Sơn Hà Chẩm – Chương 59

Chương 59

Bảo vệ Phượng Lăng, trẫm lập tức thả người

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đi về hướng cung điện, bắt đầu suy nghĩ dụng ý lần này Hoàng đế triệu nàng vào cung.

Mục tiêu cuối cùng của Hoàng đế đương nhiên là Vệ Uẩn, tính toán của ông ta hôm nay hẳn là ép Vệ Uẩn xuất binh, để chiến sĩ tiền tuyến xuất binh. Hiện nay Yên Châu trực thuộc Hoàng đế vẫn luôn án binh bất động, chính là để kịp thời bảo hoàng nếu có chuyện gì xảy ra. Tiền tuyến có ba nhà là Tống Thế Lan, Diêu Dũng, Sở Lâm Dương, nhưng ba nhà đều không xuất lực, ở trên chiến trường điều hòa phân tranh. Tất cả cùng nhau đánh cờ, bộ dạng hoàn toàn là chắp tay nhường giang sơn. Bây giờ đương nhiên Hoàng đế phải nghĩ cách ép họ ra tay.

Ông ta ép Liễu Tuyết Dương, tức là có thể ép được Vệ Uẩn. Nếu nàng lại vào cung, vậy có thể uy hiếp Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương.

Sở Du hiểu được đại khái ý định của Hoàng đế, trong lòng có suy tính.

Nàng theo thái giám vào Ngự thư phòng. Vừa vào, nàng đã nhìn thấy Liễu Tuyết Dương ngồi thấp thỏm đối diện Hoàng đế, đang đánh cờ với ông ta.

Liu Tuyết Dương đng ngikhông yên, rõùràng đã nhnra tình hungĩbt n, nhưngũbà cũng khôngódám t vgì, đánh cĩri tinh rimù. Còn Thun,Đc Đế lihết sc kiênnhn, nói viЇLiu Tuyết Dương:Phu nhân khôngưcn lo lng,ïtrm s khônglàm gì phunhân, ch làmi ngưi vàocung gii khuâyìcùng Hoàng hu.ĩTrưc đây ngưivà Hoàng huЇtình như tjmui, đâu phiáchưa tng ngli trong cung.ıSao hôm nayũphu nhân li:câu n nhưvy?”

Mt LiuTuyết Dương lv lúng túng.Đúng lúc S(Du theo tháiógiám bưc vào,kính cn đtĩhai tay trênơtrán, khu đu:“Dân n VīS th báiĺkiến B h,ľB h vntuế, vn tuế,vn vn tuế.”ý

Ging nói SDu trm n,õâm vang mnhm. Thun ĐcjĐế và LiuïTuyết Dương đánhc, ông tađi mt lát,ìthy Liu TuyếtļDương vn luônĮnhìn S Du,bèn ngng đunói: “Sao Vphu nhân khôngđt c?”

“Bľh Liu TuyếtĭDương căng daíđu, nói: “Ngàifxem, con dâuta đây…ľ

“Dân n VS th bái°kiến B h!”í

S Du liflên tiếng lnna, nhc nh:Thun Đc Đế.

ThunĩĐc Đế đangkp quân c,lnh ging quát:Trm cho phépôcô nói chuyn²sao?!”

S Duqu sát đt,ĩbình tĩnh đáp:“Dân n biếtïB h vivàng triu kiếnfnhư thế tïcó chuyn quanítrng, cho nênnóng lòng, hivng B htha li.”

“Nónglòng?” Thun ĐcêĐế ném quânc vào trong[hp c, tcàgin quát: “Trme là trongîlòng cô căníbn không có³v Hoàng đế³là trm đây,c ý nhc²nhã trm!”

“Băh nói đùaári.”

S Du°bình tĩnh đáp:đ“B h làquân, dân nôlà dân, saoli nói làmnhc như vy?”

Đưc ri, côđng gi gingíđó vi trm.”ế

Hoàng đế phttay, thái giámbưc lên, bàyɩtư thế “mivi Liu TuyếtíDương. Liu TuyếtïDương có hơiri rm, ThunjĐc Đế ngngđu nhìn qua,ĩLiu Tuyết Dương)đành mím môi,Ĩvn không cócan đm làm°trái ý Hoàngđế, quay ngưiri đi.

Đi saukhi Liu TuyếtDương đi, tháigiám bên cnhįđưa cho Hoàngđế mt chéntrà. Thun ĐcíĐế thi chénítrà: “Chc làcô đã biết{trm bo cô)ti đây làìcó ý gììri ch?”

“Dânìn biết… SïDu đim tĩnhĮđáp: “Nhưng likhông hiu.”

“Côcó gì khôngíhiu?”

Thun ĐcľĐế nhíu mày.[S Du vnăqu, không hngng đu, gingÏnói hết scrõ ràng: “Bh bo dânn vào cungchng qua chmun mưn cơíhi này khngchế trit đ°S gia vàV gia. Nhưngrõ ràng trên}chiến trưng còncó Diêu Dũngvà Tng gia,vì sao B²h không épưh, ngưc liđi ép chúngïta? Hôm nayũV gia chcòn li tiuÍHu gia, Bôh nht quyếtmun đui tn²giết tuyt miɪđưc sao?”

“Hoang³đưng!” Thun ĐcĺĐế rng gin:“Bo tưng sĩra trn giếtđch sao libiến thành đuiĩtn giết tuyt?!Ngưc li làĩV gia cácìngưi luôn mingbo trung quân,báo quc, trmnim tình VĪgia trung nghĩa,Ĭtha cho tênănhóc V Un¹mt mng. Hôm³nay hn báoĩđáp ta thếnào?!”

Đào binhtrên chiến trưngļnhiu như vy….”ĩRõ ràng ThunĐc Đế đãnhn nhn đếncc hn: “Côtưng rng trmĮkhông biết chuyngì xy raɩh?! Các ngưixem trm là}đ ngc sao?!Sm biết V°gia có lòngmưu nghch nhưĩvy, trm làmgì tha choúcác ngưi?!”

ThunìĐc Đế đngЇdy, rng gin:đ“Còn cht vnvì sao trmkhông ép Diêutưng quân?! Cácíngưi ưc gìòđ Diêu tưngquân ra tintuyến làm chìlc, chém giết)đến ngưi chếtk sng. Đếnkhi đó khôngai bo vĩHoàng tht, cácîngươi có thchiếm ngôi đúngkhông?”

“B h.”S Du ngngđu lên, nghiêmtúc nhìn ôngĨta: “Nhiu nămnhư vy, ntưng ca Vgia trong lòngĨB h đãìt hi đếnthế sao?”

Nghevy, Thun ĐcĐế bình tĩnh¸li mt chút.íÔng ta nhìnèS Du, chmrãi nói: “Đươngónhiên V Trungíkhông ging thế,Įta chưa baoĩgi nghi ngjs trung thànhca V gia]các ngưi, nhưngưtên nhóc VUn!”

Thun ĐcIĐế nghiến răngĪnghiến li: “Hny à? Đng³cho rng ta{không biết hnĮgi trò gì!”

S Du khôngílên tiếng, nàngɩch kh cưi.

ThunĩĐc Đế nhíumày: “Cô cưiýcái gì?”

“Dânĺn đang cưi)B h hăđ! Nếu ngàiɨtin V gia,ti sao khôngtin tưng tiuHu gia chúngìta. Ngài hntiu Hu giaIkhông lên chiến(trưng, nhưng ngàiưnh li xem,V gia đãichết trên chiếntrưng thế nào?!Hôm nay DiêuíDũng làm chsoái, ngài li°bo tiu Hugia chúng taİđến đó. Ngàilàm vy làõép tiu Huĺgia đi chuchết!”

“Nói bậy!” Thuần Đức Đế giận dữ hét lên: “Diêu tướng quân trung thành vì nước, dù cho các người và ông ta có khúc mắt, thân là tướng lĩnh một nước, hà cớ gì lại hành xử thiên tư như thế?”

“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”

“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”

Lời Sở Du đã nói rất rõ ràng, muốn ép Sở Lâm Dương, Sở Kiến Xương và Vệ Uẩn là không thể, nhưng chuyện giống vậy có thể để nàng làm.Ông ta nhìn Sở Du, ánh mắt xen chút do dự, nhưng vẫn nói: “Trẫm phái cô đi bảo vệ Phượng Lăng ít nhất một tháng. Một tháng sau, nếu Thiên thủ quan bị phá, trẫm muốn dời đến Phượng Lăng.”

“Các người biết cái gì!”

Sở Du nghe thế bèn nhíu mày. Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm có thể phát cho cô hai vạn binh mã. Cô đi thủ thành, bảo vệ Phượng Lăng,…” Đôi mắt Hoàng đế ý vị sâu xa: “Trẫm sẽ thả người.”“Các người biết cái gì!”

Thuần Đức Đế hơi mất kiên nhẫn, nói: “Trẫm có suy tính của mình, tại sao các người không thể hiểu cho suy nghĩ của trẫm? Trẫm biết các ngươi oán hận trận Bạch Đế Cốc, thế nhưng trận Bạch Đế Cốc, người cũng đã chết rồi. Đúng là Thái tử tham công liều lĩnh, chuyện này trẫm sẽ tìm lý do khác xử lý nó. Các người cứ nhất quyết muốn ép Hoàng gia thừa nhận là Thái tử sai lầm hại chết bảy vạn binh lính hay sao?!”

Thuần Đức Đế chậm rãi quay đầu, nhìn Sở Du quỳ gối trên đất, điềm tĩnh nói: “Thần nữ đến đây là muốn đàm phán với Bệ hạ. Thần nữ tập võ từ nhỏ, từng theo phụ thân chinh chiến sa trường. Ngài giữ thần nữ ở trong cung, chẳng qua là muốn ép phụ thân, huynh trưởng, và tiểu thúc ta củng cố cương thổ cho ngài. Nhưng phụ huynh thần nữ hôm nay đã tận lực, tiểu thúc lại mang bệnh, chi bằng để thần nữ dẫn quân đi trước, thủ thành cho Bệ hạ. Bệ hạ thấy thế nào?”

“Cho nên Vệ gia phải gánh tội này sao?!” Sở Du cao giọng, hét lên: “Gánh tội thay lại còn không được oán hận, phải chí công vô tư, lại còn phải đi chịu chết sao?!”

“Trẫm bảo hắn lên chiến trường, tự trẫm có an bài. Hắn vốn là con của cố nhân, trong lòng các ngươi, trẫm xấu xa vậy sao?!”

Thuần Đức Đế hơi mất kiên nhẫn, nói: “Trẫm có suy tính của mình, tại sao các người không thể hiểu cho suy nghĩ của trẫm? Trẫm biết các ngươi oán hận trận Bạch Đế Cốc, thế nhưng trận Bạch Đế Cốc, người cũng đã chết rồi. Đúng là Thái tử tham công liều lĩnh, chuyện này trẫm sẽ tìm lý do khác xử lý nó. Các người cứ nhất quyết muốn ép Hoàng gia thừa nhận là Thái tử sai lầm hại chết bảy vạn binh lính hay sao?!”

Thuần Đức Đế tức đến thở dồn dập. Một lát sau, ông ta bắt đầu ho khan, thái giám bên cạnh nhanh chóng gọi Thái y vào. Giày vò một phen, Thuần Đức Đế cũng không còn sức lực.

Ông ta suy yếu nói: “Thôi, tạm thời cô đi nghỉ ngơi đi, mẫu thân(*) cô cũng ở trong cung, cô đến phụng bồi bọn họ đi.”

“Trẫm bảo hắn lên chiến trường, tự trẫm có an bài. Hắn vốn là con của cố nhân, trong lòng các ngươi, trẫm xấu xa vậy sao?!”

“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.

Sở Du nghe nói thế thì trong mắt loé lên tia sáng lạnh, nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ vào cung không phải đến làm con tin của Bệ hạ.”

(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.

Thuần Đức Đế tức đến thở dồn dập. Một lát sau, ông ta bắt đầu ho khan, thái giám bên cạnh nhanh chóng gọi Thái y vào. Giày vò một phen, Thuần Đức Đế cũng không còn sức lực.

Thuần Đức Đế chậm rãi quay đầu, nhìn Sở Du quỳ gối trên đất, điềm tĩnh nói: “Thần nữ đến đây là muốn đàm phán với Bệ hạ. Thần nữ tập võ từ nhỏ, từng theo phụ thân chinh chiến sa trường. Ngài giữ thần nữ ở trong cung, chẳng qua là muốn ép phụ thân, huynh trưởng, và tiểu thúc ta củng cố cương thổ cho ngài. Nhưng phụ huynh thần nữ hôm nay đã tận lực, tiểu thúc lại mang bệnh, chi bằng để thần nữ dẫn quân đi trước, thủ thành cho Bệ hạ. Bệ hạ thấy thế nào?”

Sở Du nghe nói thế thì trong mắt loé lên tia sáng lạnh, nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ vào cung không phải đến làm con tin của Bệ hạ.”Thuần Đức Đế hơi dao động. Sở Du quan sát vẻ mặt ông ta, còn định nói gì đó, chợt nghe thấy Thuần Đức Đế nói: “Chuyện trẫm cần làm không khó lắm.”

Thuần Đức Đế lẳng lặng nhìn nàng, Sở Du ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế: “Bệ hạ muốn phụ huynh thần nữ làm gì, thần nữ cũng có thể làm được.”

(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.

Lời Sở Du đã nói rất rõ ràng, muốn ép Sở Lâm Dương, Sở Kiến Xương và Vệ Uẩn là không thể, nhưng chuyện giống vậy có thể để nàng làm.

Thuần Đức Đế không nói lời nào, Sở Du nói tiếp: “Bệ hạ, hôm nay là lúc cần người, chỉ cần có thể đạt được mục đích, dùng ai mà chẳng được? Phụ huynh và tiểu thúc thần nữ vốn là người làm đại sự. Ngài nghĩ rằng tính mạng vài nữ tử là có thể so với hoành đồ đại nghiệp của các người sao?”

Ông ta suy yếu nói: “Thôi, tạm thời cô đi nghỉ ngơi đi, mẫu thân(*) cô cũng ở trong cung, cô đến phụng bồi bọn họ đi.”

“Cho nên Vệ gia phải gánh tội này sao?!” Sở Du cao giọng, hét lên: “Gánh tội thay lại còn không được oán hận, phải chí công vô tư, lại còn phải đi chịu chết sao?!”

Thuần Đức Đế không nói lời nào, Sở Du nói tiếp: “Bệ hạ, hôm nay là lúc cần người, chỉ cần có thể đạt được mục đích, dùng ai mà chẳng được? Phụ huynh và tiểu thúc thần nữ vốn là người làm đại sự. Ngài nghĩ rằng tính mạng vài nữ tử là có thể so với hoành đồ đại nghiệp của các người sao?”

Thuần Đức Đế hơi dao động. Sở Du quan sát vẻ mặt ông ta, còn định nói gì đó, chợt nghe thấy Thuần Đức Đế nói: “Chuyện trẫm cần làm không khó lắm.”

Ông ta nhìn Sở Du, ánh mắt xen chút do dự, nhưng vẫn nói: “Trẫm phái cô đi bảo vệ Phượng Lăng ít nhất một tháng. Một tháng sau, nếu Thiên thủ quan bị phá, trẫm muốn dời đến Phượng Lăng.”

Sở Du nghe thế bèn nhíu mày. Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm có thể phát cho cô hai vạn binh mã. Cô đi thủ thành, bảo vệ Phượng Lăng,…” Đôi mắt Hoàng đế ý vị sâu xa: “Trẫm sẽ thả người.”

 

4.6 23 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

217 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Phượng Lăng có gì nhỉ???

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Tên hoàng đế hồ đồ! Coi rẻ mạng tướng sĩ

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ôiii, Sở Du liều quá, đi đánh nhau luôn

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Vua này chán dã man

Judy
Judy
3 Năm Cách đây

Đúng là… triều đại này rồi cũng nát vì những vị vua ích kỷ như vầy :)) chán… làm quan mà làm cho một vị vua anh minh thì sướng chứ làm quan cho một vị vua vô minh thì bỏ quan về quê cho rồi

Thư
Thư
3 Năm Cách đây

Hóa ra là tham sống sợ chớt mà còn bày đặt ra vẻ yêu dân như con. Bênh thái tử đến như vậy có ngày ổng làm phản bức thoái vị thì hối không kịp ngáp ???

Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

Quần qua quần lại lại vẫn là Phượng Lăng

217
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!