Sơn Hà Chẩm – Chương 60 (1)

Chương 60 (1)

Các người bảo nàng đến Phượng Lăng là bảo nàng đi chịu chết sao?

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lại là Phượng Lăng thành.

Sở Du nghe thấy cái tên này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, theo đó là sương mù dày đặc lượn lờ trong đầu. Nàng nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Nếu dân nữ không đi thì sao?”

“Vậy trẫm sẽ giam cô ở đây, để trẫm xem ca ca cô có đi hay không!”

Thuần Đức Đế cười khẩy: “Ca cô không đi, vậy cô hãy chôn theo Phượng Lăng luôn đi!”

Sở Du nghe vậy không khỏi càng cảm thấy kỳ quặc hơn.

Phượng Lăng là một toà thành nhỏ, vì sao Hoàng đế lại chắc chắn nó sẽ bị tấn công. Quan trọng nhất là vì sao ông ta lại cân nhắc dời đô đến Phượng Lăng?

Thái đ này ca Hoàngđế rõ rànglà s bov Phưng Lăngbng bt cìgiá nào. Chonên kiếp trưc,ãS Lâm Dươngơđến th PhưngîLăng có thtích vì SìCm hay không?

Cònĭna, nàng vnútưng rng lnnày thnh lnhás khó khănftrùng trùng, khôngùng Hoàng đếéch do dìchc lát làđã đáp ngí, rt cucīlà vì sao?

Muônnghìn suy nghĩtrong đu SDu, nhưng ngoàimt nàng vnįtrm mc, không°biu hin gì.fSau khi nàng¸cúi đu đápì“Tuân lnh,¸Hoàng đế điuphái nhân mãúcho nàng, trctiếp nói: “Côthu xếp đi,ti nay rithành, vic nàyɨkhông nên chmtr.”

S Dukhông nhiu li.¸Hoàng đế gpgáp như vyįđương nhiên làcó nguyên nhân,ĭmà nàng qutht cũng munľth Phưng LăngThành. Mt mt,jnàng mun ctđt trit đĺkh năng SLâm Dương điîPhưng Lăng; mtkhác, Phưng Lăng(Thành năm lnby lưt phátcu vin ,ĩnếu như Hoàngđđế chp nhtvi thành trìɨnày, tt nhiêncó cái lýÏca ông ta.

SDu đáp mttiếng, không hnhiu li, ôm}băn khoăn trv V Ph.

Va vào điímôn V Ph,Ïnàng đã thyV Un vivàng bưc đến,ónôn nóng hi:“Tu tu cósao không? Lãoútht phu kiatriu tu vàocung làm gì?”ư

S Du khôngòlên tiếng, chđi vào hưngÎtrong ph. Nàngàcũng đang suynghĩ ý đĺca Thun ĐcĐế, hơn naphi m mingík chuyn xutưchinh như thếánào cũng là[mt vn đ.

VèUn thy nàngkhông nói, scĭmt không khiôcàng khó coi.íChàng bưc theofS Du vàophòng, nhìn thyS Du raĩlnh Vãn Nguytõvà Trưng Nguytbt đu thuЇxếp hành lý,chàng siết nmòtay, gian nannói: “Du tuïcm thy đЇlà tr con,cũng nên nóirõ vi đrt cuc đã)xy ra chuynĭgì. Dù saođđi na đcũng là tiuЇHu gia caíV Ph này,tu…

“Ta chĭđang nghĩ phi]nói vi đthế nào.” S²Du nghe VăUn nói vyïthì vi vàngĩlên tiếng. VãnĩNguyt và TrưngôNguyt đang thuxếp đ, S¹Du nghiêng đuénhìn V Un,êth dài: “Bâygi mu thân}đ và muthân ta đuíđang trongcung.”

Mt V,Un ánh lêntia sáng sclnh: “Đ biết.”

“B h đónɨta vào cungvn là đbt ta làmcon tin…

Choínên ti saotu không nóivi đ tiếngúnào mà đãăt ý vàocung!” V Unĩcao ging, vùmt kích đng:“Mu thân đãế nơi nào,nếu tu cũngb ông taĨbt đi, vyïđ phi làmïsao?!”

“Tính tìnhmu thân cươngĬngh nhưng luônýlàm vic thiếu[suy nghĩ.” Kiếpïtrưc V giaígp nn, LiuTuyết Dương lpôtc xách kiếmjliu mng vi(ngưi ta mib ng sát,ĩkhông th nói³bà mm yếu,İnhưng li làĬngưi liu lĩnh.įS Du thdài: “Bà mt mình trongcung s sùxy ra chuyn,ta cnhbà cũng tt.Hôm nay nếuta không điõthì li có:phn không yênlòng.”

“Tu rtļtht t tin.”Ĭ

V Un cưiɪkhy: “Mu thânơcó chuyn, tus không cósao?”

S Duănhn ra VUn không vui,nàng hơi lúngõtúng đáp: “Ta…ăkhông phi taĭlành ln trõv ri sao?”ã

“Tu đáp ng³cái gì rimi tr v?”

V Un lnh°ging, S Dus mũi: “Ta…ti nay tas dn binhra khi thành,trn th PhưngLăng.”

Nghe nóithế, sc mtV Un điăbiến. Chàng ralnh: “Nht Điphu nhân li!”

Sau đó quayngưi b đi.

SɨDu biết chcĩchn V Uns không cho[nàng đi, nàngếvi gi li:êy y, đIch chút, ta:tht s khôngsao mà.”

Nàngvn dĩ lnõlên biêncnh. V sau,ôĐi S lonlc sáu năm,nàng và CS Sinh bônba trên chiếntrưng. C SïSinh huĩphương, nàng vncũng làm tưngsĩ, vn luônI tin tuyến.ìNàng chy đuiɩtheo, trong lònggp gáp, viĩkéo tay áo³V Un: “Đđng tc gin,ihãy nghe taînói. Ch Phưng{Lăng kia dth khó công,,B h cíchp vi nơiđó nht đnhÍlà có nguyênơnhân ca mình.Li thêm PhưngLăng nhiu ln}cu vin, ngưiïchúng ta pháiɪđu không có:tin tc trv. Ta vnnên đến thămdò

Quan trngnht là, nếunàng không đi,Hoàng đế chc[chn s hlnh cho S[Lâm Dương đi.

KiếpЇtrưc S LâmĪDương đến PhưngLăng, nàng tưngЇrng là vìS Du. Tuynhiên liu cóíhay không mtèkh năng khác,ãkiếp trưc vndĩ S LâmĬDương là doĪHoàng đế pháiđi? Hoc giũbn thân SíLâm Dương munđi th thành?

Trnnày, nếu nàngkhông đánh, nàngs S LâmDương s đánh.{Nếu S LâmDương đến PhưngLăng, s rngikết cc sĩging như Vgia…

Nàng đã cígng thay đinhư thế, nếu³vn không thayêđi đưc, vynàng phi làm°sao?

S Du mímcht môi, nmtay áo V°Un, năn n:“Tiu Tht, đíđ ta đếnđó xem thđi.”

“Ti sao?”

V Un quayêđu li, nhìnnàng chăm chú:í“Ti sao tuli nht quyếtĩmun đi?”

SDu không lênЇtiếng, V UnÏnhíu mày. Quahi lâu, cuiÍcùng nàng mióđáp: “Ta… tcó lý doca mình.”

Mcdù nàng khôngnói rõ, nhưng,v mt hếtósc kiên đnh.Ánh mt V²Un di xungích nàng nmng tay áoâca chàng, nhngli trách mngıđu nghn litrong ming.

Taynàng rt đp,³không thon dài{ngc ngà nhưínhng n tɪkhác. Ngón tayènàng rt dài,khp xương niírõ, rt cóúkhí khái anhhùng. Tuy nhiênĪbàn tay kiali trng troĨnõn nà, màuìsc như ngc.

VìUn nhìn bànîtay nm tayáo chàng. Đâyîlà ln đuýtiên nàng thùhin cm xúc)ta như cukhn, chàng chngĮth nói nibt c lit chi nào.

Mtlát sau, chàngìchm rãi nói:í“Nếu tu nhtquyết mun đi,ìđ đi cùngêtu.”

Không đưc.”î

S Du nhíuémày: “Hôm nayđ cáo mvi bên ngoài,ınếu đi cùng³ta, B hs có thtìm đưc lý]do làm phinđ. Quan trngínht là nếu²lúc này quânİđi Bc ĐchЇđánh Thiên thİquan, đ phiílàm sao?”

Thiênth quan làĪca i quantrng ca ĐiS, bn hjcó th giýv lui binh,nhưng không phiílà không cóégii hn. Thiênđth quan khôngɩth b phá,bi vì nếufThiên th quanb phá, nơihim yếu nhtca Đi Sıs không còn.ıTrái li làòlúc Đi Síđánh lui BcĐch, li phiđánh ngưc vThiên Th Quan.

V}Un không nóiđưc li nào,S Du mmcưi: “Đ khôngcn lo lngįquá, nếu tathy không n,ta s trfli. Hơn naáta đây mngln lm, ta…ú

Lúc S duàđang nói, ánhmt V Unİdng trên ngưiînàng. Chàng nhìn°cái ngưi trưcɨmt, nghe nàngơnói chuyn, nitâm ta nhưrt bình lng,¸li ta nhưįrt s hãi.

Haicm xúc nàyđan xen mtch khiến chàngòkhông biết làmÍsao.

Vi tư cáchãTrn Quc Hu,chàng biết chiếntrưng chính không²nm PhưngLăng, S Duįdn hai vnbinh mã hnĨlà không sao.Hơn na trưcIkhi Thiên thquan b phá,ĩchàng phi trnan cm xúcHoàng đế, phibo v annguy mu thânítrong cung, liļthêm ngưi thânchàng hôm nayũcòn HoaãKinh mt ngàylà thêm mtngày nguy him.¹S Du dnbinh ra ngoàilà thích hpınht.

Thế nhưng sâu thẳm trong lòng, gạt tất cả lý trí qua một bên, chàng cứ cảm thấy để một mình nàng đi đến bất kỳ nơi nào hung hiểm, chàng cũng đều thấp thỏm không yên.

Kiếp trước sở dĩ Vệ Uẩn bị gọi là Diêm vương sống là bởi vì chàng từng đồ sát mười một thành trì Bắc Địch.Chàng mở miệng gọi: “Tẩu đứng lại.”

Tướng sĩ nào trước khi xuất chinh mà không cho rằng nhất định sẽ khải hoàn trở về? Trước khi chàng và phụ huynh xuất chinh, đâu ai ngờ sẽ đánh một trận chôn thây?

Nghe vậy, Vệ Uẩn đang giơ bình hoa lạnh mặt, chậm rãi bỏ xuống, quát lớn: “Cút!”

Chàng lẳng lặng nhìn nàng, chẳng nói gì cả.

Vệ Uẩn nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Người đi đi.”

Lúc này, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đã thu dọn xong đồ đạc, binh mã bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong. Một người đàn ông bước vào, kính cẩn nói: “Mạt tướng Trương Vân, là Thống soái Nam Thành Quân, điểm binh hai vạn, phụng chỉ đến đây, hiệp trợ Đại phu nhân trấn thủ Phượng Lăng.”

Vệ Hạ run bắn lên, vẻ mặt khổ não: “Hôm nay Đại phu nhân cũng đi rồi, Hầu gia lại bắt đầu đập đồ, ai tới ngăn lại đây?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cúi đầu không nói. Sở Du thở dài, quay người bước đi. Ánh mắt Vệ Uẩn từ từ di chuyển theo bước chân nàng. Bóng lưng người nọ kiên định cương nghị, dù cho thân nữ tử nhưng tựa hồ cũng là đội trời đạp đất.

Sở Du gật đầu, giơ tay lên nói: “Mời Trương tướng quân chờ bên ngoài Đại sảnh, đợi ta thu xếp xong một lát sẽ đến.”

Đại Sở dựng nước trăm năm, chưa bao giờ có nhân vật thủ đoạn tàn khốc như vậy. Mọi người vừa sợ lại vừa kính, đối với tướng quân củng cố giang sơn Đại Sở này, văn thần vẫn luôn khen chê không đồng nhất.

Sở Du cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Đệ phải chăm sóc bản thân mình.”

Trương Vân đáp một tiếng rồi đi. Sở Du quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bất đắc dĩ nói: “Ta nói thật, đệ đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Nếu ta đã đáp ứng Bệ hạ thì nhất định phải đi.”

“Người phải sống sót trở về.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng cúi đầu không nói. Sở Du thở dài, quay người bước đi. Ánh mắt Vệ Uẩn từ từ di chuyển theo bước chân nàng. Bóng lưng người nọ kiên định cương nghị, dù cho thân nữ tử nhưng tựa hồ cũng là đội trời đạp đất.

Chàng đánh trận thiện dùng kỵ binh, công thành lại vô cùng nhanh. Trước khi công thành, chàng đều kêu gọi đầu hàng, nếu không đồng ý, sau khi công thành sẽ tàn sát toàn thành. Cứ thế chàng giết sạch mười một thành, không thành trì nào của Bắc Địch dám phản kháng nữa. Chỉ qua hai năm, chàng đã hoàn toàn đánh bại Bắc Địch.

Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng khô khốc chua xót, nhìn bóng dáng đưa lưng về phía chàng càng ngày càng xa, cuối cùng chàng cũng hiểu, chàng không thể ngăn nổi người này.

Ánh mắt chàng tĩnh lặng, tựa như đầm sâu. Chàng thấy nàng nhìn qua, cuối cùng mới nói.

Sở Du nghe nói thế thì thở phào, khoé miệng giương lên nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ừ.”

Nghe thế, Sở Du khó nhọc đáp: “Đệ yên tâm.”

Chàng mở miệng gọi: “Tẩu đứng lại.”

Tướng sĩ nào trước khi xuất chinh mà không cho rằng nhất định sẽ khải hoàn trở về? Trước khi chàng và phụ huynh xuất chinh, đâu ai ngờ sẽ đánh một trận chôn thây?

Sở Du dừng bước, Vệ Uẩn nhìn nàng, khàn giọng nói: “Sau khi tẩu đến Phượng Lăng, đệ sẽ điều tiếp hai vạn binh mã đến, chỉ thủ chớ công. Chờ đệ nắm được ấn soái, bảo vệ Thiên thủ quan, đệ sẽ đến đón người.”

Vệ Thu hờ hững mở miệng, Vệ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Huynh biết cái gì?! Huynh có biết đồ trong nhà đắt lắm không?! Hiện giờ tiền trong nhà đều lấy mua đất, tiểu Hầu gia mà nổi giận lên, tốn đều là bạc trắng bóng. Đại phu nhân tiết kiệm không dễ, tiểu Hầu gia lại đập rầm rầm, bạc này huynh kiếm à?!”

Sở Du nghe nói thế thì thở phào, khoé miệng giương lên nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ừ.”

“Vậy thì cứ đập thôi.”Vệ Uẩn cảm thấy trong lòng khô khốc chua xót, nhìn bóng dáng đưa lưng về phía chàng càng ngày càng xa, cuối cùng chàng cũng hiểu, chàng không thể ngăn nổi người này.

Đợi một lát, Vệ Uẩn không có đáp lại. Sở Du đang định cất bước, bỗng nghe chàng gọi: “Sở Du.”

Sở Du gật đầu, giơ tay lên nói: “Mời Trương tướng quân chờ bên ngoài Đại sảnh, đợi ta thu xếp xong một lát sẽ đến.”

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên nàng. Sở Du không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thiếu niên ở trước cửa, thân cao đứng đấy. Gió đêm thổi qua, ngọn đèn trên hành lang khẽ khàng lay động, ánh đèn chiếu rọi bạch y của chàng, in lên vài phần ấm áp

Ánh mắt chàng tĩnh lặng, tựa như đầm sâu. Chàng thấy nàng nhìn qua, cuối cùng mới nói.

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên nàng. Sở Du không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thiếu niên ở trước cửa, thân cao đứng đấy. Gió đêm thổi qua, ngọn đèn trên hành lang khẽ khàng lay động, ánh đèn chiếu rọi bạch y của chàng, in lên vài phần ấm áp

Nàng nhìn Vệ Uẩn trước mặt, cảm thấy giữa môi đắng nghét. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, giọng nói điềm tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo: “Nếu như tẩu không muốn nhìn thấy đệ trở thành người như vậy, hãy bảo vệ bản thân cho tốt, lành lặn trở về.”

“Người phải sống sót trở về.”

Thế nhưng sâu thẳm trong lòng, gạt tất cả lý trí qua một bên, chàng cứ cảm thấy để một mình nàng đi đến bất kỳ nơi nào hung hiểm, chàng cũng đều thấp thỏm không yên.

Sở Du ngẩn người, không nhịn được cười, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe đối phương lên tiếng: “Nếu tẩu không sống sót trở về, đệ sẽ đồ sát Bắc Địch.”

Nghe nói thế, Sở Du cả kinh.

Nghe nói thế, Sở Du cả kinh.

Kiếp trước sở dĩ Vệ Uẩn bị gọi là Diêm vương sống là bởi vì chàng từng đồ sát mười một thành trì Bắc Địch.

Sở Du ngẩn người, không nhịn được cười, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe đối phương lên tiếng: “Nếu tẩu không sống sót trở về, đệ sẽ đồ sát Bắc Địch.”

Chàng đánh trận thiện dùng kỵ binh, công thành lại vô cùng nhanh. Trước khi công thành, chàng đều kêu gọi đầu hàng, nếu không đồng ý, sau khi công thành sẽ tàn sát toàn thành. Cứ thế chàng giết sạch mười một thành, không thành trì nào của Bắc Địch dám phản kháng nữa. Chỉ qua hai năm, chàng đã hoàn toàn đánh bại Bắc Địch.

Đợi một lát, Vệ Uẩn không có đáp lại. Sở Du đang định cất bước, bỗng nghe chàng gọi: “Sở Du.”

Đại Sở dựng nước trăm năm, chưa bao giờ có nhân vật thủ đoạn tàn khốc như vậy. Mọi người vừa sợ lại vừa kính, đối với tướng quân củng cố giang sơn Đại Sở này, văn thần vẫn luôn khen chê không đồng nhất.

Nàng nhìn Vệ Uẩn trước mặt, cảm thấy giữa môi đắng nghét. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, giọng nói điềm tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo: “Nếu như tẩu không muốn nhìn thấy đệ trở thành người như vậy, hãy bảo vệ bản thân cho tốt, lành lặn trở về.”

Chàng lẳng lặng nhìn nàng, chẳng nói gì cả.

Nghe thế, Sở Du khó nhọc đáp: “Đệ yên tâm.”

Vệ Uẩn nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Người đi đi.”

Sở Du cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Đệ phải chăm sóc bản thân mình.”

Sở Du dừng bước, Vệ Uẩn nhìn nàng, khàn giọng nói: “Sau khi tẩu đến Phượng Lăng, đệ sẽ điều tiếp hai vạn binh mã đến, chỉ thủ chớ công. Chờ đệ nắm được ấn soái, bảo vệ Thiên thủ quan, đệ sẽ đến đón người.”

Dứt lời, nàng lập tức xoay người ra ngoài, bước nhanh về phía hậu viện. Vệ Uẩn nghe thấy tiếng bước chân nàng biến mất, rốt cuộc không thể khống chế nổi bản thân nữa, tay áo rộng quét qua, gạt mạnh bình hoa bên cạnh xuống đất.

Vệ Hạ run bắn lên, vẻ mặt khổ não: “Hôm nay Đại phu nhân cũng đi rồi, Hầu gia lại bắt đầu đập đồ, ai tới ngăn lại đây?”

“Vậy thì cứ đập thôi.”

Vệ Thu hờ hững mở miệng, Vệ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Huynh biết cái gì?! Huynh có biết đồ trong nhà đắt lắm không?! Hiện giờ tiền trong nhà đều lấy mua đất, tiểu Hầu gia mà nổi giận lên, tốn đều là bạc trắng bóng. Đại phu nhân tiết kiệm không dễ, tiểu Hầu gia lại đập rầm rầm, bạc này huynh kiếm à?!”

Nghe vậy, Vệ Uẩn đang giơ bình hoa lạnh mặt, chậm rãi bỏ xuống, quát lớn: “Cút!”

4.9 17 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

234 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Genie
Genie
1 Năm Cách đây

Tương tác chương này thích quá. Đọc lại lại phát hiện thêm chi tiết níu tay áo hơi bị rung động luôn.

234
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!