Chương 60 (1)
Các người bảo nàng đến Phượng Lăng là bảo nàng đi chịu chết sao?
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lại là Phượng Lăng thành.
Sở Du nghe thấy cái tên này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, theo đó là sương mù dày đặc lượn lờ trong đầu. Nàng nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Nếu dân nữ không đi thì sao?”
“Vậy trẫm sẽ giam cô ở đây, để trẫm xem ca ca cô có đi hay không!”
Thuần Đức Đế cười khẩy: “Ca cô không đi, vậy cô hãy chôn theo Phượng Lăng luôn đi!”
Sở Du nghe vậy không khỏi càng cảm thấy kỳ quặc hơn.
Phượng Lăng là một toà thành nhỏ, vì sao Hoàng đế lại chắc chắn nó sẽ bị tấn công. Quan trọng nhất là vì sao ông ta lại cân nhắc dời đô đến Phượng Lăng?
Thái độ này của Hoàngỵđế rõ ràngềlà sẽ bảoẽvệ Phượng Lăngữbằng bất cứìgiá nào. Choỷnên kiếp trước,ãSở Lâm Dươngơđến thủ PhượngîLăng có thậtíchỉ vì SởìCẩm hay không?
Cònĭnữa, nàng vốnútưởng rằng lầnịnày thỉnh lệnhásẽ khó khănftrùng trùng, khôngùngờ Hoàng đếéchỉ do dựìchốc lát làỉđã đáp ứngí, rốt cuộcīlà vì sao?
Muônịnghìn suy nghĩẹtrong đầu SởữDu, nhưng ngoàiẹmặt nàng vẫnįtrầm mặc, không°biểu hiện gì.fSau khi nàng¸cúi đầu đápì“Tuân lệnh” ,¸Hoàng đế điềuỳphái nhân mãúcho nàng, trựcỷtiếp nói: “Côỡthu xếp đi,ỡtối nay rờiổthành, việc nàyɨkhông nên chậmộtrễ.”
Sở Duộkhông nhiều lời.¸Hoàng đế gấpỉgáp như vậyįđương nhiên làḻcó nguyên nhân,ĭmà nàng quảẳthật cũng muốnľthủ Phượng LăngổThành. Một mặt,jnàng muốn cắtộđứt triệt đểĺkhả năng SởịLâm Dương điîPhượng Lăng; mặtừkhác, Phượng Lăng(Thành năm lầnịbảy lượt phátằcầu viện ,ĩnếu như Hoàngđđế chấp nhấtổvới thành trìɨnày, tất nhiênẻcó cái lýÏcủa ông ta.
SởảDu đáp mộtổtiếng, không hềứnhiều lời, ôm}băn khoăn trởἵvề Vệ Phủ.ỉ
Vừa vào đạiímôn Vệ Phủ,Ïnàng đã thấyớVệ Uẩn vộiἲvàng bước đến,ónôn nóng hỏi:ữ“Tẩu tẩu cóỡsao không? Lãoúthất phu kiaẻtriệu tẩu vàoốcung làm gì?”ư
Sở Du khôngòlên tiếng, chỉẵđi vào hướngÎtrong phủ. Nàngàcũng đang suyẫnghĩ ý đồĺcủa Thuần ĐứcựĐế, hơn nữaẩphải mở miệngíkể chuyện xuấtưchinh như thếánào cũng là[một vấn đề.
VệèUẩn thấy nàngẫkhông nói, sắcĭmặt không khỏiôcàng khó coi.íChàng bước theofSở Du vàoἰphòng, nhìn thấyḻSở Du raĩlệnh Vãn Nguyệtõvà Trường Nguyệtἶbắt đầu thuЇxếp hành lý,ảchàng siết nắmòtay, gian nanỉnói: “Dẫu tẩuïcảm thấy đệЇlà trẻ con,ệcũng nên nóiảrõ với đệỳrốt cuộc đã)xảy ra chuyệnĭgì. Dù saođđi nữa đệẩcũng là tiểuЇHầu gia củaíVệ Phủ này,ỗtẩu…”
“Ta chỉĭđang nghĩ phải]nói với đệủthế nào.” Sở²Du nghe VệăUẩn nói vậyïthì vội vàngĩlên tiếng. VãnĩNguyệt và TrườngôNguyệt đang thuἲxếp đồ, Sở¹Du nghiêng đầuénhìn Vệ Uẩn,êthở dài: “Bâyḻgiờ mẫu thân}đệ và mẫuἲthân ta đềuíđang ở trongữcung.”
Mắt Vệ,Uẩn ánh lênỉtia sáng sắcệlạnh: “Đệ biết.”ớ
“Bệ hạ đónɨta vào cungἲvốn là đểẽbắt ta làmịcon tin…”
“Choínên tại saoỉtẩu không nóiừvới đệ tiếngúnào mà đãătự ý vàoịcung!” Vệ Uẩnĩcao giọng, vẻùmặt kích động:ỉ“Mẫu thân đãếở nơi nào,ἷnếu tẩu cũngἲbị ông taĨbắt đi, vậyïđệ phải làmïsao?!”
“Tính tìnhỵmẫu thân cươngĬnghị nhưng luônýlàm việc thiếu[suy nghĩ.” Kiếpïtrước Vệ giaígặp nạn, LiễuỵTuyết Dương lậpôtức xách kiếmjliều mạng với(người ta mớiỵbị ngộ sát,ĩkhông thể nói³bà mềm yếu,İnhưng lại làĬngười liều lĩnh.įSở Du thởồdài: “Bà ởỳmột mình trongἵcung sợ sẽùxảy ra chuyện,ậta ở cạnhứbà cũng tốt.ứHôm nay nếuốta không điõthì lại có:phần không yênỉlòng.”
“Tẩu rấtļthật tự tin.”Ĭ
Vệ Uẩn cườiɪkhẩy: “Mẫu thânơcó chuyện, tẩuừsẽ không cóỳsao?”
Sở Duănhận ra VệẻUẩn không vui,ọnàng hơi lúngõtúng đáp: “Ta…ăkhông phải taĭlành lặn trởõvề rồi sao?”ã
“Tẩu đáp ứng³cái gì rồiểmới trở về?”ị
Vệ Uẩn lạnh°giọng, Sở Duẵsờ mũi: “Ta…ẫtối nay taằsẽ dẫn binhầra khỏi thành,ἵtrấn thủ PhượngḻLăng.”
Nghe nóiἰthế, sắc mặtḻVệ Uẩn đạiăbiến. Chàng raẽlệnh: “Nhốt Đạiềphu nhân lại!”ị
Sau đó quayịngười bỏ đi.
SởɨDu biết chắcĩchắn Vệ Uẩnỉsẽ không cho[nàng đi, nàngếvội gọi lại:ê“Ấy ấy, đệIchờ chút, ta:thật sự khôngởsao mà.”
Nàngụvốn dĩ lớnõlên ở biênỳcảnh. Về sau,ôĐại Sở loạnễlạc sáu năm,ỹnàng và CốỉSở Sinh bônẽba trên chiếnẹtrường. Cố SởïSinh ở hậuĩphương, nàng vốnắcũng làm tướngằsĩ, vẫn luônIở tiền tuyến.ìNàng chạy đuổiɩtheo, trong lòngỗgấp gáp, vộiĩkéo tay áo³Vệ Uẩn: “Đệựđừng tức giận,ihãy nghe taînói. Chỗ Phượng{Lăng kia dễẽthủ khó công,,Bệ hạ cốíchấp với nơiỉđó nhất địnhÍlà có nguyênơnhân của mình.ịLại thêm PhượngḹLăng nhiều lần}cầu viện, ngườiïchúng ta pháiɪđều không có:tin tức trởốvề. Ta vốnἶnên đến thămἰdò…”
Quan trọngịnhất là, nếuẫnàng không đi,ờHoàng đế chắc[chắn sẽ hạịlệnh cho Sở[Lâm Dương đi.
KiếpЇtrước Sở LâmĪDương đến PhượngụLăng, nàng tưởngЇrằng là vìỉSở Du. Tuyẽnhiên liệu cóíhay không mộtèkhả năng khác,ãkiếp trước vốnẳdĩ Sở LâmĬDương là doĪHoàng đế pháiồđi? Hoặc giảũbản thân SởíLâm Dương muốnỳđi thủ thành?
Trậnỏnày, nếu nàngỉkhông đánh, nàngẻsợ Sở LâmảDương sẽ đánh.{Nếu Sở LâmἶDương đến PhượngỗLăng, sợ rằngikết cục sẽĩgiống như Vệểgia…
Nàng đã cốígắng thay đổiằnhư thế, nếu³vẫn không thayêđổi được, vậyỳnàng phải làm°sao?
Sở Du mímỉchặt môi, nắmịtay áo Vệ°Uẩn, năn nỉ:ỳ“Tiểu Thất, đệíđể ta đến‹đó xem thửứđi.”
“Tại sao?”ủ
Vệ Uẩn quayêđầu lại, nhìnἵnàng chăm chú:í“Tại sao tẩuἵlại nhất quyếtĩmuốn đi?”
SởọDu không lênЇtiếng, Vệ UẩnÏnhíu mày. Quaἵhồi lâu, cuốiÍcùng nàng mớióđáp: “Ta… tựọcó lý doầcủa mình.”
Mặcợdù nàng khôngữnói rõ, nhưng,vẻ mặt hếtósức kiên định.ừÁnh mắt Vệ²Uẩn dời xuốngíchỗ nàng nắmịống tay áoâcủa chàng, nhữngởlời trách mắngıđều nghẹn lạiẽtrong miệng.
Tayẳnàng rất đẹp,³không thon dài{ngọc ngà nhưínhững nữ tửɪkhác. Ngón tayènàng rất dài,ụkhớp xương nổiírõ, rất cóúkhí khái anhộhùng. Tuy nhiênĪbàn tay kiaẻlại trắng trẻoĨnõn nà, màuìsắc như ngọc.
VệìUẩn nhìn bànîtay nắm tayẩáo chàng. Đâyîlà lần đầuýtiên nàng thểùhiện cảm xúc)tựa như cầuồkhẩn, chàng chẳngĮthể nói nổiἳbất cứ lờiịtừ chối nào.
Mộtἰlát sau, chàngìchậm rãi nói:í“Nếu tẩu nhấtịquyết muốn đi,ìđệ đi cùngêtẩu.”
“Không được.”î
Sở Du nhíuémày: “Hôm nayἷđệ cáo ốmẹvới bên ngoài,ınếu đi cùng³ta, Bệ hạờsẽ có thểụtìm được lý]do làm phiềnỷđệ. Quan trọngínhất là nếu²lúc này quânİđội Bắc ĐịchЇđánh Thiên thủİquan, đệ phảiílàm sao?”
Thiênỡthủ quan làĪcửa ải quan‹trọng của ĐạiịSở, bọn họjcó thể giảývờ lui binh,ỳnhưng không phảiílà không cóégiới hạn. Thiênđthủ quan khôngɩthể bị phá,ỉbởi vì nếufThiên thủ quanẫbị phá, nơiịhiểm yếu nhấtễcủa Đại Sởısẽ không còn.ıTrái lại làòlúc Đại Sởíđánh lui BắcắĐịch, lại phảiồđánh ngược vềḻThiên Thủ Quan.
Vệ}Uẩn không nóiẳđược lời nào,ẻSở Du mỉmắcười: “Đệ khôngệcần lo lắngįquá, nếu taợthấy không ổn,ḹta sẽ trởflại. Hơn nữaáta đây mạngủlớn lắm, ta…”ú
Lúc Sở duàđang nói, ánhợmắt Vệ Uẩnİdừng trên ngườiînàng. Chàng nhìn°cái người trướcɨmặt, nghe nàngơnói chuyện, nộiốtâm tựa nhưữrất bình lặng,¸lại tựa nhưįrất sợ hãi.
Haiẽcảm xúc nàyễđan xen mộtắchỗ khiến chàngòkhông biết làmÍsao.
Với tư cáchãTrấn Quốc Hầu,ộchàng biết chiếnỷtrường chính không²nằm ở Phượng‹Lăng, Sở Duįdẫn hai vạnịbinh mã hẳnĨlà không sao.ỵHơn nữa trướcIkhi Thiên thủịquan bị phá,ĩchàng phải trấnồan cảm xúcỡHoàng đế, phảiỉbảo vệ anẳnguy mẫu thânítrong cung, lạiļthêm người thânắchàng hôm nayũcòn ở HoaãKinh một ngàyạlà thêm mộtḹngày nguy hiểm.¹Sở Du dẫnỹbinh ra ngoàiἳlà thích hợpınhất.
Thế nhưng sâu thẳm trong lòng, gạt tất cả lý trí qua một bên, chàng cứ cảm thấy để một mình nàng đi đến bất kỳ nơi nào hung hiểm, chàng cũng đều thấp thỏm không yên.
Kiếp trước sở dĩ Vệ Uẩn bị gọi là Diêm vương sống là bởi vì chàng từng đồ sát mười một thành trì Bắc Địch.Chàng mở miệng gọi: “Tẩu đứng lại.”
Tướng sĩ nào trước khi xuất chinh mà không cho rằng nhất định sẽ khải hoàn trở về? Trước khi chàng và phụ huynh xuất chinh, đâu ai ngờ sẽ đánh một trận chôn thây?
Nghe vậy, Vệ Uẩn đang giơ bình hoa lạnh mặt, chậm rãi bỏ xuống, quát lớn: “Cút!”
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, chẳng nói gì cả.
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Người đi đi.”
Lúc này, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đã thu dọn xong đồ đạc, binh mã bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong. Một người đàn ông bước vào, kính cẩn nói: “Mạt tướng Trương Vân, là Thống soái Nam Thành Quân, điểm binh hai vạn, phụng chỉ đến đây, hiệp trợ Đại phu nhân trấn thủ Phượng Lăng.”
Vệ Hạ run bắn lên, vẻ mặt khổ não: “Hôm nay Đại phu nhân cũng đi rồi, Hầu gia lại bắt đầu đập đồ, ai tới ngăn lại đây?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cúi đầu không nói. Sở Du thở dài, quay người bước đi. Ánh mắt Vệ Uẩn từ từ di chuyển theo bước chân nàng. Bóng lưng người nọ kiên định cương nghị, dù cho thân nữ tử nhưng tựa hồ cũng là đội trời đạp đất.
Sở Du gật đầu, giơ tay lên nói: “Mời Trương tướng quân chờ bên ngoài Đại sảnh, đợi ta thu xếp xong một lát sẽ đến.”
Đại Sở dựng nước trăm năm, chưa bao giờ có nhân vật thủ đoạn tàn khốc như vậy. Mọi người vừa sợ lại vừa kính, đối với tướng quân củng cố giang sơn Đại Sở này, văn thần vẫn luôn khen chê không đồng nhất.
Sở Du cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Đệ phải chăm sóc bản thân mình.”
Trương Vân đáp một tiếng rồi đi. Sở Du quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bất đắc dĩ nói: “Ta nói thật, đệ đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Nếu ta đã đáp ứng Bệ hạ thì nhất định phải đi.”
“Người phải sống sót trở về.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cúi đầu không nói. Sở Du thở dài, quay người bước đi. Ánh mắt Vệ Uẩn từ từ di chuyển theo bước chân nàng. Bóng lưng người nọ kiên định cương nghị, dù cho thân nữ tử nhưng tựa hồ cũng là đội trời đạp đất.
Chàng đánh trận thiện dùng kỵ binh, công thành lại vô cùng nhanh. Trước khi công thành, chàng đều kêu gọi đầu hàng, nếu không đồng ý, sau khi công thành sẽ tàn sát toàn thành. Cứ thế chàng giết sạch mười một thành, không thành trì nào của Bắc Địch dám phản kháng nữa. Chỉ qua hai năm, chàng đã hoàn toàn đánh bại Bắc Địch.
Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng khô khốc chua xót, nhìn bóng dáng đưa lưng về phía chàng càng ngày càng xa, cuối cùng chàng cũng hiểu, chàng không thể ngăn nổi người này.
Ánh mắt chàng tĩnh lặng, tựa như đầm sâu. Chàng thấy nàng nhìn qua, cuối cùng mới nói.
Sở Du nghe nói thế thì thở phào, khoé miệng giương lên nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ừ.”
Nghe thế, Sở Du khó nhọc đáp: “Đệ yên tâm.”
Chàng mở miệng gọi: “Tẩu đứng lại.”
Tướng sĩ nào trước khi xuất chinh mà không cho rằng nhất định sẽ khải hoàn trở về? Trước khi chàng và phụ huynh xuất chinh, đâu ai ngờ sẽ đánh một trận chôn thây?
Sở Du dừng bước, Vệ Uẩn nhìn nàng, khàn giọng nói: “Sau khi tẩu đến Phượng Lăng, đệ sẽ điều tiếp hai vạn binh mã đến, chỉ thủ chớ công. Chờ đệ nắm được ấn soái, bảo vệ Thiên thủ quan, đệ sẽ đến đón người.”
Vệ Thu hờ hững mở miệng, Vệ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Huynh biết cái gì?! Huynh có biết đồ trong nhà đắt lắm không?! Hiện giờ tiền trong nhà đều lấy mua đất, tiểu Hầu gia mà nổi giận lên, tốn đều là bạc trắng bóng. Đại phu nhân tiết kiệm không dễ, tiểu Hầu gia lại đập rầm rầm, bạc này huynh kiếm à?!”
Sở Du nghe nói thế thì thở phào, khoé miệng giương lên nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ừ.”
“Vậy thì cứ đập thôi.”Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng khô khốc chua xót, nhìn bóng dáng đưa lưng về phía chàng càng ngày càng xa, cuối cùng chàng cũng hiểu, chàng không thể ngăn nổi người này.
Đợi một lát, Vệ Uẩn không có đáp lại. Sở Du đang định cất bước, bỗng nghe chàng gọi: “Sở Du.”
Sở Du gật đầu, giơ tay lên nói: “Mời Trương tướng quân chờ bên ngoài Đại sảnh, đợi ta thu xếp xong một lát sẽ đến.”
Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên nàng. Sở Du không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thiếu niên ở trước cửa, thân cao đứng đấy. Gió đêm thổi qua, ngọn đèn trên hành lang khẽ khàng lay động, ánh đèn chiếu rọi bạch y của chàng, in lên vài phần ấm áp
Ánh mắt chàng tĩnh lặng, tựa như đầm sâu. Chàng thấy nàng nhìn qua, cuối cùng mới nói.
Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên nàng. Sở Du không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thiếu niên ở trước cửa, thân cao đứng đấy. Gió đêm thổi qua, ngọn đèn trên hành lang khẽ khàng lay động, ánh đèn chiếu rọi bạch y của chàng, in lên vài phần ấm áp
Nàng nhìn Vệ Uẩn trước mặt, cảm thấy giữa môi đắng nghét. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, giọng nói điềm tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo: “Nếu như tẩu không muốn nhìn thấy đệ trở thành người như vậy, hãy bảo vệ bản thân cho tốt, lành lặn trở về.”
“Người phải sống sót trở về.”
Thế nhưng sâu thẳm trong lòng, gạt tất cả lý trí qua một bên, chàng cứ cảm thấy để một mình nàng đi đến bất kỳ nơi nào hung hiểm, chàng cũng đều thấp thỏm không yên.
Sở Du ngẩn người, không nhịn được cười, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe đối phương lên tiếng: “Nếu tẩu không sống sót trở về, đệ sẽ đồ sát Bắc Địch.”
Nghe nói thế, Sở Du cả kinh.
Nghe nói thế, Sở Du cả kinh.
Kiếp trước sở dĩ Vệ Uẩn bị gọi là Diêm vương sống là bởi vì chàng từng đồ sát mười một thành trì Bắc Địch.
Sở Du ngẩn người, không nhịn được cười, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe đối phương lên tiếng: “Nếu tẩu không sống sót trở về, đệ sẽ đồ sát Bắc Địch.”
Chàng đánh trận thiện dùng kỵ binh, công thành lại vô cùng nhanh. Trước khi công thành, chàng đều kêu gọi đầu hàng, nếu không đồng ý, sau khi công thành sẽ tàn sát toàn thành. Cứ thế chàng giết sạch mười một thành, không thành trì nào của Bắc Địch dám phản kháng nữa. Chỉ qua hai năm, chàng đã hoàn toàn đánh bại Bắc Địch.
Đợi một lát, Vệ Uẩn không có đáp lại. Sở Du đang định cất bước, bỗng nghe chàng gọi: “Sở Du.”
Đại Sở dựng nước trăm năm, chưa bao giờ có nhân vật thủ đoạn tàn khốc như vậy. Mọi người vừa sợ lại vừa kính, đối với tướng quân củng cố giang sơn Đại Sở này, văn thần vẫn luôn khen chê không đồng nhất.
Nàng nhìn Vệ Uẩn trước mặt, cảm thấy giữa môi đắng nghét. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, giọng nói điềm tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo: “Nếu như tẩu không muốn nhìn thấy đệ trở thành người như vậy, hãy bảo vệ bản thân cho tốt, lành lặn trở về.”
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, chẳng nói gì cả.
Nghe thế, Sở Du khó nhọc đáp: “Đệ yên tâm.”
Vệ Uẩn nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Người đi đi.”
Sở Du cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Đệ phải chăm sóc bản thân mình.”
Sở Du dừng bước, Vệ Uẩn nhìn nàng, khàn giọng nói: “Sau khi tẩu đến Phượng Lăng, đệ sẽ điều tiếp hai vạn binh mã đến, chỉ thủ chớ công. Chờ đệ nắm được ấn soái, bảo vệ Thiên thủ quan, đệ sẽ đến đón người.”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người ra ngoài, bước nhanh về phía hậu viện. Vệ Uẩn nghe thấy tiếng bước chân nàng biến mất, rốt cuộc không thể khống chế nổi bản thân nữa, tay áo rộng quét qua, gạt mạnh bình hoa bên cạnh xuống đất.
Vệ Hạ run bắn lên, vẻ mặt khổ não: “Hôm nay Đại phu nhân cũng đi rồi, Hầu gia lại bắt đầu đập đồ, ai tới ngăn lại đây?”
“Vậy thì cứ đập thôi.”
Vệ Thu hờ hững mở miệng, Vệ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Huynh biết cái gì?! Huynh có biết đồ trong nhà đắt lắm không?! Hiện giờ tiền trong nhà đều lấy mua đất, tiểu Hầu gia mà nổi giận lên, tốn đều là bạc trắng bóng. Đại phu nhân tiết kiệm không dễ, tiểu Hầu gia lại đập rầm rầm, bạc này huynh kiếm à?!”
Nghe vậy, Vệ Uẩn đang giơ bình hoa lạnh mặt, chậm rãi bỏ xuống, quát lớn: “Cút!”
Tương tác chương này thích quá. Đọc lại lại phát hiện thêm chi tiết níu tay áo hơi bị rung động luôn.