Chương 59
Bảo vệ Phượng Lăng, trẫm lập tức thả người
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đi về hướng cung điện, bắt đầu suy nghĩ dụng ý lần này Hoàng đế triệu nàng vào cung.
Mục tiêu cuối cùng của Hoàng đế đương nhiên là Vệ Uẩn, tính toán của ông ta hôm nay hẳn là ép Vệ Uẩn xuất binh, để chiến sĩ tiền tuyến xuất binh. Hiện nay Yên Châu trực thuộc Hoàng đế vẫn luôn án binh bất động, chính là để kịp thời bảo hoàng nếu có chuyện gì xảy ra. Tiền tuyến có ba nhà là Tống Thế Lan, Diêu Dũng, Sở Lâm Dương, nhưng ba nhà đều không xuất lực, ở trên chiến trường điều hòa phân tranh. Tất cả cùng nhau đánh cờ, bộ dạng hoàn toàn là chắp tay nhường giang sơn. Bây giờ đương nhiên Hoàng đế phải nghĩ cách ép họ ra tay.
Ông ta ép Liễu Tuyết Dương, tức là có thể ép được Vệ Uẩn. Nếu nàng lại vào cung, vậy có thể uy hiếp Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương.
Sở Du hiểu được đại khái ý định của Hoàng đế, trong lòng có suy tính.
Nàng theo thái giám vào Ngự thư phòng. Vừa vào, nàng đã nhìn thấy Liễu Tuyết Dương ngồi thấp thỏm đối diện Hoàng đế, đang đánh cờ với ông ta.
Liễu Tuyết Dương đứng ngồiḷkhông yên, rõùràng đã nhậnỉra tình huốngĩbất ổn, nhưngũbà cũng khôngódám tỏ vẻỉgì, đánh cờĩrối tinh rốiἲmù. Còn Thuần,Đức Đế lạiḽhết sức kiênἵnhẫn, nói vớiЇLiễu Tuyết Dương:ị“Phu nhân khôngưcần lo lắng,ïtrẫm sẽ khôngựlàm gì phuẳnhân, chỉ làỵmời người vàoểcung giải khuâyìcùng Hoàng hậu.ĩTrước đây ngườiấvà Hoàng hậuЇtình như tỷjmuội, đâu phảiáchưa từng ngủịlại trong cung.ıSao hôm nayũphu nhân lại:câu nệ nhưụvậy?”
Mặt LiễuẻTuyết Dương lộἵvẻ lúng túng.ỉĐúng lúc Sở(Du theo tháiógiám bước vào,ệkính cẩn đặtĩhai tay trênơtrán, khấu đầu:ả“Dân nữ VệīSở thị báiĺkiến Bệ hạ,ľBệ hạ vạnẽtuế, vạn tuế,ểvạn vạn tuế.”ý
Giọng nói SởḹDu trầm ổn,õâm vang mạnhừmẽ. Thuần ĐứcjĐế và LiễuïTuyết Dương đánhữcờ, ông taỷđợi một lát,ìthấy Liễu TuyếtļDương vẫn luônĮnhìn Sở Du,ớbèn ngẩng đầuỉnói: “Sao Vệễphu nhân khôngỷđặt cờ?”
“Bệľhạ…” Liễu TuyếtĭDương căng daíđầu, nói: “Ngàifxem, con dâuỉta ở đây…”ľ
“Dân nữ VệἴSở thị bái°kiến Bệ hạ!”í
Sở Du lạiflên tiếng lầnợnữa, nhắc nhở:Thuần Đức Đế.
ThuầnĩĐức Đế đangậkẹp quân cờ,ữlạnh giọng quát:ỉ“Trẫm cho phépôcô nói chuyện²sao?!”
Sở Duụquỳ sát đất,ĩbình tĩnh đáp:ỉ“Dân nữ biếtïBệ hạ vộiỉvàng triệu kiếnfnhư thế ắtïcó chuyện quanítrọng, cho nênỷnóng lòng, hiḽvọng Bệ hạἴtha lỗi.”
“Nóngἰlòng?” Thuần ĐứcêĐế ném quânịcờ vào trong[hộp cờ, tứcàgiận quát: “Trẫmốe là trongîlòng cô căníbản không có³vị Hoàng đế³là trẫm đây,ḽcố ý nhục²nhã trẫm!”
“Bệăhạ nói đùaárồi.”
Sở Du°bình tĩnh đáp:đ“Bệ hạ làḷquân, dân nữôlà dân, saoḷlại nói làmἷnhục như vậy?”ị
“Được rồi, côễđừng giở giọngíđó với trẫm.”ế
Hoàng đế phấtỏtay, thái giámẽbước lên, bàyɩtư thế “mời”ềvới Liễu TuyếtíDương. Liễu TuyếtïDương có hơiἵrối rắm, ThuầnjĐức Đế ngẩngừđầu nhìn qua,ĩLiễu Tuyết Dương)đành mím môi,Ĩvẫn không cóụcan đảm làm°trái ý Hoàngắđế, quay ngườiịrời đi.
Đợi sauấkhi Liễu TuyếtủDương đi, tháiằgiám bên cạnhįđưa cho Hoàngấđế một chénỉtrà. Thuần ĐứcíĐế thổi chénítrà: “Chắc làổcô đã biết{trẫm bảo cô)tới đây làìcó ý gììrồi chứ?”
“Dânìnữ biết…” SởïDu điềm tĩnhĮđáp: “Nhưng lạiἱkhông hiểu.”
“Côἰcó gì khôngíhiểu?”
Thuần ĐứcľĐế nhíu mày.[Sở Du vẫnăquỳ, không hềởngẩng đầu, giọngÏnói hết sứcọrõ ràng: “Bệḷhạ bảo dânềnữ vào cungạchẳng qua chỉụmuốn mượn cơíhội này khốngễchế triệt để°Sở gia vàểVệ gia. Nhưngἲrõ ràng trên}chiến trường cònἶcó Diêu Dũngụvà Tống gia,ởvì sao Bệ²hạ không épưhọ, ngược lạiềđi ép chúngïta? Hôm nayũVệ gia chỉỡcòn lại tiểuÍHầu gia, Bệôhạ nhất quyếtẫmuốn đuổi tận²giết tuyệt mớiɪđược sao?”
“Hoang³đường!” Thuần ĐứcĺĐế rống giận:ọ“Bảo tướng sĩἶra trận giếtỡđịch sao lạiắbiến thành đuổiĩtận giết tuyệt?!ổNgược lại làĩVệ gia cácìngười luôn miệngụbảo trung quân,báo quốc, trẫmỏniệm tình VệĪgia trung nghĩa,Ĭtha cho tênănhóc Vệ Uẩn¹một mạng. Hôm³nay hắn báoĩđáp ta thếừnào?!”
“Đào binhợtrên chiến trườngļnhiều như vậy….”ĩRõ ràng ThuầnạĐức Đế đãụnhẫn nhịn đếnỉcực hạn: “Côịtưởng rằng trẫmĮkhông biết chuyệnốgì xảy raɩhả?! Các ngườiễxem trẫm là}đồ ngốc sao?!ốSớm biết Vệ°gia có lòngịmưu nghịch nhưĩvậy, trẫm làm‹gì tha choúcác người?!”
ThuầnìĐức Đế đứngЇdậy, rống giận:đ“Còn chất vấnẵvì sao trẫmịkhông ép Diêuịtướng quân?! Cácíngười ước gìòđể Diêu tướngỉquân ra tiềnằtuyến làm chủìlực, chém giết)đến người chếtẻkẻ sống. Đếnễkhi đó khôngịai bảo vệĩHoàng thất, cácîngươi có thểẻchiếm ngôi đúngộkhông?”
“Bệ hạ.”ịSở Du ngẩngắđầu lên, nghiêmờtúc nhìn ôngĨta: “Nhiều nămạnhư vậy, ấnễtượng của Vệỏgia trong lòngĨBệ hạ đãìtệ hại đếnἲthế sao?”
Ngheịvậy, Thuần ĐứcằĐế bình tĩnh¸lại một chút.íÔng ta nhìnèSở Du, chậmớrãi nói: “Đươngónhiên Vệ Trungíkhông giống thế,Įta chưa baoĩgiờ nghi ngờjsự trung thànhḷcủa Vệ gia]các người, nhưngưtên nhóc VệổUẩn!”
Thuần ĐứcIĐế nghiến răngĪnghiến lợi: “Hắnờấy à? Đừng³cho rằng ta{không biết hắnĮgiở trò gì!”ḽ
Sở Du khôngílên tiếng, nàngɩchỉ khẽ cười.
ThuầnĩĐức Đế nhíuữmày: “Cô cườiýcái gì?”
“Dânĺnữ đang cười)Bệ hạ hồăđồ! Nếu ngàiɨtin Vệ gia,ẵtại sao khôngổtin tưởng tiểuẫHầu gia chúngìta. Ngài hậnỉtiểu Hầu giaIkhông lên chiến(trường, nhưng ngàiưnhớ lại xem,ἵVệ gia đãichết trên chiếnịtrường thế nào?!ỳHôm nay DiêuíDũng làm chủạsoái, ngài lại°bảo tiểu Hầuợgia chúng taİđến đó. Ngàiểlàm vậy làõép tiểu Hầuĺgia đi chịuỳchết!”
“Nói bậy!” Thuần Đức Đế giận dữ hét lên: “Diêu tướng quân trung thành vì nước, dù cho các người và ông ta có khúc mắt, thân là tướng lĩnh một nước, hà cớ gì lại hành xử thiên tư như thế?”
“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”
“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”
Lời Sở Du đã nói rất rõ ràng, muốn ép Sở Lâm Dương, Sở Kiến Xương và Vệ Uẩn là không thể, nhưng chuyện giống vậy có thể để nàng làm.Ông ta nhìn Sở Du, ánh mắt xen chút do dự, nhưng vẫn nói: “Trẫm phái cô đi bảo vệ Phượng Lăng ít nhất một tháng. Một tháng sau, nếu Thiên thủ quan bị phá, trẫm muốn dời đến Phượng Lăng.”
“Các người biết cái gì!”
Sở Du nghe thế bèn nhíu mày. Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm có thể phát cho cô hai vạn binh mã. Cô đi thủ thành, bảo vệ Phượng Lăng,…” Đôi mắt Hoàng đế ý vị sâu xa: “Trẫm sẽ thả người.”“Các người biết cái gì!”
Thuần Đức Đế hơi mất kiên nhẫn, nói: “Trẫm có suy tính của mình, tại sao các người không thể hiểu cho suy nghĩ của trẫm? Trẫm biết các ngươi oán hận trận Bạch Đế Cốc, thế nhưng trận Bạch Đế Cốc, người cũng đã chết rồi. Đúng là Thái tử tham công liều lĩnh, chuyện này trẫm sẽ tìm lý do khác xử lý nó. Các người cứ nhất quyết muốn ép Hoàng gia thừa nhận là Thái tử sai lầm hại chết bảy vạn binh lính hay sao?!”
Thuần Đức Đế chậm rãi quay đầu, nhìn Sở Du quỳ gối trên đất, điềm tĩnh nói: “Thần nữ đến đây là muốn đàm phán với Bệ hạ. Thần nữ tập võ từ nhỏ, từng theo phụ thân chinh chiến sa trường. Ngài giữ thần nữ ở trong cung, chẳng qua là muốn ép phụ thân, huynh trưởng, và tiểu thúc ta củng cố cương thổ cho ngài. Nhưng phụ huynh thần nữ hôm nay đã tận lực, tiểu thúc lại mang bệnh, chi bằng để thần nữ dẫn quân đi trước, thủ thành cho Bệ hạ. Bệ hạ thấy thế nào?”
“Cho nên Vệ gia phải gánh tội này sao?!” Sở Du cao giọng, hét lên: “Gánh tội thay lại còn không được oán hận, phải chí công vô tư, lại còn phải đi chịu chết sao?!”
“Trẫm bảo hắn lên chiến trường, tự trẫm có an bài. Hắn vốn là con của cố nhân, trong lòng các ngươi, trẫm xấu xa vậy sao?!”
Thuần Đức Đế hơi mất kiên nhẫn, nói: “Trẫm có suy tính của mình, tại sao các người không thể hiểu cho suy nghĩ của trẫm? Trẫm biết các ngươi oán hận trận Bạch Đế Cốc, thế nhưng trận Bạch Đế Cốc, người cũng đã chết rồi. Đúng là Thái tử tham công liều lĩnh, chuyện này trẫm sẽ tìm lý do khác xử lý nó. Các người cứ nhất quyết muốn ép Hoàng gia thừa nhận là Thái tử sai lầm hại chết bảy vạn binh lính hay sao?!”
Thuần Đức Đế tức đến thở dồn dập. Một lát sau, ông ta bắt đầu ho khan, thái giám bên cạnh nhanh chóng gọi Thái y vào. Giày vò một phen, Thuần Đức Đế cũng không còn sức lực.
Ông ta suy yếu nói: “Thôi, tạm thời cô đi nghỉ ngơi đi, mẫu thân(*) cô cũng ở trong cung, cô đến phụng bồi bọn họ đi.”
“Trẫm bảo hắn lên chiến trường, tự trẫm có an bài. Hắn vốn là con của cố nhân, trong lòng các ngươi, trẫm xấu xa vậy sao?!”
“Hành xử thiên tư?” Sở Du trào phúng: “Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi chuyện Bạch Đế Cốc là ai đã hành xử thiên tư?”(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.
Sở Du nghe nói thế thì trong mắt loé lên tia sáng lạnh, nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ vào cung không phải đến làm con tin của Bệ hạ.”
(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.
Thuần Đức Đế tức đến thở dồn dập. Một lát sau, ông ta bắt đầu ho khan, thái giám bên cạnh nhanh chóng gọi Thái y vào. Giày vò một phen, Thuần Đức Đế cũng không còn sức lực.
Thuần Đức Đế chậm rãi quay đầu, nhìn Sở Du quỳ gối trên đất, điềm tĩnh nói: “Thần nữ đến đây là muốn đàm phán với Bệ hạ. Thần nữ tập võ từ nhỏ, từng theo phụ thân chinh chiến sa trường. Ngài giữ thần nữ ở trong cung, chẳng qua là muốn ép phụ thân, huynh trưởng, và tiểu thúc ta củng cố cương thổ cho ngài. Nhưng phụ huynh thần nữ hôm nay đã tận lực, tiểu thúc lại mang bệnh, chi bằng để thần nữ dẫn quân đi trước, thủ thành cho Bệ hạ. Bệ hạ thấy thế nào?”
Sở Du nghe nói thế thì trong mắt loé lên tia sáng lạnh, nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ vào cung không phải đến làm con tin của Bệ hạ.”Thuần Đức Đế hơi dao động. Sở Du quan sát vẻ mặt ông ta, còn định nói gì đó, chợt nghe thấy Thuần Đức Đế nói: “Chuyện trẫm cần làm không khó lắm.”
Thuần Đức Đế lẳng lặng nhìn nàng, Sở Du ngẩng đầu nhìn Thuần Đức Đế: “Bệ hạ muốn phụ huynh thần nữ làm gì, thần nữ cũng có thể làm được.”
(*) Mẫu thân ở đây là chỉ Tạ Vận.
Lời Sở Du đã nói rất rõ ràng, muốn ép Sở Lâm Dương, Sở Kiến Xương và Vệ Uẩn là không thể, nhưng chuyện giống vậy có thể để nàng làm.
Thuần Đức Đế không nói lời nào, Sở Du nói tiếp: “Bệ hạ, hôm nay là lúc cần người, chỉ cần có thể đạt được mục đích, dùng ai mà chẳng được? Phụ huynh và tiểu thúc thần nữ vốn là người làm đại sự. Ngài nghĩ rằng tính mạng vài nữ tử là có thể so với hoành đồ đại nghiệp của các người sao?”
Ông ta suy yếu nói: “Thôi, tạm thời cô đi nghỉ ngơi đi, mẫu thân(*) cô cũng ở trong cung, cô đến phụng bồi bọn họ đi.”
“Cho nên Vệ gia phải gánh tội này sao?!” Sở Du cao giọng, hét lên: “Gánh tội thay lại còn không được oán hận, phải chí công vô tư, lại còn phải đi chịu chết sao?!”
Thuần Đức Đế không nói lời nào, Sở Du nói tiếp: “Bệ hạ, hôm nay là lúc cần người, chỉ cần có thể đạt được mục đích, dùng ai mà chẳng được? Phụ huynh và tiểu thúc thần nữ vốn là người làm đại sự. Ngài nghĩ rằng tính mạng vài nữ tử là có thể so với hoành đồ đại nghiệp của các người sao?”
Thuần Đức Đế hơi dao động. Sở Du quan sát vẻ mặt ông ta, còn định nói gì đó, chợt nghe thấy Thuần Đức Đế nói: “Chuyện trẫm cần làm không khó lắm.”
Ông ta nhìn Sở Du, ánh mắt xen chút do dự, nhưng vẫn nói: “Trẫm phái cô đi bảo vệ Phượng Lăng ít nhất một tháng. Một tháng sau, nếu Thiên thủ quan bị phá, trẫm muốn dời đến Phượng Lăng.”
Sở Du nghe thế bèn nhíu mày. Hoàng đế chậm rãi nói: “Trẫm có thể phát cho cô hai vạn binh mã. Cô đi thủ thành, bảo vệ Phượng Lăng,…” Đôi mắt Hoàng đế ý vị sâu xa: “Trẫm sẽ thả người.”
Phượng Lăng có gì nhỉ???
Tên hoàng đế hồ đồ! Coi rẻ mạng tướng sĩ
Ôiii, Sở Du liều quá, đi đánh nhau luôn
Vua này chán dã man
Đúng là… triều đại này rồi cũng nát vì những vị vua ích kỷ như vầy :)) chán… làm quan mà làm cho một vị vua anh minh thì sướng chứ làm quan cho một vị vua vô minh thì bỏ quan về quê cho rồi
Hóa ra là tham sống sợ chớt mà còn bày đặt ra vẻ yêu dân như con. Bênh thái tử đến như vậy có ngày ổng làm phản bức thoái vị thì hối không kịp ngáp ???
Quần qua quần lại lại vẫn là Phượng Lăng