức Đế cắn răng, ban thánh chỉ sắc phong Tống Thế Lan làm Thế tử, còn thưởng chút tơ lụa vàng bạc.

Nhưng dù trong lòng Thuần Đức Đế biết giữa Tống Thế Lan và Tống Văn Xương đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài vẫn chẳng thể nói câu nào. Chẳng những không thể nói, mà ông ta còn phải thưởng!

Tất cả biểu hiện trong ngày của Thuần Đức Đế đều được đưa đến tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc tình báo mà cười, vừa cười vừa kể với Sở Du cảnh tượng trên triều, hết sức vui vẻ: “Trong lòng Bệ hạ hôm nay nhất định rất nghẹn khuất, e là tức đến ngã bệnh luôn.”

Thế là Thuần Đức Đế cắn răng, ban thánh chỉ sắc phong Tống Thế Lan làm Thế tử, còn thưởng chút tơ lụa vàng bạc.

Thuần Đức Đế không bị ép đến đường cùng, Diêu Dũng cũng không bị diệt trừ. Lúc này, Vệ Uẩn lên chiến trường, e là dẫm phải vết xe đổ của phụ huynh chàng.

Ban thưởng như vậy có thể nói là keo kiệt, nhưng hôm nay đất nước đang thời loạn lạc, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Hôm nay nhìn qua Đại Sở bị đánh thảm hại bao nhiêu, đến lúc đó Vệ Uẩn quay lại cứu vớt cục diện lại càng thu hút sự chú ý bấy nhiêu.Dứt lời, Sở Du không đợi thái giám kia đáp đã xoay người đi vào nội đường, trở về phòng mình. Nàng nhanh chóng lấy thật nhiều trang sức cài lên tóc, sau đó lại mặc giáp mềm bên trong y phục. Sở Du vừa võ trang bản thân, vừa nói với Vãn Nguyệt cùng theo vào: “Ngươi đến nói với tiểu Hầu gia, ta vào cung đón mẫu thân, bảo đệ ấy ngoan ngoãn giả bệnh. Hôm nay Hoàng đế đang ép đệ ấy ra mặt, chớ manh động.”

Tất cả biểu hiện trong ngày của Thuần Đức Đế đều được đưa đến tay Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đọc tình báo mà cười, vừa cười vừa kể với Sở Du cảnh tượng trên triều, hết sức vui vẻ: “Trong lòng Bệ hạ hôm nay nhất định rất nghẹn khuất, e là tức đến ngã bệnh luôn.”

“Tức đến ngã bệnh không sao…” Sở Du cười nói: “Tức đến hỏng đầu thì không hay lắm.”

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Vệ Thu bình thản như thường, điềm nhiên nói: “Hầu gia, Bệ hạ lại phái người đến.”

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Vệ Thu bình thản như thường, điềm nhiên nói: “Hầu gia, Bệ hạ lại phái người đến.”

Sở Du suy ngẫm thế cục, mặc áo khoác, thắt đai lưng, nhanh chóng nói: “Ngươi bảo đệ ấy yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn nhanh chóng nói: “Mau chuẩn bị túi máu cho ta, ta trở về giường trước.”

Ban thưởng như vậy có thể nói là keo kiệt, nhưng hôm nay đất nước đang thời loạn lạc, mọi người cũng không có ý kiến gì.

Bây giờ, Vệ Uẩn đã làm chuyện giả bệnh này vô cùng thuần thục, thái giám truyền chỉ vừa đến đại sảnh, Vệ Uẩn đã đến phòng ngủ nằm rồi. Sở Du mỉm cười tiếp kiến thái giám truyền chỉ ở đại sảnh, đứng dậy nghênh đón đối phương: “Hôm nay tiểu Hầu gia vẫn còn nằm trên giường, e là khó mà đến tiền sảnh tiếp chỉ, hi vọng công công lượng thứ. Không biết thành chỉ này để thiếp thân nhận thay được không?”

Nếu là bình thường, chuyện nhận thay thánh chỉ đúng là cực kỳ hoang đường.

Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn nhanh chóng nói: “Mau chuẩn bị túi máu cho ta, ta trở về giường trước.”

Tuy nhiên hiện nay quân sớm không ra quân, thần sớm không ra thần. gần như  không còn tướng lĩnh nào trên chiến trường nghe theo lệnh Thuần Đức Đế, Vệ Uẩn chỉ là để Sở Du nhận thay thánh chỉ, chẳng tính là chuyện gì.

Thái giám truyền chỉ không hề nổi giận, cười bảo: “Không sao.”

Sở Du thở phào, đang định nói gì đó, đã nghe thái giám kia bảo: “Thánh chỉ này vốn là ban cho Đại phu nhân.”

Thái giám truyền chỉ không hề nổi giận, cười bảo: “Không sao.”

“Trong thành Hoa Kinh mà lại ngang nhiên bắt cóc gia quyến đại thần.” Sở Du nghiến răng: “Bệ hạ có từng nghĩ nếu những triều thần khác biết được sẽ nghĩ thế nào không?”

Sở Du thở phào, đang định nói gì đó, đã nghe thái giám kia bảo: “Thánh chỉ này vốn là ban cho Đại phu nhân.”

Vệ Uẩn bày bố lâu như vậy chỉ là chờ ép Thuần Đức Đế đến mức không còn đường lui, như vậy lúc chàng ra mặt, Thuần Đức Đế mới có thể nhún nhường vô điều kiện.

Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, trừng to mắt: “Bệ hạ lại hạ chỉ chuyện gì?”

Sở Du không lên tiếng, nàng hít thở sâu, trong lòng biết lúc này cần phải bình tĩnh. Thái giám kia cười nói: “Mẫu thân ở trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tới tiếp chỉ hay không? Tiểu Hầu gia bệnh rất nặng, nhưng cũng không sao. Đại phu nhân vào cung thay một chuyến cũng được.”

“Hôm nay Bệ hạ mời Vệ lão phu nhân vào cung thưởng trà.” Đối phương cười xán lạn: “Lão phu nhân ở trong cung tịch mịch, muốn triệu Đại phu nhân vào đó gặp mặt, không biết có tiện hay không?”

Sở Du kinh ngạc ngẩng đầu, trừng to mắt: “Bệ hạ lại hạ chỉ chuyện gì?”

Tưởng Thuần ra ngoài, Liễu Tuyết Dương không yên lòng, hôm nay cố ý chọn ngày đi dâng hương cầu phúc cho Tưởng Thuần.

Vừa nghe lời này, trong tích tắc, thần sắc Sở Du lạnh lẽo.

Thái giám kia phẩy phất trần trên tay, tươi cười lấy lòng: “Chẳng qua Bệ hạ chỉ mời uống chén trà, lại còn do lão phu nhân đồng ý, sao ngài ngạc nhiên như thế?”

Tưởng Thuần ra ngoài, Liễu Tuyết Dương không yên lòng, hôm nay cố ý chọn ngày đi dâng hương cầu phúc cho Tưởng Thuần.

Sở Du đã sắp xếp người hầu cho Liễu Tuyết Dương, nhưng không ngờ rằng Thuần Đức Đế lại điên như vậy?

Một lát sau, Sở Du lại cười khẽ: “Vậy phiền công công đợi một lát, thiếp thân sửa soạn rồi ra ngay.”

“Trong thành Hoa Kinh mà lại ngang nhiên bắt cóc gia quyến đại thần.” Sở Du nghiến răng: “Bệ hạ có từng nghĩ nếu những triều thần khác biết được sẽ nghĩ thế nào không?”

“Ấy ấy ấy, Vệ đại phu nhân nói gì thế?”

Thái giám kia phẩy phất trần trên tay, tươi cười lấy lòng: “Chẳng qua Bệ hạ chỉ mời uống chén trà, lại còn do lão phu nhân đồng ý, sao ngài ngạc nhiên như thế?”

Sở Du đã sắp xếp người hầu cho Liễu Tuyết Dương, nhưng không ngờ rằng Thuần Đức Đế lại điên như vậy?

Sở Du không lên tiếng, nàng hít thở sâu, trong lòng biết lúc này cần phải bình tĩnh. Thái giám kia cười nói: “Mẫu thân ở trong cung, không biết tiểu Hầu gia có sức tới tiếp chỉ hay không? Tiểu Hầu gia bệnh rất nặng, nhưng cũng không sao. Đại phu nhân vào cung thay một chuyến cũng được.”

Người vẫn luôn bại trận mà có thể thu hồi Phần Thuỷ trong vòng nửa ngày. Đối với Hoàng đế mà nói, điều này chứng minh ở chiến dịch trước, Tống Thế Lan không hề dốc hết toàn lực. Mà là con người này muốn thay thế vị trí Thế tử của Tống Văn Xương, danh chính ngôn thuận nắm giữ binh quyền Tống gia. Hoàng đế cảm thấy tim gan đều đau.

Sao ông ta toàn nuôi dưỡng một đám sói con thế này!

Dứt lời, tựa hồ thái giám kia khẳng định Sở Du sẽ đi, nhường đường, bày động tác “mời”: “Đại phu nhân, chúng ta đi chứ?”

Nhưng dù trong lòng Thuần Đức Đế biết giữa Tống Thế Lan và Tống Văn Xương đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài vẫn chẳng thể nói câu nào. Chẳng những không thể nói, mà ông ta còn phải thưởng!

Sở Du trầm mặc, thái giám kia cười híp mắt nhìn nàng, giống như đang chờ nàng nổi giận.

Dứt lời, tựa hồ thái giám kia khẳng định Sở Du sẽ đi, nhường đường, bày động tác “mời”: “Đại phu nhân, chúng ta đi chứ?”

Một lát sau, Sở Du lại cười khẽ: “Vậy phiền công công đợi một lát, thiếp thân sửa soạn rồi ra ngay.”

Vừa nghe lời này, trong tích tắc, thần sắc Sở Du lạnh lẽo.

Dứt lời, Sở Du chỉnh trang thoả đáng liền ra ngoài.

Dứt lời, Sở Du không đợi thái giám kia đáp đã xoay người đi vào nội đường, trở về phòng mình. Nàng nhanh chóng lấy thật nhiều trang sức cài lên tóc, sau đó lại mặc giáp mềm bên trong y phục. Sở Du vừa võ trang bản thân, vừa nói với Vãn Nguyệt cùng theo vào: “Ngươi đến nói với tiểu Hầu gia, ta vào cung đón mẫu thân, bảo đệ ấy ngoan ngoãn giả bệnh. Hôm nay Hoàng đế đang ép đệ ấy ra mặt, chớ manh động.”

Vệ Uẩn bày bố lâu như vậy chỉ là chờ ép Thuần Đức Đế đến mức không còn đường lui, như vậy lúc chàng ra mặt, Thuần Đức Đế mới có thể nhún nhường vô điều kiện.

Hôm nay nhìn qua Đại Sở bị đánh thảm hại bao nhiêu, đến lúc đó Vệ Uẩn quay lại cứu vớt cục diện lại càng thu hút sự chú ý bấy nhiêu.

Giờ phút này Diêu Dũng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, Vệ Uẩn không thể ra mặt. Nếu như ra mặt, công sức sắp xếp trước đó đều uổng phí.

Thuần Đức Đế không bị ép đến đường cùng, Diêu Dũng cũng không bị diệt trừ. Lúc này, Vệ Uẩn lên chiến trường, e là dẫm phải vết xe đổ của phụ huynh chàng.

Sở Du suy ngẫm thế cục, mặc áo khoác, thắt đai lưng, nhanh chóng nói: “Ngươi bảo đệ ấy yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Nếu là bình thường, chuyện nhận thay thánh chỉ đúng là cực kỳ hoang đường.

Dứt lời, Sở Du chỉnh trang thoả đáng liền ra ngoài.

Thái giám kia có hơi nôn nóng, đi tới đi lui. Nhìn thấy Sở Du bước ra, ông ta thở phào một hơi, khôi phục sự trấn tĩnh: “Đại phu nhân, mời?”

Sở Du khẽ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên: “Công công, mời.”

 

4.6 17 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

217 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Muốn ôm chân Sở Du

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Du tỷ soái quá, ngoài lạnh trong nóng, làm việc dứt khoát.

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Ông vua này hồ đồ quá. Nên phế đi thôi

Tran
Tran
3 Năm Cách đây

Hmmm pass chương sau khó giải quá ad

Ann
Ann
2 Năm Cách đây

Hmu hmu kiếp này mà Sở Lâm Dương lại chết thảm ở Phượng Lăng vì Tống Văn Xương và Sở Cẩm như kiếp trước chắc xỉu

Dungbt
Dungbt
2 Năm Cách đây

Trước đây bảo là mua đất ở Sông Tị – Lạc Châu. Sao giờ gõ pass songti ko mở được nhỉ?!

217
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!